Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 147

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi cầm dĩa lên, xiên một miếng dưa hấu ăn, dưa hấu vào miệng, Lăng Vi lại cảm thấy... không ngọt như dưa hấu ở nhà?
A, Diệp Đình đã nuôi miệng cô đến mức khó chiều rồi.
...
Với tính cách của Peach, thì nhân duyên của cô ấy cực kỳ tốt. Chỉ trong chốc lát, Peach đã thân thiết với Kaya.
Lăng Vi lắc đầu, mỉm cười.
Mấy người bạn của cô, đều có tính cách khác nhau, không hiểu sao bọn họ lại chơi với nhau được.
Hạ Tiểu Hi là người an tĩnh, thích ăn quà vặt, hay mơ mộng. Tính cách của Peach thì hoạt bát, tùy tiện, thích phạm ngốc.
Kaya hoang dã, quyến rũ, thành thục, có sức cuốn hút đặc biệt của phái nữ.
“Yaya, cậu dạy mình đi? Mình rất muốn học...” Peach H**g phấn nhìn T Kaya.
Kaya nhìn đôi mắt sáng như sao của cô ấy, hơi nhướn mày, nói: “Muốn học bói bài tarot, phải có ngộ tính.”
Peach vội vàng gật đầu: “Tôi rất có ngộ tính!”
Kaya bán tín bán nghi nhìn co ấy, suy nghĩ kỹ, rồi lại nói: “Mình có thể dạy cậu, nhưng mình có một điều kiện!”
“Được! Cậu nói đi!” Peach hào sảng vỗ *** nói: “Cậu có điều kiện gì, cứ việc nói!”
Kaya nói: “Mình rất thích văn hóa Trung Quốc của các cậu, mình muốn học may sườn xám, học vẽ tranh cát, học trà đạo, học thơ Đường, học viết chữ hãn. Nếu cậu biết giáo viên nào tốt, có thể giới thiệu cho mình.”
Peach sửng sốt, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, rất lâu sau cũng không nói nên lời.
Lăng Vi biết đại khái tại sao Kaya muốn học những thứ này, bởi vì... Lần trước cô đã biểu diễn vẽ tranh cát ——《 nửa hồ cát 》trong bữa tiệc sinh nhật của Louis Tư...
Mà, Tần Sinh thích người phụ nữ có phong cách cổ điển.
Kaya muốn học những thứ này, chắc chắn là vì Tần Sinh.
Lăng Vi hơi lo lắng nhìn cô ấy: “Lần này cậu tới đây, là vì muốn học những thứ này?”
Kaya cười khổ, rồi vẫn nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy... Mình thích anh ấy, những thứ anh ấy thích, mình đều sẵn sàng thử làm.”
Lăng Vi trầm mặc.
Kaya... có thể làm bất cứ thứ gì vì Tần Sinh.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào Kaya một lúc lâu, rồi mới nói: “Yaya, những thứ như học vẽ tranh cát, học trà đạo, học thơ Đường, đều có nơi dạy; nhưng mà... học may sườn sám, cũng không phải là người bình thường có thể học được. Chuyện đó cần phải có kỹ năng rất vững. Hơn nữa, thiết kế quần áo không chỉ xem thiên phú, mà ngày nào cũng phải chăm chỉ thực hành cắt vẽ.”
“Không sao cả, mình có sự kiên nhẫn.”
Lăng Vi thấy cô đã quyết tâm làm bằng được, nói: “ Được, mình sẽ giúp cậu sắp xếp.”
Peach và Hạ Tiểu Hi không biết rõ về Kaya, nên không chen miệng vào.
Kaya nhìn về phía Peach, nở nụ cười quyến rũ, hỏi cô ấy: “Muốn học bói bài Tarot?”
Peach vội vàng gật đầu, toét miệng cười nói: “Ừ! Muốn học!”
“Được, mình sẽ dạy cậu.” Kaya không bao giờ để bài rời người, cô ấy mở túi xách ra, lấy một bộ bài tarot cực kỳ đẹp bên trong ra.
Peach vội vàng thu dọn mặt bàn sạch sẽ.
Kaya trải một chiếc khăn nhung tinh tế màu đen ở trên mặt bàn.
Kaya cầm bài lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi, Peach đều mặt đầy thành kính nhìn Kaya.
Đặc biệt là Peach, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô ấy trừng thật to, vẻ mặt tràn đầy trang trọng, như thể cô ấy đều phải ghi nhớ mỗi một câu nói của Kaya ở trong lòng.
Lúc này, Kaya mỉm cười với các cô, rồi đột nhiên nói: “Chờ mình, mình phải đi vào phòng vệ sinh đã.”
“Phốc —— “
Peach chợt phun ra một Pu'ng máu!
Cô ấy đã làm xong công tác chuẩn bị rồi, không ngờ Kaya lại nói như vậy... cô ấy muốn đi vào phòng vệ sinh...
Sau khi Kaya đứng dậy, Lăng Vi đẩy đẩy Peach: “Cậu không đi theo?”
“Hả?” Peach mờ mịt không hiểu gì.
Lăng Vi nói: “ Trước khi bói bài, phải rửa tay. Không phải cậu muốn học bói bài tarot sao?”
“A —— thì ra là vậy! Sư phụ ơi, chờ con với ——” Peach vội vàng đứng lên, đạp giày cao gót, chạy chậm theo đuôi Kaya. Nhưng cô ấy không có thói quen đi giày cao gót, đi được mấy bước đã xiêu xiêu vẹo vẹo.
Kaya quay đầu lại, khoanh hai tay ở trước *** trêu ghẹo cô ấy: “Bát giới đừng vội...”
“Phốc —— “
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đều cười như điên như dại.
“Ối mẹ ơi ——” Peach thiếu chút nữa là té ngã tư thế chó gặm bùn, cô ấy lảo đảo đi giày cao gót nhào vào trong *** Kaya: “Sư phụ... người nước ngoài cũng xem Tây Du ký sao?”
Kaya ôm lấy cô ấy nói: “Đúng vậy! Đây là một trong những bộ phim mình yêu thích nhất. Nó là kiệt tác của nền phim ảnh Trung Quốc, sao mình không xem cho được?”
“Ha ha —— sư phụ đúng là si mê văn hóa Trung Quốc!” Peach cười phá lên. Hai người ôm nhau đi vào rửa tay.
Đám đàn ông vẫn luôn chú ý đến bọn họ, đều đồng loạt cười.
Tính cách của cô gái mặc áo trễ vai màu vàng đó... thật đúng là... hào sảng.
“Bàn số16, đưa đến hai ly nụ hôn thiên sứ, hai ly hồng phấn giai nhân.” Người đàn ông ngồi ở nàm chủ tịch khu vực khách VIP ở tầng hai, giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ.
“Dạ, Vinh thiếu.”
Khu vực khách VIP ở tầng hai quán bar Vân Hào, tất cả đều là công tử trẻ tuổi có mặt mũi.
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đang mỉm cười, thì nhìn thấy nhân viên phục vụ mang đến bốn ly R*ợ*u.
Lăng Vi kỳ quái chớp mắt: “Chúng tôi không gọi cái này.”
Nhân viên phục vụ kia khách khí nói: “Là bàn chủ tịch, ông chủ chúng tôi mời hai vị...”
Lăng Vi nhìn xung quanh, nhìn thấy bàn chủ tịch. Nơi đó có người hả? Lăng Vi uyển chuyển cự tuyệt: “Tôi cũng không quen biết ông chủ của các anh.”
Nhân viên phục vụ liền thấp giọng nói: “Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi mời R*ợ*u cô, nói rõ bàn của các cô không cần thanh toán. Cô không cần phải khách khí...”
Nói xong, nhân viên phục vụ đặt R*ợ*u ở trên bàn, rồi xoay người đi ra ngoài.
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi bốn mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía bàn chủ tịch, nào có người?
Chỉ chốc lát sau, Kaya và Peach cùng trở lại, thấy trên bàn nhiều thêm bốn ly R*ợ*u, Kaya bưng ly lên uống, Lăng Vi ngăn tay cô ấy lại, nói: “Đây không phải là chúng ta gọi, là ông chủ quán bar mời.”
Kaya cười nói: “Mời? Vậy thì quá tốt rồi! Không phải trả tiền thì sao lại không uống.”
Hạ Tiểu Hi lo lắng nói: “Không biết trong R*ợ*u này có thứ gì lạ không? Nhỡ uống vào rồi lại...”
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào ly R*ợ*u kia nói: “Chắc là không đâu, nếu ông chủ quán bar mời R*ợ*u khách, mà uống xảy ra vấn đề, vậy ông ta cũng đừng nghĩ đến chuyện làm ăn nữa. Với lại quán bar của ông ta lớn thế này, chắc ông ta sẽ không ngu đến mức, nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc đó đâu.”
“Ha ha...” Kaya uống R*ợ*u, cười với Lăng Vi. Cô ấy rất thích Lăng Vi, nhìn có thể nhìn thông suốt mọi chuyện, làm việc rộng rãi, ánh mắt của lão đại đúng là không bình thường.
“Muốn học bói bài tarot, trước hết cậu phải làm quen với ý nghĩa của từng lá bài.” Kaya không nói gì cả, trực tiếp đưa bài cho cô ấy: “Cậu xem những lá bài này trước đi, trên mỗi lá bài đều có hình vẽ, bây giờ, cậu hãy viết ra suy nghĩ trực quan của mình về những hình vẽ trên lá bài đi.”
Kaya nhờ nhân viên phục vụ lấy giấy và Pu't tới, đưa cho Peach.
Peach chăm chú nhìn hình vẽ lên lá bài.
Nghiêm túc viết viết vẽ vẽ trên giấy. Kaya châm một *** rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lúc trở lại, cô ấy đi xuyên qua sàn nhảy, thấy đám thiếu niên thiếu nữ đang nhảy loạn với nhau, điên cuồng nhảy múa ở dưới ánh đèn chớp lập lòe nhức mắt, vui sướng, nhiệt tình, năng động, bầu không khí trên sàn nhảy cực kỳ bốc lửa.
Đang đi về phía trước, đột nhiên, cô ấy cảm giác được một cái tay đặt lên ngang hông mình.
“Oh… vóc dáng của cô gái này… không tệ.”
Tạp Nhã không phải là nhân vật bình thường, nháy mắt nắm tay người nọ, xoay người một cái, ném người nọ qua vai.
“á...” Sàn nhảy lập tức rối loạn.
“Á, đánh nhau...”
Người xung quanh Tạp Nhã đều lùi ra sau, Lăng Vi đứng lên nói với Hạ Tiểu Hi và Hoa Đào: “Tiểu Hi, em đi tìm quản lý của bar đến đây, Hoa Đào gọi điện báo cảnh sát.”
Nói cong Lăng Vi đi xuống lầu, Phong Bão ở ngay bên cạnh cô còn sợ cái gì?
Người nọ bị ném là người đầu trọc đầy hình xăm.
“Báo ca —— anh không sao chứ?” Mười mấy thủ hạ của tên Báo đầu trọc vây quanh Tạp Nhã và Lăng Vi.
Lúc này tên Báo đầu trọc bò dậy nhất thời cảm thấy mất mặt.?
Báo đầu trọc lau khóe miệng, híp mắt nói: “Em gái, ngày đầu tiên tới nơi này chơi đùa hả?”
Đám đàn em của Báo đầu trọc vây quanh Lăng Vi và Tạp Nhã.
Nam nữ trẻ tuổi tới bar đều lùi khỏi sàn nhảy, có người nhát gan thì chạy lên lầu hoặc là chạy ra cửa.
“*** nó, hai con đàn bà thối, dám ra tay với Báo ca, nhanh xin lỗi Báo ca ngay.”
ở trên lầu hai, Hoa Đào và Hạ Tiểu Hi nhìn thấy Tạp Nhã và Lăng Vi bị một đám đàn ông cao to vậy quanh, Hạ Tiểu Hi sợ tới mức mặt trắng bệch, nhanh chóng đi tìm quản lý. Hoa Đào đang gọi điện thoại báo cảnh sát, báo cảnh sát xong thì ném điện thoại chạy xuống lầu.
Lúc này Tạp Nhã bị vậy quanh, duỗi tay đẩy Lăng Vi ra, cô có thân thủ, đối phó đám du công lưu mạnh này, 5, 6 người thì không thành vấn đề. Hiện tại có mười mấy người, cô đối phó hơi tốn sức nhưng không thể kéo Lăng Vi vào được.
Lăng Vi đứng yên, ném áo choàng, vén tay áo.
Động tác này của cô khiến cả đám người mở to mắt: “Muốn làm gì đây? Hạt cay nhỏ này muốn đánh nhau với Báo ca sao?”
“Ha ha —— nhìn tay chân nhỏ bé kia... bẻ một cái là gãy, còn dám đánh nhau với chúng ta, quả thật là...”
Người đang cười nhạo Lăng Vi đột nhiên cảm thấy bóng trắng xinh đẹp vọt tới trước mặt, sau đó... lỗ mũi đau xót.
Sau đó máu mũi phun ra.
Máu đỏ rươi theo kẽ hở ngón tay chảy xuống.
Á đau quá, người nọ che mũi, chảy cả nước mắt.
Lăng Vi thu hồi nắm đấm, lạnh lẽo đứng bên cạnh Tạp Nhã, cười lạnh nhìn tên chảy máu mũi đang đau không đứng dậy nổi.
Đột nhiên Tạp Nhã cười cười: “Thân thủ không tệ...”
Lăng Vi xoa xoa ngón tay, nói: “Mỗi ngày một giờ huấn luyện ma quỷ, còn có chút tác dụng.” hiện tại cô chẳng hề sợ đám người này.
Mặc dù có đến mười mấy người nhưng không phải đám người ghê gớm gì.
Có Phong Bạo ở đây âm thầm bảo vệ cô, cô chỉ cần mở miệng là có thể tùy tiện thu thập đám người này.
Nhưng mà Lăng Vi không gấp gáp, cô và Diệp Đình luyện quyền cước nhiều ngày như vậy, lúc này cô muốn cùng đám du côn này thử thực lực.
Ánh mắt Lăng Vi lạnh lẽo.
Nhấc chân lên, giày cao gót đạp ngay vào mặt một người đàn ông.
“’Á...” người đàn ông đau đớn che mặt.
“Ha ha…… Cũng không tệ lắm!” Cô còn nhớ rõ, lúc Diệp Đình mới huấn luyện cô, chân cô chỉ đá đến khuỷu tay của anh... nhưng mà so sánh Diệp Đình với đám lâu la này thật quá phí.
“Ối, ớt cay nhỏ đau đây?”
Vừa nãy tên nào mù mắt kêu nữ thần hả?
Báo đầu trọc và đám người kia ngây ngẩn cả người.
Một cú đá này của Lăng Vi vừa nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn.
Tuy cô không có lực chân nhưng tư thế vẫn rất dọa người.
Đặc biệt ánh mắt lạnh lùng của cô cộng thêm giày cao sót quét qua mặt người kia chảy máu, nhìn kĩ mới thấy kẽ tay của người kia còn chảy máu, trong lòng mắng to: “** nó, không phải người bình thường mà, một cú đá này tàn đủ *** nó nhẫn
Cú đá của Lăng Vi cực kì dọa người.
Tạp Nhã nhìn Lăng Vi một lúc hạ hai tên, không khỏi híp mắt cười: “Ồ... thập nhất à, thân thủ của cô... sắp xếp trước tôi rồi.”
Tạp Nhã đứng hàng thứ 9... chỉ mạnh hơn Chính Hiền một chút...
Lăng Vi nhếch môi cười: “Hôm nào tìm cô huấn luyện.”
“***nó, không để Báo ca của chúng ta vào mắt đúng không? Đánh cho tao.”
Thủ hạ của Báo đầu trọc có hai người xông lên, Tạp Nhã duỗi tay ngăn một người, sau đó xoay người né tránh, Lăng Vi chẳng thèm tránh, trực tiếp nhấc chân đá vào bụng người kia. Sau đó thu chân hoàn toàn không để lại lỗ hổng.
*** nó đau.
“..”
“Ôi mẹ ơi... đau quá.” Giày cao gót đúng là VK tốt, tuy sức lực Lăng Vi không lớn nhưng giày cao gót đá người đau muốn ૮ɦếƭ rồi.
“Người đàn bà này quá trâu bò, đàn bà mà có thể đánh nhau đến mức này sao?”
Lăng Vi hoàn toàn học theo Diệp Đình, Diệp Đình đánh nhau chính là như vậy, dù ai xông lên anh cũng đã trở về.
Đôi chân này của Lăng Vi thật đáng sợ.
“Người đàn bà này ** nó có phải đàn bà không vậy?” đàn bà đánh nhau không phải là túm tóc, xé áo với cào mặt sao? Người ta... trâu bò quá rồi.
Mãi một lúc sau đám người của Báo đầu trọc không ai dám di chuyển.
Sợ Lăng Vi là cảnh sát.
“Ôi này…” một tên thủ hạ của Báo đầu trọc đột nhiên ôm chân, đau đớn nhảy dựng: “Ôi chao má ơi.. cái chân tôi.”
Mọi người quay đầu nhìn thấy một cô gái mặc váy vàng nhạt cũng ôm chân, nhe răng trợn mắt mà nhảy.
Hiển nhiên cô ấy vừa giẫm chân người kia… bị đau ngược.
Lăng Vi và Tạp Nhã muốn bật cười.
Rõ ràng không khí rất khẩn trương được không?
Hoa Đào, cô trời sinh có khả năng diễn hài sao?
Lúc này đột nhiên âm nhạc ngừng lại.
“A Báo… chơi không tệ nhỉ?”
Nam nữ xung quanh không biết ai nói, sau đó lại nghe thấy âm thanh trầm thấp vang lên: “*** cho sạch mà cút đi…”
Hình như Báo đầu trọc rất kiêng kị âm thanh này, là giọng của ông chủ quản bar, ai mà không biết thiếu gia Vinh Tứ cơ chứ?
Báo đầu trọc vung tay cho an hem: “Đi…’ thủ hạ lập tức ngồi xuống lau sạch vết máu, lại nhặt áo choàng của Lăng Vi lên cung kính đưa cho cô, lúc này mới rời khỏi sàn nhảy.
Lăng Vi rũ áo, áo bẩn chẳng muốn khoác.
Thuận tay ném xuống ghế bên cạnh quay đầu hỏi Tạp Nhã: “Nhã Nhã, cô quen ông chủ quán bar này sao?”
Lăng Vi nhìn Tạp Nhã, âm thanh vừa nãy khá quen: “Sao giống anh Vinh Tứ vậy nhỉ?” Tạp Nhã bĩu môi cười.
Tạp Nhã nhìn Lăng Vi đầy khen ngợi, không nghĩ tới vậy mà cô ấy đoán ra được hả?
Sức quan sát tỉ mỉ như vậy đúng là lợi hại.
Tạp Nhã che miệng, thần bí nói: “Là Tứ ca… quán bar này là của anh ấy.” Nói xong đột nhiên nghiêm mặt: “Chúng tôi tới đây chơi, không ra gặp mặt muốn làm quỷ gì vậy?” Muốn trốn người sao?
Lăng Vi giật mình, khó trách vừa nãy ông chủ mời các cô uống R*ợ*u…
Khó trách Tạp Nhã dám gây chuyện ở trong bar…
Thì ra là sản nghiệp người nhà…
“Tiểu Vi, sự phụ, hai người có bị thương không?” vẻ mặt Hoa Đào lo lắng xông tới, thấy hai người không làm sao còn cười nói như vậy mới thở ra.
Hoa Đào vỗ ***.
Vừa nãy trái tim như văng ra khỏi cổ họng, nháy mắt cũng hạ xuống.
“Vi Vi…” Lúc này Hạ Tiểu Hi chạy tới, vừa nãy cô đi tìm quản lý, cả người đầy mồ hôi.
Lăng Vi xoa tóc cô ấy: “Không sao, đám người kia đi rồi, chúng ta lên lầu đi.”
Từ trước tới nay Hạ Tiểu Hi đối với Lăng Vi là nói gì nghe nấy, chưa bao giờ hỏi lại cũng không phản bác, Lăng Vi bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó.
Lăng Vi nói xong liền lên lầu.
Đột nhiên Hoa Đào hỏi: “Còn ở lại chơi sao? Có về nhà không… Vừa nãy đám người kia có còn tới không? Thật sợ hãi..”
Tạp Nhã vén tóc, vẻ mặt chả sao cả nói: “Sợ gì chứ? Bọn họ dám đến thì đánh cho bọn họ cút đi.”
Lăng Vi bình tĩnh nói: “Bọn họ không dám tới đâu, cũng không có lá gan đó, chúng ta chơi của chúng ta, không cần để người ảnh hưởng.”
Hạ Tiểu Hi và Hoa Đào nhìn nhau, nháy mắt cảm thấy Lăng Vi và Tạp Nhã sao lại trâu vậy chứ?
Thật sùng bái quá đi….
Bốn người các cô vừa muốn lên lầu.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Á… tiểu nhân có mắt như mù, sau này tiêu nhân không dám nữa, á….”
“Mời tiên sinh bỏ qua cho chúng tôi, Báo ca vừa từ nơi khác trở về còn chưa biết nơi này của chúng ta là do tiên sinh định đoạt.”
“Bùm…”
Lăng Vi, Tạp Nhã quay đầu thấy mặt mũi Báo ca bầm dập, bị người xách vào ném dưới chân Lăng Vi.
Sau đó bốn người mặc tây trang màu đen cao lớn từ trong đám người đi ra.
Đại sảnh nháy mắt yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa đi tới, gương mặt lạnh lùng, vẻ mặt cao ngạo, thân hình cao lớn hơn người xung quanh một cái đầu, anh ta nhìn người đang kêu thảm thiết dưới đất từng bước đi tới.
“Trời ạ… người đàn ông này quá đẹp trai mà.” Vừa lạnh lùng vừa đẹp trai hơn minh tinh, đẹp làm người ta không dời mắt được, lại không dám nhìn thẳng, thật mâu thuẫn… khí thếp làm người ta hít thở không thông.
Lăng Vi ngước mắt, chỉ thấy sắc mặt Diệp Đình âm trầm trừng cô.
Lăng Vi lùi ra sau.
Có phần hối hận lại gây phiền toái cho anh.
Diệp phu nhân… tới quán bar ẩu đả… tin tức này truyền ra thật khó coi.
Lăng Vi bĩu môi… hình như cái người này… tức giận rồi.
Lăng Vi nhìn anh từng bước đi về phái cô.
Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt đen thâm trầm nhìn cô chằ chằm. Nháy mắt Lăng Vi bị khí thế cường đại của anh bao phủ.
“Em không biết như vậy nguy hiểm như thế nào sao?” Anh nhíu mày, Lăng Vi hít một hơi thật sâu, mạnh miệng: “Không nguy hiểm lắm mà.” Lăng Vi lầm bàm.
Không phải mấy tên tiểu lâu la… không phải bị cô đánh cho bỏ chạy hết sao?
Hơn nữa có Phong Bạo âm thầm bảo vệ, còn có thể làm cô bị thương sao?
Sắc mặt Diệp Đình trầm xuống, nhìn cô, âm thanh ác liệt: “Nhỡ may bọn họ có dao găm, có VK thì thế nào hả? Hai người là con gái tay không đánh nhau, sau đầu lại không có mắt, nhỡ may người ta dùng dao ăm đâm vào sau lưng thì thế nào?”
“…” Lăng Vi không nghĩ tới chuyện này….
Cô cúi đầu khoanh tay, theo bản năng bảo vệ mình.
Diệp Đình thấy cô rụt người nhất thời cảm thấy mình hơi nặng lời, anh đưa tay nắm lấy tay cô: “Lần sau không được như vậy nữa, có chuyện gì thì để Phong Bạo giairq uyết, không thể tùy hứng như vậy nữa biết không?”
Lăng Vi chẳng thế nói gì.
Còn bảo cô tùy hứng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc