Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 131

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tiếp theo, Lăng Vi được bổ nhiệm làm tổng thiết kế ‘Xe thay đi bộ ông lão’.
Lăng Vi có chút kinh ngạc!
“Tôi? Làm tổng thiết kế?”
Tổng thiết kế là muốn cô tham dự vào sản xuất, tuy nhiên, thay đổi suy nghĩ một chút cũng tốt… Như vậy cô có thể thời thời khắc khắc giám sắt chương trình sản xuất xe thay đi bộ này, tránh cắt xén nguyên liệu.
Lăng Vi vui vẻ đáp ứng: “Được! Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó!”
Trung tuần tháng mời một, thực nghiệm động cơ cùng với khung thép thành cô! Đệm giảm xóc cũng đã thiết kế xong.
Lăng Vi lại ở chỗ của Giang Quân đặt mua lốp đặc chế.
‘Xe thay đi bộ ông lão’ sắp được sản xuất!
Lăng Vi vô cùng vui vẻ.
Thất giống như nhìn thấy đứa con mình sinh ra vậy.
Diệp Đình cũng rất vui vẻ.
Vi Vi càng ngày càng có thành tựu, ánh sáng tự tin khiến cô ngày trở nên chói mắt.
Trong phòng họp, giám đốc tiêu thụ báo cáo công trạng tiêu thụ.
“Ừ!” Tâm tình của tổng tài đại nhân tốt lắm, nhìn cái gì cũng gật đầu nói: “Không sai.”
Giám đốc tiêu thụ đang nói đến: “Quý này, mức độ tiêu thụ tăng trưởng…” Đột nhiên phát hiện khuôn mặt tổng tài đại nhân biến sắc, giám đốc tiêu thụ lập tức khẩn trương.
Anh ta nhìn Diệp Đình, yếu ớt hỏi: “Tổng tài… tôi nói có gì không đúng sao?” Quý này rõ ràng mức độ tiêu thụ tăng trưởng mà!
Chỉ thấy Diệp Đình phất phất tay với anh ta, sau đó quay đầu nói với Jason: “Buổi trưa, bảo phu nhân chờ tôi cùng ăn cơm. Tôi quên không nói với cô ấy.”
“Phụt…”
Dáng vẻ của giám đốc tiêu thụ rất vô tội…
Tổng tài đại nhân, ngài cũng quá dọa người rồi… May là ở đây không có ai bị bệnh tim! Anh gọi phu nhân ăn một bữa cơm, có cần phải tỏ thái độ nghiêm túc đến như vậy hay không?
Giám đốc tiêu thụ khóc không ra nước mắt, tiếp tục báo cáo, Diệp Đình hài lòng nói: “Không sai, tốc độ tiêu thụ quý này tăng trưởng, số tiền này cho kế toán dự tính, phát tiền thưởng cho mọi người.”
“Ba ba ba…”, trên dưới toàn bộ công ty vỗ tay như sấm động.
“Thật sự là tôi đoán trúng! Thật sự phát tiền thưởng!”
“Đúng vậy! Đều là công lao của Diệp tổng cùng với trưởng phòng!” Có người che miệng cười.
Từ khi Diệp tổng tài thu mua cổ phần Laroe, sau khi làm chủ Laroe, phúc lợi của bọn họ càng ngày càng tốt hơn!
Nhất là sau khi tổng tài cùng với Lăng trưởng phòng ở bệnh viện ‘bận bịu’ một tuần lễ, ngày tốt của bọn họ liền đến ha ha!
Quản lý bộ tài vụ mang the toàn thể nhân viên kế toán đến mời R*ợ*u Lăng Vi: “Phu nhân, khổ cực cô.”
Lăng Vi 囧: “Không khổ cực…”
Giám đốc bộ phận tiêu thụ mang theo toàn thể nhân viên tiêu thụ mời R*ợ*u Lăng Vi: “Phu nhân, khổ cực ngài,”
“…” Lăng Vi gật đầu: “Không khổ cực…”
Lăng Vi muốn đi!
Kết quả, bộ phận tu sửa, bộ phận công quan, toàn bộ nhân viên đến mời R*ợ*u cô: “Phu nhân, cực khổ, có khó khăn gì có thể nói với chúng ta.”
“…” Lăng Vi muốn đập đầu vào tường: “Không khó khăn gì… nhọc các người phí tâm…”
Toàn công ty trên dưới đều đến thăm hỏi cô một lần.
Trong lòng Lăng Vi gào khóc…
Thật sự cảm thấy không còn mặt mũi ở lại công ty nữa!
Lúc này, Diệp Đình xuất hiện bên cạnh cô, đưa tay ôm ngang hông cô.
Anh ta cúi người nói bên tai cô: “Phu nhân, nhân viên công ty chăm sóc em như vậy, nói ra em rất được lòng người. Đúng rồi, gần đây có một bộ phim hay, buổi tối cùng nhau xem.”
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Phim này, tuyệt đối không được đi…”
Quả nhiên, buổi tối ở trong phòng chiếu phim, Diệp Đình một bên xem phim, một bên ăn cô từ trên xuống dưới.
Phim này thì có thì hay!
Chính là một bộ JAV!
Trong phòng làm việc của Diệp Đình.
“Chồng!” Lăng Vi nhào vào trong *** Diệp Đình. Jason ở bên ngoài đóng chặt cửa phòng làm việc.
Lăng Vi nằm trong *** anh ta đâm đâm vào *** anh ta một cái nói: “Chồng, anh xem… nghiên cứu động cơ cùng với khung thép này, có tính là độc quyền hay không nha? Nếu được tính là độc quyền, em hẳn có thể thu phí độc quyền với Ludi chứ?”
“Ừ, hiếm thấy em còn có một chút ý thức về bản quyền.”
Lăng Vi toét miệng cười một tiếng, móng tay phác họa cơ *** của anh ta, lấy lòng nói: “Được lão gia thâm thúy ngài hun đúc…không thông minh thật có lỗi với dạy bảo của ngài…”
Diệp Đình hài lòng gật đầu: “Em muốn bán phí bản quyền bao nhiêu?”
Lăng Vi suy nghĩ một chút nói: “Năm triệu… nhiều không?”
Diệp Đình giễu cợt híp mắt nhìn cô.
Lăng Vi cho rằng nhiều, chu mỏ: “Ba triệu? Được không?”
Lại nghe anh ta nói: “Chút tiền đồ này của em. Phần thiết kế này của em, ít nhất có thể bán…” Anh ta giơ hai ngón tay ra “Hai mươi triệu.”
“A?”
Lăng Vi vui vẻ: “Trâu như vậy! vậy ngày mai em tìm Ludi đàm phán!”
Diệp Đình lại đột nhiên cười, chỉ vào má trái mình một cái…
Lăng Vi lập tức hiểu!!!
Ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta ‘Bẹp bẹp bẹp’ dùng sức hôn. Diệp Đình buồn cười: “Em là đang làm gì…” Nhiệt tình như vậy… hôn khiến mặt anh ta đầy nước miếng.
Lăng Vi ngạo kiều hừ một tiếng: “Em đang ăn xúc xích!”
Diệp Đình nhéo mũi cô một cái: “Ăn bên dưới mới là ăn xúc xích.”
“Gì?” Lăng Vi chớp mắt không hiểu, Diệp Đình nhéo mặt cô một cái: “Buổi tối nói cho em.”
Nói xong, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện, cố ý không cho cô nghìn: “Nói lời dễ nghe.”
Lăng Vi giả cười, ỏn ẻn ỏn ẻn nói: “Chồng yêu yêu… cho em nhìn một chút…”
Nói xong, lại đong đưa cánh tay: “Chồng, anh tốt nhất…”
Diệp Đình không để ý…
Thấy anh ta còn không đầu hàng, Lăng Vi đẩy anh ta đến bên cửa sổ sát đất, bàn tay nhỏ bé của cô xoa lên người anh ta: “Cho em nhìn một chút… không cho em nhìn, em sẽ để tất cả mọi người ở cao ốc đối diện anh anh minh thần vũ…”
Vừa nói vừa cởi dây lưng của anh ta.
Diệp Đình nhìn ra bên người một cái: “Đến, xem ai thua thiệt.”
“Hừm…” Thật bực!
Diệp Đình ấn cô lên trên bàn làm việc, hôn đến, anh ta vơ vét đủ tiện nghi mới mở văn kiện cho cô em.
“Điều kiện, anh cũng nói cho em rồi… Em, Dương sư phó cùng với Lâm lão gia đều có cổ phần. Ngoài ra đây là chi phiếu năm triệu, tự em đi phân phối.”
“Ôi trời…” Lăng Vi ngu người. Đây chính là quá kinh sợ!
Nhiều tiền như vậy… còn có cổ phần…
Cô nhào vào trong *** anh ta, dùng sức cọ: “Chồng, anh nói đi! Anh muốn gì, vợ anh dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng muốn thỏa mãn anh!”
Diệp Đình suy nghĩ một chút, xấu xa cười một tiếng, ấn vào chóp mũi của cô nói: “Buổi tối nói cho em.”
Trong nháy mắt Lăng Vi đỏ mặt.
Lại là buổi tối?
Sẽ không phải giống như lần trước đi xem phim chứ?
Kết quả…
Chạng vạng tối, Lăng Vi bị kéo đến trường đua ngựa… cưỡi ngựa…
Che mặt… lúc trước tại sao cô lại nghĩ sai chứ?
Chẳng lẽ bây giờ cô lại sắc như vậy sao?
Hai người ngồi trên lưng ngựa, gió thổi vô cùng mạnh, ngắm nắng chiều dần dần rủ xuống.
Vèo vèo vèo, gió bắc thổi, Lăng Vi run lẩy bẩy. Nói thật, trung tuần tháng mười một, thật sự quá lạnh.
“Lạnh sao?” Cánh tay thon dài của anh ta ôm lấy cô. “Lạnh!” Lăng Vi cố ý run rẩy, đưa tay ôm lấy cánh tay anh ta: “Trời rất lạnh, đi cưỡi ngựa… đúng là tự ngược!”
Diệp Đình cười lên.
Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên bên tai cô: “Vận động một chút sẽ không lạnh.”
Tay của anh ta nắm lấy eo cô.
Phụt…
Vận động ở trên ngựa?
Thật là khó xử…
Đang suy nghĩ đột nhiên bị anh ta kéo xuống ngựa… tàn khốc ép cô chạy hai cây số…
Diệp Đình! Nếu không phải bà không có sức lực, nhất định sẽ liều mạng với anh!
Chạy một vòng đến bờ sông nhỏ, trời đã tối đen như mực.
“Em nhìn xem đây là đâu?”
Lăng Vi thở hổn hển, cả người đều là mồ hôi, giọng nói cũng muốn bốc khói rồi, nào có tâm tư quan tâm đến đây là nơi nào?
Diệp Đình kéo cô đi đến bên bờ sông, đạp đá cuội nói: “Đây là ngày thứ nhất em đến nơi này của anh, anh cưỡi ngựa mang em đến nơi này.”
Anh ta ngồi xổm xuống, lấy tay khua sóng nước.
“…” Thì ra, anh ta là muốn dẫn cô đến nơi này…
Lăng Vi cũng ngồi xổm xuống thở hổn hển, vốn chạy bộ đã khiến toàn thân toàn mồ hôi, sau khi nghe anh ta nói những lời này, khiến cô càng thêm nóng… “Làm sao? Đến đây tìm cảm giác của mối tình đầu sao?”
Cô cười, đưa tay khua vào nước.
Diệp Đình cười nhìn cô: “Hai ta không phải mỗi ngày đều là mối tình đầu sau? Còn cần tìm?”
Cánh tay nhỏ bé của Lăng Vi lạnh như băng, sờ lên mặt anh ta một cái. Diệp Đình cũng sờ lên mặt cô. “Lạnh quá!” Cô run cầm cập nói.
Diệp Đình ôm cô, cầm bàn tay nhỏ bé của cô: “Cảnh sắc ở nơi này đẹp biết bao, chúng ta ở đây đốt một đống lửa, nướng cá được không?”
“Phụt… anh đang viết tiểu thuyết huyền huyễn sao? Giết một ma thú, đánh lấy ma hạch? Sau đó, gặp được đôi nam nữ cặn bã, ngược lại ngược… Toàn thân đều sảng khoái… ha ha…”
Diệp Đình cười lên nói: “Thói quen* của em cũng thật sâu sắc…”
*Nguyên văn: 套路: Hán Việt: Sao lộ (lối mòn) chỉ chú tâm bày kế ứng phó với tình huống nào đó, thường thường người sử dụng đã thuần thục đối với phương thức phương pháp đó, logic học nghiêng về quán tính đối với tình huống phức tạp, trong lòng thường sinh ra lệ thuộc vào phương pháp, ảnh hưởng sâu sắc đối với người đó. Hiện nay ngôn ngữ mạng thường dùng, trong một số ngữ cảnh có thể hiểu mang nghĩa xấu, chỉ người nào đó làm việc giả dối hoặc hoặc có phương pháp sử xử vô cùng thực tế.
“Thói quen của anh mới sâu sắc!” Lăng Vi không phục.
Diệp Đình quét nhìn cô từ trên xuống dưới, có thâm ý nói: “Đừng khiêm nhường… Thói quen của em sâu không lường được.”
Nói xong, lại bồi thêm một câu: “Nhất là buổi tối.”
“Anh im miệng!” Lăng Vi nổi giận, đẩy ngã anh ta. Hai người lăn trên mặt đất, thật giống như ngày đầu tiên đến nơi này vậy, cô áp chế anh ta, khi đó anh ta còn có vết thương đạn bắn. Lăng Vi ‘Phụt’ bật cười một tiếng.
Diệp Đình đột nhiên xoay người áp đảo cô: “Em nhìn em một chút, có phải lại nghĩ đến chuyện xấu gì không? Anh nói đến thói quen vẽ manga của em, em lại nghĩ gì? Càng ngày càng không thuần khiết rồi.”
“Anh đi ra! Chán ghét, anh ngoài bản lãnh khiến em tức giận ra, còn có bản lãnh gì nữa đây?”
“…” Diệp Đình trầm trầm cười một tiếng: “Bản lãnh của anh, không phải đích thân em đã thể nghiệm qua rồi sao?” Thấy chân mày cô dựng lên, anh ta hấp tấp nói: “Anh đang nói là chứng khoán, làm ăn, em đừng nghĩ sai.”
“Phiền.” Lăng Vi trừng anh ta một cái, đẩy anh ta ra, muốn đứng lên.
“Ai nha…” Lăng Vi kêu lên một tiếng: “Quần ướt rồi…” Lăng Vi sờ vào đùi một cái, thật lạnh…
“Phơi lên khung hơ đi.” Chắc chắn trên mặt anh ta vô cùng vững vàng.
Lăng Vi thật muốn say, tháng mười một rồi nha… vẫn là trung tuần, mắt thấy tuyết cũng sắp rơi, còn muốn phơi lên khung hơ…
Nội tâm đang gào thét, Diệp Đình đột nhiên đưa tay bế cô lên: “A! Anh làm gì? Cho em xuống!”
Anh ta gian xảo cười uy hiếp: “Đừng kêu, nơi này trước không có nhà ơ, sau không có hàng quán, em dù kêu rát cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu.”
Phụt….
Diệp đại đại, thói quen của anh nhiều như vậy, anh làm thế nào sống đến giờ này chứ? Lại vẫn chưa bị ai đánh ૮ɦếƭ sao?
“Mang em đi đốt lửa.” Anh ta khiêng cô đi. Đầu cô hướng xuống phía dưới đặc biệt khó chịu: “Để em xuống, nhức đầu.”
“Nói lời dễ nghe.”
“Chồng thân yêu, anh đẹp trai nhất, vạn người mê…” Trong lòng còn bồi thêm một câu, thiếu nữ bốn mươi năm trước…
Diệp Đình thật vui vẻ, cho cô xuống rồi cõng cô đi, Đi qua một rừng cây nhỏ.
“A? Vậy mà có một lâu đài! Trước kia không có…” Lăng Vi vỗ vỗ trên lưng anh ta: “Anh nhanh nhìn nhanh nhìn…” cô nhìn xung quanh một chút, chỗ này cô đã đến, khi đó cô gặp phải một con rắn, ngày đó Diệp Đình xuất thủ, quăng một đao chặt đứt con rắn kia.
“Nha? Khi đó, không có lâu đài nhỏ này nha, là mới xây sao?” Lăng Vi nhìn về phía lâu đài kia. Toàn bộ kiến trúc làm bằng thủy tinh, nhìn vào vô cùng trong suốt. Màu sắc trang trí cũng đặc biệt nhu hòa, phần lớn là màu ồng, phối hợp với vàng nhạt… vô cùng mang phong cách thiếu nữ…
Trong lâu đài kia sáng đèn, đèn đuốc rực rỡ, càng lộ ra vẻ đẹp long lanh.
Anh ta cõng cô đi về phía lâu đài. Cô lắc lư trên lưng anh ta, đột nhiên dán vào lỗ tai anh ta, mềm nhũn hỏi: “Là anh xây cho em sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, biểu tình vẫn luôn luôn không thay đổi, nhưng là… cô phát hiện, lỗ tai anh ta đã đỏ…
A, thật đáng yêu. Lăng Vi cắn một cái lên rái tai của anh ta, lỗ tai Diệp Đình đỏ thấu, sắc mặt cũng dần dần nóng lên.
Cô vui vẻ cười, dùng sức hôn. Rõ ràng nghe thấy tiếng hô hấp của anh ta ngày càng mạnh, nhưng biểu tình vẫn trang nghiêm. Lăng Vi buồn cười, được đó, anh cứ giả bộ nữa đi!
Cô ra sức hôn, chọc khiến cho anh ta đi cũng không dám đi nữa.
Đột nhiên… cửa lâu đài mở ra, chỉ nhìn thấy từ trên đỉnh lâu đài lóe ra một vầng ánh sáng, vẫn luôn chiếu lên trên bọn họ, sáng như ban ngày vậy… Lăng Vi vội vàng giơ tay lên che mắt, chỉ thấy Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc, Lôi Đình mặc quần áo cung đình, trong tay giơ pháo bông, ‘Ầm…’ pháo bông nổ tung: “Vi Vi… sinh nhật vui vẻ!”
Lăng Vi lại phun ra: “Ai sinh nhật vậy? Sinh nhật tôi còn đến nửa năm nữa!”
Lý Thiên Mặc đột nhiên rống lên một câu: “Cô giả bộ là sinh nhật cô đi…”
Đậu xanh… Những người này, lại làm cái gì vậy, ngày sinh nhật mà cũng muốn làm giả sao?

Lôi Tuấn bọn họ cũng là bất đắc dĩ nha, lão đạo giao cho anh ta muốn cho chị dâu ngạc nhiên vui mừng, lại không có lý do gì…
Bốn người bọn họ ở nơi cao, nhìn xuống Diệp Đình và Lăng Vi. Đột nhiên, bốn người này không nói gì, tất cả đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Đình…
“A a a… Tại sao mặt Đình ca lại đỏ vậy?” Cái này thật là lúng túng, rõ ràng Đình ca để bọn họ đến cho Tiểu Vi kinh ngạc vui mừng, tại sao dường như lại gặp phải hai người như đang tán tỉnh vậy?
Diệp Đình cùng Lăng Vi đi vào trong lâu đài, hồng rực trên mặt dần đần rút đi. Lăng Vi cảm giác Diệp Đình thật tốt, thật là đáng yêu, là chuyện gì đang xảy ra đây?
Chỉ nhìn gò má của anh ta như vậy, lòng cô đều đã say.
“Chị dâu, nhanh đi thay quần áo. Hôm nay em đóng vai là công chúa nha.” Lôi Đình đẩy cô đi thay quần áo, Lăng Vi hỏi cô ta: “Em chuẩn bị cho chị cái gì?”
Lôi Đình xấu xa cười một tiếng nói: “Là lão vu bà Nữ hoàng!”
Lăng Vi nháy mắt cười: “Nữ hoàng… không phải mẹ công chúa sao?” Cô bé Lôi Đình này thật ngốc nha…Cô ấy có gì để đắc ý đây?
“Mau đến dùng cơm…” Hạ Tiểu Hị đã sớm chuẩn bị xong bữa ăn tối, Lăng Vi cùng Diệp Đình thay quần áo quốc vương cùng với nữ hoàng vô cùng hoa lệ. Mấy người ngồi trên bàn ăn, đùa giỡn, uống R*ợ*u.
Lúc ăn cơm, Lôi Tuấn hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, người phụ nữ kia, chị muốn xử lý như thế nào?”
Lăng Vi sửng sốt một chút hỏi: “Anh nói là Lý Phân Phương?”
“Ừ.” Lôi Tuấn gật đầu một cái.
Lăng Vi cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi đau như thế nào, sẽ khiến cô ta đau như vậy. Cánh tay tôi bị đâm tám kim, cũng khiến cô ta bị đâm tám kim!”
Lôi Tuấn, Lôi Tuấn ngước mắt nhìn cô, thật lâu sau Lôi Tuấn mới nói: “Chị dâu, chị thật hiền lành.”
Lăng Vi còn nói: “Người phụ nữ này, đưa vào trong tù còn lãng phí lương thực của quốc gia, ăn cơm chùa thật quá tiện nghi cho cô ta. Cô ta còn nợ chúng ta ba triệu đó, còn phải đòi!”
Cũng đúng, tiền xe kia cô còn phải đòi.
Ba triệu, gửi vào ngân hàng, ngày ngày lấy lãi cũng rất tốt… hắc hắc hắc hắc.
Dù sao sau này cũng không cũng không cần nhìn hàng này. Theo ý cô ta đi.
Ăn cơm xong, Hạ Tiểu Hi uống nhiều, ôm Lôi Tuấn gọi: “Con trai ngoan, mẹ hát cho con nghe Tiểu tinh tinh…”
Lôi Tuấn囧 囧: “Hay là cô đổi sang hát một bài hát ru đi…”

Ầm ĩ đến mười một giờ, đoàn người ai cũng uống quá nhiều. Nửa đêm khi Hạ Tiểu Hi đi đến phòng ăn uống nước, lúc quay về sợ đi nhầm phòng, cố ý sờ vào trong chăm một cái, chắc chắn không có người, cô mới nằm xuống ngủ tiếp. Lôi Tuấn đi vào nhà vệ sinh trở về, vừa mới nằm xuống, đột nhiên – không biết tay sờ vào thứ gì! Vừa ấm vừa mềm…
Anh ta đột nhiên nhảy lên, nghĩ đến lần trước… Sẽ không phải là Hạ Tiểu Hi chứ?
Anh ta tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn mặt cô ta, đậu xanh… quả thật là cô ta! Hai lần rồi mà vẫn có thể ngu ngốc như vậy… phòng mà cũng có thể đi nhầm.
Anh ta lặng yên không một tiếng động đi xuống đất, dọn dẹp đồ của mình một chút, đi vào một căn phòng khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lăng Vi và Lôi Đình đi ra vừa vặn nhìn thấy Hạ Tiểu Hi. Lăng Vi kỳ quái: “Tiểu Hi, đây không phải là phòng của cô!”
Trong nháy mắt Lăng Vi muốn nổ! Tiện nhân Lôi Tuấn này! Ăn bạn của cô sao?”
“Ken két…” cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Lôi Tuấn từ bên trong đi ra…
Lăng Vi không nói lời nào nữa.
Tiểu tử này coi như anh còn có chút lương tâm, có chút năng lực tự khống chế, nếu không bà *** anh!
Ở lâu đài một đêm, trải qua một buổi sinh nhật giả…
Suy nghĩ liền thấy buồn cười.
Hạ Tiểu Hi làm điểm tâm cho mọi người, mỗi người hai quả trứng chiên, một cây xúc xích.
“Phụt…” Trong nháy mắt Lăng Vi phun, hình dáng này thật sự rất khác biệt! Phiền muộn… xúc xích phối hợp với hai quả trứng gà, dù gì cũng nuốt không trôi.
Trứng! Tối hôm qua ăn đủ rồi!
Diệp Đình xoa xoa khuôn mặt cô: “Em coi như hả giận.”
Trong nháy mắt Lăng Vi cầm nĩa chọc lấy xúc xích ‘đâm đâm đâm’ đâm nát! Hừ hừ…
Ăn cơm xong, Hạ Tiểu Hi liền kéo cô đi dạo phố mua quần áo mua đồ trang điểm. Hạ Tiểu Hi khẩn trương hề hề nói: “Lần trước mình nói với cậu vị giám đốc kia, cậu còn nhớ không? Chính là lần mình đi đến Giang Nam mượn tiền, người mời mình ăn cơm đó. Anh ta đến Giang Thành! Sáu giờ hơn tối nay đế.”
Lăng Vi hỏi cô ta: “Cậu khẩn trương như vậy làm gì? Cậu có ý với người ta sao? Còn cố ý mua quần áo mới, mua đồ trang điểm? Trước kia cậu cũng không trang điểm, cũng không yêu cầu quá cao trong ăn mặc…”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, không nói lời nào. Mua một chiếc váy màu hồng, còn cố ý chạy đi trang điểm…
Nhìn cô khẩn trương đến mức độ như vậy, vì sao lại cảm thấy ‘Con trai ngoan’ Lôi Tuấn bị thất sủng, không được coi trọng chứ?
Sáu rưỡi buổi tối, vị giám đốc đó đến. Quả nhiên là một nhân tài, khó trách Hạ Tiểu Hi lại cố ý muốn ăn mặc đẹp một chút. Người đàn ông kia thật cao, ước chừng một mét tám mươi lăm, khí chất dịu dàng nho nhã, trầm ổn nội liễm, rất có mị lực…
Bên trong áo khoác màu đen là âu phục của Ames, thời điểm anh ta đi vào trong phòng ăn, toàn bộ người trong phòng ăn đều ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Tiểu Hi, đã lâu không gặp.” Giọng nói của anh ta nhàn nhạt, vững vàng đi đến bên cnahj Hạ Tiểu Hi, Hạ Tiểu Hi giới thiệu hai người với nhau: “Vị này là khuê mật của tôi, Lăng Vi. Vị này là Giang Tử Thành, giám đốc Giang.”
Ginag Tử Thành dịu dàng cười một tiếng: “Thời điểm ăn cơm, cũng không cần gọi là giám đốc Giang.”
“Được được được.” Hạ Tiểu Hi liền vội vàng gật đầu, gọi phục vụ đến gội thức ăn.
Lăng Vi không thích đồ ăn tây, vì vậy Hạ Tiểu Hi chọn một quán ăn Hoài Dương, nếu không cũng sợ Giang Tử Thành không quen.
Món ăn được đưa lên, bọn họ trò chuyện một lát, nói thât… ấn tượng của Lăng Vi đối với Giang Tử Thành… vô cùng tốt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc