Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 135

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Tuấn ôm ông, cất bước đi ra ngoài.
Lúc đi qua hành lang, Hạ Tiểu Hi cười phá lên, cô cảm giác như là đang ngồi trên thuyền nhỏ, lắc lắc lư lư, rồi cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ...
Cô say đến nỗi tay chân đều vô lực, đầu óc quay cuồng, chu mỏ lên, rồi trực tiếp đi vào giấc ngủ.
Lôi Tuấn vẫn còn trong cơn kích động, sau khi ôm cô gái này vào phòng ngủ, anh ta lại muốn hôn tiếp, nhưng rồi phát hiện ra con gái nhà người ta... Hô hấp đều đều, sắc mặt an ổn, rõ ràng là đã ngủ.
“Nhãi con!” Lôi Tuấn muốn kéo cô tỉnh dậy, đánh cho cô một trận.
Anh ta giận dữ bảo người lấy chăn và drap trải giường mới thay đi cho cô. Nhìn dáng ngủ an ổn của cô, Lôi Tuấn rất muốn dùng sức cắn cô. Anh ta nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, điều chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hòa không khí, nghiêng đầu chăm chú nhìn dáng vẻ cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Lôi Tuấn cảm thấy mình thật là kỳ lạ... Rốt cuộc anh ta lại nhường phòng ngủ của mình cho cô... Đệm giường trong phòng ngủ của anh ta rất mềm, không gian tốt, lại rộng rãi, ánh mặt trời chiếu vào vừa đủ, thoải mái hơn so với phòng khách rất nhiều. Anh ta sợ cô ngủ ở phòng khách sẽ không thoải mái...
Lôi Tuấn lắc đầu, chắc chắn là do mình uống nhiều rồi... rồi anh ta cố gắng buộc mình phải đi ra khỏi phòng.
Lúc đi vào phòng khách tắm, trong đầu Lôi Tuấn đều là hương vị ngọt ngào của cô, sao cái miệng nhỏ kia lại ngọt đến vậy? Không ngờ rằng hôn một cô gái lại thải mái đến vậy, người đàn ông thô kệch như anh ta, càng nghĩ càng không thể khống chế được.
Lôi Tuấn hít một hơi, ép mình phải tỉnh táo lại.
Anh ta vội vàng tắm xong, chui vào trong chăn chìm vào ngủ.
Vừa mới đặt lưng nằm xuống, đột nhiên nghe thấy trận hỗn loạn bên ngoài. Quản gia gọi điện thoại nội tuyến nói với anh ta: “Tiên sinh, có vị Vinh Tứ đến tìm cậu.”
Lôi Tuấn mặc bộ quần áo thể thao vào, khoác chiếc áo khoác màu đen, đi đến phòng khách, Vinh Tứ vào cửa, đã giơ quyền nhắm ngay vào một bên mặt của anh ta.
Mặc dù Lôi Tuấn vừa uống rượu, nhưng sau khi tắm xong anh ta đã tỉnh táo lại không ít. Anh ta cúi người xuống, tránh cú đấm.
“Thằng nhóc nhà anh, còn dám tránh! Vị trí của Hạ Tiểu Hi vẫn luôn hiển thị ở nhà cậu! Anh đã làm gì người ta rồi? Có phải anh thừa dịp người ta gặp nguy mà làm sằng làm bậy hay không? Người ta là cô gái tốt, anh dám động vào cô ấy thử coi!”
“Sao tôi lại thừa dịp cô ấy gặp nguy mà làm sằng làm bậy? Mà tôi động vào cô ấy thì sao, cậu để ý?”
Vinh Tứ giận đến nỗi nổi hết cả gân xanh lên, nhấc chân đạp về phía ngang hông của Lôi Tuấn, Lôi Tuấn đỡ lấy. Vinh Tứ lại quăng quả đấm tới, nhắm thẳng vào một bên mặt của anh ta, Lôi Tuấn bắt lấy cánh tay của anh ta, dùng đòn quật vai, ném Vinh Tứ té ngã ——
Vinh Tứ tức đến đỏ mắt. Thân thủ của Lôi Tuấn cũng không phải là người bình thường có thể đánh lại được, mặc dù Lôi Tuấn xếp thứ hai, anh xếp thứ tư, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người, cũng không quá nhiều.
Nhưng lý trí của Vinh Tứ bây giờ đã sớm bị nước rút đi, anh ta bò dậy, nhắm thẳng quả đấm về phía mặt của Lôi Tuấn.
Hai người đánh nhau ầm ĩ ở trong phòng khách. Cửa đột nhiên bị mở ra. Diệp Đình, Lăng Vi đi theo Vinh Phỉ tiến vào. Bọn họ vừa mới vào cửa, đã thấy hai người kia đánh nhau đến quên cả trời đất. Lăng Vi nhìn về phía Lôi Tuấn, nhìn ra anh ta đã uống không ít rượu.
Phỏng đoán... chắc tiểu Hi cũng uống nhiều...
Không biết hai người... có uống rượu say... rồi làm chuyện gì gì đó hay không?
Vinh Tứ như phát điên, đạp trúng Lôi Tuấn một cước, rồi anh ta lười ra tay tiếp với Lôi Tuấn, hung thần ác sát xông lên tầng hai.
“Hạ Tiểu Hi —— Hạ Tiểu Hi!” Anh ta vừa kêu, vừa chạy ‘bịch bịch bịch’ mấy bước, đi tới cửa phòng ngủ của Lôi Tuấn, Vinh Tứ đạp văng cánh cửa, quả nhiên —— có người trên giường nằm!
Vinh Phỉ ba bước cũng làm hai bước đi tới mép giường, đưa tay ra vén chăn lên, nhìn thấy khuôn mặt phấn lộn nghiêng sang một bên của Hạ Tiểu Hi, dáng vẻ ngủ của cô ấy đặc biệt an ổn, giống như đang được ăn kẹo trong mộng, cái miệng anh đỏ nhỏ nhắn không ngừng chẹp chẹp.
Vinh Tứ bốc lửa giận lên đến tận đỉnh đầu!”Người còn đang nằm trong phòng ngủ của anh, anh còn muốn nói cái gì nữa?”
Vinh Tứ cũng không chờ Lôi Tuấn giải thích, đã bế Hạ Tiểu Hi lên đi ra bên ngoài.
Hạ Tiểu Hi uống rất nhiều, vốn muốn nôn, nhưng cô vẫn luôn kiềm chế. Lúc này... Đột nhiên “Oẹ ——”, nôn hết lên người Vinh Phỉ. ĐM... Mùi chua này... thật là thoải mái!
Vinh Phỉ như có cảm giác rơi vào hố phân... mùi rượu hôi xông lên đến tận mũi anh ta, anh ta rất muốn nôn. Nhưng mà... anh ta đang ôm Hạ Tiểu Hi, không thể động được. Nếu đổi lại là người khác, anh ta đã quăng người ra ra xa một ngàn tám trăm dặm rồi
Anh ta cố kiềm chế, thật sự nhịn được!
Cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, anh ta mới buộc mình không ném cô ra! ĐM, Vinh Phỉ cũng bội phục chính mình.
Hạ Tiểu Hi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện ra có người đang bế mình lên, cô đánh người đó theo bản năng, yếu ớt cầu cứu: “Lôi Tuấn... Mau cứu tôi, người xấu lại tới...”
Vinh Phỉ sửng sốt, Lôi Tuấn, Lăng Vi đứng ở cửa cũng kinh ngạc đến ngẩn người ra.
Lăng Vi nhìn về phía Lôi Tuấn, lại nhìn về phía Hạ Tiểu Hi, tình cảm giữa hai người này... ấm lên nhanh đến vậy sao? Lúc Tiểu Hi cầu cứu đều gọi tên Lôi Tuấn?
Lôi Tuấn hấp tấp nói: “Tôi ở chỗ này: “ vừa nói xong, đã xông lên, đưa tay ra muốn ôm cô ấy xuống.
Vinh Phỉ đạp một cước, đạp tới: “Đừng động vào cô ấy!”
Diệp Đình nhìn hai người đang giằng co nhau, mở miệng nói: “Cứ để người ta xuống trước đã, mau tắm cho cô ấy rồi nói tiếp.”
Lăng Vi hấp tấp nói: “Mau, để cô ấy xuống trước đã. Cô ấy đang uống say, đừng dày vò cô ấy, sau khi tắm cho cô ấy xong, cứ để cô ấy ngủ ở đây đi.”
Vinh Tứ không đồng ý: “Không thể để cô ấy ngủ ở ổ sói được! Tôi phải mang cô ấy đi!”
Lăng Vi nói: “Vậy cũng không thể mang đến chỗ của anh được! Tối hôm nay tôi sẽ ngủ cùng cô ấy ở đây!!”
Sắc mặt của Diệp Đình chợt trở nên tối sầm lại.
Lăng Vi mặc kệ anh, đi tới ôm Hạ Tiểu Hi.
Thật ra thì, thật lòng mà nói, Lăng Vi vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Lôi Tuấn. Mặc dù hai anh em Lôi Tuấn, Lôi Đình có thể đánh có thể nháo, lại đã vượt qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng bản chất của hai anh em Lôi gia cũng đặc biệt thanh thuần. Không xấu bụng, cũng không lăng nhăng.
Nếu tiểu Hi thật sự thích Lôi Tuấn, vậy cũng là chuyện tốt. Tốt hơn so với thích mấy kẻ lăng nhăng ngoài kia nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Tiểu Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác đầu mình nặng nề, đau như 乃úa bổ.
Cô đột nhiên phát hiện, khung cảnh xung quanh không đúng...
Sao căn phòng này lại quen mắt như vậy?
Trời ơi! Hình như là phòng ngủ của Lôi Tuấn? Lần trước cô đã ngủ ở đây một lần rồi.
Cô bật dậy thật mạnh, phát hiện ra bên cạnh có người nằm: “A ——” Hạ Tiểu Hi thét chói tai ——
Lăng Vi mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra: “Kêu cái gì mà kêu? Là mình...”
Hạ Tiểu Hi nhìn về phía Lăng Vi, cô dùng sức chớp mắt rồi lại chớp mắt, cô ấy đã hát bài hát... Hoàn toàn quên mất chuyện tối ngày hôm qua.
Lăng Vi mệt lòng, con hàng manh manh này ngày nào cũng mơ mơ hồ hồ thế này... làm sao để chỉnh đây?
Trong phòng ăn, ba người ngồi chung một bàn.
“Nói đi! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Vinh Phỉ chợt vỗ mạnh lên bàn, Hạ Tiểu Hi sợ hết hồn, cô ấy rụt cô lại, tránh ra phía sau Lăng Vi.
Lăng Vi che lấy người cô ấy, dựng chân mày lên: “Tứ ca, anh không phải là người nhà của tiểu Hi, có kích động cũng không tới phiên anh.”
Vinh Phỉ quắc mắt liếc nhìn Lăng Vi: “Ai ôi, em đang cố gắng ngăn cái gì?”
Lăng Vi thản nhiên nói: “Tôi không nghiêng về phía Lôi Tuấn, cũng không nghiêng về phía anh. Nhưng tiểu Hi cũng không phải là một đứa trẻ, cô ấy nguyện ý chung một chỗ với ai, thì phải xem xem ý cô ấy thế nào. Tứ ca, anh cứ hùng hổ dọa người như thế này, đến tôi còn sợ anh muốn ૮ɦếƭ đi được, chứ đừng nói tới người nhát gan như tiểu Hi.”
“ Vậy cô bảo cô ấy nói đi, rốt cuộc cô ấy muốn chung một chỗ với ai?”
Hạ Tiểu Hi nuốt nước miếng không dám nói lời nào. Cũng không dám nhìn anh ta. Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng cô vô hình hơi sợ.
Vinh Phỉ đột nhiên nhíu mày, sau đó lại buông lỏng, cười với Hạ Tiểu Hi: “Thật ra tính tình tôi rất tốt, thật.” Nói xong, từ từ ngồi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói sau.”
“Khụ ——” Lôi Tuấn thiếu chút nữa bị sặc ૮ɦếƭ… Vinh Tứ dám nói tính tình tốt, vậy toàn thế giối không có tính tình tốt nữa rồi.
Trên bàn ăn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vinh Phỉ.
Diệp Đình cũng kinh ngạc nhíu mày, vừa rồi anh cho là Vinh Tứ sẽ trở mặt với Tiểu Vi, không nghĩ tới… bỗng nhiên hạ giọng… Thay đổi thái độ cũng không phải tác phong của Vinh Tứ. Tính tình anh ta nóng nảy, xưa nay không nhường nhịn ai.
Diệp Đình hỏi anh ta: “Anh tới thật sao?”
Vinh Tứ liền không vui: “Dựa vào cái gì mà tôi không thể tới thật?” Nói xong, thấy Lôi Tuấn bắn ánh mắt như dao tới anh ta, anh ta hừ một tiếng, nói: “Dĩ nhiên cũng có phần đánh cược.”
“Đánh cược?”
Mặt Hạ Tiểu Hi cứng đờ.
Lăng Vi lập tức nổi giận: “Có ý gì?”
Vinh Phỉ nói: “Tiểu Tuấn nói tôi mê gái, cho tới bây giờ chưa từng ở bên cô gái nào quá hai tháng. Tôi liền đánh cược, tôi làm thế nào cũng phải sống tốt cùng Hạ Tiểu Hi cả đời. Nếu trong nửa năm này, tôi tìm phụ nữ khác, tôi liền tự phế hai tay. Chúng tôi ước định, ai theo đuổi được Hạ Tiểu Hi trong vòng nửa năm, người còn lại nhất định phải không có một câu oán hận nào, cút đi càng xa càng tốt.”
Lôi Tuấn nhờ lần đánh cuộc này để cho Vinh Phỉ từ bỏ ý định. Nhưng, lòng Hạ Tiểu Hi như bị dao đâm.
Thì ra chỉ muốn chơi đùa. Cô cũng không phải đồ chơi của bọn họ.
Bầu không khí ngột ngạt làm người ta hít thở không thông, lúc này, điện thoại Diệp Đình đột nhiên vang lên, là ở nhà gọi tới, anh nghe máy, Vương quản gia đầu bên kia nói: “Tiên sinh, có phát hiện trọng đại!”
Diệp Đình biết lại tìm được đồ!
Anh đứng lên, kéo tay Lăng Vi đi ra ngoài. Lăng Vi vừa bị anh kéo đi vừa quay đầu kêu Hạ Tiểu Hi.
Nhưng Hạ Tiểu Hi lắc đầu: “Cậu về trước đi, mình có lời muốn nói với bọn họ.”
Sắc mặt Lôi Tuấn và Vinh Phỉ đều không tốt, dường như biết Hạ Tiểu Hi muốn nói gì…

Lăng Vi và Diệp Đình vội chạy về nhà.
“Tiên sinh! Cậu nhìn đi, thẻ kim loại này đào được trong hồ sen.”
Lăng Vi suy nghĩ một lát: “Tố vũ khinh thường chiếu nước biếc, lâm khê cán ảnh tá hà hương.”
Không sai, thẻ kim loại này tương ứng với câu này.
Hai người vào thư phòng, Lăng Vi nhìn kỹ thẻ kia.
Trên đó một dãy số:
01112200
21002200
“A! Em biết rồi, đây là mật mã hệ nhị phân*!” Lăng Vi đắc ý giơ tay, lần trước từng nghe anh giảng giải.
(*) Hệ nhị phân là một hệ đếm dùng hai ký tự để biểu đạt một giá trị số, bằng tổng số các lũy thừa của 2. Hai ký tự đó thường là 0 và 1; chúng thường được dùng để biểu đạt hai giá trị hiệu điện thế tương ứng.
Diệp Đình chọt trán cô, hỏi: “Mật mã hệ nhị phân do số gì tạo thành?”
Lăng Vi thành thật nói: “0 và 1!”
Diệp Đình chỉ chỉ tấm thẻ: “Vậy số 2 thì sao?”
“Ách… 1 thêm 1 thì chẳng khác nào 2 rồi…” Cô kích động, nhỏ giọng thầm thì: “Sao cách giải mật mã của hai tấm thẻ không giống nhau?”
Diệp Đình nói: “Trong này có viết số 2, hiển nhiên không phải hệ nhị phân, trên dưới có tám con số cực kỳ cân xứng, hiển nhiên là 44 thứ bach65.”
“…” Lăng Vi cho anh ngón tay cái, bởi vì nghe không hiểu.
Anh nói tiếp: “44 thứ bậc, thử xem có thể giải mật mã không.”
Diệp Đình chuyên chú giải, vừa giải vừa nói cho cô. Lăng Vi ngồi trên chân anh viết viết vẽ vẽ, đột nhiên nói: “Em lại nghe hiểu… Lần sau còn thẻ như vậy, em cũng có thể giải!”
Diệp Đình khen cô: “Em thật lợi hại.” Anh cắt hai tổ bính âm ra: “JI, DI… là địa cực hay là căn cứ?”
“A…” Lăng Vi hiểu ra: “Mật mã là: Bí mật!”
“Đúng, căn cứ bí mật?”
“Trời ạ… Mẹ thật sự rất thông minh, bà ấy dùng bính âm, không dùng tiếng Anh, cho nên tính không xác thực lại tăng lên!”
Nói xong, lại lo lắng nói: “Mẹ ở trong căn cứ bí mật? Khó trách nhiều năm qua Louis đào a thước cũng không tìm ra bà ấy… Bà ấy muốn gặp chúng ta cũng không được? Nếu không đã sớm tới gặp, chắc chắn là bà ấy bị kẹt ở căn cứ bí mật này không ra được, anh nói đúng không?”
Diệp Đình gật đầu: “Có thể…”
Lăng Vi cuống cuồng: “Căn cứ bí mật này ở đâu? Không phải còn có hai nơi chứ? Không phải nói là một địa điểm nhất định sao?”
Tròng mắt đen của Diệp Đình lóe lên tia lửa, tựa như nhìn thấy tia sáng trong bóng đêm!
Lăng Vi cầm 乃út viết hai mật ngữ: “Hồng đào kháp tự li nhân lệ, điểm lạc anh thiên lại hoa. Điệp luyến hoa tùng uyển nhã tiên, nghê thường vũ y vũ phiên phiên. Một người là rừng hoa đào, một người là Chi Lan Hồ Điệp trong phòng kín, nhưng mà… Tại sao không tìm được thẻ kim loại ở hai chỗ này?”
Diệp Đình nói: “Diện tích rừng hoa đào rất lớn, không biết bắt đầu từ đâu. Muốn tìm phải đi từ từ, nhưng Chi Lan Hồ Điệp trong phòng kín, lục nhiều lần cũng không tìm được.”
“Có phải chúng ta nghĩ sai rồi không? Mẹ muốn để lại tín hiệu, sẽ không để lại ở một nơi lớn như rừng hoa đào phải không?”
“Không chắc chắn… Những mật mã bà ấy để lại rất dễ hiểu, nếu loại thẻ này dễ tìm ra như vậy, mới là chuyện quá nguy hiểm. Dù sao tất cả đều ở nhà chúng ta, vì mỗi tấm thẻ kim loại đều phải đào ba thước, công trình lớn như thế, không có người nhà chúng ta cho phép, ai cũng không làm được.”
“Có đạo lý…” Lăng Vi ôm cổ anh, nói: “Chồng… Mẹ sẽ trở về nhanh thôi, anh vui vẻ lên.”
Diệp Đình miễn cưỡng cười, Lăng Vi hôn mặt anh, viết dãy số trên giấy, tất cả đều là “012” tạo thành.
Diệp Đình biết, đây là mật mã cô viết cho anh, liền giải mã.
Giải mã xong, anh nhìn chăm chú vào những chữ đó, liền đứng lên: “Chờ mẹ trở lại, cho bà ấy chủ trì hôn lễ chúng ta, không phải tốt hơn sao?”
Sắc mặt Diệp Đình thay đổi bất ngờ!
Hiển nhiên nghĩ tới hôn lễ, nghĩ tới mẹ có thể trở về chủ trì liền không khống chế được nội tâm kích động.
Lăng Vi nắm tay anh, anh trở tay, nắm tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.
Anh cũng cầm 乃út viết một dãy số trên giấy, đưa cho cô.
Cô cầm lấy, nghiêm túc giải mã.
Anh viết:
20112111
22012200
22102200
Lăng Vi nghiêm túc giải, một hồi, hơi thở rối loạn.
Giải xong ba chữ, tim cô tăng đến 120…
Cô che miệng, nhìn chằm chằm ba chữ kia…. Mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, không thể khống chế.
Cô ngước mắt, thấy ánh mắt Diệp Đình thâm trầm nhìn cô.
Trong mắt anh tràn đầy tia sáng ấm áp, anh nhìn chằm chằm lại khiến cô run rẩy không thôi…
Diệp Đình ôm cô, hôn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền vào tai cô: “Anh phải thực hiện như ba chữ này cả đời…”
Buổi tối sau khi tan tầm, Lăng Vi không vội về nhà, cô có hơi lo lắng cho Hạ Tiểu Hi, hai người sẽ gặp nhau ở nhà Hạ Tiểu Hi.
Trong phòng Hạ Tiểu Hi, Lăng Vi lo lắng hỏi: “Tiểu Hi, cậu và Lôi Tuấn có phải ngủ với nhau rồi không vậy?”
“Sao cơ?” Hạ Tiểu Hi ngây ngốc nói: “Cái gì cơ? Vi Vi, cậu đừng làm mình sợ.”
“Mình dọa cậu làm gì? Cậu có ngủ với anh ta hay không chẳng lẽ cậu không biết?”
Hạ Tiểu Hi lắc đầu: “Mình không biết mà.” Lăng Vi nhìn chằm chằm cô ấy, nhìn thấy trong mắt cô ấy đầy hoảng sợ.
Lăng Vi nhíu mày hỏi: “Ngày hôm qua mình ở nhà Lôi Tuấn uống rượu, chỉ có hai người bọn cậu... anh ta không ᴆụng vào cậu sao? Không chạm chỗ này, chỗ này hả?” Lăng Vi đưa tay chỉ иgự¢ cô ấy, còn chọc chọc eo của cô ấy.
Hạ Tiểu Hi không nhịn được cười haha: “Không có... anh ta không chạm vào mình.” Mà thật ra là đã quên hoàn toàn.
“Ừ, vậy thì còn may.” Lăng Vi tàn nhẫn cắn răng nói: “Nếu anh ta dám làm chuyện vô sỉ với cậu, mình sẽ Gi*t ૮ɦếƭ anh ta.”
Hạ Tiểu Hi mơ màng nói: “Thật ra là... mình đã quên. Nhưng mà sáng hôm sau tỉnh dậy không biết tại sao phía dưới hơi đau...”
Lăng Vi cả kinh.
Hạ Tiểu Hi xoa eo, đỏ mặt nói: “Eo cũng đau, như bị chặt đứt vậy, không biết thế nào nữa…”
Vẻ mặt Lăng Vi nghiêm trọng.
Đột nhiên Hạ Tiểu Hi hỏi: “Vi Vi, lúc nào thì có cảm giác đó hả?”
Lăng Vi hoảng sợ.
Hạ Tiểu Hi che má: “Mình quên hết chuyện đêm qua rồi, chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Lăng Vi nghiêm túc nói: “Ban đầu sẽ đau, sau thì không sao hết, lâu dần sẽ phát điên đấy.”
“Sao cơ?” điên sao? Hình như không phải... Hạ Tiểu Hi không hiểu được ý của cô, ôm mặt gào khóc: “Ôi chao, đúng là không giống người kết hôn rồi... người ta vẫn là trẻ con đấy... nghe chả hiểu gì, nhưng mà Vi Vi à... cậu có thể nói thêm không, thật muốn nghe quá.”
Lăng Vi nhìn cô đầy ghét bỏ: “Cậu chẳng hiểu gì, nói gì cũng vô dụng.”
Hạ Tiểu Hi lắc tay Lăng Vi: “Cậu nói đi, cậu nói gì mình cũng hiểu.”
“Này, mình nói cậu cũng không hiểu.”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi: “Hừ, mình tự đi xem...”
Lăng Vi cả giận: “Mình nói cho cậu biết, không cần xem mấy cái phim vớ vẩn đó. Đám đàn bà đó đóng quá giả, cái gì mà dùng sức nhanh lên đều là giả, cậu đừng tin.”
“Sao cơ?”
Đột nhiên vẻ mặt Lăng Vi nghiêm túc nói: “Diệp Đình vẫn luôn bắt nạt mình như vậy.”
“Á...” Hạ Tiểu Hi khẩn trương nhíu mày: “Anh ta bắt nạt cậu?”
Lăng Vi nghiêm túc gật đầu: “Ừ! Mỗi ngày bắt nạt mình đến ૮ɦếƭ đi sống lại!”
9h tối, Diệp Đình tới đón cô, Hạ Tiểu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Vi: “Vi Vi, tối nay cậu về sao?”
Còn chưa hỏi xong, Lăng Vi đã hạnh phúc chui vào lòng Diệp Đình.
Không phải nói Diệp Đình bắt nạt chị ấy sao? Hạ Tiểu Hi lo lắng tiễn Lăng Vi.
Vi Vi sợ Diệp Đình đánh cậu ấy nên làm bộ lưu luyến Diệp Đình sao?
“Không nên, không nên……”
Phải nghĩ biện pháp! quấy rối bọn họ!
Hạ Tiểu Hi gọi điện thoại cho Lôi Tuấn để anh ta cùng Lôi Đình đi quấy rối.
Lôi Tuấn đang xã giao, uống đến đầu u mê rồi:“Em muốn làm gì? Cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám đi quấy rầy chuyện tốt của bọn họ! Sẽ gây ra án mạng em biết không?”
Hạ Tiểu Hi mặc kệ: “Vừa nãy Vi Vi rất đáng thương…… Thật sự, anh không biết, Diệp Đình ngược đãi cô ấy!”
Lôi Tuấn ngây ngốc: “Anh trai tôi thương chị dâu còn không kịp như thế nào lại ngược đãi cô ấy? Em phát sốt hả?”
“Không có, là thật sự đấy! Vi Vi tự miệng nói với tôi!”
Lôi Tuấn nhíu mày, chờ một lát liền nói: “Vậy sao? Chúng ta gặp mặt nói đi, nói trong điện thoại không rõ, tôi lập tức tới nhà em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc