Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 170

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi đi tới chỗ cô ấy, hai người và tiểu Tony, Lăng Tiêu và Lăng Trí ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Hứng thú chính là tiểu Tony chẳng để ý ai, chỉ nói chuyện với Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng vậy, mải lấy đồ ăn ngon cho cậu bé, hai người giống như ba con vậy...
Hôm nay Lăng Trí rất vui: “Tiểu Vi, hiện tại cháu vừa mang thai nhưng phải chú ý, không thể ăn linh tinh cũng không thể chạy ngược chạy xuôi được.”
“Chú, chú yên tâm đi, cháu rất chú ý mà... cháu không phải là trẻ con...”
Lăng Trí cười rộ lên: “Các cháu ở trong mắt chú đều là trẻ con hết.”
Lúc này Nghiêm lão gia đi tới, Lăng Vi vội vàng tới đón, lần trước ông ấy nói mua vòng cổ nhà Mạc mà chỉ nói một nửa, nhân lúc hôm nay hỏi cho hết.
“Ông Nghiệm mạnh khỏe...”
“Ồ nha đầu Vi Vi, đã lâu không gặp.”
“Vâng, cháu vừa từ chức, sau này khoản xe kia giao cho tiểu Cầm giám sát, cô ấy là do cháu tự tay bồi dưỡng, năng lực rất mạnh, còn từ từ trưởng thành nữa, mong ngài yên tâm.”
“Ừ được, ông già này tin tưởng mắt nhìn người của cháu.”
Lăng Vi nói chuyện với ông một lúc, cục diện dần thoải mái, cô hỏi: “Ông, lần trước ông nói về chuyện vòng cổ, ngài có thể nói cho cháu biết không?”
“Được thôi...” ông cụ vừa nói xong đột nhiên Diệp lão gia tử chen vào: “Ai đây? Lão già thí nhà ông làm gì hả? Đó là cháu dâu tôi đấy, ông nói nửa ngày là muốn làm gì hả?”
“Sao lại nói vậy chứ? Cháu trai tôi không thua cháu trai ông đâu. Nếu không phải cháu trai ông xuống tay trước, chưa biết Lăng Vi là cháu dâu ai đâu.” Hai người lại ầm ĩ với nhau.
Lăng Vi hỏi không được, đành hẹn riêng vậy.
Bữa tiệc trôi qua một nửa, Lăng Vi cho người đưa tiểu Tony, Lăng Tiêu đến nhà gỗ nhỏ của Lăng Trí. Nơi đó kín người, yên tĩnh... tránh cho bọn họ nghe thấy chuyện gì chấn kinh.
Đại sảnh, tiểu Điệp bưng ly nước đưa cho Bạch Lộ: “Phu nhân, ngài còn buồn nôn không? Muốn vào phòng nghỉ ngơi không?”
Bạch Lộ gật đầu: “Hơi khó chịu, tôi đi nghỉ một lát.”
Cô không uống nước trái cây mà trực tiếp cùng tiểu Điệp về phòng nghỉ.
Vừa vào phòng, tiểu Điệp giơ tay đánh ngất cô ấy, Bạch Lộ lung lay ngã xuống đất, tiểu Điệp nhanh như bay buộc cô lại, che miệng nhét vào tủ quần áo.
Một phòng khác, a Hào giả trang thành ‘Bạch Lộ’ đi ra.
Tiểu Điệp từ từ đi tới làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Đại sảnh quá buồn chán, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút...” a Hào che miệng, giống như muốn nôn.
Tiểu Điệp lập tức nói: “Ngài vẫn là nên nói một tiếng với tiên sinh đi... Ngài tự tiện đi ra ngoài, tiên sinh tìm không thấy ngài, ngài ấy sẽ lo lắng.”
“Bạch Lộ” gật gật đầu, nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh Diệp Đình, biểu tình khẩn trương nói: “Ông xã, nơi này quá buồn, em muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Lúc này, vừa đi toilet ra, Lăng Vi nói: “Đúng là hơi chán, chủ yếu là quá nhiều người, tôi cùng cô đi ra ngoài một chút đi.”
“Bạch Lộ” vui vẻ cười, gật gật đầu: “Được, tiểu thư thư kí, cô thật tốt.”
Lăng Vi cười, hai người nắm tay, đi ra ngoài thông khí.
“Cái gì?” Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm Lăng Vi cùng Bạch Lộ, đột nhiên ngạc nhiên kêu một tiếng.
“Không thích hợp, người đàn bà kia không phải là Bạch Lộ kia... Tiểu Vi cũng không...”
“Lý Thiên Mặc!” Diệp Đình đột nhiên kêu anh ta một tiếng.
“Hả?” Lý Thiên Mặc sửng sốt... Vội vàng đến bên cạnh Diệp Đìnhhạ giọng nói: “Diệp Đình, vừa rồi Bạch Lộ đi ra ngoài không phải là Bạch Lộ vừa nãy! Còn có tiểu Vi, là...”
Diệp Đình đột nhiên cắt ngang lời anh ta, nói: “Cậu đang mê sảng sao?” Vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu cho Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn giữ chặt Lý Thiên Mặc: “Tiểu tử, lại đây... Anh trai kính cậu một ly.”
“Gì cơ?”
Còn không đợi Lý Thiên Mặc phản ứng, Lôi Tuấn đột nhiên ôm cổ anh ta cường ngạnh rót một ly vào miệng Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc lung lay ngủ ở góc ghế sofa rồi.
“Mệt thật, tên tiểu tử này thực sự có mắt đấy... Thế mà có thể nhìn ra...” Lôi Tuấn thật là phục cậu ta.
Ngoài cửa, Bạch Lộ cùng Lăng Vi một trước một sau tản bộ bên ngoài biệt thự. Các cô vòng qua nửa bể bơi hình tròn.
Bạch Lộ hít một hơi nói: “Vẫn là bên ngoài thanh tịnh... Này, cô xem, nơi đó là cái gì?”
Tay cô chỉ vào mấy ngọn đèn làm ngôi sao: “Trong mộng tinh quang, vì yêu mà sống...Thật lãng mạn á...”
Lăng Vi cười cười, nói: “Nói không chừng là tiên sinh tặng cho cô kinh hỉ đấy...”
“Thật sự?”
Bạch Lộ kinh ngạc che miệng: “Tôi muốn đi nhìn một cái.”
“Được, tôi đi cùng cô.” Lăng Vi đi qua với cô ấy.
Hai người đi đến phía dưới ngọn đèn, ngẩng đầu nhìn lên trên...
“Thật là đẹp mắt... Nếu là tặng cho tôi... Có ૮ɦếƭ vì anh ấy cũng đáng giá...”
“Đúng vậy... Tôi cũng nghĩ như thế...”
“Bạch Lộ” ngẩng đầunhìn camera trên nóc phòng nghỉ, nhìn thấy camera đột nhiên chuyển hướng liền nháy mắt ra dấu.
Đột nhiên...
Mấy bóng đen xông tới, có người bịt mũi Lăng Vi, Lăng Vi lập tức hôn mê.
Mấy người nháy mắt lao ra đánh nhau với ám vệ, mỗi người cầm chích điện trong tay, không tiếng động không hấp dẫn lực chú ý.
“Mang đi...” một lúc sau, mấy người ném đám ám vệ vào gara, sau đó nhanh chóng biến mất ở bên trong bóng đêm.
“Nhanh lên xe!” Một chiếc ô tô cực kỳ bình thường “Bạch Lộ” khinh miệt cười lạnh: “Phòng vệ trình độ này của Diệp gia, Diệp Đình chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Người vợ hắn cưới cũng là con heo!”
Đây là mục đích cuối cùng lão đại bọn họ để cô ẩn nấp tiến vào Diệp phủ. Là nơi càng an toàn càng nguy hiểm. Không phải Diệp Đình tự đại sao? Không phải ra ngoài mang theo nhiều ám vệ sao? Không nghĩ người ta lại mai phục trong nhà chứ gì?
Hừ! Hệ thống phòng vệ nhà các người tôi đã cho phá hủy một nửa còn chẳng biết gì, quả thật ngu như heo.
Còn dám so với lão đại nhà chúng tôi? Hiện tại cho anh biết cái gì gọi là ngã xuống 18 tầng địa ngục.
“Đi!”
Nháy mắt mấy người mang theo Lăng Vi nhét Lăng Vi vào chiếc ô tô bình thường vì càng bình thường mới càng ít nghi ngờ.
Chiếc xe này bọn họ đã cải trang qua, ghế đằng sau lại trống không, bọn họ kéo lên, thô lỗ buộc Lăng Vi, che kín nhét vào.
Xe vừa khỏi động, tiểu Điệp đột nhiên đi theo, a Hào dùng ánh mắt ngăn cô ta lại, nhỏ giọng quát: “Cô tới đây làm gì?”
Tiểu Điệp nói: “Các người không mang tôi theo sao? Các người đi rồi, không phải tôi sẽ bị lộ sao?”
Nói xong duỗi tay kéo cửa xe, a Hào quát một tiếng: “Hiện tại cô mất tích mới dễ làm người ta nghi ngờ, nhanh về đi, cô thật vất vả mới được bọn họ tin tưởng, hiện tại rời đi quá đáng tiếc.”
Nói xong nhân lúc cô ta không chú ý dùng đèn pin đánh ngất cô ta, sau đó chờ đám người kia tới phát hiện Lăng Vi bị bắt, cô ta trung thành bảo vệ chủ, bị đánh ngất là để che mắt.
Xe chạy đi, ‘a Hào’ cởi bỏ ngụy trang thành người tới dự tiệc, trải qua kiểm tra nghiêm khắc thuận lợi ra ngoài trang viên.
“Tiên sinh, tiểu thư. Thật xin lỗi, bữa tiệc còn chưa kết thúc, nghĩ ra cửa lớn mời xuống xe kiểm tra.”
Đám người a Hào đám người lục tục xuống xe. Bốn bảo vệ của Diệp gia đi tới, có người kiểm tranh cốp xe, người kiểm tra chỗ ngồi, có người đập đập ghế dựa đằng sau, đang muốn kéo lên…
A Hào và mấy người kia cho nhau ánh mắt, định xử lý bốn bảo vệ.
Đúng lúc này….
Đột nhiên trong đêm truyền tới tiếng còi xe cảnh sát…”Không hay rồi, không thấy phu nhân đâu, không thấy phu nhân đâu, Bạch tiểu thư và phu nhân đều không thấy đâu hết…”
Nháy mắt toàn bộ biệt thư rơi vào hỗn loạn…
“Thế này là thế nào?”
Người tới tham gia bữa tiệc đều kinh hoảng, đây chính là Diệp gia, nhà của tổng giám đốc tập đoàn Đỉnh phong quốc tế…Diệp Đình.
“Hai người lớn đang sống sờ sờ sao lại không thấy đây? Là ra ngoài đi bộ không quay về sao?” Trong tiếng hoảng sợ, còi xe cảnh sát vang lên….
“Bảo vệ chú ý, bảo vệ chú ý.”
“Bạch tiểu thư và phu nhân đột nhiên mất tích, nhanh chóng cửa trang viên lại.”
Tiếng còi xe cảnh sát càng thêm chói tai.
“Lên xe, đi thôi.”
Lúc này cửa trang viên sắp đóng rồi.
“Đi nhanh…” Mấy người lên xe vào một cái xông ra cửa lớn.
Người trong xe, tim đập thình thịch liền nghe thấy loa cảnh báo không ngừng vang lên: “Người trong Diệp gia nghe đây… phu nhân mất tích, nhanh chóng tìm kiếm phu nhân ở đâu.”
Đột nhiên có người hô: “Tiên sinh… không hay rồi. Trong phòng Bạch tiểu thư phát hiện cô ấy bị trói tay chân.”
“Sao cơ? Chuyện này là thế nào?” Đại sảnh bữa tiệc nháy mắt loạn thành một đoàn: “Dám ở dưới mí mắt Diệp Đình bắt người, lá gan đám người này thật lớn.”
“Hả? bắt cóc thật sao? Thật là đáng sợ…”
Lúc này chuông cảnh báo vang lên: “Chiếc xe ngoài cửa trang viên rất khả nghi… ngăn lại cho tôi…”
Trong xe, mấy người đưa mắt nhìn nhau: “Sắp bị phát triển rồi sao? Diệp Đình này quả nhiên cảnh giác, nhanh lên thôi…”
“Chiếc xe đằng trước mời dừng xe, nếu không chúng tôi sẽ mở hệ thống công kích.”
Nháy mắt hai bên đường xuất hiện vô số quả cầu đen, đột nhiên nghe thấy Diệp Đình rống giận: “Vi Vi ở trong xe, anh ** nó không sợ làm cô ấy bị thương sao?”
“Thật xin lỗi… Đình ca.”
“Đuổi theo cho tôi…” Diệp Đình lao ra, nhanh chân đi tới chiếc xe thể thao V5.
Tiếng động cơ vang lên… chiếc xe lao ra ngoài: “Máy bay trực thăng đuổi theo cho tôi.”
Sau lưng, Lôi Tuấn, Vinh Tứ còn có đám ám vệ khởi động xe đuổi theo.
“Lái nhanh… lái nhanh, mau đuổi theo bọn họ.”
Tốc độ xe thể thao của Diệp Đình quá nhanh, một lúc đã lao tới đằng trước.
“Nhanh đi theo con đường nhỏ đó, nhanh đi theo con đường nhỏ đó.”
“Nhanh đi theo con đường nhỏ. Xe thể thao của bọn họ đều là sàn thấp, lên con đường nhỏ này bọn họ không có ưu thế, nhất định không đuổi kịp chúng ta đâu, nhanh lên…”
Phía sau, xe thể thao của Diệp Đình chạy nhanh như điện, càng ngày càng gần!
A trên xe trong nháy mắt cảm thấy áp lực —— cô ta lau mồ hôi trên trán, không ngừng thúc giục: “Chạy mau chạy mau!”
Đuổi tới rồi, đuổi tới rồi ——
Chiếc Laroe A1 lập tức chạy vào đường hỏ.
Xe thể thao cao cấp của Diệp Đình đuổi sát theo sau. Sau anh còn một dãy xe thể thay, thanh âm động cô chấn động lòng người!
Mắt thấy bị đuổi kịp, Laroe A1 chạy vào lối rẽ nhỏ nhất.
Đường nhỏ gập gềnh không bằng phẳng, có rất nhiều nhánh cây, cành cây. Gầm xe thể thao của Diệp Đình quá thấp, quả thật vô cùng ảnh hưởng tốc độ.
Laroe A1 trong nháy mắt bỏ rơi Diệp Đình.
A vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy trực thăng trên đỉnh đầu: “Là trực thăng —— Khốn kiếp! Diệp Đình lại điều động trực thăng?” Trực thăng bay lơ lửng trên đỉnh đầu tạo ra sóng to gió lớn.
Bão tuyết bị cuốn lên, tài xe liền mở quạt nước, tim A nhảy tới cổ họng: “Mau vào rừng cây, mau vào rừng cây ——”
Laroe A1 quẹo trái quẹo phải, chạy vào rừng cây, mặc dù mùa đông cây cối không có lá cây, nhưng trực thăng cũng không có cách nào hạ xuống, không thể đến gần, chỉ có thể đuổi theo.
“Làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ, lái mau lên! Có thể chạy thì chạy, không chạy khỏi thì Gi*t ૮ɦếƭ cô gái này!”
Hai mươi mấy chiếc xe thể thao phía sau đuổi cùng Gi*t tận, trực thăng quanh quẩn trên đỉnh đầu ——
Bầu không khí khẩn trương lại kích thích, làm người ta nghẹt thở!

Trong phòng giám sát ở trang viên Diệp Đình, Lăng Vi khoác áo choàng, cầm ly nước nóng, lo lắng nhìn Diệp Đình, Lôi Tuấn đuổi cùng Gi*t tận tên khốn nạn kia.
Hạ Tiểu Hi ở bên cạnh ôm cô, thấp giọng an ủi: “Tiểu Vi, đừng lo lắng, đừng khẩn trương…”
“Ừ…” Tất cả đều trong kế hoạch của Diệp Đình, người bị trói đi trên xe là Lôi Đình. Kỹ năng đứng đầu thế giới của Lôi Đình là cải trang. Lôi Đình nghiêm túc, ngay cả anh cô ta cũng không nhận ra cô ta. Cho nên, lần này vì thăm dò hang ổ của kẻ địch, phải giả bộ bị kẻ địch bắt đi. Còn Lăng Vi đang có thai, một khi bị bắt đi, xe lắc như cần cẩu, tuyệt đối không giữ được đứa bé.
Cho nên Lôi Đình liền cải trang thành Lăng Vi, trước khi Bạch Lộ giả mời cô đi ra ngoài, Lăng Vi ở trong phòng vệ sinh, còn Lôi Đình cải trang thành cô, giả vờ bị Bạch Lộ bắt đi.
Lăng Vi vốn không đồng ý để cho Lôi Đình đi, dù sao bị kẻ địch bắt đi là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nói không tốt chính là phải liều mạng!
Nhưng hai mắt Lôi Đình sáng lên, dáng vẻ nóng lòng muốn thử: “Aiya, đã lâu không có nhiệm vụ chơi vui như vậy… Tôi muốn đi, tôi muốn đi!”
Diệp Đình tương đối yên tâm về Lôi Đình.
Thân thủ của Lôi Đình tốt vô cùng, hơn nữa thường xuyên đảm nhiệm nhiệm vụ nguy hiểm, lần này lại có chiến đội quốc tế cùng trong ứng ngoại hợp vây quét trùm Mα túч, nên có nguy hiểm, nhưng hệ số nguy hiểm không lớn lắm.
Nhiệm vụ lần này của cô ta là phối hợp tên bắt cóc, đến nơi ẩn náu của Độc Hiêu, vào càng sâu càng tốt.
Từ khi trùm Mα túч Lạc Khôn bị Diệp Đình tiêu diệt, đám người Sa Khôn trở nên xảo quyệt hơn, ấn náu nhiều nơi, cách một thời gian lại đổi chỗ đóng quân. Cho nên vô cùng khó tìm chỗ ẩn náu của bọn họ.
Lần này Diệp Đình phối hợp toàn lực với chiến đội quốc tế, làm ra kế hoạch chu đáo nhất, định đi sâu vào hang cọp!
Tất cả trong tiệc rượu trước đó đều là kế hoạch thả hổ về rừng.
Bây giờ, sở dĩ Diệp Đình đuổi cùng Gi*t tận đám người này chính là muốn cho đối phương nhìn ra anh gấp rút! Anh càng gấp, đối phương liền cho rằng anh để ý, anh càng để ý, tù binh bọn họ bắt được lại càng có giá trị!
“Mau chạy vào rừng thông, mau ——” Laroe A1 chạy quen đường, hiển nhiên đã sớm nắm rõ hoàn cảnh nơi này như lòng bàn tay, bọn họ thành thạo, đã tạo ra vô số vết bánh xe ở tuyết gần đó, nên bọn họ lái vào rừng cây, Diệp Đình không cách nào tìm ra bọn họ dựa vào vết bánh xe.
Trực thăng trên đỉnh đầu cũng mất tác dụng. Vì lá cây thông cực kỳ rậm rạp. “Tắt đèn ——” A tắt đèn trên xe, trực thăng căn bản không thấy bọn họ.
Xe rẽ bảy tám lần, rốt cuộc lái tới nơi tiếp ứng bọn họ đã sớm sắp xếp.
“Mau đổi xe!”
A mở cửa sau xe, kéo “Lăng Vi” ra ngoài: “Mau cho cô ta uống nước, đút cô ta ăn chút gì. Nếu cô ta ૮ɦếƭ, tất cả việc chúng ta làm liền uổng công!”
Những người khác nhanh chân, A truyền tin: “Báo cáo lão đại! A đã mang Lăng A tới điểm G an toàn! Nhưng đoàn xe và trực thăng của Diệp Đình đang truy tìm gần đây, xin lão đại chỉ thị!”
Còn chưa nhận được lệnh, đột nhiên nghe trực thăng bay về phía bọn họ!
“Báo cáo lão đại! Có lẽ trực thăng đã phát hiện hành tung của chúng ta——”
Đầu bên kia lập tức trả lời: “Mau đến bến tàu Đạt Thái tập họp trước!”
“Dạ!”
“Đi mau ——”
Lôi Đình uống nước xong, ăn không ít. Bị ném vào cóp xe.

Trong phòng giám sát ở trang viên Diệp Đình, Lý Thiên Mặc tỉnh lại, mặt đầy mờ mịt nói: “Mình đã nói rồi… Mình đã nói rồi!” Anh ta kích động giậm chân, giậm chân, giậm chân: “Mình đã nói Bạch Lộ đó là giả!”
Anh ta lại nhìn Lăng Vi, quan sát từ trên xuống dưới, kích động nói: “Lúc ấy mình đã nhìn ra… Cậu đó, quả nhiên là Lôi Đình cải trang!”
Hạ Tiểu Hi hỏi anh ta: “Sao cậu nhìn ra được?”
Lý Thiên Mặc gãi đầu nói: “Mình không dám nói, mình nói, sợ cậu đánh mình…”
Hạ Tiểu Hi thúc giục anh ta: “Cậu nói mau!”
Lý Thiên Mặc cực kỳ nghiêm túc nói: “Thật ra…. Các cậu trong mắt mình đều là mật mã…. Ví dụ như Tiểu Vi.” Anh ta lấy Lăng Vi làm ví dụ, Lăng Vi trong nháy mắt có dự cảm xấu…
Quả nhiên, nghe Lý Thiên Mặc nói: “Tóc Tiểu Vi là licilu… hợp thành mật mã, ánh mắt, lỗ mũi, miệng và cằm là cvisldid… hợp thành. Nhưng Lôi Đình cải trang cậu ấy, mặc dù hình dáng giống, nhưng tổ hợp chung chính là sxcvsd…”
Lăng Vi trong nháy mắt cảm thấy không còn tình bạn…
Quen biết Thiên ma hơn bốn năm, ở trong mắt anh ta… cô lại là một tổ mật mã! Tên tiểu thúi này, cậu còn dám nói ra?!
Nhất định không biết chữ “૮ɦếƭ” viết thế nào…
“Còn mình thì sao?” Hạ Tiểu Hi nghiêng đầu hỏi anh ta, Lý Thiên Mặc gãi đầu nói: “Tóc và lông mày của cậu là do tslskok hợp thành, bả vai và cánh tay là do lisikili hợp thành…”
“Lý, Thiên, Mặc ——” Hạ Tiểu Hi cắn răng nghiến lợi, nhảy cỡn lên đánh anh ta!
Giao lưu bạn bè cẩu thả…. Giao lưu bạn bè cẩu thả…

Chiếc xe ô tô màu bạc vòng tới vòng lui trong rừng cây, rốt cuộc cắt đuôi được xe và trực thăng của Diệp Đình, A khẩn trương nhìn ra sau: “Cắt đuôi rồi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc