Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 182

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Đình nói cái gì đó với anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không nghe được, trong lỗ tai chỉ toàn là tiếng “Ù Ù “.
Vụ nổ vừa rồi đã làm anh ta hoàn toàn mất đi thính giác.
“Mau đi đến chỗ đó ——” Trần Tư Uyển hét to với Lôi Đình, bà ấy chỉ về phía căn nhà trống nằm trong đám khói đen cuồn cuộn mù mịt.
Bọn họ xông vào bên trong khói đen, tiếng S***g sau lưng cũng nhỏ dần.
Dưới sự tiếp ứng của đội quân ngầm, bọ họ cảm thấy áp lực nhanh chóng giảm đi rất nhiều.
“Chạy mau —— “
Ba người chạy trở về chiếc xe Jeep trong hẻm nhỏ, Lôi Đình nhảy lên ghế lái. Hoa Thiểu Kiền không tranh với cô ấy, cùng ngồi vào phía sau với dì uyển.
Lôi Đình lái xe, tăng tốc độ chạy qua làn đạn!
“Bùm ——” một chiếc xe quân sự bất ngờ lái qua bên cạnh bọn họ, phần tử khủng pố ẩn núp trong góc, ném một quả *** về phía chiếc xe quân sự kia, mà xui xẻo cho bọn họ, đúng lúc đang chạy qua bên cạnh chiếc xe quân sự.
“Kétttt!” Lôi Đình cua mạnh tay sang bên phải, nhưng vẫn là không tránh thoát... xe của bọn họ bị nổ tung lên cách mặt đất một mét rưỡi ——
Chiếc xe quân sự kia bị lật tung lên, cản không ít lực nổ thay bọn họ.
“Ầm”, chiếc xe Jeep của bọn họ rơi xuống ầm ầm đất.
Ba người trong xe, bị chấn động đến nỗi muốn nôn ra máu.
Đặc biệt là Hoa Thiểu Kiền... Lồng *** bị chấn động mạnh như muốn vỡ nát.
Lôi Đình không lo được nhiều như vậy, cô ấy cố nhịn đau và cơn buồn nôn chỉ trực dâng lên, đạp mạnh cần ga, nhanh chóng rút lui từ trong mưa bom bão đạn ——
Chạy thẳng từ khu vực chiến sự về chỗ ở của Trần Tư Uyển, một số bộ phận của chiếc xe Jeep đã bị long ra, bị hư hại nặng nề!
Nếu không phải đã cải trang qua, ba người bọn họ đã sớm biến thành cái rổ rồi.
Xuống xe, Lôi Đình giận dữ nói: “Dì Uyển, dì có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào hay không? Bao nhiêu người chĩa S***g thẳng vào đầu dì, dì không tránh, vẫn còn tiếp tục chụp ảnh?”
Trần Tư Uyển không để ý tới cô ấy, nhấc chân vào phòng.
Lôi Đình như muốn nổ tung: “Nếu không nhờ cháu và chồng cháu, dì đã sớm biến thành đống thịt băm rồi, dì có biết hay không?”
Trần Tư Uyển cầm lấy hai cái cốc vỡ, rót hai ly nước ***c cho bọn họ, đặt ở trên chiếc bàn hỏng: “Không có gì chiêu đãi các cháu, các cháu uống tạm vậy.”
Bà ấy nói xong, thấy Lôi Đình còn đang nhăn mày nhăn mặt, thở phì phò. Bà ấy cười nói: “Không phải đã có các cháu rồi sao? Nếu các Ngươi đi không theo, dì cũng sẽ không có cái gan lớn như vậy.”
Nói xong, còn mỉm cười với Lôi Đình: “Mấy bức ảnh này cực kỳ quan trọng, các cháu đã lập được công lớn rồi!” Bà ấy lại vỗ lên bả vai của Lôi Đình: “Dì biết cháu là tay thiện xạ. Có chàu che chở cho dì, dì không lo lắng gì cả. Cháu xem, không phải cả ba chúng ta đều đã trở về nguyên vẹn rồi sao?”
Lôi Đình thật sự rất muốn tức ૮ɦếƭ.
Người phụ nữ này! Thật sự không muốn sống nữa!
Nếu bà ấy không phải là bạn tốt của dì Khanh, cô ấy có thể đã quăng quả đấm, đánh cho bà ấy một trận!
“Mau chóng đưa đồ cho chúng cháu, chúng cháu muốn rời khỏi đây ngay lập tức!” Lôi Đình nói với Trần Tư Uyển: “Có phải dì Khanh đã để lại vật dì đặc biệt ở chỗ dì hay không?”
Trần Tư Uyển suy nghĩ, hơi không xác định nói: “Dì không nhớ lắm... dì và a Khanh là bạn rất thân, cô ấy đã đưa cho dì rất nhiều thứ... sao dì biết các cháu muốn tìm cái gì?”
Lôi Đình nhíu mày lại, lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Dì nhìn xem, câu thơ này...” Cô ấy giao tờ giấy cho Trần Tư Uyển, câu thơ trong giấy là chị dâu viết, cố tình bảo cô mang đến cho dì Uyển xem.
Chị dâu nói: Không cầm câu thơ này theo, tương đương với đi uổng công.
Nhìn biểu tình thay đổi liên tục của Trần Tư Uyển, Lôi Đình biết, bá ấy nhất định đã nhớ ra cái gì đó.
Quả nhiên, Trần Tư Uyển cau mày nói: “Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên? Đúng là... có vật này. Là một bức tranh. Bức tranh này là tặng quà sinh nhật của a Khanh cho dì. Tên bức tranh là Điệp luyến hoa. Nhưng mà...”
Bà dừng một chút, khó xử nói: “Nhưng bức hình để trong biệt thự nhà mẹ đẻ của dì. Dì lâu rồi chưa trở về, cũng không biết trong nhà hiện tại tình hình thế nào... Không biết đã chuyển nhà chưa, có ai vứt bức tranh đó đi đâu không? Dì chỉ nhớ lúc ấy dì treo trong thư phòng. Cái khác... Dì cũng không dám cam đoan.”
“Ừ...” Lôi Đình gật đầu, đã có manh mối, như vậy là tốt rồi. Hơn nữa, dì Uyển đã nói ra vị trí cụ thể. Rất tốt.
Trần Tư Uyển đột nhiên nói: “Chờ chút, dì có ảnh chụp bức tranh kia.” Nói xong, xoay người đi vào phòng nhỏ.
Sau khi bà ra ngoài.
Lôi Đình ném vỡ chén, đi đến trước mặt Hoa Thiếu Kiền: “Chồng, anh có nghe thấy thanh âm nào không? Anh có đỡ hơn chút nào không?”
Hoa Thiếu Kiền vẫn cau mày, ngón tay càng không ngừng xoa lỗ tai.
Hiển nhiên lỗ tai cực đau.
Anh gật gật đầu, dường như có thể nghe được một chút thanh âm.
Nhưng còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Lôi Đình mau chóng cho anh uống nước. Cô đưa tay xoa xoa trán anh, lại ấn ấn huyệt, Hoa Thiếu Kiền uống nước, cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, đầu gác lên vai anh.
Hoa Thiếu Kiền ôm thắt lưng cô, đặt cô lên đù* mình.
Lôi Đình ngồi trên đù* đù* anh, nâng mặt anh hôn lên trán. Lại dùng sức hôn lên môi anh: “Chồng ơi, anh lớn gan thật đó!”
Hoa Thiếu Kiền lập tức đỏ mặt.
Anh lại gần, hôn lên môi cô. Lôi Đình ôm cổ anh, lập tức cuốn lấy môi anh, Hoa Thiếu Kiền lập tức giũ chặt sau gáy cô, hôn sâu. Anh và cô quấn lấy nhau đến thiên hôn địa ám, giống như ngay sau đó chính là tận thế...
Hoa Thiếu Kiền giống như phát điên cuốn lấy môi cô, cô thở dốc, cực kỳ dễ nghe.
“Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm... Chồng... May mà anh bảo vệ cho em và dì Uyển, nếu không bọn em đều bị bom nổ ૮ɦếƭ.” Cô hôn anh, bàn tay đan vào tóc anh, nhào nặn.
Bên tai vang lên tiếng hô hấp dồn dập của cô, rất dễ nghe, thứ kích anh hô hấp nặng nề.
Anh và cô điên cuồng hôn nhau, giống như sống sót sau tai nạn. Ai cũng không chịu buông ra trước, cô cắn lên môi anh, anh lại càng kéo cô vào lòng cắn ***.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, bọn họ nhất định ở chỗ này phóng thích lẫn nhau.
Lôi Đình mặt đỏ tim đập. Thật luyến tiếc rời khỏi môi anh, nhưng… nếu hôn nữa sẽ cô không kiềm chế được, huống chi là anh.
Cô nâng cằm, anh hôn cổ cô: “Ưm...” Cô đẩy ra anh. Gối lên đầu vai anh: “Đừng nghịch nữa...” Cô chịu không nổi.
Anh thật sự không dám làm tiép. Ôm cô, bình ổn lại.
Lôi Đình hôn lên vành tai anh. Tay vỗ về gương mặt anh: “Thật muốn mau chóng về nhà.”
Cô nghe thấy Hoa Thiếu Kiền nở nụ cười, hiển nhiên... Anh cũng rất muốn.
Lôi Đình thật sự cực kỳ vui vẻ: “Chồng ơi, không ngờ kỹ thuật bắn S***g của anh chuẩn như...” Nói xong, đột nhiên cười “ha ha”: “Lúc anh huấn luyện, mỗi lần đều bắn không trúng bia... Em đối với anh, quả thực...”
Còn chưa nói xong đã cười đến nói không nên lời.
Cười một lúc lâu mới nói: “Ai ngờ được, anh, cái người siêu cấp bắn không trúng bia này lên chiến trường lại biến thành tay S***g thiện xạ?”
Vừa rồi, mấy phát S***g kia của anh đều bắn chuẩn! Phát nào phát nấy đều trúng mục tiêu!
Cổ tay người chính là nơi rất khó bắn trúng.
Hơn nữa, lúc ấy tầm nhìn đặc biệt hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy đầu thương, căn bản là không nhìn thấy được đối thủ.
Anh vậy mà có thể phán đoán chuẩn xác, thật đúng là quá lợi hại!
Hoa Thiếu Kiền ôm cô, nở nụ cười, nói: “Anh cũng không biết vì sao, lúc ấy thấy đối diện có người giơ S***g, nhắm vào dì Uyển, anh liền nóng nảy. Nếu bà ấy bị người nọ bắn trúng, khẳng định là mất mạng...”
Nói xong, ở trong lòng bồi thêm một câu, dì Uyển mất mạng, mục tiêu kế tiếp của bọn chúng sẽ là em.
Suy nghĩ này đảo qua đảo lại trong đầu anh, cũng không nói ra. Anh cảm giác nói ra lời này có vẻ hơi sến. Nhưng ngay lúc đó tình huống chính là như vậy, anh tưởng tượng đến họng S***g đó sẽ chĩa vào Tiểu Đình, cả người anh đều muốn nổ tung.
Khi đó, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nổ S***g bắn trúng tên kia!
Cũng may, bọn họ hữu kinh vô hiểm (gặp kinh sợ chứ không nguy hiểm).
“Tìm được rồi: “ Trần Tư Uyển trở về, cầm ra một bức ảnh.
Lôi Đình đứng lên, tiếp nhận bức ảnh nhìn thoáng qua.
Bức tranh trong ảnh vẽ ba đóa hoa mẫu đơn, trên đó có vài con bướm...
Mẫu đơn có màu đỏ, màu vàng, còn có một đóa nụ hoa hơi hé... Bên cạnh chữ nhỏ viết: “Điệp luyến hoa tòng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Hoa khai phú quý yểm xuân sắc, tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên. “
[Dịch nghĩa: Bướm yêu hoa dịu dàng quấn quýt như thần tiên, như đang múa điệu nghê thường. Hoa mang phú quý cất giấu sắc xuân, ngày tháng tư ngồi cười nhìn ngắm nhân gian.
(Thực ra cái câu “Nghê thường vũ y vũ phiên thiên” nghĩa là như tấm váy nghê thường tung bay nhanh hay gì gì đó, ầy, hiểu nghĩa mà khó diễn đạt ghê. Nghê thường vũ y là váy mặc khi múa nghê thường - Nghê thường vũ y vũ là múa khi mặc váy nghê thường, phiên thiên là di chuyển nhanh, bay nhanh - câu này là… hự *ôm tim ói máo*)
(Còn về cục “Hoa khai phú quý yểm xuân sắc, hoa mẫu đơn được coi là Phú Quý chi hoa (loài hoa tượng trưng cho phú quý) và trên tranh vẽ hoa mẫu đơn bao giờ cũng sẽ có câu “Hoa khai phú quý”, còn “yểm xuân sắc”. Từ yểm có nghĩa là cất giấu, che giấu, nhưng trong câu này có thể hiểu là “hoa khai phú quý” bên trong còn âm thầm mang theo sắc xuân bên trong, ẩn giấu sắc xuân bên trong chứ không phải là giấu đi sắc xuân T^T. *vò đầu bứt tóc, quay cuồng cào cấu cắn như điên T^T* À mà “hoa khai phú quý” là hoa nở mang theo phú quý T^T)
Tạm dịch thơ
Bướm yêu hoa quyến luyến tựa thần tiên
Múa khúc nghê thường múa triền miên
Hoa mang phú quý ẩn xuân sắc
Tháng tư ngồi cười ngắm thế gian
Quả thật là bức tranh này. Nhưng... Tranh này và mật mã có liên quan gì đến nhau?
Trên hai tấm kim bài kia tốt xấu gì cũng có con số, mật mã của bức tranh này ở chỗ nào?
Lôi Đình ngây ngốc, vẫn nên đem bức ảnh mang về cho anh Đình và chị đâu xem đi.
Cô nói với Trần Tư Uyển: “Dì Uyển, tấm ảnh này cháu có thể mang về không?”
Trần Tư Uyển gật gật đầu.
Lôi Đình cất ảnh chụp đi, nói: “Dì Uyển, nếu đã lấy được đồ, chúng cháu không quấy rầy ngài nữa.” Cô và Hoa Thiếu Kiền từ trong phòng đi ra, Trần Tư Uyển đi cùng tiễn bọn họ...
Lôi Đình nhìn bà cười nhẹ, hỏi bà: “Dì có muốn về cùng chúng cháu không?”
Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền đều nhìn bà chằm chằm.
Chỉ thấy bà hạ mắt, lắc lắc đầu: “Mạng của dì ở trong này... Dì sẽ không đi đâu cả.”
Bà định sẽ ૮ɦếƭ ở đây, còn chưa đến thời khắc đó, bà sẽ không rời khỏi mảnh đất này.
“...” Lôi Đình nổi lên thương cảm, đột nhiên cảm thấy bàn tay Hoa Thiếu Kiền đưa tới, gắt gao xiết chặt tay cô.
Tay anh thật ấm áp, bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô cũng nắm tay anh, chặt một chút, lâu một chút.
Trần Tư Uyển đưa bọn họ đến biên cảnh, Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền để xe jeep lại cho bà. Tuy chiếc xe vốn có của bà cũng có thể chống đạn, nhưng đã có chút rách nát.
Chiếc của bọn họ là mới, hơn nữa công năng cũng mạnh hơn một chút.
“Dì thực sự không quay về cùng chúng cháu ạ?” Lúc gần đi, Lôi Đình lại quay đầu hỏi bà. Trần Tư Uyển vẫn như cũ lắc đầu, bà gỡ từ trên cổ xuống một chiếc vòng cổ, đưa cho Lôi Đình.
“Mấy đứa đến nhà dì, đưa chiếc vòng cổ này cho ba dì xem... Ông ấy sẽ không làm khó mấy đứa.”
Lôi Đình nhìn chằm chằm bà, đột nhiên muốn khóc.
Mắt cay cay, nước mắt rơi xuống, không hề có dấu hiệu...
Trần Tư Uyển vươn tay ôm cô.
Lôi Đình tựa vào vai bà khóc, nước mắt đều rơi xuống trên vai dì Uyển.
Trần Tư Uyển vỗ vỗ lưng cô: “Không cần lo cho dì, dì sống ở đây rất vui, rất có ý nghĩa... Người ta, chỉ khi sống có ý nghĩa, mới không uổng công đã xuất hiện trên cõi đời này. Mạng của dì ở đây, dì rời khỏi đây rồi chẳng khác nào không có linh hồn, tựa như một cái xác không hồn...”
Lôi Đình gật đầu: “Con hiểu, dì Uyển, dì nhớ chăm sóc bản thân.” Lôi Đình để lại khẩu S***g cho bà: “Khẩu S***g này con đã cải tạo lại, tốt hơn của dì một chút. Dì cầm lấy đi.”
Trần Tư Uyển không từ chối.
Nhận lấy S***g của cô.
Đối với một tay S***g mà nói, S***g chính là “mạng” của mình! Cũng giống như bà không thể rời khỏi mảnh đất này!
Một tay S***g, đem khẩu S***g chính mình âu yếm, đã cải tạo lại tặng cho bạn, điều đó có nghĩa là người đó tặng cho bạn một mạng.
Trần Tư Uyển động lòng: “Dì nhận, hai đứa mau trở về đi.” Bà lại nhìn nhìn Hoa Thiếu Kiền, chúc phúc cười: “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn...”
Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền cầm tay nhau, lên chiếc xe của Ám ảnh tới đón bọn họ.
Từ biên cảnh trở về, Lôi Đình giao nhiệm vụ.
Chuyện điều tra về bức tranh cứ giao cho anh Đình và chị dâu làm đi.
Cô và Hoa Thiếu Kiền Về đến nhà, khẩn cấp ôm lấy nhau, ngay cả tầng hai cũng không lên, trực tiếp ngay phòng nghỉ tầng một điên cuồng làm.
“Tuần trăng mật lần này... Cảm giác thế nào?” Thanh âm Lôi Đình tràn ngập mị hoặc câu người.
Hoa Thiếu Kiền căn bản không nói lên lời, thầm muốn chiếm lấy sâu hơn.
Tuy bọn họ bị thương nhẹ, an toàn đã trở lại, nhưng... Anh càng nghĩ mà sợ! Thật sự sợ hãi! Trong hoàn cảnh chiến loạn như vậy, biết đâu chừng một viên đạn nào đó không có mắt bắn ૮ɦếƭ bọn họ.
Bọn họ mạng lớn, đã trở lại...
Nhưng, có bao nhiêu người, bất hạnh... để lại sinh mạng mình ở đó?
Hoa Thiếu Kiền đột nhiên đặc biệt cảm khái nói: “Vẫn là xã hội chủ nghĩa của chúng ta đường đi an toàn, thẳng tắp a...” Nước ngoài náo động như vậy, trong nước chúng ta vẫn bình an, không hề có bạo động, không có đạn pháo “Rầm rầm” bắn loạn, mọi người ra ngoài, không cần lo lắng đề phòng bị bắn lén, không cần sợ hãi bị bom nổ trúng ૮ɦếƭ oan ૮ɦếƭ uổng!
Lôi Đình bị anh chọc cười, nghiêm trang gật đầu: “Ừ” một tiếng, trêu chọc nói: “Vẫn là phương châm lãnh đạo đi theo con đường xã hội chủ nghĩa của chúng ta chính xác, ha ha... Còn có, chủ yếu là nhân dân chúng ta đi theo con đường xã hội chủ nghĩa kiến thiết thật tốt!”
Hoa Thiếu Kiền cũng bị cô chọc cười.
Anh đột nhiên nói: “Vậy chúng ta liền cố gắng góp một viên gạch cho con đường xã hội chủ nghĩa đi.”
Lôi Đình phì cười: “Được, đất nước chúng ta chỉ còn thiếu nhân tài kiến thiết như anh thôi...”
Anh áp đảo cô, ngọt ngào hôn cô: “Tiểu quỷ gây sự...”
*
Lăng Vi nằm trên giường, động cũng không dám động.
Cô cố gắng khiến tâm tình mình vui vẻ. Trong tay cô đang cầm mấy quyển truyện cười.
Cô lật truyện cười, đọc một lát, cười vài lần. Chuyện ςướק đoạt độc quyền, cô đã lạnh nhạt tiếp nhận rồi.
Thật ra, cùng lắm thì...
Bị ςướק mất bản quyền là động cơ tăng tốc nhanh nhất cô nghiên cứu ra, nhưng cô không có nổi giận!
Cô có thể nghiên cứu ra thứ tốt nhất, đương nhiên cô còn có thể nghiên cứu ra cái tốt hơn!
Bị trộm mất thì thế nào? Cô lại tạo ra một cái khác tốt hơn là được!
Cô đọc truyện cười một lát, tâm tình ủ dột cuối cùng hòa hoãn hơn nhiều.
Cô cầm Pu't, vẽ lên giấy.
Đầu óc cô chuyển động... Giống như có ý tưởng nào đó đang muốn dâng trào ra ——
Tay cầm Pu't cô chuyển động cực nhanh.
Không biết vẽ bao lâu, cô cảm giác có chút mệt mỏi... Diệp Đình mở cửa đi vào. Anh trong tay bưng một cái khay... Trên đó là cơm canh.
“A, chồng à...” Thật sự quá hạnh phúc, chồng mình mang cơm đến cho cô ăn.
Diệp Đình bưng khay, ngồi bên cạnh cô.
Anh đặt xuống, ôm lấy cô, để cô hơi tựa vào giường.”Vợ, vất vả cho em rồi.” Tay anh xoa xoa hai má cô, anh cầm lấy thìa đút cho cô ăn.
Lăng Vi cười an ủi anh: “Em không yếu đuối như vậy! Tuy không thể đi lại, nhưng ăn cơm vẫn là có thể!” Tình hình của cô mấy ngày nay có chút nguy hiểm, vừa tiêm thuốc an thai, thầy thuốc dặn cô, chỉ có thể nằm giường, không thể đi lung tung.
Diệp Đình bưng canh lên đút cho cô: “Tiểu Đình và Thiếu Kiền đã trở lại. Bọn họ tìm được dì Uyển rồi.”
“Thật sự? Nhanh như vậy?”
“Ừ, bọn họ mang ảnh chụp về, bên kia để lại tin tức... Là một bức tranh. Anh đã cho người đi lấy.”
Lăng Vi kích động nở nụ cười: “Với tốc độ này, rất nhanh sẽ tìm được tin tức của mẹ!”
Diệp Đình xoa xoa tóc cô: “Chuyện độc quyền đã xử lý.”
“Nhanh như vậy?” Lăng Vi vui vẻ cực kỳ!
Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
Diệp Đình cười nhìn cô: “Người đã tìm được rồi, đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.”
“A?” Lăng Vi ngây người: “Có ý gì? Tìm được rồi, quyền độc quyền không lấy lại được sao?”
Diệp Đình nói: “Em uống canh, ăn cơm trước. Em ăn xong, anh lại nói cho em biết.”
Lăng Vi vội vàng ăn cơm. Ăn xong, buông đũa ra, Diệp Đình cười hỏi cô: “Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi!” Thanh âm của cô rất lớn, giòn vang.
Diệp Đình nở nụ cười, nói: “Chuyện này, lại nói tiếp... Có chút phức tạp. Em nghe xong nhất định phải ổn định, không thể kích động.”
“Ừ” Lăng Vi ngồi yên ổn, nâng tay đỡ tim, tỏ vẻ tim cũng ổn định: “Anh nói đi, em khẳng định không kích động.”
Diệp Đình nắm tay cô nói: “Lần này người tiết lộ để mất bản độc quyền là… Long Diệc Hân...”
“A? Cái gì?” Lăng Vi chấn kinh rồi!
Diệp Đình cầm tay cô, nắm thật chặt. Lăng Vi nhanh chóng thả lỏng: “Em không sao, anh nói tiếp đi. Nhất định là có nguyên nhân gì đó chứ?”
Diệp Đình gật đầu: “Ừ, đúng vậy... Long Diệc Hân đặc biệt để tâm đến động cơ này của em, anh ta lại là kỹ sư máy móc, quả thực có chút... Si mê.”
Anh nhìn chằm chằm cô, thấy cô còn rất bình tĩnh, lúc này mới nói: “Long Diệc Hân mấy tháng nay ngày nào cũng nghĩ đến động cơ tăng tốc của em, đột nhiên có một ngày anh ta nằm mơ, mơ thấy... Anh ta có thể làm cho động cơ này tăng thêm 5 điểm tóc độ! Đây là chuyện động lòng người cỡ nào! Anh ta kích động kêu lên trong mơ... Kết quả, bị thầy giáo anh ta nghe thấy.”
“...” Lăng Vi nhíu mày: “Cẩu huyết như vậy?”
Diệp Đình cười: “Cũng không phải, cẩu huyết hơn còn ở phía sau kìa.”
Anh vừa cười vừa lắc đầu, cũng bị máu cún văng đầy mặt.
Anh nói tiếp: “Ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ, cũng là chuyện bình thường... Anh ta thật sự ngây ngốc, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện này, không điên lên đã tốt lắm rồi.”
Lăng Vi thúc giục anh: “Mau nói tiếp đi.”
Diệp Đình nhịn không phì cười: “Thầy giáo anh ta lại càng kỳ khôi hơn...”
Nói xong, cũng không nhịn được nhếch miệng.
“Thầy giáo anh ta nghe thấy anh ta gào khóc đọc một chuỗi công thức dài... H**g phấn đến thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim! Ông ấy tưởng Long Diệc Hân đột phát ý tưởng kỳ vĩ... Với suy nghĩ này của ông ấy, sáng tạo một động cơ tốc độ cao! Cùng sử dụng tên Long Diệc Hân bí mật để người ta đăng kí một công ty, xin độc quyền. Mãi đến ngày hôm qua anh tìm được ông ấy, ông ấy mới biết hóa ra đó không phải Long Diệc Hân nằm mơ mà nghĩ ra, hóa ra đó là công thức em tính ra... Vị thầy giáo đó vô cùng đau đớn, hối hận, hối hận đến ruột cũng xanh!”
Lăng Vi cảm thấy kỳ quái: “Nếu mọi người tìm được rồi, ông ấy cũng thừa nhận, lấy lại bản quyền không được sao? Còn gì phức tạp?”
Diệp Đình nắm tay cô, nói: “Nếu... việc chỉ có thế, đã không có chuyện gì...”
“Phía sau còn có chuyện lớn gì à?” Lăng Vi đột nhiên tim đập nhanh.
Cô cầm lấy cánh tay anh: “Anh từ từ, từ từ...”
Cô hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, mới nói: “Anh nói đi, em chuẩn bị xong rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc