Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 211

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tiểu Bạch vừa nghe anh nói trong lòng lạnh như băng! Thật giống như bị người ta tạt một thau nước đá vậy!
Tiểu Bạch nóng nảy: “Người của chúng ta đâu? Không phải chỉ ít như vậy chứ? Tiểu gia còn chưa có yêu đương, còn chưa có hưởng thụ chân lý của tình yêu, tiểu gia không muốn ૮ɦếƭ!”
Từ đầu đến cuối ánh mắt Kiệt Sâm vẫn trừng thật to, trong ánh mắt anh tràn đầy kinh hoảng, tiểu Bạch quay đầu, chỉ thấy người trong những cái xe đó đi xuống, mỗi người đều cầm dao nhọn, súng ống trên tay.
“Mẹ ơi... tôi... mẹ nó ---” Tiểu Bạch chửi tục, hôm nay mạng của tiểu gia phải bỏ lại nơi này!
Lúc này, đèn của các biệt thư xung quanh đều sáng lên từng nhà từng nhà, hiển nhiện, động tĩnh đánh nhau ở đây quá lớn đã ồn ào đến người ở gần đây. hơn nữa, lúc nãy lại có mười mấy chiếc xe nữa tới, tiếng động cơ cũng không nhỏ.
Kiệt Sâm nói: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ có người báo cảnh sát!”
Tiểu Bạch mắng: “Chờ cảnh sát tới tôi đã sớm ૮ɦếƭ một trăm lần!” Mắt thấy những người cầm sao kia vọt tới chỗ anh và Kiệt Sâm, trong mắt những người mặc quần áo đen này tràn đầy sát khí! Hiển nhiên, nhiệm vụ của những người này, không phải ςướק cái vali, mà là Gi*t người diệt khẩu!”
Tiểu Bạch cùng Kiệt Sâm sợ muốn ૮ɦếƭ! Tiểu Bạch bị sợ đến muốn tiểu ra quần, Kiệt Sâm cũng không tốt hơn, run run tay chân ngay cả lời nói cũng không rõ.
Tiểu Bạch sợ hét tho “A a a --- Các người mau tới đây bảo vệ lão tử! Mẹ nó ---- những người này cầm dao muốn Gi*t ૮ɦếƭ tiểu gia!”
Tiểu tổ Ám Ảnh vội vàng xông về phía bọn họ, nhưng mà, đột nhiên số người của đối phương tăng lên, tiểu tổ Ám Ảnh thật sự là không thể phân thân.
Trái tim của tiểu Bạch lập tức lạnh ngắt! Những người cần dao kia bao vậy anh và Kiệt Sâm vào giữa!
Trong đầu tiểu Bạch nghĩ, tiểu gia phải xong rồi.... nụ hôn đầu tiên của tiểu gia còn chưa có đưa đi đâu... vốn là muốn cho cô sát thủ kia, nhưng mà.... người ta lại không muốn!
Nhưng như vậy cũng không thể để đó!
Kiên quyết không thể giữ lại nụ hôn đầu xuống địa ngục, dưới cửu tuyền anh cũng có thể khóc tỉnh!
anh nghiêng đầu, nhìn Kiệt Sâm chăm chú, nhào tới ôm lấy dán lên môi của Kiệt Sâm không ngừng hôn bậy cắn loạn.
“Mẹ nó --- đây là tình huống gì?” Kiệt Sâm bị hôn đến ngu người... anh còn đặc biệt nín tiểu đâu, suýt chút nữa đã tiểu ra quần.
Đang suy nghĩ liền cảm giác quần mình cũng ướt, Kiệt Sâm đưa tay sờ một cái, chắc chắn không phải mình đi tiểu... Mẹ nó, tiểu Bạch thằng nhóc này... cậu đi tiểu thì cứ đi tiểu... không biết cách xa tôi một chút sao? Cần gì phải làm ướt cả người tôi? Rốt cuộc tiểu Bạch thằng nhóc này sợ ૮ɦếƭ bao nhiêu? Sợ đến tiểu ra quần!
Những người cầm dao kia thấy hai người đàn ông hôn nhau cũng rối rít sững sốt một hồi, bọn họ không có ra tay gấp, gian tình bắn ra khắp nơi!
Tiểu Bạch ôm đầu của Kiệt Sâm, gặm cắn liên tục như đang gặm khúc xương vậy, Nháy mắt Kiệt Sâm liền nổi giận, một thằng đàn ông, trước khi ૮ɦếƭ còn bị một thằng đàn ông cưỡng hôn, đổi lại ai mà không giận?
Kiệt Sâm nắm quả đấm lại đánh một quyền lên má trái của tiểu Bạch. tiểu Bạch lập tức bị anh đánh ngã trên đất. Tiểu Bạch nằm ăn vạ ở đó mau nước mũi, rống to với những người đang cầm dao kia: “Tới! Sung sướng! Tổn thương lẫn nhau! Hôm nay các người Gi*t ૮ɦếƭ lão tử, cha của lão tử sẽ Gi*t ૮ɦếƭ cả nhà của các người!”
Ánh mắt tiểu Bạch vô cùng tàn bạo! Thật giống như đột nhiên đã biến thành người khác.
Những người cầm dao kia tức giận, một người trong đó cầm dao đâm lên иgự¢ anh.
Tiểu Bạch “Oa” bật khóc: “Nụ hôn đầu của lão tử vừa mới dâng ra, có thể cho tôi thêm một giờ, để cho tôi.... dâng hiến.... đêm.... đầu sao?”
Cái con mẹ nó... nhất thời Kiệt Sâm cảm thấy cúc hoa hơi đau!
Kiệt Sâm lại đấm một quyền qua: “Con mẹ nó, cái tên ngu ngốc này!”
“Ra tay!” Những người cầm dao kia không thèm để ý bọn họ là đánh tay đôi hay tay ba, nhào lên đâm một dao ra ngoài.
“A --”
“Hú hú hú hú ---” Đang lúc bọn họ muốn đâm một dao nữa, đột nhiên tiếng còi xe cảnh sar1 truyền đến cách đókhông xa ---
“Đi mau! Cảnh sát tới --- đã lấy được cái vali rồi, tránh mau!” Xe của bọn họ quá nhiều, từng chiếc từng chiếc đi ra ngoài phải mất bao nhiêu thời gian? Những người này nhào lên xe như điên rồi vậy. Người cầm cái vali lên chiếc xe đầu tiên.
“Ông” liền lái xe đi. Những chiếc xe phía sau anh cũng là một chiếc nối tiếp một chiếc chạy ra ngoài.
Mới bảy tám chiếc lái đi, một đoàn xe cảnh sát thật dài từ phái sau tiến tới, tiếng còi xe cảnh sát gào thét, hối hả chạy về phía bên này.
“Không được nhúc nhích, buông νũ кнí xuống!” Một chiếc tực thăng phi cơ được trang bị đầy đủ bay tới cách đó không xa.
Đám người mặc quần áo đen trên mặt đất gom thành một vòng, đều buông tay chịu trói.
Tiểu Bạch cảm động đến phát khóc: “Vẫn là cảnh sát của chúng ta yêu dân! Tới thật đúng lúc, lại trễ hai giây nữa máu tươi của lão tử sẽ phải nhuộm đỏ cả mảnh đất này rồi.”
Kiệt Sâm âm thầm phỉ nhổ, một đứa bé lớn lên ở nước ngoài như cậu mà yêu mảnh đất này cái gì, một mình cậu ngay cả tiếng Trung còn nói chưa rành thật không biết xấu hổ, còn gặm miệng của lão tử, còn nhớ thương cúc hoa của lão tử!
Kiệt Sâm càng nghĩ càng giận! Trong trụ sở có nhiều em gái nhớ anh như vậy, anh đều không cho cơ hội, cậu đặc biệt, có chủ ý với lão tử! Còn muốn lão tử cho cậu lái cửa sau?!
“Hôm nay lão tử nhất định phải đánh cậu đến không thể tự lo liệu cuộc sống của mình!” Kiệt Sâm giơ quả đấm lên đánh mạnh lên bụng tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ôm cánh tay Kiệt Sâm, đau đến anh kêu lên thảm thiết, Tiểu Bạch khóc nói: “Ô ô ô, anh, đừng đánh... em sai rồi... chờ sau khi chúng ta trở về, em sẽ tắm thật sạch, cống hiến cúc hoa cho anh, nhất định sẽ không đổi ý, anh muốn làm thế nào thì là thế đó, đừng đánh ૮ɦếƭ em là được.”
Thấy Kiệt Sâm lại muốn đánh, tiểu Bạch vội vàng khóc nói: “Anh, đừng đánh em. Đau quá.... quần em còn ướt đâu, lạnh quá! Có thể cho em đổi cái quần trước, sau đó lại đánh em được không?”
Kiệt Sâm và tiểu Bạch cũng bị thương không nhẹ.
Mặc dù, đều là ngộ thương....
Hai người ở trong bệnh viện, Kiệt Sâm giờ phút nào cũng muốn Gi*t ૮ɦếƭ tiểu Bạch, cái tên... não tàn không có đầu óc! Tiểu Bạch ngu ngốc.
Kiệt Sâm muốn xé nát tiểu Bạch! anh tức giận đến bốc lửa cả người! anh chỉ là đi ra diễn kịch thôi mà... chịu đánh còn chưa nói, đặc biệt còn bị một thằng đàn ông cưỡng hôn!
Càng nghĩ càng tức giận. Lúc gọi điện thoại báo cáo với BOSS, nghũ khí không được tốt lắm.
Diệp Đình còn tưởng rằng do anh bị đánh một trận trong lòng không phục liền nói: “Cho cậu nghỉ ngơi một tuần lễ, ở bệnh viện chăm sóc thật tốt, không cần gấp trở lại.”
“Đừng!” Kiệt Sâm giật mình, ở bệnh viện này dưỡng bệnh? Còn không phải ngày ngày đều nhìn thấy tên tiểu Bạch não tàn đó sao?
Tuyệt đối không thể! anh phải nhanh chóng trở về!
Kiệt Sâm vô cùng chân thành nói: “BOSS, nhiệm vụ hoàn thành, đặc biệt dường như đã để cho đối phương ςướק cái vali. Tiếp theo, chỉ cần theo đó mò tới chỗ của Vương Vinh Diệu, để cảnh sát bắt anh là được. Bên này của em cũng không có chuyện gì.... trưa mai em sẽ trở về.”
Kiệt Sâm vừa mới dứt lời liền nghe được đại BOSS của anh ở bên kia nói: “Nếu em vội trở lại.... cũng được. Mang tiểu Bạch theo cùng nhau trở lại, không được để cho cậu ấy chạy.”
“Phốc ----” NHát mắt Kiệt Sâm hộc máu.... anh vô cùng hối hận! Hối đến ruột đều xoán lại!
Anh khóc nói: “BOSS --- chúng ta lại thương lượng chuyện kỳ nghỉ đi...”
Bên Diệp Đình trầm mặc một hồi.
Kiệt Sâm nói: “Hay là thôi đi.... trưa mai em trở về.”
Diệp Đình lại nói: “Lúc nào em trở lại đều được, bên đây anh cũng đã sắp xếp xong hết, tiểu Vi cũng đã trở lại. Nếu em có an bài gì cứ báo cáo với anh là được.”
Kiệt Sâm cảm động đến muốn khóc... Một buổi tối này quá kích thích, anh cần có thời gian bình phục lại, hơn nữa cả người cũng bị đánh bầm xanh bầm tím, anh thật muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút, liền không từ chối nói: “Em dưỡng thương trước, sẽ mau chóng trở về.”
“Ừ.” Diệp Đình vừa muốn cúp điện thoại, lại dặn dò anh: “Coi chừng tiểu Bạch. Nếu là cậu ấy hỏi nơi cô sát thủ đó ẩn nấp thì em cứ nói cho cậu ấy biết. Sau đó để cho tiểu tổ Ám Ánh nhìn cậu ấy chằm chằm. Chúng ta phải câu con cá lớn sau lưng cậu ấy.”
“....” Kiệt Sâm muốn nói.... có thể không nhắc tiểu Bạch với em được không? Trong lòng bảo bảo khổ sở....
Nhưng mà, lời này anh lại không thể nói với Diệp Đình, chỉ dạ: “Vâng, em làm việc anh cứ yên tâm.”
Kiệt Sâm cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy sau cổ nóng hổi. Má ơi! Cái thứ gì vậy? Kiệt Sâm bị sợ đến giật mình, quay đầu nhìn sang, lại là cái tên tiểu Bạch não tàn ngu ngốc này!”
Kiệt Sâm vừa nhìn thấy liền muốn đánh hắm!
Tiểu Bạch theo bản năng ôm đầu, Kiệt Sâm tức giận hỏi anh: “Cậu lại gần sát tôi như vậy làm gì?”
Tiểu Bạch ngu ngốc nháy đôi mắt vô tội nhìn anh: “Anh đang gọi điện thoại... nhất định là sẽ nói xấu em, cho nên em phải nghe thử!”
Kiệt Sâm thật muốn bay lên một cước --- đạp, ૮ɦếƭ, anh!
“Cậu nghe được bao nhiêu?” Kiệt Sâm tức giận hỏi anh, tiểu Bạch nói: “Em vừa đi tới anh liền cúp điện thoại..”
Cú điện thoại này của anh đã làm hệ thống chống nghe lén vô cùng tốt, anh không chút nào lo lắng sẽ bị tiểu Bạch nghe được, nhưng vẫn là không yên lòng hỏi anh!
Đột nhiên tiểu Bạch hỏi anh: “Khi nào chúng ta trở về? Căn bệnh viện này quá nhiều người, tôi không muốn ở lại đây!”
Trừ tiểu tổ Ám Ảnh bị thương, còn có đám người áo đen mà cảnh sát mang tới kia, làm bệnh viện này đầy ắp chen lấn.
Kiệt Sâm suy nghĩ một hồi, tiếp theo tiểu Bạch còn có nhiệm vụ đâu, đúng là không tiện ở lâu.
Kiệt Sâm đi làm thủ tục xuất viện, mang tiểu Bạch ngồi lên một chiếc Cadilac.
Tiểu Bạch mặc đồng phục bệnh nhân chê bai nói: “Có thể đi mua hai bộ quần áo trước không? Anh xem hiện tượng của em hiện tại....”
Kiệt Sâm tức giận đến trợn trừng mắt: “Cậu còn không biết xấu hổ nói! Cậu tiểu lên cả người tôi, tôi tốt hơn cậu được bao nhiêu? Ai mà không phải hình tượng này?”
Không phải anh cũng mặc đồng phục bệnh nhân sao?
Đột nhiên Tiểu Bạch không tim không phổi cười hì hì: “Vậy hai ta không cần thay nữa, hai ta cứ để như vậy đi trên đường, thật đúng là.... có lẽ người ta còn cho rằng đây là quần áo tình nhân mà năm nay mới ra đâu.”
“Cậu nói cái gì?” Kiệt Sậm nắm quả đấm lại muốn đánh anh. tiểu Bạch vội vàng ôm đầu nói: “Không phải quần áo tình nhân! nói sai rồi, nói sai rồi! Là quần áo cha con! Là quần áo cha con....” tiểu Bạch vui vẻ trêu chọc anh.
Kiệt Sâm giận đến trợn trắng mắt, cái tiên tiểu Bạch não tàn ngu ngốc này! anh muốn Gi*t người! A a a!
Đột nhiên Kiệt Sâm nhớ tới nữ sát thủ đó, ném tiểu Bạch cho người đàn bà kia để cho người đàn bà kia Gi*t ૮ɦếƭ anh!
Kiệt Sâm nói: “Không phải cậu muốn tìm nữ sát thủ đó sao? Lúc trước ông chủ của chúng tôi đã đồng ý với cậu, bây giờ tôi nói vị trí cho cậu biết.”
Tiểu Bạch lại không chút nóng nảy: “Em không muốn biết người phụ nữ kia ở đâu, loại phụ nữ kia, em không muốn!”
Tiểu Bạch thổn thức nói: “Anh không biết... mới lúc nãy, trong nháy mắt sinh tử đó, đột nhiên em suy nghĩ rõ ràng. Người, còn sống thật là không dễ dàng! Chúng ta phải hưởng thụ cuộc sống thật tốt! Chúng ta phải theo đuổi em gái! Đuổi không kịp người này thì đuổi cô khác. Hoa hạ của chúng ta có một câu dnah ngôn.... Cả đời cưởi đàn bà cũng trăm triệu ngươi, tiểu gia thích ngày ngày đều đổi!”
“Phi ----” Kiệt Sâm khinh bỉ anh: “Đó là mà danh ngôn của Hoa Hạ sao? Là do tên nào nói?”
Tiểu Bạch trả lời: “Là Lăng Vi nói!”
Kiệt Sâm ngây người, uốn nắn lại anh: “Còn nữa, cậu là người nước ngoài, tôi và cậu không phải chúng ta, sau này cậu phải pah6 biệt rõ một chút!”
Tiểu Bạch không vui: “Sao em lại là người nước ngoài, mẹ em ở Hạ Cảng Ngân.”
Kiệt Sâm trợn trắng mắt nói: “Người Hương Cảng mới đúng, còn bị cho nghỉ việc.... Cậu đừng nói chuyến Cậu vừa nói tôi liền muốn đánh cậu!”
Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng, một lúc lâu sau lại hỏi: “Có thể mở công suất của máy điều hòa lớn hơn một chút không? Em không có mặc áo khoác, lạnh quá!”
Kiệt Sâm không nhịn được, tìm một tiệm bán quần áo, hai người mua hai bộ quần áo thay, lại mua thêm mấy bộ dự bị để trên xe.
Không khí bên trong xe được máy điều hòa làm trở nên rất ấm áp. tiểu Bạch còn nói: “Cái vali bị ςướק đi, làm sao bây giờ? Diệp Đình có Gi*t ૮ɦếƭ em không?”
Kiệt Sâm nói: “Bây giờ mới lo lắng sao? Đã trễ rồi! Anh Đình bảo tôi đưa cậu trở về, bảo cậu dùng 25% cổ phần của Lan Mi để đổi! Cậu phải biết con chip kia của phu nhân quan trọng đến nhường nào rồi chứ?”
Tiểu Bạch sợ đến co rút cổ...
Kiệt Sâm nói: “Xuất bản xe hơi, nhất định sẽ tạo nên náo động! Trị giá mấy tỉ thành phố đã theo nước trôi đi! 25% cổ phần của Lan Mị, không nhiều lắm chứ?”
Tiều Bạch sợ đến lại muốn tè ra quần: “Hay là... anh nói với em... tên sát thủ kia ở đâu, bây giờ em đi tìm cô ta... dù sao, làm gì cũng là ૮ɦếƭ.... còn không bằng ૮ɦếƭ trong tay phụ nữ. Không phải Hoa hạ chúng ta có câu dnah ngôn sao: ૮ɦếƭ dưới hoa hồng, thành quỷ cũng lẳng lơ....”
“Xin cậu đừng làm nhục câu nói của Hoa Hạ chúng tôi nữa, được không? Câu đó là: “૮ɦếƭ dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
“...” Tiểu Bạch không vui:“Không phải cũng như nhau sao?”
Kiệt Sâm không muốn nói chuyện với tên não tàn ngu ngốc này!
Kiệt Sâm trực tiếp mở laptop lên, bật một tấm bản đồ ra, vẽ một vòng tròn lên trên: “Người phụ nữ đó bị nhốt trong núi này. Tôi đã chỉ chỗ cho cậu, cậu tìm được hay không không liên quan gì đến chúng tôi nữa. Chuyện ông chủ của chúng tôi đồng ý với cậu cũng đã không có nuốt lời. Hẹn gặp lại!”
Kiệt Sâm bảo tài xế dừng xe, đẩy tiểu Bạch ra ngoài, đột nhiên Kiệt Sâm mở cửa xe đạp tiểu Bạch xuống: “Tự nghĩ cách trở về, bái bai!”
Tiểu Bạch bị ném ở đường lớn, Kiệt Sâm cho anh năm đồng tiền...
Trong đầu tiểu Bạch nghĩ, bộ quần áo này mới mua, cũng không có thẻ ngân hàng, không có điện thoại di động... có cần ác như vậy hay không?
Năm đồng tiền, đủ làm cái gì? Mua chén mì nóng không có thịt cũng không đủ....
Chẳng lẽ, muốn cho anh mãi võ đầu đường sao?
Tiểu Bạch ngẩn người một hồi, đột nhiên nghĩ đến: “Năm đồng tiền... thật là đủ để gọi điện thoại.... anh ấy muốn mình gọi điện thoại gọi phụ tá đến.... là được rồi mà....”
Cái con mẹ nó! Mình thật đúng là ngu quá mà!
Tiểu Bạch liên lạc với người của mình, chuẩn bị đi tìm tên sát thủ kia. anh đã từng đồng ý với người đàn bà kia, nói phải cứu cô ta. anh không thể nuốt lời được!
Đàn em của Vương Vinh Diệu mang theo con chip trở về, Vương Vinh Diệu vô cùng cau hứng! Không nghĩ tới lại thật sự ςướק được, chẳng qua không biết là con chip này thật hay giả, cũng không biết bên trong có mật mã gì không.
Trong phòng làm việc của Diệp Đình, Lăng Vi vẫn nhìn động tĩnh tong màn hình lớn chằm chằm.
Lăng Vi ngồi trên đùi Diệp Đình, Diệp Đình ôm cô, bàn tay ấm áp khẽ vuốt bụng cô.
Lôi Đình nói: “Anh Đình, chị dâu, bây giờ con chip giả đang ở trong nhà của Vương Vinh diệu! TRanh thủ thởi gian cho cảnh sát hoạt động đi! Bây giờ qua bắt anh quả thật là đúng lúc!”
Nhưng diệp Đình lại lắc đầu nói: “Bây giờ đi bắt anh, nhiều nhất chỉ xử anh tội ςướק bóc. Nửa năm cũng sẽ ra tới, tội gì chứ?”
“...” Lôi Định nghẹn lời... cô le lưỡi, ý bảo không biết các người đang câu cá lớn, lúc nào mới có thể câu được, hay là nuôi mập thêm một lát nữa mới câu cá lớn?
Lăng Vi nhìn dáng vẻ của Lôi Đình rất muốn cười. Cô tinh tế nói cho Lôi Đình: “Tiểu Đình, đừng xem lần này gây ra động tĩnh thật lớn, nhưng thức tế, nếu bây giờ quả thật đi bắt Vương vinh Dự, rất có thể ngay cả tội cũng không định cho anh ta được.”
“Sao có thể chứ? anh sự dụng trực thăng phi cơ của mình cảnh sát cũng nhìn thấy, hơn nữa, đàn em của anh cũng bị cảnh sát bắt rất nhiều, bây giờ con chip lại ở trong nhà anh, bây giờ cảnh sát đến nhà anh không phải là thời cơ đúng lúc sao?”
Lăng Vi nói: “Em xem Vương vinh diệu quá đơn giản rồi. Trực thăng phi cơ là của anh, nhưng anh có thể nói là con trai, cháu trai anh sử dụng, hơn nữa sử dụng trực thăng phi cơ cũng có thể là đi tán gái, đi theo đuổi gái. Ai có thể chứng minh là anh đi ςướק bóc?”
Lôi Đình nhíu mày, Lăng Vi lại nói: “Cảnh sát bắt nhiều đàn em của anh như vậy, nhưng mà đàn em của anh lại không khai anh ra, như vậy không có chút quan hệ nào với anh cả.”
“...” Lôi Đình há to miệng, Lăng Vi còn nói: “Con chip là ở trong nhà của anh, nhưng mà, người nhà anh nhiều như vậy, anh có thể tùy tiện đẩy một người ra, cho dù là bất cứ ai đều có thể gánh tội cho anh.”
Lăng vi nhìn Lôi Đình chăm chú hỏi: “em nói xem, bây giờ cho cảnh sát đi bắt anh, có thể bắt được chính anh không?”
Lôi đình ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Không bắt được...”
“Vậy là được rồi, muốn dạy dỗ anh, chúng ta phải dùng cách khác!”
còn có cách khác? Ánh mắt Lôi Đình sáng lên, nhìn Lăng vi chằm chằm hỏi:“Chị dâu, chị có cách gì?”
Lăng vi cố ý vòng vo: “Cách này chơi rất vui, em chờ xem.”
“Ai nha! Chị dâu, chị nói cho em biết đi!”
Lăng Vi không nói, nói liền chơi không vui! Con chip giả đó thật ra là một loại máy kỹ thuật phá hư mà cô thiết kế.
Nhìn bề ngoài thì đó đúng là công thức tăng tốc, nhưng, thật ra cô đã làm thay đổi ở một vị trí cực nhỏ.
Cái thay đổi này... cho ví dụ, vệ tinh muốn lên mặt trăng đều phải có quỹ đạo lúc trước, quỹ đạo lệch một chút xíu vệ tinh sẽ không thể lên mặt trăng, lần bắn này xem như thất bại.
Nguyên lý động cơ mà cô nghiên cứu đại khái là như vậy. Theo như quỹ đạo bình thường cô thiết kế máy đúng là có thể tăng tốc!
Mà, phần giả mà cô cho vương Vinh Diệu kia.... là có chút sai lệch, cho nên.... máy chế tạo dựa theo công thức đó, quả thật cũng có thể tăng tốc độ, nhưng mà, lúc đang ở trên xe hơi, ha ha.... xin lỗi, máy không thể nào làm việc bình thường được....
Có thể đánh lửa, có thể lái được xe! Xe cũng rất an toàn, nhưng mà sau khi tăng lên hơn một trăm cây số thì máy sẽ mềm nhũn. Người tiêu thụ sẽ phát hiện, loại xe “thần cấp” này, cũng không có “mạnh mẽ” như trong tưởng tượng!
Vương Vinh Dự sẽ gặp phải cái gì?
Người tiêu thụ khiếu nại! Trả hàng lại! Tin tức bị truyền thông lôi ra ánh sáng!
Khi đó, thiết lế của cô cũng được đưa ra thị trường, cô lại nhân cơ hội nói việc máy mới này.... chính là “Phế liệu” mà mình thiết kế, truyền thông đại chúng nhất định sẽ nâng cao loại xe mới của cô lên!
Không có so sánh, sẽ không có tổn hại.... Ha ha, lần quảng cáo miễn phí tốt như vậy cô là sẽ không bỏ qua.
Đây là, bước cờ đầu tiên Lăng vi chuẩn bị cho cửa hàng của mình!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc