Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 207

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Đây là.... người giàu có ở đâu, mà lại tới nơi hẻo lánh này của bọn họ?
Chu Nhị, tiểu Tam đang suy nghĩ vấn đề này.
Đột nhiên liền nhìn thấy những người mặc tây trang màu đen kia có hành động, động tác của bọn họ vô cùng nhanh chóng, vừa chớp mắt đã ---
Con mắt trái của Chu Nhị lập tức bị đánh một cái “Ầm”!
“Ngao ---” Anh che mặt gào khóc thảm thiết, sức lực của một quyền này vô cùng lớn! Đánh anh té lăn nằm trên đất, anh đau đến mắt nổ đom đóm, cộng thêm cái mũi còn trào máu lúc nãy, bây giờ con mắt còn bị đánh bể, Chu Nhị giận đến cả người đều bốc lửa!
Anh vừa muốn ầm ĩ liều mạng với bọn họ, đột nhiên nghe thấy tiếng ôm đầu gào khóc thảm thiết của tiểu Tam và các anh em khác bên cạnh anh.
Chỉ nháy mắt, hơn sáu mươi tên côn đồ cắc ké mà Chu Nhị mang đến đều té xuống mặt đất kêu rên.
Chi Nhị không cam lòng mắng to: “Các người hay lắm, các người là thần tiên từ đâu tới? Lão tử có trêu chọc các người sao? Dựa vào cái gì mà đánh chúng tôi? Các người có tiền liền muốn làm gì thì làm à?”
Kiệt Sâm nói thay ông chủ của anh: “Đánh mày? Không dựa vào cái gì. Chỉ là nhìn mày không vừa mắt.”
Mẹ nó --- không còn lý do gì tốt hơn à?
Lúc này, Trương Diệc Đình cũng hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, cô co giò muốn chạy, đột nhiên --- một người mặc áo đen đứng ngay gót chân của cô như quỷ vậy, đấm một quyền vào trên mặt của cô “Oành”
Trương Diệc Đình cũng hét thảm “Ngao” liền lắc lư té xỉu xuống đất. Kiệt Sâm lập tức báo cảnh sát để cho cảnh sát thu dọn đám côn đồ cắc ké này. Chỉ có Trương Diệc Định bị bọn họ nhét vào trong xe.
Lăng Vi đứng xa xa nhìn.... Diệp Đình tới! Trong lòng cô tràn đầy vui mừng! Trái tim giống như nhảy ra khỏi ***g *** vậy.
Lúc nãy khi đoàn xe của Diệp Đình tới cô đã nhìn thấy, bởi vì tiếng động cơ xe của đại lão công phong tao nhà cô vô cùng lớn...
Muốn không đưa tới sự chú ý của người khác cũng không thể!
Lăng Vi thấy Diệp Đình đứng ở đó, siêu cấp, siêu cấp mạnh mẽ... Dáng người thật cao của anh đứng cạnh chiếc xe thể thao siêu cấp kia, Lăng Vi cong môi mỉm cười, giả vờ mạnh mẽ cái gì?!
Diệp Đình khoác áo choàng dài màu đen vô cùng đẹp trai, làm cho trái tim thiếu nữ của cô “gào thét” đến nổ tung rồi.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, lúc này.... nên có một cơn gió lạnh thổi qua mới đúng! Không phải trong phim đều là như vậy sao? Gió kia thổi một hơi lên vạt áo choàng dài của nam chính, trong nháy mắt --- cái gì mà khí phách vương giả... Hiệu quả kia còn không làm cho nữ sinh thét chói tai sao chứ?
Lăng Vi đang nghĩ như vậy... đột nhiên, cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua, tiếp theo.... chỉ thấy áo choàng dài của Diệp Đình thật sự bị thổi lên!
Mẹ nó! Có cần phải trùng hợp như vậy không?
“Ha ha ha ---” Lăng Vi cười đau bụng, Đại lão công nhà cô chờ người --- thật là đẹp trai đến người thần đều ghét! Chính là phong độ vương giả, khí phách trừ ta ra còn ai bằng kia thật là quá tuyệt vời!
Diệp Đình đứng ở đó, giống như trong thiên địa chỉ có một mình anh vậy.
Anh dùng nửa con mắt nhìn tất cả, lạnh lùng quét xung quanh, khi tầm mắt của anh rơi vào xa xa bên ngoài lập tức khóa lấy Lăng Vi, biểu tình trên mặt anh nhanh chóng thay đổi.
Nụ cười trên môi kia muốn che giấu cũng không thể che giấu được!
Lăng Vi cách xa như vậy còn thấy được anh đang cười... Ai nha má ơi.... trái tim thật là không chịu nổi nữa, làm sao đây? Nháy mắt Lăng Vi muốn nhào tới trong *** anh, ôm anh, hôn anh, còn muốn yêu yêu cùng anh. Cô cất bước chân nhỏ chạy thật nhanh về phía anh.
Diệp Đình nhíu mày nói: “Đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận!” Anh nhanh chóng sãi chân hai ba bước liền đến bên cạnh cô, Lăng Vi giang rộng hai tay nhào vào trong *** anh như một đứa bé vậy: “Chồng ---- em rất là nhớ anh.....” Cô hất càm, chà xát vào *** anh.
Diệp Đình đưa tay ôm chặt cô, nháy mắt đã hôn lên cái miệng nhỏ nanh của cô. Anh hôn rất dùng sức, bá đạo giống như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Lăng Vi hoàn toàn say mê, chồng, sao anh lại tốt như vậy.... Nụ hôn của anh quá mê người, làm cho cô chìm đắm thật lâu.
Thật là muốn hôn như vậy cả đời không buông ra nữa. Diệp Đình một tay nắm cằm, một tay ôm lấy sau ót cô, giống như sợ cô chạy vậy.
Lăng Vi lại muốn cười.... anh đây là nhớ cô đến cỡ nào...
Bên cạnh.... mấy chục người của Diệp Đình... đều len lén nhìn hai người bọn họ mà “mặt không cảm giác”
Diệp Đình chẳng thèm quan tâm, trực tiếp hôn cô đến trời đất tối sầm...: “ Vợ, anh rất nhớ em, quá nhớ, quá nhớ rồi.” Nhớ đến ngày đêm không ngủ, nhớ đến không thể khống chế được mình chạy hơn một ngàn km đến tìm em.
Có một mỹ nhân, vừa thấy đã không quên được. Một ngày không thấy em, liền nhớ nhung đến điên dại.
Bây giờ anh chính là đang trong trạng thái này.
Một ngày không thấy như cách ba thu. Lúc này mới vài ngày không thấy nhưng anh lại cảm giác như đã cách mấy thế kỷ vậy!
Cuộc sống không có cô bên cạnh... thật sự là... quá khó khăn!
“Ừ...” Lăng Vi bị anh hôn đến thở không ra hơi.
Doy965 nhiên Diệp Đình nói: “Đừng....”
Lăng Vi hất càm hỏi anh: “Sao vậy?” Ánh mắt ௱ôЛƓ lung men say của cô nhìn anh chằm chằm, cô *** *** đôi môi bị anh hôn đến sưng lên.
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn mỗi động tác nhỏ của cô, biểu tình trên mặt Diệp Đình cứng đờ, anh kề sát lỗ tai cô nói: “Hẳn là em có thể cảm giác được.”
Nháy mắt Lăng Vi cứng đờ... mình choáng váng sao! Đại lão công nhà cô.... lại....
Xấu xa! Không phải chỉ mới hôn sao!
Lăng Vi bó tay... chung quanh còn rất nhiều người đứng đâu... cũng không thể để những người này vây xem chồng cô kích động.
Lăng Vi nghiêng đầu nói với Kiệt Sâm: “Cậu đưa Trương lão tiên sinh đến chỗ của Quân Dương trước, tôi còn có chuyện muốn nói với tiên sinh.”
“Dạ, phu nhân.” Kiệt Sâm trả lời, cung kính mời Trương lão tiên sinh và Hàn ba lên xe của anh. Đoàn xe chậm rãi lái đi. Diệp Đình từ từ bình phục lại.
Lúc này, một chiếc xe phòng lái đến bên cạnh diệp Đình và Lăng Vi, Diệp Đình ôm Lăng Vi lên, anh nhẹ hôn lên môi cô. Lăng Vi cui vẻ hỏi anh: “Sao lại chạy xe phòng đến, thật là phiền toái.”
Diệp Đình hôn chóp mũi của cô: “Bây giờ tình huống của em rất đặc thù, cố gắng ít ngồi phi cơ lại. Không tốt với Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ra.”
Lăng Vi giơ tay lên đánh lên trán anh: “Anh còn biết không tốt với Đại Bảo, Nhị Bảo của chúng ta? Anh biết không tốt với bọn nó anh còn dám có phản ứng?”
Diệp Đình cong môi nở nụ cười, ôm cô đến ghế dựa trong xe phòng. Anh lại gần hôn cô, vừa hôn vừa nói: “Có phản ứng với vợ của mình không mất mặt. Đó chỉ là hiện tượng bình thường, nói rõ anh yêu em rất nhiều. Vừa ***ng đến em anh liền có phản ứng. Em nên vui mừng đi chứ.”
Trong lòng Lăng Vi ngọt như được thoa mật vậy. Ngay cả dáng vẻ bật cười cũng giống như chấm đường vậy. Bên trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Diệp Đình hít một hơi: “Thật là không chịu nổi cái biểu tình này của em.”
Nháy mắt Lăng Vi cảm giác được, anh..... lại kích động.
Bây giờ Diệc Đình cũng không dám động cô, trong lòng có khổ không thể nói. Lăng Vi cười to: “Ha ha, đáng đời! Tự mình trồng đau khổ thì tự mình ăn.”
Diệp Đình mỉm môi cười: “Cũng có thể để em ăn giúp anh.”
Lăng Vi tát nhẹ lên mặt anh: “Nghĩ thật đẹp!”
Anh dùng râu chà xát mặt cô: “Vợ, để cho anh đẹp một chút thôi.” Anh ôm cô đến phòng tắm.
“Chồng, tỉnh táo lại đi!”
Lăng Vi ôm cổ anh cười nói: “Không phải Hồ lão tiên sinh đã nói sao? Tình huống mang thai của em rất nguy hiểm, vợ chồng không thể ngủ chung!”
Diệp Đình gật đầu, nghiêm túc nói: “Chúng ta không có chung phòng... không phải chúng ta đang ở trong xe sao?”
“...” Lăng Vi không lời nào chống đỡ....
Diệp Đình còn nói: “Không quan trọng, đã sắp bốn tháng rồi, sẽ không ảnh hưởng gì cả.”
“Không được ---”
Cô cũng rất muốn anh, nhưng mà.... vẫn lo lắng.
“Không được! Kiên quyết không được!” Lăng Vi quyết tâm: “Vì Đại Bảo, Nhị Bảo, phải cho anh đói bụng rồi.”
Diệp Đình không vui...
Nhờ vợ đến ngày đêm khó ngủ! Bây giờ ôm, hôn, ngủ chung cũng không được...
“Được rồi, được rồi. Anh không lộn xộn.” Diệp Đình đi tới cửa phòng tắm: “Tắm xong anh ôm em ngủ được rồi chưa?” Diệp Đình dùng chân đá văng cửa phòng tắm đi vào nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Diệp Đình vừa hôn vừa giúp cô *** áo. Không được ***ng thì dù sao cũng phải hôn cho đủ vốn chứ?
Sau khi con bé này mang thai làn da còn trơn bóng hơn, cũng mịm màng hơn lúc trước nhiều,
Diệp Đình cầm vòi hoa sen xối nước cho cô, ánh mắt nồng nặc ôn nhu.
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên *** anh giống như mang theo dòng điện vậy, mỗi lần chạm vào anh đều không nhịn được run rẩy, là bởi vì đã quá lâu anh không có chạm vào cô sao? Hay là.... chỉ bởi vì là do cô ***ng chạm.
Diệp Đình lập tức lại táo bạo lên, nháy mắt dùng sức ôm lấy cô.
Lăng Vi đánh vào tay anh: “Làm gì vậy?! Tỉnh táo một chút!”
“...” Diệp Đình muốn đập đầu vào tường... muống buông tay, lại không nỡ buông... Chỉ có thể lại cúi đầu hôn cô. Nếu cảm xúc của anh còn không thể đột phá sợ là hôm nay anh sẽ bị nổ tung mà ૮ɦếƭ.
Diệp Đình kếm chế, đàng hoàng tắm cho cô xong.
Anh lau người cô sạch sẽ, lại mặc bộ quần áo ngủ thoải mái cho cô. Lăng Vi lười biếng nằm lên giường: “Ừ....” Vẫn là nằm thoải mái hơn...
Cô gối lên chân anh, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc của cô.
Lăng Vi ngước mặt nhìn đôi mắt đen của anh chằm chằm, cười hỏi: “Chỉ mới vài ngày không thấy đã muốn em rồi? Anh còn tiền đồ không?”
Đôi mắt đen của Diệp Đình tràn đầy ánh sáng muốn ăn thịt người nhìn cô chăm chú nói: “Từ sau khi em gả cho anh thì anh cũng đã không còn tiền đồ nữa, không phải sao?”
Lăng Vi muốn cười: “Ha ha ha... Em phải nên cảm thấy vinh hạnh sao? Nên cảm thấy kiêu ngạo sao? Hay là nên khinh bỉ anh đây?”
Diệp Đình nói: “Vợ, em đang nói cái gì... anh hoàn toàn nghe không hiểu...”
Ha ha... đây rõ ràng là phản ứng của t*ng trùng lên não! Lăng Vi cười to “Ha ha”, cô cười đến đau bụng. Đại lão công nhà cô chỉ có thể ủy khuất rồi.
Nhìn ánh mắt nhẫn nhịn lại ủy khuất của Diệp Đình, Lăng Vi liền đau lòng, đột nhiên có loại cảm giác áy náy....
Chồng cô... nhớ cô.... đường xá xa xôi đi cả ngàn km đến tìm cô... đã nhịn mấy tháng, cô không làm tròn nghĩa vụ vợ chồng, rất đau lòng anh.....
Đột nhiên Lăng Vi bĩu môi. Cô từ ghế sa lon đừng lên ngồi trên đùi anh: “Chồng....” Cô ôm cổ anh, nũng nịu nói: “Hôm nay có thể cho anh, nhưng mà, anh không thể làm bậy. Phải nghe lời em.”
Diệp Đình không nói nhảm nữa, lập tức siết chặt cô lại vừa gặm lại cắn.
Còn chưa tới nhà, Lăng Vi đã bị anh dày vò đến muốn ૮ɦếƭ.
Như vậy không bình thường... Lại tiếp tục nữa sợ là sẽ động thai, vừa mở video trên mạng học tập vừa đánh nhau vừa cười.
Đoàn đường này làm cho người ta thật thoải mái. Tiếng cười nói vô cùng vui vẻ. Lăng Vi bị anh chơi đùa không cảm thấy đau bụng, ngược lại nguyên đoạn đường này cô bị chọc đến cười ngả nghiêng ngả ngửa... đau bụng muốn ૮ɦếƭ, Nhưng không phải loại đau không tốt cho thai nhi đó... mà là cười đến dau bụng vẫn không nhịn được.
“Ha ha ha --- Diệp tổng tài.... anh cũng có ngày hôm nay...” Lăng Vi liều mạng vỗ gương mặt tuấn tú của anh, cô vừa cười to vừa nất cục.
“Ực--- Ha ha ---Ực ---”
Diệp Đình đen mặt, giơ tay lên vỗ lưng cô: “Đừng cười nữa, người không biết còn tưởng rằng trên xe chúng ta có nuôi một con lừa đâu.”
“Ha ha ha ---Ực... Em là lừa cái, anh chính là lừa đực!” Lăng Vi càng nất cục nhiều hơn.
Diệp Đình rót nước cho cô để cô ấm cổ họng lại, cô vừa uống nước anh vừa xoa tóc cô nói: “Thật giống như em chiếm tiện nghi nhiều hơn anh vậy.” Anh còn có thể dùng "năm cô gái" an ủi đâu, cô là hoàn toàn không có cách nào.
Diệp Đình thật đau bụng: “Vợ, thật là ủy khuất em...”
Lăng Vi cố gắng nhịn nất cục: “Không sao, nhịn qua đoạn thời gian này là được rồi.”
Trong đầu Diệp Đình nghĩ, cái đoạn thời gian này là mấy tháng?
Diêp Đình mặc quần áo ngủ tử tế cho cô liền ôm cô hỏi: “Em còn đi căn cứ của Quân Dương sao? Phải rời xa em, cả ngày anh đều không màng cơm nước... em xem gương mặt này của anh... cũng đã gầy lại rồi.”
Nói xong, liền cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mặt mình.
Lăng Vi dán mặt mình vào mặt anh, quả thật là gầy hơn. Lúc này mới mấy ngày, lại nhớ cô như vậy....: “Chồng, anh như vậy là không được...” Bây giờ cô có thể ở bên anh ngày ngày, sau này thì sao... lỡ như cô xảy ra chuyện gì, chẳng phải anh sẽ phát điên sao?
Lăng Vi nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà mất tích, hay là trực tiếp ૮ɦếƭ đi. Thật khó tưởng tượng... Diệp Đình sẽ trở nên như thế nào?
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Lỡ như, ngày nào đó em không về được. Anh phải sống thật tốt. Tìm một người mẹ kế cho con em cũng sẽ không tức giận. Nhưng mà, phải tìm loại người ôn nhu, hiền lành. Giống như em cũng được,, còn không giống.... em cũng sẽ không tức giận. Chỉ cần đối tốt với anh và con là được.”
Đột nhiên cả người Diệp Đình cứng đờ, anh nắm càm, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Lăng Vi bị biểu tình của anh làm hết hồn, tròng mắt của anh tràn đầy tức giận: “Em nói cái gì vậy?”
Lời nói của cô đã hù dọa Diệp Đình.
Biểu tình của Diệp Đình cũng rất kinh khủng, cô vội vàng cười to: “Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, anh đừng nghĩ là thật.”
Đột nhiên Diệp Đình giơ tay lên. Hai ngón tay của anh đè huyệt thái dương của cô lại, thật giống như muốn ép cái suy nghĩ kinh khủng này của cô chạy ra ngoài vậy.
Chóp mũi của anh gần sát chóp mũi cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh sẽ không để cho em đột nhiên biến mất, cũng sẽ không để cho em làm bất cứ công việc gì ở bên ngoài.”
Lăng Vi cười ấm lòng, đúng.... từ sau khi anh bắt đầu quyết định bảo vệ cô, mặc dù mạo hiểm không ngừng, nhưng mà.... anh luôn có thể bảo vệ cô an toàn.
Bắt cóc, bắn S***g..... cái gì bọn họ cũng đã từng gặp, nhưng mà không lần nào để cho kẻ địch được như ý. Mỗi một lần, anh đều đánh cho kẻ địch đến tan nát, cho dù xảy ra chuey65n bất ngờ gì là bọn họ không thể khống chế được, nhưng mà.... ngay lúc nguy hiểm nhất lúc nào anh cũng xuất hiện nhanh nhất bảo vệ cô.
Lăng Vi đưa tay ôm cổ, ôn nhu hôn anh.
Đột nhiên, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, hít một hơi thật sâu nói: “Anh thật là.... không thể sống chung một chỗ với em được.”
Lăng Vi trợn trắng mắt: “Lại tới nữa....”
Lăng Vi hỏi anh: “Lão công th***, có phải gần đây anh đã uống thuốc bổ gì rồi không?”
Đoạn đường này... không ngừng trôi qua....
Cánh tay diệp Đình ôm eo kéo cô lên người mình. Trong lòng âm thầm bật cười: “Em không phải là thuốc bổ của anh sao?”
...
Yên ổn qua hai ngày, Lăng vi đi sở nghiên cứu tìm Long Diệc Hân, bên Quân Dương kia đã có tiến triển mới!
Lão tiên sinh Trương Tiên Linh quả nhiên danh bất hư truyền!
Không chỉ mình ông có phương diện nhận xét khác với dược tính, còn kéo theo người khác sinh ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ.
Lão tiên sinh Trương Tiên Linh tương đối nổi danh ở giới trung y, ông lại mời thêm năm vị bạn thân hỗ trợ.
Rốt cuộc Hàn ba đã lấy được liên lạc với đội của Hàn Yến, đội khảo sát lập tức cho một đoàn đội tây y, trung y nổi danh nhất nước cùng đi hỗ trợ.
Mặc dù đoàn người chưa từng thấy mặt, nhưng mà danh vọng đều ở đó, thành viên của tiểu tổ nghiên cứu đều là tiền bối đức cao vọng trọng, mỗi người trong đoàn đội đều phát biểu ý kiến của mình, nói không chừng cái ý tưởng kia sẽ để cho mọi người cùng ngạc nhiên.
Quân Dương nói thành quả nghiên cứu thí nghiệm của mình cho mọi người nghe, các tiền bối trong tiểu tổ nghiên cứu đều cực kỳ kinh ngạc: “A.... cái ý nghĩ này, thật đúng là lợi hại!”
Bọn họ đều bắt đầu quan sát người trẻ tuổi này lại.
Nói thật ra, bọn họ đã nghiên cứu, học tập ở giới y học bao nhiêu năm.... thằng nhóc này chỉ mới hơn hai mươi tuổi lại có sức sáng tạo và năng lực thực hành như vậy, thật là quá khó được, quá khó được!
“Không nghĩ tới.... Giới y học chúng ta còn có một nhân tài như vậy... trước kia chúng ta cũng không biết.”
Quân Dương cười nói: “Con học chủ yếu là sinh hóa dược học, cho nên không có phát triển ở giới y học.
Đoàn người gật đầu, nhân tài như Quân Dương vậy cho dù ở bất cứ lĩnh vực nào cũng có thể xông ra một mảnh thiên địa của mình.
Lần này Quân Dương cũng được học tập cùng với các vị tiền bối không ít!
“Lão đại! Nhiệm vụ hôm nay lại hoàn thành ---” Các trợ thủ của Quân Dương nhảy cẫng lên hoan hô.
Căn cứ thí nghiệm đã lâu rồi không có náo nhiệt như vậy.
“Mau mau mau, sửa sang nghiệm vụ ngày mai một chút, mai lại tiếp tục!”
Nghiên cứu, thí nghiệm càng ngày càng thuận lợi, thí nghiệm nghiên cứu dựa theo hình thái biến dị mà Lý Thiên Mặc tính ra thành quả càng ngày càng thuận lợi.
Lăng vi đã hoàn toàn không lo lắng bên của Hàn Yến nữa, có một đoàn đội đứng đầu quốc gia ủng hộ như vậy, chuyện tỉnh lại của Hàn Yến cũng chỉ là sớm hay muộn.
Lăng Vi đi tới sở nghiên cứu, đột nhiên... cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Vừa tới bên ngoài phòng thí nghiệm liền nghe được Long Diệc Hân gầm thét: “Lâm Kha! Con chip kia có phải do cậu lấy hay không? Mau giao ra đây cho tôi!”
Tiếp theo, lại nghe đến Lâm Kha cao giọng kêu: “Không phải trong phòng thí nghiệm có máy thu hình sao? Cậu có thể đi điều tra. Là ai lấy sao tôi biết! Dù sao cũng không phải là tôi!”
Long Diệc Hân nghiêm giọng nói: “Cậu cho là tôi không điều tra sao?” Anh lập tức gọi điện thoại cho nhân viên an ninh tới, lúc nhân viên an ninh tới liền thấy Lăng Vi đứng ngoài cửa.
Lăng Vi khẽ vuốt càm với họ, cũng đi theo bọn họ vào.
Long Diệc Hân cùng Lâm Kha thấy Lăng Vi đi tới, sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Long Diệc Hân khó nén tức giận: “Tiểu Vi, thí nghiệm mới nhất của chúng ta đã thành công! Lần trước lúc em ở biên giới anh đã đề cập với em, tần số của chúng ta đã tăng lên rất nhiều!”
Lăng Vi gật đầu.
Long Diệc Hân lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn là muốn tìm em trở lại làm mấy cái thí nghiệm thật nhanh để thử một chút. Lại không nghĩ rằng... con chip của công thức tính toán đó không biết đã bị ai trộm đi.
Anh nói hung tợn! Vừa nói vừa quét mắt nhìn Lâm Kha.
Anh cực kỳ hoài nghi, chính là người đàn bà này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc