Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 191

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tạp Nhã đã ngủ, Tần Sênh vẫn phiền lòng nhíu mày.
Anh nghe được bên ngoài có thanh âm liền ra ngoài, chuyện này là anh gây ra, dù sao anh cũng phải đến giải quyết.
Tần Sênh ngồi trên sô pha, một tay khoác lên chỗ tựa, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Ông Giai Hồng. Tần Sênh ngoài cười nhưng trong không cười nheo nheo mắt.
Ông Giai Hồng sợ tới mức co rụt lại, vội vàng nói với Tần Hoài: “A Hoài... Tấm ảnh kia quả thật là em cho người khác chụp... Nhưng cũng bởi vì em quá yêu anh...” Nói xong, nước mắt lập tức rớt xuống dưới.
Bà ta rút một tờ khăn giấy, che mặt khóc rống lên.
Tần Hoài nhíu mày, Tần Sênh lại càng cười lạnh.
Ông Giai Hồng hỏi Tần Sênh: “Dì biết lỗi rồi, hai mươi mấy năm nay, dì đối với con cũng có ơn dưỡng dục! Không có công lao cũng có khổ lao mà? Con còn muốn như thế nào với dì nữa?”
Tần Sênh ngồi thẳng, khinh miệt cười: “Ơn dưỡng dục à? Ba tuổi rưỡi mẹ tôi qua đời, từ lúc đó tôi đã sống cùng ông nội bà nội. Lên tiểu học, tôi ở lại ký túc xá của trường. Tôi ở lại cái nhà này được bao nhiêu ngày? Bà nói bà có ơn dưỡng dục với tôi? Tiền nuôi tôi với tiền mà bà đưa ra, có một xu nào là do chính bà kiếm được không không?”
Tần Sênh nhìn ra, Tần Hoài sẽ làm gì với Ông Giai Hồng được chứ?
Hai người đều là vợ của Tần Hoài ông ta, thậm chí họ Ông này thời gian đi theo ông ta còn lâu hơn.
Nhưng mẹ của Tần Sênh anh chỉ có một, mẹ ruột của anh bị người ta hãm hại, anh biết sự thật còn có thể khoanh tay đứng nhìn, anh còn là đàn ông không?
Tần Sênh ném chi phiếu lên bàn, nói với Tần Hoài: “Ông cầm lấy tấm chi phiếu này, mang bà ta đi đi. Hoặc là, về sau ông theo tôi, tôi dưỡng lão cho ông.”
Tần Hoài quyền cao chức trọng, đột nhiên bị đứa con chọc thẳng vào tim như thế, sắc mặt lập tức đen sì, trán nổi gân xanh. Ông nghiêm mặt, nghe Tần Sênh nói những lời này.
Đây là muốn quyết tuyệt với ông? Đây là kiên quyết muốn *** Ông Giai Hồng?
Ông Giai Hồng lập tức hiểu ra! “A Hoài! Em theo anh nhiều năm như vậy... Con em cũng sinh cho anh hai đứa! Tần Thu và Tần Sương cũng là con anh! Con của anh không phải chỉ có một mình Tần Sênh!”
Tần Hoài đau đầu muốn nứt ra, ông tính tình vốn luôn nóng nảy, thầm muốn hét to một tiếng, nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nhưng, Tần Sênh hiển nhiên không dễ nói chuyện như vậy!
Ông Giai Hồng nhìn thấy biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười của Tần Sênh chỉ cảm thấy từng đợt sợ hãi ùa tới. Bà ta dựng đứng tóc gáy, Tần Sênh híp mắt, khiến bà ta có cảm giác, cặp mắt kia của anh như đang lột da rút gân bà ta ra vậy!
Răng bà ta run cầm cập, môi đã run rẩy. Chỉ run run hỏi Tần Sênh: “Tần Sênh! Ta tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân ngôi nhà này! Ta tốt xấu gì cũng làm mẹ con hai mươi mấy năm! Con còn muốn đối với ta như thế nào nữa!”
Tần Sênh cười lạnh.
Anh không mở miệng, chỉ cười lạnh như vậy nhìn chằm chằm Ông Giai Hồng.
Ông Giai Hồng càng ngày càng kinh hoảng, trong lòng sợ muốn ૮ɦếƭ, theo bản năng đi tới chỗ Tần Hoài ngồi.
Sắc mặt Tần Hoài càng ngày càng kém, sao đây? Cố chấp? Muốn bức vua thoái vị?!
Tần Sênh nhìn chằm chằm Ông Giai Hồng, nhìn chòng chọc, nhìn đến mức bà ta không thể trốn vào đâu được! Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm tàn nhẫn vang lên: “Tôi làm gì bà à? Bà có ૮ɦếƭ cũng không oan! Ngày nào bà còn chưa đền mạng cho mẹ tôi, tôi còn Tra t** bà cho đến ૮ɦếƭ!”
Tần Hoài và Ông Giai Hồng mặt bỗng nhiên biến sắc!
“Rầm——” Tần Hoài vỗ mạnh lên bàn, đứng lên chỉ thẳng vào mũi Tần Sênh: “Mày phản rồi? Cái nhà này là ai làm chủ?!”
Tần Sênh trợn mắt nhìn, cũng đứng lên: “Ông bao che cho bà ta chính là bao che tội phạm ***! Người bà ta hại ૮ɦếƭ là mẹ tôi, nhưng người đó không phải vợ cũ của ông sao?!” Tần Sênh từng câu chất vấn, khiến tim Tần Hoài muốn tắc nghẹn!
Tần Sênh hừ lạnh một tiếng, lười vô nghĩa với bọn họ.
Trở lại phòng ngủ, thu dọn hành lý, cái nhà này anh thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!
Trêu đùa người, ngược cẩu, từ từ sẽ đến!
Mạng của ai cũng không phải tự dưng mà có!
Cũng không thể để ૮ɦếƭ oan uổng như vậy được!
Đã dám làm, phải nghĩ đến một ngày nhận hậu quả!
Anh Tần Sênh làm người đường đường chính chính, nhưng không phải quả hồng mềm!
Lúc Tạp Nhã tỉnh lại, Tần Sênh đã thu dọn xong hành lý. Hai người thay quần áo, tay cầm tay từ phòng ngủ đi ra.
Tần Hoài và Ông Giai Hồng đã đi rồi, không biết đi đâu.
Tần Sênh đối với cái nhà này cũng chẳng có gì lưu luyến, cầm tay Tạp Nhã từ biệt ông nội bà nội, anh nói với Tạp Nhã: “Không có ông nội, bà nội, anh cũng không sống được tới ngày hôm nay.” Tạp Nhã vội vàng gật đầu nói: “Sang năm mới, chúng ta cũng chưa quỳ lạy ông bà nội, em nhớ truyền thống của người Hoa Hạ các anh mà, sang năm mới phải quỳ xuống dập dầu với ông bà nội đúng không?”
Tần Sênh nở nụ cười, nói: “Em muốn thì chúng ta làm.”
“Đi!” Hai người đặt ba lô xuống, thực sự quỳ xuống lạy ông nội bà nội.
Hai ông bà già cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn gì, còn tưởng hai người này hôm nay, vội tới dập đầu với bọn họ. Mau chóng phát bao lì xì.
Tần Sênh nói với ông bà nội: “Con và Nhã Nhã muốn ra ngoài du lịch một thời gian.”
“Được được được, đi đi! Đi đi!” Bà nội cười xua tay với anh: “Mau đi đi, mau đi đi, lúc trở về cho bà ôm một thằng cháu trai mập mạp càng tốt!”
Tần Sênh và Tạp Nhã quyết định du lịch khắp thế giới, đi đến đâu thì đến đó, muốn chơi thế nào thì chơi, cũng không có kế hoạch gì.
Trực tiếp đeo ba lô, làm một cuộc lữ hành muốn đi đâu thì đi.
Đặc biệt ung dung.
Ngày hôm sau, Ông Giai Hồng bị cảnh sát mang đi.
Tuy đã là vụ án rất lâu rồi, nhưng Tần Sênh có đầy đủ chứng cứ, anh đem video quay lại ở phòng khách ngày hôm qua tất cả đều nộp lên cho cảnh sát. Từ ngày anh biết sự thật đã âm thầm lắp camera theo dõi ngay tại phòng khách.
Ông Giai Hồng chính miệng thừa nhận bà ta hại người, vậy không thể trách anh ra tay tàn nhẫn!
Thậm chí, Tần Sênh cảm thấy giao bà ta cho cảnh sát cũng không phải cách tàn khốc nhất để chỉnh người đàn bà này, nhưng anh không muốn làm bẩn tay mình. Không muốn để mẹ mình ở cửu tuyền nhìn thấy con trai mình vì một người phụ nữ ác độc như thế mà hai tay nhiễm “máu dơ bẩn” đó!
Khiến Tần Sênh cảm thấy thất vọng chính là... Không ngờ, ba anh cuối cùng ở lúc Ông Giai Hồng bị cảnh sát mang đi, vậy mà còn che chở cho Ông Giai Hồng... Ông ta vậy mà còn biện hộ cho bà ta...
Bà ta sinh cho ông ta một nam một nữ. Nhưng Tần Sênh anh lẽ nào không phải con của ông ấy sao, Thái Địch không phải vợ ông ấy sao?
Nút thắt trong lòng Tần Sênh vĩnh viễn không cởi bỏ được.
Cũng may anh còn vợ, anh có Tạp Nhã! Tạp Nhã ôm anh, ôn nhu hôn anh. Di động của Tần Sênh đột nhiên vang lên: “Lại có nhiệm vụ...”
Tần Sênh ánh mắt tràn đầy xin lỗi, đồng ý đi cùng cô du lịch khắp thế giới, mới xuất phát một ngày... Như Ý Lệnh của Thái Thượng Lão Quân đã vội vàng thúc giục gửi tới.
Tạp Nhã ấn mở di động của anh, nói: “Có nhiệm vụ, phải đi! Dù sao, chỉ cần hai người chúng ta ở cùng nhau, đi đâu cũng vậy mà!” Cô khoái trá đặt di động lên bên tai anh, Tần Sênh nhận nhiệm vụ, nắm tay cô lập tức quay đầu xuất phát, đi tới địa điểm xảy ra sự cố kia.
Tạp Nhã vừa thắt dây an toàn, một bên nhéo tai anh: “Em cũng không muốn còn trẻ mà đã thành góa phụ! Anh phải đem bom an toàn dỡ xuống cho em, biết không?”
Tần Sênh quay đầu, ấm lòng cười cười với cô, vươn tay chào theo nghi thức quân đội: “Tuân mệnh! Bà xã đại nhân ——”
Tần Sênh và Tạp Nhã lái xe đi tới hiện trường, Tạp Nhã đột nhiên nói: “Chồng ơi... Vì sao vị trí của anh Đình và Tiểu Vi lại ở... hiện trường?”
Diệp Đình và Lăng Vi ở hiện trường?
Tần Sênh nhíu mày, vội vàng nhận lấy địa chỉ trên bản đồ định vị GPS định vị gửi tới —— Long Thành - ngoại ô – Trần phủ?
Tạp Nhã cảm thấy kỳ quái: “Em thấy là trung tâm mua sắm đi, sao lại là khu biệt thự?”
Tần Sênh nhớ lại trước đó Diệp Đình từng nói với mình... Tham gia lễ thành hôn xong cậu ta còn phải đến một nhà trưởng bối lấy tranh... Người nọ hình như tên là Trần Thương!
Mà vị trí trên bản đồ chính là Trần phủ...
Tần Sênh vội vã nói: “Bom này là bom di động, không phải bom hẹn giờ.” Tần Sênh vừa muốn bảo Tạp Nhã gọi điện thoại cho Diệp Đình và Lăng Vi, Tạp Nhã đã gọi điện cho họ rồi.
Tạp Nhã đặc biệt sốt ruột, A Đình và Tiểu Vi bây giờ đang ở nơi cực kỳ nguye hiểm! Đó tuy là bom di động, nhưng lúc nào cũng có thể phát nổ! Cô không muốn nhìn thấy bạn mình bị thương!
Lăng Vi nghe máy, Tạp Nhã vội vàng nói: “Tiểu Vi! Cậu và A Đình có phải ở Trần phủ Long Thành không? Nơi đó có bom, hai người mau rời đi!”
Lăng Vi trả lời cô: “Bọn mình biết rồi! Người xung quanh biệt thự đã chạy thoát hết, bọn mình cũng vừa mới rời khỏi hiện trường. Là Tần Sênh phải tới đây gỡ bom à?”
“Đúng vậy! Bọn mình khoảng mười phút nữa sẽ tới, cậu và A Đìh nhanh đi xa một chút! Bom này uy lực rất mạnh!”
Lăng Vi vội vàng nói: “Được! Bọn mình đang lái xe đi, yên tâm đi.”
“Hô ——” Nghe Lăng Vi nói như vậy, Tạp Nhã mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. A Đình không tiếc mạng mình, cũng nhất định sẽ quý trọng mạng Lăng Vi và cục cưng trong bụng cô! Nếu bọn họ đã biết Trần phủ có bom, nhất định sẽ không mạo hiểm chạy tới đó.
Lăng Vi cúp máy, trong lòng cực kỳ khó chịu. Thật ra, cô nói dối Tạp Nhã...
Cô và Diệp Đình... Cũng không rời đi.
Bởi vì Trần Thương đặc biệt cố chấp không chịu đi, tất cả mọi người rút lui rồi, chỉ có ông ấy liều ૮ɦếƭ ôm cổng nhà mình: “Mấy đứa đừng kéo ta! Ta ૮ɦếƭ, cũng muốn ૮ɦếƭ ở trong nhà mình!”
Lăng Vi đứng khuyên ông: “Bác Trần... Nơi này cực kỳ nguy hiểm, ngài đi theo chúng cháu đi! Bom này tuy là bom di động nhưng lúc nào cũng có thể phát nổ!”
Trần Thương đột nhiên không sao cả cười một tiếng: “Hai đứa không phải muốn mang tranh đi sao? Ta nói cho hai đứa biết, trái bom kia chính là tìm thấy trong phòng vẽ tranh! Quả bom kia vẫn đang ở phòng vẽ tranh, cũng không biết còn bao nhiêu thời gian. Ta cũng không biết vì sao nó không nổ! Nói không chừng, chính là có người muốn hủy gian phòng đó đi, không cho hai đứa có được bức tranh kia!”
Diệp Đình đột nhiên híp mắt.
Lúc này, nhân viên cảnh sát cầm loa gọi: “Mau rời khỏi nơi này —— mọi người mau rời khỏi nơi này —— nơi này là hiện trường có bom! Đặc biệt nguy hiểm! Xin mọi người phối hợp với chúng tôi, lập tức rút lui!”
Nhân viên cảnh sát lại đây khai thông hiện trường.
“Hai vị! Hai người mau rời đi! Nhân viên công tác của chúng tôi đã phát hiện ngòi nổ của bom cũng không có bị ẩm! Hơn nữa từng bị kíp nổ! Hiện tại ngòi nổ còn chưa b bị dỡ bỏ, chứng tỏ bom này lúc nào cũng có thể phát nổ, mọi người mau rời đi!”
Diệp Đình gật đầu, anh nhìn Lăng Vi chằm chằm, để lại cho cô một ánh mắt, Lăng Vi nhận được ánh mắt đó, gật đầu hiểu ý, vội vàng nói với Trần Thương: “Bác Trần, căn phòng kia chính là phòng của dì Uyển đúng không ạ? Ngài đã mười mấy năm không gặp dì Uyển, tranh của bà ấy nếu bị bom nổ tung nữa, ngài không thấy đau lòng sao?”
Trần Thương quay mặt qua, trừng Lăng Vi, thái độ ác liệt nói: “Tuổi còn nhỏ! Đừng có xía vào quản lắm chuyện thế! Chuyện trong nhà tôi còn cần cô quan tâm à? Ách...” Ông ta mắng chửi người còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác sau cổ phát đau ——
Trần Thương muốn quay đầu lại nhìn là ai can đảm như vậy, dám đánh ông... Đầu còn chưa quay lại, cặp mắt đã trắng dã, lảo đảo ngã xuống đất.
Diệp Đình vội vàng đưa tay đỡ lấy ông.
“Đi —— Rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.” Diệp Đình khiêng lão gia tử, hai người vội vàng lái xe rời đi.
Trên xe, Lăng Vi lo lắng hỏi Diệp Đình: “Quả bom kia ở ngay trong phòng vẽ tranh, lỡ như phát nổ, manh mối của chúng ta lại bị cắt đứt. Tin tức mẹ để lại cho chúng ta cũng không tìm ra được.”
Diệp Đình không nói gì, nhưng Lăng Vi biết trong lòng anh nghĩ thế nào... Bây giờ cô mang thai, mặc kệ tin tức đó quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng bằng sinh mệnh hai mẹ con cô!
Lăng Vi trong lòng thật sự tràn đầy cảm động, đột nhiên nhớ tới cái gì, sốt ruột nói: “Lần này chuyên gia gỡ bom tới đây là... Tần Sênh!” Vừa rồi lúc cô nghe điện thoại của Tạp Nhã, Diệp Đình không nghe thấy. Bây giờ anh còn chưa biết việc này.
Diệp Đình đột nhiên đạp chân phanh ——
Hai người liếc nhau, chỉ thấy bên cạnh một chiếc xe việt dã màu đen “vèo” một cái, chạy bay qua.
“Đó là xe của Tần Sênh và Tạp Nhã!” Lăng Vi chỉ vào chiếc xe màu đen vừa mới chạy qua.
Diệp Đình vội vàng quay đầu xe, không chờ anh quay xe lại, điện thoại của Tạp Nhã đã gọi tới: “Hai người đi mau, không cần quay lại! Tần Sênh hiện tại đã đi gỡ bom, hai người ở hiện trường, anh ấy sẽ phân tâm!”
Con ngươi Diệp Đìn*** nề, sâu không thấy đáy. Anh giãy dụa suy nghĩ một chút, liền đem xe dừng ở ven đường, gửi tin nhắn cho Lôi Tuấn và Lôi Đình, bảo hai người bọn họ qua đây ở cùng Lăng Vi, anh qua tìm Tần Sênh!
Lúc này, Lôi Tuấn và Lôi Đình đang ở cùng Quân Dương, Vinh Tứ canh giữ bên giường Lý Thiên Mặc và Chính Hiền...
Hai tên ngốc này... Giữa đông còn ngồi ở chòi nghỉ mát uống R*ợ*u...
Uống uống liền uống say, hai người ngay tại chòi nghỉ mát uống gió Tây Bắc mà ngủ.
Nếu không phải tiệc cưới của Tần Sênh đã kết thúc, mọi người đều tan, còn không ai phát hiện không thấy hai người này đâu.
Lúc Quân Dương tìm thấy hai người này, chỉ thấy cánh tay Lý Thiên Mặc ôm bả vai Chính Hiền, hai người đầu chụm đầu, ngủ say, bởi vì lạnh... Lạnh đến mức bọn họ nước mũi ròng ròng...
Quân Dương vội vàng gọi Lôi Tuấn, Vinh Tứ lại đây hỗ trợ, Quân Dương nhìn chằm chằm cái tay của Lý Thiên Mặc, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hai đứa này bị ngốc à?! Không có đầu óc à?! Lạnh như thế, không tìm nơi nào ấm áp mà uống! Chạy tới chòi nghỉ mát uống!”
Cũng không biết vì sao... Quân Dương khó chịu, lửa trong *** hừng hực thiêu đốt! Trong lòng tại sao lại hoảng hốt như vậy?!
Anh xoa xoa ***, cũng không biết vì sao, buồn bực muốn ૮ɦếƭ!
Anh lấy cánh tay Lý Thiên Mặc đang quàng cổ Chính Hiền ra, khiêng Chính Hiền bước đi. Lôi Tuấn và Vinh Tứ mau chóng đỡ Lý Thiên Mặc đứng lên, Lôi Tuấn cõng Lý Thiên Mặc, đưa bọn họ đến bệnh viện.
Hai tên ngốc này, sốt cao nghiêm trọng, cảm mạo nặng!
Lôi Tuấn và Lôi Đình ở lại bệnh viện chăm sóc cho bọn họ, cho nên, không đi cùng anh Đình và Tiểu Vi đến Long Thành.
Quân Dương trong lòng vẫn khó chịu, nói thật ra... Ngày hôm qua ở tiệc cưới của anh Sanh, chị Đào Hoa ôm cổ Chính Hiền, hung hăng hôn lên mặt Chính Hiền một cái, còn kéo cổ áo Chính Hiền nhìn vào bên trong... Anh cũng chẳng có cảm giác gì.
Nhưng vừa rồi thấy Lý Thiên Mặc quàng tay ôm cổ Chính Hiền, anh lại...
Sao lại khó chịu như vậy?
Quân Dương có chút ngây ngốc, tim anh nóng rực khó chịu như vậy, rõ ràng là ăn dấm chua (ghen~) mà? Nhưng... anh thật ra ăn giấm chua của ai? Là của Chính Hiền, hay là của Lý Thiên Mặc?
Hai người đều là đàn ông... Của ai thì cũng không bình thường a...
Móa nó!
Anh, đây là bị điên cái gì?
“Tôi *** nó có phải điên rồi hay không?” Quân Dương hung hăng nhéo má mình.
Cô bạn gái kéo anh như muốn mạng anh vậy, cứ thế kéo anh đi bằng được.
Nhưng mà không biết Quân Dương bị trúng tà gì cứ không muốn đi, cứ muốn ở lại nhìn hai tên tiểu tủ thúi kia.
Nhỡ may anh đi rồi, Lý Thiên Mặc và Chính Hiền làm ra chuyện gì... làm sao mà ngăn cản đây?
Phi phi phi...
“Bốp...” anh cho mình một bạt tai... có phải não mình bị rút không, hai người đàn ông thì có thể làm được gì đây?
Nhưng mà sao anh cứ lo lắng là sao vậy?
Quân Dương ngồi bên cạnh giường bệnh của Chính Hiền.
Nhíu mà nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn của Chính Hiền, trong đầu xoay chuyển ngàn lần đều là khuôn mặt của Chính Hiền, Quân Dương luôn hoài nghi hính hướng (định hướng T*nh d*c) của mình... Chính Hiền có sức hấp dẫn quá lớn đối với anh, anh vẫn luôn muốn bắt cậu ta lại, muốn ôm cậu ta một cái, hôn một cái... thậm chí còn lần còn nằm mơ... mơ mình đang tìm kiếm cúc hoa (***) của Chính Hiền....
Trời ạ! Anh bị giấc mộng kia dọa sợ, cần dời đi lực chú ý mới được nên anh phải tìm được bạn gái....
Trong lòng Quân Dương hỏng mất...
Không ngừng thôi mien chính mình, ông đây thích đàn bà. Ông đây thật sự thích đàn bà. Ông phải tìm bạn gái để chứng minh trái tim thuần khiết của mình, là tính hướng của mình bình thường....
“Quân Dương, rốt cuộc anh có đi hay không hả?” Cô bạn gái của anh tức giận, dậm chân nắm lỗ tai anh.
Quân Dương hơi không kiên nhẫn, nhưng mà bạn gái là anh theo đuổi cũng không thể phụ lòng người ta... anh nghĩ nghĩ, ăn nói khép nép: “Tiểu Mỹ, bạn anh đang phát sốt, đang ốm nặng, bọn họ cần người chăm sóc, anh phải ở lại chiếu cố bọn họ.”
Đường Hân Mỹ quệt miệng, nhìn chằm chằm anh nói: “Có bọn họ, liền không có em. Có em liền không bọn họ! Nếu anh không muốn chia tay thì lập tức đi theo em! Bằng không, anh ở lại với hai người bọn họ đi!”
Quân Dương nhíu mày: “Em muốn gây rối vô cớ đúng không? Bạn của anh đã bệnh thành như vậy, anh ở lại chiếu cố bọn họ thì có gì sai? Em muốn đi thì đi đi!” Dù sao, ông đây còn chưa chạm qua cô, *** nó, chia tay liền chia tay, ông đây sợ cô à?
Loại đàn bà phiền toái này động một chút liền đòi chia tay để áp chế.
Đường Mỹ Hân nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay cho Quân Dương một tát: “Hại tôi xong rồi thì phải thế, tạm biệt.”
Đường Mỹ Hân ném túi xách LV cho Quân Dương sau đó xoay người rời đi.
Không một chút lưu luyến.
Quân Dương cứ thế ăn tát, không biết làm sao, ai bảo anh trêu chọc người ta trước.
Haiz, tát nhẹ một chút không được sao...
Nhưng mà rõ ràng chia tay nhưng sao trong lòng chẳng hề khó chịu mà còn rất nhẹ nhàng?
Quân Dương thật muốn tát cho mình một cái, đê tiện như vậy thì tốt lắm sao?
Chính Hiền và Lý Thiên Mặc đều truyền nước thuốc, mãi đến sáng hôm sau vẫn chưa tỉnh.
Quân Dương, Vinh Tứ, Lôi Tuấn và Lôi Đình vẫn luôn chăm sóc cho hai người, thường đổi thuốc, lau tay, lau chân.
Diệp Đình và Lăng Vi vẫn chưa biết Lý Thiên Mặc và Chính Hiền bị bệnh, bọn họ đưa Hàn Yến và Hoa Đào đi trước, bởi vì xe của Hàn Yến đậu dưới bãi đậu xe bị một chiếc xe khác ***ng vào nên không lái đi nữa mà trực tiếp đưa đi sửa.
Diệp Đình và Lăng Vi tiễn Hàn Yến và Hoa Đào xong thì đi tới nhà Trần Thương ở Long thành.
Lôi Tuấn và Lôi Đình nhận được tin của Đình ca mới biết có chuyện lớn xảy ra.
“Anh... xảy ra chuyện gì?” Lôi Đình đang ở toilet rửa mặt, lúc đi ra thầy anh trai đang cầm di động xem tin nhắn.
Lôi Tuấn nói: “Chúng ta nhanh qua đó đi...”
Đột nhiên Vinh Tứ hỏi bọn họ: “Xảy ra chuyện gì?”
Quân Dương buồn ngủ mắt chẳng mở nổi vẫn đừng lên hỏi: “Sao thế? Gấp gáp thành như vậy, bị lửa đốt ௱ô** hả?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc