Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 187

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Lộc Huyền... Giảo Lâm ——”
Lăng Vi che miệng, vô cùng khi*p sợ: “Chồng à, anh đẹp trai quá đi!”
Lúc Diệp Đình nhấn enter... Lăng Vi dường như nhìn thấy xung quanh Diệp Đình lấp lánh ánh sáng ——
Anh vô cùng chói mắt!
Giang Quân gần như hít thở không thông, anh theo bản năng cầm lấy máy truyền tin, thông báo: “Lý Thiên Mặc ở Cẩm Thành, Lộc Huyền... Giảo Lâm...”
“Cái gì?” Trung tâm điều khiển lập tức tuôn trào tiếng than sợ hãi: “Điểm A, xác định là ở Giảo Lâm sao? Chắc chắn như vậy?”
“Điểm A hội báo —— chắc chắn là ở Giảo Lâm!”
Đầu kia bên trung tâm điều khiển đột nhiên tập thể trầm mặc, vài giây sau, đột nhiên lại tập thể bùng nổ: “Má ——” Tốc độ trinh sát cũng quá nhanh rồi đi? Từ lúc bọn ςướק gọi điện tới chưa đến hai mươi mấy phút đã xác định ra vị trí cụ thể của con tin? Còn có thể đem phạm vi thu nhỏ lại đến khu rừng ở thị trấn Giảo Lâm?
“Các điểm chú ý! Các điểm chú ý! Lập tức hành động! Bảo đảm an toàn của người bị hại! Xuất phát ——”
Diệp Đình đẩy máy tính ra, chỉ cảm thấy từng đợt đau đầu.
Anh rất chuyên chú, đám số liệu này nhìn đơn giản, thật ra cực kỳ tốn noron não.
Tên nhóc Lý Thiên Mặc này, thật đúng là thiên tài!
“Chồng, anh đau đầu à?” Lăng Vi đau lòng tựa vào bên cạnh anh, tay ấn ấn huyệt Thái Dương cho anh: “Chồng, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Diệp Đình gật đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lôi Tuấn, Lôi Đình, Giang Quân đã hưng phấn đến nhảy dựng lên.
Hạ Tiểu Hy vỗ tay, kinh hô: “Mọi người đều là thiên tài —— trời ạ! Điều này sao có thể?” Chỉ bằng hai câu đối thoại, có thể truyền lại nhiều tin tức như vậy?
A, quá thông minh —— cô đời này cho dù mệt ૮ɦếƭ, cho dù nghĩ muốn nổ tung đầu cũng không phá giải được loại mật mã này!
“Thiên Mặc được cứu rồi! Chúng ta có thể cứuThiên Mặc!” Hạ Tiểu Hy kích động vừa nhảy vừa múa, cô ôm Lôi Tuấn, hôn hôn nhẹ.
Lăng Vi cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Cô kích động vươn tay ôm Diệp Đình: “Chồng ơi... Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Diệp Đình đứng dậy, vươn tay ôm cô.
Lăng Vi chôn mặt trong иgự¢ anh, anh nâng tay, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Bây giờ trông chờ vào nhóm cứu viện, bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ cứu được Lý Thiên Mặc.”
“Ừ...” Lăng Vi gật đầu, mũi cay cay, nước mắt lại muốn chảy ra ——
Lôi Đình và Hạ Tiểu Hy ở bên cạnh đã lau nước mắt. Hoa Thiếu Kiền ôm Lôi Đình.
Lôi Tuấn vỗ vỗ lưng Hạ Tiểu Hy, lập tức ra khỏi thư phòng, hạ mệnh lệnh bí mật tìm kiếm cho tiểu tổ của Ám Ảnh!
Hai 乃út cùng vẽ, hẳn là có thể tìm được người nhanh hơn một chút.
Lôi Đình cũng đi theo.
Lôi Tuấn nhìn chằm chằm cô, một lát sau mới nói: “Em vừa mới mang thai, đừng làm nhiệm vụ này. Em ở nhà chờ bọn anh.”
Lôi Đình nói: “Anh, em không theo làm nhiệm vụ, em có thể ở trên xe chỉ huy.”
“Cũng tốt!” Lôi Tuấn gật đầu đồng ý.
“Hành động ——” Lôi Tuấn Lôi Đình lập tức xuất phát ——
Giang Quân, Lăng Vi và Diệp Đình vẫn ở nhà chờ điện thoại của bọn ςướק. Nhiệm vụ của hai người bọn họ bây giờ là ứng phó với bọn ςướק, không thể để bọn ςướק phát giác bọn họ đã có đột phá, hơn nữa đã bắt đầu hành động.
Lăng Vi lo lắng chờ đợi điện thoại, một lần lại một lần an ủi bảo chính mình an tâm an tâm.
Thiên Ma cậu ấy sẽ tự bảo vệ bản thân. Cậu ấy thông minh như vậy, cơ trí như vậy. Cậu ấy vậy mà ngay cả vị trí của mình cũng đoán ra được?
Vụ án bắt cóc bình thường, bình thường bọn ςướק sẽ đánh ngất hoặc bịt mắt con tin rồi mới mang đi.
Cậu ấy dựa vào thông tin gì mà đoán được?
Thiên Ma thật sự quá lợi hại!
Lăng Vi nhịn không được kích động.
Cô nắm chặt tay, yên lặng cổ vũ Thiên Ma.
Thiên Ma không chỉ đoán được vị trí của mình, còn dùng mật mã thông báo cho họ.
Cậu ấy thật sự quá tuyệt vời! Nếu cậu ấy chỉ truyền mã Morse cho bọn họ thì không truyền lại được nhiều tin tức như vậy.
Chỉ có dùng mật mã hacker mới có thể tránh mọi người hoài nghi.
Bởi vì, trên thế giới này ngoài Diệp Đình, bất kỳ ai cũng không giải được mật mã của Thiên Ma! Cho nên cho dù kẻ địch có phát hiện bất thường, cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới được, cũng không giải được mật mã hacker này!
“Thật sự là thiên tài!” Giang Quân không khỏi cảm thán! Nếu tất cả những người bị hại đều biết tự cứu lấy mình như thế, như vậy tỉ lệ phạm tội trên toàn cầu sẽ giảm được bao nhiêu phần trăm?
Tổ điều tra ở phụ cận rừng cây Giảo Lâm sắp xếp điều tra, bọn họ vì cố gắng không đánh rắn động cỏ, chỉ dám phái tổ điều tra và ba đội viên trong đội tác chiến xuất động trước.
Bởi vì, một khi khiến bọn ςướק chú ý, rất dễ dàng chọc giận đối phương, cũng khiến bọn chúng Gi*t hại con tin!
Tổ tiên phong xuất phát trước, chậm rãi di chuyển trong rừng.
Tuy đã xác định là khu rừng Giảo Lâm, nhưng khu rừng này diện tích cũng rất lớn, muốn tìm được Lý Thiên Mặc cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, bây giờ thời gian cấp bách!
*
Trong nhà gỗ nhỏ: “Thịch——” Lý Thiên Mặc bị đập một cái: “A” lại bị đạp một cước. Gân xanh trên trán cũng bị bức ra: “Ọe ——” đau quá, đệt mợ tổ tông tám đời nhà chúng mày..
Bọn ςướק này cực kỳ hung tàn! Xuống tay đều cực kỳ nặng!
“Thằng nhóc thối này, mạng còn cứng nhỉ——” bọn ςướק càng hành hung anh nặng hơn! Lý Thiên Mặc mặt mũi bầm dập, da tróc thịt bong, khóe miệng và khóe mắt đều bị đánh nứt ra.
“Đại ca, để lại cho nó một hơi tàn đã ——” Trong đó một tiểu đệ châm một điếu thuốc cho tên Lão Đại,“Chờ chúng ta cầm được tiền rồi Gi*t nó cũng không muộn.”
Đầu lĩnh của bọn ςướק kia cười cười, kẹp điếu thuốc vào ngón tay, để cho tiểu đệ châm thuốc.
Hắn ta hút thuốc, nhấc chân đạp lên иgự¢ Lý Thiên Mặc: “Cho mày sống thêm một giờ nữa. Bảo bọn nó mau chuẩn bị tiền, lấy được tiền lập tức chôn thằng nhóc này!”
“A? Đại ca, thật sự phải Gi*t thằng nhóc này?”
Tên Lão Đại kia nói: “Cố chủ mới vừa gọi điện thoại tới, tuyệt không lưu người sống.”
Lý Thiên Mặc nổi giận, khinh thường nhìn qua bọn chúng: “Bọn mày không định thả tao về đúng không? Mả mẹ mười tám đời nhà bọn mày!”
“Thịch——” lại một cước hung hăng đạp vào иgự¢ anh.
“Ọe...” Lý Thiên Mặc đau đến cuộn người lại, không ngừng run rẩy. Anh chính là cố tình chọc giận bọn ςướק, những người này từng quyền từng quyền đánh anh, sớm muộn gì cũng đánh anh ૮ɦếƭ, còn không bằng kích bọn họ đánh mạnh một chút, cũng tiện xả hận, sớm được giải thoát.
Quả nhiên, đầu lĩnh bọn ςướק vứt điếu thuốc đi, hung ác mắng một câu: “Mẹ mày! Xương cốt cứng nhỉ! Để tao xem xương mày cứng hay xương bạn mày cứng!”
Tên lão Đại kia “Phi” một ngụm, gọi điện cho Lăng Vi: “Con kỹ nữ thối —— chuẩn bị xong tiền chưa?”
“Rầm——” lại một cước đá vào bụng Lý Thiên Mặc: “Phốc —— Ọe...” Lý Thiên Mặc đau đến sức lực lăn lộn cũng không có, miệng cũng phun ra máu tươi.
Lăng Vi lập tức nổi giận! “Tiền chuẩn bị xong rồi! Năm nghìn vạn tiền mặt! Còn nữa, người chúng mày muốn cũng đã dẫn tới! Chúng mày còn dám động vào cậu ấy thử xem, bà mày đây cho chúng mày ૮ɦếƭ không có chỗ chôn! Bà đây cho chúng mày một đồng một cắc tiền cũng không lấy được!” Ngữ khí của cô tức giận tận trời.
“Ha ha ha ——”Đầu lĩnh bọn ςướק nghe xong, tâm tình rất thư sướng, lập tức nói: “Nó không ૮ɦếƭ được! Đánh nó để chúng mày thành thật một chút! Mạng nhỏ của nó đang ở trong tay tao, ông đây nói cho mà biết, chúng mày đừng có giở trò gì. Giờ ông đây cho nó thấy máu, một giờ, không thấy người của chúng mày, thằng nhóc này nhất định phải ૮ɦếƭ!”
Nói xong, bọn bắt cóc lại treo điện thoại.
Đổi một số khác liền gọi tới: “Đặt tiền lên một chiếc taxi, mày lái xe đến ngọn núi, đến một mình không được mang theo người khác, nhớ rõ không cần chơi chiêu.”
Giọng điệu của tên đứng đầu đám bắt cóc lạnh lẽo giống như có thể lấy đi mạng nhỏ của Lý Thiên Mặc.
Giống như chỉ cần Ϧóþ một cái, Lý Thiên Mặc sẽ tan thành bụi bặm.
Lăng Vi gấp đổ mồ hôi, cô chần chờ, làm theo nhiệm vụ Diệp Đình đã bảo cô: “Hiện tại tôi đang mang thai không tiện ra ngoài, hay là để ông xã tôi đi thay…”
Bên kia bọn bắt cóc tắt máy.
Chỉ một lúc sau thay số khác gọi tới: “Có thể! Nhưng mà, nếu các người dám chơi chiêu, bọn tao tuyệt đối sẽ Gi*t con tin!”
Lăng Vi nhanh chóng nói: “Không dám, không dám, tiền, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Người, chúng tôi cũng cho các anh. Tôi chỉ cần bạn của tôi an toàn trở về! Các anh không cần thương tổn anh ấy! Tôi chỉ cần bạn tôi an toàn!”
“Tút…” bọn bắt cóc lại treo điện thoại.
Lăng Vi vô cùng tức giận! Giống như có mấy xe lửa đang chạy qua chạy lại trong người cô, như muốn nghiền nát cô!
Vô cùng khó thở! Lồng иgự¢ nghẹn đến mức muốn nổ tung, lỗ mũi chua phát đau, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Diệp Đình vẫn như cũ nắm bàn tay cô.
Vì cho tranh thủ thời gian cho tổ điều tra thêm thời gian, Diệp Đình và Lăng Vi cố ý lâu la thêm mấy phút, không để cho đối phương phát hiện, lại có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
“Ông xã, bọn họ sẽ Gi*t con tin đúng không?” Lăng Vi lo lắng hỏi.
Diệp Đình nói: “Bọn chúng để chúng ta lái taxi tới chính mà muốn ςướק xe của chúng ta bỏ chạy. Nhìn bọn họ quen dùng cách này tuyệt đối sẽ không mang Lý Thiên Mặc theo đâu.”
Lăng Vi khi*p sợ: “Anh nói là bên này bọn họ nhận được tiền thì bên kia liền Gi*t người?”
Diệp Đình gật đầu.
Lăng Vi xoắn góc áo, đau lòng sắp vỡ ra. Diệp Đình ôm bả vai cô, chắc chắn nói: “Phải tin tưởng nhóm ám ảnh cùng nhóm điều tra.”
“Vâng!” Lăng Vi kiên định nhìn anh: “Em chờ tin chiến thắng của mọi người.” Nói xong, nước mắt liền cuồn cuộn dâng lên.
“Ngoan……” Anh cúi người, dịu dàng hôn cô, hy vọng lúc anh cùng bọn bắt cóc giao dịch có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cho tổ điều tra.
Chỗ anh giao dịch càng chậm, Lý Thiên Mặc liền thêm cơ hội sống sót!
Nước mắt Lăng Vi không ngừng rơi xuống.
Cô lo lắng, lo lắng.
Diệp Đình cho người xách vali lên một chiếc xe taxi sau đó nhét người đàn bà kia lên cốp xe.
Con “Chip” dưới nách người đàn bà kia đã bị Diệp Đình phá hủy cũng giải ra mật mã.
Nhưng anh không Gi*t cô ta, bởi vì, nh biết sau này cô ta nhất định dùng được.
Không nghĩ tới, nhanh như thế đã có ích cho anh!
Từ khi Diệp Đình lấy được con chip từ trong người cô ta đã lưu lại bản đồ.
Còn đặt con chíp khác để lại nguyên trạng trong da của cô ta.
Dể bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình bổ trang làn da cho cô ta, hơn nữa trong con chíp còn cài thêm thiết bị truy tung mini.
Như vậy……
Mặc kệ cô ta đi đến nơi nào, anh đều có thể truy tung được vị trí của cô ta.
Cô ta là con cờ của Hoắc Ân lão quỷ, một ngày nào đó, ông ta sẽ ૮ɦếƭ ở trong tay cô ta! Chỉ cần cô ta không ૮ɦếƭ……
Lúc Diệp Đình sắp xếp giải phẫu đều tự mình nhìn cô ta từ lúc hôn mê đến khi hoàn thành.
Cho nên, cô ta cũng không biết Diệp Đình biết có con “Chip” tồn tại, càng không biết anh đã từng lấy “Chip” ra mà còn thêm cho cô ta con chip khác.
Lúc này cô ta được thả chẳng khác nào nhét mồi câu vào miệng Hoắc Ân, chỉ cần lão không nhịn được nhào lên đớp thì anh có thể tìm ra ngọn nguồn, bắt lão trả giá lớn.
Diệp Đình làm bộ cái gì cũng không biết, tự mình lên xe taxi.
Chỉ có một mình anh đi.
Lăng Vi từ từ đi qua duỗi tay ôm eo anh: “Ông xã……” Cô ngẩng cằm nhìn anh: “Ông xã, anh phải chú ý an toàn……”
Ánh mắt lấp lánh nhìn anh. Diệp Đình hôn lên trán cô: “Không cần lo lắng anh, an tâm chờ anh trở lại.”
“Ừ.” Lăng Vi chưa biết Diệp Đình động tay chân lên người người đàn bà kia.
Chỉ biết anh đi giao tiền mượn cơ hội kéo dài thời gian giao dịch.
Diệp Đình lái xe đi rồi.
Lăng Vi lo lắng ở thư phòng chờ tin tức.
Hiện tại đoàn người đều ở bên ngoài, chỉ có một mình cô chờ ở nhà.
Cô nghĩ lại chuyện này sợ có gì đó bại lộ.
Diệp Đình lái chiếc xe này cũng không trang bị máy nghe trộm này nọ.
Vì không muốn chọc giận bọn bắt cóc, Diệp Đình đặc biệt thành thật dựa theo mệnh lệnh của bọn bắt cóc mà lái xe đến nơi.
Thái độ của anh lúc nghe điện thoại có hơi không kiên nhẫn nhưng mà từ đầu đến cuối không phát cáu, vẫn luôn nén giận.
Bọn bắt cóc thấy trạng thái của anh rất “Bình thường”, hết thảy đều ở trong phạm vi khống chế. Lại cẩn thận dời mấy địa điểm, phát hiện không bị theo dõi, mới để anh ngừng xe ở bên cạnh ngã ba đường.
Ám ảnh chưa truyền tới tin tức tìm được Lý Thiên Mặc thì anh bên này cần phải nghĩ cách kéo dài.
Lão Nhị tới nhận tiền bắt cóc, gọi điện thoại cho anh: “Để xe đó, mày xuống xe giơ hai tay lên xoay người đi chỗ khác, đi…”
Diệp Đình nhạy bén nhìn xung quanh: “Bạn của tôi đâu?”
Lão Nhị bọn bắt cóc ngang ngược nói: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Người, tao đã an bài xong, mày để tiền đó, tao liền cho mày địa chỉ.”
“Không được!” Diệp Đình lập tức lái xe đi.
Lão Nhị bọn bắt cóc lập tức nổi giận: “*** mày, mày muốn bức ông đây Gi*t con tin đúng không?”
Diệp Đình trấn định nói: “Tôi phải thấy người mới có thể giao tiền. Người kia chẳng liên quan gì với tôi nhưng là bạn của vợ tôi, tiền chuộc là tôi đưa, tôi không thấy người vì sao phải đưa tiền cho các người?”
“*** nó.” lão Nhị bọn bắt cóc phải gọi ngay cho lão đại nhà mình.
Đột nhiên, lại thấy Diệp Đình dừng xe, anh mở cửa xe đừng ven đường, đi tới cây cầu, sau đó có một chiếc xe tới đón anh đi rồi.
“Chuyện như thế nào vậy?” lão Nhị bọn bắt cóc còn chưa phản ứng lại.
Tên đàn em kéo tay hắn ta: “Nhị ca, Nhị ca, còn muốn tiền không?”
“Vô nghĩa! Lên...” bọn họ lái chiếc xe đen cũ nát lao tới, hai người xuống xe nhanh chóng lái taxi đi.
Trên xe tên kia nói: “Nhị ca, vừa nãy là cơ hội tốt nhất vì sao không trực tiếp trói Diệp đại thiếu gia lại? Anh ta chính là tổng giám đốc của Đỉnh phong quốc tế đấy, bắt anh ta chúng ta
muốn bao nhiêu tiền, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?”
Lão Nhị bọn bắt cóc hung hăng đánh vào đầu tên kia: “Mày có bị ngốc không vậy? Bắt Diệp đại thiếu gia? Mày có mấy cái đầu? Lăn lộn con đường này bao nhiêu mà đòi bắt Diệp đại thiếu gia? Bắt được sao? Người ta chưa phóng cái rắm mày đã ૮ɦếƭ rồi. Trên người người ta có bao nhiêu thiết bị truy tung mày biết không? Tay này, chân này, răng, tóc đều đội vàng đấy, mày cho là người ta là người mày có thể tùy tiện chạm vào sao? *** nó! Cảnh giác một chút cho ông đây!”
“Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt!” lão Nhị bọn bắt cóc vẫn ra sức cốc đầu tên đàn em: “Tao thấy mày không biết như thế nào gọi là nghĩ đẹp mặt nhỉ? Bắt Diệp đại thiếu gia, mày còn dám bắt trói Diệp đại thiếu gia? Sao không bảo trói luôn Thái thượng lão quân đi? Thái thượng lão quân ở trong miếu mày vào đó là có thể khiên đi đấy, Diệp đại thiếu gia người ta là người mày có thể tùy tiện bắt sao?”
Lão Nhị bọn bắt cóc lại mắng tên kia: “Có thể bắt được bạn của anh ta đã là dẫm được vận *** chó rồi mày có biết không hả?”
Tên kia quệt miệng ôm đầu kêu: “Em biết rồi, em biết rồi..”
Lão Nhị càng nói càng hăng, tên kia nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nhị ca, Nhị ca... đừng cốc đầu em, vốn dĩ em đã ngốc rồi, không phải anh càng cốc càng ngốc sao? Chúng ta đổi xe đi...”
Lúc này tên lão Nhị mời dứng tay chỉ con đường nhỏ bên cạnh: ‘Nhanh lên, không phải tiểu Tam nhi đang chờ ở đó sao?”
Tên kia lái xe taxi đi tới con đường nhỏ.
Ba người cầm vali tiền nhanh chóng kéo lên xe mình, lái kéo người đàn bà trong x era.
Người này chẳng có quan hệ gì với bọn họ, là người kia thuê bọn họ muốn con tin này cho nên xuống tay không biết nặng nhẹ, kéo người đàn bà kia như kéo đá đưa lên xe.
“Nhị ca, sao mí mắt em cứ giật giật, người nước ngoài kia sẽ không trở mặt chứ?”
Lão Nhị trừng tên kia: “Miệng chó không phun ra ngà voi!”
Bọn họ đổi lấy tiền đổi xe sau đó gọi cho lão đại: “Đại ca, lấy được tiền rồi.”
Thủ lĩnh bọn bắt cóc cười âm lãnh: “Được, gửi cho chúng năm địa chỉ cho chúng từ từ tìm, ba người các cậu mang tiền đến nông trường, anh sẽ đến ngay.”
Nói xong hung ác nhíu mày nói với tiểu Tứ: “Lấy máu. Đi.”
Tiểu Tứ ước lượng con dao trong tay rạch lên động mạch chủ của Lý Thiên Mặc.
Máu từ từ chảy ra.
“Á...”
Đau quá...*** nó, Lý Thiên Mặc không ngừng nuốt nước miếng, đau quá. Nhìn máu của mình cứ thế phun ra, Lý Thiên Mặc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng sợ hãi và tra trấn con hơn cả đau đớn bên ngoài.
Anh ** nó sao lại nhìn thấy máu mình chảy ra chứ?
Lũ rùa đen này, quá tàn nhẫn, Lý Thiên Mặc nghiến răng nghiến lợi, thật muốn cởi đám dây thừng này tiến lên cắn ૮ɦếƭ đám cho hoang này.
Trước mắt càng ngày càng đen…… tầm mắt dần dần mơ hồ …… vết thương bị hành hung trên người cũng không đau như vậy……
Anh dường như nhìn thấy trong bóng tối, Tử Thần đang vẫy tay với mình……
Nhưng mà trong lòng anh rất hận!
Ông đây còn chưa lấy vợ, ngay cả bạn gái cũng không có một mống, ૮ɦếƭ như vậy, ba mẹ phải làm sao bây giờ?
Anh nỗ lực làm chính mình mở to mắt!
“Đi...” thủ lĩnh bọn bắt cóc vẫy tay một cái, nhấc chân đá Lý Thiên Mặc một cái: “Tiểu tử, xuống âm phủ cho tốt nhé, anh đây không tiễn nữa, haha...”
“Á...” Lý Thiên Mặc bị đau kêu lên...
Tên tiểu Tứ kia cũng cười haha, hai người rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
“Bùm...”
“Bùm...”
Tiếng súng van glen chấn động cả thú rừng...
Tên thủ lĩnh và tên tiểu Tứ nhìn nhau, cúi đầu nhìn đùi mình.
*** nó.
Hai người chịu đựng cơn đau che đùi nhanh chóng rút súng, còn chưa kịp giơ súng thì có người nhảy ra đá vào tay cầm súng của chúng: “Không được nhúc nhích.”
“Báo cáo đội trưởng! Hai gã bắt cóc đã bị chế phục!”
Hai đội viên tiên phong dùng còng tay chế trụ hai tên bắt cóc, còn đội viên khác vọt vào nhà gỗ, người vào đầu tiên nhìn thấy vũng máu liền tới thăm dò hô hấp của Lý Thiên Mặc.
Còn may.
“Nhanh.. trước làm ngừng máu đã.” Hai đội viên khác lấy thuốc trị thương và dây buộc chặt cổ tay anh lại.
“Báo cáo đội trưởng! Người bị hại đã tìm được! Nhưng động mạch chủ bị cắt! Cần lập tức đưa tới bệnh viện!”
“Tình huống khẩn cấp! Tình huống khẩn cấp... yêu cầu máy bay trực thăng lập tức tiến đến chi viện...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc