Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 157

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Reng reng reng ——”
Trong phòng làm việc, điện thoại vang không ngừng, sau khi tiễn Nhan lão gia tử và Nhan Mặc Phi ra ngoài, Lăng Vi xoay người đi vào nghe điện thoại.
Là Diệp Đình gọi tới, anh nói: “Vợ…. Anh muốn uống ly càfe đen của quán Kachi. Chính là quán trên đường về nhà của chúng ta.”
Lăng Vi buồn cười: “Anh có một trợ lý, một thư ký trưởng, bốn thư ký… Chuyện mua càfe, còn cố ý gọi em đi mua cho anh?”
Diệp Đình cười nói: “Em mua uống ngon hơn người khác mua.”
Lăng Vi dựa vào bàn làm việc, nghe bên anh truyền tới tiếng hít thở nhàn nhạt.
Cô có cảm giác lỗ tai cũng nóng lên.
Cô cười hỏi: “Không phải anh không quen uống càfe bên ngoài sao? Phòng làm việc của anh có hạt càfe không? Bảo bọn họ pha cho anh!”
Diệp Đình không nhanh không chậm nói: “Đột nhiên nghĩ tới mùi vị càfe lần trước uống cũng không tệ lắm…”
“…” Lăng Vi hết ý kiến, muốn chọt anh đôi câu, nhưng… vừa nghĩ tới ánh mắt mê ly lại tràn đầy mong đợi của anh, cô liền mềm lòng, ôn nhu đáp: “Được, vậy bây giờ em đi mua, anh chờ một lát…”
“Được, vợ, anh yêu em.”
Tai Lăng Vi nóng hơn, cúp điện thoại.
Người này… Không biết đang giở trò quỷ gì…
Cô cầm ví tiền đi ra ngoài, thầm nghĩ… Chuyện này… sao luôn có cảm giác không đúng.
Diệp Đình xưa nay đều uống càfe của mình tự pha, hôm nay lại trúng gió gì?
Cô cảm thấy trong lời nói của anh có…
“Đúng… Nhất định có chuyện gì trong này…” Lăng Vi cảnh giác, với tính cách của Diệp Đình, rất dễ khiến người khác mắc bẫy.
Chắc chắn là anh đào hố gì, chờ cô nhảy xuống…
Lăng Vi mới ra phòng làm việc, thấy A Lam đi tới: “Giám đốc Lăng…”
Lão gia tử đâu?
“Người đâu?” Lăng Vi nhìn sau lưng cô ta: “Không phải nói cô mời ông nội lên sao?”
Còn nói có việc gấp?
A Lam lúng túng nói: “Lão tiên sinh gặp bạn, hai người đi uống R*ợ*u… ông ấy nói, không có chuyện gì lớn thì không lên đây nữa.”
“…”
Lăng Vi cắn răng, vừa rồi còn nói có chuyện gấp! Nếu không phải ông tới cắt đứt, lúc này cô đã hỏi được người thần bí kia là ai! Lăng Vi cắn răng đi vào thang máy, vừa vào thang máy, chợt “ọe”
“Ọe ——” Dạ dày không ngừng chua xót, cả người cô lạnh cóng, môi run rẩy, nước mắt chảy ra ngoài.
“Ọe ——” Cô che miệng, chạy vào phòng vệ sinh. “Ọe ——” Lăng Vi buồn nôn… Cô đưa tay mở vòi nước, rửa tay rửa mặt, nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, còn hơi tái xanh.
“Cũng không biết là mang thai hay là tác dụng thuốc.” Hồ lão tiên sinh nói không nhanh như vậy, nhưng cũng không phải không có đột ngột, bây giờ cô hoàn toàn không nắm chắc. Ba ngày sau khi uống nước táo kia, mỗi lần cô buồn nôn càng nhiều hơn trước, cũng không biết… có phải làm mất tác dụng thuốc hay không… Càng nghĩ càng lo lắng vì lúc này nôn nhiều hơn những lần trước, cảm giác không ngừng được.
Hai chân cô run rẩy chống bồn rửa tay, lúc này A Lam chạy vào: “Giám đốc, cô không sao chứ?”
Lăng Vi khoát tay, một lúc lâu mới đỡ.
“Tôi đi ra ngoài hóng mát một lát…” Ở trong công ty khó chịu ngột ngạt, vừa vặn đi ra ngoài mua càfe hóng gió.
Lăng Vi đi xuống lầu mua càfe, mua xong, trở về liền đi thang máy riêng của Tổng giám đốc lên thẳng phòng làm việc Diệp Đình.
Khi cô mở cửa vào, thấy Diệp Đình ngẩng đầu, nhìn sau lưng cô.
Lăng Vi nghi ngờ, nhìn cái gì thế? Trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng… Được nha —— bảo cô mua càfe, thì ra quả thật là một cái hố!
Cô đã biết… anh bảo cô đi mua càfe là muốn cô xuống lầu… Ông nội ở đại sảnh, anh cự tuyệt gặp lão gia tử, lại sợ lão gia tử khó chịu… liền gọi điện bảo cô đi xuống, sau đó mượn cớ muốn cô đi mua càfe, để cô và lão gia tử “vô tình gặp mặt”…
Diệp Đình không biết sau khi lão gia tử bị anh cự tuyệt, ông liền tìm cô…
Sau đó, lão gia tử lại đột nhiên bị một người bạn lôi đi uống R*ợ*u…
Thật buồn cười, tính cách kỳ quặc này! Khó trách là máu mủ chí thân, một người, hai người, đều như nhau!
Nhưng mà… tính cách này của Diệp Đình, còn rất dễ thương…
Cô thêm điểm cho anh.
Lăng Vi đặt càfe lên bàn.
Cách bàn làm việc, Diệp Đình ngước mắt nhìn cô chăm chú. Lăng Vi tức giận nói: “Muốn em đi xuống gặp ông nội, còn không nói thẳng…. Dày vò em mua đi mua càfe cho anh!”
Diệp Đình bị cô vạch trần, mím môi thành một đường, đưa tay lấy càfe.
“P0'p ——” Lăng Vi giơ tay đánh tay anh: “Cứ thế uống à, không bày tỏ thành ý?”
Diệp Đình nhìn cô, bỗng nhiên nhướng mày bật cười, anh đứng lên, tay lướt trên bàn, bước chân dài vòng qua bàn, đi tới trước mặt cô.
Anh đứng đối diện cô, cúi người nhìn cô, ép cô vào góc bàn: “Muốn bày tỏ thế nào?”
Hai tay anh chống trên mặt bàn, đè lên hai tay cô, mười Ng'n t của anh đan vào tay cô, gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô.
Lăng Vi ngửa người về sau, tư thế rất khó chịu. Cô đưa tay níu lấy cổ áo anh: “Mau quỳ xuống hát cho chị.”
Diệp Đình nhếch môi cười, mặt lại kề sát tới cô: “Hát? Anh không biết hát, vợ hôn hôn anh, anh sẽ hát.” Nói xong, anh cầm ly càfe lên uống một hớp, lại dán lên môi cô, truyền càfe vào miệng cô.
“Ừm ——” Lăng Vi quay mặt đi.
Người này, thật ác độc!
Càng ngày càng không có chừng mực.
Cô che miệng, muốn vào phòng vệ sinh phun càfe ra ngoài, nhưng Diệp Đình nhanh chóng nâng cằm cô, thuận thế giơ tay lên: “Nương tựa lẫn nhau, vợ…”
Lăng Vi bị ép nuốt càfe xuống, khóe miệng còn dính một giọt càfe, anh lập tức kề sát, đầu lưỡi nhẹ nhàng *** càfe vào trong miệng.
“Bùm ——” Mặt Lăng Vi trong nháy mắt đỏ bừng, tim đập nhanh lên.
“Ọe ——” Cô chợt đẩy anh ra, chạy vào phòng vệ sinh.
Diệp Đình cau mày, không phải cùng uống càfe sao? Sao phản ứng lớn như vậy? Cũng không phải trước kia chưa từng uống chung…
Anh đi vào theo, thấy cô nôn mửa đến khó chịu: “Thế nào? Hôm nay phản ứng lớn hơn bình thường, xảy ra chuyện gì?”
Lăng Vi nói: “Không biết… Hôm nay vô cùng khó chịu, còn mệt…”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, Diệp Đình cũng nhìn cô.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc lâu, cô rốt cuộc bừng tỉnh… Diệp Đình giơ tay xoa môi cô, ôn nhu kéo cô vào trong ***, sâu sắc nói bên tai cô: “Anh không muốn có con, em khó chịu như vậy, anh không thích.” Anh vuốt tóc cô, lựa lòng bàn tay giống như muốn xoa vỡ cô.
Lăng Vi xoay người rửa tay, cắn răng không lên tiếng.
Anh ôm eo cô, kéo cô đi, thấp giọng nói: “Chọc em thôi.”
Lăng Vi cười, cánh tay nhẹ nhàng ôm eo anh, Diệp Đình cắn tai cô: “Tối nay lại đến chỗ Hồ lão tiên sinh khám.” Lăng Vi gật đầu, tim nhảy thình thịch, cô có một dự cảm mãnh liệt… Cô có thể mang thai. Dự cảm vô cùng vô cùng mãnh liệt!
Nhưng suy nghĩ một lát, lại không đúng: “Hình như em nghĩ sai rồi, chúng ta mới trở lại từ chỗ Hồ lão tiên sinh được mấy ngày… Khi đó còn chưa mang thai… Mới vài ngày, không phản ứng nhanh như vậy… Chắc không phải là…”
Thấy cô nhíu chặt mày, Diệp Đình an ủi cô: “Thuận theo tự nhiên, càng để ý càng không có được.”
Anh ôm cô đi ra, hôn sâu môi cô.
“Đừng làm bậy, bây giờ còn là giờ làm việc…” Lăng Vi bị anh hôn đến chóng mặt, đột nhiên thấy một bàn đồ tuyệt đẹp trên bàn anh, cô đi tới nhìn, những bản đồ này đều là danh lam thắng cảnh vô cùng nổi tiếng trên thế giới, mấy tờ đầu là một vài hải đảo đẹp, có Maldives, có đảo san hô, Tahiti, Saipan*…
(*) Tahiti: Tahiti là đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương. Đây là trung tâm kinh tế văn hóa và chính trị của Polynésie thuộc Pháp. Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô bao quanh.
Saipan: Saipan là hòn đảo lớn nhất và là thủ đô của Thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảo nhiệt đới nằm trên quần đảo Mariana phía tây Thái Bình Dương với tổng diện tích 115.4 km2.
“A? Anh xem mấy thứ này làm gì? Sao lại muốn lặn biển nữa?” Cô liếc nhìn những bản đồ tuyệt đẹp kia, đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì… sau mấy tờ đó là một vài vườn hoa đẹp…
Có vườn hoa Chi Oải Hương của Provence, có vườn hoa Tulip của hà Lan, có vườn hoa hồng ở Bulgaria, còn có vườn hoa súp lơ ở núi Kỳ Liên, còn có biển hoa anh túc vô tận…
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, thấy tròng mắt đen của anh sâu kín nhìn cô chăm chú, mắt anh đầy nóng bỏng, mang theo tia ôn nhu. Mặt Lăng Vi từ từ đỏ lên, cô lại lật tiếp…
Sau đó đều là danh lam thắng cảnh nổi tiếng toàn thế giới, tiếp theo… trang cuối cùng…
Cô thấy được một bộ áo cưới!
Áo cưới… trắng thuần thánh khiết, ưu nhã cao quý, thiết kế nếp uốn ở *** có thể bao lấy đường cong phụ nữ. Bên hông đính kim cương óng ánh, sáng rực nhưng không quá mức. Duy mỹ lãng mạn, linh động như tiên tử…
Áo cưới này cực kỳ phù hợp với khí chất của cô, tựa như làm theo yêu cầu cho riêng cô, nói là làm theo yêu cầu cũng không thể biểu đạt áo cưới này phù hợp với khí chất của cô, áo cưới ẩn chứa tiên khí này tựa như chỉ có vì một mình cô.
Trừ cô, không có người nào thích hợp.
Ng'n t cô vuốt ve nếp uốn của áo cưới…
Cô cực thích áo cưới này, bản thân là nhà thiết kế xe ô tô, lại đam mê vẽ, cô cũng cảm thán sáng ý to gan và cảm hứng thiết kế tuyệt diệu của người thiết kế áo cưới này.
Cô ngước mắt nhìn Diệp Đình, thấy anh nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, hỏi: “Thích không?”
Trong đầu Lăng Vi chợt lóe lên một suy nghĩ, suy nghĩ này như ánh sáng của sao băng rộ lên trong đầu, cô nhìn áo cưới kia, lại nhìn Diệp Đình…
“Áo cưới này, là anh… thiết kế?”
Diệp Đình đưa tay ôm cô vào trong ***, ngồi xuống ghế: “Thỏa mãn không?”
Lăng Vi trong nháy mắt cả kinh đến mức mỗi tế bào đều phồng lên! Cô còn nhớ bức “Người đẹp Vi Vi” Diệp Đình vẽ ở cô nhi viện… nét vẽ đơn giản như quẹt diêm vậy… thật sự không thể nhìn nổi!
Mà bây giờ…
Anh… lại…. thiết kế ra một áo cưới hoàn mỹ như vậy?
Ng'n t cô phủ lên áo cưới đang run rẩy, Diệp Đình nắm tay cô, ôn nhu *** rái tai cô: “Anh muốn em làm cô dâu đẹp nhất trên đời.”
Lăng Vi ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt mê ly… Anh bật cười, hôn môi cô.
Cô nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được.”
Cô đã tặng anh cái gì chứ?
Thật hy vọng mai tìm được mẹ, để bà cùng tới tham gia hôn lễ hai người, bà nhất định rất vui phải không?
Đi ra phòng làm việc Diệp Đình, Lăng Vi cảm thấy chân nhẹ bỗng…
Ánh mắt sâu kín của anh, quá có ma lực rồi.
Anh tài giỏi như vậy, đẹp trai như vậy, có mị lực như vậy, bảo cô làm sao có thể chống đỡ được?
Mặc dù đã thân mật với anh, nhưng… cô còn như mối tình đầu của nữ sinh, mặt đỏ tim đập nhanh.
Rõ ràng anh không làm gì, chỉ thâm tình thành thục nhìn cô.
Cả trái tim cô, cả người cô đều sắp bay.
Ấm áp như vậy, ngọt ngào như vậy.
Không được! Không được!
Tĩnh táo hơn!
Không thể bị đầu độc!
Đây là công ty, tại sao có thể tâm viên ý mã*?
(*) Đứng núi này trông núi nọ, sớm nắng chiều mưa, thất thường.
Lăng Vi mím môi thành một đường, biểu tình trong nháy mắt trở nên nghiêm túc…
Ánh mắt sắc bén sáng ngời trở lại phòng làm việc.
Đoạn đường này, những người đi ngang cô đều âm thầm suy đoán: “Có phải Giám đốc Lăng và Tổng giám đốc gây gổ không? Các người nhìn đi… Giám đốc Lăng vừa từ phòng làm việc Tổng giám đốc đi ra, sắc mặt âm trầm như ăn thuốc S***g!”
“Hình như là vậy…. Tôi cũng nhìn thấy!”
Lúc ăn trưa, Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc đến nhà ăn, Tiểu Cầm đột nhiên đuổi theo: “Chị Lăng! Chị xem tin tức chưa?”
Lăng Vi cả kinh, chợt có cảm giác không ổn!
Bụng quặn thắt.
Cô cau mày, che bụng.
“Vi Vi, sao thế?”
Lăng Vi lắc đầu: “Không sao.”
Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc lấy điện thoại ra, thấy trên top tìm kiếm có: “Tác giả Thải Vi nhận được giải thưởng lớn trong Hội họa quốc tế, manga liên quan tới đồi trụy, ***, phi pháp.”
Ngay cả Lý Thiên Mặc cũng nhíu mày, anh ta là đàn ông còn không chịu nổi những lời lảm nhảm này. Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi… Có thể tưởng tượng được.
Sáng nay, toàn bộ công ty đều nói bóng gió về manga của Lăng Vi.
Mấy ngay nay, danh tiếng Thải Vi ngày càng lớn.
Còn có rất nhiều công ty trò chơi, điện ảnh và truyền hình liên lạc cô, kết quả… Đột nhiên truyền tin manga của Lăng Vi có liên quan tới đồi trụy, ***, phi pháp!
Lăng Vi đứng không vững, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi bối rối!
Bình luận weibo đều là chỉ trích và chửi rủa, thậm chí có rất nhiều phụ huynh học sinh yêu cầu cấm manga này.
“Thật không hiểu bọn trẻ bây giờ sao thích xem mấy thứ này? Cô nhìn cô ta vẽ gì đi? Máu tanh, ***! Còn có sắc tình! Con nhà tôi học theo thì làm thế nào?”
“Đúng vậy! Con tôi mỗi ngày đều xem, suốt ngày trì hoãn việc học, đúng là ảnh hưởng xấu đến thế hệ sau!”
Trong lòng Lăng Vi nguội lạnh.
Nói thật, manga của cô cũng không có máu tanh, ***, càng không có sắc tình!
Trước kia trong bản thảo cô có rất nhiều, nhưng sau đó nghĩ lại, vẫn bỏ đi, điểm sáng của cuốn manga này không ở chỗ nam chữ chính lộ bao nhiêu thịt.
Cho nên khi xuất bản, cô bỏ đi toàn bộ.
Trừ nam nữ chính đối thoại đùa giỡn hơi bẩn và khi nam chính anh hùng cứu mỹ nhân lộ cơ bụng tám múi ra thì không có gì khác. Cuốn manga này của cô thật sự được coi là thuần khiết trong ngành rồi!
Nói manga cô có tình tiết sắc tình, nhất định là lời nói vô căn cứ!
Cũng không biết tại sao bụng quặn đau từng trận từng trận một… cả người lạnh lẽo, run rẩy…
Lăng Vi vuốt ve bụng mình, cảm giác nhỏ hơi nóng lên. Tháng này còn chưa tới. Lần trước cô đọc sách có thấy, những người mang thai sẽ không có cảm giác thế này... Người ta mang thai đều sẽ không có cảm giác gì, thậm chí còn không biết là mình mang thai.
Cô lau mồ hôi đang rịn ra trên trán, Lý Thiên Hắc và Hạ Tiểu Hi đều đã sắp tức giận đến phát điên lên rồi.
“Ai nói các tình tiết trong manga của tiểu Vi đều là những cảnh máu tanh, ***? Rõ ràng là nói không có cơ sở mà.” Hạ Tiểu Hi tức giận nói: “Mình đã đọc đi đọc lại truyện này mấy lần rồi, rõ ràng là không có!”
Trong bộ manga này của Lăng Vi, có rất nhiều tình tiết đánh nhau, nhưng mà, đâu có nhiều cảnh máu tanh đâu!
Ngược lại, nó còn giúp cho con người ta hiểu được tinh thần bách chiết bất nạo(*) “Bị đánh ngã, còn có thể ngoan cường đứng lên”, khích lệ con người ta bước lên phát huy năng lực tiềm ẩn trong người mình.
(*)Bách chiết bất nạo: trăm lần bẻ cũng không cong (~ từ chối bao lần cũng không nản lòng).
Nhưng mà, trên weibo tràn ngập những bình luận mắng chửi thậm tệ.
Đủ các loại ô ngôn uế ngữ, cực kỳ khó coi!
Giống như hai người ở phía trên kia, còn có thể coi là có lý trí, chứ không ít người phía dưới không có lý trí, như muốn đảo cả tổ tông mười tám đời nhà tác giả lên.
Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Hắc và tiểu Cầm đọc đến nỗi lửa giận bốc tới tận đỉnh đầu!
Lý Thiên Hắc chỉ muốn đập điện thoại di động đi!
Nhưng Lăng Vi đè tay của anh ta lại.
“Thật ra thì... cũng không chỉ có những lời bình luận tiêu cực đâu, các cậu nhìn xem, cũng có những người nói chuyện giúp mình.”
Mặc dù trong đống bình luận này có rất nhiều lời bình luận mắng người, nhưng mà, vẫn còn có một nhóm người khách quan bình luận nói: “Quyển truyện này đâu đến nỗi như mọi người nói! Tôi thấy tác giả vẽ rất khá, rất đầu tư, rất nhiệt huyết, ít nhất còn có thể giúp chúng ta học được nhiều thứ từ trong này, trước kia tôi chỉ là người hèn nhát yếu đuối, nhưng từ sau khi đọc quyển truyện này, tôi đã học được tinh thần bền bỉ và kiên cường! Hơn nữa, còn học được đạo lý đừng tùy tiện từ bỏ mơ ước và hy vọng của mình! Những người gọi truyện này là truyện "Sắc"(*), liệu mấy người có biết cái gì gọi là "Sắc" không? Trong bộ manga này, ngoài nam chính lộ cơ bụng tám múi ra, còn lộ cái gì nữa? Chẳng lẽ ở trong thế giới của mấy người, cái này gọi là "Sắc"? Còn cả những người nói bộ truyện này máu tanh, *** nữa, mấy người đã thật sự đọc bộ manga này chưa? Rốt cuộc nội dung của bộ truyện này nói về cái gì, mấy người có thật sự hiểu được không?”
(*) Truyện sắc: truyện có nhiều cảnh nóng
“Like!”
“Cho lầu cuối 1like!”
“Lầu cuối nói hay lắm!”
Lời bình luận này, đã được like mấy ngàn lần.
Sau đó, lại có một lời bình luận hấp dẫn được đưa lên top bình luận: “Tôi đã xem tất cả manga của chị Thải Vi rồi! Nội dung trong manga của chị ấy đều nói về tình yêu đơn thuần, ấm áp ngọt ngào. Tôi đã theo manga của chị Thải Vi từ rất nhiều năm rồi, từ lúc tôi còn là một học sinh đã bắt đầu đọc manga của chị ấy, cho đến bây giờ tôi đã thuộc tộc đi làm. Đọc manga của Thải Vi, có thể khiến con người ta tin tưởng vào tình yêu thêm lần nữa. Thành thật mà nói, trước đây không lâu, tôi vừa mới thất tình, lúc nào cũng trong trạng thái mờ mờ mịt mịt. Cho đến khi tôi đọc được bộ " Lời bày tỏ giấu ở đầu thơ" của chị Thải Vi, tôi lại chợt có niềm tin vào tình yêu. Tôi biết, trên thế giới này, chắc chắn có một người khác sẽ trân trọng sự tồn tại của cô, chỉ là, tôi còn chưa gặp được người đó... chị Thải Vi, chỉ đừng để lời nói của những người đó làm ảnh hưởng, chị chỉ cần biết, chi là một tác giả truyện tranh có tài hoa lại có nội hàm, truyện tranh của chị đã chưa khỏi vết thương lòng của em, truyện tranh của chị đã khích lệ rất nhiều giống người trẻ tuổi như em, chị không cần phải chứng minh gì với người khác, chị chỉ cần biết, có rất nhiều người đã từng bị chị làm cho cảm động.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc