Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 167

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình bật cười, thế mà cô cũng nghĩ ra được...
Anh khen đểu cô: “Em đúng là càng ngày càng thú vị. Anh rất thưởng thức em.”
Lăng Vi toét miệng cười nói: “Cám ơn lời khen của anh, em trưởng thành rất nhanh, nên đã theo anh học được rất nhiều, đến nước sông Hoàng Hà cũng đổi được nữa là....”
Diệp Đình tràn đầy ý cười, thấp giọng nói: “Đừng khiêm tốn, em đã là dải Hắc Long giang...”
Lăng Vi chợt cho anh quỳ(*).
(*)跪: Qùy: để biểu thị sự ngưỡng mộ, thờ phụng. Là ngôn ngữ mạng dùng để thể hiện sự than thở hoặc thể hiện cảm xúc trong trái tim.
Diệp Đình chăm chú nhìn cô, nhìn rất lâu, ánh mắt thâm trầm, chan chứa tình cảm... nhìn đến nỗi khiến Lăng Vi muốn say... Anh giơ tay lên xoa xoa đầu cô, từng lần từng lần một, đặc biệt có lực.
Cô ngước mặt lên nhìn anh, nghe thấy anh nói: “Đúng là trưởng thành rất nhanh, mấy cái 36c ở nhà đều mặc không vừa nữa rồi.”
“...” Lăng Vi xấu hổ: “Đều do anh chăm tốt.”
Diệp Đình nâng cằm cô lên, hôn cô: “Cũng không phải là tất cả mọi người đều còn có thể phát triển ở tuổi 22, chủ yếu là nhờ anh Ϧóþ tốt.”
“Phốc ——” tại sao cô lại nghe thấy Hoàng Hà đang gào thét a a a ——
Hắn liền nghĩ tới nàng nói kia con nít: “Tại sao phải cho ta một đôi?”
Lăng Vi nín cười nói: “Bởi vì anh lợi hại nha.”
“...” Diệp Đình cười hôn môi cô: “Em khen anh như vậy, anh sẽ kiêu ngạo đấy.”
Hô hấp của anh nóng bỏng, mặt của cô cũng nóng, Lăng Vi há miệng cắn anh: “Em muốn để anh kiêu ngạo đấy, người đàn ông của Lăng Vi em, phải là người làm em kiêu ngạo!”
Diệp Đình cười gật đầu: “Cũng đúng...” Anh liếm môi của cô, ròi đột nhiên kề sát lại gần bên tai cô nói: “Vậy anh phải nói ra yêu cầu của mình.”
“Yêu cầu gì?” Cô hỏi đến đặc biệt thuần khiết.
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào mặt cô, một lúc lâu sau mới nói: “Muốn иgự¢ to, giống như em...”
“Phốc —— khụ...” Xin hỏi bạn học siêu nhân vẫn còn ở đây chứ?
Xin anh hãy mang con hàng này đi đi... Hoàng Hà gầm thét cũng không chống lại được! Hắc long giang cũng không đen bằng anh ——
Lại nói tàu hỏa nhỏ Thomas(*) cũng đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của ông chồng nhà cô, bây giờ người ta đã chế ra tàu điện ngầm, chạy xe: “Huống chi huống chi huống chi huống chi...”
(*) Trong phim Thomas and friends (Thomasvà những người bạn) là bộphimhoạt hình nhiều tập dành cho trẻ em nổi tiếng của nước Anh, bắt đầu sản xuất từ tháng 9 năm 1984.
Lăng Vi vùi ở trong иgự¢ anh cười, tâm tình không tốt cũng chạy sạch. Cô chợt cảm thấy mình đúng là không tim không phổi, không phải bây giờ cô nên khó chịu sao? Không phải nên đánh nhau, không phải nên đối nghịch với anh sao?
Sao cô lại cười giống như kẻ ngu vậy?
Đều do anh, do anh đáng trách. Đâm anh, đâm anh, Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn cứng rắn như vậy: “Chồng, anh bị thua thiệt này... Ăn nhiều như vậy cũng không lớn được...”
Diệp Đình nắm lấy tay cô, đè ở иgự¢ mình: “Chủ yếu là do em Ϧóþ ít...”
“Phốc ——” Lăng Vi phun đầy mặt anh: “Thần thi*p biết sai rồi... Hoàng thượng tha mạng, tối nay thần thi*p sẽ xoa Ϧóþ cho ngài.”
“ Ừ, ái phi ngoan, thưởng ngự hoa viên cho ái phi.”
“Ha ha ha ——” Lăng Vi cười ra nước mắt, nước mắt thật sự bị ép ra ngoài. Diệp Đình giơ tay lên lau cho cô: “Được rồi, tin tưởng chồng, cho anh hai ngày, tất cả đều sẽ khá hơn.”
“ Ừ...” Cô ôm lấy cổ anh, nhón chân lên hôn anh.
“Khụ ——” Kiệt Sâm canh giữ ở bên ngoài hắng giọng, gõ cửa cầu thang.
Lăng Vi từ trong đi ra, nhìn thấy Bạch Lộ đang đi về phía cô: “ Kiểm tra xong rồi?”
Bạch Lộ gật đầu, Lăng Vi nhìn kết quả kiểm tra, kết quả không tệ lắm, chỉ là thai nhi hơi kém phát triển, bởi vì trạng thái của Bạch Lộ rất kém...
Tuy nhiên, bác sỹ đã kê đơn thuốc cho cô ta, chỉ cần điều chỉnh thật tốt, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Trở lại biệt thự.
Bạch Lộ nơm nớp lo sợ nhìn trái nhìn phải, Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Trước kia anh chưa đưa cô ấy đến đây?”
Diệp Đình làm ra vẻ như là chuyện đương nhiên lắc đầu: “Không có.”
Quản gia Vương đột nhiên chen miệng nói: “Ngoài cô ra, tiên sinh chưa từng mang người phụ nữ khác trở về.”
Diệp Đình và Lăng Vi cùng quay đầu lại nhìn ông ấy.
Diệp Đình mỉm cười, quản gia Vương, ông đúng là thiên sứ do chúa trời phái tới giúp tôi...
Lăng Vi nghĩ trong đầu, quản gia Vương, ông đúng là có kinh nghiệm truyền thông...
Quản gia Vương khiêm tốn cười, lão phu nghe theo lời triệu tập của con tim, là cống hiến của tình yêu, đây là gió xuân của thế giới, nói thêm một câu, có thể làm cho những bông hoa hạnh phúc nở khắp nơi...
Diệp Đình nói: “Tiền thưởng cuối năm, tăng thêm 50%.”
Kiệt Sâm đứng ở bên cạnh vô cùng bội phục! Nội tâm của anh ta cũng bắt đầu gào khóc gầm thét —— quả nhiên gừng già thì càng cay... chiêu này của quản gia Vương đúng là giúp người đang gặp nạn, lấy giúp người làm niềm vui, trượng nghĩa chấp ngôn, tự hy sinh chính mình... Quả nhiên có hiệu quả rõ rệt, là tấm gương cho người trẻ tuổi noi theo, là mô hình cho tất cả đồng nghiệp làm việc bên cạnh BOSS học tập.
Ai cũng đều nín cười đi vào trong.
Bạch Lộ đi ở phía cuối, thận trọng đi từng bước từng bước một, lúc cô đi qua đại sảnh, đi ngang qua hồ bơi hình nửa vòng tròn, đột nhiên hoảng sợ kêu lên: “A —— đừng đẩy tôi! Đừng đẩy tôi —— tôi không muốn... Ta không muốn ૮ɦếƭ chìm!”
Lăng Vi sợ hết hồn, vội vàng xông lên ôm lấy cô ta: “Đừng sợ, đừng sợ... Đây là nhà, đây là nhà...” Lăng Vi biết, chắc chắn cô ta vừa nhớ ra chuyện gì đó không tốt.
Hoặc là... lúc cô ta nằm vùng ở bên kia... Bị người ta dìm ở trong nước thiếu chút nữa ૮ɦếƭ chìm...
Bạch Lộ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, Lăng Vi kiên định nhìn cô ta: “Đừng sợ, không phải sợ. Đây là nhà...”
Cô nói một lần lại một lần.
Bạch Lộ nhíu chặt mày lại, vẻ mặt bối rối: “Nhà?”
“ Ừ... Là nhà, cô đừng sợ...”
“Nhà...” Bạch lộ run rẩy nói, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Nhà?” Cô ta đảo mắt nhìn quanh, như nhớ ra cái gì đó rơi nước mắt.
Lăng Vi đau lòng ôm cô ta, giơ tay lên chỉ về phía trước: “Cô xem, Diệp tiên sinh chuẩn bị phòng cho cô rồi kia, là màu hồng nhạt nhu hòa, cô thích không? Cô cứ an tâm dưỡng thai ở chỗ này đi, được chứ?”
Bạch Lộ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, nhìn thấy có mấy người giúp việc đang bận rộn ở bên cửa sổ, có người đang treo rèm cửa sổ, có người đang trải drap trải giường, có người đang treo quần áo.
Cô ta mỉm cười: “Màu hồng? À... Khi còn bé tôt rất thích...”
Lăng Vi giơ tay lên, sửa lại máy sợi tóc thay cô ta, ngón tay chạm vào khuôn mặt trắng bệch gần như tờ giấy của cô ta, lau đi nước mắt đang vương trên khóe mắt cô ta: “Cô thích là được, vào xem thử đi.”
Lăng Vi ôm cô ta đi vào trong nhà, đi qua hành lang dài, đi tới căn phòng hai người vừa mới nhìn thấy ở bên ngoài.
Bạch Lộ đi vào, liền bị thu hút, cô ta đi vòng quanh mấy vòng giống như một cô bé, vui vẻ cười “Ha ha“.
“Cô đang mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Có chuyện gì, cô cứ ấn vào chuông, sẽ có người tới giúp đỡ cô.” Lăng Vi dịu dàng nhìn cô ta, Bạch Lộ mỉm cười với cô, hơi ngượng ngùng nói: “Cô xem cách cô nói này... Tôi là chủ nhân ở đây, còn không quen thuộc nơi này bằng cô. Xem ra... bình thường cô đã chăm sóc rất tốt cho cuộc sống thường ngày của A đình... Tôi thật sự rất cảm ơn cô, mấy ngày tôi không có ở đây, đã cực khổ cho cô rồi...”
“...” Lăng Vi buồn cười, nói rõ ràng mạch lạc thế này... có chỗ nào giống bị rối loạn tâm thần?
Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này của cô ta, cô lại cảm thấy cổ họng đắng chát.
Lăng Vi hít thật sâu. Đầu óc sắp không đủ dùng rồi...
Bây giờ cô là thư ký của Diệp Đình... Thư ký!
Mặc dù Lăng Vi rất cảm thông cho Bạch Lộ, nhưng trong lòng... cô nên nói thế nào đây, vẫn không quá thoải mái.
Cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này nữa, cô sẽ bị tâm thần phân liệt mất!
Bạch lộ kéo lấy tay của Lăng Vi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô: “Thật là khổ cực cho cô rồi, thật xin lỗi... Sau này tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho a Đình. Tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt nghĩa vụ của một người vợ.”
“...” Lăng Vi bị cô ta làm cho á khẩu, đặc biệt muốn hỏi cô ta: Cô muốn làm... cái nghĩa vụ này như thế nào?
Lăng Vi cảm thấy muốn phát điên!
Cho dù cô có rộng rãi thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận được chuyện cùng chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác!
Có lẽ do đang mang thai, nên tâm tình của cô đột nhiên lên xuống thất thường.
Diệp Đình nhìn dáng vẻ đó của cô, chợt cảm thấy có một luồng nhiệt nóng len lỏi vào Ⱡồ₦g иgự¢. Lăng Vi trợn mắt nhìn anh, trong đầu nghĩ: “Anh cứ chờ đấy, buổi tối bổn phu nhân sẽ xoa cho anh!”
Diệp Đình hiểu ý, nói với Bạch Lộ: “Em đang mang thai, phải chú ý đến thân thể của mình nhiều vào. Có chuyện gì cứ gọi người giúp việc, đừng cậy mạnh, ngàn vạn lần đừng làm một số hoạt động mạnh.”
Bạch Lộ đỏ ửng mặt, gật đầu nói: “Vừa rồi bác sỹ cũng nói, trước bốn tháng đầu mang thai không thể cùng phòng với chồng... A Đình, anh phải ủy khuất thêm nửa tháng nữa rồi...”
Sắc mặt của Lăng Vi giống như khay màu vẽ...
Cô chống nạnh muốn cười.
Phải ủy khuất Diệp Đình nửa tháng, vậy sau nửa tháng kia thì sao? Cô còn muốn ngã nhào vào chồng tôi?
Ha ha ha ha...
Lăng Vi bĩu môi trở về phòng, Diệp Đình nhìn chằm chằm vào một người giúp việc nữ tóc ngắn vừa mới đi tới khúc quanh, mắt phượng híp lại, lạnh giọng nói: “Cô tới đây.”
Nữ giúp việc cúi đầu đi tới, Diệp Đình căn dặn: “Vị này là phu nhân mới, sau này cô sẽ theo cô ấy, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chỉ hỏi cô thôi đấy!”
“Dạ! Tiên sinh —— tiểu Điệp biết rồi ạ.”
Diệp Đình lãnh đạm bước đi, đi vào phòng của Bạch Lộ. Anh đóng kín cửa lại. Thử thăm dò bốn chữ ở viết trên tờ giấy: “Thanh thanh tử câm”, đưa cho Bạch Lộ.
Bạch Lộ hoảng hoảng hốt hốt nhận lấy nhìn, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cô ta cầm lấy 乃út, viết một chuỗi mật mã!
Diệp Đình nhìn mật mã, sắc mặt ngưng trọng, xé giấy ném vào bồn cầu. Đi ra khỏi phòng.
Tiểu Điệp đứng coi chừng ở bên ngoài, vẫn luôn cúi đầu xuống. Đến khi Diệp Đình biến mất ở khúc qoẹo cầu thang, cô ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này, quản gia Vương triệu tập mọi người đến đại sảnh họp. Lão nhân gia căn dặn nói: “Còn hai ngày nữa là đến lễ giáng sinh, trong nhà chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc, phu nhân chúng ta có tin vui, đây là chuyện vui lớn. Tiên sinh định ăn mừng. Hai ngày tới đây mọi người ra ngoài chọn mua đồ, để trang trí cho bữa tiệc ngoài phòng khách.”
“Dạ, quản gia Vương.”
Tiểu Điệp rốt cuộc cũng có cơ hội đi ra khỏi Diệp gia, thừa dịp không có người chú ý, cô ta lập tức báo tất cả chuyện sắp diễn ra với sếp của mình: “Lễ giáng sinh tổ chức lúc tám giờ, tụ họp trong Diệp gia, có thể chọn lựa hành động. Điểm A, điểm C đã sắp xếp xong, đợi lệnh bất cứ lúc nào. Hết!”
Lăng Vi nằm chữ bát trên giường bĩu môi tức giận, cô phát hiện ra, cô không hào phóng như trong tưởng tượng của mình.
Biết rất rõ Diệp Đình và Bạch Lộ không có gì, nhưng... Tại sao trong lòng lại tức giận như muốn nổ tung vậy?
Mặc dù cô biết thần chí của Bạch Lộ bây giờ không rõ, không thể bị đả kích, nhưng cô thật sự rất khó chịu!
Có lẽ, không ai có thể hiểu được loại tâm tình này, có thể sẽ có người chê cười cô hẹp hòi! Nhưng... cô thật sự không thể làm ra vẻ thản nhiên để cho Bạch Lộ chen vào giữa cô và Diệp Đình.
Mặc kệ bọn họ có nỗi khổ tâm thế nào, hừ —— cô nhỏ nhen như vậy đấy! Thế nào thế nào thế nào thế nào? Có yêu, thì mới tức giận được!
Lăng Vi nằm ở trong phòng, cô nghe thấy quản gia Vương căn dặn người giúp việc trong nhà phải chú ý một số chuyện. Ví dụ như phải gọi Bạch Lộ là...”Phu nhân mới”...
Lửa trong đôi mắt của Lăng Vi bốc lên ngùn ngụt! Cô đang thật sự rất muốn cắn người!
“Cạch” cửa bị ai đó ở ra, cô nằm yên không động đậy, chôn mặt ở trong chăn, cô đột nhiên không muốn để ý đến anh nữa.
“Vợ...”
Lăng Vi cảm thấy vị trí bên cạnh mình lún xuống, Diệp Đình ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay xoa xoa tóc cô.
Anh nằm xuống, gãi gãi ở eo cô.
“Đi ra —— “
Lăng Vi cầm gối ném vào mặt anh!
Diệp Đình thật sự đứng lên...
Lăng Vi giận đến nỗi ném gối, cô nhảy cỡn lên vọt tới bên cạnh anh níu lấy cổ áo của anh: “Em bảo anh đi, anh đi thật đấy hả? Từ lúc nào anh trở nên nghe lời như vậy?”
Diệp Đình mỉm cười, chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Đã đến giờ em uống axit folic rồi, anh đứng lên rót ly nước cho em.”
Lăng Vi liếc nhìn anh: “Hừ...”
Cô buông anh ta.
Nhưng Diệp Đình kéo cô vào trong иgự¢, đôi mắt u tối chăm chú nhìn cô: “Ghen?”
“Ai thèm ghen? Đúng là không biết xấu hổ!”
Anh ép mặt tới gần cô, hơi thở ấm áp phả trên mặt cô: “Mùi dấm nồng nặc thế này, tất cả mọi người trên thế giới cũng có thể ngửi được... bây giờ anh mới biết em quan tâm anh đến vậy đấy.”
Anh bá đạo hôn lên môi cô, vòng tay ôm lấy cô, ép cô chạm đến trên bàn trang điểm.
Mấy chai lọ đổ ngã trên bàn trang điểm.
Cô để tay ra sau lưng, hất cằm nói: “Ai thèm ghen, anh đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình!”
Diệp Đình ôm cô vào trong иgự¢, cúi người điên cuồng hôn cô: “Vi Vi, em nói em yêu anh đi, anh chưa từng nghe thấy em nói...” Diệp Đình không ngừng thôi miên ở bên tai cô: “Vi Vi, nói em yêu anh...”
Lăng Vi mím chặt môi: “Chờ sau khi anh giải quyết xong cục diện rối rắm này, em sẽ nói. Nói sớm quá, sợ anh lại kiêu ngạo!”
Diệp Đình cắn lỗ tai của cô: “Nói mau, không nói cần thận anh lại làm chuyện xấu đấy.”
Lăng Vi khiêu khích nhìn anh: “Tới đây! Để em xem anh có thể làm được chuyện xấu gì?”
Diệp Đình cong môi cười, chụp tay tới, ôm cô vào phòng tắm.
“Nói mau! Không nói anh sẽ tắm cho em.”
Ha ha —— đồ ngốc, cái này mà gọi là uy Hi*p hả? Cô quay mặt sang chỗ khác: “Có ૮ɦếƭ cũng không nói!”
Diệp Đình cười trầm thấp: “Không nói đúng không?”
Lăng Vi kiêu ngạo hất cằm: “Không nói, làm sao?” Cô ưỡn ưỡn bụng lên: “Anh dám làm gì?”
Diệp Đình mỉm cười với cô: “Không nói đúng không? Khụ —— không nói, không nói... anh sẽ tắm cho em, còn có thể chiếm tiện nghi.”
“Phốc ——” Diệp Đình, anh đáng yêu thế này, chính anh có biết không?
Anh mở nước nóng ra, xả nước điều chỉnh nước ấm cho cô.
Cô ôm lấy cổ anh, nhón mũi chânlên hôn anh: “Diệp Đình... Em quyết định không nói cho anh biết, em yêu anh, em không thể rời bỏ anh, em ghen! Hừ!”
Diệp Đình chợt xoay người lại, áp cô đến trên tường. Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, giống như có ánh lửa đang hừng hực cháy, anh xé quần áo của mình, ૮ởเ φµầɳ áo của cô. Anh ôm cô vào bồn tắm, dịu dàng ôm cô vào trong иgự¢, giọng nói cực kỳ động tình: “Em không nói cho anh... Anh sẽ từ từ lượn quanh trái tim em, anh sẽ tự đi tìm.”
Anh nắm tay nhỏ của cô, áp ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ của mình. Tay nhỏ của Lăng Vi tinh tế giúp anh xoa, anh đè tay cô lại, dùng sức: “Bà chủ, tôi đã đặt hàng rồi, nếu không giao, tôi sẽ phản hồi lại tiêu cực!”
ĐM, mưa máu đang rơi hả... sao đại BOSS Diệp còn biết phải hồi tiêu cực? Anh đi dạo qua cửa hàng nào đó sao? Anh đã dạo qua Đông Thương thành(*) nào đó sao?
(*) Trang web mua sắm trực tuyến nổi tiếng có độ bảo mật cao ở TQ
Anh nói qua loa cẩu thả thế này, lương tâm có chú ý đến cảm thụ của người bán không?
Lăng Vi đặt tay nhỏ lên иgự¢, cười híp mắt hỏi anh: “Em phát hàng cho anh, anh lấy gì trả tiền? Không có lợi ích, bà cũng không làm!”
Diệp Đình nghiêm túc nói: “ Chờ em giao hàng, anh tự nhiên có nhiều lợi ích cho em, tuyệt đối sẽ là ngạc nhiên mà em không tưởng tượng được.”
“Được, em nhận đơn hàng này!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lăng Vi bị anh hôn đến tỉnh.
Nụ hôn của anh, như mang theo ma lực, chọc cho cô run rẩy từng trận.
Dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, tuyết trắng ngoài cửa sổ trắng có hơi nhức mắt.
Ánh sáng trắng đó làm cô tỉnh táo, cô đưa tay che kín mắt, mơ mơ màng màng thấy Diệp Đình đè ép cô, anh mang hơi thở nóng bỏng ép tới gần cô, người của anh dán lên người cô, chỉ trong giây lát, cô đã cảm giác được Diệp Đình lại nóng lên.
Anh đưa tay ra bắt lấy tay nhỏ của cô, đặt trên иgự¢ mình: “Bà chủ... kỹ thuật của em không chuyên nghiệp...” Lăng Vi muốn đạp ૮ɦếƭ anh: “Bà không làm! Em muốn khiếu nại —— “
Nói là đặt hàng, kết quả, khách hàng vô đạo đức cứng rắn ấn tay nhỏ của cô xuống.
Không thanh toán tiền hàng chưa nói, còn bảo cô gửi hàng nhầm... Đó là lỗi của cô sao? Là anh buộc tay cô ấn xuống đấy, được không?
Cô là người bán hàng có tâm... cho người mua trả lại hàng... Nhưng người ta không biết xấu hổ, kiên quyết không trả lại hàng, cô còn bị hố mấy lần! Người này đúng là hố to vạn năm không biết xấu hổ!
Nào có ai như vậy? Khách hàng có lòng dạ đen tối, không có đạo đức, không cảm thấy áy náy!
Không chỉ vu oan cô ép mua ép bán khách hàng, cho phản hồi tiêu cực lại, đã vậy còn uy Hi*p cô lần tới phục vụ cho thật tốt... A a a? Còn có vương pháp hay không?
Mặc dù khách hàng là thượng đế, nhưng cũng không thể bắt nạt người bán có tâm như vậy được—— hừ!
Hu hu... trứng cay!
Lăng Vi ấn tay nhỏ lên mặt anh: “Trư Bát Giới quảng bồ cào —— bà không phục vụ (hầu)!”
Lăng Vi đẩy anh, anh nắm lấy tay nhỏ của cô, nắm ở trong tay nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua anh đã lấy được một đầu đặc biệt mối quan trọng từ chỗ của Bạch Lộ.”
“Đầu mối gì?” Lăng Vi không phản kháng, nhìn thẳng vào anh, Diệp Đình lập tức sát lại gần, vừa hôn cô vừa nói: “Thanh Thanh Tử Khâm là biệt hiệu của mẹ anh, bà ấy đã đi qua căn cứ của sa khôn.”
“A?”
Diệp Đình vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Đừng kích động, nghe anh từ từ nói.”
“Ừ...”
Một tay Diệp Đình giữ đầu, một cái tay khác vẽ vòng ở trên gương mặt phấn nộn của cô, anh nói: “Ngày hôm qua anh viết biệt hiệu của mẹ anh cho Bạch Lộ, kết quả Bạch Lộ viết cho anh một chuỗi mật mã. Anh phiên dịch mật mã ra, là: Nghiên cứu khoa học, chưa thành công, 0...”
Ánh mắt của Diệp Đình chợt trở nên thâm trầm mà xa xôi.
“Mẹ là đang làm nghiên cứu khoa học? Chồng, vậy số 0 kia nghĩa là gì?” Lăng Vi ôm lấy anh, Diệp Đình nằm xuống cùng, hai người trán tỳ trán.
Diệp Đình ôm cô nói: “0 là rời đi. 1 là hy sinh, 2 là không rõ sống ૮ɦếƭ.”
Lăng Vi khẽ gật đầu, lại hỏi anh: “Mật mã lúc trước mẹ lưu lại: Trụ sở bí mật, chẳng lẽ chính là chỉ căn cứ của Sa Không? Vậy chúng ta đoạt lấy căn cứ của Sa Khôn, nói không chừng có thể tìm được đầu mối!”
Diệp Đình suy nghĩ rồi nói: “Cũng không nhất định, anh đoán có lẽ bà ấy đến đó điều tra một số thứ, sau lại đi, nếu không sẽ không nói: Chưa thành công. Nếu bà ấy vẫn luôn đóng quân ở căn cứ, vậy trong ghi chép sẽ không có từ không thành công. Nếu Bạch Lộ không có ghi chép của những mật mã khác, vậy sẽ không có thêm tin tức nữa.”
“À...” Lăng Vi hơi thất vọng gật đầu: “Có đạo lý, vậy chúng ta phải mau giải nốt mấy câu thơ còn lại mới được.” Lăng Vi vội vàng bò dậy cầm máy vi tính xách tay.
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt nóng lên, Lăng Vi chợt hỏi anh: “Sao anh nghĩ đến chuyện hỏi Bạch Lộ chuyện liên quan tới mẹ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc