Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 121

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Đúng vậy, nơi này chỉ mình anh ở, người nhà anh đều ở thủ đô.”
“Vậy sao anh lại được điều đến nơi này.” Cô hỏi xong mới nhớ trước kia cô đã từng hỏi vấn đề này.
Anh nói nơi này gần biển...
Giang Quân cầm ly trà lên, nói: “Ở thủ đô lẩu ồi, cả người có chút ૮ɦếƭ lặng, chỉ muốn tới gần bờ biển có thể làm cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút. Hơn nữa kinh tế ở Giang thành cũng rất phát triển, hoàn cảnh tốt... anh thích tiết tấu sinh hoạt ở nơi này.” Giang Quân buông ly trà xuống... lại bưng lên, nhìn có hơi khẩn trương.
Trong nhà lần đầu có con gái tới, anh không biết nên nhìn và để tay ở đâu thì tốt.
Lăng Vi gật đầu cười nói: “Sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi.”
“Đúng thế...”
Hai người nhìn nhau, cười một lúc, anh hỏi cô: “Em có muốn vào mạng chơi một lúc không?”
Trên kệ sách của anh có notebook, anh đưa tay chỉ chỉ.
Lăng Vi lắc đầu, bưng ly trà nói: “Anh uống nhiều rượu quá, nghỉ sớm đi. Vốn em định dọn dẹp nhà cửa giúp anh ai ngờ nơi này sạch ngay cả chuột cũng phải khóc rời đi....”
“Haha...” Giang Quân cười bất đắc dĩ nhìn cô nói: ‘Thường ngày công việc bận rộn không có thời gian mua đồ dùng trong nhà, hơn nữa anh cũng không thành thạo trang trí nhà cửa, anh nghĩ chờ sau này kết hôn có thể để vợ tới thiết kế, cô ấy có thể thiết kế theo phong cách cô ấy yêu thích.”
Lăng Vi ngước mắt nhìn thấy anh đang nhìn mình, không biết có phải do anh uống nhiều hay không hay là ánh đèn mờ nhạt, vốn khuôn mặt nghiêm túc của anh lúc này phá lệ dịu dàng.
Ánh mắt hôm nay của anh cũng không giống.
Thường ngày mỗi khi anh phá án, ánh mắt sắc bén, sáng ngời. Hiện tại nhìn anh, ánh mắt anh như lông chim khẽ vuốt lên má cô, cực kì mềm mại.
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, nâng ly trà lên cười nói: “Nhất định chị dâu sẽ rất hạnh phúc.”
Giang Quân sửng sốt nhìn cô: “Chị dâu gì?”
Lăng Vi cười dỗi nói: “Anh ngốc hả, anh là anh em, vợ anh không phải là chị dâu em sao?”
“Á...” Giang Quân cười cười, hai tay xoa xoa, ánh mắt ảm đạm nói: “Anh đi rửa mặt cái đã. Em ngồi chơi nhé.”
Anh đứng lên đi vào toilet, hai tay chống lên bồn rửa mặt, ánh mắt nhìn thẳng người đang rối rắm và cau mặt trong gương.
Anh vục mặt vào làn nước, lạt hắt nước lên, ép mình tỉnh táo, tỉnh táo.
Lúc anh từ toilet đi ra, áo sơ mi ướt đẫm.
Lăng Vi chạy tới: “Anh, sao anh còn rửa nước lạnh, hiện tại vào thu rồi đấy.”
Giang Quân lắc đầu: “Không sao... đã quen rồi...”
Lăng Vi không hiểu sao cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ tê rần, người này chẳng biết chăm sóc mình chút nào.
Nhưng mà... cô không có cách nào để để ý quá nhiều....
Cô hít một hơi thật sâu, hốc mắt ươn ướt. Nhìn cúc áo còn chưa gài xong, cô nhìn thấy dưới xương quai xanh của anh... có một vết sẹo súng bắn.
Biểu tình gương mặt của Giang Quân cực kì nghiêm túc, đột nhiên cười rộ lên, lắc đầu gài khuy áo: “Đừng lo lắng, em mau về thôi, con gái không cần về quá muộn. Nếu không anh lái xe đưa em về. Em về một mình anh cũng không yên tâm.”
“Không cần ạ.: Lăng Vi xua tay: “Em về một mình là được, anh lại đưa em về, rồi em đưa anh về lần nữa hả.”
Giang Quân tiễn cô ra cửa, Lăng Vi cầm chốt cửa, quay đầu hỏi anh: “Anh, cuối tuần được nghỉ, anh có nhiệm vụ không? Nếu có thời gian, em đi siêu thị mua đồ với anh. Anh nhìn, ở đây chẳng có gì, bình thường sinh hoạt cũng không tiện.”
Biểu tình trên gương mặt Giang Quân có chút phức tạp nhìn cô, đôi mắt ẩn nhẫn cảm xúc sắp không khống chế được.
Anh đứng đó, cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh vừa có đau lòng, vừa có thương yêu, vừa có không nỡ lại vừa có tiếc nuối và chua xót. Anh nhìn cô như có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Nhưng cuối cùng anh cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Sau đó nói: “Không cần phiền toái, thường ngày anh cũng ít về ở.”
“À.. vâng.”
Lăng Vi vặn chốt cửa, ra khỏi nhà anh, trong lòng nói không ra cảm xúc gì...
Đột nhiên thật muốn khóc...
Xuống lầu lại thấy đột nhiên Giang Quân chạy tới.
Lăng Vi quay đầu nghe anh nói: “Anh đưa em về, một mình em về anh không yên tâm.”
“Được rồi...” Lăng Vi không từ chối, Giang Quân nói: “Đi dạo một lúc, anh vừa uống rượu có hơi khó chịu.”
“Vâng.”
Hai người đi về phía trước, bàn chân dẫm lên lá vàng khô.
Anh nói: “Đúng rồi, anh mang quà cho cô nhi viện, đã gửi chuyển phát nhanh, chắc ngày mai có thể tới, em có rảnh thì đến mang cho bọn nhỏ.”
“’Được ạ.”
Anh lại nói: “Chờ em có con, có lẽ không còn nhiều thời gian như vậy.”
Lăng Vi nhỏ giọng nói: “Vừa làm kiểm tra, tạm thời chưa mang thai, hiện tại đang uống thuốc điều trị...”
Ánh mắt Giang Quân giật giật: “Diệp Đình có biết không?”
Ánh mắt cô mờ mịt cúi đầu nói: “Anh ấy nói với em trước... anh ấy vẫn không chịu nói cho em vì sợ em thương tâm.”
Giang Quân đứng lại, một lúc sau mới nói: “Là người đàn ông tốt.” Một lúc sau lại nói: “Em tốt với anh ta một chút.”
Hai người đi một hồi, trời đã tối, bọn họ đi hết con đường nhỏ này.
Đến cuối con đường nhỏ, bóng đêm như được màu mực đen vẩy lên, xung quanh chưa lên đèn, cực kì yên tĩnh.
Giang Quân lắc đầu, nắm tay cô đi tới con đường lớn, chặn một chiếc taxi đưa cô về.
Trên đường về, anh nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu hỏi cô: “Diệp Đình... đối với em như thế nào?”
Lăng Vi gật đầu, không kìm được mỉm cười: “Rất tốt ạ.”
Giang Quân gật đầu lại hỏi: “Vậy em đối với anh ta như thế nào?”
Lăng Vi cắn môi nói: “Rất thích ạ.”
“Ừ...” Giang Quân không hỏi nữa, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác bóng đêm càng đen hơn.
Lúc xe tới địa giới trang viên, Lăng Vi gọi điện thoại cho quản gia, nói với ông cô ngồi taxi v ề, nếu không hệ thống an ninh nơi này sẽ reo.
Lái xe đưa cô đến cửa biệt thự, taxi lại đưa Giang Quân rời đi.
Trên xe, đột nhiên tài xế hỏi anh: “Cậu thích cô gái này à...”
“Hả?” Giang Quân không nghĩ tới đột nhiên tài xế lại hỏi một câu như vậy.
Anh không trả lời.
Tài xế cười nói: “Ôi chao, hiện tại mấy cô gái nhỏ thật là... thấy có tiền cái gì cũng có thể xem là nhà mình. Tôi thấy hai người rất xứng đôi, cô ấy là bạn gái cũ của cậu sao? Không phải cô ấy vì tiền đi theo người khác đấy chứ?”
“Này, anh nói lung tung gì đấy, cô ấy là em gái tôi, anh nói... không đúng. Tình cảm của cô ấy và ông xã rất tốt, sao anh lại nói như vậy, thật không có trách nhiệm.”
Giọng điệu của Giang Quân không vui, tài xế cười mỉa: “Nhìn cậu gấp kìa, còn nói em gái gì...”
Giang Quân chẳng nói nổi, không thèm nói nữa. Tài xế cũng không nói vì anh ta cảm thấy nếu anh ta còn lắm miệng nữa thì người anh em này sẽ đánh anh ta.
Trong bóng đêm, Lý Phân Phương cầm máy ảnh trong tay, trong lòng nở hoa...
Đêm hôm nay cô bận đủ việc.
*: Mong được tâm của người. Bạc đầu không phân ly
Lăng Vi trở lại biệt thự, nhìn thấy Vương quản gia lo lắng sốt ruột.
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong nhà không khí có chút không thích hợp.
“Phu nhân, ngài đã trở lại!” Vương quản gia thấy cô trở về, nháy mắt như nhìn thấy cứu tinh vậy!
“Trong nhà đã xảy ra chuyện sao? Sao không khí lại nặng nề như vậy?”
Vương quản gia vội vàng nói: “Hôm nay tâm tình của Tiên sinh cực kì không tốt... không biết vì sao... ngài ấy và Lôi thiếu gia ở trong phòng cãi nhau gì đó, vừa nãy thiếu gia Quân Dương, thiếu gia Tần Sênh đều tới, chắc là có chuyện quan trọng.
“Được rồi, tôi đi xem một chút.”
Trong lòng Lăng Vi thầm nghĩ, Diệp Đình đang tức giận sao? Vì sao chứ?
Lăng Vi đi tới cửa thư phòng của Diệp Đình.
“cốc cốc cốc...” cô gõ cửa, cửa phòng lập tức bị mở ra, Lôi Tuấn có hơi ngoài ý muốn: “Chị dâu, chị tới vừa lúc lắm...”
“Chị dâu, đã lâu không gặp,”
“Các anh đều ở đây hả?”
Cô chào hỏi mọi người, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Đình hỏi anh cô có thể vào không.
Diệp Đình gật gật đầu.
Lăng Vi đi vào, Lôi Tuấn đóng cửa, nói với Lăng Vi: “Chúng tôi đang tìm dì Khanh, trước đó chúng tôi bắt được quản gia của Louis, và người hầu nên tìm ra được chút thông tin.”
Lăng Vi vội vàng gật đầu, nhìn dáng vẻ này... kết quả không tốt lắm.
Không khí trong thư phòng khẩn trương làm người ta thở không nổi.
Lôi Tuấn nói: “Lão quản gia Louis nói, năm Đình ca sinh ra, trang viện Lạc Tháp bị cháy, dì Khanh bị thiêu ૮ɦếƭ trong hỏa hoạn. Nhưng hiện nhiên tin tức chúng tôi tìm ra, năm Đình ca sáu tuổi, dì Khanh có viết thư cho Louis, chứng minh bà còn sống.”
“Đúng thế... lá thư kia tôi đã xem qua.”
Lôi Tuấn lại nói: “Hiện tại chúng tôi vẫn đang tìm manh mối nhưng căn bản không thấy người đâu...”
Đoàn người đều nhìn chằm chằm Lôi Tuấn, sợ anh ta nói gì đó mà mọi người không tiếp thu được.
“Tôi đoán.. dì Khanh vẫn muốn trốn tránh khỏi sự khống chế của Louis, cho nên trốn rất kĩ, cái này chúng ta có thể hiểu. Nhưng mà hiện tại thế lực của Đình ca đã hoàn toàn áp đảo Louis... hơn nữa lần này chúng ta vừa đánh cho Louis quân lính tan rã. Nếu dì Khanh biết được sẽ tới tìm chúng ta mới đúng... dù dì ấy không tới tìm, lấy năng lực người của chúng ta, tìm một người trong tấm hình căn bản không phải là vấn đề gì khó.”
Lăng Vi đã hiểu.
Nhìn Tần Sênh lại nhìn Lôi Tuấn: “Ý của các anh là... mẹ chồng tôi còn sống thì sẽ chủ động tới gặp Diệp Đình nhưng bà không hề có động tĩnh, người của chúng ta cũng không tìm ra cho nên... các anh nghi ngờ bà ấy không còn sống?”
Vẻ mặt Lôi Tuấn ủ dột: “Đúng thế... lá thư lần trước cô cũng thấy rồi đấy, dì Khanh nguyện ý dùng mạng mình đổi lấy tự do của Đình ca... nếu dì ấy còn sống nhất định sẽ ở nơi nào đó âm thầm chú ý tới Đình ca. Hiện tại Đình ca quyền thế đều lớn, nếu dì ấy biết sẽ không tiếp tục trốn tránh.”
Ánh mắt Diệp Đình đầy ẩn nhẫn, đã chịu đựng tới cực điểm.
Tần Sênh khoanh tay: “Ý của tôi cũng là như vậy.”
“Ừ.” Lăng Vi cũng hiểu ý của anh ta.
Tần Sênh là người tỉnh táo nhất, không nói towist ình cảm, chưa bao giờ vì khó chịu mà không nói thật.
Lôi Tuấn và Quân Dương còn để ý tới cảm nhận của Diệp Đình.
Diệp Đình dựa vào kệ sách, sắc mặt tối tăm.
Lôi Tuấn và Tần Sênh dám nói, Quân Dương căn bản ngay cả thở cũng phải cẩn thận.
Lăng Vi đi tới nắm tay Diệp Đình, cả người Diệp Đình cứng lại, banh chặt.
Một lúc sau mới nắm lấy tay cô.
Lăng Vi sờ má anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hốc mắt anh: “Gần đây có manh mối gì sao? Nói em nghe một chút.”
Lôi Tuấn vội vàng cầm cuốn sổ: “Đây là nhật kí tìm được trong tủ sắt của Louis, chỉ ghi mấy trang.”
Lăng Vi mở ra, thấy chữ viết giống như trong lá thư kia.
Trang thứ nhất có 9 chữ: “Mạc cười luyến hoa người, tìm biến phương tùng.”
Lôi tuấn nói: “Lúc còn sống dì Khanh thích hoa, trong nhà Louis ai cũng biết.”
Lăng Vi lại lắc đầu: “Không đơn giản như vậy.. nhất định bà để lại tin tức gì đó..”
Cô nhìn hai chữ đầu câu: Mạc, tìm... đây là...
Bảo bọn họ đừng tìm bà sao?
Cô đưa cuốn nhật kí cho Diệp Đình: “Anh thấy thế nào?” Diệp Đình cầm 乃út khoanh hai chữ Mạc, tìm.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Mẹ không muốn chúng ta tìm bà, anh còn muốn tìm không?”
Sắc mặt Diệp Đình nghiêm túc, ánh mắt u sầu.
Nhưng ánh mắt đó giống như dù bất cứ giá nào cũng phải tìm bằng được.
Lăng Vi cầm cuốn nhật kí tiếp tục lật trang thứ hai, nếu anh muốn tìm thì tìm giúp anh.
Cô lật các tờ tiếp theo, đều là các câu thơ ngắn, chỉ có hai câu: “Trên đường ruộng hành vân nhàn mấy chỗ, tiểu kiều y liễu đãi vãn trang.”
Lăng Vi nhìn mãi không tìm ra được điều gì.
Cô tiếp tục lật, vẫn là đoạn thơ ngắn: “Điệp luyến hoa tùng uyển nếu tiên, Nghê Thường Vũ Y vũ phiên dời.”
Lăng Vi tiếp tục lật: “Tố vũ nhẹ thường chiếu bích thủy, lâm khê giặt ảnh mượn hà hương.”
“Hồng đào đúng như ly người nước mắt, điểm điểm lạc anh tiếng trời hoa.”
...
Hoàn toàn không có manh mối.
Những câu thơ đó đều là tự bà viết, không có nguồn gốc, không cách nào tìm chứng cứ.
......
Lăng Vi cảm thấy đau đầu.
Lôi Tuấn nói: “Chị dâu, cô học văn tốt, nhìn xem có ý gì không?”
Trên trán Lăng Vi đổ mồ hôi, cô còn tưởng mình có thể tìm ra dấu vết gì, không nghĩ tới chẳng tìm được gì...
“Việc này không cần gấp.” Diệp Đình nói: “Các cậu về trước đi, có tin tức tôi lại thông báo các cậu.”
Đám người Lôi Tuấn rời đi, Lăng Vi cả đêm không ngủ ngon, cô muốn giúp anh tìm được mẹ.
Anh đối với cô đào tim đào phổi, yên lặng trả giá, không cần báo đáp. Cô cũng muốn tốt với anh như vạy.
Cô muốn cho anh sự ấm áp, cho anh sự quan tâm, cho anh tất cả tình yêu. Dù cô có lạnh nhạt chưa bao giờ biết dịu dàng nhưng cô cũng sẽ dùng hết sức mình để mang đến sự ấm áp cho anh...
Nhưng mà ba mẹ cô mãi mãi không thể tìm về, nhưng anh vẫn còn hy vọng tìm được mẹ.
Cô nằm trên giường không làm sao ngủ được, đột nhiên Diệp Đình xoay người: “Sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được...”
Cô nắm tay anh, hiện tại nhất định anh rất yếu ớt...
Cô duỗi tay ôm anh, dịu dàng vuốt gáy anh: “Chúng ta sẽ tìm được mẹ, nếu mẹ cho chúng ta tin tức, chúng ta không thể lãng phí. Chúng ta có nhiều người giỏi như vậy, nhất định có người sẽ hiểu.”
Diệp Đình gật gật đầu.
Lăng Vi nhìn sự bi thương trong mắt anh.
Anh yếu ớt như vậy giống như chạm một cái thật nhẹ cũng có thể vỡ tan.
Cô vuốt má anh, ngẩng đầu hôn lên trán anh.
Cô hôn nhẹ nhàng, nói nhỏ: “Đừng thương tâm được không, anh còn có em mà...”
Đây là lời anh từng nói với cô...
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của anh lúc nói lời đó, hận không thể móc tim mình ra cho anh.
Dù muốn trái tim, máu hay cái mạng này, cô đều không luyến tiếc.
Diệp Đình áp đảo cô hung hăng hôn cô...
Sáng hôm sau, Lăng Vi nhức đầu, nhưng vẫn dậy sớm chạy bộ uống thuốc.
Diệp Đình thấy cô cực kỳ phối hợp, hoàn toàn không nằm lì trên giường, cũng không ngại thuốc đắng, đột nhiên đau lòng…
Anh thật sự không muốn dày vò cô như vậy, bỗng nhiên không muốn cô có con nữa, chỉ muốn cho cô ngủ nhiều, không cần uống thuốc đắng.
Nhưng cô mặt đầy vui vẻ chạy bộ, trong miệng còn đọc mấy câu thơ kia.
Diệp Đình vừa chạy vừa nói: “Nào có dễ dàng như vậy, Lôi Dịch lấy được quyển nhật ký này đã hai mươi mấy năm, anh ta cũng nghĩ mãi không ra.”
Lăng Vi hừ một tiếng, nói: “Chỉ số IQ của anh ta có thể so sánh với chúng ta sao?”
Nói xong, toét miệng cười: “Anh ta căn bản không hiểu tinh túy của thơ ca truyền thống Trung Quốc!”
Diệp Đình lại nói: “Tối qua mấy nhóm ám dạ đã xếp lại mấy bài thơ, cũng không có đầu mối gì.”
Lăng Vi không muốn!
Nhưng thật sự… không có cách gì.
Vẫn là từ từ đi.

Diệp Đình bố trí hôn lễ khiêm tốn, anh cho cô một niềm vui thật lớn! Muốn cô ngây ngất trong hạnh phúc!
Anh có một hòn đảo tư nhân ở Maldives, mỗi một chi tiết trong hôn lễ đều là anh tự bố trí.

Lý Phân Phương chụp một đống hình Giang Quân và Lăng Vi, nhưng khi cô ta đưa cho Trưởng đài, Trưởng đài mắng cô ta: “Cô biết người phụ nữ cô chụp là ai không? Vợ của Diệp Đình – đại boss Đỉnh Phong Quốc Tế!”
Lý Phân Phương nói: “Cũng vì cô ta là vợ của Diệp Đình, tin tức này mới vô cùng có giá trị!”
Trưởng đài vung tay: “Tin này tôi không dám nhận! Tân Nghệ chúng ta là miếu nhỏ, không cúng được Phật lớn như vậy!”
Lý Phân Phương giận đến muốn hộc máu! Cô ta có được hình này tốn bao nhiêu tâm huyết?
Từ phòng làm việc của Trưởng đài đi ra, cô ta giận đến mũi sắp lệch.
Lúc này, đột nhiên bị một người phụ nữ cản đường.
“Hay là cô bán tin này cho tôi đi…”
Lý Phân Phương ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ này ngạp mạn nhìn hình trong tay cô ta.
Cô ta biết người phụ nữ này, là Trình Giai Ny tới đài truyền hình quay chương trình.
Nếu Trưởng đài không cho cô ta truyền tin, mà Trình tiểu thư muốn mua… vậy….
Cô ta hỏi: “Trình tổng muốn, vậy chúng ta dễ bàn, cô định cho bao nhiêu?”
Trình Giai Ny lấy ra một tờ chi phiếu, giá cả không cao, Lý Phân Phương không hài lòng, Trình Giai Ny lại nói: “Loại tin tức này, trừ công ty thuộc Trình thị dám đưa tin, công ty khác dám sao? Cho cô tiền là phí cực khổ! Đừng có không biết điều!”
Lý Phân Phương suy nghĩ… Quả thật như vậy, cắn răng nghiến lợi nhận chi phiếu, bán hình.
Trình Giai Ny cười u ám, Diệp Đình, không phải anh thương vợ sao? Chị đây tặng anh một phần quà…
Hừ… Chuyện này cô ta phải làm thần không biết, quỷ không hay…
Thứ sáu, Lăng Vi đi ra nhà, đột nhiên thấy Lôi Tuấn nhìn cô cười có thâm ý khác.
Lăng Vi cảm thấy kỳ quái, nhưng không nói gì.
Vừa mới tới công ty, tổ trưởng tổ hai của Bộ thiết kế - Lusha tiến lên đón: “Bộ trưởng, đây là đồ Cảnh Thái muốn thiết kế.”
Lăng Vi nhìn kỹ, nói: “Bản thảo này không được, muốn làm lần nữa. Đối phương muốn xe giá thấp, kiểu xe các người thiết kế là kiểu xe đắt tiền, điều này khiến khách hàng mất mặt.”
Lusha trở lại phòng làm việc, hừ một tiếng: “Tự cho mình giỏi! Xe tôi thiết kế cực kỳ hoàn mỹ! Tôi muốn cho khách hàng xem!”
Lusha không qua sự đồng ý của Lăng Vi, đã tự gửi tài liệu cho Cảnh Thái. Kết quả, bị Giám đốc phụ trách của Cảnh Thái mắng cẩu huyết lâm đầu!
“Lăng Vi! Cô làm gì vậy?” Giám đốc Lưu tức giận không thôi: “Bản thảo kiểu này sao có thể gửi cho khách hàng? Cô mù rồi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc