Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 179

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi hung hăng dạy dỗ cô một phen: “Có gì mà sợ, so thân thế chị không mạnh hơn em, sau này người cưới em là Hoa Thiếu Kiền, thái độ người nhà anh ta là thứ yếu, quan trọng nhất là thái độ của anh ta. Em kém cỏi chỗ nào? Vừa phóng khoáng, tốt bụng, còn không tranh dành, lại dũng cảm, cứng cỏi, có lòng bao dung mà còn đẹp như vậy. Hoa Thiếu Kiền cũng không phải người mù, nếu mù thì sẽ thích em sao? Nếu anh ta đã theo đuổi em đương nhiên sẽ biết em tốt, sợ gì chứ, to gan vào.”
Đến nhà Hoa Thiếu Kiền, Lôi Đình mới nhẹ nhàng thở ra, là cô suy nghĩ quá nhiều rồi...
Người nhà anh rất tốt với cô.
Ai cũng hiền lành trò chuyện với cô hoàn toàn không có cảm giác hào môn vọng tộc áp người.
Đặc biệt là ba Hoa, cười hỏi cô: Khi nào các con định làm hôn lễ để bác chuẩn bị?”
Lôi Đình lờ mờ nghĩ sao nói vậy: “Trước khi sinh con thì lúc nào cũng được ạ.”
“Haha...” cả nhà bị cô làm cho bật cười.
Em họ Hoa Thiếu Kiền vỗ vai anh: “Anh, anh... nhanh mua bảo hiểm bổ sung nha.”
“Haha...” lại từng đợt cười lớn, Hoa đại thiếu gia đứng đắn nhất, trầm ổn nhất, nội liễm nhất Hoa gia nhà họ... trước khi cưới vợ lại không mua bảo hiểm....
Không thể nào...
Đó không phải là tính cách của anh!
Đám em trai, gái của Hoa Thiếu Kiền từ trên xuống dưới đánh giá Lôi Đình như muốn nhìn thấu cô.
Hoa Thiếu Kiền thản nhiên nói: “Là chị dâu các em quá mê người, là đàn ông đều không chịu được cám dỗ, anh không bảo vệ nổi cửa nhà thì chẳng phải mất mặt lắm sao?”
“Ha ha ha ha ——”
Hoa gia già trẻ đều cười văng.
Lão thái gia vui mừng nhất, liên tục gật đầu: “Nha đầu này giỏi, nha đầu này giỏi. Ông còn tưởng Thiếu Kiền muốn xuất gia làm hòa thượng đấy……”
“Cũng không phải vậy đâu, ông nội, cháu còn tưởng anh trai là gay đấy, haha... không nghĩ tới bị chị dâu bẻ thẳng rồi.”
Lão thái gia lớn tuổi dạy dỗ anh ta: “Sao lại nói vậy hả?” Đột nhiên quay đầu nói với Lôi Đình: “Nhanh tổ chức hôn lễ đi, tốt nhất là.. nhanh để ông nội ôm chắt trai.”
Cả ngày Lôi Đình như lọt vào sương mù, quả thật là thụ sủng nhược kinh!
Cô thích ông nội nhất, chơi cờ, nói chuyện phiếm với ông cụ. Cô không có tâm cơ, không biết lựa lời lại chọc ông cụ cười ha hả.
Không ngừng thúc giục Hoa Thiếu Kiền: “Nhanh cưới cháu dâu tốt vào nhà.”
Lôi Đình vui vẻ muốn nhảy dưng lên, sao cảm thấy ảo mộng thế này?
Không hề giống những chuyện cô nghĩ..
Sao thái độ của người nhà anh lại thế này? Chẳng lẽ tư liệu trước kia cô thu thập không chính xác?
“Vui không?”
“Ừ, ừ...” Lôi Đình gật đầu, Hoa Thiếu Kiền nhìn thấy má lúm đồng tiền của cô, kéo cô về biệt thự của mình làm chuyện nghiêng trời lệch đất.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, ba ngày sau khi tới nhà Hoa Thiếu Kiền, mẹ của anh tới tìm cô.
Quán cafe, mẹ Hoa vẫn dịu dàng như thế.
Bà ưu nhã quấy cafe, từ từ mở miệng: “Đình Đình, dì biết cháu là cô gái tốt, cũng biết cháu yêu Thiếu Kiền, nhưng mà hai hôm nay dì điều tra qua về cháu...”
Bà ngước mắt nhìn Lôi Đình.
Kiều Chỉ Lan nhẹ nhàng buông muỗng nhỏ nói: “Thân thế của cháu, Thiếu Kiền đã nói qua, chúng ta cũng không có gì phản đối. Nhưng mà…… công việc hiện tại của cháu…… là …… Nói như thế nào nhỉ? Tay đấm của tổng giám đốc Diệp thị? Nghe nói cháu từng làm bộ đội đặc chủng?”
Bà muốn nói gì đó lại nhịn trở về.
Suy nghĩ hơn nửa ngày mới ôn nhu nói: “Cháu là con gái tính cách như vậy rất tốt, chúng ta đều thích cháu, Thiếu Kiền cũng thích cháu, ai hỏi nhiều một câu, nó liền mặt lạnh. Ai dám nói cháu một câu không tốt, nó lập tức xốc bàn…… Nhưng mà, cháu cũng phải suy xét cho nó.”
Bà thấy sắc mặt Lôi Đình lạnh vài phần, do dự một chút, nhưng vẫn nói:
“Đình Đình, chúng ta không phải không đồng ý cháu gả qua nhưng mà…… Chúng ta có một yêu cầu nho nhỏ ……”
Sắc mặt Lôi Đình đã vô cùng không tốt nhưng bà vẫn tiếp tục nói ra: “Đình đình, con gái…… Vẫn nên dịu dàng một chút, lấy gia đình làm trọng…… Nếu cháu thật sự gả cho Thiếu Kiền, chúng ta hy vọng sau này cháu có thể không làm công tác nguy hiểm như vậy …… Hoa gia chúng ta không cần nữ tử tài giỏi, chỉ cần an ổn giúp chồng dạy con……”
Lôi Đình hé mắt nhìn, dọa mẹ Hoa nhảy dựng!
Lôi Đình gật đầu xin lỗi, không nói gì mà bước nhanh rời đi quán cà phê.
Lôi Đình cô cũng có tôn nghiêm! Cũng là cô gái kiêu ngạo!
Con gái sao phải giúp chồng dạy con?
Con gái sao không thể cùng người đàn ông của mình kề vai chiến đấu?
Không có những người như cô thâm nhập hang hổ, đả kích tội phạm, các người có thể an ổn, hạnh phúc an khang sao?
Lôi Đình đi đường, nước mắt rơi xuống.
Trên đường nhiều người đi đường đều ghé mắt nhìn cô, còn có cô gái cho cô một túi khăn giấy.
Trong phòng bắn S***g, Lôi Đình giơ S***g lục: “Bang bang bang” mấy phát S***g
Lăng Vi, Diệp Đình đứng bên ngoài nhìn cô.
Lôi Đình vẫn luôn khóc như vậy……
Nước mắt mơ hồ tầm mắt nhưng thương pháp lại cực chuẩn, nhiều lần mười điểm.
Lăng Vi đấm Diệp Đình một quyền: “Tiểu Đình là con gái cũng phải có gia đình của mình, anh không thể giống như trước kia bảo cô ấy đi làm, cô ấy là em gái anh đấy.»
Diệp Đình khinh thường một hừ một tiếng: “Gia đình như vậy không cần cũng thế! Em gái anh tốt như vậy cũng không phải dạng người nào cũng xứng!”
Trong lòng Lăng Vi phát hoảng!
Đúng là mẹ của Hoa Thiếu Kiền nói hơi quá, làm gì có chút tôn trọng? Bà ấy dựa vào người đàn ông của mình mà sống thì mọi người đều phải như bà trái phải nhận ủy khuất cầu toàn sao?
Quả thực khinh người quá đáng!
Lăng Vi tức giận không ngăn được nước mắt.
Lôi Đình giơ S***g vừa khóc, ngón tay lại không có sức P0'p cò, S***g rơi khỏi tay cô.
Cô nhịn đau, rời khỏi phòng bắn.
Cô nhìn Diệp Đình nói: “Anh em muốn đi làm nhiệm vụ lần này.”
Diệp Đình hừ lạnh một tiếng: “Đi chịu ૮ɦếƭ sao?”
Lôi Đình “huhu” khóc thành tiếng……
Mặc kệ Diệp Đình có đồng ý hay không, cô đã làm quyết định.
Phòng vẽ tranh của Hoa Thiếu Kiền, cô ở trong lòng yên lặng tạm biệt anh.
Anh dịu dàng hôn lưng cô, Lôi Đình đột nhiên xoay người, không cho anh nhìn.
“Quá xấu, đừng nhìn.”
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm cô nửa ngày, nói: “Qúa đẹp, quá đẹp, không xấu chút nào.” ngón tay anh vỗ về đầu cô, diu dàng nói: “Em gánh vác mọi thứ trên lưng, cứng cỏi, dũng khí, thông tuệ, quyết đoán. Thắng tất cả mọi vẻ đẹp trên đời.”
Lôi Đình đột nhiên rơi nước mắt.
Anh đi tới giá vẽ cầm Pu't vẽ, phối màu vẽ lên vết sẹo của cô, nhìn anh trong gương cực kì chuyện chú, nghiêm túc hấp dẫn ૮ɦếƭ người...
Lôi Đình đau lòng không nhịn được rơi nước mắt.
Hoa Thiếu Kiền dừng Pu't nhìn cô, phát giác cô không thích hợp. Cô đột nhiên nói: “Vẽ tiếp đi, sao lại không vẽ? Em thích, trái tim em không chịu nổi.”
Hoa Thiếu Kiền cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Chờ vẽ xong, Lôi Đình nhìn sau lưng qua gương, trời ạ! Trời ạ! Quá đẹp! quá rực rỡ……
Anh vẽ…… trên lưng cô...
Anh vẽ một người đàn ông đang hôn lưng cô…
Người đàn ông trong bức tranh chính là bản thân Hoa Thiếu Kiền.
Nét vẽ tỉ mỉ tinh tế làm Lôi Đình bật khóc.
Trong bức tranh, ánh mắt anh ôn nhu nhìn chăm chú vết thương trên lưng cô.
Nó đánh vào thị giác khiến Lôi Đình không khỏi run rẩy.
Anh thật sự vẽ quá đẹp, không biết sao anh có thể vẽ hình chính anh trên lưng cô.
Môi anh ngay trên vết sẹo hình trăng lưỡi liềm của cô…
Anh trong bức tranh… đang thâm tình nhìn vết thương của cô, môi anh nở nụ cười, hôn lưng cô, tràn đầy nhu tình.
Vết thương khác trên lưng cô, anh vẽ thành đóa sen nhỏ, đình đình ngọc lập*.
(*) Tươi đẹp như ngọc.
Nước mắt Lôi Đình không ngừng rơi xuống.
Cô cúi đầu vùi mặt vào trong khuỷu tay. Tận lực đè nén, không chịu phát ra âm thanh.
Ngón tay anh mang theo dòng điện dính c*** màu tinh tế phác họa trên lưng cô. Cô hơi ngứa, không khỏi run rẩy.
“Sao thế?” Anh dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô. Nước mắt cô chảy ra ngoài như nước.
Lại rút mấy miếng khăn giấy lau nước mũi cho cô.
Lôi Đình hít mũi nói: “Em muốn đi xăm hình.” Quá đẹp, cô phải xăm nó lên người.
Hoa Thiến Kiền hôn lên lưng cô: “Không cần xăm, rất đau. Nếu em thích, sau này mỗi ngày chồng đều vẽ cho em.”
Lôi Đình lập tức vùi vào *** anh khóc, anh nói “Chồng”…
Anh đã xem chính anh là chồng cô?
“Sao thế? Hôm nay bị gì?” Anh nâng mặt cô, hôn khóe mắt cô, hôn tất cả nước mắt của cô vào miệng, mặn mặn, chát chát, đắng đắng như trong lòng anh.
Lôi Đình đột nhiên cắn chặt răng, nói: “Mệt quá, muốn nghỉ ngơi…”
Tay Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt cứng đờ, biểu tình trên mặt cũng biến hóa khôn lường.
Thông minh như lập tức hiểu ý trong câu này của cô: “Em đây là… muốn… chia tay với anh?”
Chia, tay… hai chữa này như dao cắt tim anh, anh nói ra cũng cảm thấy sắp hít thở không thông!
Lôi Đình cầm khăn lấy lau nước mũi, nói: “Thật ra cũng không thể nói là chia tay, bởi vì em và anh chưa từng chân chính bắt đầu. Em theo đuổi anh là vì anh Đình nói ai theo đuổi được anh thì có thể lấy 5 triệu, gần đây em quá thiếu tiền… Xin lỗi, đùa giỡn tình cảm của anh.”
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, nhìn chằm chằm!
Trong mắt anh nổi lên lửa giận!
“Lôi Đình!” Anh muốn đưa tay lắc cô: “Em cho là anh sẽ tin? Hoa Thiếu Kiền anh cũng không phải kẻ ngốc! Chẳng lẽ em đối với anh là thật hay giả, anh còn không phân biệt được sao?”
Lôi Đình chợt dừng khóc.
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô chằm chằm, thiên ngôn vạn ngữ đều tụ ở đáy mắt! Bão táp trong mắt anh dần rút đi.
“Anh biết em không phải người như vậy.” Ngón tay anh vuốt mặt cô, thuốc máu trên tay anh lập tức dính đầy mặt cô.
“Thành mèo nhỏ rồi.”
Lôi Đình nhìn gò má mình trong gương, quả thật… rất xấu!
Cô cười ra tiếng.
Hoa Thiếu Kiền nâng cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. Anh kề sát cô, giọng trầm thấp nghiêm túc hỏi cô: “Hôm nay em sao thế? Có phải người nhà anh tìm em nói gì không?”
Nước mắt Lôi Đình lại rơi xuống. Cô thành thực gật đầu…
Cô không muốn có hiểu lầm gì với anh, cho dù sau này không có kết quả tốt, cô cũng không thể ngậm oan ức ૮ɦếƭ đi như vậy.
Cô khóc thút thít, ngập ngừng nói: “Mẹ anh tới tìm em, bà ấy nói người nhà anh không ghét em, nhưng mà, nếu em gả cho anh, em phải ở nhà giúp chồng dạy con, không được ra ngoài bôn ba cực khổ. Bà ấy nói em đừng làm lỡ anh.”
Cô bĩu môi, chờ anh quyết định. Thật ra cô… rất muốn xem xem anh sẽ xử lý thế nào.
Nếu anh thật sự yêu cô sâu đậm, đấu tranh vì cô, thì cô cũng nguyện ý cùng anh đối mặt khó khăn.
Nếu tình yêu của anh quá nông cạn, dù đấu tranh cũng không dám, vậy coi như kết thúc… Cô vẫn không mặt dày hèn mọn đi nịnh hót một gia đình không có ai thích cô.
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, tròng mắt đen thâm trầm: “Vậy em muốn thế nào? Muốn rời khỏi anh sao?”
Lôi Đình bẹp miệng, ủy khuất khóc thành tiếng như trẻ con: “Em không muốn rời khỏi, em không nỡ. Em cũng biết anh không muốn rời khỏi em… Em cũng không có cách khác, không muốn thấy anh bị khó xử…”
Hoa Thiếu Kiền đau lòng muốn ૮ɦếƭ: “Chỉ chút chuyện này… Anh không khó xử.”
Anh đưa tay ôm cô, hôn cô, lấy một hộp nhung đỏ từ trong túi ra…
“Em xem, anh đã sớm chuẩn bị nhẫn rồi. Hẳn em hiểu tâm ý anh. Bất kê ai nói gì cũng không thể quyết định thay anh. Người muốn kết hôn với em là anh, không phải bọn họ.”
Tim Lôi Đình trong nháy mắt tựa như được gió xuân thổi qua, cô cũng biết anh sẽ nói vậy, cô biết! Cô biết anh yêu cô ——
“Em nhìn đi, đẹp không? Nhất định em sẽ thích.” Anh mở hộp ra, bên trong là nhẫn kim cương hình trái tim.
Anh cầm tay cô, đặt bên mép hôn, nói: “Đây là tự anh thiết kế. Đặc biệt thiết kế cho em. Chỉ thuộc về em. Em không lấy anh làm chồng, anh liền giữ lại cả đời. Trừ em, anh không cưới ai khác. Em không lấy anh, anh làm hòa thượng cả đời. Em nhẫn tâm thì đi đi.”
Môi Lôi Đình run rẩy không ngừng.
Anh nói tiếp: “Nếu em không muốn ở chỗ anh, anh sẽ tới ở chỗ em. Sau này anh ở rể, nếu chúng ta có bảo bảo, cũng có thể cho đứa nhỏ theo họ em.”
Anh nắm tay cô, nghiêm túc, trịnh trọng, nhìn cô chăm chú.
Lôi Đình vểnh môi cười, đưa tay ôm anh.
Nước mắt chảy xuống dọc theo gò má. Anh sợ cô chạy bao nhiêu mới có thể bán mình như vậy? Tâm ý Hoa Thiếu Kiền anh lại kiên định đến mức này! Vì có thể ở bên cô, mà nhượng bộ đến mức này?
Lôi Đình thật sự bị làm cho rung động!
Trong lòng tràn đầy rung động! Cô nhìn anh chằm chằm, dường như đã xem nhẹ anh!
Một người đàn ông kiêu ngạo như anh lại có thể nói ra những lời này. Trong lòng Lôi Đình có từng đợt sóng đang cuộn trào mãnh liệt! Cô thật sự kích động!
Thời gian bọn họ ở bên nhau không dài, phải nói là vô cùng vô cùng ngắn.
Từ ngày cô bắt đầu quấn lấy anh, bọn họ mới tiếp xúc hơn hai tháng. Xác nhận quan hệ yêu đương, mới, năm, ngày!
Có bao nhiêu nam nam nữ nữ xác nhận quan hệ yêu đương mấy tháng cũng không chịu dẫn đối phương đi gặp gia trưởng, thậm chí bạn mình cũng không giới thiệu cho đối phương.
Gặp phải chút khó khăn liền thối lui, không hề nhượng bộ đối phương. Mà anh…
Hận không thể lập tức bắt cô dung nhập vào thế giới của anh.
Hận không thể cho tất cả mọi người đều tiếp nhận cô, thích cô!
Thật ra người nhà anh phản đối, cô đã chuẩn bị tâm lý, lại không nghĩ rằng anh chuẩn bị nhẫn cưới, chứng minh quyết tâm của anh với cô!
Thậm chí, anh nói… anh có thể đến nhà cô…
Hoa Thiếu Kiền anh là người kiêu ngạo bao nhiêu! Một người đàn ông ưu tú, kiêu ngạo như anh lại có thể vì cô mà làm đến mức đó? Cô thật sự không nghĩ tới, không dám tin tưởng!
Lôi Đình biết…
Anh, từ nhỏ đến lớn luôn là nhân vật truyền kỳ trong mắt người khác.
Cũng từng nhận được quá nhiều vẻ vang, cho tới nay đều là người khác tâng bốc anh, anh chưa từng nhân nhượng người khác.
Hôm nay anh đột nhiên nói những lời này lại không chút hèn mọn nào, chỉ khiến cô cảm thấy dòng máu chảy trong thân thể anh cũng tràn đầy tình yêu đối với cô!
Yêu sâu đậm!
Sao cô có thể cự tuyệt anh?
Cô yêu anh như vậy!
Mặc dù mới yêu nhau năm ngày, nhưng cô có cảm giác hai người đã yêu nhau mấy thế kỷ… Bọn họ không quá hiểu nhau, nhưng lại tâm ý tương thông.
Năm ngày ngắn ngủi, có người vừa tỉnh giấc liền ngủ.
Nhưng đối với cô mà nói, năm ngày này chính là mấy ngày quan trọng nhất trong đời cô!
“Gả cho anh đi.” Tay anh một mực giơ cao hộp nhung đỏ kia.
Anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Anh không thể đảm bảo thời thời khắc khắc đều thuận theo lòng em, nhưng anh nhất định sẽ chăm chỉ yêu em, thương em. Anh biết, thời gian chúng ta tiếp xúc còn rất ngắn, đột nhiên cầu hôn em sẽ khiến em cảm thấy rất đường đột, nhưng, nếu anh không làm vậy, anh biết anh nhất định sẽ mất đi em.”
Lôi Đình nhìn anh, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Anh nói tiếp: “Anh biết hôn nhân cũng không thể trói được em. Anh cũng không muốn dùng cái này uy hiếp em. Nhưng anh thật sự không muốn để em rời xa anh… Tuy thời gian chúng ta tiếp xúc không dài, nhưng anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, anh và một người phụ nữ ngồi trò chuyện vài chuyện trong cuộc sống. Ít nhất trong vòng mấy năm, anh cũng không tiếp nhận nổi.”
Anh nói rất thành khẩn.
Đều là thẳng thắn nói thật, cũng không nói cả đời thế nào.
Thế nhưng lại làm người khác cực kỳ yên tâm.
Lôi Đình gật đầu.
Anh nói tiếp: “Anh sẽ không nói lời tốt đẹp gì làm em cảm động, cũng không muốn trói buộc cánh em. Nếu người nhà anh tổn thương em, anh cũng không thể thay bọn họ nói xin lỗi em, bởi vì như vậy không thật sự tôn trọng em.”
“Đứa ngốc… Em cũng không phải muốn nghe mấy lời này.”
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, một người trầm ổn như vậy, ngay cả lời nói cũng không biết nên nói thế nào, nói sao cũng cảm thấy không phải điều mình muốn biểu đạt.
Tình yêu to lớn sâu trong lòng anh, sao có thể dựa vào vài ba lời mà biểu đạt được!
Tim anh khóc thầm, hận mình ăn nói vụng về!
Lôi Đình đột nhiên nắm tay anh: “Th***… Em cũng không để bụng mấy chuyện này, em chỉ cần ở bên anh là đủ rồi.”
Nước mắt lại tuôn rơi:”Người khác nhìn em thế nào, đối xử với em thế nào đều không quan trọng. Chỉ cần anh tốt với em, em đã mãn nguyện.”
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô chăm chú, dường như muốn dùng ánh mắt truyền năng lượng cho cô!
Dường như muốn dùng ánh mắt nói cho cô, thiên sơn vạn thủy* trong lòng anh!
(*) Hàng vạn cảnh tượng.
Cô đều hiểu, cô nói: “Yêu và kết hôn là chuyện của hai người, hai chúng ta đứng ở hai đầu hạnh phúc, nếu hai chúng ta chỉ có một người tiến về phía trước, còn người kia chỉ đứng tại chỗ, như vậy tình cảm nhất định sẽ rất mệt mỏi. Em không muốn làm người không tiến về phía trước đó. Em cũng sẽ không lui về sau, cho nên… Nếu anh nguyện ý cùng em đi đến trung tâm hạnh phúc, vậy em nguyện ý đáp ứng lời cầu hôn của anh.”
Cơn sóng trong lòng Hoa Thiếu Kiền dâng trào! Hàng vạn cơn sóng trong lòng muốn tràn ra ngoài!
Anh nắm tay cô trong lòng bàn tay, giống như nhét tất cả tình yêu của anh vào trong tay cô.
Anh nắm tay cô thật chặt: “Chúng ta không đứng ở hai đầu hạnh phúc, chúng phải phải đứng một đầu, cùng nhau tay trong tay tiến về phía trước. Em không có cha mẹ, nhưng sau này em sẽ trở thành mẹ của con chúng ta. Anh nguyện ý cùng em lĩnh hội tất cả chuyện tốt và không tốt trên thế gian này. Anh nguyện ý hàn huyên chuyện xảy ra hằng ngày với em trước khi ngủ và khi thức dậy. Nếu em mệt mỏi, muốn đi du lịch, cũng có thể dẫn anh theo. Nếu em chê anh phiền, muốn yên tĩnh một mình, vậy em đi chơi một mình. Chỉ cần gọi cho anh, báo tin bình an là được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc