Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 171

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Thật sự cắt đuôi được rồi?” A không ngừng nhìn ra ngoài.
Mặt những người khác trong xe đầy lãnh khốc. Nhưng thần kinh đều khẩn trương.
Hình như trực thăng không đuổi theo nữa, hơn nữa, bọn họ ra đường lớn, xe trên đường dần nhiều, chiếc xe của bọn họ lúc này vô cùng tầm thường, chạy trên đường hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì.

Lăng Vi ở nhà, nằm trên giường, liên lạc với Diệp Đình: “Chồng, bây giờ tiến triển thế nào? Anh có mệt không…”
Diệp Đình và Lôi Tuấn ở trong xe, vừa lái xe vừa hút thuốc, đã sắp nửa đêm, thời gian này, người mệt rả rời. Diệp Đình cười nói: “Không sao, để bọn họ chạy thêm 200m… Chờ đường rộng rãi, lại đuổi theo. Đuổi sát mãi, bọn họ sẽ sợ.”
“Tiểu Đình thế nào? Anh phải coi chừng cô ấy!”
Diệp Đình hút thuốc, cười cười. Lôi Tuấn đột nhiên đoạt lấy máy truyền tin, chen vào: “Chị dâu! Chị không biết anh tôi xuất thân là gì sao? Chị đây là nhìn người qua khe cửa*, coi thường người ta?”
(*) Tương tự câu ếch ngồi đáy giếng.
“Hứ —— Chồng tôi có bản lĩnh gì, đương nhiên tôi biết. Người ta không có hiện trường, tôi sốt ruột…”
“Chị dâu, chị đừng lo, chị mau ngủ đi.”
Diệp Đình đoạt máy truyền tin lại: “Vợ, em nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ quá trễ sẽ ảnh hưởng đứa bé trổ mã.”
“Ừ, em lập tức ngủ. Lo cho các người, không ngủ được.”
Diệp Đình cầm máy truyền tin, chợt nghe bên kia truyền tới tiếng “chụt”…
“Chồng, hôn anh, em nhớ anh, chú ý an toàn nha…” Tai Diệp Đình trong nháy mắt đỏ lên. Lôi Tuấn bên cạnh gào khóc, kêu thảm thiết: “Hai người thật sự đủ rồi! Vợ tôi thì sao? Vợ tôi thì sao?”
“Em ở đây…” Đầu bên kia máy truyền tin truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Tiểu Hi.
Lôi Tuấn thiếu chút nữa bật khóc: “Vợ, mau hôn chồng…”
“Tút tút tút ——” Đầu kia ngắt máy.
Lôi Tuấn khóc “hu hu”…. Nha đầu thúi, em chờ đó cho anh! Chờ anh trở về, làm thế nào cũng phải trừng trị em thật tốt! Hừ! Anh không chỉ gạo sống nấu thành cơm, anh còn phải nấu thành cháo trước!
Lôi Tuấn đang bi phẫn không thôi, máy truyền tin lại vang lên, Diệp Đình ấn nút, liền nghe Hạ Tiểu Hi ở đầu bên kia nói: “Xin lỗi… Vừa rồi Tiểu Vi đưa máy truyền tin cho em, kết quả em cầm không cẩn thận, ấn nút ngắt…”
“Ôi má ơi…” Lạnh lẽo trong lòng Lôi Tuấn cuốn sạch, thật ấm…
Hạ Tiểu Hi che ống nói, nói: “Anh phải chú ý an toàn, không được bị thương nha.”
“Ừ, vợ, em không hôn anh sao? Lỡ như anh bị thương, không về được thì sao?” Hạ Tiểu Hi liền nóng nảy: “Đừng nói bậy bạ! Các anh không tìm chỗ ngủ sao?”
Lôi Tuấn không vui: “Không thể ngủ, phải để cho kẻ địch có cảm giác chúng ta luôn truy đuổi, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ.”
“À.” Hạ Tiểu Hi cầm máy truyền tin, mặt đỏ bừng, cô ta muốn nói vài lời buồn nôn, nhưng da mặt mỏng… Thật sự không thể nói ra. Lăng Vi cười cười, cố ý duỗi người: “Mình đi rửa mặt…”
Sau khi Lăng Vi đi ra phòng ngủ, Hạ Tiểu Hi mới yếu ớt nói: “Lôi Tuấn, em nhớ anh, chờ anh trở lại nha. Chụt…”
Lập tức ngắt máy.
Lôi Tuấn muốn bay…
Tiểu vũ trụ trong nháy mắt bùng nổ: “Anh, chúng ta đuổi theo chưa? Chạy xa quá cũng không đuổi kịp!”
Diệp Đình hí mắt, hút thuốc nói: “Đuổi theo đi ——”
Một cước đạp lút cần ga. Xe thể thao MG lập tức chạy như bay.
“Đến chỗ bọn họ…” Đám người A lái xe tới bến tàu Đạt Thái, lúc chạm mặt người tiếp ứng A Nô đã là 3 giờ sáng.
“Đi theo tôi.” A Nô dẫn bọn họ lên chiếc thuyền câu cũ nát.
Chiếc thuyền này cùng ba chiếc thuyền bên cạnh là hang ổ bán Mα túч nhỏ.
A và A Nô đỡ “Lăng Vi” đi vào khoang thuyền. A Nô vừa đen vừa gầy, ánh mắt ᴆục ngầu, lúc đi giống như con sói.
Anh ta ngoắc ngoắc phía sau: “Mau lên đây.”
Những người khác đang nghỉ dưỡng sức, A ném “Lăng Vi” vào trong khoang thuyền, mở máy truyền tin, báo cáo lên trên: “Lão đại, chúng tôi tụ họp với A Nô ở Đạt Thái, xin chỉ thị tiếp theo.”
“Làm theo kế hoạch, bắt Diệp Đình đóng tiền chuộc!”
“Dạ! Lão đại!” Vừa dứt lời, đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cảnh sát chói tai ——
“Xảy ra chuyện gì? Các người bị theo dõi sao?” A Nô giận không thôi!
A nói: “Chắc không có, lúc tới đây, chúng tôi vô cùng chú ý, hẳn không bị theo dõi.”
A Nô lén lén lút lút thò đầu nhìn ra ngoài, tiếng còi xe cảnh sát chợt ngừng, chỉ thấy một tên ςướק chạy về phía này, mấy cảnh sát nhanh chóng đuổi theo sau.
Khi A nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy tên ςướק đó nhảy lên thuyền bên cạnh bọn họ!
Mẹ nó —— Có cần xui xẻo vậy không? Sao tên ςướק kia lại nhảy lên đó? Bến tàu có nhiều thường anh ta không trốn, sao phải trốn trên thuyền cạnh bọn họ?
“Mau giấu cô ta đi!”
A Nô lật tấm ván trên khoang thuyền: “Mau đưa cô ta vào đây!”
Mọi người vội nâng “Lăng Vi” lên, nhét vào đó. Thuyền đánh bắt như bọn họ trước sau đều thông thoáng, căn bản không có cửa.
“Mau nằm xuống ngủ ——” A thấp giọng ra lệnh, tất cả mọi người đều nằm lên ghế trên khoang thuyền, nhắm mắt, che mặt, giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân của cảnh sát ngày càng gần: “Đội trưởng! Tôi thấy người kia chạy đến gần đây.”
“Lục soát!” Giọng Giang Quân lạnh lùng trầm thấp, đi chậm rãi trong khoang thuyền.
Trương Tư Minh hít hít mũi: “Trong khoang thuyền này có mùi gì?”
Tóc gáy cả người A đều dựng đứng lên, cô ta lắng tay nghe, chỉ một lát sau, tiếng bước chân của cảnh sát đi qua bọn họ: “Đội trưởng! Anh ta ở đó!”
“Mau đuổi theo ——”
Sau khi cảnh sát đi, A nhảy cỡn lên, lật tấm ván: “Không thể ở đây, đi mau ——”
“Đi đâu? Không phải chúng ta đã bàn xong, phải ở đây đòi tiền chuộc sao? Chúng ta vẫn xin phép lão đại trước chứ?”
“Đúng nha, chị A, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Đúng vậy, xảy ra chuyện, chúng ta không chịu trách nhiệm nổi.”
A híp mắt, mở máy truyền tin: “Lão đại, vừa rồi cảnh sát đã tới khoang thuyền chúng ta. Mặc dù không phát hiện người chúng ta bắt, nhưng e là mùi trong khoang thuyền chúng ta sẽ làm cảnh sát hoài nghi, nếu không nhanh chóng đổi địa điểm, chúng ta sẽ bại lộ.”
“Ừ, lập tức rút lui! Gần bến tàu Đạt Thái có một nhà dân cư là hang ổ của chúng ta, bảo A Nô dẫn các người đi.”
A lập tức giao máy truyền tin cho A Nô, A Nô nghe chỉ thị, dẫn bọn họ đến dân cư gần đó.
Sau khi bọn họ đi, Giang Phân nhắn tin cho Diệp Đình: “Kế hoạch gài bẫy A hoàn thành, tiếp theo tới anh.”
Giang Quân làm ký hiệu trên mấy chiếc thuyền đánh bắt, bây giờ vẫn không thể bắt người, vì còn phải thả dây dài, câu cá lớn —— con đường này quá quan trọng, tiếp theo, có thể lôi ra chuỗi Mα túч lớn!

Lăng Vi ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng ấn máy truyền tin: “Chồng, tình hình thế nào?” Đầu bên kia truyền tới thanh âm trầm thấp của Diệp Đình: “Sắp bắt cá lớn, em ngủ tiếp đi, hôn em.”
Mặt Lăng Vi dính sát máy truyền tin, tựa như có thể cảm nhận được nụ hôn của anh. Mắt cũng không mở ra, lại mơ mơ màng màng ngủ đi. Cô vốn cho là không ngủ được, ai biết lại buồn ngủ như vậy…
Hai ngày nay cô thường đói bụng. Khi đói bụng liền khó chịu, một hai phút không ăn gì, liền muốn cào người.
Cô không biết trong bụng cô có hai đại bảo đang ςướק dinh dưỡng của cô.
Cho nên, cả ngày đói bụng, buồn ngủ!
Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc luôn túc trực không ngủ, Hạ Tiểu Hi đang ở trong phòng giám sát, tuy bây giờ không có cách nào biết trước tình hình, nhưng cô ta không ngủ được.
Lo cho Lôi Tuấn, lo cho Diệp Đình, lo cho Tiểu Đình.
Lý Thiên Mặc và nhóm ám dạ tra hỏi Tiểu Điệp, ngoài ra còn có ba gián điệp.
Lý Thiên Mặc thật sự mở rộng tầm mắt: “Ai u —— lão đại Diệp Đình của các người thật trâu… Lại nuôi nhiều gián điện trong nhà như vậy, không sợ những người này hạ độc sao?”
Tiểu Kha trong nhóm ám dạ nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc…
Lý Thiên Mặc lúng túng, đoán chừng là không có cơ hội mang độc trên người.
Cảm thấy mình bị xem là kẻ ngốc, anh ta lại cười ha ha, nói: “Không hạ độc cũng có nguy hiểm mà, ví dụ như dao trong bếp… còn có gạt tàn thuốc… Tiện tay cầm một cái cũng có thể ૮ɦếƭ người nha.”
Tiểu Kha chờ anh ta nói xong mới nói cho anh ta: “Tất cả đồ dùng trong biệt thự đều có người quản lý, hơn nữa, Sa Khôn nghèo rớt mồng tơi, thứ anh ta muốn nhất là tiền. Kế hoạch của anh ta là vơ vét càng nhiều tiền càng tốt, cuối cùng mới hạ độc thủ.”
Nói xong, lấy cái lư hương, nhấc chân đạp Tiểu Điệp: “Mùi hương trong lư hương này là độc dược mãn tính, nếu ngửi cái này thời gian dài, người sẽ từ từ trúng độc mà ૮ɦếƭ.”
Tiểu Điệp bị trói tay chân. Miệng bị nhét vải.
Cô ta hận đến cắn răng —— nhưng không cắn nổi, muốn cắn răng cũng không được!
Cho tới hôm nay, cô ta mới biết… hương trong phòng ngủ Lăng Vi căn bản không phải cái cô ta bỏ vào… Nhưng rõ ràng mùi giống nhau… Sao Diệp Đình phát hiện? Còn nhanh chóng tìm ra mùi hương giống, lại không có độc?
Không nghĩ ra… Không nghĩ ra!
Đáng hận hơn là Diệp Đình đã sớm biết bọn họ là gián điệp, nếu không anh sẽ không đề phòng nghiêm mật như vậy.
Tiểu Điệp đã đoán được nhiệm vụ bắt cóc thất bại, nhưng cô ta tin tưởng lão đại Sa Khôn nhất định sẽ có cách hạ gục Diệp Đình! Gi*t ૮ɦếƭ Diệp Đình!

Năm giờ sáng, trời vẫn tối, A từ nhà dân đi ra, đi tới buồng điện thoại công cộng, gọi tới trang viên Diệp Đình: “Phu nhân các người ở trong tay tôi, nói ông chủ các người chuẩn bị 200 triệu! Địa chỉ giao dịch, đợi điện thoại của tôi!”
“Tút ——”
Cúp điện thoại.
Vương quản gia lập tức báo cáo Diệp Đình, Diệp Đình nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị tiền cho anh ta.”
Vương quản gia và Jason tới cây cầu bỏ hoang đối phương chỉ định, ném vali tiền xuống.
Mười mấy chiếc xe lấy toàn bộ vali tiền đi.
Một người ném bao bố xuống xe.
Lôi Tuấn trong góc tối lập tức lao ra, mở bao bố: “Mẹ! Tiện nhân giở trò lừa bịp!” Người bên trong không phải Tiểu Đình!
Lôi Tuấn nổi giận: “Khốn kiếp —— Lão tử liều mạng với các người! Đuổi theo cho tôi!”
“Đùng đùng ——”
Xe phía trước đột nhiên bắn súng: “Đùng ——”
“Mẹ nó! Mau tránh ——”
Bên tai vang tiếng đùng đùng, trước mắt khói đen cuồn cuộn.
“Khụ ——” Cũng may tránh mau, Lôi Tuấn nằm trong đống tuyết, bị đạn đại bác chấn động đến иgự¢ cũng sắp vỡ vụn!
Xe đã chạy mất dạng. Lôi Tuấn ấn máy truyền tin: “Kế hoạch đưa tiền hoàn thành, hết.”
Trong xe, A mở vali, từng xấp tiền giấy làm cô ta hoa cả mắt!
“Tất cả đều là thật sao!”
“Mẹ nó —— nhiều tiền như vậy!”
Mắt tên nghiện Mα túч xanh biếc, tham lam nuốt nước miếng: “Nhiều tiền như vậy!”
Gan mấy tên nghiện Mα túч lập tức ngứa ngáy, hận không thẻ nhét tiền vào trong miệng, gặm hết.
Nhưng bọn họ không dám nuốt riêng tiền này, trong người bọn họ đều có thiết bị nổ, cầm tiền đi cũng không có mạng tiêu xài.
“Kiểm tra xem có thiết bị theo dõi không!”
A nhịn cơn thèm, cầm máy dò xét lên, dò xét quanh vali: “Tích tích ——”
“Khốn kiếp!” Quả nhiên có thiết bị theo dõi —— Diệp Đình đủ nham hiểm! Nhưng anh không nham hiểm bằng lão đại chúng tôi!
Những chiếc xe khác cũng phát hiện thiết bị theo dõi, đập nát, ném ra ngoài cửa sổ.
“Lão đại —— đã nhận được tiền! Thiết bị theo dõi bị tháo bỏ. Người đàn bà kia làm thế nào?”
Thanh âm trong máy truyền tin cười dâm đãng: “Anh tôi ૮ɦếƭ trong tay anh ta! Lão tử bắt cô ta đền mạng! Đàn bà của Diệp Đình, mùi vị nhất định không tệ, mang về, cho anh em sảng khoái, sau đó bán làm gái, không phải Diệp Đình bản lĩnh lắm sao… Lão tử cho anh ta đội nón xanh mỗi ngày… Ha ha! Diệp Đình, lão tử chơi cùng anh!”
“Ha ha ha ——” Máy truyền tin truyền tới tiếng cười lớn: “Gi*t anh ta! Gi*t anh ta!”
Biên giới, A gánh “Lăng Vi” lên một chiếc trực thăng.
Khóe miệng A nở nụ cười âm lãnh: “Đi ——” Ra khỏi biên giới quốc gia, các người muốn tìm lão tử, giống như mò kim đáy biển!
Trực thăng vừa bay lên không trung không lâu, sau lưng chợt truyền tới tiếng báo động: “Đi mau ——”
Đám người A khi*p sợ, nhưng suy nghĩ một lát: “Vợ Diệp Đình còn trong tay chúng ta, bọn họ không dám động tay!”
Quả nhiên, không có đạn bắn tới, chỉ thấy hai chiếc trực thăng đuổi theo sau, nhưng cách quá xa, chỉ chốc lát, trực thăng của A liền cắt đuôi bọn họ, bay vào vùng tam giác.
Chiến đội quốc tế, đồn chỉ huy.
Trong tờ tiền ẩn thiết bị theo dõi, một đường theo A trở lại chỗ ấn náu chính của Sa Khôn.
Thiết bị theo dõi do Diệp Đình thiết kế, cực kỳ nhỏ bé, nhưng có tác dụng, trong năm ngày, nắm trong tay toàn bộ phạm vi của anh ta.
A mang tiền qua tay rất nhiều nơi, rốt cuộc tới ổ Sa Khôn! Sau đó, Sa Khôn mang một số tiền đưa đến kho bạc của anh ta!
Một số tiền khác phân phối các hang ổ nhỏ ——
Trung tâm chỉ huy chiến đội quốc tế.
“Báo cáo Thủ trưởng! 200 triệu đã đến hang ổ của Sa Khôn! Bên tôi đã theo dõi toàn bộ!”
Quan chỉ huy ra lệnh: “Được, hành động ——”
Mấy ngày kế tiếp, chiến đội quốc tế huyết tẩy hang ổ Sa Khôn! Qua mấy ngày chiến đấu đẫm máu, hang ổ bán Mα túч cực kỳ lớn của Sa Khôn bị loại trừ hoàn toàn!
Lôi Đình được giải cứu, nhưng lưng cô bị trọng thương! Tình hình vô cùng nguy cấp —— chiến đội quốc tế hộ tống Lôi Đình về nước.
200 triệu đi một vòng, lại trở về trong tay Diệp Đình.
Trong nhà giam, Diệp Đình khoanh hai tay, ánh mắt khinh miệt nhìn Sa Khôn bằng nửa con mắt: “Kế hoạch rất hoàn mỹ nha…”
Mắt Sa Khôn lộ ra sát ý!
Diệp Đình cười nhạt, nhìn anh ta chằm chằm! Anh ta cắn răng, gằn từng chữ, trả lại cho anh ta: “Anh trai anh ૮ɦếƭ trong tay tôi, anh, cũng vậy!”
“A ——”
Cách một lớp song sắt, chẳng khác nào cách trời à đất.
Diệp Đình hạnh phúc hoa nở ở bên ngoài, Sa Khôn đang ngã gục giãy giụa ở bên trong.
“Cứ từ từ hưởng thụ...”
Diệp Đình lạnh lùng nhìn anh ta, lái xe trở về biệt thự, đã năm ngày rồi anh không nhìn thấy Vi Vi, anh thật sự rất muốn ôm cô, rất muốn cuồng nhiệt hôn cô.
Cửa trang viện từ từ mở ra, Diệp Đình đi nhanh vào trong đại sảnh.
Còn chưa đi vòng qua hồ bơi, Lăng Vi đang đứng ở ban công lập tức kêu lên: “Chồng —— “
Diệp Đình ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy cô che miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc vui mừng nhìn anh.
Cô liều mạng quơ quơ tay nhỏ: “Chồng!” Đôi mắt của Diệp Đình chợt bùng cháy lên, khoảng khắc lúc nhìn thấy cô... trái tim anh, chấn động mạnh! Nhiệt huyết trong thân thể như bùng cháy lên —— nhìn thấy cô vui sướng chạy xuống tầng.
“Chồng —— “
Vi vi bước xuống bậc thang, chạy thật nhanh vêf phía anh, Diệp Đình giang hai cánh tay ra, cô lập tức nhảy vào trong иgự¢ anh.
“Cẩn thận, lớn đầu mà còn giống như trẻ con thế này.” Anh ôm lấy cô, bế ngang cô lên, bước nhanh đi vào trong: “Bên ngoài lạnh thế này, em không sợ bị cảm lạnh hả?”
Lăng Vi ôm lấy cổ anh, vui vẻ nói: “Vừa nhìn thấy anh, cả người em đã nóng lên rồi, không cảm thấy lạnh gì cả!”
Diệp Đình rất vui vẻ, cả người anh cũng nóng lên... Bọn họ dang biến thành máy phát nhiệt sao?
“Chồng, anh càng ngày càng đẹp trai ra!” Cô chăm chú nhìn anh, sau đó... nhìn thấy lỗ tai của anh càng ngày càng đỏ lên, ha ha... đã là vợ chồng với nhau rồi, còn xấu hổ.
Diệp Đình tỳ trán vào trán cô, trầm thấp nói ở bên tai cô: “Em cũng càng ngày càng đẹp, còn có phong vị nữa.”
Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Hai chúng ta cứ khen nhau thế này, khen khen khen, khen đến tận bầu trời, đừng có ngừng!”
“Ừ“ Diệp Đình đặc biệt nghe lời gật đầu: “Vợ, làn da của em càng ngày càng đẹp hơn, vừa trắng lại vừa mềm, làm anh thật sự muốn Ϧóþ Ϧóþ.”
Lăng Vi cười trêu ghẹo: “Vừa trắng lại vừa mềm, anh đang tả lợn đó hả? Đúng là khen hay!”
Diệp Đình nhanh chóng nhìn cô cẩn thận: “Anh thấy... có vẻ như sắc mặt của em hồng nhuận hơn rất nhiều, anh không ở nhà, em dễ chịu đến vậy sao?”
Lăng Vi cười “Ha ha”, hôn chụt lên má anh: “Em nhớ anh!”
Diệp Đình vui vẻ hỏi: “Nhớ cái gì về anh? Sao ngày nào cũng nhớ đến đỏ mặt thế này?”
“Phốc...” Lăng Vi che mặt... Người này thật là xấu... Cô kéo thấp cổ anh xuống, sát lại gần bên lỗ tai anh nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn, đáng tiếc, anh không ăn được em! Ha ha ha —— “
Hơi thở ấm áp của cô đều phun ở bên mặt anh, làm anh cảm thấy tê dại.
Diệp Đình cắn răng, quyến rũ nói ở bên tai cô: “Em có thể ăn được anh.”
“Đi —— ghét!” Đúng là lão xe lửa Thomas! Cô đưa tay nhỏ vỗ lên mặt anh...
Diệp Đình: “...” Anh ôm cô đi, tay không phản kích lại...
Lăng Vi hất cằm nhìn anh, anh cũng vểnh môi nhìn cô, hai người anh nhìn em, em nhìn anh, đều cùng cười với nhau.
Vừa mới đi tới phòng khách, cô không kìm lòng được nữa ôm hôn anh nhiệt tình, Diệp Đình ôm cô ngồi ở trên ghế sa lon. Cô ngồi ở trên đùi anh, vừa hôn anh, vừa níu lấy cổ áo của anh, bá đạo nói: “Cả người toàn là mùi thuốc lá! Sau này không cho phép hút thuốc nữa, biết không?”
Cô đưa tay sờ vào trong иgự¢ anh... Tay nhỏ như mang điện, chỉ chốc lát sau đã mò được một bao thuốc lá bằng sắt ở trong túi áo sơ mi của anh.
Cô lấy ra, lắc lắc lư lư ở trước mắt anh: “Phía trên viết, hút thuốc có hại cho sức khỏe, mắt to thế này, mà không nhìn thấy.”
Diệp Đình vểnh môi, không lên tiếng, tiện tay ném bao thuốc và bật lửa vào trong thùng rác, dù sao sau này anh cũng không dùng nữa. Anh đưa tay ôm chặt lấy cô, chuẩn bị lên tầng tắm, mặc dù anh tắm xong rồi mới trở về, nhưng trong xe, tất cả đều là mùi thuốc lá.
Trên trang phục cũng dính không ít.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc