Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 137

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Tuấn cười ngốc, lúc Lôi Đình đi vào, thiếu chút nữa rớt cằm.
“Má ơi! Anh —— Có phải anh trúng tà không? Anh không bị quỷ nhập chứ?”
Lôi Tuấn cả kinh… tối đột nhiên không về nhà là xảy ra chuyện gì?

Tan việc, Lôi Tuấn tới phòng làm việc của Hạ Tiểu Hi, đưa tờ giấy cho cô. Hạ Tiểu Hi gật đầu, tỏ ý nhớ.
Lôi Tuấn huýt sáo về nhà.
Sáng hôm sau, Lôi Tuấn ăn mặc anh tuấn, ngọc thụ lâm phong… Cả đường đi, các cô gái trong công ty đều không khỏi khen ngợi: “Aiya, Lôi thiếu thật đẹp trai, mê hoặc ૮ɦếƭ người!” “Đúng vậy đúng vậy! Lôi thiếu vẫn còn độc thân nha, chúng ta đều có cơ hội, anh ấy thường ăn trưa ở nhà hàng A, buổi trưa chúng ta đến đó vô tình gặp mặt thì sao?”
Lôi Tuấn hừ một tiếng: “Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu gia không còn độc thân, ha ha!”
“Sao Hạ Tiểu Hi còn chưa tới?” Lôi Tuấn vô cùng sốt ruột.
Chín giờ, mắt thấy còn hai phút, Hạ Tiểu Hi cùng mắt thâm quầng đi vào Bộ quan hệ xã hội…
Lôi Tuấn không nghĩ tới… cô lại có trạng thái này? Chẳng lẽ thấy thư tình của anh, H**g phấn đến mức cả đêm không ngủ?
Nhân dịp không có ai, Lôi Tuấn gọi Hạ Tiểu Hi vào phòng làm việc: “Khụ —— Thư mã hóa hôm qua, em xem chưa?”
“Xem rồi!”
Lôi Tuấn hơi buồn bực, đây là thái độ gì?
Lại hỏi: “Xem rồi còn có biểu tình này? Em nghĩ thế nào?”
Hạ Tiểu Hi muốn đập bàn: “Anh viết cái quái gì? Căn bản xem không hiểu. Tôi nghiên cứu cả đêm, tôi cũng không ngủ, không biết là ý gì.”
“Phốc ——” Hộc máu, Lôi Tuấn đã ૮ɦếƭ, có chuyện gì đốt giấy tiền vàng bạc…
Hạ Tiểu Hi nhức đầu, cả đêm không ngủ! Tức ૮ɦếƭ!
Lôi Tuấn đột nhiên sống lại, đi tới cạnh cô, kéo cô vào bàn làm việc: “Em xem đi, số 2 thì không cần giải thích, số 0 là nét phẩy, số 1 là nét nang, em nhìn xem là ý gì?”
(*) Ghép lại thành chữ:
“A… Anh không nói sớm…” Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn đứng cạnh bàn làm việc, vóc dáng anh rất cao, đứng cạnh anh cực kỳ áp lực. Không biết làm sao tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.
Một lát sau… Hạ Tiểu Hi tìm ra câu trả lời…
Lôi Tuấn “khụ” một tiếng, gương mặt tuấn tú kề sát cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Em nghĩ sao?”
Hạ Tiểu Hi không dám thở mạnh, mặt đỏ bừng. Anh ép tới cô như ngọn núi lớn, cô ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Lôi Tuấn gấp đến độ hận không thể ấn đầu cô để cô gật đầu.
Hạ Tiểu Hi cắn môi, đỏ mặt. Anh nói tiếp: “Anh thật sự rung động, em đừng tưởng rằng anh đang trêu đùa em.” Hạ Tiểu Hi càng khẩn trương, ấp úng nói: “Quá nhanh.”
Mặt cô sắp cháy.
Cô muốn che mặt, nhưng không giơ tay nổi.
Lôi Tuấn kề sát cô, hơi thở phả lên gò má cô: “Anh cũng không ép em lập tức kết hôn, trước tiên em hãy xem xem anh có phải là đối tượng thích hợp để kết hôn hay không. Không phải Chủ tịch Mao đã nói sao, không lấy tình yêu làm tiền đề của hôn nhân, đều là đùa giỡn lưu manh, anh muốn nói yêu đương với em, anh không muốn đùa giỡn lưu manh, vậy anh chỉ có thể cầu hôn em trước. Em đừng sợ… anh chỉ muốn bày tỏ, anh đối với em tuyệt đối không hề chơi đùa, tuyệt đối nghiêm túc.”
Hạ Tiểu Hi muốn hôn mê, Lôi Tuấn nghiêm túc, thật ૮ɦếƭ người… cũng khiến cô sợ hãi. Một người thích nói đùa, yêu chơi, đột nhiên chân tình thực ý làm tim cô đập loạn.
Cô sắp hôn mê, đầu xoay vòng.
Cô muốn gật đầu, nhưng căn bản không nhúc nhích được. Cô cũng thích anh, nếu không đánh cược, không có lòng trêu đùa, cô muôn phần nguyện ý.
“Em nghĩ sao?” Hô hấp Lôi Tuấn cũng nhanh hơn, hoàn toàn mất đi vẻ trầm ổn vừa rồi. Bỗng nhiên muốn cạy miệng cô, bắt cô đồng ý!
Hạ Tiểu Hi choáng váng, đưa tay cầm Pu't, viết hàng chữ: “Lôi Tuấn, em đồng ý.”
Hạ Tiểu Hi đỏ cả người, Lôi Tuấn kéo cô, cúi đầu hôn môi cô, không có tác dụng của R*ợ*u cồn, hai người đều nóng như bàn là. Lôi Tuấn ôm chặt cô, cảm giác được cô mềm nhũn dựa vào trong *** anh, anh nhướng mày, hai tay ôm chặt cô, bá đạo *** hôn miệng nhỏ của cô, răng nhỏ cô không ngừng ***ng anh, cảm xúc của Lôi Tuấn bị cô K**h th**h. Anh ôm cô ngồi xuống ghế, anh hôn đến trời đất tối sầm, quên hết tất cả, quá ngọt, làm thế nào cũng không nỡ buông. Đột nhiên nghe cô nói: “Sau này anh không được sai em đi mua đồ nữa.”
Lôi Tuấn gật đầu, trong đầu nghĩ, em cũng là vợ anh rồi, sau này muốn gặp em cũng không cần viện vớ, tại sao còn sai em đi mua đồ?
Hạ Tiểu Hi nói tiếp: “Anh cũng không được đánh người, nói dùng bao nhiêu thời gian theo đuổi em cái gì, quá tổn thương lòng người rồi!”
“Được.” Thì ra cô luôn để ý chuyện này.
Hạ Tiểu Hi tiếp tục nói: “Khi anh tới nhà em, không được ôm em, hôn em như bây giờ ngay trước mặt mẹ em.”
“Nói nhảm…” Lôi Tuấn đáp ứng toàn bộ, hôn mặt cô, *** mềm mại mịn màng, hôn rất thoải mái. Hơi thở anh càng nóng, kề tai cô hỏi: “Còn nữa không?”
Cô suy nghĩ một lát nói: “Không còn…”
“Ừ, vậy đến lượt anh.” Lôi Tuấn cắn tai cô, nói: “Sau này gặp mặt phải gọi chồng. Không gặp, phải nửa giờ gọi cho anh một lần. Không được quá gần với người đàn ông khác, nhất là Vinh Tứ.”
Hạ Tiểu Hi trong nháy mắt cảm thấy đáp ứng nói yêu đương sao lại giống Bán th*n vậy?

Trưa nay, Lăng Vi lái xe mới đến nhà kho. Chiếc xe trước bị hư, cô chưa sửa.
Chiếc xe này là chiếc J3 mua của Laroe, kiểu xe phổ thông, 17 vạn.
Diệp Đình tặng một chiếc MG V5 cho cô, cô không dám lái.
Với tài lái xe hiện tại của cô sợ sẽ ***ng hư xe.
MG là xe thể thao, tăng tốc rất nhanh, cô sợ đạp nhầm cần ga khi thắng xe, ***ng người đi đường sẽ không tốt.
“A? Chú Dương, sao nơi này có hai xe?” Lăng Vi tới nhà kho lớn, thấy bốn chú đang bề bộn đến đầu đầy mồ hôi.
Lăng Vi xách táo đi rửa, nghe Dương Danh Lý khó hiểu hỏi: “Không phải cháu cho người đưa tới sao?”
Lăng Vi nói: “Cháu chỉ cho người đưa tới một chiếc xe báo hư của cháu.” Xe trước bị Lý Phân Phương ***ng hư, cô không tính sửa, trực tiếp cho người lái tới cho bọn họ làm thí nghiệm.
Dương Danh Lý nói: “Đúng vậy, xe kia đưa tới cùng lúc. Động cơ xe kia rất tốt!”
“Hả?” Lăng Vi rửa táo xong, đặt vào dĩa, bưng cho mấy chú ăn.
Cô cầm khăn ướt xoa tay, đi tới trước xe khác, ngồi chồm hổm xuống: “Trời ạ!”
Đây là gì? Damai 8! Toàn thế giới chỉ có duy nhất… 1 chiếc!
Cô đột nhiên trợn to mắt: “Đây… không phải là Damai 8 của Diệp Đình sao?”
Anh phá hư?
Mang tới cho cô làm thí nghiệm?
Diệp Đình…
Lăng Vi điên rồi! Cô muốn bạo phát!
Trời ơi trời ơi trời ơi, muốn cô nói gì cho phải đây…
“Tiểu Vi, cháu không biết chuyện này sao? Chú còn tưởng rằng xe này có vấn đề gì…”
“Cháu không biết… Nhất định là Diệp Đình cho người đưa tới.” Lăng Vi đỡ trán, liếc mắt chiếc Damai 8, bây giờ cô hoàn toàn không cảm thấy nó là một chiếc xe nữa, mà cảm thấy… đó chính là tim của Diệp Đình!
“Cháu gọi điện thoại hỏi thử…” Lăng Vi lấy điện thoại ra, đỡ trán đi ra ngoài.
Diệp Đình nhận điện thoại, lười biếng hỏi: “Thế nào? Trưa không ăn cùng anh, chạy trốn đi đâu rồi?”
Lăng Vi mấp máy môi, hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi anh: “Em tháo chiếc xe Damai 8?”
“Ừ… cũng vì chuyện này mới gọi cho anh? Anh còn tưởng em nhớ anh chứ.” Diệp Đình không hài lòng hừ một tiếng.
Lăng Vi nghiêm túc nói: “Em không giỡn với anh…”
Diệp Đình hờ hững nói: “Cùng lắm chỉ là một chiếc xe… có gì đâu? So với sự nghiệp của em mà nói, anh làm vậy chẳng khác nào đầu tư. Em nhớ kỹ những chuyện này, chờ em sau này phát triển Long Đằng, đến lúc đó kiếm ra tiền, em lại chia huê hồng cho anh.”
“…” Lăng Vi muốn khóc, hít một hơi nói: “Được, cảm ơn chồng.” Tim cô nóng lên, lan truyền cả người.
Diệp Đình, Diệp Đình… tại sao anh có thể tốt như vậy?
Cả người Lăng Vi căng đến mức muốn nổ tung… Cô gả cho người đàn ông này, anh còn có bao nhiêu niềm vui bất ngờ cho cô chứ? Chỉ cần là chuyện của cô, anh nhất định xông pha khói lửa, mỗi thời mỗi khắc anh đều nghĩ tới cô, mỗi phút mỗi giây đều dùng hành động để bày tỏ anh tốt với cô.
Cô cúp điện thoại, phát hiện Ng'n t đang run.
Cô lấy cuốn sổ trong túi xách ra, ghi vào, chồng Diệp Đình đầu tư 2735 vạn.
Bỏ vào túi xách, nhanh chóng trở về công ty, giờ phút này rất muốn nhào vào trong *** anh, hôn anh, trao anh nụ hôn ôn nhu nhất ấm áp nhất.
Trở lại công ty, cô đi thẳng lên phògn làm việc của Diệp Đình, Diệp Đình đang đọc sách trong phòng nghỉ ngơi, cô đạp giày cao gót đi vào.
Diệp Đình cầm sách, ngước mắt nhìn, thấy cô vừa *** choàng dài vừa cởi giày. Ai u, dáng vẻ này, sao giống như muốn cường bạo anh?
Diệp Đình ngồi bất động, Lăng Vi leo lên giường, ngồi cạnh anh, đưa tay ôm eo anh. Eo anh bền chắc có lực, đều là bắp thịt rắn chắc. Anh vươn tay nắm tay cô: “Sao thế?” Ưu tư không đúng lắm.
Cô dán mặt vào cánh tay anh, lắc đầu: “Cảm động muốn khóc.”
“Ngốc.” Anh xoa đầu cô: “Anh tốt với em cũng không phải vì muốn chọc em khóc, hơn nữa, em là vợ anh, anh tốt với em là đương nhiên, không phải sao?”
Lăng Vi nắm tay anh, kéo đến bên mép hôn: “Chồng, anh tốt với em, em rất vui. Nhưng ai tốt với ai đều không sai.”
Cô nửa quỳ, vùi vào trong *** anh, ngồi lên đù* anh. *** anh ấm áp, cô vừa ra ngoài về, tay chân đều lạnh băng, đột nhiên bị ấm áp tập kích, run lên, anh cười hôn trán cô: “Ăn trưa chưa?”
Cô ôm cổ anh, nói: “Không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn anh.”
“Tới đi, vừa vặn anh cũng chưa ăn.” Diệp Đình vươn tay ra, cô cười nói: “Haiz, dày vò mỗi ngày cũng không mang thai được, thật lãng phí.”
Diệp Đình nhéo mũi cô: “Em không được nghĩ như vậy, chúng ta không cần phải có con, tiết kiệm tài nguyên cho quốc gia đi.”
“Phốc ——” Lăng Vi muốn hộc máu: “Chồng, anh giác ngộ thật cao!”
“Phải vậy chứ…” Anh cúi người hôn cô, cô nói: “Gần đây cực kỳ mệt mỏi… Hôm nay không muốn lắm.” Diệp Đình hôn chóp mũi cô: “Vậy thì không làm, chúng ta luyện thở.” Anh hôn môi cô, lần sau hôn càng dài hơn lần trước.
“Có tiến bộ.” Anh xoa gò má nóng bừng của cô: “Lần đầu tiên anh hôn em, em thở mạnh đến mức phổi muốn rớt ra ngoài.”
Lăng Vi đưa tay nhéo cơ *** anh: “Đều là chồng dạy tốt.”
Diệp Đình lại cúi đầu hôn cô, tuy chỉ ôn nhu hôn, nhưng lại giống như hoa nở tháng ba, ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng, mùi hương thơm phức.
Hai người cùng ăn cơm.
Gần hai giờ, Lăng Vi cũng nghỉ đủ, từ phòng làm việc của Diệp Đình đi ra ngoài. Vừa vào Bộ thiết kế, bỗng cảm thấy bầu không khí không đúng.
“Bộ trưởng Lăng, cô về rồi. Hoa tổng tới…” Tiểu Cầm chạy đến, nhỏ giọng nói: “Hình như có tin xấu, Bộ trưởng, cô hãy chuẩn bị tâm tư trước.”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn vào trong, Hoa Thiếu Kiền đang đứng ở cửa phòng làm việc của cô, thấy cô đi vào, anh ta lại đi ra.
“Hoa tổng, chào buổi chiều.”
Hoa Thiếu Kiền mặc âu phục màu xám tro, cao ngất đứng đó nhìn cô, hồi lâu, anh ta mới thu hồi tầm mắt, đi tới cô: “Bộ trưởng Lăng, trụ sở chính Laroe điều tới một vị Tổng thanh tra mới, tôi tới giới thiệu cho cô.”
Hoa Thiếu Kiền dẫn cô vào phòng làm việc của Tổng thanh tra, một người đẹp đứng trong phòng làm việc.
Hoa Thiếu Kiền giới thiệu: “Tổng thanh tra tiền nhiệm Bộ quan hệ xã hội trụ sở chính Laroe, hiện đảm nhiệm Tổng thanh tra Bộ thiết kế khu vực Trung Quốc —— Jennifer Cooper.”
“Lăng Vi, Bộ trưởng Bộ thiết kế khu vực Trung Quốc.”
Lăng Vi nghe tên này, đột nhiên nhíu mày.
Cô nhớ… lúc cô thực tập ở Laroe, giám đốc “Rose” đó cũng họ Cooper…
Jennifer Cooper này sẽ không phải thân thích gì của Rose đó chứ?
Lăng Vi quan sát tỉ mỉ cô ta, người phụ nữ này hơi đen, môi hơi dày. Không giống Rose lắm…
Lăng Vi đang nghi ngờ, Jennifer Cooper đưa tay về phía cô: “Rất hân hạnh được biết cô, Hoa thần đã từng giới thiệu cô cho tôi. Tôi cũng đã xem thiết kế Mustang của cô. Tôi rất tán thưởng cô.”
Lăng Vi và cô ta bắt tay, hào phóng khẽ mỉm cười.
Jennifer Cooper nới lỏng tay cô. Hoa Thiếu Kiền đi ra ngoài.
“Bộ trưởng Lăng…” Cô ta đột nhiên hạ thấp giọng, nói: “Cô còn nhớ Rose - cấp trên cũ của cô không? Chị ta là chị tôi.”
“…” Lăng Vi ngước mắt nhìn cô ta, Jennifer cười quỷ dị: “Tôi cảm thấy cô làm rất khá. Sau khi chị ta ngồi tù, ba tôi lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta. Cô vừa vặn cho tôi thêm một phần tài sản của chị ta, Bộ trưởng Vi Vi, tôi thật sự rất muốn cảm ơn cô!”
Lăng Vi nới lỏng tay, trong lòng sợ hãi.
Ánh mắt của Jennifer này làm cô rất không thoải mái!
Hơn nữa, kỳ lạ là… trước kia Jennifer làm Tổng thanh tra Bộ quan hệ xã hội ở trụ sở chính Laroe. Bây giờ đột nhiên điều đến Tổng thanh tra Bộ thiết kế khu vực Trung Quốc…
Đây là chuyện gì?
Lăng Vi làm thế nào cũng cảm thấy cô ta nhắm vào mình!
“Được rồi! Được rồi! Tôi rất vui có thể hòa nhập vào đại gia đình chúng ta. Bây giờ mọi người cố gắng làm việc đi, sau này, chúng ta là người một nhà, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!” Jennifer vẫy tay kêu cô đi ra ngoài.
Mặc dù Jennifer là tổng thanh tra của phòng thiết kế, nhưng phòng làm việc của cô ta không nằm ở trong phòng thiết kế, phòng làm việc của cô ta bằn ở khu vực quản lý cấp cao. Ở tầng 36.
Phòng thiết kế của Lăng Vi nằm ở tầng 18.
“Trưởng phòng, trưởng phòng —— người phụ nữ này có lai lịch thế nào vậy?”
“Trưởng phòng, trước kia lúc ở trụ sở chính cô đã từng gặp cô ta chưa?”
Sau khi Lăng Vi trở về, phòng thiết kế lập tức nổ tung.
Lăng Vi nói: “Cô ta là người do tổng bộ điều tới... Trước kia là tổng thanh tra phòng quan hệ công chúng.”
“Hả? Phòng quan hệ công chúng và phòng thiết kế rõ ràng là hai lĩnh vực khác nhau? Cô ta làm quan hệ công chúng, có thể biết gì về thiết kế? Trụ sở chính đang muốn làm loạn sao?”
Vẻ mặt của Lăng Vi trầm xuống.
Cô cảm giác chuyện này không đơn giản như bề ngoài.
Ngay cả bọn tiểu Trương tiểu Lý cũng nhìn ra điều này, huống chi Jennifer là em gái của “Rose “.
Còn nữa, tại sao vừa rồi Jennifer lại bày thân phận ra cho cô nhìn?
Nếu như, cô ta ngấm ngầm động tay động chân gì đó, hẳn cô ta không nên nói thẳng ra “Rose” là chị của cô ta chứ?
Lăng Vi không thể nào hiểu được
Cô vẫn chỉ là quả dưa non ở nơi làm việc mà thôi, nghĩ mãi mà không ra chuyện gì đang xảy ra, buổi tối phải về hỏi Diệp Đình mới được.
Tiểu Cầm lo âu chạy tới, nắm lấy cánh tay của Lăng Vi: “Trưởng phòng, hình như người phụ nữ này không thân thiện với cô lắm... sau này chúng ta có bị cô ta đè hay không?”
“Không sao đâu, yên tâm.”
Lăng Vi vỗ vỗ tay của cô ta.
Nói gì thì nói, mặc dù tổng thanh tra bộ phận thiết kế đè ở trên đầu cô, nhưng mà, đại BOSS của các cô lại là Diệp Đình!
Cô cũng không tin, nếu xảy ra chuyện gì, Diệp Đình lại không che chở cô!
ĐM... Trong đầu Lăng Vi đột nhiên nhảy ra một cô gái phiên bản con nít... Cô gái phiên bản con nít che mặt, giậm chân: “Đang xảy ra chuyện gì vậy? Còn học ỷ thế hiếp người nữa hả?”
Sau đó, lại có một chàng trai phiên bản con nít nhảy ra, ngạo kiều hất cằm: “Có thế phải ỷ vào! Có chồng phải dùng! Chồng là tổng tài của tập đoàn, cô còn để mặc cho người ta bắt nạt, thì cô đúng là một quả dưa!”
Cô gái phiên bản con nít che mặt: “Ngân gia... Ngân gia, là giọt bạc hiền lành...”
“Phốc ——” Lăng Vi cười phì ra. Sao hình ảnh bổ não này, lại đáng yêu như vậy... nhìn giống như “ Tổng tài bá đạo lấn áp thỏ trắng nhỏ” trong manga vậy...
Chàng trai phiên bản con nít lại đột nhiên nhảy ra trong đầu, giậm chân nói: “Cô còn không biết xấu hổ nói mình là thỏ trắng nhỏ sao? Cô còn hồ ly so với hồ ly ấy!”
Cô gái phiên bản con nít đột nhiên ôm lấy ***g ***, hai mắt ngấn lệ ௱ô** lung: “Ngân gia... Ngân gia, thật sự chỉ là thỏ trắng nhỏ hiền lành!”
Lăng Vi vừa cười, vừa lấy quyển sổ ra thiết kế nhân vật.
“Đang cười cái gì vậy?”
Lăng Vi đang thiết kế nhân vật, đột nhiên nghe thấy giọng nam từ tính vang lên bên tai. Cô sợ hết hồn!
Đột nhiên nhớ ra, bây giờ là giờ tan làm.
Cô khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười công thức hóa: “Tổng tài đại nhân... Hôm nay tan làm đúng giờ vậy?”
Diệp Đình ngồi dựa ở bên cạnh bàn làm việc của cô: “ Ừ... nhớ đến con thỏ trắng nhỏ của anh, nên muốn xuống ngắm.”
Lăng Vi vội vàng thu dọn mấy tờ manga đi.
Cô không hài lòng đứng lên, đưa tay ôm lấy cổ anh, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen của anh, khiêu khích cười nói: “Em giống thỏ trắng nhỏ sao? Em là hồ ly đấy chứ!”
“NO NO NO...” Diệp Đình lắc lắc Ng'n t chỏ: “Em vẫn có đặc điểm giống như thỏ trắng nhỏ.” Vừa nói, ánh mắt vừa men xuống theo xương quai xanh của cô, ý vị thâm trường cười nói: “À sai rồi, là thỏ trắng lớn chứ.”
Lăng Vi thẹn quá hóa giận, há miệng cắn lên cổ anh. Diệp Đình xoay người, ấn cô đến trên giá sách bên cạnh: “Em gấp gáp muốn ngã nhào vào người anh như vậy, anh cũng không tiện cự tuyệt em. Buổi trưa không được ăn, buổi tối muốn ăn bù, phải không?”
“Phi —— anh có bản lĩnh thì cứ cự tuyệt em đi! Nếu anh dám ***ng vào em, em sẽ hét lên ở chỗ này! Em sẽ để cho mọi người trong công ty đều nghe thấy.” Cô cố tình dán sát lên người anh, biết rõ bên ngoài đều là người, anh sẽ không dám động vào cô đâu, hừ!
“Ai ôi, hồ ly nhỏ hóa thành con cọp sao? Em luyện được chiêu sư tử Hà Đông hống từ lúc nào vậy?” Diệp Đình luồn tay vào áo cô, *** P0'p: “Em muốn kêu thì cứ kêu đi, để cho mọi người đều nghe thấy. Xem em có thể nhịn được hay là anh có thể nhịn được, kêu đi...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc