Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 163

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trong nháy mắt bạn học xung quanh đều không lên tiếng, giống như miệng cũng bị đông cứng. Xung quanh rời vào tình trạng im lặng hoàn toàn, Vu Tình núp trong đám người, mặt cũng không dám để lộ, cúi gằm đầu xuống giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình.
Phù Mỹ Quân vẫn đứng bên cạnh chiếc xe phía xa kia, bộ dạng đờ đẫn giống như bị sét đánh đờ luôn.
Tất cả bạn học đều nhìn chằm chằm Lăng Vi, đây chính là scandal trong truyền thuyết mà ——
Rốt cuộc Diệp tổng giám đốc và Lăng Vi là thật hay giả, giống như đã được tận mắt chứng kiến chân tướng a a a!
Sốt ruột thật ——
Có nữ sinh thích bát quái liền bừng bừng tâm can chăm chú nhìn hai người, đặc biệt hi vọng Lăng Vi nói cái gì như kiểu “Cút ngay —— đồ lăng nhăng, cần anh quản chắc —— đúng là không biết xấu hổ, quản cái gì mà quản…”
Sau đó, lại nhìn tổng giám đốc bá đạo thẹn quá hóa giận: “Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này, dám ra ngoài uống rượu, còn hẹn gặp đàn ông, em coi tổng giám đốc bá đạo như tôi là cái gì hả?”
Cả đám người đang điên cuồng bổ não mình, đột nhiên thấy Lăng Vi cười lên.
Một trận gió lạnh lướt qua cổ Lăng Vi, cô nhún vai một cái, nói: “Túi xách rơi ở trong xe rồi.”
Diệp Đình giơ tay lên… hướng về phía Lăng Vi. Có nữ sinh gào to trong lòng —— “Đánh đánh! Sắp sửa đánh rồi! Anh ta sắp đánh Lăng Vi ——”
Kết quả, người ta đưa tay ra…
Dựng lại cổ áo choàng cho Lăng Vi, lại vươn tay ôm cô vào trong иgự¢: “Lần sau nhất định phải mang di động theo, em không biết anh không liên lạc được với em sẽ lo lắng thế nào sao?”
Lăng Vi dùng sức gật đầu một cái: “Em thật sự không cố ý…”
Vừa nãy lúc ngồi trên bàn cô còn sốt ruột, còn muốn gọi điện thoại cầu cứu anh nữa kìa.
Xung quanh lập tức nổ bung!
“Mẹ ơi…. Ngược ૮ɦếƭ FA tôi rồi…”
“Các cậu chắc chắn đây là tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế chứ? Không phải nói là lạnh lùng lắm sao?”
Có người lập tức nói: “Không sai, đúng là lạnh lùng thật mà… vừa nãy chẳng phải đối xử lạnh lùng với Phù Mỹ Quân đấy thôi…”
“Đúng mà, thật sựu là anh ta… lần trước đã từng nhìn tháy ở trường một lần, chẳng qua là hơi xa nên không thấy rõ lắm…”
“Không phải trên Weibo có hình hay sao? Mình xem rồi? Đúng là anh ta đó!”
“Má ơi —— Diệp boss trông ngầu như vậy sao? Còn đẹp trai hơn trong hình gấp một vạn lần! Thật đúng là có khí thế…Một cái bánh bao to đùng như vậy, làm sao lai đập trúng Lăng Vi cơ chứ? Ài? Các cậu thử nói xem, hai người bọn họ là thật thật hả? Liệu chúng ta có còn cơ hội không?”
Có bạn học thấp giọng nghị luận: “Cậu đừng có mà mơ nữa đi! Nhất định người ta là thật rồi… Diệp tổng giám đốc người ta mới vừa giúp Lăng Vi dựng cổ áo lên còn gì, quan tâm biêt bao a, bạn trai mình cũng không làm được như thế nữa kìa!”
“Đúng đó! Còn ngay trước mặt nhiều người như vậy, ôm lấy Lăng Vi…”
“Nếu như đây là giả, không phải là diễn giỏi quá rồi sao?”
Thế nhưng, khuôn mặt đầy oán khí kia của Hoa Thần là sao chứ?
Tại sao mới vừa rồi Hoa Thần vẫn đang bình thường giờ lại đột nhiên hung ác rồi? Còn Hứa Tử Huân nữa… Rõ ràng là bạn trai cũ của Lăng Vi, làm sao lại bị coi như không khí?
Tiếng xì xào trong nháy mắt bùng nổ. âm thanh bàn tán sóng sau cao hơn sóng trước.
Diệp Đình nhìn lướt qua đám sinh viên đang ríu rít, xung quanh liền lập tức im ắng ngay!
Giống như máy phát nhạc bị nhấn off vậy, trong nháy mắt, xung quanh liền chìm vào một đợt im lặng đến quỷ dị.
“Đình ca…” Lôi Đình bước đế bên cạnh Hoa Thiếu Kiền, nghiêng đầu cười với Diệp Đình một tiếng, giống như đang tranh công.
Diệp Đình quét mắt nhìn cô một cái, chỉ thấy cánh tay nhỏ của cô đang khoác vòng trên cánh tay Hoa Thiếu Kiền.
Mà sắc mặt Hoa Thiếu Kiền thì thật khó nhìn, muốn tránh cô ra, lại bị Lôi Đình gắt gao ôm lấy.
Hoa Thiếu Kiền muốn nổi giận, nhưng anh ta đã kìm nén xuống.
Xung quanh nháy mắt lại bùng nổ: “Cô gái kia… sao lại níu lấy cánh tay Hoa Thần? Hoa Thần của chúng ta có bạn gái ư?”
“Trời ơi —— Tại sao tất cả đàn ông tốt đều là hoa đã có chủ rồi chứ? Mình cũng muốn mà ——”
“Cẩu FA bị thương một loạt hết rồi…”
“Mau đỡ mình đi bệnh viện trị thương đi…”
Lý Thiên Mặc đứng bên cạnh đột nhiên ánh mắt như cứng lại, nói: “Cô là Lôi Đình đúng không?”
Lôi Đình kinh ngạc, hơi quẫn rồi sao: “Làm sao anh biết?”
“…” Lý Thiên Mặc còn kinh ngạc hơn… “Thật sự đúng sao?”
Lôi Đình nhìn cộ tóc giả của mình, bĩu môi ảo não nói: “Hôm nay hóa trang thật thất bại… lại bị người khác nhận ra… rõ ràng hóa trang dày thế này cơ mà, còn cố ý đeo lens nữa…”
Lý Thiên Mặc lại nói: “Tôi cũng đâu có nhận ra cô, nhưng là tôi có thể biết… Bởi vì tôi đã sắp xếp số hiệu cho tất cả mọi người, cho nên, bất kể cô có biến đổi hình dạng thành thế nào đi nữa, tôi cũng có thể tìm thấy trong cả đám đông, bất kể là cô có hóa trang hay không, số hiệu cũng sẽ không thay đổi.”
“Hự….” Sao nghe kiểu gì cũng thấy mơ hồ thế này…
Lăng Vi bội phục sát đất, nhưng mà,.. đột nhiên có chút lo lắng thay Thiên Ma, giữa Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Diệp Đình không nói gì nữa, ôm Lăng Vi thoát khỏi đám người, giọng nói bình tĩnh: “Hồ lão tiên sinh đến,” Nói xong, lại chăm chú nhìn khuôn mặt cô một lúc: “Vẫn còn khó chịu sao?”
Lăng Vi lắc đầu: “Không ngồi xe thì thôi, vừa ngồi xe là lại thấy muốn ói.”
“…” Diệp Đình kéo tay cô, đi về chỗ đầu chiếc xe nhìn một cái: “Vậy thì đi bộ về nhé?”
Lăng Vi lập tức lắc đầu: “Quá xa… đi như vậy phải mất tận một tiếng, vẫn là ngồi xe thôi.”
Diệp Đình khom người, giơ tay ôm ngang người cô: “Vừa haymỗi ngày đều có thời gian tập dưỡng khí một tiếng. Nếu như em thật sự mang thai, hai tháng này anh sẽ không dám ᴆụng vào em đâu, dù sao anh cũng phải tìm thứ gì đó để phát ra chứ.”
“Phụt ——” Lăng Vi thực muốn tìm một kẽ nào đó để chui xuống, cô níu lấy cổ áo anh: “Chồng, đặt em xuống trước đi đã… đằng sau có bao nhiêu bạn học nhìn thế kia, anh nhìn đôi mắt ty hí của bọn họ đang long sòng sọc lên kia kìa… Bọn họ như dùng ánh mắt ‘xoẹt xoẹt’ hai ta luôn kìa, anh ngược cẩu FA như vậy, quả thật… Mau thả em xuống đi, em còn phải đưa cô giáo về nhà nữa.”
Diệp Đình còn lâu mới quan tâm điều đó, ôm cô bước từng bước dài, vững chãi đi về phía trước, sai những người bên cạnh: “Đưa cô giáo về nhà.” Bốn mươi mấy người trong nháy mắt đã xếp hàng đi tới trước mặt cô giáo Đan: “Mời ngài…”
Cô giáo Đan khuôn mặt mơ màng được mời lên xe, sau khi lên xe vẫn còn tiếp tục suy nghĩ, đây là muốn bắt cóc sao? Hay muốn Gi*t con tin?

Mười mấy chiếc xe màu đen từ từ chạy đi: “Phiền toái nhường đường một chút ——”
Phù Mỹ Quân vẫn kinh ngạc đờ người đứng cản đường, cô ta bước sang bên cạnh hai bước, chỉ thấy một chiếc, hai chiesc, rồi ba chiếc… mười mấy chiếc BMW lần lượt lái vụt qua chỗ cô ta đứng… đợi đến lúc cô ta tỉnh hồn, thì đã bị ngập ngụa trong một đám khói xe để lại.
Lăng Vi che mặt, thật sự muốn cười đến phát điên luôn rồi. Cô nàng này giả bộ x giả bộ thật hơi quá rồi, thật sự luôn ấy!
Sau lưng anh vô cùng yên tĩnh, dường như tất cả bạn học đều dùng ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, lại không hề có một ai nói chuyện.
Lăng Vi cố gắng giãy dụa: “Chồng, hay là chúng ta ngồi xe đi… Quá gây họa luôn rồi! Gan em cũng run hết rồi này… Tối nay chắc chắn sẽ có thêm người ghim em. Vợ anh không chịu thương nổi đâu mà~…”
Nếu như là đổi sang bạn học khác, chắc chắn cô sẽ xông tới ném luôn cho người ta mấy câu: “Đồ thảo mai, cho cô giả bộ! Cho cô giả bộ nữa này —— đâm ૮ɦếƭ!” Chuyện này tuyệt đối có thể xảy ra thật đó…
Diệp Đình không quan tâm, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ từ phía sau truyền đến, Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy Lôi Tuấn tao nhã đang dừng chiếc xe thể thao Lamborghini trước cửa khách sạn: “Chị dâu, lên xe thôi! Ở bên ngoài chơi hứng thú quá? Mấy giờ rồi, mà vẫn còn chưa về nhà nữa?”
Hạ Tiểu Hi rúc cổ đi vào trong đám người, mặc niệm: “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…” Bạn học chung quanh nhìn trái nhìn phải, không biết anh chàng đẹp trai kia đang kêu ai.
Sau đó, thấy anh đẹp trai kia sãi bước đi tới cạnh Hạ Tiểu Hi, nâng cằm cô: “Tránh cái gì? Anh cũng không ăn em!”
Hai ngày nay anh hơi sốt ruột, dọa sợ bảo bối Hi nhà anh đến mức cô không dám gặp anh… nhưng mà, giữa tình nhân… không phải nên thân mật sao… Một đại lão gia như anh, lại là mối tình đầu, vừa thử nụ hôn đầu, muốn hiến dâng đêm đầu tiên, lại mãi không hiến được, anh cũng lo lắng mà…
Hạ Tiểu Hi mặt đầy đau khổ bị ép lên xe, các bạn học chung quanh náo loạn… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bạn học tụ họp biến thành đại hội ૮ưỡɳɠ éρ à?
Hoặc là bảo vệ Hoa Sứ Giả, hoặc là đi xe sang! Thế nào? Trường chúng ta không có ai làm công nhân viên chức nha? Gì mà xe taxi, xe đạp, không cần, tôi đón xe đi.
Thở ra một hơi, mọi người biến mất. Lăng Vi mặc niệm, lần tới tụ họp bạn học nói thế nào cũng không thể tới…
Rõ ràng cô định xem người khác khoe khoang thối tha, sao cô lại thành người khoe khoang nhất rồi?
Đều do Diệp Đình, trách anh trách anh —— Tay nhỏ bé chọc cơ иgự¢ anh: “Đều tại anh, đều tại anh… Em trở thành kẻ thù của toàn dân!”
Lăng Vi ảo não, cô là người khiêm tốn ——
Đột nhiên đi con đường hồ ly tinh lẳng lơ này, hơi thẹn thùng nha nha nha…
Diệp Đình bỗng dừng chân, thả cô xuống, đứng một hồi.
“Sao thế?” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhíu mày.
Anh nhìn cô, giọng bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh quên nói một câu…” Vẻ mặt anh hơi tiếc nuối, tròng mắt đen sâu xa cũng lóe lên tia sáng.
Tim Lăng Vi “lộp bộp” một tiếng: “Anh quên nói gì?” Với biểu tình của anh, hình như quên một chuyện cực kỳ lớn!
Diệp Đình rũ mắt, vô cùng trịnh trọng nhìn cô chăm chú, anh giơ tay vuốt gương mặt tươi cười của cô, nói: “Vừa rồi, lúc anh đi tới bên cạnh em, quên gọi: “Vợ…”
“Phốc ——” Lăng Vi phun đầy mặt anh, kiêu ngạo đến mê rồi.
Phổi Lăng Vi cười muốn rớt ra ngoài, đường não… Trời ạ, rắm!
Cô cười nói: “Không sao, anh không gọi, bọn họ cũng biết… Không phải anh ôm em đi sao? Còn ôm công chúa! Tuyên thệ chủ quyền kiểu này thì còn là ai?”
Diệp Đình lại nói: “Không giống nhau, gọi em là tôn trọng em.”
Lăng Vi nín cười nói: “Aiya, em biết anh tôn trọng em là được! Hay là anh đều gọi tất cả bọn họ trở lại để anh diễn thêm một lần?”
Diệp Đình nhéo mặt cô: “Lần sau tụ họp, em có thể ôm con đi theo, khoe chồng xong, tới khoe con.”
“Ha ha ha….” Lăng Vi sắp điên… Năm nay chó độc thân sống không tốt lắm à… mỗi ngày đều bị ngược, tăng tiền lương sao? Diễn một lần, còn là đi song song, ngay cả cơm cũng không phát…
Lăng Vi kéo tay anh, ngồi lên xe, về nhà. Phù Mỹ Quân đó lại sảng khoái, nghỉ ngơi…
Hồ lão tiên sinh đã chờ bọn họ ở phòng khách.
Trong phòng rất ấm áp, lão tiên sinh đang híp mắt nằm lim dim trên giường nhỏ mềm mại.
Lăng Vi vốn không muốn quấy rầy ông, ông lại mở mắt ra: “Các người về rồi? Qua đây, ông xem cho cháu.”
Lăng Vi vội chạy tới: “Ông nội, làm phiền ông…” Lão tiên sinh người ta lớn tuổi như vậy còn dày vò người ta chạy từ xa đến đây khám cho cô, đi mấy giờ đường đấy.
Hồ lão tiên sinh khoát tay nói: “Không sao… Tình trạng bây giờ của cháu không thể đi lại nhiều, lỡ như mang thai thật, đi đường xa như vậy cũng rất nguy hiểm. Bệnh tình của cháu hơi đặc biệt, lão già ông ở nhà cũng không có chuyện gì làm, đi nơi khác cũng tốt lắm.”
Trong lòng lại nghĩ… Công việc cháu trai lớn của ông là Diệp tiên sinh sắp xếp, phúc lợi đãi ngộ kia không thể chê…
Lại còn thu khách giùm phòng khám cũ kỹ tồi tàn của ông, còn quảng cáo rộng rãi cho ông, bây giờ người tới chữa bệnh nhiều hơn trước kia, mặc dù y thuật ông cao siêu, nhưng không nhiều người biết ông, kham khổ hơn nữa đời người, không nghĩ tới già rồi còn nhờ phúc người khác mà nổi tiếng.
Hồ lão tiên sinh bắt mạch cho Lăng Vi, nhẹ nhàng nói: “Ừ… Tới lúc chuyển vận, có thể an tâm dưỡng thai rồi.”
“A… Hả?” Lăng Vi cả kinh: “Có thật?”
Có thật?
Lão tiên sinh gật đầu.
“A ——” Cô che miệng cười, muốn kìm nén lại bật cười thành tiếng.
Lão tiên sinh cũng cười: “Aiya, thật sự không nghĩ đến… lại nhanh như vậy…” Mặt ông đầy nghi ngờ, còn mang theo chút kinh ngạc.
Lăng Vi vui vẻ nhào vào trong иgự¢ Diệp Đình, dụi lại dụi, dụi lại dụi, vui quá —— ha ha ha… Cô mang thai! Có bảo bảo!
“Chồng, có thật đấy! Em cũng không ngờ… không phải… không phải em không nghĩ tới… mà là em không dám nghĩ!”
Tâm tình này thật phức tạp…
Vui vẻ, rồi lại vô cùng sốt ruột! Bỗng nhiên muốn cào người, cảm giác giống như có hai chiếc xe lửa vui vẻ chạy qua chạy lại trong bụng. Ha! Sao vui vẻ như vậy? Ha ha —— bụng hơi nóng, cả người cũng nóng
Ngón tay cô đang run, ngay cả siết tay cũng không thể hết run.
Trước kia cô hy vọng mang thai… Nhưng, thật ra cô không dám nghĩ tới.
Lại là thật! Thật vui vẻ —— ha ha, vui vẻ vui vẻ. Cô muốn ca hát khiêu vũ! Tháng chín vừa rồi còn nói cô không thể nào mang thai, bây giờ chưa tới ba tháng, cô đã có bảo bảo rồi —— la la la!
Diệp Đình ôm cô, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nở đầy hoa tươi của cô như dỗ trẻ con, lại nhéo cái mũi nhỏ yêu kiều của cô.
Lăng Vi cũng nhéo anh, một hồi nhéo cơ иgự¢, một hồi nhéo gương mặt tuấn tú của anh.
Hai người anh nhéo em, em nhéo anh.
Lão tiên sinh ở bên cạnh cười cười.
Lăng Vi đột nhiên hỏi: “Ông nội, mấy ngày nay sao cháu lại đau bụng? Còn buồn nôn, cần ăn gì điều dưỡng không ạ?”
Lão tiên sinh nhíu mày: “Đau thế nào?”
Lăng Vi nói đúng sự thật, đau từng trận, giống như có vật gì lăn lộn trong bụng….
“À…” Lão tiên sinh trầm mặc một hồi, giống như đang suy tư.
Diệp Đình nhìn ông, khóe mắt ông lão tiếp nhận được khẩn trương và cảnh cáo từ Diệp Đình: “Ách…”
Trầm ngâm một lúc, nói: “Đó là phản ứng mang thai bình thường… Không cần lo lắng, qua một hai tháng là ổn. Không cần kén ăn, cân bằng dinh dưỡng sẽ không nôn.” Dường như còn nữa, nhưng ông không nói.
Diệp Đình và Lăng Vi đều thở phào, không lên tiếng.
Lăng Vi lại ngồi xuống.
Lăng Vi nhìn biểu tình của lão tiên sinh, trong nháy mắt khẩn trương.
Tựa như có mười lăm thùng nước treo lơ lửng trên tim, cực kỳ thấp thỏm…
Cô và Diệp Đình đều không nói gì, lẳng lặng nhìn ông lão.
Lão tiên sinh cười lên, nhìn Lăng Vi, dặn dò cẩn thận: “Đừng khẩn trương, không phải chuyện nghiêm trọng gì.”
“Vâng……”
Lão tiên sinh nói: “Hiện tại cô mới mang thai, hỉ mạch còn yếu, vách țử çɥñğ mỏng, có dấu hiệu không ổn, phải tĩnh tâm dưỡng thai, không cần vất vả mệt nhọc.”
Trong lòng Lăng Vi lo lắng: “Không ổn? Là…” Có ý tứ gì?
Là sẽ…… Sinh non sao? Hai chữ này cô vừa nghĩ đã cảm thấy run run, làm sao cũng không thể nói nên lời.
Gương mặt bị dọa trắng bệch, Diệp Đình gắt gao nắm tay cô: “Nghĩ linh tinh gì vậy? Nghe tiên sinh nói hết đã.”
Lão tiên sinh vội vàng nói: “Không có việc gì, tôi kê thuốc, cô uống đúng giờ là được.” Ánh mắt ông liếc Diệp Đình một cái.
Bên trong đôi mắt Diệp Đình nặng nề.
Lão tiên sinh lập tức cười rộ lên, vẻ mặt hiền lành nói với Lăng Vi: “Yên tâm, cố gắng không cần tức giận, tâm tình bình thản, thuận theo tự nhiên.” Nói xong nghiêm túc cầm 乃út viết phương thuốc, không nói thêm gì nữa.
Lăng Vi ẩn ẩn cảm thấy gì đó nhưng không hỏi mà gật đầu…
Lão tiên sinh viết xong phương thuốc đưa cho Diệp Đình, Lăng Vi không nhịn được hỏi: “Ông, tháng 11 ông tới cháu còn chưa mang thai… vừa uống 10 ngày đột nhiên mang thai…. ông còn nói ít nhất phải điều trị nửa năm, không phải quá đột ngột chứ? Tuy cháu có uống vitamin này nọ nhưng vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ…”
“Ừ, đúng là rất đột ngột…… Nhưng mà không sao, chỉ cần ăn ngon, ngủ ngon, sẽ không có vấn đề gì hết.”
Lăng Vi lại nhịn không được hỏi: “Gần đây cháu tìm hiểu không ít tư liệu mang thai, hình như uống thuốc… ảnh hưởng tới sự phát triển của bé con, ông xem cái thai này của cháu có khỏe mạnh không?”
Lão tiên sinh cười cười, nói: “Có một vài loại thuốc ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi, thậm chí biến thành dị dạng nhưng thuốc tôi kê cho cháu không đáng ngại, chủ yếu điều trị, không có tác dụng phụ gì.”
Lăng Vi yên lòng.
Lại nói: “Mấy ngày trước cháu uống nhiều dấm không cẩn thận cắn hỏng răng…có ảnh hưởng với thai nhi không?”
Đột nhiên lão tiên sinh nhướn mày: “Cháu uống nhiều dấm?”
“Vâng…”
Lăng Vi nghiêm túc gật đầu: “Uống rất nhiều dấm, còn ăn rất nhiều đồ chua…… Cháu mang thai nhanh như vậy có sao không?”
“……”
Lão tiên sinh không trả lời ngay, nghĩ tới gì đó liền nhăn mày, Lăng Vi không quấy rầy ông mà yên lặng ngồi đó.
Một lúc sau lão tiên sinh mới nói: “Cái này… có một chút nguyên nhân… vì dấm nên mới có thể kiềm chế điều tiết máu cân bằng, có lợi cho hấp thu dinh dưỡng nhưng trường hợp này là lần đầu tiên tôi gặp phải, không dám suy đoán lung tung. Hơn nữa thể chất mỗi người khác nhau, cháu có thể nhưng người khác chưa chắc.”
“Vâng.” Lăng Vi rất muốn cười, cô nhanh chóng mang thai là vì uống nhiều dấm sao?
Nhưng lão tiên sinh không dám xác định cô cũng không thể nói linh tinh.
Lão tiên sinh đứng lên, nói: “Thành phần thuốc chữa răng không ảnh hưởng thai nhi phát triển, tốt nhất chờ mang thai tám tháng thì đến bệnh viện kiểm tra. Khoảng thời gian này cháu yên tâm nghỉ ngơi đi, nếu đã có thai thì cần phải chú ý nghĩ ngơi nhiều, phối hợp dinh dưỡng đầy đủ nhưng không được bổ quá. Đồ ăn lưu thông máu, hoạt thai.. đều phải chú ý không được ăn bậy. Tôi đã viết rõ ràng trên giấy rồi.” Nói xong, lão tiên sinh liền muốn cáo từ, ý bảo Diệp Đình ra ngoài cùng ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc