Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 136

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hạ Tiểu Hi chờ dưới lầu, Lôi Tuấn từ trong xe thể thao nhảy xuống, Hạ Tiểu Hi nhanh chóng chạy tới bắt lấy cánh tay anh ta: “Hiện tại Vi Vi có nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta đi cứu cô ấy đi.”
Lôi Tuấn hỏi cô: “Cô ấy nói như thế nào?”
Hạ Tiểu Hi lặp lại lời của Lăng Vi một lần, nói Diệp Đình bắt nạt cô ấy, mỗi ngày bắt nạt cô ấy đến ૮ɦếƭ đi sống lại. Không phải nguy hiểm đến tính mạng thì là gì?
Lôi Tuấn đỡ trán.. thầm nghĩ: “Nhiều đàn bà đều muốn bị bắt nạt như vậy… em có biết không hả?”
Hạ Tiểu Hi gấp đến mức giậm chân, khuôn mặt rối rắm, chiếc miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm, Lôi Tuấn lắc đầu, thấy cô vẫn cứ lẩm bẩm, anh ta không nghe thấy cô nói gì liền thấy cô lúc thì vẩu môi khi thì xẹp xuống.
Hạ Tiểu Hi phẫn hận bất bình, đột nhiên phát hiện gương mặt Lôi Tuấn…sao lại dán lại gần cô làm gì? Hạ Tiểu Hi sợ tới mức lùi ra sau, Lôi Tuấn ép cô đến bức tường, Hạ Tiểu Hi chống tường, anh ta chống hai tay bên người cô, ép tới. Anh ta cúi người nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: “Tôi nói em biết, em đừng tin Lăng Vi, cô ấy lừa em đấy. Loại chuyện này không thể tự thử nghiệm thì đừng bao giờ nghe ai nói.”
Trái tim Hạ Tiểu Hi đập thình thịch, cô không dám ngẩng đầu, Lôi Tuấn duỗi tay nâng cằm cô lên.
Hơi thở mang theo mùi R*ợ*u phả lên mặt cô, thật muốn mạng người ta. Hạ Tiểu Hi không dám thở, nhắm mắt muốn trốn. Lôi Tuấn hôn môi cô: “Em cô gái này có bị ngốc không vậy?” Ngốc nghếch làm anh ta muốn hung hăng gõ cho cô tỉnh táo, nhưng vẫn ngốc như vậy, làm anh ta thích vô cùng… Hạ Tiểu Hi trốn tránh, liều mạng đẩy anh ta ra, Lôi Tuấn nắm lấy tay cô để lên tường, hung hăng hôn cô.
Hạ Tiểu Hi mơ màng bị kéo lên xe sau đó suýt chút nữa mất luôn lần đầu tiên ở trên xe…
Nếu không phải bên ngoài cửa xe có người gõ cửa nói bọn họ chiếm vị trí đậu xe, hôm nay cô thật sự bị hạ trong tay Lôi Tuấn… nghe thấy tiếng gõ cửa, đột nhiên Lôi Tuấn tỉnh R*ợ*u ngồi lại lái xe đi. Quần áo Hạ Tiểu Hi xốc xếch ngồi đằng sau ôm quần áo, gương mặt đỏ bừng.
Lôi Tuấn đi dạo khắp tiểu khu nhà cô một vòng sau đó lại về lại dưới tòa nhá: “Vừa nãy..”
“Không có việc gì, tôi biết anh uống nhiều.” Hạ Tiểu Hi cắn môi ngẩng dầu, kiên cường nói: “Mau dừng xe cho tôi xuống, tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“…” Lôi Tuấn bị đả kích, cực kì không hài lòng nói: “Tôi uống nhiều nhưng có lý trí. Tôi biết mình đang làm gì. Hơn nữa hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, sao lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra chứ?”
Hạ Tiểu Hi cắn môi trừng anh ta, cô đã giả vờ rộng lượng rồi, sao anh cứ phải nói thẳng như vậy chứ?
Cứ nói như vậy không biết rất đáng giận hay sao?
Đột nhiên Lôi Tuấn quay đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Nếu không… em làm bạn gái của tôi đi…”
“Hả?” Hạ Tiểu Hi cả kinh, ánh mắt ngấn nước nhìn chằm chằm anh ta: “Cái đó… nếu anh đơn thuần bị nụ hôn này thì tôi cảm thấy không cần đâu.” Cô cực kì bình tĩnh, cánh tay đặt lên tay mở cửa kéo: “Tôi đi trước… mẹ tôi còn chờ tôi mua nước tương.”
Nháy mắt Lôi Tuấn phát cáu, ông đây chẳng bằng một lọ nước tương.
Hạ Tiểu Hi mở cửa xe bỏ chạy lên lầu, hoàn toàn quên luôn chuyện mua tương.
Lôi Tuấn đập đầu lên tay lái, tư vị của cô… thật ngọt ngào.
Anh thích cô gái này, thích một cách khó chịu.
Ngón tay tê dại, như bị điện giật, tất cả là cảm giác mềm mại của cô.
Hạ Tiểu Hi chạy về nhà, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của mẹ mình: “Đi mua tương sao đi lâu như vậy? Tương đâu? Miệng con sao vậy?”
Hạ Tiểu Hi che miệng, cô quên mất…cô phải đi mua tương lại vác về đôi môi sưng lên…
Hạ Tiểu Hi chạy về phòng gọi điện thoại cho Lăng Vi.
Quản gia Diệp gia nghe máy: “Phu nhân đang ăn nho với tiên sinh, tạm thời không thể nghe máy.”
Hạ Tiểu Hi hỏi: “Lúc nào thì ăn xong vậy ạ?”
Thầm nghĩ ăn nho thì sao không nghe máy được? Nhưng lại nghĩ, hai người ăn nho chắc không sao đâu. Lại yên lòng, định lên giường ngủ nhưng không ngủ được, nụ hôn của Lôi Tuấn không ngừng xuất hiện trong đầu cô.
Đôi môi bị anh hôn sưng lên, cảm giác tê dại vẫn còn, cô che môi nhìn ra cửa sổ.
Cô ngồi trên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn xuống… đột nhiên cô thấy phía dưới có một chiếc xe… màu trắng, là xe thể thao, là chiếc vừa nãy Lôi Tuấn lái tới, anh vẫn chưa đi sao?
Trái tim Hạ Tiểu Hi đập thình thịch…
Cô nhìn thấy anh đang dựa vào xe ***, gió rất mạnh, thổi bay mái tóc cô khiến cô run cả người, giữa tháng mười trời đã rất lạnh mà anh chỉ mặc mỗi sơ mi trắng.
Lúc này anh diệt một ***, lại đốt điếu khác, vừa hay ngẩng đầu lên, Hạ Tiểu Hi lập tức lùi ra sau nhưng mà… cửa sổ đang mở bị anh nhìn thấy.
Hạ Tiểu Hi chưa bao giờ sợ hãi như vậy, như ăn trộm vậy. Cô không làm việc gì trái lương tâm sao lại chột dạ cơ chứ? Người hôn cô nên chột dạ mới đúng.
Hạ Tiểu Hi không để ý Lôi Tuấn có nhìn thấy mình hay không, cô nhanh chóng đóng cửa sổ, leo lên giường chui vào trong chăn, dùng chăn che kín đầu.
Nằm một lúc đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Hạ Tiểu Hi hoảng sợ, vừa đứng lên liền nghe mẹ mở cửa, kỳ quái hỏi: “Tiên sinh tìm ai vậy?”
“Chào dì, chàu là Lôi Tuấn, cháu tìm Hạ Tiểu Hi.”
Trái tim Hạ Tiểu Hi sắp bay ra ngoài rồi, gương mặt đỏ như cà chua, nhanh chóng nhảy xuống giường lao ra phòng ngủ.
“…” Hạ Tiểu Hi nhìn mẹ đang cầm bó hoa hồng của Lôi Tuấn, quay đầu nhìn Hạ Tiểu Hi nhưng chưa nói gì, chỉ thấy cô mặc áo ngủ tiểu Hùng (Qủa chuối vàng á) dậm chân nói với Lôi Tuấn: “Anh muốn làm gì hả?”
Lôi Tuấn không trả lời cô mà trịnh trọng nói với mẹ Hạ Tiểu Hi, cháu tới muốn tiểu Hi làm bạn gái của cháu, hy vọng dì có thể đồng ý cho chúng cháu yêu nhau.”
Mẹ của Hạ Tiểu Hi là người dịu dàng, bà nhìn con gái nói: “Con nói đi, nói cho rõ, nếu muốn ở cùng một chỗ với cậu ấy thì mẹ không phản đối đâu.”
Nói xong bà quay lại phòng khách xem tivi.
Hạ Tiểu Hi đi ra cửa kéo Lôi Tuấn vào phòng mình.
“Anh muốn làm gì hả?” Hạ Tiểu Hi đóng cửa, thẹn quá hóa giận rồi.
Lôi Tuấn xoay người áp cô lên cánh cửa, nhét hoa hồng vào tay cô: “Làm bạn gái anh đi, anh thật sự… mấy cái đánh cuộc đó em đừng để trong lòng. Đó là quy ước của Vinh Tứ, không liên quan gì với anh.”
Đôi mắt anh ta đen kịt, nhìn chăm chằm Hạ Tiểu Hi, cái đầu của cô sắp nổ tung rồi: “Anh không thấy quá nhanh rồi sao? Tôi va fanh còn chưa hiểu nhau đâu.”
“Hiện tại hiểu luôn đi, cũng chưa muộn mà…” Lôi Tuấn dán mặt lại gần cô, ngửi mùi hương trên người cô, híp mắt nói: “Thích một người và hiểu một người là hai chuyện khác nhau, thích một người không nhát định phải hiểu rõ… hiểu không?”
“Tôi không hiểu, anh đi nhanh đi, đừng để mẹ tội hiểu lầm chúng ta đang làm chuyện xấu gì ở trong này.”
“Vậy sao…” đột nhiên Lôi Tuấn nở nụ cười: “Chúng ta thì có thể làm chuyện xấu gì chứ?” anh ta nhếch môi, hôn cô một cái, Hạ Tiểu Hi ra sức trốn tránh.
Lôi Tuấn vẻ một đóa hoa hồng cắm lên vành tai cô: “Thật xinh đẹp…”
Hạ Tiểu Hi trợn mắt: “Anh uống say rồi, nhanh đi đi.”
Lôi Tuấn buông lỏng cô ra, cách cô nửa mét, hai mắt nhíu lại: “Làm bạn gái của anh, nếu không anh sẽ không đi.”
Hạ Tiểu Hi cắn răng, nhéo tay anh: “Anh đi nhanh đi, xin anh đấy… đừng ầm ĩ nữa, nếu không lát nữa mẹ tôi đánh tôi ૮ɦếƭ mất.”
Mắt cô ngấn nước, nhìn như muốn khóc, Lôi Tuấn ôm cô, hôn lên khóe mắt cô: “Mẹ em dịu dàng như vậy, bà sẽ không đánh em.”
Lôi Tuấn xoa tóc cô: “Vậy… anh đi đây, Hạ Tiểu Hi, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Lôi Tuấn rời khỏi phòng Hạ Tiểu Hi, mẹ tiểu Hi nhìn thoáng anh, Lôi Tuấn lễ phép nói: “Dì, thật xin lỗi, hôm nay cháu có xã giao với bạn nên uống hơi nhiều. Mạo muội tới chơi vẫn mong dì tha thứ. Nhưng mà cháu bảo đảm cháu không phải người xấu đâu, cháu chỉ đơn thuần thích tiểu Hi thôi, sau này cháu có thể tới quấy rấy nhà ta, mong dì không cần trách cứ.”
Mẹ tiểu Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Lôi Tuấn rời đi.
Sáng hôm sau Lôi Tuấn mang theo một đống quà tới cửa xin lỗi, anh đi rồi, mẹ tiểu Hi hỏi cô: “Lôi Tuấn làm nghề gì?”
Hạ Tiểu Hi nhướn mày: “Con không biết…”
Mẹ tiểu Hi cực kì bất đắc dĩ với sự mơ hồ của con gái: “Con có thể biết được gì không?”
Kết quả lúc Hạ Tiểu Hi đi làm rốt cuộc cũng phát hiện Lôi Tuấn làm nghề gì.
Anh trở thành giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Laroe… cũng là tổng trợ lý của Boss.
“Lại có tình yêu văn phòng rồi.” Lăng Vi vừa ăn bánh ngọt vừa cười.
Hạ Tiểu Hi gãi đầu: “Nhưng mà tại sao mình cứ thấy… nhất định anh ta là ông trời cố ý phái xuống trừng phạt mình… hôm nay anh ta lăn qua lăn lại ૮ɦếƭ mình rồi.”
Vừa nghe lăn qua lăn lại là Lăng Vi rùng mình.
Gương mặt đang cười nóng lên.
Hạ Tiểu Hi không để ý tới cô còn đang rộn rạo trong người vì sao Lôi Tuấn lại được điều đến bộ phận quan hệ công chúng.
*
Bên kia, Lôi Đình cau mày đứng trước cửa phòng của Lôi Tuấn, trong lòng châm chọc ông anh trai… chẳng lẽ bị điên rồi sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Ánh mắt đờ đẫn, miệng thì không ngừng cười….
Nhìn xem nhìn xem, hệt như tên ngốc, vui đến mức tim gan đầu run… làm sao vậy?
Lôi gia sắp có chuyện vui sao?
Lôi Đình đi tới trước mặt anh, quơ quơ ngón tay trước mặt anh.
Lôi Tuấn không kiên nhẫn gạt tay cô ra.
“Anh…” Lôi Đình kêu một tiếng thật lớn.
“Hả?” Lôi Tuấn hoảng sợ.
“Anh, anh động kinh sao? Sao cười bỉ ổi như vậy?”
Lôi Tuấn nhíu mày: “Này… sao em lại nói như vậy? Đây là thái độ em gái nói chuyện với anh trai sao hả?”
Lôi Đình bị mắng, Lôi Tuấn vẫy tay với cô ấy, khóe mắt mang theo ý cười: “Không sao… có thể em sắp có chị dâu đấy…”
“Sao cơ?” suýt chút nữa Lôi Đình bị dọa đái cả quần: “Ai hả?”
Vẻ mặt của cô đầy hoảng sợ.
Lôi Tuấn nhìn cô đầy xem thường: “Em có bị ngốc không vậy? Anh thích ai… em còn không rõ sao?”
“Không á…” Lôi Đình càng hoảng sợ hơn: “Anh thích ai em chưa nhận ra đâu… chỉ thấy Hạ Tiểu Hi là bị anh ghét bỏ mà thôi… hai hôm nay anh lăn qua lăn lại người ta đến ૮ɦếƭ đi sống lại… anh chỉ biết cô gái người ta đắc tội anh rồi… làm anh tức giận hả?”
Đột nhiên Lôi Tuấn lờ mờ rồi: “Anh không ghét cô ấy… sao em cảm thấy anh ghét cô ấy chứ?”
“Ôi chao má ơi… đây chỉ là ghét thôi đâu?” Lôi Đình kêu lên: “So với kẻ thù giét cha còn đáng sợ hơn.”
“Sao cơ?” vẻ mặt Lôi Tuấn đầy hoảng sợ: “Không phải thế chứ?”
“Sao lại không thể? Trời lạnh như vậy, mỗi ngày anh bắt người ta đi mua café cho anh, mua xong còn che nóng bắt người ta đi đổi nước khoáng. Người ta đổi xong anh còn nói nước khoáng không có mùi… hơn nữa người ta là trợ lý của giám đốc phòng công chúng, đâu phải là trợ lý của anh…”
Lôi Tuấn tức giận: “Cô ấy nói nhà anh có quỷ, anh phải bắt cô ấy trả giá thật nhiều, làm anh không dám về nhà ngủ.”
Lôi Đình mở to hai mắt: “Mẹ ơi… lúc nào cô ấy tới nhà anh hả? Cái tổ chim đó của anh… ngay cả em cũng không được vào. Vậy mà anh lại cho một cô gái về nhà? Anh… anh không bị sốt đấy chứ? Anh là anh trai em sao? Có phải bị quỷ ám không hả?”
Lôi Đình sờ trán Lôi Tuấn: “Anh, anh đi theo em đến bệnh viện đi, không đúng… đi nhìn đại tiên mới đúng, xua ma trừ tà cho anh.”
Lôi Tuấn gạt móng vuốt của cô ra: “Đừng có nháo nữa, đi đi, không nói nữa, đi ăn cơm thôi.”
……..
Lôi Tuấn chưa có kinh nghiệm yêu đương, cả ngày gây khó khăn cho Hạ Tiểu Hi, anh còn tưởng đó là tình thú, không nghĩ tới… là lăn qua lăn lại người ta hả?
Nhớ tới lời Lôi Đình nói, trái tim Lôi Tuấn run rẩy: “Nếu cứ như vậy nữa thì không hay, sẽ làm tiểu Hi chạy mất… hiện tại giá thị trường của cô ấy tốt như vậy, quả thật người gặp người yêu…” Giang Thành cái quỷ gì, cút xa, còn con sói đói Vinh Tứ nữa, không được, đó là vợ tương lai của anh, anh phải trông chừng thật kĩ.
Nhưng mà theo đuổi con gái…anh không biết.
“Nếu không… đi tìm chị dâu hỏi xem?”
Ừ, Lăng Vi hiểu tiểu Hi nhất, tìm cô ấy không sai.
Buổi trưa Lôi Tuấn đi tới bộ phận thiết kế, Lăng Vi đang cười ngây ngô với một tờ giấy…
Lôi Tuấn yên lặng không một tiếng động đi qua, vừa nhìn, là một loạt con số.
Là 0, 1, còn có 2 nữa.
Nhất định là mật mã, nhưng mà sao chị dâu nhìn mật mã xong lại cười như cô ngốc vậy?
“Chị dâu, chị đang vui vẻ cái gì vậy?”
“Á… mẹ ơi, tên xấu xa nhà anh, làm tôi sợ nhảy dựng.” Lăng Vi sợ tới mức góc gáy dựng ngược: “Anh làm sao vậy? Có việc gì sao?” cô vuốt tóc, gấp gọc tờ giấy lại.
Lôi Tuấn tò mò hỏi cô: “Chị dâu, chị xem gì vậy, sao cứ cười với chuỗi mật mã vậy?”
Lăng Vi cười đắc ý: “Anh không hiểu đâu, đây là thư tình.”
“Phụt… thư tình bằng mật mã? Các người trâu bò quá…”
Lăng Vi nói: “Đương nhiên rồi.”
Tròng mắt Lôi Tuấn xoay một vòng: “Chị dâu, vậy chị dạy cho tôi đi, tôi cũng viết một bức.”
Lăng Vi ngước mắt nhìn anh: “Anh muốn viết cho tiểu Hi sao?”
“Ấy, chị dâu, chị mói là chị dâu của tôi đấy, chị biết tôi thích tiểu Hi hả?”
Lăng Vi mỉm cười: “Anh cũng không quen cô gái khác.. nhưng mà anh thích cô ấy sao?”
Lôi Tuấn vỗ *** liên tục: “Tôi biểu hiện giả lắm sao? Sao không ai tin tôi hết vậy?”
“Không phải…” Lăng Vi thật lòng nói: “Vậy tôi dạy cho anh.”
Cô lấy giấy ra, viết dòng mật mã nói cho anh: “Đây là mật mã Morse, anh nhìn ký hiệu này đi, ấn số 0 là bày tỏ thời gian ngắn, số 1 là thời gian dài, số 2 là không cần giải thích, anh thích thích dãy này xem sao:20112111 là chữ gì?”
Lôi Tuấn nghĩ một hồi nói: “Ừ… là W và O…”
Lôi Tuấn lại nghĩ tiếp: “22012200 là A và I…”
Hàng thứ ba thì không cần giải thích nữa, nhất định là anh yêu em, Lôi Tuấn há một tiếng: “Anh trai tôi quá cổ hủ rồi, muốn nói cá gì thì nói ra đi còn viết thư tình, không có sáng tạo gì hết, ba chữ này ai mà không biết?”
Lăng Vi giật tờ giấy: “Tình nhân với nhau ba chữ kia có sức mạnh hơn bất cứ lời nói nào. Là ai cũng sẽ nói như vậy, anh có thể tìm tiểu Hi hỏi mà xem.” Cô nhếch môi lên như cười như không.
Lôi Tuấn không phục: “Tôi là người lớn, có gì mà phải xấu hổ chứ?”
Nói xong liền xoay người rời đi: “Hôm nay tôi phải nói ba chữ đó.”
Đi ra cửa đột nhiên quay đầu nói: “Chị dâu, tờ giấy kia của chị có thể cho tôi không?”
Lăng Vi nói: “Không được, anh có thể tự mình làm mật mã, mật mã này là mật mã mẹ chồng tôi để lại cho tôi và Diệp Đình, không thể tùy tiện cho người khác.”
“Vậy hả?” Lôi Tuấn ý vị thâm trường: “Vậy được, tự tôi thiết kế một mật mã, chỉ có tôi và tiểu Hi biết…”
Lôi Tuấn vui vẻ rời khỏi văn phòng bắt đầu xoạc xoạc múa Pu't thành văn, vẽ ý tưởng mật mã.
Hạ Tiểu Hi đi làm, anh đã hoàn thành mật mã nhét vào tay cô: “Về nhà xem cho kĩ, đây là công việc quan trọng cuối năm, tuyệt đối không thể làm mất.”
“Biết rồi.” Hạ Tiểu Hi chu môi, suốt ngày như bệnh tâm thần, âm dương quái khí, ai trêu chọc anh ta vậy hả?
Trong lòng Lôi Tuấn cười tươi như hoa, mật mã của anh ta nghĩa là: “Anh muốn cười em, bà xã của anh, gả cho anh đi…”
Anh nhìn Hạ Tiểu Hi ra cửa còn không quên dặn dò: “Đừng quên xem đấy, không được cho người khác xem, đây là tài liệu bí mật.”
“Vậy hả…”
Hạ Tiểu Hi kéo cửa ra lại nghe anh nói: “Chờ một chút.”
Từ bàn công tác đi tới trước mặt cô.
Anh hơi cúi người, dán mặt gần mặt cô nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt to long lanh của cô, xúc động muốn nói: “Anh yêu em…” Nhưng mà thật khó mở miệng, anh lề mề một lúc, xoắn xuýt một hồi lại nói: “Không cho làm mất…”
“Biết rồi, cứ thích cằn nhằn như vậy.”
“Đi đi…” Lôi Tuấn phất tay với cô.
“Ừ.”
Cả ngày này trong lòng Lôi Tuấn như rót mật, ngọt ngào… trong lòng vui sướng, sáng mai đi làm, Hạ Tiểu Hi nhất định như con chim bay vào lòng anh làm nũng: “Th*** á.. người ta nguyện ý gả cho anh…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc