Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 173

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hoa Thiểu Kiền bỗng buông lỏng tay ra.
Lôi Đình ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thấy gương mặt tuấn tú của anh ta đang dần đỏ ửng.
Đôi bàn tay nắm thật chặt, như đang giao chiến với người trời.
Lôi Đình bĩu môi, than thở nói: “Anh mau giúp tôi gọi y tá đi, sáng sớm tôi đánh răng rửa mặt, ăn cơm cũng phải nằm. Rất mệt mỏi, ép tới nỗi *** cũng phát đau...”
Hoa Thiểu Kiền chợt không còn lạnh lùng nữa, cười ra tiếng. anh ta giùng giằng đưa tay đến dưới nách cô ấy...
Lôi Đình nằm đến tứ ngưỡng bát xoa(*), anh ta phải mặt đối mặt mới có thể ôm cô ấy lên được.
(*)Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, Dạng ch*n dạng tay ra, có ý chê trách
Anh ta ngồi xổm người xuống, sát lại gần cô. Lôi Đình ngửi thấy hơi thở riêng biệt của phái nam trên người anh ta. Anh ta dùng sức, đỡ cô ấy dậy, mặt của hai người dần kề sát nhau...
Hai người chợt đều ngừng thở, bởi vì anh ta cũng cảm nhận được mùi hương phái nữ của cô ấy, không phải mùi hương nữ tính đã bị mùi thuốc sát trùng che mất, mà là sờ được ôn như nhuyễn ngọc trong lòng bàn tay.
Mặc dù trên người cô ấy đang quấn rất nhiều băng vải, nhưng phần *** không quấn nhiều băng vải của cô ấy mang đến xúc cảm rất rõ ràng. Hoa Thiểu Kiền chợt muốn đổ mồ hôi. Nhưng anh ta không có cách nào buông tay, lúc này Lôi Đình đang nửa quỳ, cả người đều dán vào trong *** của anh ta, khuôn mặt nhỏ của cô tỳ ở trên hõm vai của anh ta.
Lôi Đình hít thật sâu: “Mùi hương trên người anh thật dẽ chịu, làm tôi muốn cắn anh quá.”
Hoa Thiểu Kiền không biết tại sao, người hơi run rẩy, hậu tri hậu giác phát hiện ra, cảm thấy ấm áp ở cổ, thì ra cô đã há miệng, cắn lên cổ anh ta.
Hoa Thiểu Kiền chưa từng bị người nào làm cho choáng váng thế này, mặc dù anh ta được vô số phụ nữ nhớ thương, nhưng, chân chính bị chiếm tiện nghi thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Anh ta hơi dùng sức, muốn đẩy cô ấy ra. Nhưng cô ấy đau đến nỗi phát ra tiếng, anh ta lại lập tức ngừng lại.
Không bỏ được để cho nàng đau. Mặc cho nàng ở trên cổ hắn gặm cắn.
Anh ta không biết mình có loại cảm xúc này trong lòng? Đáng lẽ anh ta nên ghét Lôi Đình mới đúng, cô ấy vẫn luôn trêu cợt anh.
Lôi Đình vẫn còn đang cắn anh ta... trời ơi, muốn ૮ɦếƭ đi được! Nhiệt độ trong người Hoa Thiểu Kiền đều dần nóng lên, anh ta khẩn trương nuốt nước miếng. Lôi Đình nhìn chằm chằm vào hầu trên trên cổ họng của anh ta, rồi cắn xuống: “Oanh ——” Hoa Thiểu Kiền xong rồi...
Trong lòng anh ta hiểu rõ, Lôi Đình chỉ đơn thuần muốn cắn anh ta mà thôi, chứ không có cái lòng xấu muốn dụ anh ta lên thuyền....
Nhưng hô hấp của anh ta vẫn trở nên rối loạn... hơi thở nặng nề như hơi nước phun lên từ bình nước nóng đang sôi, Lôi Đình vẫn còn đang mải chơi, Hoa Thiểu Kiền đã sắp không cầm được. Vội vàng kéo cô ngồi thẳng, mặc kệ cô ấy có đau đớn hay không, lập tức kéo cô ấy ra xa, tay anh ta chống đỡ lấy người cô ấy, làm ho người cô ấy cách xa anh ta khoảng cách nửa mét.
Lôi Đình cau mày, chu mỏ, nhưng lần này không rên hừ hừ nữa.
Hoa Thiểu Kiền nhìn chằm chằm vào đôi môi phấn hồng đang buồn bực trề lên của cô ta, không biết tại sao, đôi mắt của anh ta nóng bừng lên. Bởi vì vừa mới hôn cắn cổ của anh ta, nên đôi môi nhỏ của cô ấy hơi ánh nước...
“Cô và bình thường không giống nhau...” Anh ta đột nhiên nói một câu.
“Hả?” Lôi Đình nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Sao không giống chứ?” Nói xong, đột nhiên cười nói: “Bởi vì tôi không trang điểm!”
Hoa Thiểu Kiền gật đầu: “Không trang điểm cũng thấy...” Hôn mê! Anh ta đang nói gì vậy?
Hoa Thiểu Kiền cảm thấy bối rối!
Anh ta vốn muốn tìm đề tài, xua tan bầu không khí lúng túng này...
Không ngờ rằng, người luôn ít nói chuyện như anh ta lại văng ra câu nói kinh người thế này.
Lôi Đình cũng kinh hãi, cô ấy giơ tay lên, nhịn đau sờ lên trán anh ta: “Anh đang rất nóng...”
Đôi mắt sáng như sao của cô ấy...
Hoa Thiểu Kiền muốn nói, người đàn ông nào bị phụ nữ hôn hầu kết ở cổ họng mà không nóng, vậy chắc chắn không phải là thẳng(*).
(*) Ý muốn chỉ nói: thẳng (thích phụ nữ) và cong (thích đàn ông)
Anh ta lúng túng, muốn buông tay đi ra ngoài yên tĩnh, nhưng lại không thể buông tay...
Lôi Đình chớp mắt, buồn cười hỏi anhta: “Là bởi vì tôi hôn anh sao?”
“Oanh...” Hoa Thiểu Kiền lại xong rồi.
Trái tim, đập loạn nhịp.
Muốn tìm người P0'p P0'p, xoa xoa.
Anh ta chăm chú nhìn cô ấy, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc tại sao trước kia cô luôn đi theo tôi, ngày ngày quấn lấy tôi?”
Lôi Đình thành thật trả lời: “Bởi vì anh Đình nói muốn tìm mười người phụ nữ quấn lấy anh, tránh cho anh có thời gian nhớ thương chị dâu của tôi.”
Sắc mặt của Hoa Thiểu Kiền trở nên khó coi: “Tôi biết...” Anh ta muốn hỏi, sau đó thì sao? Có sự thay đổi nào hay không?
Bởi vì anh ta phát hiện ra, anh ta lại sinh ra phản ứng hóa học với cô ấy.
Mặc dù anh ta vẫn cho rằng, ngoài Lăng Vi ra, không có bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này có thể cộng hưởng được với trái tim anh ta, nhưng anh ta lại nhớ đến người phụ nữ mệt nhọc này...
Chính anh ta cũng không hiểu tại sao, Lôi Đình không biết vẽ, cũng không biết thiết kế, thậm chí không thông minh, có lúc còn rất ngốc nghếch...
Nhưng mỗi lần cô ấy thay đổi cách trang điểm xuất hiện ở trước mặt anh ta, anh ta đều có thể vừa nhìn đã nhận ra cô ta, thậm chí còn bắt đầu mong đợi dáng vẻ thay đổi lần kế của cô ấy.
Anh ta đã gặp không ít phụ nữ, cũng có rất nhiều người chủ động đầu hoài tống bão(*) với anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn về phía mấy người phụ nữ đó lấy một lần.
(*)投怀送抱:Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác
Kỳ quái là, anh ta không ghét Lôi Đình tới ôm anh ta, dây dưa với anh ta...
Anh ta cảm thấy bối rối... rõ ràng trong lòng anh ta có một người khác mà... như anh ta có được coi là Ng*ai t*nh bằng tinh thần hay không?
Hoa Thiểu Kiền nhíu mày lại, nội tâm bùng cháy, rồi anh ta nghe thấy Lôi Đình cười nói: “Lúc mới bắt đầu tôi cảm thấy trêu chọc anh rất thú vị, sau đó lại không nhịn được muốn đi tìm anh... Tôi cũng không biết tại sao, mình rất muốn hôn anh, muốn mượn cơ hội trêu chọc anh để chiếm ngươi tiện nghi. Có lẽ tôi đã thích anh rồi?”
Cô nói, mặt dần đỏ ửng như quả táo. Hoa Thiểu Kiền chấn động mạnh, đầu có như bị gió lốc tàn phá qua! Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi bất ngờ hôn lên môi của cô ấy...
Quả nhiên, mềm mại ngọt ngào giống như trong tưởng tượng, giống như mùi vị trong mộng.
Lôi Đình bị anh ôm đến phát đau, nhưng cô ấy không nỡ kêu lên, run run rẩy rẩy cảm thụ nụ hôn điên cuồng của anh ta.
Lôi Đình nắm lấy bả vai của anh ta suy nghĩ, quả nhiên giống như cô ấy nghĩ, người ngày như cái hũ nút! Nhưng cô ấy thích, hì hì.
Hoa Thiểu Kiền hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy, nghe *** vì đau đớn xen lẫn vui vẻ của cô, anh cũng có thể cảm giác rõ ràng người mình nóng lên như muốn nổ tung...
Có mấy lời đè nén trong lòng, nếu không nói ra, anh ta tin chắc mình sẽ nổ tung mất.
Môi của cô ấy giống như có ma lực, ***ng vào là không thể rời ra được, anh ta buồn rầu nói: “Lôi Đình, tôi thích cô. Cô có tin không?”
“...”
Trái tim của Lôi Đình đập loạn nhịp ——
Cô lại nghe anh ta nói: “Nhưng tôi cần phải có thời gian... tôi muốn tìm ra nghi hoặc trong lòng mình...”
Lôi Đình buông anh ta ra, chăm chú nhìn. Mái tóc của anh ta rối bù lên, môi bị cô ấy cắn đỏ.
Hoa Thiểu Kiền biết những lời của mình rất hỗn trướng! Sao người đàn ông không nhìn rõ trái tim của mình, đã tiếp nhận tình yêu mới...
Anh ta đúng là người vô liêm sỉ! Chính anh ta cũng muốn quất ૮ɦếƭ mình.
Nhưng lại nghe thấy cô ấy nói: “Không sao cả, cứ đi từ từ, em sẽ đi cùng anh.”
Hoa Thiểu Kiền lại bị chấn động, sắc mặt của anh tat hay đổi liên soành soạch, như bị kích thích dữ dội ——
Anh ta nâng cằm cô lên: “Anh nghĩ... chắc không cần chờ nữa, anh đã làm rõ mong muốn của mình...”
Ánh mắt của anh ta dần chứa đầy cảm xúc.
Anh ta giữ lấy cằm của cô, dán môi của mình lên môi cô ấy: “Anh đã làm rõ mong muốn của mình...”
Lôi Đình run rẩy, mặc dù tâm tư của cô ấy đơn thuần, nhưng không ngu ngốc.
Anh ta hôn cô ấy một lần lại một lần: “Anh đã làm rõ mong muốn của mình...” Anh ta động tình nói ở bên tai cô ấy: “Anh muốn em.”
Lôi Đình cảm giác cả người nóng bừng, anh muốn em? Câu này… Là ý trên mặt chữ? Hay còn có ý nghĩa sâu xa nào khác?
Cô cũng hơn 20 tuổi rồi, cái này, cô bối rối...
Mặt Lôi Đình đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng nóng bừng, cô không dám ngẩng đầu.
Cảm giác mặt mình, nóng đến sắp chiên bánh được rồi.
Lúc này, từ bên ngoài, vài y tá lục tục tiến vào, bọn họ vừa đo nhiệt độ, đo huyết áp cho Lôi Đình, vừa trộm liếc mắt ngắm Hoa Thiếu Kiền.
Vốn công việc này chỉ cần hai y tá là được rồi, nhưng bốn người khác thế nào cũng phải làm bộ theo vào bận việc.
Bọn họ mặc dù đang làm việc, nhưng là ánh mắt không ngừng nhìn về phía Hoa Thiếu Kiền.
“Tiên sinh, ngài đến thăm bệnh sao?”
Hoa Thiếu Kiền không trả lời câu hỏi vô nghĩa này.
Y tá kia cũng không cảm thấy xấu hổ, cười cười với anh. Cười đến vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.
Người này thật đẹp trai! Mấy y tá trực tiếp hai mắt lóe sáng.
Anh khuôn mặt lạnh lùng, dưới dôi mày kiếm là đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước mê hoặc lòng người, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi mím lại thành một độ cong tuyệt đẹp.
Anh mặc một bộ tây trang màu xám, đường cong lưu loát, bao vây lấy thân ảnh cao lớn, lại không mất ổn trọng.
Ánh mắt mấy cô gái kia gần như dính trên người anh, chỉ kém móc tròng mắt ra dán lên mặt anh.
Lôi Đình tức giận phồng má, lúc Hoa Thiếu Kiền không tới, thái độ mấy y tá này cực kỳ kém, lúc này ngược lại, một đám đều cười nhẹ như hoa... Thật đáng ghét!
Hơn nữa, mấy người này rõ ràng cố ý hóa trang đến câu dẫn Hoa Thiếu Kiền! Hừ —— Ăn mặc trang điểm xinh đẹp như thế, làm cô so ra không bằng... Cô bây giờ cực kỳ đáng thương, cả người đều là vết thương...
Hu hu hu ——
Lôi Đình giận dỗi bĩu môi, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên nói: “Đo nhiệt độ xong rồi, mấy người có thể đi ra ngoài. Người bệnh cần nghỉ ngơi.”
“A?” Mấy y tá lúc này mới hoàn hồn, đều mặt đỏ tim đập. Tuy người này sắc mặt lạnh lẽo, thái độ lạnh lùng xa cách, giống như dựng thẳng một tấm sắt lạnh như khối lạnh như băng trước mặt các cô, nhưng còn muốn nhìn nhiều hơn một chút thì làm sao đây?
Quả thực đẹp trai muốn ૮ɦếƭ a...
“Còn gì khác phải kiểm tra à?” Hoa Thiếu Kiền thái độ cường ngạnh, không nể mặt mũi đuổi người ra bên ngoài.
Vài y tá kia lại lưu luyến không rời nhìn mặt anh, lúc này mới cẩn thận bước đi ra ngoài.
“Cạch ——” Một y tá ***ng phải cửa...
Hoa Thiếu Kiền đóng cửa, trở về đỡ Lôi Đình, để cô ngồi xuống: “Đừng quỳ mãi như thế, đầu gối đau.”
Nhưng Lôi Đình ngồi cũng không dám ngồi, vẻ mặt đau khổ, hai tay, đầu gối chống giường, đặc biệt khó chịu nói: “௱ôЛƓ đau... Không dám ngồi.”
Tuy tủy tinh cắm vào ௱ôЛƓ không nhiều lắm, nhưng ngồi xuống phải chịu sức mạnh nửa người cũng không được a.
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đột nhiên sáng lên, anh nhìn thấy chỗ không nên nhìn...
Cô hai tay chống xuống giường như vậy, những thứ trong cổ áo hiện hết ra.
Anh hít một hơi, đối với cô bé tùy tiện này tỏ vẻ sau phải giáo dục lại một phen mới được...
Anh bắt mình phải bình tĩnh lại, vội vàng đưa tay ôm cô: “Vậy đứng một lát, em nằm úp sấp lên người anh.”
Anh đưa cánh tay cô đặt lên vai mình, hai người dán sát vào nhau, anh đỡ cô đứng lên.
Lôi Đình gian nan đứng vững. Phía sau lưng và ௱ôЛƓ đau đến mức cô nhếch miệng.
Cô không phải người yếu ớt, nhưng lúc này cũng không chịu nổi, mồ hôi trên trán như hạt châu trong suốt rơi xuống.
“Đau lắm à?” Hoa Thiếu Kiền hận không thể đau thay cô...
Giọng anh cũng run run, Lôi Đình nghe vào tai lại như mật ngọt...
Cô quả thực muốn say... Được người mình thích đau lòng vì mình, hóa ra lại ngọt ngào như vậy, tốt đẹp như vậy.
Cô cả người nóng lên, trong lòng loạn như con nai đi lạc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhu say lòng người.
Hoa Thiếu Kiền khẽ vỗ về gương mặt ướt mồ hôi của cô, đau lòng đến mức ngay cả chính anh cũng cảm thấy bất ngờ...
Chính anh cũng không ngờ tới, nghe tin cô bị thương, anh lại liều lĩnh chạy hơn 3 nghìn km đến chỗ cô. Lúc này, nhìn thấy cô đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vậy mà lại khó chịu muốn đau thay cô.
Tốc độ tiến triển này, có phải nhanh quá rồi không?
Thân thể của cô dán sát vào mình, mềm mại, ôn nhu. Cô tuy đem toàn bộ sức nặng đè lên người anh, nhưng cũng không nặng bao nhiêu: “Em gầy quá...” Anh nhịn không được nói.
Đầu óc Lôi Đình cũng không vòng vo, đột nhiên ưỡn ***, kiêu ngạo mà nói: “Cũng không gầy lắm. Chị em còn nói còn là rất có độ cong mà?”
Hoa Thiếu Kiền 囧... Đối với kiểu con gái ngay thẳng này thật là không biết nói gì...
Lôi Đình nói xong... Đột nhiên muốn đập đầu... Cô vừa nói cái gì? Điên rồi à?
Cô thật muốn tát cho mình một cái... Không phải chỉ là trai đẹp thôi sao? Lại bị nam sắc mê hoặc thành như vậy?
Hoa Thiếu Kiền cũng không lý trí hơn cô bao nhiêu.
Lúc này, anh ôm cô, ngay cả tự hỏi cũng không thể.
Cả người giống như một lò lửa, nóng bừng bừng tỏa hơi nước... Bình thường bình tĩnh cũng không biết giờ chạy đi đâu hết rồi, mỗi lần gặp gỡ cô, anh đều cảm thấy mình như đổi thành người khác vậy.
Anh đột nhiên hỏi cô: “Từ giờ trở đi, em làm bạn gái anh nhé, em đồng ý không?”
Lôi Đình thật muốn đấm cho anh một cái, hỏi vấn đề này... Cũng quá theo chủ nghĩa đàn ông con trai rồi! Nhưng vì sao lại thích như vậy a a a?
Cô cũng có khuynh hướng bị M sao... Còn nữa, giọng anh thật hay, huhu, muốn mang thai quá phải làm sao bây giờ?
Lôi Đình làm bộ hừ một tiếng: “Anh cũng ôm em rồi, hôn em rồi, giờ mới tính bắt đầu à? Thế vừa nãy là ôm không, hôn không à?”
Hoa Thiếu Kiền kinh ngạc một chút, lập tức sửa lại: “Vậy từ vừa rồi bắt đầu.”
Anh nói rất nghiêm trang, đặc biệt nghiêm túc
Lôi Đình cắn môi, nở nụ cười, gật đầu: “Ai nha, người ta miễn cưỡng đồng ý đi. Tiện nghi đều cho anh chiếm cả rồi, không đồng ý anh thì lại có vẻ như em già mồm cãi láo...” Thật ra, nội tâm một vạn con thảo nê mã (lạc đà/ Alpaca) gào thét chạy qua! Người ta đã là bạn gái anh rồi, mau nhào tới đây chiếm tiện nghi đi! Ngốc quá ——
Hoa Thiếu Kiền cũng vui vẻ, môi khẽ cười.
Lôi Đình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nói: “Cái kia... Anh vừa rồi nói cái kia, anh muốn em... gì gì đó... Giờ em đang bị thương, không tiện lắm đâu...”
Ai nha, che mặt... Xấu hổ quá... Nhưng vì sao lại chờ mong như vậy nha?
Trong đầu một tiểu thiên sứ nhảy ra, nghiến răng nghiến lợi: Lôi Đình! Từ lúc nào cô trở nên không biết xấu hổ như vậy?
Một tiểu ác quỷ ngạo kiều hất cằm: Từ khi nào tôi cần mặt mũi chứ... Sau khi không biết xấu, cả người đều thoải mái hơn, được không?
Hơn nữa, không phát hiện bên ngoài còn có nhiều người khác như hổ rình mồi muốn ςướק anh ấy à?
Lúc này cô chùn tay, anh ấy không biết chắc sẽ thuộc về ai đâu! Hừ ——
...
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy cô lúc thì cười, lúc thì nhăn mặt, sau đó lại cười... Rồi lại cắn răng, tiếp đó lại nhăn nhó...
Thật sự quá đáng yêu...
Lôi Đình còn đang lâm vào giữa cuộc chiến của thiên ma ——
Tiểu thiên sứ nhảy nhảy nhảy: Rụt rè rụt rè.
Tiểu ác quỷ lầm bầm hầm hừ: gục gục ——
“...”
Hoa Thiếu Kiền câm lặng nửa ngày, đặc biệt nghiêm túc nói: “Anh muốn em làm bạn gái anh không phải vì có ý nghĩ không an phận với em, em đừng hiểu lầm. Anh vừa rồi nói câu kia cũng vô cùng thuần khiết, anh là muốn bản thân mình ra quyết định. Quyết định của anh là anh chọn em. Bởi vì anh biết rõ trong lòng anh... Thích em, mà không phải loại tán thưởng đơn thuần như với Lăng Vi.”
Anh nói đến phần sau, Lôi Đình căn bản đã không nghe thấy gì nữa, đầu óc hoàn toàn dừng lại ở nửa câu đầu của anh... Anh nói, anh không có ý nghĩ không an phận gì với cô?
Lôi Đình không hài lòng: “Vì sao không thể không có suy nghĩ không an phận gì được? Em hoàn toàn có thể phối hợp...”
Hoa Thiếu Kiền lại ngây người...
Đột nhiên hơi hoài nghi chính mình đưa ra lựa chọn này có thật sự chính xác không?
Cô gái này... Tính cách quá phóng khoáng rồi, thật sự...
Làm cho anh, có chút... Chống đỡ không nổi.
“Ách!” Anh đột nhiên hỏi: “Em nhiều nhất có thể phối hợp đến bước nào? Ví dụ như, hôn môi, hoặc là ôm?”
Lôi Đình ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng theo dõi anh, giống như muốn ăn sạch anh: “Còn có thể làm bước sâu hơn.”
“Bước sâu hơn?” Hoa Thiếu Kiền nuốt nước miếng, thanh âm dễ nghe hỏi: “Ách... Vuốt ve?”
Lôi Đình mặt đỏ phừng phừng...”Còn có thể càng...” Ai nha, ngượng quá đi! Thật đáng ghét —— cô bĩu môi. Bộ dáng thật đáng yêu... Còn có, ánh mắt cô chờ mong như vậy là có chuyện gì?
Cô đang ám chỉ, hay là mời chào?
Hoa Thiếu Kiền cũng đỏ mặt: “Từ từ sẽ đến... Không thể sốt ruột.” Anh thanh thanh yết hầu, định nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu tính cách không thích hợp, có chia tay... Đối với em cũng là không tôn trọng.”
Lôi Đình đột nhiên nổi giận: “Vừa mới bắt đầu, anh đã nghĩ chia tay? Anh có ý gì? Không cho nghĩ! Nói lại!”
Hoa Thiếu Kiền đơ người, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của cô, trái tim đột nhiên “Thình thịch” đập loạn, sợ cô tức giận, vì sao nhỉ? Anh cũng là thê nô sao?
“Anh nói sai rồi, anh nói lại...” Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nói: “Anh vừa rồi nói gì? Đột nhiên quên mất...” Cũng chỉ là nhìn chằm chằm gương mặt cô, đại não anh liền trống rỗng, đây là có chuyện gì?
Anh bây giờ trong đầu toàn là dấu chấm hỏi “?“. Từng hàng từng hàng, anh cảm thấy tinh thần mình sắp thác loạn!
Lúc này, Lôi Đình đột nhiên túm cổ áo anh: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đầu tiên hôn trước thích ứng. Thích ứng rồi, sẽ không có cái gọi là tính cách không hợp.”
“A ——”
Hoa Thiếu Kiền bị cường hôn, đột nhiên có loại... Anh cũng bị mạnh mẽ đẩy ngã dắt lừa thuê là vì cái gì?
Quên đi, cô nói rất đúng... Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đầu tiên hôn một chút thích ứng, thích ứng rồi, tự nhiên sẽ thích hợp... Hơn nữa, cho dù không thích hợp, anh cũng sẽ cố gắng điều chỉnh để phù hợp với cô.
Đàn ông mà, mình cứ... tùy theo mức độ hưng phấn mà biến hóa.
Trong nháy mắt! Không hẹn mà tâm hồn chạm vào nhau.
“Đồ, muộn, tao” Cánh tay Hoa Thiếu Kiền khẽ ôm cô, gắn bó cùng bá đạo xâm nhập cùng đoạt lấy, cảm giác này thật sự cực kỳ tốt, miệng cô rất nhỏ, anh cuốn lấy cô, cảm giác thật đẹp thực ngọt, thật sự thích hợp đến không thể thích hợp hơn.
Hoa Thiếu Kiền thành khách thường trú ở phòng bệnh...
Anh làm việc gọn gàng ngăn nắp, hầu hạ thuận theo Lôi Đình. Rót nước, đút thuốc, ôm cô đi lại... Vô cùng chu đáo.
Giữa trưa đút cô ăn cơm xong, thuốc mỡ đặc chế của Quân Dương đã đưa tới.
“Anh bôi giúp em.”
Hoa Thiếu Kiền rửa tay, bôi lên cho cô...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc