Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 161

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Sự im lặng này của Hoa Thiếu Kiền, Phù Mỹ Quân càng cảm thấy Lăng Vi nực cười, cô ta căn bản chẳng tin mấy chuyện Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi nói.
Dù có cho cô ta một vạn lý do, cô ta cũng không tin!
Chỉ cần hơi suy nghĩ cũng biết ——Lăng Vi chỉ là một thực tập sinh, vừa mới đến công ty được mấy hôm, mà công ty người ta lại lớn như vậy, làm sao có thể dùng một tác phẩm thiết kế của loại người vô danh cơ chứ?
Ông chủ người ta cũng đâu có mù!
Nếu như nói kiểu xe phổ thông là do cậu ta thiết kế, ít ra còn có một chút xíu xiu độ tin cậy, mặc dù độ tin cậy cũng không được cao.
Thế mà giờ lại còn nói là bản, giới, hạn!
Đó chính là bản, giới, hạn đấy!
Phù Mỹ Quân đập tay ‘rầm’ một cái lên bàn ăn: “Lăng Vi, khoác lác quả thật không bị đánh thuế, thế nhưng khoác lác thì sẽ phải trả một cái giá lướn lắm đấy, Nếu như cậu có thể thiết kế ra được một kiểu xe phiên bản giới hạn, tôi đặt mua một lúc mười chiếc luôn!”
“Phụt ——” Hạ Tiểu Hi đột nhiên bị sắc trà qua đường mũi. Bạn học bên cạnh vội vàng giúp cô vỗ vỗ, Hạ Tiểu Hi nhanh chóng xua tay, vừa cật lực ho khan, vừa lau nước mũi, lại vừa mở di động lên thật nhanh.
Cô chuyển sang chức năng ghi hình, nhắm về chỗ Phù Mỹ Quân, hỏi cô ta: “Cậu nói cái gì cơ? Có dám nói lại một lần nữa không?”
Phù Mỹ Quân nhíu mày, đứng lên: “Tôi nói, nếu như Lăng Vi có thể thiết kế ra kiểu xe phiên bản giới hạn, Phù Mỹ Quân tôi liền đặt mua một lúc mười chiếc!”
Hạ Tiểu Hi ghi lại toàn bộ câu nói này, lại ghi hình tất cả những người đang ngồi trong căn phòng Tử Vi vào video, còn đặc biệt cố ý quay hình cô giáo Đan: “Cô Đan, cô cũng nghe thấy rồi chứ ạ?”
Cô giáo Đan biểu tình phức tạp cười một tiếng.
Trong đầu cô giáo Đan nghĩ… hôm nay không phải là tổ chức sinh nhật cho bà sao? Xảy ra chuyện gì thế này? Mùi thuốc S***g cũng quá đậm đặc luôn rồi.
Hạ Tiểu Hi lại hỏi Hoa Thiếu Kiền: “Hoa Thần, anh cũng nghe được rồi đúng không?”
Hoa Thiếu Kiền đặt ly trà xuống, gật đầu một cái, dáng vẻ ngay thẳng không chút thiên vị.
Hạ Tiểu Hi quay xong video, save thật kỹ.
Cười hì hì quay đầu lại, khiêu khích nhìn cô nàng não tàn Phù Mỹ Quân kia một cái.
Phù Mỹ Quân tức giận đến mức chỉ hận không thể xé toạc cái miệng đó ra.
Đồ tiện nhân này! Là một bè một phái với Lăng Vi kia!
Phù Mỹ Quân trợn mắt nhìn Hạ Tiểu Hi, cả giận: “Cậu thu hình cũng vô ích thôi! Tôi chờ đến ngày cái da trâu các cậu thổ bị nổ tung!”
Nói đến đây, chân mày Phù Mỹ Quân đột nhiên nhíu lại, hỏi Lăng Vi: “Da trâu cũng không phải thứ có thể tùy tiện thổi được, nếu như Laroe khống ản xuất ra bản giới hạn lấy tên cậu, thì cậu làm thế nào?”
Cũng không thể để cho mỗi mình cô ta phải chịu thưa thiệt được?!
Lăng Vi phong đạm vân khinh nói: “Không sản xuất ra được, thì tôi sẽ ăn bàn.”
“Được! Đến lúc đó, tôi bảo người chuẩn bị cho cậu hẳn cái bằng gỗ hoàng hoa lê.”
Hoa Thiếu Kiền phía bên kia nhìn Lăng Vi một cái, khóe môi khẽ vương ý cười. Đây chính là cô gái mà anh ta thích… mặc dù không thuộc về anh ta, thế nhưng… anh ta vẫn rất vui vẻ.
Chỉ hận không thể móc tin móc phổi ra cho cô.
Hận không thể đưa luôn cái mạng sống này cho cô!
Nhưng mà, trái tim cô ấy đang đặt trên người một người đàn ông khác rồi…
Trong nháy mắt ánh mắt Hoa Thiếu Kiền liền trở nên ảm đạm. Mặc dù anh ta rất thích cô, thế nhưng anh ta cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của cô, chỉ cần cô vui vẻ, hạnh phúc, cuộc sống gia đình trôi qua bình ổn, anh cũng tình nguyện làm một người thủ hộ trong im lặng.
Nhưng mà, nếu như Diệp Đình dám đối xử với cô không tốt cho dù chỉ một chút, như vậy… thì xin lỗi nhé, Hoa Thiếu Kiền anh tuyệt đối sẽ không nương tay!
Anh gian nan thu hồi tầm mắt, ra vẻ lãnh đạm thưởng trà. Nhưng mà… chỉ có mỗi mình anh biết, muốn dời tàm mắt từ trên người cô trở về, đó là một chuyện khó khăn đến nhường nào.
Những người khác vẫn đang thảo luận về chuyện chiếc xe phiên bản giới hạn mà Lăng Vi thiết kế.
Bầu không khí trong căn phòng Tử Vi lập tức bị đẩy đến mức nóng hổi.
Các bạn học, người bên trái một câu, lại đến lượt người bên phải, bàn luận viển vông sôi nổi.
Phù Mỹ Quân rõ ràng là đang nhắm vào, khiến cho Hạ Tiểu Hi vô cùng tức giận!
Tính cách của cô vẫn luôn được người khác gọi là ‘bánh bao’, bởi vì những lúc mà cô bị người khác ức hiếp, từ trước tới nay đều luôn không đáp trả.
Thế nhưng, khi có người ức hiếp bạn của cô, cô tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
Nhất là, Lăng Vi ——
Tiểu Vi đã trải qua biết bao nhiêu chuyện? Trong bọn họ có ai biết được?
Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, tiểu Vi đã tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Những bạn học này là ai cơ chứ? Hai mươi mấy tuổi đầu còn ăn bám ba mẹ, có tư cách gì để cười nhạo tiểu Vi đã cố gắng phấn đấu như vậy?
Hạ Tiểu Hi càng nghĩ lại càng tức. trên mặt cô đầy hỏa khí, bĩu môi nói: “Thiết kế một kiểu xe phiên bản giới hạn thì đã là gì chứ? Các cậu có biết Laroe đã thưởng cho tiểu Vi cái gì không?”
Phù Mỹ Quân còn chưa ‘bị xay ra bã’, chỉ thấy Hạ Tiểu Hi đột nhiên ngẩng đầu nên, kiêu ngạo nói: “Hai mẫu xe mà tiểu Vi thiết kế, chiếc 1-v1 kia, giá bán là 23 vạn một chiếc! Mỗi chiếc được bán ra, tiểu Vi có thể nhận được 23000 tiền thù lao. Nếu như bán ra được mười chiếc! Ha ha… Phù Mỹ Quân, đến lúc đó cậu sẽ phải chuẩn bị 2 tỉ 3 để mua xe đó nha…”
Phù Mỹ Quân chỉ cảm thấy như có gì ập thẳng vào tai mình đến phát đau.
Có người kinh hô: “thiết kế mẫu xe xong còn nhận được thù lao sao? Sao mình chưa bao giờ nghe nói qua?”
Lăng Vi nhẹ giọng giải thích: “Bởi vì lúc đó vừa vặn sắp đến ngày kỉ niệm 30 năm thành lập Laroe, thời điểm mình gửi bản thiết kế cũng chính là lúc được thưởng lớn. Laroe thành lập bao nhiêu năm như vậy, cũng chỉ có đúng một lần này, vừa đúng lúc bị mình gặp được, nhắc tới đúng là may mắn thật…”
Phù Mỹ Quân giống như đớp phải ruồi, sắc mặt vô cùng khó coi!
Lăng Vi càng nói càng có vẻ như chuyện này là thật, giống như đúng là cô đã thiết kế ra được mẫu xe đó vậy.
Sau đó, trên bàn tiệc không ngừng có người hỏi Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi về chuyện thiết kế mẫu xe.
Hàn Cương nhỏ giọng nói với bạn học bên cạnh: “Mặc dù mẫu xe đó là phiên bản giới hạn, nghe rất có khí phách, thế nhưng tiểu Vi cũng không cầm được bao nhiêu tiền. Tôi nói cho các cậu biết, mẫu phổ thông kia mới là lợi hại nhé! Chiếc xe kia dự định được bán ra với giá 21 vạn, với mỗi chiếc xe được bán ra, tiểu Vi có thể nhận được 210 tiền thù lao.”
Cô nói xong câu này rồi, Phù Mỹ Quân nhất thời chưa phản ứng kịp, giễu cợt nói: “210 đồng? Một chút tiền cỏn con như vậy, có gì hay là khoe khoang chứ?”
Sau đó, đột nhiên nghe thấy có một nam sinh bật thốt: “Mỗi chiếc xe được thưởng 210 đồng, nếu bán ra một trăm nghìn chiếc, chẳng phải là có 21 triệu rồi sao? Mình tính không sai chứ?”
“Trời ơi ——”
2100 vạn?
“Lăng Vi… sao cậu lợi hại thế?” “Laroe điên rồi sao? Bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy để thưởng cho nhân viên?”
Lăng Vi vội vàng nói: “Chỉ có mỗi lần này, hơn nữa… công ty vốn là muốn chia cho tất cả nhân viên…” Nhưng mà, trời xui đất khiến thế nào, một bản thiết kế đã bị mất, trong lúc lâm nguy cô đã dùng bản thảo ‘ngựa hoang’thay thế nên mới có thể ổn định được thế cục. Hơn nữa do có Diệp Đình nhúng tay, phần thưởng này mới rơi vào túi của mình Lăng Vi.
Trong nháy mắt Lăng Vi liền khiến các bạn học mở rộng tầm mắt. Lúc này Hoa Thiếu Kiền mới nhàn nhạt bổ sung thêm: “Mẫu phổ biến của Laroe, đã tiêu thụ được hơn 40 vạn chiếc.”
Một sinh viên kinh ngạc thốt: “Hơn 40 vạn chiếc… không phải chứ?”
Hoa Thiếu Kiền lãnh đạm gật đầu.
“Wow! Đó không phải là có hơn 80 triệu rồi sao?”
Điều này sao có thể được chứ? Một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học… còn đang là một thực tập sinh, công ty vì sao lại phải dành đãi ngộ tốt như vậy cơ chứ?
Lúc này, Vu Tình ghen tị lầm bầm một câu: “Người ta chế tạo một chiếc xe mới kiếm được bao nhiêu tiền? Lại còn chia cho cô ta nhiều như vậy? Đầu óc ông chủ có phải bị bệnh rồi không?”
Trong đầu Lăng Vi thầm nghĩ, ông chủ không chỉ không có bệnh, mà còn muốn xin cô thiết kế luôn kìa.
Lần trước nguy cơ Laroe bị trộm bản thiết kế kia, nếu như không phải có cô ngăn lại cơn sóng dữ, tổn thất của công ty tuyệt đối phải lấy đến hàng tỉ để tính!
Hơn 80 triệu? Điên thật rồi! Phù Mỹ Quân hoàn toàn không dám tin.
Còn có Vu Tình, cô ta trợn trừng mắt nhìn Lăng Vi, hận không thể dùng ánh mắt đó đè ép ૮ɦếƭ Lăng Vi! Tiện nhân thì được người ta thưởng thức, mà một thân tài hoa của cô ta thì lại bị mai một! Thật đáng hận ——
Vu Tình hận đến mức nghiến răng cũng phát ra tiếng ken két.
Nhưng các bạn học khác cũng không hề nghĩ như vậy, những lời nói của học trưởng Hoa Thiếu Kiền đã thừa nhận hai mẫu thiết kế kia của Lăng Vi rồi.
Hơn nữa Lăng Vi là một sinh viên nỗ lực nhất trong lớp bọn họ, dáng dấp cô xinh đẹp, nhưng từ trước đến giờ vẫn không ỷ vào việc mình xinh, mà ngược lại còn vô cùng chăm chỉ.
Có lúc, thậm chí cô còn chịu được khổ cực hơn cả những nam sinh khác trong lớp.
Lúc ở trường học, các bạn cùng lớp đều hi vọng tương lai Lăng Vi sẽ nhận được phát triển tốt.
Ai có thể nhẫn tâm nhìn một cô gái nỗ lực như vậy không thành công được đây?
Không một ai! Dường như tất cả các bạn học cùng lớp đều hi vọng cô sẽ được tốt hơn, nhưng mà tin tức hôm nay nghe được thật sự quá khiến mọi người khiếp sợ!
Có mấy bạn học nam rối rít đứng lên chúc mừng Lăng Vi: “Lăng Vi! Ông trời có mắt —— cố gắng bao nhiêu năm như vậy của cậu, không hề uổng phí chút nào!”
Trước khi Lăng Vi đến đây, cô không muốn nhắc đến chuyện này.
Nhưng hiện giờ đã nói ra, cô cũng tương đối thản nhiên. Cô dựa vào tài năng của mình mà nhận được, không mất mặt chút nào.
Thậm chí, còn đáng để kiêu ngạo! Nhưng ngày hôm nay cô không dám uống R*ợ*u, Hạ Tiểu Hi nói: “Tiểu Vi bị dị ứng R*ợ*u, đổi cho cậu ấy một ly trà đi.” Các bạn học cũng thoải mái: “Nào, lấy trà thay R*ợ*u cũng được.”
Lúc này, Phù Mỹ Quân đột nhiên nói: “Ái chà… Lăng Vi thật đúng là có tiền đồ, đã làm giám đốc, lại còn kiếm tiền triệu… thật đúng là xưa không bằng nay nha. Ngay cả R*ợ*u cũng không uống, bạn học mời R*ợ*u, cũng không cho mặt mũi, đúng là thể diện lớn thật?”
Câu nói của Phù Mỹ Quân vừa dứt, mấy người bạn học cùng bàn cũng ghen tị phụ họa theo: “Đúng đấy… Có khả năng là xem thường bạn bè học cùng rồi.”
Có không ít bạn học đều thay đổi sắc mặt: “Lăng Vi, người ta chúc mừng cậu là chuyện tốt, dị ứng R*ợ*u cái gì chứ? Cũng đâu có ૮ɦếƭ người, chỗ tôi có thuốc chống dị ứng này, cậu có cần không?” Cùng tốt nghiệp đại học Yến Kinh ra, tài hoa của Lăng Vi người ta được người ta thưởng thức, có thể kiếm được bao nhiêu tiền như vậy…
Còn các cô chỉ có thể làm việc trong một công ty nhỏ bé…
Trong lòng cũng có chút cảm giác ghen tị.
Lăng Vi đứng dậy, thản nhiên nói: “Hôm nay quả thật mình không thể uống R*ợ*u, không phải bởi vì mình bị dị ứng R*ợ*u. Mà bởi vì thân thể không thoải mái, có lẽ là mang thai rồi… uống R*ợ*u sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa nhỏ, mọi người có thể hiểu được đúng không?” Câu nói của cô còn chưa dứt, khuôn mặt đã đỏ bừng hết lên rồi.
Hoa Thiếu Kiền và Hứa Tử Huân đột nhiên đồng thời quay sang nhìn Lăng Vi, nước trà trong chiếc ly trên tay Hoa Thiếu Kiền khẽ tràn ra mu bàn tay, còn ly trà của Hứa Tử Huân thì rơi thẳng một đất. Phần lớn bạn học ở đây đều biết Lăng Vi đã kết hôn rồi, hơn nữa còn là gả cho Diệp Đình. Thế nhưng… một đám FA trong phòng đột nhiên nghe nói nữ thần của họ đã có đứa bé của người khác, loại tâm tình đó… giống như bức danh họa nổi tiếng thế giới đang treo trong nhà đột nhiên bị kẻ khác trộm đi vậy. Trong nháy mắt cả căn phòng bỗng bộc phát ra một loạt những tiếng rì rầm.
Lúc này, cô giáo Đan mới gõ xuống bàn một cái, nói: “Tiểu Vi mang thai, quả thực không thể uống R*ợ*u.” Bà đứng dậy, giống như lúc bình thường giảng bài cho sinh viên, nhìn khắp một vòng học sinh của mình, nói: “Trước kia cô từng nói một câu thế này, không biết các em có còn nhớ hay không…”
Tất cả học sinh đều ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn về phía cô giáo Đan.
Cô Đan nói: “Cô thường xuyên nói rằng, cơ hội là dành cho những người có chuẩn bị. Mỗi một học sinh đang ngồi ở đây, cơ hội của mỗi cá nhân đều không giống nhau, khả năng của mỗi cá nhân cũng đều khác biệt. Lăng Vi không chỉ có cố gắng trên phương diện nghiên cứu máy móc động cơ, mà phương diện hội họa, em ấy cũng rất có thiên phú. Các em cũng biết, từ mười mấy tuổi em ấy đã bắt đầu vẽ truyện tranh, thật ra chuyện này chính là cả một quá trình rèn luyện. Lăng Vi cố gắng bao nhiêu năm như vậy, thời điểm cơ hội tìm đến chỗ em ấy, em ấy đã thành công, chẳng lẽ lại chỉ dựa vào mỗi vận may thôi hay sao? Không phải! Cho dù em ấy có thể thành công, cũng là bởi vì em ấy đã có chuẩn bị, hơn nữa còn chuẩn bị vô cùng chu toàn!”
Mấy học sinh bên cạnh cô giáo Đan cũng đều đứng lên: “Đúng vậy… cô Đan nói không hề sai chút nào, Lăng Vi vẫn luôn là sinh viên chăm chỉ nỗ lực nhất trong chúng ta, đáng được kính phục! Nào, Lăng Vi, mình kính cậu.”
“Lăng Vi, mình cũng kính cậu!”
Lăng Vi nâng ly trà cụng ly với các bạn học. Cô cũng hơi cảm thấy có lỗi, lúc ngồi xuống, cô cảm kích cười với cô giáo Đan một tiếng, cô giáo Đan nắm lấy tay cô, khích lệ cô.
Trong lòng Lăng Vi tràn đầy cảm kích. Mới vừa rồi, những lời nói của cô Đan vô cùng có sức ảnh hưởng. Bầu không khí vừa nãy trên bàn… thật đúng là quá mức gượng gạo, cũng may có cô Đan giải vây giùm cô.
Thật ra thì… Lăng Vi vẫn luôn hi vọng các bạn học của cô cũng có thể thành công, cô hi vọng tất cả bọn họ đều có tiền đồ.
Nhưng, giống như cô giáo Đan đã nói vậy, cơ hội của mỗi cá nhân là khác nhau, khả năng của mỗi người cũng không hề giống nhau, điều quan trọng nhất chính là, tính cách của mỗi người đều bất đồng, có người tích cực, có người tiêu cực.
Có thể nói như thế này… khi cùng đối mặt với một chuyện, có người có thể hoàn thành tốt chuyện đó, thế nhưng, có người lại chỉ làm mọi chuyện trở nên bết bát hơn.
Cho nên, khi gặp được đúng cơ hội, có người có thể nắm chặt lấy, có người lại không.
Cũng ví như, một công ty lớn như Laroe, nhiều nhà thiết kế nổi danh như thế cùng nộp bao nhiêu bản thảo, cũng chưa từng được thông qua.
Duy chí có mỗi bản thảo của cô, được tất cả thông qua —— nói những lời hơi tự phụ một chút, cô có loại năng lực này!
Nếu như đổi thành một người bạn học khác, cũng chưa chắc đã có thể nắm chặt lấy cơ hội này.
Mặc dù không cùng bàn với Lăng Vi, nhưng tầm mắt Hứa Tử Huân vẫn luôn rơi vào trên người Lăng Vi. Những lời hôm nay Lăng Vi nói, khiến cho anh ta có chút không nơi dung thân. Anh ta vẫn biết Lăng Vi rất giỏi, cũng vẫn luôn tin chắc rằng cô có thể làm nên sự nghiệp thành công.
Thế nhưng, anh ta thật sự không biết Lăng Vi lại lợi hại đến như vậy…
Kiểu xe phiên bản giới hạn, còn được tổng công ty Laroe thông qua? Hai mẫu xe đều đồng thời lấy tên cô để đặt, anh ta vẫn luôn biết rằng cô rất có tài hoa, hơn nữa cực kỳ có thiên phú trên phương diện hội họa, lại thông minh chăm chỉ, rõ ràng rung động lòng người đến như vậy.
Một cô gái ưu tú như vậy là bạn gái trước kia của anh ta… đáng tiếc, anh ta đã vứt bỏ cô…
Mới tốt nghiệp nửa năm, Lăng Vi đã ngồi lên vị trí giám đốc bộ phận thiết kế, còn anh ta… vẫn là thông qua quan hệ để vào được Laroe. Mặc dù gia tộc có thể mở công ty cho anh ta, nhưng dù sao cũng không phả là dựa vào chính thực lực của anh ta.
Sắc mặt Hứa Tử Huân vừa kỳ lại vừa khó coi, mặc dù anh ta đã chia tay với Lăng Vi, thế nhưng bạn học trong nhóm sẽ so sánh! Một thời gian trước, chuyện của hai người Lăng Vi và Diệp Đình huyên náo khắp cả thành phố, những nữ sinh yêu thích bát quái, hiện giờ đều biết Lăng Vi là phu nhân hào môn bậc nhất.
Trong lòng Hứa Tử Huân cảm thấy ủ dột, tiểu Vi không thể quay lại nữa rồi… đồng thời anh ta cũng tự khích lệ bản thân mình, nhất định phải làm nên sự nghiệp rạng rỡ! Nếu không, sau này anh ta đứng trước mặt bạn bè trong trường, căn bản sẽ phải cúi gập cả người.
Hứa Tử Huân đột nhiên đứng dậy, nâng ly với Lăng Vi: “Tiểu Vi, bao nhiêu lời muốn nói đều nằm hết trong ly R*ợ*u này, tôi hi vọng em được hạnh phúc, chúc mừng em có quý tử, chúc mẹ con em được bình an.”
Anh ta cắn răng, ngửa đầu uống hết chén R*ợ*u, lúc đặt ly xuống, giống như đã thật sự buông cô gái này ra khỏi lòng mình luôn vậy.
Nhưng mà, chỉ có mỗi mình anh ta biết, anh ta không thể nào buông được, cũng không thể quên được.
Nhưng, lại không thể không buông, không thể không quên đi.
Hứa Tử Huân uống mấy ly R*ợ*u trong phiền muộn, hốc mắt cũng trở nên đỏ bừng, lại nâng thêm một ly R*ợ*u lên: “Hôm nay là ngày sinh nhật của cô Đan, chúng ta cùng chúc cô Đan luôn luôn khỏe mạnh, sinh nhật vui vẻ!”
Các bạn học đang ngồi đều đứng lên, rối rít mời R*ợ*u cô giáo Đan.
Cô giáo Đan cũng rất vui mừng khích lệ mọi người: “Muốn giỏi hơn nữa phải cố gắng thật tốt, không kiêu ngạo không vội vã.”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hứa Tử Huân hơi có chút cảm khái: “Từ sau khi tốt nghiệp, rất nhiều bạn học cũng không liên lạc được, chúng ta có thể tụ họp với nhau lần này, thật sự không hề dễ dàng chút nào. Chúng ta đều là bạn học cùng người, hiện giờ người trong nước người nước ngoài, trời nam biển bắc, tán lạc chân trời… sau này không biết liệu có còn cơ hội gặp mặt nữa hay không, hôm nay mượn buổi tiệc đưa tiễn này, tôi kính mọi người một ly, hi vọng mỗi một bạn học đang ngồi ở đây, cũng có thể tạo ra một vùng trời cho riêng mình!”
Nói xong, lại nhìn về phía Lăng Vi, không nói thêm gì nữa, yên lặng uống cạn hết ly R*ợ*u.
Hứa Tử Huân uống xong ly R*ợ*u đó, chỉ cảm thấy yết hầu cũng cay xót, trong lòng tràn đầy đắng chát, chát đến nỗi anh ta khó có thể miêu tả thành lời.
Thật lâu sau, anh ta hít sâu một hơi rồi lại một lần nữa mời R*ợ*u những bạn học các bàn khác, cả nhóm người cũng nâng chiếc ly trong tay lên kính ngược lại.
Anh ta, đã hạ quyết tâm rời đi, không trở về nữa.
Có mấy sinh viên nữ phiền muộn đến muốn khóc.
Tiệc R*ợ*u bắt đầu, mọi người cũng đều uống nhiều rồi. Chỉ một lát sau, có một bạn học nữ len lén hỏi Lăng Vi: “Lăng Vi, lúc trước cậu thật sự sắp cử hành hôn lễ với Diệp tổng giám đốc rồi sao?”
Lăng Vi không muốn nói đến đề tài này, mỗi khi nhớ tới trong lòng cô đều khó chịu. Hơn nữa, mỗi khi có người khác nhắc tới, thì sẽ liền không kết thúc được.
Cô chỉ muốn đến đây ăn một bữa cơm, cũng không phải tới để trả lời phóng viên.
Cô không lên tiếng, bạn học kia cũng thức thời không hỏi nữa. Hoa Thiếu Kiền vừa vặn nghe được câu hỏi của nữ sinh này, anh ta ngước mắt lên nhìn về phía Lăng Vi. Lăng Vi cũng đúng lúc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt anh ta.
Trong đôi mắt đen kia có chứa một dấu hỏi, lại có một chút bất đắc dĩ, không biết làm thế nào mà… trong đó như chứa thêm một chút đau lòng.
Cũng không thể che giấu được.
Đột nhiên, Vu Tình ngồi đối diện lại nói một câu: “Hiệp nghị kết hôn thì làm gì có hôn lễ! Vì sao hôn lễ lại bị nháo loạn, các người cũng không biết sao? Thật ra chính là Diệp tổng người ta không muốn làm, nên mới cố ý gây ra những chuyện kia. Cũng chẳng phải bí mật gì… mọi người đều đã biết, thế mà còn hỏi?”
Nhắc đến Diệp Đình, Vu Tình liền nghiến răng nghiến lợi, bộ *** và cái cằm của cô ta cũng đều là do người đàn ông kia ban tặng! Còn cả công ty của ba cô ta nữa, cũng bị Diệp Đình làm cho tan nát… Khiến cô ta… hiện giờ gặp ai cũng đều cảm thấy mình thấp hơn ba phần!
Mặc dù cô ta hận Diệp Đình, nhưng ngoài miệng vẫn không dám nói lời gi độc miệng.
Nhưng trong lòng vô cùng uất nghẹn, không nói cái gì đó ra ngoài thì cứ như sẽ bị ngộp ૮ɦếƭ vậy.
Lúc này nghe thấy có bạn học nhắc đến Diệp Đình, Vu Tình liền nắm chặt lấy cơ hội để bêu xấu Lăng Vi! Có bạn học không tin, Vu Tình trợn mắt nhìn qua giống như nhìn một kẻ ngu si, giọng nói chanh chua: “Mấy người cũng đừng kêu không tin, cứ thử hỏi Lăng Vi mà xem, cô ta có dám nói là hiệp nghị kết hôn mình ký với Diệp tiên sinh không phải là khế ước không? Đúng là đáng cười! Một người phụ nữ vì tiền mà bán rẻ bản thân mình, các người còn coi cô ta là nữ thần! Một đại nhân vật như người ta, chẳng qua cũng chỉ muốn dùng cô ta làm công cụ phát tiết, để đối phó với thế lực của gia tộc mà thôi! Ai rảnh hơi mà sẽ thật sự quan tâm đến cô ta?”
Phù Mỹ Quân cũng đột nhiên thấp giọng lầm bầm với những người bên cạnh: “Ừ… chỉ nhìn Lăng Vi hiện giờ thì biết, lái một chiếc xe nát mấy trăm nghìn, trên người không đeo lấy một thứ trang sức nào. Nói cô ta là phu nhân chính thức của đại tổng giám đốc tập đoàn quốc tế tiền tỉ? Có quỷ mới tin!” Giọng nói của hai người không lớn, chỉ có những người bên cạnh mới nghe thấy.
Nữ sinh ngồi cạnh Vu Tình phản bác một câu: “Cũng không thể nói như vậy được, không có bằng chứng, cậu nói như thế là có hơi ác độc, cậu đang hủy hoại danh dự của Lăng Vi.” Một nữ sinh khác lại nói với Phù Mỹ Quân: “Hai người nhà ngươi ta sống chung thế nào. Thì có quan hệ gì với chúng ta? Lăng Vi người ta thích mặc cái gì, thích đeo thứ đồ trang sức nào, tôi cũng không quan tâm. Chúng ta cứ biết mình là được. Lăng Vi với nguời ta có phải là ký hợp đồng hay không, đó là chuyện của hai người bọn họ, ba mẹ người ta không bận tâm thì thôi, cậu quan tâm làm cái quằn què gì chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc