Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 204

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lý Thiên Mặc nghiến răng nghiến lợi trở về phòng khách của phòng thí nghiệm, nếu không phải Hàn Yến còn chưa tỉnh, cho dù là chân trời góc biển anh cũng sẽ đi theo tìm cô! Nhưng mà, đàn ông còn có rất nhiều trách nhiệm.
Chính Hiền chạy ra ngoài, ít nhất là sẽ không bị uy hiếp đến tính mạng, mà Hàn Yến lại không chờ nổi.
Chính Hiền chỉ là muốn ra ngoải tỉnh táo một chút. Chờ sau khi tĩnh tâm lại, phải suy nghĩ đoạn cảm tình đau lòng này thật kỹ, cô sẽ hiểu được cái gì mình nên thích, cái gì nên bỏ qua. Dù là..... người cô bỏ qua là anh... anh cũng không oán không hối hận! Lý Thiên Mặc che *** đi trở về, bởi vì, chỉ cần cô ấy.... biết trên thế giới này có hai người đàn ông là thật lòng yêu cô ấy, thật lòng hy vọng cô ấy sống thật tốt, thì anh đã rất thỏa mãn.
Đi trở về phòng khách trong căn cứ, trên mặt Lăng Vi tràn đầy lo âu nhìn anh.
Lý Thiên Mặc vừa nhìn thấy Lăng Vi, nháy mắt lại tan vỡ, Lăng Vi nhìn ánh mắt anh chằm chằm nói: “Tất cả đều là an bài tốt nhất.”
Lý Thiên Mặc đứng lại, không nhúc nhích.
Lăng Vi nói cho anh: “Có một vị hoáng đế, ông ta thích nói nhất: Tất cả đều là an bài tốt nhất, cho dù xảy ra chuyện tốt, hay là chuyện xấu, vị hoàng đề này đầu nói " Tất cả đều là an bài tốt nhất". Tể tướng của ông ấy không thể hiểu được. Bởi vì có một lần hoàng đế bị cắt đứt toàn bộ ngón út, nhưng quốc vương này vẫn nói: “Tất cả đều là an bài tốt nhất“. Tể tướng cảm thấy vị hoàng đế này là một hôn quân. Kết quả có một ngày lúc vị hoàng đế này ra cung, bị bộ lạc người rừng bắt đi. Những người rừng này trói hoàng đế vào một cái bàn thờ, muốn dùng lửa thiêu ૮ɦếƭ ông ấy để hiến tế thần linh. Hoàng đế cười rồi nói “Tất cả đều là an bài tốt nhất” Ông ấy nói xong, có một vị thần bà phát hiện ông ấy đang nói nhỏ, liền đi tới kiểm tra thân thể của ông, kết quả phát hiện.... Vị hoàng đế này không có ngón tay út! Vị thần bà đó lập tức cho người thả hoàng đế ra. Bởi vì thần linh mà bộ lạc bọn họ thở phụng chính là người không có ngón tay út. Sau khi quốc vương rời khỏi bộ lạc liền cảm khái nói: “Quả nhiên.... tất cả đều là an bài tốt nhất.”
Lăng Vi nói xong, ánh mắt trong suốt nhìn Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Ừ, mình hiểu,“
Lăng Vi cười một tiếng với anh. Lý Thiên Mặc đi đến bên cạnh máy tính bắt đầu chăm chú làm việc.
Anh quyết định, chờ sau khi làm xong công thức biến dị này, anh phải từ chức đi du lịch.
Anh phải đi nơi nào có bão, còn muốn đi tìm sông lớn, sa mạc. Nếu như không có tuyết rơi bay phất phơ, vậy thì nhất định sẽ có núi hoa xinh đẹp.
Anh quyết định, sau này sẻ không tạo mật mã cho người khác nữa, cho dù trong đầu anh tự động tạo ra mật mã, vậy anh cũng phải liều mạng quên hết những mật mã này.
Cho đến khi đã quen với việc không tạo mật mã cho người khác nữa thì mới ngưng.
Còn có....
Chính Hiền từ chối anh, không phải không thích anh, mà là bây giờ cô đang rất khó khăn.
Anh và Quân Dương hai người, cho dù cô chọn ai, đều là nỗi đau, Anh biết, Quân Dương cũng giống như anh vậy, không muốn để cho cô đau.
Tĩnh táo trước một chút đi.
Tất cả đều là an bài tốt nhất, nói không chừng ngày nào đó liền đêm đi ngày lại về... mùa xuân ấm áp hoa nở.
Quân Dương lảo đảo lắc lư đứng lên, lúc trở lại phòng thí nghiệm, đám người đã bắt đầu bận rộn.
Quân Dương phát hiện thí nghiệm càng ngày càng khó tiến hành. Mới thí nghiệm có hai ngày đã gặp phải nổ lọ. Mặc dù, Lý Thiên Mặc tính ra công thức, nhưng mà dùng thuốc gì, làm sao ức chế tế bào sinh trưởng, lại làm sao hoàn toàn tiêu trừ nó, lại không phá hư các tế bào còn lại, đây quả thật là một vấn đề khó khăn rất lớn!
Lúc công tác, Quân Dương chuyên chú vào công việc.
Lúc nghỉ nghơi, anh liền chăm chú nhớ Chính Hiền... cô là một cô gái. Anh đã đoán được từ sớm, nhưng mà, anh vẫn luôn không dám hỏi... cô nhạy cảm như vậy, sợ nhất là người khác lấy giới tính của cô mà đùa cợt, sợ nhất người khác nói cô nữ tính.
Nếu anh trực tiếp hỏi:“Em là con gái sao?” Chính Hiền còn không giết anh sao?
Còn nhớ lúc lần đầu tiên gặp chị dâu, trong lúc vô tình chị dâu nói: “Tỷ lệ trai gái là 3:1, một đôi tình nhân một đôi đam mỹ.” Lúc ấy, anh chỉ là nhìn Chính Hiền, Chính Hiền liền giơ tay đánh đến.
Làm sao anh dám hỏi? Đó là cấm kỵ của cô!
Cho dù anh muốn cô là con gái mười triệu lần, anh cũng không dám nói.... Thậm chí không dám biểu hiện ra, dù chỉ là một chút xíu, Chính Hiền nhạy cảm như vậy nhất định sẽ phát hiện ra được.
...
Chuyện thật giống như.... lâm vào bế tắc...
Hàn Yến vẫn luôn không tỉnh, chất thuốc lại không phối hợp ra được. Bây giờ lại gặp phải nổ lọ, dường như dùng thuốc gì cũng là sai!
Đám người thí nghiệm cả ngày, vẫn là không có chút tiến triển nào. Toàn bộ căn cứ thí nghiệm đều lọt vào một mảnh mây đen.
Lúc Lăng Vi và Diệp Đình gọi video, bên Diệp Đình bên kia đã bắt đầu chuẩn bị đánh bất ngờ dọn dẹp các kho hàng, bến tàu của Bảo La - Lộ Dịch Tư tại các nơi trên thế giới.
Chỉ cần cắt đứt nguồn hàng hóa của lão quỷ Bảo La này thì chẳng khác nào P0'p đứt mạch sống của anh.
Long Diệc Hân lại gấp rút muốn cô trở về làm thí nghiệm, nhưng mà làm sao cô đi được chứ...
Lăng Vi nói chuyện của Chính Hiền, Quân Dương và Lý Thiên Mặc với Diệp Đình, Diệp Đình nhíu mày nói: “Anh đã gài thiết bị theo dõi trên người Chính Hiền, muốn tìm cô ấy vẫn là rất dễ dàng. Nhưng mà.... anh nghĩ bây giờ thứ cô ấy cần nhất là yên tĩnh, chúng ta chỉ cần cho người bảo vệ cô ấy trong bóng tối, đừng quấy rầy cô ấy.”
“Ừ...” Lăng Vi nhìn anh chằm chằm nói: “Chồng.... Em thật là nhớ anh, đột nhiên em muốn ôm anh một cái.”
Diệp Đình nhìn ánh mắt của cô chằm chằm, đột nhiên liền cười. Lăng Vi giang hai cánh tay ra, cách không khí ôm anh, Diệp Đình cũng ôm cô... mặc dù chỉ là ôm không khí, nhưng mà.... loại cảm giác hạnh phúc đó vẫn làn tràn từ trái tim ra khắp toàn thân.
Hành phúc này đến rất không dễ dàng. Bạn bè bên cạnh họ, các loại hoàn cảnh nào cũng có. Có mến nhau, có kết hôn, cũng có chia ly....
“Bên tiểu Yến kia, vẫn là không có chuyển biến tốt sao? Ngày đó Thiên Mặc đưa công thức cho anh xem, anh thật là bội phục cậu ấy. Đổi lại là anh... thật rất khó để làm được như cậu ấy, tập trung tinh thần cao độ suốt một ngày một đêm.”
Lăng Vi gật đầu, cười: “Bởi vì, trong lòng anh có nhiều chuyện mà. Thiên Mặc cậu ấy đơn thuần như vậy, đơn giản như vậy, còn chưa trải qua sóng to gió lớn nào... Bất quá, lần này cũng xem như là một loại quá trình trưởng thành của cậu ấy đi.”
...
Lăng Vi về đến phòng bệnh của Hàn Yến.
Đào Hoa cười “hì hì” một tiếng, nói với cô: “Bảo bối, mình từ chức! Sau này cậu phải đi theo biên tập khác đâu...” Lúc cô nói trên mặt tràn đầy ung dung.
Cái gì?
Lăng Vi khiếp sợ!
“Cậu.... từ chức?” Lăng Vi hoàn toàn không dám tin tưởng Đào Hoa lại làm ra quyết định dũng cảm như vậy??!
Đó là tiền đồ của cô ấy.... nói không cần là không cần.
Tháng ba này là cuộc họp hàng năm, là cô có thể thăng làm đại chủ biên tập... cám dỗ như vậy cũng có thể bỏ qua dễ dàng sao?
Đào Hoa.... thật....Lăng Vi không biết nên nói gì cho phải. Cô và Hàn Yến.... cũng không phải là quan hệ nam nữ yêu nhau.
Đào Hoa nhìn gương mặt bối rối của cô, nhẹ nhàng cười một tiếng như không có gì: “Đừng ngạc nhiên như vậy chứ được không? Thật ra thì cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi. Làm việc nhiều năm như vậy, mình thật là rất muốn nghỉ ngơi một hồi, chờ sau đợt nghỉ này mình lại tìm người khác... Trên người có mang tuyệt kỹ, đi tới chỗ nào cũng có thể sống tốt mà!”
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, nói thì đơn giản... Đến lúc đó đang tìm việc làm, mới vào trang web người ta làm sao có thể cho cậu đãi ngộ thật tốt như vậy chứ. Người ta không thể nào trực tiếp cho cậu chức đại chủ biên tập, còn không phải là làm lại từ đầu sao? Còn phải làm thêm mấy năm nữa?
Đào Hoa cảm thấy không có vấn đề, cô suy nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Sáng sớm hôm qua, cô giao thư từ chức không một tiếng động, sau khi tổng biên tập trang web nhận được thư liền nổ tung!
Năng lực của Đào Hoa quá rõ ràng, không biết trong tay cô đã có bao nhiêu tác giả đại thần rồi!
Vừa đưa thư, liền từ chức? Tổng biên tập tìm mọi cách giữ cô lại, nhưng Đào Hoa lại vững vàng nói: “Làm việc mấy năm, quá cực khổ... muốn nghỉ nghơi một thời gian.”
Tổng biên tập thuyết trình với cô cả ngày cũng không thể thuyết phục cô được! Đúng, bổn cô nương chính là mạnh mẽ như vậy đấy!
Hàn ba Hàn mẹ đứng ở ngoài cửa vô cùng kinh ngạc!
Hai người nhìn nhau. Hai người bọn họ vừa muốn vào cửa lại nghe được Lăng Vi và Đào Hoa đang đối thoại....
“Cô gái này thật là rất tốt!” Hàn mẹ dùng cùi chỏ chọt vào bụng bự của Hàn ba. Hàn mẹ là giáo sư, Hàn ba là thương nhân, làm ăn rất lớn. Hai người đều rất sáng suốt, không giống người khác có tiền liền kiêu ngạo gì đó.
Hàn mẹ quả thật là thích Đào Hoa đến tận trong đáy lòng... Bà chỉ mong đợi con trai mình tỉnh lại sớm một chút, mau chóng cưới cô gái này vào cửa.
...
Công thức mà Lý Thiên Mặc tính toán đã hoàn toàn định hình. Lúc anh và Quân Dương gặp mặt, thỉnh thoảng còn động tay động chân, chờ sau khi đối phương hả giận rồi mỗi người lại đi làm việc của mình.
Lúc Lý Thiên Mặc giao hết công thức cho Quân Dương, anh mạnh mẽ đánh quân Dương một quyền: “Lão tử đã đưa hình thái biến dị của tế bào cho cậu hết rồi! Nếu cậu vẫn không cứu Hàn Yên tỉnh lại được, ngày này năm sau, lão tử sẽ đi thắp nén hương cho cậu trước mộ phần!”
Quân Dương nhịn cơn tức, cố gắng nuốt về trong bụng. Anh thành thục hơn Lý Thiên Mặc, suy nghĩ nhiều hơn anh, áp lực cũng lớn hơn anh.
Lý Thiên Mặc thu dọn hành lý xong, gửi thư từ chức, đến nơi anh muốn để đi du lịch.
Quân Dương và trợ thủ của anh bận rộn đến sứt đầu bể trán. Còn hai vị tiên sinh cùng anh làm thí nghiệm không kịp nghỉ ngơi, nhưng mà, hiển nhiên là gặp trở ngại trùng trùng.
Đột nhiên Hồ lão tiên sinh nói: “Cái thí nghiệm này rất khó khăn, tôi cảm thấy năng lực của tôi không có đạt đến khả năng có thể giúp cậu chế tạo ra thuốc giải...”
Quân Dương gật đầu, anh đã sớm hiểu được điểm này, vội vàng viết hai tấm chi phiếu đưa tới.
Hồ lão tiên sinh lại không nhận, nói: “Người trẻ tuổi, đừngcó gấp. Tôi còn chưa nói hết lời. Tôi nói tôi không đủ năng lực... nhưng chưa nói, không có cách nào giải quyết vấn đề này mà.”
Quân Dương lập tức tỉnh táo lại: “Lão tiên sinh, xin ngài nói thẳng.”
Hồ lão tiên sinh nói: “Tôi có biết một vị lão tiên sinh, nếu như mời ông ấy tới, có lẽ có thể giải quyết được mọi chuyện!”
Đột nhiên Chung lão tiên sinh hỏi ông:“ Có phải người ông nói là lão tiên sinh Trương Tiên Linh không?”
“Đúng! Giới trung y của chúng ta người đức cao vọng trọng nhất chính là lão tiên sinh Trương Tiên Linh, bất quá năm nay lão tiên sinh đã hơn tám mươi, vẫn luôn ẩn cư nơi vùng núi không tranh với đời. Muốn mời ông ấy, có thể nói là khó như lên trời! Bất quá.... nếu quả thật mời được lão tiên sinh Trương Tiên Linh ra tay, nói không chừng chỉ cần thời gian ba bốn ngày là có thể làm ra thuốc giải.”
Lăng Vi cùng Hàn ba lập tức lên đường mời Trương lão tiên sinh. Bởi vì Đào Hoa cùng Hàn mẹ đều phải chăm sóc Hàn Yến. Bây giờ, chỉ có cô và Hàn ba mới có thể ra ngoài được.
Địa chỉ của Trương lão tiên không khó biết được, bởi vì danh tiếng trong giới quá lớn. Có thể người trẻ tuổi không biết lão tiên sinh, nhưng mà những người học trung y có tên tuổi vậy thì thật là không ai là không biết, không ai là không hiểu.
Xe đi đường núi nửa ngày, mặc dù đường rất dốc, nhưng cũng mau không phải là rất dằn. Lúc Lăng Vi xuống xe, trừ cảm thấy có chút đau lưng ra, những cái khác hoàn toàn không thành vấn đề.
Bọn họ xuống xe, còn phải đi một đoạn đường núi nữa mới có thể vào thôn, khí hậu nơi này thuộc về rừng mưa nhiệt đới, mùa đông cũng không lạnh. Rừng cây chung quanh rậm rạp, không khí vô cùng mát mẻ.
Hít thở một hơi thật sâu đều cảm thấy một loại hơi thở bùn đất.
Tòa núi cao giữa sườn núi đó là nơi Trương lão tiên sinh ở. Lúc Lăng Vi và Hàn ba xách lễ vật đến... Lăng Vi thấy được.... một người quen.... trước cửa Trương lão tiên sinh... Người quen này còn từng ςướק lấy bạn trai của cô.
Lại là... Trương Diệc Đình!
Lúc Trương Diệc Đình quay đầu nhìn thấy Lăng Vi cũng là giật mình! Sao Lăng Vi lại đến cái nơi nghèo khó này chứ?
Khi Trương Diệc Đình nhìn thấy những món quà mà Lăng Vi xách theo liền lập tức bĩu môi cười một tiếng: “Ha... Sao Lăng đại nữ thân của chúng ta lại rãnh rỗi đến nhà Nhị gia của tôi vậy? Chẳng lẽ cô mắc phải bệnh gì không có thuốc chữa, muốn tìm Nhị gia tôi chữa bệnh sao? Ha ha...”
Ông nội của Trương Diệc Đình là Xích Cước thần y xếp hàng thứ bảy, là anh em với Nhị gia Trương Tiên Linh của cô, từ nhỏ Trương diệc Đình thường hay nhìn thấy bệnh nhân đến xin thuốc, thấy Lăng Vi đến tìm Nhị gia của cô chữa bệnh, trong lòng Trương Diệc Đình thật là vui đến muốn lật trời! Thật là... kẻ ác tự có ông trời trừng phạt! Lăng Vi mày cũng có ngày hôm nay? Con tiện nhân như mày vậy nên ૮ɦếƭ sớm một chút đi!
Tuổi tác của Nhị gia cô tương đối lớn, mặc dù đã hơn tám mươi, nhưng mà mỗi năm đều có người mộ danh mà đến. Bệnh mà Nhị gia cô có thể trị cũng phải là bệnh đặc biệt nghiêm trọng, dường như đều là quan hệ đến sống ૮ɦếƭ!
“Ha ha...” Trương Diệc Đình cười lạnh lùng, cô hận Lăng Vi đến ngứa răng! Nếu không phải tại Lăng Vi, cô đã sống thật tốt với Hứa Tử Huân! Nếu không phải Lăng Vi, những tấm hình, video bất nhã của cô sẽ không bị học sinh của toàn bộ Yến đại thấy!
Hừ.... thật là oan gia ngõ hẹp! Lăng Vi! Mày mà cũng có lúc có việc cầu xin tao sao?
Trương Diệc Đình kiêu ngạo liếc mắt nhìn Lăng Vi.
Khóe mội cô nhếch lên một tia cười nhạt: “Lăng Vi, Mày? Cũng muốn đi xin thuốc? Xin lỗi... Đến từ đâu, thì trở về nơi ấy đi!”
Lăng Vi liếc cô: “Cái nhà này, là cô làm chủ sao? Trương lão tiên sinh còn chưa mở miệng đuổi người, cô là cái thá gì chứ?”
Lăng Vi vung tay lên, Bạo Phong số một Chân Dũng sau lưng cô lập tức tiến lên đánh Trương Diệc Đình hôn mê...
“...” Lăng Vi nhìn Chân Dũng, vẻ mặt Chân Dũng lạnh lùng, không chút cảm giác.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, tôi chỉ là muốn hù dọa cô ta một chút... sao cậu lại trực tiếp đánh người ta ngất xỉu rồi... chúng ta là đi cầu người... không phải đến tìm rắc rối.
Bất quá, con tiện nhân như Trương Diệc Đình cho dù bị đánh cũng là đáng đời. Bình thường Chân Dũng rất chững chạc, hôm nay đột nhiên chủ động đi lên đánh người... Xem ra anh cũng là rất khó chịu Trương Diệc Đình này.
Trương Diệc Đình lắc lư té xuống đất: “Ai nha! Tiểu Đình! Các người muốn làm cái gì? Tiểu Đình sao rồi? Các người đã làm gì nó rồi?”
Gương mặt mẹ của Trương Diệc Đình trắng bệch, phấn bên trên chắc cũng dày cả tấc. Lăng Vi còn lo lắng bà ta vừa nói chuyện phấn trên mặt sẽ rơi xuống đất.
“Sao vậy? Đây là....”
Lúc này, ba của Trương Diệc Đình cũng từ trong một gian phòng bếp nhỏ đi ra, trên người anh còn choàng một cái tạp dề. Còn có Tam gia, chú, bác của Trương Diệc Đình cũng từ một gian phòng lớn đi ra, hôm nay là ngày tập họp của gia tộc bọn họ, cho nên phải ở chung một chỗ ăn cơm, xem cách ăn mặc của bọn họ cũng biết đều là nông dân địa phương thôi.
Lăng Vi nhanh chóng tiến lên: “Thật xin lỗi, là bạn tôi lỗ mãng...” Lăng Vi tự giới thiệu mình, cũng nói rõ ý đồ.
Lại nói hết chuyện va chạm giữa mình và Trương Diệc Đình trước kia lại một lần.
Trương Diệc Đình giả vờ là bạn tốt, bỏ thuốc cho bạn trai, ςướק đi bạn trai, còn làm nhục cô trước mặt mọi người. Nững chuyện này.... mặc dù không có hãnh diện gì, nhưng mà Lăng Vi cô cũng không phải nằm bên vô lý kia.
Người của Trương gia lại tương đối thấu tình đạt lý.
Ba của Trương Diệc Đình cũng là một người biết điều lại phúc hậu, trên mặt tràn đầy xấu hổ, rõ ràng cho thấy đang xấu hổ vì con gái của mình.
Nhưng mà, mẹ Trương lại không giống nhau, người đàn bà này chính là một con mụ chanh chua!
Nói tới nói lui, đều là chống nạnh giậm giận, nghiến răng nghiến lợi!
Bà nói: “Con gái của tao có thể ςướק bạn trai của mày, đó là do mày không có bản lãnh. Diệc Đình nhà tao xinh đẹp ai mà không thích?! Hôm nay tao nói cho mày biết luôn, mày dụng chạm với Diệc Đình nhà tao, hôm nay mày muốn đến hỏi bệnh xin thuốc, cửa cũng không có!”
Lăng Vi chán ghét nhìn bà, con gái bà có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, bà lại còn có thể nói ra những lời đó?
Khó trách Trương Diệc Đình đê tiện như vậy, tất cả đều là học theo mẹ của cô ta!
Ba của Trương Diệc Đình im hơi lặng tiếng, nhỏ giọng hì thầm một cấu: “Đó không phải là lỗi của con gái mình sao? Mau mời người ta vào phòng mới đúng.”
“Cái nhà này, ai cho ông quyên lên tiếng.” Mẹ của Trương Diệc Đình chống nạnh, ánh mắt liếc xéo, hai cái chân mày cong như một con lươn vậy.
Bà giơ tay lên chỉ lên mặt ba Trương: “Cái nhà này tôi quản lý! Ông cút vào trong bếp cho tôi đi ---”
Ba Trương nhìn người này là biết rất không có địa vị trong nhà, đã quen bị khi dễ, mặt dù sắc mặt không tốt, nhưng giận mà không dám nói gì. Tháo tạp dề ra ôm Trương Diệc Đình vào trong nhà.
Chú, bác của Trương Diệc Đình cũng im lặng.
Lăng Vi không muốn phát biểu với mẹ của Lăng Vi, người đàn bà này quá ngang ngược, lại rất vô lý, nói chuey65n với bà ta căn bản là lãng phí miệng lưỡi!
Lăng Vi trực tiếp hỏi vị trưởng bối lớn tuổi nhất trong nhà bọn họ: “Ông ơi, chúng con đến tìm Trương lão tiên sinh Trương Tiên Linh, xin hỏi chúng con phải đi đâu để tìm ông ấy?”
Tam gia của Trương Diệc Đình cũng đã hơn bảy mươi tuổi, ông chỉ vào trong phòng một cái: “Ở trong đó đó.”
Lăng Vi gật đầu một cái: “Cám ơn.”
Nháy mắt Mẹ Trương liền ngăn cản trước mặt cô: “Người đàn bà này mày nghe không hiểu tiếng người phải không? Tao bảo mày biến đi, nghe không hiểu sao? Đánh con gái tao bị thương, mau đền tiền đây! Muốn trị bệnh cũng không có cửa đâu! Hôm nay tao đứng cản ở đây, xem mày làm sao mà bước vào được!”
Nói xong liền đưa tay đẩy Lăng Vi.
“Phu nhân ---” Tiểu tổ bốn người Bạo Phong lập tức đến ngăn cản trước mặt Lăng Vi, phu nhân bọn họ đang mang thai trong người, thân phận quý trọng, là người mà ai muốn ***ng thì ***ng sao?
Mẹ Trương bị dáng vẻ hung dữ của bốn người làm sợ run run.
Lúc này, ba của Hàn Yến cũng tiến lên trước, đứng ở phía trước tiểu tổ bốn người.
Ba của Hàn Yến là một thương nhân lớn, vốn là thấy giữa Lăng Vi và Trương Diệc Đình là ân oán cá nhân cho nên không có ý định nhúng tay, nhưng mà, lúc này lại thấy người đàn bà này thật là hiếp người quá đáng. Ông là tới xin thuốc chữa bệnh cho con trai, nhưng mà cũng không thể để Lăng Vi chịu loại ủy khuất này.
Ba Hàn Yến nói: “Người tới xin chữa bệnh lần này là tôi, không có liên quan đến Diệp phu nhân.”
Mẹ Trương đứng thẳng quan sát ông, phát hiện người đàn ông này rất có khí chất, nhìn một cái liền biết là người có tiền.
Mẹ Trương lập tức mềm nhũn vài phần nói: “Ông đi cầu thuốc cũng không phải là không được! Quy cũ của chúng tôi là không có kiệu lớn tám người nâng, không có ba rương bốn lễ là không gặp được bác Hai của chúng tôi!”
Lăng Vi muốn ói... còn kiệu lớn tám người nâng... bà nghĩ là đang gả đâu hay sao chứ?
“Ai ồn ào ở đây? Ồn ào cái gì vậy?” Trong phòng truyền ra âm thanh của một ông lão, Lăng Vi lập tức liền đoán hẳn là lão tiên sinh Trương Tiên Linh, mặc dù âm thanh này rất uy nghiêm, nhưng lại rất dịu dàng. Vừa nghe liền biết ngay là âm thanh của người biết chú ý dưỡng sinh.
Lão nhân gia đã hơn tám mươi, còn không chống gậy, hai tay chắp sau lưng đi ra.
Tóc của ông cũng không có bạc bao nhiêu, tinh thần tỉnh táo, ánh mắt vô cùng có thần. Ông ăn mặc trang phục nhà Đường mộc mạc, Lăng Vi vừa nhìn thấy lão nhân gia, trong lòng liền xẹt qua một câu: Tiên phong đạo cốt...
Lão nhân gia nhìn bọn họ một cái rồi bảo: “Vào trong phòng nói đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc