Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 149

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tần Sênh đã biết cấu tạo của bom, anh cực kỳ chuyên chú. Cắt một vào sợi dây không ảnh hưởng, bây giờ chỉ còn lại một sợ màu đỏ, một sợi màu lam. Hai sợi này, cắt đúng, bom liền dừng thời gian, cắt sai liền nổ! Thời gian còn lại… 13 giây —— 12,11, Tần Sênh đặt cây kéo trên dây đỏ, 10, 9…
Cảm giác hít thở không thông mạnh mẽ áp tới.
Tần Sênh cầm dây đỏ, chuẩn bị cắt, đột nhiên thấy một đôi giày đỏ dừng lại cạnh anh, Tần Sênh cau mày, nhưng không bị quấy nhiễu. Anh dùng sức cầm chặt kéo.
Kaya đứng cạnh anh, vô cùng an tĩnh ở bên anh. Tần Sênh bỗng không dám cắt. Nếu mình anh, ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ… Từ ngày bắt đầu, anh đã chuẩn bị tâm tư hi sinh bất cứ lúc nào. Nhưng mà… Kaya, tại sao em tới? Tay Tần Sênh run rẩy, thời gian còn lại 6 giây, 5 giây… Kaya tháo nút cách âm trong tai anh, nắm tay anh: “Tần Sênh, em ở bên anh. Không có anh, sinh mạng em còn có ý nghĩa gì?” Tay cô lạnh băng, run rẩy. 3, 2, 1… Nín thở! Tựa như cả thế giới đều dừng lại.
Dừng.
Dừng! Nước mắt Kaya chảy xuống theo khóe mắt, cô đưa tay ôm Tần Sênh: “Anh Sênh…” Cô run rẩy liên tục.
Tần Sênh đưa tay ôm cô, Kaya bật khóc, cô bị dọa sợ, chân mềm nhũn ngã ngồi dưới đất, tay Tần Sênh dùng sức ôm cô thật chặt vào trong ***: “Em có ngu không? Em vào đây làm gì?”
Kaya khóc không nói nên lời, cô toét miệng, nghẹn ngào nói: “Anh mới ngu! Anh ngu nhất! Hai mươi mấy, mắt thấy gần 30 rồi, anh còn độc thân, ngay cả hôn cô gái cũng chưa hôn, anh lại ૮ɦếƭ như vậy, anh có thiệt thòi không?!” Kaya vung đấm, dùng sức đánh anh! Cô biết tất cả, cô biết anh sợ điều gì, anh sợ anh yêu đương, anh kết hôn, lỡ như có một ngày không thể trở về, vợ sẽ thành quả phụ, đứa nhỏ không có ba. Anh luôn đơn độc. Anh đã rất có lỗi với ba mẹ, không thể có lỗi với vợ và con tương lai nữa. Nhưng mà…
“Tần Sinh, em mặc kệ… Em mặc kệ anh có thể ở bên em bao lâu. Dù chỉ có một giây, chúng ta có thể ở bên nhau, cho dù hôm sau ૮ɦếƭ đi cũng không có tiếc nuối gì.”
Cằm Tần Sênh đặt trên trán cô, cánh tay có lực ôm chặt cô. Mắt anh dần mơ hồ, con tim chua xót, khóe mắt hơi ướt.
Kaya nhìn anh, thấy anh nhíu mày càng chặt, cô giơ tay vuốt cho anh: “Anh Sênh, lúc nào anh muốn em, em liền cho anh lúc ấy. Anh không muốn em, em liền độc thân cả đời. Anh muốn em già rồi lại không có ký ức tươi đẹp để hồi tưởng sao? Anh nhẫn tâm sao?”
Tần Sênh nhìn cô. Ng'n t run rẩy nâng mặt cô, Kaya cố nén nước mắt, nhìn anh ta chăm chú. Trong mắt không có thống khổ, không có cầu xin, chỉ có yêu nồng đậm, còn có mị lực dã tính không thể che giấu. Ng'n t Tần Sênh vuốt môi cô, anh đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nước mắt Kaya rơi xuống, níu cổ áo anh, cắn anh thật mạnh, anh cạy răng cô ra, hôn mãnh liệt như bão táp.
Lăng Vi, Diệp Đình đều không biết bên Tần Sênh đang rung động lòng người.
Bọn họ chơi đến rất khuya, mới đi ra ngoài.
Đêm đông giá rét, gió lạnh thổi vào cổ. Lăng Vi đưa mắt nhìn Lôi Tuấn mang Hạ Tiểu Hi đi, hai người vừa lên xe vừa cãi vả: “Anh thật bội phục kẻ ăn hàng như em! Ba câu không rời khỏi ăn uống, từng chữ đều liên quan tới ăn!”
Hạ Tiểu Hi khinh thường anh: “Em bội phục kho nhạc Trung Hoa của anh, ba câu không rời khỏi ca hát, người ta nói gì anh cũng có thể hát đôi câu!”
“…”
Sau khi hai người họ lái xe đi, Lăng Vi từ giả Giang Quân.
Giang Quân thấy cô khoác áo choàng dài của Diệp Đình, dặn dò cô: “Thời tiết lạnh, phải mặc nhiều quần áo, đừng vì đẹp mà đông lạnh cơ thể.”
Lăng Vi đỏ mặt, lập tức gật đầu: “Anh, anh cũng vậy. Phải chăm sóc tốt mình, đừng vì công việc mà làm thân thể mệt mỏi sụp đổ.”
Giang Quân ấm áp trong lòng, thì ra Tiểu Vi hy vọng anh ta nhàn nhã, chủ yếu sợ anh ta làm việc quá mệt mỏi…
Quả thật, anh ta quá bận rộn. Từ khi điều về đây, mỗi ngày anh ta chỉ ngủ ba đến bốn tiếng, có lúc vì theo dõi nghi phạm mà thường xuyên thức trắng liên tục ba bốn ngày.
Hôm nay… coi như anh ta nghỉ ngơi! Nếu không phải gặp Lăng Vi, bây giờ anh ta còn đang làm thêm giờ ở đồn cảnh sát.
Sau khi Giang Quân đón xe đi, Diệp Đình lái xe tới. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo khoác mỏng màu xám tro, vì áo choàng dài khoác cho Lăng Vi… Lăng Vi níu áo choàng, vội chui vào xe, cô đưa tay sờ tay anh, lạnh băng…
“Anh khoác áo đi, em không lạnh.” Trong xe có mở điều hòa, cô run lập cập.
Diệp Đình biết cô lo lắng, thản nhiên nhếch môi nói: “Chồng em rèn luyện mỗi ngày, thân thể khỏe mạnh. Em khoác áo đi, vừa nóng vừa lạnh dễ bị cảm.”
Lăng Vi mím môi, vẫn *** choàng ra. Tuy cô không có áo choàng, nhưng đồ cô mặc không tính là mỏng. Còn Diệp Đình *** choàng dài ra, nhất định rất lạnh. Bên ngoài trời đông giá rét, trong xe có điều hòa, nhưng không mặc áo choàng vẫn sẽ lạnh.
“Anh mặc đi, em không lạnh.” Lăng Vi kiên quyết đưa áo choàng cho anh. Diệp Đình nghiêng mặt nhìn cô, bỗng nhiên cười tà khí: “Em mặc đi, em bị cảm, anh còn phải cho em nghỉ ngơi…”
Lăng Vi lập tức nghe ra điểm nhơ trong lời nói của anh, trừng mắt nhìn anh, cường thế khoác áo lên người anh.
Lúc này, Hoa Đào và Hàn Yến đi ra, hai người vào phòng vệ sinh, nên ra chậm nhất.
Lăng Vi mở cửa sổ kêu Hoa Đào lên xe.
Kết quả, Hàn Yên cũng lên theo…
Rõ ràng Hàn Yến có xe riêng, anh ta không tự lái xe, lại lên xe Diệp Đình?
Xe Diệp Đình là xe mới, là chiếc MG V1 chỉ có 5 chiếc toàn thế giới, nhưng có hai chiếc ở trong garage của Diệp Đình.
Anh lấy chiếc Damai 8 cho Lăng Vi làm thí nghiệm, hiện tại anh đều lái chiếc xe này.
Xe này bề ngoài rất huyễn khốc, thân xe màu đen, hàng ghế xếp đôi, nhưng chỗ ngồi phía sau vô cùng đẹp. Hoa Đào vốn định lên sau xe nằm một lúc, không nghĩ tới Hàn Yến lại lên xe.
Lăng Vi hỏi Hàn Yến: “Không phải anh có xe riêng sao?”
Hàn Yến nhìn Hoa Đào, nói: “Uống R*ợ*u, không muốn lái.”
Hoa Đào lập tức ngồi dậy, chừa chỗ cho anh ta.
Hàn Yến ưu nhã ngồi cạnh cô ta, dáng vẻ quân tử nhún nhường.
Hàn Yến ngồi lên xe, điều chỉnh tư thế ngồi, sửa áo choàng màu trắng. Chỗ ngồi còn chút hơi ấm, anh ta không thích ứng lắm, nhưng không cảm thấy chán ghét.
Hoa Đào sợ anh ta không thoải mái, chừa thêm chỗ cho anh ta, Hoa Đào dính vào bên cửa kia.
Hàn Yến không nói gì, mặt đầy hờ hững gật đầu với cô ta.
Xe chạy, Hoa Đào cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người Hàn Yến từ từ xâm chiếm cô ta.
Mùi hường nhẹ nhàng dễ ngửi kia dần bay vào mũi cô ta, Hoa Đào nín thở, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù cách xa người đàn ông kia, nhưng Hoa Đào vẫn cảm thấy mặt mình không ngừng nóng lên.
Xe chạy được một đoạn, Hàn Yến hỏi cô ta: “Cô tới từ đâu?”
“Hả?” Hoa Đào không nghĩ tới anh ta sẽ nói chuyện với mình, cho là anh ta hỏi Diệp Đình và Lăng Vi. Hoa Đào nhìn Lăng Vi và Diệp Đình, thấy hai người họ đều không quay đầu, lúc này mới nhìn Hàn Yến.
Hàn Yến đang nhìn cô ta chằm chằm.
Đôi mắt sáng ngời đẹp mắt của anh ta nhìn vào mắt cô ta, giống như đang nói cho cô ta biết, tôi đang nói chuyện với cô.
Hoa Đào nín thở, một lúc lâu mới trả lời: “Tôi làm việc ở Đế Đô, là biên tập manga của Tiểu Vi.”
“Ừ…”
Hàn Yến đáp. Nghe Lăng Vi nói: “Không phải hai người đã quen biết trong buổi triển lãm tranh lần trước sao?”
Hao Đào che mặt, cô ta có thể nói… trong buổi triển lãm đó, cô ta bị đau bụng, cơ bản đều ở trong nhà vệ sinh không?
Lăng Vi thấy hai người họ đều không lên tiếng, chủ động điều hòa bầu không khí: “Hoa Đào rất lợi hại, rất nhiều tác giả nổi tiếng đều là một tay cô ấy đào tạo.”
Hàn Yến gật đầu.
Một lát sau, Hàn Yến lại hỏi: “Cô định khi nào về đây?”
Hoa Đào nín thở, yếu ớt nói: “Ngày mai còn phải họp, sáng mốt trở về…”
“Ừ…”
Hàn Yến không hỏi nữa.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, hình như đang hỏi: “Anh em của anh…. Đây là muốn làm gì? Điều tra hộ khẩu à?”
Diệp Đình nhìn cô, tựa như không hiểu gì, cũng không quan tâm.
Một hồi, Hoa Đào đột nhiên phát hiện không đúng lắm, hỏi anh ta: “Anh có việc gì thế?”
Hàn Yến nhìn cô ta, lãnh đạm nói: “Không có chuyện gì, tùy tiện hỏi vài câu thôi.”
“À.”
Hoa Đào thầm nghĩ: “Thật sự tùy tiện…” Bỗng nhiên nghĩ tới lá bai Kaya rút được: “Cô tới từ nơi nào, muốn đi nơi nào…”
Không phải Hàn Yến hỏi hai câu này sao?
Hoa Đào bật cười, thật giống lời thoại trong Tây Du Ký: “Thí chủ từ đâu tới? Muốn đi nơi nào?”
Hoa Đào che miệng cười, Hàn Yến quay đầu nhìn cô ta, không biết tại sao cô ta cười vui vẻ như vậy.
Anh ta tâm tình tốt hỏi một câu: “Nghĩ tới gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Hoa Đào khoát tay, thấy Lăng Vi quay đầu nhìn cô ta, liền nói: “Không có gì, tôi suy nghĩ rất phong phú, cô biết đó.”
Lăng Vi nhìn Hoa Đào, thấy mặt cô ta khi cười trở nên mềm mại trơn bóng, cực kỳ yêu kiều, hài lòng người.
Còn Hàn Yến đang ý vị thâm trường nhìn cô ta chằm chằm… Hoa Đào cười một hồi, hỏi anh: “Sao thế?”
Mãi nhìn cô ta chằm chằm như vậy, rất lúng túng nha…
Hàn Yến hơi nghi hoặc.
Anh ta rũ mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Cho tới nay, tôi chưa từng thấy… có người dễ cảm thấy vui vẻ như vậy…”
Nói xong, ngước mắt nhìn Hoa Đào.
Hoa Đào cong môi, nhíu mày, dường như không hiểu lời anh ta lắm: “Vui vẻ thì rất dễ nha. Người càng dễ thỏa mãn thì càng dễ vui vẻ.”
Hàn Yến nhìn cô ta chăm chú, đôi mắt đen nhánh dấy lên tia sáng.
Thấy Hoa Đào lại cười nói: “Tôi nhớ trong truyện của Tiểu Vi có viết một câu: Người càng dễ thỏa mãn thì càng dễ vui vẻ. Tôi chính là loại người rất dễ thỏa mãn đó. Cho nên, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện vui, ha ha ——”
Lăng Vi quay đầu, nhìn Hoa Đào bật cười, cực kỳ chắc chắn nói: “Đúng vậy, cô là một người rất dễ thỏa mãn.”
Hoa Đào ngẩng đầu cười lớn.
Hàn Yến nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì thêm… Ngoài cửa sổ tối đen, đêm rét, nhưng trong xe ấm áp, không phải vì trong xe có điều hòa, mà vì… người ngồi bên cạnh… ấm áp như ánh mặt trời, nóng ấm như cây đuốc. Thời thời khắc khắc có thể lây nhiễm người bên cạnh…
Hình như anh ta… đã rất lâu, không vui vẻ như hôm nay.
Đưa Hoa Đào đến cửa khách sạn, Lăng Vi mở cửa, muốn đưa cô ta lên lầu.
Hàn Yến đột nhiên nói: “Bên ngoài lạnh, cô và A Đình về đi. Tôi đưa cô ấy lên.”
Lăng Vi khó hiểu nhìn anh ta: “Chúng tôi về, vậy anh làm sao? Anh không lái xe, chỗ này cũng không dễ đón xe.”
Hàn Yến khoát tay, nói: “Không sao, tôi ở đây. Đúng lúc tôi tới tra sổ sách.”
Lăng Vi quay đầu nhìn Diệp Đình, Diệp Đình gật đầu, lãnh đạm nói: “Khách sạn này là sản nghiệp của cậu ấy.”
“…”
Lăng Vi cảm giác được, có phải Hàn Yến muốn theo đuổi Hoa Đào không?
Nhưng mà… công việc của Hàn Yến không phải Nam Cực thì là Bắc Cực, hoặc là Grand Canyon,… vừa đi, liền đi hơn nửa năm không thấy người…
Hoa Đào là bạn tốt của cô, bất kể hai người sau này phát triển thế nào, cô ta nhất định chịu thiệt thòi.
Lăng Vi muốn kêu Hoa Đào nói cho cô ta.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên nắm tay cô.
Lăng Vi chuẩn bị kêu Hoa Đào liền nghẹn lại, Diệp Đình nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Bạn em cũng không ngốc, người ta tự có chừng mực.”
“…” Lăng Vi thầm nghĩ, Hoa Đào không ngốc… tim Hoa Đào quá lớn!
Bây giờ Hoa Đào nhất định còn chưa cảm nhận được Hàn Yến có ý với cô ta.
Lăng Vi khắc khoải luống cuống.
Lúc này, Hoa Đào đi vào cửa khách sạn, cô ta quay đầu khoát tay với Lăng Vi, lắc lắc điện thoại trong tay, ý là: “Đến nhà, gọi điện thoại báo bình an cho tôi.”
Lăng Vi ra dấu tay “OK” cho cô ta.
Hoa Đào khoát tay, đi theo Hàn Yến vào thang máy.
Trên đường về nhà, Lăng Vi lo lắng.
Mắt Diệp Đình trầm xuống, nhéo mặt cô: “Sao thế? Sao có biểu tình này?”
Lăng Vi cắn răng, nói ra lo âu trong lòng: “Anh không nhìn ra anh em của anh muốn theo đuổi chị em của em sao?”
Diệp Đình mím môi, nhàn nhạt hỏi: “Thì sao?”
Lăng Vi nói: “Công việc của Hàn Yến… Hoặc đi Nam Cực, hoặc đi Bắc Cực, hay là Grand Canyon gì. Hơn nửa năm không thấy mặt một lần…”
Diệp Đình suy nghĩ một lúc, nói: “Con người lão Lục, anh hiểu rõ. Nếu cậu ấy đã động lòng, nhất định có suy xét của chính cậu ấy. Hơn nữa, hai bọn họ vừa quen, còn chưa tiếp xúc… tính cách có hợp nhau hay không, có thích nhau hay không, vẫn chưa chắc chắn đâu.”
“Cũng đúng…”
Diệp Đình vuốt tóc cô, lại nhéo tai cô: “Mỗi một người đều có duyên phận của mình, duyên phận tới, muốn ngăn cản cũng không ngăn nổi. Nếu bọn họ thật sự thích đối phương, nói không chừng Hàn Yến sẽ trở về Đế Đô, tiếp nhận sự nghiệp gia tộc. Hoặc là, nói không chừng bạn em sẽ từ chức, đi khắp thế giới theo cậu ấy…”
Đôi mắt của Lăng Vi sáng lên: “Cũng đúng!”
Thôi, cứ xem từ từ...
Chuyện sau này diễn biến thế nào, cũng không ai biết được.
Về đến nhà, hai người chuẩn bị lấy bộ đồ ngủ đi tắm rồi đi ngủ.
Lăng Vi đi tới phòng thay đồ để thay quần áo.
Lúc cô mở ra tủ quần áo ra, bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi!
Hai hàng trang phục mùa đông được treo đầy trong tủ quần áo, những chiếc áo khoác dài… đủ các loại phong cách, các loại kiểu dáng, và đủ mọi màu sắc.
Lăng Vi không biết gì nhiều về thương hiệu này, nhưng từ tay nghề và kiểu dáng của mấy chiếc áo khoác này, cô có thể đoán ra giá trị của những trang phục này tuyệt đối không rẻ!
Lăng Vi cẩn thận nhìn kỹ.
Không thể dùng từ tinh tế để hình dung cách may của những trang phục này được, nhưng vậy là đánh giá quá hà khắc với những người may ra trang phục này. Mỗi một đường kim mỗi một chi tiết may đều được thực hiện rất cẩn thận.
Cô nhìn về phía thương hiệu, hình như là thương hiệu thời trang cao cấp trên thế giới... GHz!
Thương hiệu thời trang này, được đánh giá là có phong cách tinh tế, biết phá cách trong việc sử dụng chất liệu vải, còn mang đậm hơi thở tiên phong của xu thế thời trang trên thế giới.
Nếu... cô nhớ không nhầm, quản gia Vương đã từng đề cập tới người này. Bộ trang phục này...
Được chính tay nhà thiết kế thời trang cao cấp nổi tiếng trên thế giới Galen thiết kế. Nói cách khác, những chiếc áo khoác này, chỉ có một… trên toàn thế giới!
Là duy nhất trên đời.
Lăng Vi nhăn mày, hơi không biết phải làm sao.
Đầy ắp hai ngăn quần áo, tất cả đều là thương hiệu thời trang cao cấp nổi tiếng trên thế giới.
Hiển nhiên... Là Diệp Đình đã định chế cho cô từ mấy tháng trước...
Trong lòng cô rất cảm động, thật sự rất cảm động.
Anh thận trọng như vậy, chu đáo như vậy.
Lúc anh đặt thiết kế những bộ trang phục này, chắc chắn đến chính anh cũng không xác định là bọn họ có thể đi thẳng đến bây giờ, phải không?
Lúc đó, bọn họ chỉ có hợp đồng ba tháng.
Hợp đồng của bọn họ kết thúc vào tháng chính, nếu có bất kỳ bên nào quyết định ngừng hợp đồng, thì toàn bộ những bộ trang phục anh đã đặt này sẽ thành làm không công.
Lăng Vi vui mừng vì mình đã không phụ tâm ý của anh.
Chỉ là... nhiều trang phục thế này, chỉ sợ là đã phải tốn mấy trăm triệu.
Cô và Diệp Đình là vợ chồng, vốn không nên để ý những chuyện này...
Nhưng mà, nói như thế nào thì nói...
Nó thật sự quá đắt.
Nếu chỉ là một hai bộ trang phục, cô có thể mua nổi.
nhưng đột nhiên…. Có nhiều thế này... khiến cô hơi bị giật mình.
“Sao vậy? Sao em thay quần áo lâu vậy?”
Lúc Diệp Đình đi tới, Lăng Vi đang chìm đắm trong vô vàn cảm xúc, cô cảm thấy có hàng trăm hàng triệu cảm xúc không tên bỗng nhảy vào trong trái tim cô.
Không biết nên nói cái gì.
Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Đôi mắt trầm tĩnh của anh cũng đang nhìn về phía cô. Anh mặc bộ đồ thể thao đen trắng kết hợp, nhìn qua khá là thoải mái nhẹ nhàng, thân hình cao một mét tám chín đứng chắn ở cửa, cánh tay chống ở vách tường, hai chân vắt chéo, nhìn cực kỳ nhàn nhã.
Lăng Vi đứng lên, chăm chú nhìn anh, rồi chỉ vào mấy chiếc áo khoác dài được xếp đầy trong tủ quần áo, nói: “Anh giúp em đặt?”
Diệp Đình buồn cười nhìn cô, mỉm cười.
“Nếu không thì sao? Trong phòng này... Còn có người phụ nữ khác?”
Lăng Vi “ặc “.
Diệp Đình đi tới, ôm lấy eo cô: “Sao vậy? Không đủ mặc?”
Lăng Vi trừng to mắt nhìn anh, sửa lại nói: “Quá nhiều!”
“Oh... Nhiều không?” Diệp Đình nhìn vào trong tủ quần áo: “Không nhiều lắm đâu? Còn có một phần chưa được chuyển tới đó.”
“...”
Rắc rắc ——
Một tia sét đánh trúng đỉnh đầu của Lăng Vi: “Còn có một phần chưa được chuyển tới?”
Diệp Đình gật đầu, suy nghĩ rồi lại nói: “Chắc... còn một phần lớn.”
“Còn một phần lớn?”
Trời ơi là trời! Ai có thể nói cho cô biết, cô nên làm gì đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc