Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 177

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi vừa mới cúp điện thoại, đã nhìn thấy nữ đầu bếp bưng một cái bát sứ đi vào...
Lăng Vi vô hình run rẩy.
Bởi vì, cách rất xa mà cô vẫn ngửi thấy được mùi... thuốc đắng... nồng nặc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, Diệp Đình rất đau lòng.
Bát nước thuốc này, không uống không được...
Từ lúc hai người bọn họ bắt đầu chung một chỗ, cô không phải uống nước thuốc nữa. Diệp Đình đưa tay ôm lấy cô, vẫy tay bảo nữ đầu bếp bưng bát đi xuống.
Nhưng Lăng Vi đoạt bát lại, còn không chờ Diệp Đình phản ứng, cô đã uống hết toàn bộ nước thuốc...
Diệp Đình nhìn cô như nhìn nữ anh hùng.
Lăng Vi cắn răng chịu đựng khoát khoát tay: “Không sao không sao, uống quen sẽ không có cảm giác nữa.”
Lồng *** của Diệp Đình nóng lên! Anh cầm lấy bát thuốc, uống nốt mấy giọt thuốc còn lại, anh muốn nếm thử xem vị đắng này thế nào.
“Mau ăn cái này vào!” Anh nhét vào miệng cô miếng mứt táo, Lăng Vi nhai mức táo, thật là đắng thật là đắng... Thuốc hôm nay uống còn khó uống hơn so với trước kia rất nhiều!
Này, có phải là do Diệp Đình đã đối xử với cô quá tốt, cuộc sống của hai người bọn họ quá ngọt ngào, ông trời cũng nhìn không được, nên muốn khiến cô tìm vị đắng từ nước thuốc này trở về hay không.
Không phải người xưa đã có câu: Ông trời, chưa từng bỏ qua cho ai.
Đời người chính là như vậy, có được tất có mất.
Tất cả đều vì đại bảo, nhị bảo... Nước mắt của cô rào rào rào rào rơi thành giọt...
Tuy trong miệng đắng ngắt, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, đáng giá! Không người mẹ nào trên thế giới này, có thể làm mẹ dễ dàng cả, bây giờ cô muốn hát trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất thôi... Ha ha ha...
Lúc thì Lăng Vi àm ra vẻ đau khổ, lúc thì lại vui vẻ, Diệp Đình ôm cô vào trong ***, hôn chụt lên má cô: “Mẹ đứa trẻ, khổ cực cho em rồi...”
“Phốc ——” Lăng Vi phun: “Không khổ cực, vì nhân dân phục vụ...” Suy nghĩ lại: “Không đúng, phải là xây dựng cho chủ nghĩa xã hội, thêm gạch thêm ngói...”
Diệp Đình nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Nghịch ngợm.”
Lúc này, ông ngoại đột nhiên chạy bước nhanh từ trên cầu thang đi xuống: “Bài thơ đó! Bài thơ đó... ông đã nhớ ra rồi!” Ông lấy tay chỉ chi vào mình, lại nhắm mắt lại, nhíu mày, giống như đang cố tập trung nhớ lại: “Ông nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Bài thơ mẹ cháu lưu lại đó... như thế nào ấy nhỉ?”
Lăng Vi lập tức nói: “Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên.”
“Đúng! Đúng đúng đúng... Ông biết ở đâu! Đi mau đi mau —— “
Lăng Vi và Diệp Đình đều vạn phần ngạc nhiên mừng rỡ, nhanh chóng đứng dậy, cùng lên tầng với ông ấy.
Cửa phòng chứa đồ cổ, Diệp lão gia ấn mấy số mật mã, đẩy cánh cửa bên trong ra nói: “Ở chỗ này này!”
Lăng Vi và Diệp Đình nhìn nhau, không nói gì, đi theo ông ấy vào trong.
Căn phòng tối om, mùi ẩm mốc xông vào mũi, Diệp Đình vội vàng kéo Lăng Vi lại: “Em khoan hãy vào, không khí nơi này không tốt.”
Lăng Vi gật đầu, Diệp Đình vào Diệp lão gia đi vào.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Đình mang một bức tranh từ bên trong ra...
Lăng Vi nhìn bức tranh, đầu óc trở nên mờ mịt, cô ngoẹo đầu nhìn, nó giống như một hai người...
Hoàn toàn không liên quan đến bướm yêu hoa!
“Ông ơi, nó có ý nghĩa thế nào?”
Diệp lão gia nhìn chằm chằm vào người trên bức tranh, nói: “Câu thơ này, có liên quan đến người trong bức tranh này.”
“Có liên quan đến người trong bức tranh này?” Lăng Vi nhìn chằm chằm vào bức tranh này, cau mày: “Người trong bức tranh này là ai?”
Nhìn không giống như vẽ mẹ...
Cô đã xem ảnh của mẹ Diệp Đình. Không phải là người trong bức tranh này.
Diệp lão gia vung tay lên, nói: “Đi ra ngoài, tìm một chỗ rồi từ từ nói.”
Ba người đi tới phòng trà, ngồi quanh bàn trà, Diệp lão gia uống trà rồi nói: “Người phụ nữ trong bức tranh này là Trần Tư Uyển, là khuê mật của mẹ cháu.”
“ Trần Tư Uyển?” Lăng Vi kinh ngạc nói: “A —— cháu đã từng nghe qua, cái tên này...”
Diệp Đình cũng nhớ ra.
Nhà thiết kế số một của Long Đằng —— Lý Hoa Bân đã từng nói: “ Trần Tư Uyển là một đại minh tinh, đã từng làm người phát ngôn cho hãng xe Long Đằng. Cô ta vô cùng mê luyến cha của Lăng Vi...”
Cha của Trần Tư Uyển là... Trần Thương, là người đứng đầu quốc tế Ức Hâm, Trần Thương đã từng muốn thu mua Long Đằng, nguyên nhân chủ yếu là, con gái Trần Tư Uyển của Trần Thương thích cha Lăng Vi... Muốn chia rẽ cha mẹ cô.
Lúc cha mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ, Trần Tư Uyển đó đang nổi tiếng... Lúc đó có một bộ phận dư luận chỉ trích bà ta vì yêu sinh hận, mưu hại cha mẹ cô.
Sau đó, Trần Thương ra tay can dự, đè tin tức này xuống. Về sau nữa Trần Tư Uyển rút khỏi vòng nghệ thuật.
Mười mấy năm qua, vẫn không lập gia đình...
...
“Ông ơi, vì sao đọc câu thơ kia, ông lại nghĩ đến bà ấy?”
Diệp lão gia chỉ vào chữ trên máy vi tính xách tay, nói: “Cháu xem câu nguyên văn của mẹ cháu này: Điệp luyến hoa tùng "Uyển" nhược tiên... Các cháu nhìn cái chữ "Uyển" này này.”
“ Chữ nữ trong chữ uyển(*) này...”
(*) Trong chữ uyển (婉) có bộ nữ(女)
“Nếu bình thường dùng chữ này, muốn nói giống như tiên, hẳn không có chữ nữ bên trong...”
Lăng Vi gật đầu: “Có lý...” Có những lúc cô mặc tả, thường xuyên viết thành “Giống như tiên”.
“Thì ra ý nghĩa của chữ Uyển này là như vậy...” Lăng Vi nhẫm nghĩ... Trần Tư Uyển... là khuê mật của mẹ Diệp Đình, vậy hẳn bà ấy biết rất nhiều chuyện lúc trước?
Lăng Vi lại hỏi: “Đầu mối mẹ để lại là... Trần Tư Uyển, ý là Trần Tư Uyển biết tung tích của mẹ?”
Nhưng Diệp Đình lắc đầu nói: “Chắc mẹ để lại thứ gì ở chỗ bà ấy...”
“ Ừ...” Lăng Vi như có điều suy nghĩ gật đầu... “ Cũng đúng, anh nói có lý. Vậy bây giờ chúng ta đi tìm bà ấy đi!”
Diệp Đình mau chóng cử người đi điều tra, kết quả lấy được tin tức: “ Quả thật Trần Tư Uyển không kết hôn, bây giờ bà ấy cũng không có ở trong nước... Mười mấy năm trước, sau khi Lăng Phong và Trầm Minh Nhược qua đời... bà ấy rút lui khỏi vòng nghệ thuật, trở thành phóng viên chiến trường. Vị trí bây giờ của bà ấy... Là... ở trên chiến trường ——nước Ikuer!”
...
“Anh muốn tự mình đi?” Lăng Vi lo âu hỏi, biểu tình của Diệp Đình... thật sự quá nghiêm túc!
“Chồng, anh để người của đội quân ngầm đi thăm dò trước đi...” Khắp nơi trên nước Ikuer... đều là kẻ thù của anh! Nếu anh muốn đi, cô nhất định phải đi theo anh. Nếu không, sao cô có thể yên tâm!
...
Đôi mắt đen của Diệp Đình thâm trầm như băng, cả người anh như đang đắm chìm trong gió lốc! Ánh mắt của anh không ngừng biến ảo, Lăng Vi biết anh chắc chắn đang nghĩ kế hoạch lớn, có động thái lớn!
Chỉ chốc lát sau, Diệp Đình đứng lên, gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, Lôi Đình.
*
“Hu hu... Thật là xấu xí... làm thế nào bây giờ?” Lôi Đình đang ở trong phòng tắm, nghiêng đầu nhìn lưng của mình trên mặt gương...
Tất cả đều là sẹo... Ngổn ngang, thật là xấu xí thật là xấu xí!
Cô suy sụp tinh thần ngồi bệt xuống.
Bĩu môi, muốn khóc...”Chị dâu nói, lột sạch, cho anh ấy nhìn... Nhưng cái lưng của mình rất xấu xí. Nếu người ta nhìn không thấy đẹp, ngược lại còn muốn nôn thì phải làm thế nào?”
Đây là lần đầu cô ấy cảm thấy, vết thương lành, còn không tốt bằng chưa lành.
Lúc vết thương chưa lành, anh ấy sẽ chăm sóc cho cô ngày ngày, đút thuốc cho cô ấy, đút cơm, còn ôm cô ấy đi khắp nơi...
Bây giờ, vết thương lành rồi, muốn gặp anh ấy cũng phí sức.
Lôi Đình buồn bã mặc áo choàng tắm vào, phiền muộn đi ra khỏi phòng vệ sinh.”A ——” cô ấy nhìn thấy, trong phòng nhiều thêm một người! Hoa Thiểu Kiền... đang ôm một bó hoa hồng đỏ trong tay... mắt chăm chú nhìn cô!
“Sao anh lại tới đây?”
Lôi Đình xấu hổi kéo căng áo choàng tắm, vừa rồi lúc cô ấy đi ra, đang vẩy tóc, vạt áo trước cũng là phanh rộng... cô ấy vội vàng cột chắc đai lưng.
Lôi Đình chỉnh trang lại quần áo, xấu hổ muốn ૮ɦếƭ...
Cô ấy vừa tắm xong, sắc mặt vốn hồng hào trơn mịn, nhưng bây giờ lại giống như quả cà chua.
Hoa Thiểu Kiền làm ra vẻ lơ đãng “Khụ “, giống muốn như nói: “Anh không nhìn thấy gì cả.”
Anh ta đứng lên từ trên ghế salon, cầm bó hoa đi tới bên cạnh cô ấy nói: “Lúc anh tới gõ cửa, dì nói, em đang ở trong phòng, bà ấy bảo anh cứ vào đây chờ em...”
Lôi Đình xấu hổ, buổi trưa hôm nay lúc đến biệt thự, cô và Hoa Thiểu Kiền ôm hôn nhau ở trong phòng khách, bị dì cô ấy bắt gặp...”Khụ ——” bây giờ dì cô ấy thấy anh ta tới, lại trực tiếp mời anh ta vào phòng ngủ của cô ấy...
Lôi Đình cắn môi, đếm số bông hoa hồng trong tay anh ta: “21 bông nha?” Hì hì... Con số này rất đẹp.
Yêu em?
Cô ấy thích... khóe miệng nở nụ cười, trái tim dần cảm thấy ấm áp...
“Không tệ lắm, còn biết mua hoa...”
Lôi Đình vểnh môi, nở nụ cười ngọt ngào.
Cô nghe thấy anh ta nói: “Trợ lý a Bố của anh đã liệt kê một danh sách.”
Anh ta vừa nói, vừa lấy ra một tờ giấy. Lôi Đình nhận lấy xem, thiếu chút nữa là hộc máu. Bạn trai tốt phải biết: “Mua hoa, đi xem phim, cùng bước đi trong tuyết... Ngâm suối nước nóng...”
Che mặt... Ha ha ha, ngâm suối nước nóng...
Sao cái bảng danh sách này nhìn quen quen? Hình như lúc cô ta giúp cho anh Đình và chị dâu cũng đưa ra cái ý tưởng này.
Lôi Đình ngượng ngùng che mặt, cười khan.
Hoa Thiểu Kiền chăm chú nhìn cô ấy, hỏi: “Em đang nghĩ đến cái gì? Mà sao lại vui vẻ đến vậy?”
Lôi Đình nín cười, nói: “Nên tăng lương cho a Bố!”
Cứ theo cái danh sách liệt kê này của a Bố, không cần cô ấy đẩy ngã anh ta... Chính anh ta cũng sẽ tự động nhảy vào trong bát của cô.
Hoa Thiểu Kiền nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm túc gật đầu nói: “Có đạo lý...”
Lôi Đình nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc kia của anh ta, cười đến đặc biệt xinh đẹp.
Hoa Thiểu Kiền chăm chú nhìn cô ấy.
Cô ấy vừa mới tắm xong, làn da sáng bóng, mắt ngọc mày ngài... Đặc biệt quyến rũ.
Cô ấy vui vẻ ôm hoa vào trong ***, kề gần bên mũi ngửi hương hoa: “Thật là thơm.”
Mái tóc của cô ấy vẫn còn đang ướt, giọt nước trên tóc chảy xuống theo ngọn tóc, rơi xuống bông hoa hồng: “Ai nha, ướt mất rồi.”
Cô ấy vội vàng vẩy tóc, vô tình, vẩy giọt nước lên trên mặt anh...
囧...
Cô ấy vội vàng giơ tay lên lau nước trên mặt cho anh ta, Anh ta nắm lấy tay nhỏ của cô, nói: “Mau sấy tóc khô đi.”
Trời lạnh thế này, để tóc ướt sẽ dễ bị cảm lạnh. Anh ta muốn nói thêm nửa câu sau, nhưng lại xấu hổ không thể nói ra lời.
Lôi Đình đi lấy máy sấy tóc.
Anh ta đi tới hỏi cô: “Anh tới giúp em?”
Vừa nói vừa đưa tay ra nhận lấy chiếc máy sấy tóc.
Lôi Đình vội vàng xua xua tay: “Không cần không cần. Anh cứ ngồi đi.”
Cô đẩy anh ta ngồi xuống trên ghế sa lon, còn mình thì đi tới bàn trang điểm sấy tóc.
Hoa Thiểu Kiền sợ cô ấy lúng túng, nên thành thành thật thật ngồi nhìn cô ấy, càng nhìn, ánh mắt càng si...
Mái tóc của cô rất dài, đen bóng, vừa dài vừa thẳng, giống như thác đổ... khuôn mặt nhỏ tinh tế lớn chừng bàn tay, vừa mới tắm xong, trong mắt còn phủ lớp sương mù. Khuôn mắt phấn nộn, mắt hạnh hàm xuân, đôi môi anh đào hơi cong lên, chóp mũi hồng hồng xinh xắn, bởi vì áo choàng tắm ướt, nên cô ấy hơi lạnh?
“ Em có lạnh không?”
“Không sao đâu, sẽ tốt thôi.” Cô giơ tay lên hất tóc, hất hất... giống như đang cào vào trái tim anh ta.
Cái áo ngủ kia của cô ấy... rất mỏng, phần lưng và vạt áo trước đều bị ướt đẫm... che cũng không che giấu được dáng vẻ lả lướt của cô. Huống chi, lúc trước anh ta đã nhìn thấy tất cả, còn giúp cô lau qua người...
Hoa Thiểu Kiền hít thật sâu, anh ta đặc biệt bội phục định lực của mình.
Nếu đổi lại là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ không kịp chờ đợi mà nhào tới, hung hăng đè cô, ăn cô vào bụng!
Anh ta nhìn quanh một vòng, rồi lại nhìn vào trên mặt cô. Rất lâu sau, anh ta lại buộc mình phải nhìn lên trần nhà, nhưng không tự chủ được quay trở lại nhìn cô. Cô sấy tóc, chợt nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta, thản nhiên cười với anh ta.
Hoa Thiểu Kiền chợt cảm thấy cả người nóng lên. Miệng đắng lưỡi khô, hầu kết ở cổ họng lăn lăn, không tự chủ được nuốt nước miếng.
Lôi Đình hỏi anh: “Anh đang rất nóng hả?”
Hoa Thiểu Kiền vội vàng gật đầu: “Hơi nóng.”
“Anh *** khoác ra đi, Em để nhiệt độ phòng hơi cao.”
Hoa Thiểu Kiền nghe lời *** vest ra, khoác lên trên ghế sa lon. Lôi Đình sấy tóc xong, kéo kéo áo choàng tắm, đi về phía anh ta, đứng ở bên cạnh anh ta khom người, ngoẹo đầu cười.
Hoa Thiểu Kiền hít thật sâu, mắt cố gắng không nhìn vào trên ‘tài sản’ của cô.
Bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, hỏi: “Em có đói không?”
Lôi Đình lắc đầu: “Không thấy đói, anh có đói không?”
Hoa Thiểu Kiền nhìn quanh khắp người cô...
Không biết nhớ tới cái gì, anh ta đột nhiên bật cười, lắc đầu: “Không đói bụng.”
“Thật sự không đói? Em chuẩn bị cho anh ăn, lát nữa cho anh ăn.” Cô chớp chớp mắt với anh ta, nở nụ cười rực rỡ.
Hoa Thiểu Kiền bỗng muốn hỏi cô, em chuẩn bị mình sao?
“!” Anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy?
Hoa Thiểu Kiền bị chính suy nghĩ của mình hù dọa!
Tại sao anh ta có thể có ý nghĩ xấu xa như vậy! Đây không phải là khinh nhờn cô ấy sao?
Vội vàng đuổi cái suy nghĩ này đi.
Hoa Thiểu Kiền chăm chú nhìn cô, phát hiện ra hai bên má của cô có hai cái lúm đồng tiền, rất đẹp, nho nhỏ, rất sâu.
Anh ta giơ tay lên, xoa xoa ở trên má lúm đồng tiền xinh đẹp của cô.
Lôi Đình đánh rớt tay anh ta, trợn mắt nhìn anh ta nói: “Chị dâu của em cũng có má lúm đồng tiền.”
“À.” Anh ta yếu ớt đáp lại: “Anh không chú ý đến.”
Lôi Đình chu cái miệng nho nhỏ, vẫn trừng anh ta.
Hoa Thiểu Kiền vểnh môi nói: “Sao em lại nhắc đến cô ấy? Em rất để ý đến chuyện trước kia anh thích cô ấy?”
Lôi Đình suy nghĩ, chống quai hàm nói: “Có thể. Ai mà không để ý chứ?”
Hoa Thiểu Kiền bỗng kéo người cô qua, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Khí thế của Lôi Đình nhanh chóng yếu xuống, rồi cô bật cười “Phốc “.
Cô cười đến run lẩy bẩy nói: “Em chỉ đùa mà thôi! Xem anh tức giận rồi kia...”
Cô ấy giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt của anh ta: “Ai mà chưa từng thích người khác ở trong lòng, anh chưa từng hôn chị ấy, lại chưa từng chạm vào chị ấy. Chị dâu em nói, hai người còn chưa nói chuyện vượt qua hai mươi câu.”
Nhưng Hoa Thiểu Kiền sửa lại lời của cô ấy: “Chắc đã qua hai mươi câu...”
Lôi Đình “À “ lên: “Dù sao thì vẫn là ý đó!”
Hoa Thiểu Kiền gật đầu, đặc biệt nghiêm túc nhìn cô ấy: “Vậy em còn để ý không?”
Lôi Đình mỉm cười, láy Ng'n t chỉ vào trên trán anh ta: “Ngốc!”
Hoa Thiểu Kiền nắm lấy tay cô ấy, chăm chú nhìn vào cô ấy. Anh ta nhíu chặt mày lại, cực kỳ nghiêm túc nói: “Sau này không cho phép em nói như vậy nữa, đùa cũng không được!”
“À à, em biết lỗi rồi...” Cô ấy nghiêng đầu cười nói, cắn cắn môi: “Anh tha thứ cho em nhé...”
...
Tha thứ cho em...
Tại sao mấy chữ này... lại quyến rũ đến vậy?
Còn cả cái biểu tình kia của cô nữa, Hoa Thiểu Kiền bỗng cảm thấy cảm xúc mạnh mẽ lặng yên mười mấy năm trong thân thể đều bị kích phát ra!
Anh ta nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, nhiệt huyết như bùng cháy lên, thậm chí ý chí chiến đấu còn sôi sùng sục, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta giơ Ng'n t lên để dưới lỗ mũi, tránh cho hô hấp quá nóng, đốt mình đến nỗi hôn mê.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc áo đã ướt đẫm của cô, nói: “Em mau đổi thay bộ quần áo khác đi, chiếc áo choàng tắm này ướt đẫm cả rồi.”
Nói xong, trong đầu chợt “Bụp” ——
Anh ta điên rồi sao?
Ở trong nhà con gái nhà người ta... bảo con gái nhà người ta đi thay quần áo...
Sao anh ta lưu manh đến vậy...
“Đừng vội, từ từ.” Lôi Đình ôm cánh tay anh: “Đến đây, cho anh xem cái này.”
Cô kéo tay anh, đi đến bàn trang điểm của cô, đột nhiên nói: “Tay anh nóng quá...”
Từng tế bào trong thân thể Hoa Thiếu Kiền “Rầm rầm” nổ tung.
Anh bình tĩnh nói: “Là tay em lạnh, nhanh thay quần áo đi. Đừng để bị cảm.”
“Ừm, được... Chờ một chút.”
Cô kéo tay anh đến gần bàn trang điểm ngà voi, bàn trang điểm có một ngăn tủ nhỏ, cô kéo ra, lấy từ trong ra một chiếc cà- vạt.
“Tặng anh. Họa tiết màu xám, thâm trầm, ổn trọng, rất hợp với anh.”
Hoa Thiếu Kiền cởi cà vạt của mình, thử chiếc cô tặng.
Cô vui vẻ nói: “Em thắt giúp anh.”
Lôi Đình kiễng chân, cánh tay thon dài khoác lên cổ anh, tay áo cô rộng, trượt xuống đầu vai, cánh tay trắng nõn vòng quanh cổ anh, hô hấp của cô đều phun trên mặt anh. Hoa Thiếu Kiền mặt nóng bừng, vội vàng xoay người, thấp cúi đầu, Lôi Đình lại kiễng chân, mặt Hoa Thiếu Kiền thiếu chút nữa đập vào *** cô.
“...” Ai kia còn chưa phát hiện ra, vẻ mặt H**g phấn nói: “Thật xứng với em! Xem ra mắt nhìn của em không tệ!”
Hoa Thiếu Kiền quay đầu, cúi người soi gương, thật sự rất tuấn tú. Còn chưa kịp quay lại, cô đột nhiên hôn lên một cái, anh nâng mắt nhìn thẳng vào cô, chỉ thấy cô cắn môi, nháy mắt, vẻ mặt “Em không làm gì cả nha“.
Hô hấp Hoa Thiếu Kiền nóng bừng, đột nhiên đưa tay ôm cô, hai người thân mình dán sát cùng một chỗ. Môi anh dán lên muốn hôn cô.
Đột nhiên lại cảm thấy quá đột ngột, anh lùi lại một chút. Lôi Đình nâng mắt nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh nóng rực, lông mi thật dài run run.
Giống như đang cực lực ẩn nhẫn!
Cô đột nhiên vươn tay túm cà- vạt của anh.
Hoa Thiếu Kiền lập tức bị cô kéo qua, cô kiễng chân, đôi môi mím chặt của anh đúng lúc dán lên môi cô.
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng dường như lại bị cô hút chặt...
Tay cô quấn lên cổ anh, anh hoàn toàn không có lý trí, điên cuồng hôn cô, tham nhập bên trong. Tay anh ôm chặt thắt lưng cô, đem cô hung hăng xiết vào lòng.
“A...” Miệng vết thương phía sau lưng cô hơi ngứa, tuy đã kết vảy hết rồi nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, Hoa Thiếu Kiền vội buông cô ra: “Thực xin lỗi...” Anh rất kích động: “Anh quên mất vết thương của em còn chưa khỏi.”
Anh có chút ảo não, anh luôn luôn bình tĩnh tự giữ mình, đám đàn ông t*ng trùng thượng não là đáng xấu hổ nhất, không ngờ, chính anh cũng có loại đức hạnh này...
Lôi Đình vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, không đau nữa rồi, chỉ là hơi ngứa.”
“Phải bôi thuốc mỡ nữa không?”
Cô gật gật đầu: “Còn phải bôi vài lần.”
Hoa Thiếu Kiền buông cô ra, cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh!
Anh đi đến bàn trang điểm, giúp cô lấy thuốc mỡ. Khi trở về, cô đã kéo áo ngủ lên, cô nửa quỳ, Ng'n t nắm chặt ga giường.
Lại vén mái tóc dài để lên vai, lộ ra tấm lưng xinh đẹp, tuy trên lưng cô đều là miệng vết thương, nhưng anh lại cảm thấy đó chính là mỹ cảm nghệ thuật cuộc sống mang lại cho cô.
Không phải ai cũng có thể dũng cảm như cô, dám một mình xông vào chỗ địch!
Nét đẹp của cô, vô thanh vô tức, khiến nội tâm anh choáng ngợp! Lay động mỗi sợi thần kinh của anh.
Hoa Thiếu Kiền không ngồi lên giường, mà là ngồi xuống, thay cô bôi thuốc.
Lôi Đình đột nhiên quay lại nhìn anh: “Sao anh không ngồi lên giường?”
Anh nhìn chằm chằm cô, lại thấy tay cô vỗ vỗ giường bên trái mình: “Ngồi đi!”
Lông mi anh run run: “Giường của con gái đâu thể ngồi tùy tiện được. Quần áo anh không biết nhiễm bao nhiêu vi khuẩn nữa.”
Lôi Đình buồn cười nhìn anh: “Em lấy cho anh một bộ quần áo ngủ để thay?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc