Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 130

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi cứng đờ, lại nghe anh ta vững vàng bồi thêm một câu: “Sợ đột nhiên không thấy em…”
“Ừ…” Cô đáp lại một tiếng, lại nghe anh ta nói: “Chúng ta không thể lãng phí thời gian, thế sự vô thường, ai biết một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì… Cũng có lẽ giờ phút này chính là một giây cuối cùng của sinh mạng chúng ta.”
Lăng Vi không biết nên nói gì.
Chỉ cảm thấy trong lòng đang cháy hừng hực, anh ta nhất định đã bị dọa sợ.
Hai cánh tay Diệp Đình ôm thật chặt cô, dùng hết sức lực ấn cô vào trong *** mình: “Vi Vi, Vi Vi… tại sao anh lại yêu em nhiều đến vậy chứ?”
Cả người cô mềm nhũn. Anh ta ôm cô thật chặt vào trong ***, hung hãn cắn cổ cô.
Anh ta vội vàng xé áo sơ mi ra, ném xuống đất thật nhanh.
Bàn tay anh ta dùng một chút lực, ôm cô lên bồn rửa tay, *** hôn.

“Cốc cốc cốc… phu nhân phải đổi thuốc rồi.”
Y tá bên ngoài gõ cửa, Lăng Vi đã chuẩn bị xong bị dọa sợ hết hồn, nhưng Diệp Đình chẳng chút ngó ngàng đến, bá đạo hôn cô, lần này, nói thế nào anh ta cũng nhất định không buông cô ra.
Y tá gõ cửa ba lần, không nghe thấy thanh âm đáp lại liền xoay người rời đi.
Diệp Đình cắn lỗ tai của cô: “Anh đến…”
Anh ta hung mãnh tựa như là đêm hôm trước của ngày tận thế vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, sáu giờ chiều, anh ta tỉnh lại, bàn tay nhỏ bé của Lăng Vi đẩy anh ta ra.
“Khắc chế một chút đi được không? Lát nữa y tá sẽ đến đổi thuốc.” Cô lui về phía sau, nhưng lại bị bắt trở về. Trong phòng bệnh trở nên kiều diễm.
Ba ngày, Lăng Vi đổi thuốc cũng phải chọn thời điểm Diệp Đình ngừng chiến mới đổi.
Sau đó, anh ta ngại phiền toái, trực tiếp học được cách đổi thuốc, ở cửa treo bàng ‘Xin chớ quấy rầy’, không cần bác sĩ và y tá vào phòng bệnh nữa…
Ở trong bệnh viện ngây ngốc năm ngày, Lăng Vi sắp bị anh ta dày vò đến điên rồi.
Trong vườn hoa bệnh viện, cô đứng dưới bóng cây phong, nhặt lá cây.
Lúc này chính là mùa hoa rơi, lá phong đỏ rực như lửa.
Cô đặt một chiếc lá phong lên mặt giấy làm mẫu vẽ.
Đột nhiên cảm giác có một đôi mắt đang nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ngước mắt liền nhìn thấy Diệp Đình đang đi đến.
Anh ta nhìn cô dùng lá cây vẽ tranh, là một chiếc quần ngắn bằng lá, một người đàn ông vô cùng xấu xí.
“…” Diệp Đình nhíu mày: “Ai đây?”
Lăng Vi cười nói: “Chồng em!”
Diệp Đình biểu tình không muốn thừa nhận!
Cô bụm mặt cười, ranh mãnh như một tiểu hồ ly vậy.
Anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ửng đỏ của cô. Hai tay cô bụm lấy mặt, hai má đỏ ửng như rặng mây chiều, thật đòi mạng mà… con ngươi cô sáng như sao tràn đầy nước, cặp mắt hoa đào giảo hoạt, qua kẽ ngón tay ngượng ngùng nhìn anh ta.
Anh ta bá đạo ôm cô lại, từng bước đưa cô đi trở về phòng bệnh.
Người trong bệnh viện cũng truyền đến điên rồi!
“Ông trời ơi, ngày ngày đều thật vui vẻ nha! Tổng tài thật quá mạnh mẽ! Động cơ vĩnh cửu nha!”
“Chớ nói càn, rõ ràng là phu nhân yêu cầu cao! Ta cảm giác cả người tổng tài đều bị hút khô rồi!”
Dưỡng thương ở bệnh viện đã mấy ngày, Lôi Tuấn hấp tấp nói: “Anh, đào được đồ Khanh Di lưu lại!”
Lăng Vi kinh ngạc, trước đó cô cũng chỉ là suy đoán lung tung, không nghĩ đến sẽ thật sự đào được đồ.
Diệp Đình cũng rất khiếp sợ, ba người vội vàng trở về trang viên biệt thự.
Cây liễu và lương đình bên cạnh cây cầu nhỏ đã bị phá bỏ.
Lăng Vi nhìn cảnh vật bên cạnh, cùng với câu thơ kia: “Mạch thượng hành vân nhàn kỷ xử, tiểu kiều y liễu đợi vãn trang.”
Quả nhiên là nơi này.
Lôi Đình nhìn thấy bọn họ quay về, chạy nhanh đến, cầm một bảng kim loại nhét vào trong tay Diệp Đình: “Anh, anh nhìn, phía trên có mật mã.”
“Ừ.” Diệp Đình nhận đồ nhìn lướt qua, trên đó có vài con số, trừ số 1 thì chính là số 0…
“Đây là ý gì?” Lôi Đình ngưng mi, không hiểu.
Mặt Lôi Tuấn ngây ngốc: “Không hiểu. Đây là mật mã gì vậy?”
Phía trên viết:
1001101
1101001
1001101
1101001
Tròng mắt đen nhánh của Diệp Đình nhìn chằm chằm vào bảng kim loại này, mâu quang đột nhiên trở nên thông minh sắc bén, anh ta nói: “Đây là một mật mã hệ nhị phân đơn giản.”
Phụt… đơn giản… tin được sao?
Diệp Đình híp mắt, trong đầu ‘vèo vèo’ tính toán.
Chỉ chốc lát sau anh ta dường như đã giải được mật mã. Nhưng chân mày lại nhíu chặt lại.
“Mật mã này có ý gì?”
Mấy người Lăng Vi tò mò ૮ɦếƭ rồi.
Lăng Vi không ngừng cọ tay anh ta nói: “Nói nhanh đi!”
Diệp Đình nói, sau khi tính ra thì là hai chữ ‘Bí mật’.
“Gì?”
“Bí mật? Ai không biết là bí mật chứ…”
Diệp Đình như suy nghĩ gì đó lắc đầu: “Hoặc là phải tìm được mã khác nữa mới tìm được mật mã nguyên vẹn.”
“Đúng vậy, có đạo lý.”
Lôi Đình tò mò hỏi: “Đình ca, sao anh tính ra được vậy?”
Diệp Đình giải thích nói: “Trước đem hệ nhị phân đổi thành hệ thập phân. Giá trị của bit 0 của hệ nhị phân là phương 0 của 2, và giá trị bit 1 là phương 1 của 2… cuối cùng lấy được hai tổ số là 77 và 105… mã ascii cho 77 là ‘m’, và 105 là ‘i’…”
Cái này gọi là đơn giản? Nghe hoàn toàn không hiểu!
Thật giống như sống uổng rồi…
Lôi Đình mặt đầy ngây ngốc.
Lôi Tuấn mặt cũng đầy ngây ngốc.
Lăng Vi: “Chồng, anh thật giỏi!”
Diệp Đình biểu tình nhàn nhạt, bày tỏ đây chỉ là chuyện nhỏ.
Lăng Vi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta, cảm thấy thật buồn cười.
Cô đột nhiên nhón chân, hôn lên trên mặt anh ta một cái.
“…”
Lôi Đình biểu hiện ánh mắt cay cay…
Lôi Tuấn biểu hiện mắt đã mù…
Bọn họ lại đi đến đến hồ sen và hoa phòng khác nhìn một vòng, đáng tiếc cũng mấy nơi đó cũng không phát hiện được gì.
Đi ra khỏi nhà, Lăng Vi đi đến phòng nghỉ của bộ phận thiết kế.
“Ai ai ai? Nghe nói chưa?” Vừa đi vào bộ phận thiết kế, liền nghe thấy Trương Mộng Dương thần thần bí bí nói: “Trưởng phòng chúng ta… một tuần tới sẽ không đi làm! Tổng tài một tuần tới cũng không đi làm…”
Tiểu Cầm khẩn trương hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải công ty chúng ta có biến động gì lớn không? Có thể bị cắt giảm nhân lực không?”
Khuôn mặt Tiểu Cầm đầy lo âu.
Trương Mộng Dương nhìn cô ta cười quái dị.
Tiểu Cầm giậm chân trừng anh ta: “Trương ca, anh bỉ ổi như vậy làm gì chứ?”
Tiểu Trương lại gần lỗ tai cô nói: “Cô yên tâm, tâm tình của tổng tài đại nhân tốt! Công ty sẽ không xảy ra biến động lớn gì.”
“Tại sao?” Tiểu Cầm không tin. Tiểu Trương tựa như đang nhìn người ngu ngốc nhìn cô ta: “Tại sao cô lại đần như vậy! Tổng tài chúng ta cùng với trưởng phòng đang ở nhà ngày ngày mật ngọt, cô nói có tâm tình tổng tài có thể không tốt sao? Nói không chừng sẽ phát tiền thưởng cho chúng ta đó.”
“Thật sao?” Hai tay Tiểu Cầm bưng ***, mắt lốm đốm những ánh sáng nhỏ.
Lúc này, Lý Bàn vui vẻ chạy đến, vỗ tay lên bả vai Tiểu Trương nói: “Ai? Trương ca, phim *** ngày hôm qua tôi giới thiệu cho anh như thế nào?”
Tiểu Trương thô bỉ gật đầu: “Tốt vô cùng! Người kia rất thích thú!”
Tiểu Cầm lại hỏi: “Phim gì?”
“Ách…” Tiểu Trương nghẹt thở, hô lên một câu: “Cái đó cái đó, ppt hôm nay làm ra rồi? A, phim đó phải sửa lại một chút, hình như có tấm không được đúng lắm.”
Lý Bàn vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi đi sửa phim!”
Lăng Vi trừng mắt nhìn hai người này một cái, ngày ngày xem loại phim đó, cũng không sợ thận hư sao? Lại làm còn làm hư Tiểu Cầm nhà cô, hai người chờ bà!
“Tiểu Cầm! Đến…”
Tiểu Cầm quay đầu, liền nhìn thấy trưởng phòng đại nhân đến… cô ta lệ nóng doanh tròng nhào đến: “Trưởng phòng… em còn tưởng rằng không được nhìn thấy chị nữa!”
“Ngưng ngưng ngưng! Chị còn chưa ૮ɦếƭ… gào khóc gì chứ…” Lăng Vi nói cô, Tiểu Cầm hít mũi một cái: “Chị xảy ra tai nạn, hù ૮ɦếƭ chúng ta rồi!”
Lăng Vi cố ý nói: “Nói hay như vậy, tại sao không đến thăm chị?”
Tiểu Cầm bi thương thề với trời: “Em đi thăm chị! Đồng nghiệp mấy ngành của chúng ta đều đi thăm chị! Nhưng là y tá nói chị với tổng tài bận bịu, không cho chúng ta đi vào! Chúng ta đi liên tục mấy ngày, chị với tổng tài vẫn luôn luôn bận bịu… Sau đó, chúng ta không đi nữa.”
Lăng Vi trợn tròn mắt, muốn đâm đầu vào tường…
Diệp Đình a a a … con heo này, hại ૮ɦếƭ cô rồi!
Sau này các đồng nghiệp sẽ nghĩ thế nào đây…
Lúc này, Tiểu Trương, Lý Bàn, còn có người của bộ phận thiết kế nghe thấy động tĩnh, một lát mọi người liền vây quanh: “Trưởng phòng…”
“Trưởng phòng!”
“Trưởng phòng… chị có thể bình an đi làm rồi! Chúng ta nhớ chị muốn ૮ɦếƭ rồi!”
Lăng Vi ôm vai nói: “Các người là muốn ta ૮ɦếƭ sao?”
“Đâu nào! Chúng ta thật sự rất nhớ chị! Trưởng phòng! Tổng tài không dày vò chị chứ?” Tiểu Trương cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lý Bàn mãnh liệt gật đầu: “Đúng vậy, mau cho chúng tôi nhìn một chút, ai nha, trưởng phòng chị cũng thật gầy… tổng tài lại dày vò chị thành như vậy?”
Trong nháy mắt Lăng Vi lộn xộn, cái này cũng nói được sao? Dày vò thành dạng gì? Cô bây giờ vô cùng tốt.
Cùng Diệp Đình dưới ánh trăng, ngay cả trong lương đình cũng đã từng chiến đấu qua, da mặt cô bây giờ cũng rất dày rồi, biết không? Cùng với những chó độc thân này chỉ biết độc miệng mà thôi, cô coi như là có kinh nghiệm thực chiến, hừ hừ!
Tiểu Trương đột nhiên quẹt mũi chảy nước mắt giả khóc nói: “Trưởng phòng… chúng ta thật là lo lắng cho chị! Thật lo lắng cho thân thể nhỏ bé kia của chị không chịu nổi dày vò!”
“Đánh rắm!” Lý Bàn dùng sức bấm vào người anh ta một cái: “Trưởng phòng, chị đừng nghe cậu ta nói bừa, chúng ta vẫn tương đối lo lắng cho tổng tài hơn…”
Lăng Vi trợn mắt, rất muốn hét lớn một tiếng: Các người vẫn lo lắng cho ta đi!
Lăng Vi hung ác trợn mắt nhìn bọn họ một cái: “Tất cả im miệng lại cho ta! Không đứng đắn một chút nào, mau chóng đi làm việc đi! Tôi không đến làm, liền muốn tạo phản phải không? Tiểu Trương, bản thiết kế đã vẽ đến đây rồi? Lý Bàn, phim ppt đã sửa xong chưa?”
Tiểu Trương, Lý Bàn trong nháy mắt ìu xìu, Lý Bàn thô bỉ nói: “Trưởng phòng… sẽ xong ngày, chờ tôi sửa xong phim sẽ lập tức mang đến cho cô xem.”
Lăng Vi cắn răng, trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Ca Ốc Ân… cút…”
Lăng Vi trở về, phòng thiết kế trở nên náo nhiệt.
“Trưởng phòng! Đến phòng họp nhỏ họp, công ty chúng ta nhận một dự án thiết kế khó giải quyết, tôi đoán chừng là muốn bàn luận về chuyện này.
Lăng Vi nhanh chóng đi đến phòng họp nhỏ.
Tổng giáp đốc phòng thiết kế Lưu Nghiễm Nguyên nhíu chặt chân mày, cho trợ lý phát tài liệu cho mọi người.
“Đây là chi nhánh công ty dưới trướng Laroe chúng ta – xe điện Ludi, muốn thiết kế xe thay đi bộ cho người già. Mọi người xem tài liệu một chút.” Trường hợp này vô cùng khó giải quyết! Tóc Lưu Nghiễm Nguyên cũng sắp bạc rồi.
Trước đó, công ty đưa ra mười mấy loạt thiết kế, đều đã bị bác bỏ, anh ta không nộp cũng không nộp thêm nữa, chỉ sợ cũng lại bị phê bình…
Trải qua hai giờ thảo luận, đầu óc Lăng Vi bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Lăng Vi nhớ lại ông lão bán đậu hủ bên cạnh cô nhi viện, nhớ lại Lâm lão gia nằm lẻ loi ở ven đường, trong đầu cô đột nhiên lóe ra một phương pháp mới!
Ánh mắt của cô ngưng lại, một ý tưởng thiết kế mới mẻ độc đáo bắt đầu hình thành trong đầu…
“Nghĩ ra chủ ý tốt nào sao?”
Lưu Nghiễm Nguyên như đang ngồi bàn chông!
“Chúng ta nhiều người như vậy mà không lấy ra được một ý tưởng!” Phòng thiết kế có hai mươi mấy người, ngồi đầy phòng họp nhỏ. Nhưng không một người nào có thiết kế khiến anh ta hài lòng.
Anh ta ‘Cộc cộc’ gõ xuống mặt bàn.
Anh ta thật giống như đã đoán trước được hình ảnh toàn thể thành viên ban giám đốc hung tợn trợn mắt nhìn anh ta… mỗi người cầm một cây đao lớn… gác trên cổ anh ta…
Thời điểm tan họp, mọi người lục ***c rời khỏi phòng họp, chỉ có Lăng Vi vẫn ngồi yên tại chỗ, cô đang cẩn thận suy nghĩ một thiết kế.
“Lăng trưởng phòng, sao rồi?” Lưu Nghiễm Nguyên đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi một câu.
Lăng Vi hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói chuyện của anh ta, cô đang đắm chìm trong thế giới của mình, tựa như hình thành một kết giới, bóng người cùng với tiếng thảo luận xung quanh không ảnh hưởng đến cô một chút nào.
Biểu tình của cô đặc biệt chuyên chú, Lưu Nghiễm Nguyên nín lại lời trong lòng, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Lăng Vi lóe sáng lên!
Cô nắm Pu't, bắt đầu vẽ lên giấy.
Não bộ giống như một chiếc máy vậy, nhanh chóng xoay chuyển…
Cô muốn thiết kế một xe thay cho đi bộ, giá cả phải rẻ một chút, chất lượng cũng rất quan trọng. Còn có nhiều chức năng!
Bởi vì, bây giờ trên thế giới đã có nơi tiêu thụ xe thay đi bộ, nhưng là, phần lớn đều là bảy tám nghìn một bộ. Rất nhiều người già căn bản không có đủ khả năng mua. Vì vậy, cô nghĩ đến thị trường cấp thấp!
Giá cả chừng ba nghìn!
Nhưng là, giá cả đó…
Nếu như là thị trường cấp thấp, chất lượng có thể sẽ không quá khả quan.
“Phải nghĩ biện pháp mới được…”
Cô xoa trán, não bộ vẫn đang nhanh chóng xoay vòng xoay vòng.
Phải làm một loại phải có chất lượng tốt, lại phải có giá cả phải chăng, chủ yếu phải cải tiến động cơ, khung thép và bánh xe…
Cô suy nghĩ một chút, không tự chủ đi ra khỏi phòng thiết kế.
Lưu Nghiễm Nguyên nhìn bóng lưng của cô, than thở lắc đầu một cái: “Haz… ngay cả Lăng Vi cũng không trông cậy vào được rồi, xem ra khen thưởng cuối năm là cái gì, không cần phải suy nghĩ rồi…”
Lăng Vi trở lại phòng làm việc, thật nhanh tính toán phác thảo lên trên giấy.
Chỉ chốc lát sau liền làm xong bản phác thảo cho thiết kế.
Cô cân nhắc cẩn thận lại một lần, hài lòng gật đầu. Gửi bản thảo thiết kế đến hộp thư của Lưu Nghiễm Nguyên.
***
Trong nháy mắt Lưu Nghiễm Nguyên trở nên bối rối!
Diệp Đình vì dự án thiết kế này triển khai hội nghị.
“Tổng tài, mời ngài nhìn một chút, đây là thiết kế mới nhất mà phòng thiết kế chúng tôi vừa mới đưa ra.”
Diệp Đình nhìn về phía màn ảnh lớn, trong đó có mười mấy tấm hình phác thảo thiết kế.
Cũng không ký tên, sau khi cẩn thận xem xong bản phác thảo cuối cùng, Diệp Đình chọn một tấm mang mã ‘07’.
Ngón tay anh ta gõ lên bàn một cái nói: “Thiết kế này rất tốt. Giá thấp, tính năng cao, nhà thiết kế này vô cùng có đầu óc.”
“Đúng vậy, tôi cũng chọn số 7.”
Tác phẩm số 07 thu được số phiếu cao nhất.
Một vị thành viên ban quản trị kinh ngạc nói: “Xe thay đi bộ này, không chỉ có giá thành thấp, hơn nữa tính năng an toàn lại đặc biệt mạnh.”
“Đúng vậy, bên ngoài bánh xe thiết kế vậy, không dễ dàng bị lật hay trượt xe. Còn có giảm chấn, tính năng phanh xe, người già đúng là không yêu cầu tốc độ, chủ yếu nhất chính là an toàn, vì vậy thiết kế an toàn như vậy, rất phù hợp với xe thay đi bộ, nhất định sẽ khiến người tiêu dùng coi trọng!”
“Nhà thiết kế này thật lợi hại… vừa có ý tưởng lại có can đảm sáng tạo cái mới.”
“Giám đốc Lưu, thiết kế này là do nhà thiết kế nào vẽ ra vậy?”
Lưu Nghiễm Nguyên vội vàng đánh tên nhà thiết kế số 07 đánh vào màn ảnh lớn… Trong màn ảnh lớn liền xuất hiện một cái tên – trưởng phòng phòng thiết kế Lăng Vi!
Diệp Đình nhướng mi, môi mỏng khẽ dâng lên một nụ cười.
Nói thật, anh ta không hề quá bất ngờ, chỉ là không nghĩ đến, vợ bé nhỏ đáng yêu của anh ta lại mang đến ngạc nhiên mừng rỡ lớn như vậy cho anh ta.
Cô, thật sự là một nhà thiết kế thiên tài.
Anh ta muốn khiến cô tỏa sáng, không thể làm mai một thiên phú của cô.
“Được, nếu mọi người đều thông qua, vậy bổ nhiệm Lăng trưởng phòng làm tổng thiết kế cho dự án ‘xe thay đi bộ ông lão’ lần này!”
“Nhưng là…” Có người lo âu: “Thiết kế có tính năng cao như vậy, thật sự có thể tạo ra với giá thành thấp như vậy sao?”
Khuôn mặt Diệp Đình lạnh lùng nói: “Ý tưởng của nhà thiết kế vô cùng tốt, có thể thành công hay không, phải xem bộ phận nghiên cứu của các anh có thể đáp ứng được hay không.”
Giám đốc bộ phận nghiên cứu tỏ vẻ có áp lực rất lớn!
Nhắm mắt nói: “Tổng tài… tôi có một thỉnh cầu…nhà thiết kế có can đảm vẽ ra thiết kế như vậy, không biết cô ấy có phương án giải quyết hay không, không bằng mời trưởng phòng Lăng đến nói cho chúng ta một chút?”
Diệp Đình ngạo nghễ gật đầu.
Lưu Nghiễm Nguyên lập tức đi tìm Lăng Vi.
Lăng Vi đến, nói: “Thiết kế của tôi hoàn toàn có thể thực hiện, chúng ta có thể thay đổi thành động cơ tiết kiệm năng lượng, khung thép siêu nhẹ và lốp chống trượt.”
Giám đốc bộ phận nghiên cứu lắc đầu: “Nào có đơn giản như vậy… nếu như động cơ có thể cải tiến tốt như vậy, có thể đến phiên Ludi chúng ta sao?”
Lăng Vi suy nghĩ một chút nói: “Tôi sẽ nghĩ ra biện pháp!”
Ánh mắt cô kiên nghị, nói ra vô cùng chắc chắn.
Hiện trường có người cười xùy ra tiếng, nhưng nghĩ đến đó là người phụ nữ bảo bối của tổng tài, lập tức thu liễm thái độ lại.
Giám đốc bộ phận nghiên cứu cau mày, lắc đầu: “Kỹ thuật của chúng ta hiện tại không đạt được yêu cầu của cô…”
Ý kia là, tôi muốn phối hợp, nhưng không đủ sức!
Lăng Vi nín nhịn cơn giận trong bụng!
Từ phòng họp đi ra, thời khắc sắp đóng cửa, Diệp Đình nói trước mặt mọi người: “Anh coi trọng em.”
Hô hấp Lăng Vi rối loạn.
Trong nháy mắt cảm giác như tiểu vũ trụ bùng nổ! Năng lượng nổ tung! Đây mới là chồng yêu của cô, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ muốn khích lệ cô trước.
Lăng Vi cười rực rỡ một tiếng, kiêu ngạo đáp: “Sẽ không để ngài thất vọng.”
Cô trở về phòng làm việc với áp lực to lớn, trong đầu cô đều là phương pháp cải tiến động cơ cùng với khung thép.
Nói thật, cô dốc lòng nghiên cứu động cơ, cũng không phải là không có thành quả.
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, buổi trưa tan việc, lập tức đón xe chạy thẳng đến kho hàng lớn.
Đi đến kho hàng lớn, nhìn thấy Lâm lão gia cũng ở đây, ông ấy đang tập trung tình thần hàn ống thép.
Dương sư phó nói: “Lão gia thật sự rất lợi hại! Chúng tôi có rất nhiều ý nghĩ không thể thực hiện, nhưng lão gia lại có thể vô cùng ung dung hoàn thành, hơn nữa không chê vào đâu được! Tôi phỏng chứng động cơ cao tốc của chúng ta rất nhanh sẽ có thành quả!”
“Thật sao?”
Lăng Vi H**g phấn! Vậy cô phải bắt đầu dự án…
Lăng Vi đưa ra một tấm chi phiếu hai trăm nghìn, bảo Dương sư phó giao cho Lâm Nhất Kiệt: “Lão gia đến hỗ trợ, cũng không thể để người ta làm không công.”
“Được!”
Dương Danh Lý thưởng thức nhất là điểm này của Lăng Vi, rộng rãi, biết lý lẽ.
Lăng Vi đem thiết kế ‘xe thay đi bộ’ lấy ra.
Cô đem ý tưởng cùng với phương án cải tiến nói cho Dương sư phó, Dương sư phó vỗ *** nói: “Không thành vấn đề! Nếu là trước kia tôi thật sự không dám đảm bảo, nhưng chúng ta có tay nghề của Lâm lão gia ở đây, khung thép, đệm giảm xóc, động cơ đều có thể thực nghiệm thành công! Nhưng phải có xưởng.”
“Được, không thành vấn đề!” Lăng Vi về công ty xin xưởng, lại vẽ cho anh ta thiết kế hoàn chỉnh.
Lăng Vi trở lại công ty, tim vẫn còn nhảy ‘thình thịch’.
Nói thật, cô huênh hoang nói ra như vậy, thật đúng là sợ không nghiên cứu thành công…
Vậy liền sẽ khiến cho người ta cười đến rụng răng.
Ý nghĩ thắng lợi trong lòng cô đặc biệt mãnh mẽ, trong nháy mắt cảm thấy áp lực thật lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc