Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 197

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Tại sao lại đuổi theo hả?”
Có còn để cho người ta sống không đây?
Tiểu Bạch lập tức lại nổ máy xe, “ong” xe lại lao ra ngoài.
Tiểu Bạch tức giận, quan sát mình từ trên xuống dưới: “Thiết bị theo dõi ở đâu vậy?”
Angel nói: “Loại người như Diệp Đình vậy có thể gắn thiết bị theo dõi ở bất cứ nơi nào trên người của người khác, nếu như em bị nằm trong danh sách của anh ấy, theo như phỏng đoán của chị ngay cả răng của em cũng có thể bị anh ấy gắn thiết bị theo dõi luôn.”
Da đầu Tiểu Bạch tê dại từng đợt: “Chị thiên sứ... Chị đây là muốn em phải nhổ sạch cả hàm răng sao??”
Hảo hán tha mạng.....
Tiểu gia... tôi.... không làm được!
Tiểu Bạch thật muốn khóc lớn một trận! Nhổ sạch răng thật sự tốt sao? Nếu là Diệp Đình gắn thiết bị theo dõi vào tóc, chẳng lẽ.... còn phải nhổ sạch hết sao?
Mấy trăm triệu cọng nha.... chỉ suy nghĩ thôi đã đau muốn ૮ɦếƭ rồi....
Tiểu Bạch sắp bị tức ૮ɦếƭ! Diệp Đình đây là muốn làm gì? Tại sao phải gắn thiết bị theo dõi trên người anh?
Chẳng lẽ Diệp Đình đã biết số mạng của anh sẽ gặp phải kiếp nạn này từ sớm sao? Anh chính là anh em tốt của Diệp Đình, anh em tốt! Lần trước Lăng Vi bị rose, thù địch vây đánh ở chỗ Lan Mị, anh còn chủ động yêu cầu đi cổ động, bỏ phiếu cho Lăng Vi đâu!
Tiểu Bạch đang “gào khóc” trong lòng, đột nhiên Angel nói: “Điệp Đình dối với em.... Đúng là thật thích.”
Tiểu Bạch sững sốt một hồi, liếc cô. Angel hừ lạnh nói: “Diệp Đình xem em là bạn, mới gắn thiết bị theo dõi trên người em. Để đến lúc em bị kẻ xấu uy hiếp, anh mới có thể dễ cứu em. Con người của Diệp Đình, tâm tư kín đáo, phòng bị toàn diện. Cha ruột của em cũng chưa chắc đã suy nghĩ chu đáo như anh ấy.”
“Két----” Đột nhiên Tiểu Bạch đạp thắng xe lại-----
“Két----Két----!” Một đoàn xe thương vụ màu đen sau lưng anh nhanh chóng thắng xe gấp trong nháy mắt, bao vây xe anh lại.
Angle cũng không trách anh, không biết trên người anh đã bị Diệp Đình gắn thiết bị theo dõi chỗ nào, cho dù bọn họ có chạy đến chân trời góc biển, cũng không cách nào chạy ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Hơn nữa, bây giờ quả thật cô phải xử lý vết thương của mình... Vết thương đang nhiễm trùng, cô đã bị sốt liên tục hai ngày. Bây giờ, trên dưới cả người.... chỗ nào cũng đau nhức vô cùng.
Giống như bị kim đâm vậy.
Tiểu Bạch xuống xe, đỡ Angle xuống, nhìn về phía tiểu tổ số ba ngoắc ngón tay: “Cậu lại đây! Đưa điện thoại di động cho tôi!”
Số ba “Quý Túc” gật đầu, tiểu tổ tinh anh trong bóng tối lập tức bắt Tiểu Bạch cùng Angle lại!
Quý Túc lấy điện thoại ra gọi: “Anh Đình, Bạch tiên sinh đã buông tay chịu trói, bây giờ anh và Angel đều ở trên tay của chúng em.”
Diệp Đình “ừ”, cũng không kinh ngạc gì nhiều, dường như tất cả những chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Anh lạnh giọng nói: “Đừng để cho người phụ nữ kia ૮ɦếƭ, nhưng cũng không được để cho cô ta quá thoải mái!”
“Dạ!” Số ba Quý Túc cúp điện thoại, ngoắc tay: “Mang đi---”
Bọn họ mang theo Angle lên một chiếc xe, trong xe có phương tiện chữa bệnh. Xe này chính là đặc biệt chuẩn bị cho những thành viên của tiểu tổ phòng khi bị thương trong lúc hành động, trên xe còn có một bác sĩ.
Bác sĩ khử độc cho vết thương của Angle, may mắn đạn xuyên qua cánh tay, cho nên không cần gỡ viên đạn ra.
Nước khử trùng dính vào vết thương của cô, Angle đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bác sĩ cho cô dùng thuốc cầm máu, lai cho cô uống thuốc hạ sốt, lập tức may vết thương cho cô, ông chủ đã dặn, không thể để cho cô ta ૮ɦếƭ, nhưng lại không thể để cho cô ta quá thoải mái.
Được rồi... Lúc bác sĩ may vết thương cho cô, không có chích thuốc tê, cứ để yên như vậy may từng mũi từng mũi.
Đau đến Angle kêu lên thảm thiết “A”, cô làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, số lần bị thương càng là không đếm hết, nhưng mà.... đặc biệt.... không chích thuốc tê đã may vết thương, cái này thật.... đặc biệt..... không phải muốn mạng cô sao?
Hai tay Tiểu Bạch bị còng trên lan can sắt, “aa----”, miệng anh cũng bị nhét vãi vào, muốn nói chuyện, nhưng nửa chữ cũng không nói được, anh kêu lên: “Mấy tên.... súc sinh.... các người --- buông cô ấy ra ---”
Số ba Quý Túc khinh miệt nhìn anh, đột nhiên đánh vào mắt trái tiểu Bạch “Bành---”!
Số ba Quý Túc nheo mắt lại, giọng nói lạnh như băng: “Lúc người đàn bà này nổ S***g bắn ngay đầu anh Đình, sao anh không mắng cô ta là súc sinh? Lúc cánh tay phải của Lôi thiếu bị bắn xuyên, toàn bộ tay đều bị hư, sao anh không mắng người đàn này là súc sinh? Bây giờ Hàn công tử bị vi khuẩn lây, không rõ sống ૮ɦếƭ, sao anh không mắng người đàn bà này là súc sinh? Trần Tư Uyển làm ký giả chiến địa mười mấy năm, vào sinh ra tử làm báo cáo vì chiến khu, người như cô ấy cũng bị người đàn bà hạ tiện này lợi dụng, bây giờ nằm ở bệnh viện, người bị thương nặng! Sao anh không mắng người đàn bà này là súc sinh?”
Giọng của số ba đã rất kích động, những người khác cũng lòng đầy phẫn nộ!
thật ra bọn họ đã nhìn quen sinh tử, đối với việc bị thương, chảy máu cũng không phải đặc biệt để ý.
Nhưng mà, lần này Angle này quả thật quá làm cho người ta chán ghét!
Lôi thiếu cùng Hàn công tử đều là bạn của anh Đình, những chuyện kia của bọn họ có thể xem như là bất ngờ, nhưng mà, Trần Tư Uyển đâu? Đây chính là một âm mưu to lớn đã có sẵn từ lâu!
Trong âm mưu của họ, thậm chí muốn trực tiếp *** cô ấy! Cho dù Trần Tư Uyển ૮ɦếƭ hay là không ૮ɦếƭ, cũng không ảnh hương đến kế hoạch của bọn họ dù chỉ là nửa điểm.
Bởi vì, cho dù Trần Tư Uyển bị thương hay là ૮ɦếƭ, Diệp Đình cũng không thể không đến biên giới!
Người đàn bà như vậy, còn đáng giá đồng tình? Dùng tính mạng của người khác xem như tiền đặt cược cho lợi ích của mình! Chỉ là may vết thương của cô ta không chích thuốc tê, có phải là vẫn còn rất nhẹ không?
Trên đường lái xe về Giang thành, đã gặp phải trực thăng phi cơ mà Diệp Đình phái tới.
Số ba “Quý Túc” lập tức xách Tiểu Bạch cùng Angle leo lên trực thăng phi cơ. Trực thăng phi cơ lập tức bay về Giang thành.
“Tiên sinh! Người, đã mang về!”
Số ba “Quý Túc” xách Tiểu Bạch cùng Angle đi vào phòng khách trong biệt thự của Diệp Đình, “ùm” “ùm” ném hai người xuống đất.
“૮ɦếƭ tiệt ta đánh ૮ɦếƭ người----” Vinh Tứ xông lên, nắm lấy cổ áo của người đàn bà hạ tiện kia lên, nắm tay lại lập tức hung hăng đấm vào càm của cô ta thật mạnh!
“Rắc”, xương cầm Angle gãy lìa!
Cô đau đến kêu lên thảm thiết “ách ách”, làm sát thủ lâu như vậy, cô còn chưa từng bị làm nhục như vậy!
“Mau nói cho lão tử! Là tên tiện chủng nào phải mày tới?” Vinh Tứ lại đấm một quyền lên bụng cô ta, Vinh Tứ ra tay vô cùng ác độc, một chút cũng không xem cô ta như đàn bà.
Angle đau đến muốn hôn mê bất tử, nhưng thủy chung lại cắn răng chịu đựng không chịu nói. Làm sát thủ, làm sao có thể khai ra người thuê!
Một khi khai ra người thuê, sau này làm sao cô còn uy tín!
“Lão tử cho mày không nói này! Lão tử giẫm ૮ɦếƭ mày! Mày giữ lại bí mật đi nói với Diêm Vương đi!” Vinh Tứ hạ độc thủ muốn giết cô “Dám phế đi một cánh tay của anh em tao, lão tử bẽ gãy hai cánh tay của mày! Trời ạ con mẹ mày!”
“Rắc --- rắc----”
Hai cánh tay của Angle bị bẽ gãy.
“Rắc rắc ---”
Vinh Tứ bẽ gãy hai cánh tray của cô, lại tiện tay ném cô xuống đất.
“Ùm” Angle té lăn trên đất, bởi vì không có canh tay làm điểm tựa lực, lần này té vô cùng thảm.
“Ách a ---”
Đau!
Cánh tay bị bẽ gãy, cộng thêm vết thương do đạn bắn, làm Angle gào thét thê thảm.
Sắc mặt cô ảm đạm, cả người không ngừng run run, đau đến sắp hôn mê. Những giọt mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu từ trên trán rơi xuống.
Vết thương do đạn bắn trên cánh tay đã *** cô sốt cao không giảm, cả người vốn đã đau xót như bị kim châm, vào lúc này cánh tay lại bị bẽ gãy, quả thật là ngay cả sức lực để kêu cũng không có.
Tiểu tổ mười người hận đến nghiến răng nghiến lợi, trừ lão nhị Lôi Tuấn, còn có lão thất Quân Dương không có mặt, những người khác đều bao vây Angle lại, Tiểu Bạch đã ngất đi.
Lão đại Diệp Đình, lão tam Tần Sênh, lão tứ Vinh Phỉ, lão ngũ Lôi Đình, lão bát Vương Sướng, lão cửu Tạp Nhã, lão thập Chính Hiền, mỗi người ánh mắt đều lạnh như băng, mặt đầy căm ghét!
Chính Hiền nói: “Anh Đình, giao người đàn bà này cho chúng tôi đi, con đại mãng xà, con bò cạp, con cá sấu, con báo vằn, con tắc kè bông rất là cô đơn, nếu không..... ném cô ta vào trong ***g, chơi chung với những người bạn nhỏ của tôi?”
Angle nằm dưới đất chợt run rẩy.
Tạp Nhã hừ: “Đó không phải là quá tiện nghi cho cô ta sao, những người bạn nhỏ kia của em dễ thương như vậy, nhốt người đàn bà này vào trong ***g, không biết cô ta vui vẻ cỡ nào. Đổi lại là anh, làm sao thì anh cũng phải để cho đại mãng xà nhịn đói mấy bữa mới bỏ cô ta vào. Anh còn chưa từng nhìn thấy mãng xà ăn thịt người đâu.”
Đột nhiên Angle cười khinh miệt.
Nhìn biểu tình kia của cô ta, nháy mắt Lôi Đình liền nổi giận!
Cô nhấc chân hung hăng đá một cước lên bụng Angle: “Tiện nhân! Nếu mà anh tao và anh Lục có chuyện gì không may, bà tuyệt đối sẽ chém mày thành trăm mảnh!”
Tần Sênh liền trực tiếp ném một quả *** bỏ túi lên đất, trong tay cầm một cái điều khiển từ xa. Giống như đang suy nghĩ, rốt cuộc là nổ cánh tay trước hay nổ cái chân trước.
Lôi Đình mang giày cao gót đạp một cái lên cổ tay phải của cô ta: “Để cho mày nếm thử mùi vị đau đớn như thế nào!”
Vừa nhắc tới Lôi Tuấn cùng Hàn Yên, Vinh Phỉ lại không nhịn được!
Đi lên không ngừng đá mạnh vào người cô ta!
Tiểu bát Vương Sướng đột nhiên lôi Vinh Tứ đi: “Anh Tứ, đừng phí sức lực vì người đàn bà này, xương của cô ta cứng rắn lắm. Đánh cũng là vô dụng, nếu không.... đưa cô ta cho em đi.” Anh đẩy mắt kiếng, nghiêm trang nói: “Đúng lúc căn cứ của chúng ta có một hạng mục thí nghiệm, cái đề tài này chính là nghiên cứu: “Bỏ một người vào trong khoang vũ trụ, chuẩn bị thức ăn, nước uống cùng không khí trong vòng hai mươi năm, xem người này trôi nổi ở trong vũ trụ, có thể sống được bao lâu.”
Chợt bả vai Angel co rút, run rẩy.
Ngón tay Vương Sướng đặt trên càm, còn nói: “Em dự đoán là sống không tới năm năm, mặc dù có đầy đủ thức ăn cùng nước uống, nhưng mà, muốn cho một người cô đơn trôi lơ lửng trong vũ trụ mênh ௱ôЛƓ, sẽ cô độc và sợ hãi đến nhường nào. Bởi vì, loại cuộc sống này đúng là vô cùng vô tận. Chỉ cần cô ta còn sống một ngày, là phải đối mặt với một ngày cô độc. Người sống, rốt cuộc là vì cái gì? Không phải là vì ăn cơm, ngủ, mà là vì người thân, người yêu, và bạn bè ở chung vui vẻ. Cho nên, em cho là, người sống trên đời, cần nhất không phải là thức ăn, nước cùng không khí, mà là sống chung và bầu bạn giữa người với người.”
Angle rúc thành một đoàn, giống như đã rơi vào trong bóng tối vô cùng vô tận.
Trong nháy mắt Chính Hiền, Tạp Nhã, Lôi Đình cảm giác vẫn là mình quá hiền lành. Mặc dù biết rằng tiểu bát là đang nghiêm túc nói bậy bạ, nhưng mà, anh nói quá dọa người.
Ném một người vào vũ trụ, thật đúng là trừng phạt đáng sợ hơn bất cứ trừng phạt nào.
Đột nhiên Angle ngẩng đầu nhìn Vinh Phỉ chăm chú, lại hy vọng anh tiếp tục đánh cô, dù là bị anh tươi sống đánh ૮ɦếƭ, cũng còn tốt hơn người này nói mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Biểu tình của Vương Sướng đặc biệt nghiêm túc, thật giống như đang suy tư về hạng mục này vậy.
Đột nhiên Angle ôm lấy bắp đùi của Vương Sướng, cô hoảng sợ nhìn anh, biểu tình trên mặt tràn đầy cầu xin bị đánh.
Vinh Phỉ đá cô ta một cước văng ra, “Cút---” dám đến ôm anh, anh đặc biệt sợ bẩn!
“૮ɦếƭ tiệt...” Tiểu Bạch mới vừa tỉnh lại, ráng sức leo đến bên cạnh Angle. Anh yếu ớt vô lực mắng: “Tôi nói.... Mấy tên đàn ông không biết xấu hổ các người! Lại không biết xấu hổ khi dễ một cô gái? Cô ta chỉ là một sát thủ tiếp nhận nhiệm vụ, người thuê bảo cô ấy làm gì, thì cô ấy làm cái đó. Người ta có âm mưu kế hoạch gì, cô ấy cũng không biết..... các người đánh cô ấy, có đạo lý sao?”
Vinh Phỉ không thích nghe nhất chính là những lời nhảm nhí này! Đạp anh một cước bay ra xa: “Đã là gái điếm mà còn muốn lập đền thờ, trên thế giới này nhiều công việc như vậy không làm, chuyên làm sát thủ để làm gì!”
Tiểu Bạch ôm bụng “gào khóc” thảm thiết. Anh là bạn của Diệp Đình, nhưng mà Vinh Phỉ bọn họ lại hoàn toàn không cho anh mặt mũi! Chúng tôi biết anh là ai sao? Mẹ của anh họ gì?
Tiểu Bạch căn bản là không có bị huấn luyện đặc thù gì, bình thường cũng không rèn luyện, làm sao chịu được Vinh Phỉ đá mạnh một cước, nháy mắt lại trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Diệp Đình cho người đưa Tiểu Bạch vào phòng y tế truyền nước biển.
Cái tên não tàn, ngu ngốc này! Mặc dù mang theo người đàn bà này chạy hai ngày, nhưng mà, mạng của tiểu tử này, cuối cùng vẫn là được anh cứu lại. Tiểu tử này thường xuyên làm loại chuyện ngu ngốc, không hiểu chuyện này, anh đã thành thói quen.
Hơn nữa, Tiểu Bạch theo dõi người đàn bà này đã hai tháng, nhất định biết rất nhiều bí mật.
Mặc dù Diệp Đình không moi từ miệng người đàn bà này ra người thuê là ai.
Nhưng mà, cơ bản thì anh đã kết luận là Bảo La - Lộ Dịch Tư con tiện nhân kia!
Người cha tiện nghi kia của anh!
Bảo La - Lộ Dịch Tư vẫn luôn biết, anh đang tìm tung tích của mẹ, cũng đã xem qua quyển nhật ký đó.
Hơn nữa, anh cũng biết Trần Tư Uyển là bạn thân khuê mật của mẹ mình, cho nên đoán ra câu thơ kia là có liên quan đến Trần Tư Uyển cũng không phải là việc khó.
Nhưng mà, lấy chỉ số thông minh của Lộ Dịch Tư, muốn đoán ra ý còn lại của mấy câu thơ còn lại, cũng là không dễ dàng.
Bởi vì, anh cùng Lăng Vi phát hiện một tấm bảng làm bằng kim loại, hiện nay ở trong tay anh có mật mã, mà những mật mã này Lộ Dịch Tư cũng không biết.
Diệp Đình híp mắt, trong đầu nổi lên một trận phản công lớn.
Diệp Đình đưa tay lên càm sờ, tỏ ý số ba “Quý Túc” hãy dẫn Angle đi.
Tiểu tổ mười người tụ tập trong phòng khách, Diệp Đình nói: “Người thao túng phía sau màn, bây giờ đã có kết luận cơ bản là Bảo La - Lộ Dịch Tư.”
Lôi Tuấn cùng Lôi Đình đồng thời gật đầu, bọn họ cũng đã nghĩ được là Bảo La - Lộ Dịch Tư.
Cánh tay phải của Lôi Tuấn bị băng vải trắng bao lấy, nguyển cả cánh tay sưng to giống như thân cây cổ thụ vậy!
Diệp Đình bảo anh nghỉ ngơi, nhưng anh không chịu, Chuyện này, anh không tự mình báo thù, làm sao có thể đối mặt với cánh tay phải đã đi theo anh hai mươi mấy năm?
Diệp Đình lười biếng dựa vào bàn làm việc, cầm cây Pu't vẽ vẽ trên giấy, Tần Sênh, Vinh Phỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ, hai người sát vai mà đứng, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn luôn đặt trên cánh tay phải bị thương của Lôi Tuấn.
Chính Hiền quan tâm hỏi Lôi Tuấn: “Anh Tuấn, cánh tay của anh còn đau không?”
Lôi Tuấn khàn cả giọng la lên: “Đau....”
Đột nhiên, vẻ mặt anh lại như đưa đám, lắc lắc cánh tay của mình “oa oa” khóc lớn.
“Đau chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là không sờ vợ anh được nữa!”
“Phốc ---!”
Cái tên ngu ngốc này!
Cả phòng người cười muốn lật trời.&
Lôi Đình đã hoàn toàn không còn lời nào để nói....
Tại sao cô lại có một người anh.... ngu ngốc như vậy chứ?
Cô sống lớn như vậy, cũng thường xuyên suy nghĩ xem Lôi Tuấn có phải là anh trai ruột của mình khộng.
Chính Hiền hiền lành, an ủi anh: “Không sao, anh Tuấn, anh còn có tay trái mà.”
Lôi Tuấn khó chịu: “Tay trái sờ không có cảm xúc như tay phải.”
“Phốc ----” Chính Hiền giơ tay lên che miệng lại, tha thứ cô lại phun.....
Mọi người trợn trắng mắt, xem ra tối hôm qua anh thật đúng là đã dùng tay trái sờ thử?
Vinh Phỉ rất muốn đạp anh một cước cho ૮ɦếƭ!
Cái thằng nhóc con này! ςướק đi Hạ Tiểu Hi của anh không nói, còn bị tàn phế nữa! Chờ ngày nào đó tâm tình của anh tốt phải đi trêu chọc Hạ Tiểu Hi một chút, để cho cô ấy sáng mắt ra, đừng ở cùng với tên tàn phế ngu ngốc này nữa!
Dĩ nhiên, Lôi Tuấn ngu ngốc này tàn phế, không phải là.... tay tàn.... mà là não tàn!
“Anh Đình, tiếp theo chúng ta nên làm gì.” Rốt cuộc Lôi Tuấn cũng tìm về lý trí, nhặt lên một sọt tiết tháo mà anh mới vừa làm rớt xuống.
Diệp Đình nói cái nhìn và kế hoạch của anh với mọi người: “Tôi cẩn thận suy nghĩ một hồi, người thiết kế âm mưu hãm hại Trần Tư Uyển hẳn là do một tay Lộ Dịch Tư bày kế, mặc dù Angle là sát thủ đứng đầu, nhưng mà, kế hoạch kín đáo như vậy, Lộ Dịch Tư không thể nào cho cô ta biết. Những âm mưu như thế này càng ít người biết càng tốt, để tránh cho gây thêm rắc rối.”
Lôi Đình cùng Lôi Tuấn rối rít gật đầu.
Đột nhiên Tần Sênh hỏi anh: “Lộ Dịch Tư biết Trần Tư Uyển sao?”
Diệp Đình gật đầu, nói chuyện quyển nhật ký cho họ biết. Tần Sênh cùng Vinh Phỉ, Vương Sướng còn chưa biết chuyện quyển nhật ký.
Tần Sênh gật đầu nói: “Lần này Lộ Dịch Tư suýt chút nữa đã hại ૮ɦếƭ Trần Tư Uyển, nếu để Trần Thương biết là do một tay Lộ Dịch Tư bày kế, anh đoán sẽ như thế nào?”
Ánh mắt cũng đám người bỗng nhiên sáng lên.
Thế lực của Trần Thương cũng không nhỏ!
Diệp Đình lại nói: “Trần Tư Uyển đã bị thương nặng, Trần lão gia tử đã rất mệt mỏi. Chuyện này coi như xong đi, tự chúng ta làm.”
Mặc dù, có Trần lão gia tử hỗ trợ sẽ dễ phản công hơn nhiều lắm, nhưng mà.... Diệp Đình thật là hơi không đành lòng, dù sao Trần Tư Uyển cũng là bạn thân của mẹ anh, hơn nữa, dì Uyển bị thương... hoàn toàn là vì anh.
Vinh Phỉ lại lắc đầu nói: “A Đình, cậu không hiểu Trần lão gia tử rồi. Tôi tương đối thân với lão đầu đó. Lão gia tử tuyệt đối là loại người có thù tất báo! Con gái ông ta bị thương nặng như vậy, làm sao ông ta có thể ngồi yên không để ý đến? hơn nữa.... đã mười mấy năm không gặp mặt. Thật rất khó có thể thấy, còn bị đe dọa tính mạng.... Đổi lại bất kỳ người nào, cũng không nuốt trôi cục tức này đúng không?”
Tần Sênh cũng gật đầu: “Không sai, đổi lại là ai cũng không nuốt trôi cục tức này. Các người nhìn xem tiểu Tuấn thử thì biết.”
Cái tên này, cánh tay phải đã sưng lớn như cây cổ thụ vậy, còn “gào khóc” lớn tiếng kêu muốn *** lão quỷ Lộ Dịch Tư kia!
Huống chi, Trần Thương và con gái của ông.... suýt chút nữa đã âm dương xa cách.
Lôi Tuấn cũng tương đối đồng ý với suy nghĩ của anh tư Vinh.
Vinh tứ còn nói: “Theo như hiểu biết của em với Trần Thương, nói không chừng bây giờ ông ta đang điều tra chuyện này. Nếu chúng ta đã có kế hoạch, không bằng hỏi ý kiến của ông ta, đỡ cho ông ta phải tốn công điều tra.”
Lôi Tuấn vội vàng đề nghị: “Hai ngày nữa em đi tìm Trần lão gia tử trò chuyện một chút, em nói xa nói gần dò xét ông ta. Nếu ông ta muốn động thủ, chúng ta sẽ mời ông ta cùng nhau. Nếu là ông ta không còn lòng dạ nào tác chiến, vậy xem như là em đi thăm dì Uyển.”
Diệp Đình gật đầu: “Có thể.”
Chính Hiền gãi đầu, cô nhíu máy, như đang rơi vào trong sương mù...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc