Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 156

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi cũng không phải là người vô cùng để ý người khác nghị luận mình, cũng không thèm để ý người khác đối với mình ra sao. Cô chỉ cảm thấy để khách hàng nghe được cáp dưới của mình nói ra nói vào thật quá thất lễ.
Giờ phút này bên cạnh cô là hai vị khách vô cùng quan trọng…
Tình huống này chỉ có cô mới có thể cảm nhận được … xấu hổ đến mức nào.
Lăng Vi mím môi, nhấc chân đi qua bộ phận thiết kế.
Lúc này đột nhiên có người hỏi: “Ai vậy? Các người nói truyện tranh nào? Có thể mua được ở chỗ nào?”
Đột nhiên Lusa nói: “Không biết, bức tranh kia tôi đã từng thấy, nghe nói… bức tranh kia… nội dung cực kì ghê tởm…”
“Sao cơ?” Có người la lớn.
“Bức tranh kia thế nào mà ghê tởm hả?”
Nháy mắt cả văn phòng nổ tung: “Lusa cô nói gì, cô nói bức truyện tranh của quản lý Lăng ghê tởm sao? Không phải chứ? Tôi còn định mua về xem đấy…”
“Lusa, cô thấy rồi sao? Tôi vẫn chưa thấy, có thể mua được ở chỗ nào?”
Đoàn nười vây quanh, Lusa xua tay: “Tôi không biết… tôi chưa thấy nhưng nghe Dung Cẩm nói, cô ấy nói bức vẽ cực kì máu me, cực kì ghê tởm…”
Đột nhiên cả văn phòng yên tĩnh lại, sau đó có người nói: “Dung Cẩm… là bạn gái của quản lý Hứa sao?”
“Đúng thế… mấy ngày hôm nay thường thấy bọn họ đi chung một chỗ, đôi khi còn cãi nhau.”
Người đàn bà kia xí một tiếng, cười nói: “Lời Dung Cẩm nói mà cũng tin, quản lý Hứa là bạn trai cũ của quản lý chúng ta, Dung Cẩm như vậy là ghen tỵ, sao cô ta có thể nói lời hay về quản lý của chúng ta? Cô còn tin lời Dung Cẩm… cô có bị ngốc không vậy?”
Lusa quanh co nói: “Tôi cũng không biết… tôi nghe mọi người trong văn phòng nói. Hiện tại có lẽ truyền cả công ty rồi cũng nên?”
Lăng Vi cau mày đi vào văn phòng.
“Cốc, cốc, cốc…” cô gõ cửa, mọi người trong văn phòng quay đầu nhìn xem.
Lúc nhìn thấy Lăng Vi, bọn họ hoảng sợ che miệng.
Tiểu Cầm bộ phận thiết kế số 1 đứng lên.
“Chị Lăng…” cô ta hoảng sợ nhìn Lăng Vi, lần thảo luận này, bộ phận thiết kế số 1 đều không tham gia, nhưng mà hai phòng bên hợp lại, bộ phận thiết kế số 1 có thể nghe được. Tiểu Cầm biết Lăng Vi không phải là người như vậy nhưng không có bằng chứng cũng không biết nói giúp thế nào.
Lúc này đám thiết kế bộ phận số 1 và số 2 nhao nhao về chỗ, mỗi người cúi đầu không ai dám nói gì.
Ánh mắt Lăng Vi sắc bén nhìn mọi người.
Tất cả mọi người im lặng, thậm chí chẳng dám ngẩng đầu, cả văn phòng tranh cãi ầm ĩ đột nhiên lặng ngắt như tờ.
“Chị Lăng…”
Sắc mặt Lăng Vi không vui, tiểu Cầm chẳng dám nói, hiện tại không phải là trợ lý của Lăng Vi nên không dám nói chuyện.
Tiểu Cầm nghĩ muốn an ủi cô nhưng mà trợ lý a Lam của Lăng Vi đã tiến lên mời hai người khách ở bên ngoài vào.
Lăng Vi giẫm lên đôi giày cao gót đi vào phòng khách, bên ngoài, mấy nhà thiết kế bộ phận số 2 đổ mồ hôi.
Hơn nữa, Lusa…
Cô ta run rẩy nhìn những người khác cầu xin giúp đỡ: “Tiểu Cầm, tiểu Cầm… quản lý Lăng sẽ không tức giận chứ?”
Tiểu Cầm là trợ lý cũ của Lăng Vi, ở trong văn phòng có chuyện gì đều tìm Tiểu Cầm…
Trong lòng Tiểu Cầm tức giận, sau đó phát tác nói: “Tôi không phải quản lý làm sao mà biết?”
Lusa bị nói, trước mặt như bao phủ bóng đen…
Dung Cẩm ૮ɦếƭ tiệt, nói gì không nói lại nói bậy về quản lý Lăng…
Lusa hận không thể tát ૮ɦếƭ mình, nói bậy người ta còn chưa tính còn để người ta nghe thấy… người này… còn là lãnh đạo trực tiếp của mình… càng đáng sợ hơn là… sếp của mình còn là… tổng giám đốc phu nhân.
“Trời ạ…” Nháy mắt Lusa cảm thấy như ngày tận thế vậy.
...
Trong phòng khách, trợ lý a Lam pha bình trà Ô Long đặt lên bàn trà.
Nhan lão gia bưng chén trà bình phẩm: “Trà này không tệ.”
Lăng Vi mỉm cười nói: “Xe cũng chúng tôi cũng không tệ đâu.”
Nhan lão gia ngước mắt nhìn cô, thầm nghĩ cô gái này thật dám nói ra.
Nhan Mặc Phi nhân cơ hội nói: “Vậy mời quản lý Lăng giới thiệu cho chúng tôi một chút.”
Lăng Vi bưng chén trà tinh tế uống một ngụm: “Phật hiệu bản vô lực, chích độ người hữu duyên... Nhan lão tiên sinh đã không có ý định ký hợp đồng thì tôi nói nhiều cũng chẳng để làm gì.”
Nói xong nhìn thoáng qua hai gười.
Nhan lão gia bĩu môi cười, tiếp tục thưởng thức trà.
Nhan Mặc Phi nói: “Nếu sản phẩm có thể mang lại lợi nhuận, tôi sẽ đệ trình với hội đồng quản trị ý kiến ký hợp đồng.”
“Được.” Chỉ chờ những lời này của anh.
Lăng Vi để a Lam lấy laptop tới, sau đó kiên nhẫn cẩn thận nói chi tiết ý niệm về chiếc xe và chi tiết từng công năng.
Nhan Mặc Phi nghe mà nhập thần…
Âm thanh của Lăng Vi cực kì dễ nghe, dịu dàng như gió xuân thổi tới, lúc cô nói cực kì cẩn thận và kiên nhẫn.
Nhưng mà Nhan lão gia vẫn không yên lòng.
“Ồ?” Lúc này Nhan lão gia kêu một tiếng.
Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy hai mắt ông cụ căng thẳng, sắc mặt biến đổi.
“Sao vậy? Có gì không ổn sao ạ?” Lăng Vi thấy ông cụ nhìn sang vai trái của mình.
Cô theo bản năng cúi đầu nhìn mình, thì ra lúc nãy hất tóc kéo luôn cả dây chuyền, không cẩn thận mắc vào áo.
Lăng Vi vội vàng gỡ ra.
Trong đầu xuất hiện suy nghĩ kỳ quái… sao Nhan lão gia nhìn thấy sợi dây chuyền lại có vẻ mặt như vậy?
Sợi dây chuyền này là chuỗi, là ba mẹ ăn mừng Long Đằng kỷ niệm ba năm đã đặc biệt thiết kế một sợi dây với 39 viên kim cương.
“Lão tiên sinh biết nó sao?”
Lăng Vi nhìn ông ấy, thấy vẻ mặt ông ấy trầm trọng nói: “Đây là… kỷ niệm ba năm thành lập Long Đằng, tiểu Phong tặng cho Minh Nhược… nhưng mà sao chiếc vòng này lại ở chỗ cô?”
Tiểu Phong, Minh Nhược?
Trong lòng Lăng Vi chấn động.
Nghe giọng điệu của ông cụ hình như rất quen thuộc với cha mẹ?
Lăng Vi không trả lời ngay, cô nâng chén trà lên, nhìn a Lam: “A Lam, nơi này không có việc của cô nữa, cô đi làm việc đi.”
‘Vâng, quản lý Lăng.” A Lam ra ngoài, đóng kín cửa.
Lăng Vi lấy vòng cổ xuống cầm trong tay, nhìn một hồi mới nói: “Đây là… di vật ba mẹ để lại cho tôi.”
“Cái gì?” Nhan lão gia chấn động, vẻ mặt không thể tin hỏi: “Cô là con gái của Tiểu Phong và Minh Nhược sao?”
Hai mắt ông trừng lớn, tỏa sáng.
Chẳng lẽ lão gia tử biết cái gì?
Lăng Vi vội vàng nói: “Vâng, 12 năm trước ba mẹ qua đời, chú của tôi là Lăng Trí đã nuôi tôi. Nhưng mà… sau đó chú bị hại phải vào tù, là một mình tôi tự nuôi mình.”
“…” Nhan lão gia nhíu mày: “Thì ra... là vậy.” Ánh mắt ông hiền lạnh, như nhìn cháu gái mình, từ ái nói: “Đứa bé, khổ cho cháu rồi.”
Trong đầu Lăng Vi lờ mờ.
Như tóm được cọng rơm cuối cùng, Lăng Vi kích động hỏi: “Lão tiên sinh, ngài quen ba mẹ tôi sao? Có phải ngài biết chuyện gì không? Ngài có thể nói cho tôi nghe không?”
“Ừ.” Nhan lão gia không trả lời cô, ngược lại gật đầu đăm chiêu… giống như không nghe thấy câu hỏi của cô mà đang nhớ lại gì đó.
Một lúc lâu sau, Nhan lão gia mở thở dài nói: “Ta và ba mẹ cháu không tính là quá quen nhưng lại cực kì quen với chiếc vòng cổ này.”
“Vòng cổ”? Lăng Vi nhíu mày, trái tim đập thình thịch.
“Lão tiên sinh, hiện tại ngài nói cho tôi biết được không?”
Nhan lão gia gật đầu nói: “Thật ra thì… cũng không có gì. Chiếc vòng này là ba của Mặc Phi thiết kế.”
Trong đầu Lăng Vi hiện ra một hàng!!!
Sau đó Nhan Mặc Phi kinh ngạc nói: “Trách không được cháu nhìn quen như thế, trong tập tranh của ba có mẫu thiết kế này.”
“Đúng thế.” Nhan lão gia gật đầu.
Nhan lão gia im lặng một hồi, giống như nhớ lại chuyện xa xưa: “Lúc đó Minh Nhược và tiểu Phong tìm Gia Tuyên, cố ý nói ngụ ý của chiếc vòng này. Khi đó danh tiếng của Gia Tuyên cực kì lớn, vang danh ra ngoài, nhiều người tìm đến nó nhờ thiết kế, cho nên nó cực kì bận rộn, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Nhưng mà Nhược Tuyên và tiểu Phong tìm đến nó, quản gia giới thiệu thân phận của bọn họ, nói bọn họ là người mở đường cho sản phẩm ô tô trong nước, Gia Tuyên liền đẩy hết tất cả các thiết kế, không hề do dự đồng ý.”
Lăng Vi nghĩ nghĩ hỏi: “trước kia ba mẹ tôi và chú Gia Tuyên có quen biết nhau sao?”
“Ừ, trước kia thì không biết, đến thiết kế này mới biết.”
Lăng Vi do dự nói: “Lão tiên sinh, người biết sợi dây chuyền này từng bị đấu giá không?” Cô vẫn muốn tìm đến người mua được sợi dây này, nhưng người nọ cực kì bí ẩn, vẫn không chịu gặp cô. Lần trước Diệp Đình cho cô tấm hình, nói muốn gặp cô, nhưng sau khi về nước… người nọ liền mất liên hệ.
“Bán đấu giá sao? Đương nhiên biết…” Nhan lão gia gật đầu.
Nhan Mặc Phi nói: “Tôi cũng biết rõ...”
Hai mắt Lăng Vi sáng như sao nhìn anh, sau đó lại mong chờ nhìn ông cụ: “Lão tiên sinh, người cũng biết lúc đó ai mua được chiếc vòng cổ này sao?”
Đôi mắt Lăng Vi sáng bức người.
Nhan lão gia tử nói: “Dĩ nhiên biết, là ông cho người đấu giá ——”
“Hả? Ông…” Lăng Vi kinh ngạc ngẩn người.
“Là ông… cho người đấu giá sợi dây chuyền này?”
Trời ạ!
Đây là một chuyện lớn, tin tức tốt… kinh người!
Nhưng… tại sao không giống Diệp Đình nói?
Tấm hình Diệp Đình cho cô xem rõ ràng là đàn ông trung niên…
Cũng không phải Nhan lão gia tử…
Xem ra, trong này có ẩn tình khác ——
“Ha ha… Cái này hả…” Nhan lão gia tử cười cười, lại nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy… Có điều, người mang tiền đến hiện trưởng là ông. Là ông bảo quản gia tìm một công nhân tốt bụng đấu giá giùm.”
Cái gì là… không hoàn toàn là vậy?
Lăng Vi liền nóng nảy: “Ông, ý của ông là… lúc ấy, là ông mang tiền đi đấu giá sợi dây chuyền, nhưng người đấu giá dây chuyền này, là người khác?”
“Đúng!” Lão gia tử như đinh chém sắt.
Lăng Vi lập tức truy hỏi: “Người kia là ai? Người đấu giá sợi dây chuyền này cho ông là ai?”
Lão gia tử nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Cháu hỏi cái này để làm gì?”
Lăng Vi hít sâu một hơi: “Ông, sợi dây chuyền này là di vật ba mẹ cháu để lại cho cháu, nó gắn bó chặt chẽ với con.”
Nhan lão gia tử gật đầu.
Lăng Vi nói tiếp: “Người mua sợi dây chuyền này có ân với cháu, sao cháu có thể không sốt ruột chứ? Ông có thể hiểu được không?”
Lăng Vi lại kể chuyện trước kia Chu Vân trộm dây chuyền của cô. Cô kể rất cặn kẽ, Nhan lão gia tử xen vào vài câu, hỏi rõ ràng, rốt cuộc hiểu rõ chuyện đã xảy ra.
Lăng Vi thành khẩn nói: “Cho nên… Ông nội, cháu nghĩ ông có thể hiểu được tâm tình cháu… Bây giờ cháu rất muốn biết, sợi dây chuyện này lúc đó được ai đấu giá…”
“Cái này… Quả thật khó nói…”
Nhan lão gia tử tỏ vẻ đừng quá bối rối, thật lâu, do dự nói: “Lúc đó, người đấu giá sợi dây chuyền này cho ông là một người đồng hương… Ông già này, có giao tình với ông. Nhưng mà… theo ông biết, không phải ông ấy đấu giá sợi dây chuyền này.”
Nói xong, lại chắc chắn gật đầu: “Nhất định không phải ông ấy, bởi vì… lúc đó, ông ấy gọi điện thoại cho ông nói thế này… Ông ấy nói: Nhan lão quỷ —— có người nhờ tôi mua trang sức, ông giúp tôi! Lúc đó, ông không vui. Ông liền từ chối: Dựa vào cái gì mà ông bảo tôi giúp, tôi sẽ giúp?” Mặt Nhan lão gia tử đầy kiêu ngạo, nói tiếp: “Ông và lão già này có giao tình, nhưng tính cách hai người đều rất ngang ngược, luôn tranh cãi! Aiya… ông và ông ấy, cũng đã không gặp mặt hơn năm năm nay rồi!”
“Ông… Ông nói chủ đề chính… Đấu giá sợi dây chuyền…”
“Oh oh oh…” Nhan lão gia tử vỗ trán: “Sợi dây chuyền kia… Đúng!” Ông vuốt tóc hoa râm.
Suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “Ông ấy nhờ ông đấu giá, ông nói không đấu giá! Ông ấy liền âm hiểm nói: Dây chuyền này là con trai ông thiết kế, ông không đấu giá thì ai đấu giá? Thiết kế đẹp như vậy, lỡ như để cho tên lưu mạnh nào đấu giá đi gieo họa thì làm thế nào?”
Nhan lão gia tử vỗ đùi: “Đúng vậy! Ông nghĩ một hồi… Ông ấy nói có lý! Tâm huyết của con ông, không thể để người khác sỉ nhục! Cho nên ông lấy tiền lão quỷ thúi đó cho ông đến hội đấu giá. Sau đó… ông đấu giá lại sợi dây chuyền kia, còn chưa tới nhà đã bị lão quỷ thúi ςướק đi… chuyện dây chuyền, ông chỉ biết vậy. Cụ thể là ai bảo ông ấy đấu giá, ông cũng không rõ lắm.”
“…”
Lăng Vi muốn hỏi ông “Lão quỷ thúi” này là ai, nhưng… cô thật sự không thể nói ra.
Liền đổi từ uyển chuyển hỏi: “Ông, người bạn này của ông là ai? Có tiện tiết lộ cho cháu không?”
“Cốc cốc cốc…” Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
“Mời vào ——”
Cửa phòng làm việc mở ra. A Lam mở cửa ra kẽ nhỏ, nghe bên trong ngưng nói chuyện, cô ta mới đẩy cửa đi vào: “Giám đốc Lăng… có một vị lão tiên sinh… nói muốn gặp cô gấp. Ông ấy nói… ông ấy muốn gặp Tổng giám đốc, nhưng Tổng giám đốc nói anh ấy không rãnh… Nhưng ông ấy lại nói có chuyện gấp. Cho nên?”
A Lam dè dặt quan sát sắc mặt Lăng Vi, vừa rồi cô ta nghe Irene nói giọng Tổng giám đốc rất lạnh lùng… Hơn nữa, thái độ cũng không được tốt lắm..
Cho nên, không biết Giám đốc Lăng có đồng ý gặp người này hay không…
Lăng Vi nhướng mày, liền nghĩ tới… người này có thể là ông nội?
Ông ấy tới công ty làm gì?
Cũng không biết ông có chuyện gì gấp, nói với A Lam: “Mời ông lão lên đây đi.”
A Lam lui ra ngoài, Lăng Vi đeo dây chuyền lên cổ.
“Nếu Giám đốc Lăng có khách, vậy chúng tôi liền cáo từ trước, còn chuyện dây chuyền, chúng ta sẽ giành thời gian trò chuyện nữa.”
“Được…” Lăng Vi rất muốn đào sâu đề tài này, nhưng dù sao lần đầu gặp mặt Nhan lão tiên sinh, hôm nay trò chuyện nhiều như vậy, coi như rất đặc biệt rồi.
Lão tiên sinh nói đúng, nếu muốn biết chuyện dây chuyền, sau này có thể giành thời gian tìm hiểu kỹ càng.
“Cảm ơn ông hôm nay nói nhiều chuyện cho cháu như vậy, cháu tiễn ông.” Lăng Vi khách sáo đứng lên, nghĩ tới chuyện chính, lại bổ sung thêm: “Xe cho người già này thật sự vô cùng đáng để phổ biến rộng rãi, còn khẩn cầu ông cân nhắc. Giá cả xe này phù hợp thiết thực, chức năng tốt, cực kỳ bền bỉ. Không gian chúng ta mở rộng chiếc xe này quá nhỏ, quan trọng nhất là muốn mang lại lợi ích cho người lớn tuổi, cũng không hoàn toàn vì lợi ích. Ông là nhà từ thiện, càng hiểu được tấm lòng của chúng tôi hơn.”
“Được được được!” Nhan lão gia tử cười “ha ha”: “Tiểu nha đầu này!”
Aiya… quả thật thú vị, khó trách cháu trai ông thích.
Tính cách cô gái này rất tốt! Lại có tài hoa, năng lực.
Đúng là một nhân tài…
Ba người đi ra phòng làm việc, điện thoại trong phòng làm việc Lăng Vi chợt vang lên.
Nhan lão gia tử nói: “Nha đầu, cháu không cần tiễn ông, cháu đi nghe điện thoại đi. Ông trở về thảo luận với Hội đồng quản trị, nếu số phiếu hơn phân nửa, ông sẽ hợp tác cùng công ty cháu!”
“Được! Cảm ơn ông cho công ty cháu một cơ hội!”
Nhan lão gia tử khoát tay đi ra ngoài.
Hai ông chú Nhan thị từ phòng làm việc của Lăng Vi đi ra ngoài, Nhan Mặc Phi hỏi: “Ông nội, ông cảm thấy xe cho người già này thế nào?”
Lão gia tử cười như không cười nói: “Cháu không có cơ hội cưới người ta về, vẫn là bớt trêu chọc thì tốt hơn.”
Nhan Mặc Phi bất đắc dĩ nói: “Cháu chỉ tán thưởng cô ấy, không phức tạp như ông nghĩ. Cháu hỏi ông xe kia thế nào. Có thể đầu tư hợp tác không?”
“Oh —— xe kia à! Cũng không tệ lắm! Có thể cân nhắc, để Hội đồng quản trị bỏ phiếu.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe trong hành lang có người hô: “Nhan lão quỷ —— bao nhiêu năm không gặp ông!”
Nhan lão gia tử chấn động mạnh!
Bà nội nó! Trên thế giới này chỉ có một người gọi ông như vậy: “Lão quỷ thúi! Ông về nước hồi nào?”
Nhan lão gia tử hô to, bước nhanh tới ——
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc