Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 12

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi nén đám lửa giận hừng hực trong ***g *** xuống, đi đến mở cửa.
“Xin hỏi, ngài là Lăng Vi Lăng tiểu thư đúng không?” Bên ngoài là một lão giả biểu tình nghiêm túc, mặc tây trang đen. Phía sau ông còn sáu người, thái độ khiêm cung khom người cúi chào cô.
“Tôi là Lăng Vi.”
Lão giả hơi hơi gật cằm, thái độ kính cẩn nói: “Tùy tiện tới chơi, quấy rầy ngài.”
Lăng Vi đánh giá ông: “Xin hỏi, có việc gì không?”
Lão giả mỉm cười: “Tiên sinh nhà tôi từng chịu ơn của ngài, đặc biệt phái chúng tôi tới tặng chút lễ vật cho ngài. Hôm nay quấy nhiễu ngài, thật có lỗi.”
“Tiên sinh nhà ông?”
“Họ Diệp.” Lão giả thái độ kính cẩn đáp.
Lăng Vi gật đầu. Vừa rồi Diệp Đình đưa cô trở về, tự nhiên biết nhà cô xảy ra chuyện.
Như vậy nửa ngày không lên, chắc là gọi người đến giữ thể diện cho cô.
Lão giả thấy cô gật đầu, mới nói: “Nơi này ở không thư thái, tiên sinh nhà tôi có sắp xếp chỗ ở cho ngài, thời gian trước làm phiền cuộc sống bình yên của ngài, thật có lỗi.”
Nói xong, đưa điện thoại cho cô.
Lăng Vi để điện thoại tới bên tai, nghe thấy thanh âm trầm thấp dễ nghe của Diệp Đình truyền đến: “Thu dọn đồ đạc, đi cùng ông ấy.”
Lăng Vi không e dè, hỏi: “Dựa vào cái gì phải nghe anh chỉ huy?”
Đầu kia nở nụ cười, hừ lạnh: “Nghe ngữ khí này, cô có thể tự ứng phó mafia quốc tế?”
Lăng Vi hừ một tiếng, cúp máy.
“Mời ngài...” Lão giả nghiêng người làm tư thế mời.
“Chờ.” Lăng Vi hơi hơi gật cằm, đi trở về phòng khách. Cô còn có việc phải làm.
Nhìn đến hai tên “ruồi bọ” đáng khinh ở phòng khách, nhìn ghê tởm muốn ૮ɦếƭ.
Hai người này, cô liếc mắt một cái cũng không muốn.
Ánh mắt Vương Hân Bình và Chu Vân nhìn chằm chằm lão giả ngoài cửa.
Các cô đã hoàn toàn bị khí phái của lão giả chấn cho choáng váng.
“Những người này là ai? Mẹ, mẹ quen à?” Chu Vân nhỏ giọng hỏi Vương Hân Bình.
Vương Hân Bình lắc đầu, lão giả ngoài cửa này khí phái mười phần. Hoàn toàn là phong phạm quản gia của quý tộc. Chỉ nhìn đơn thuần khí chất đã nói lên thân phận phi phàm, tuyệt đối không phải người có thân phận như bọn họ có thể chọc vào.
Khí chất phi phàm và diễn xuất của lão giả phi trực tiếp đem Chu Vân và Vương Hân Bình chấn choáng váng.
“Mẹ... Lăng Vi sao lại quen được người như vậy?”
“Làm sao mẹ biết được?!” Vương Hân Bình ngữ khí lạnh lẽo! Bà ta một mực giám thị Lăng Vi, cũng không phát hiện cô quen được nhân vật nào ghê gớm như vậy!
“Phiền tránh ra cho!” Lăng Vi đẩy Chu Vân ra, đi qua giữa hai người vào phòng ngủ.
Chu Vân cả giận nói: “Mày kiêu ngạo cái gì? Còn không mau thu dọn đồ đạc cút đi!”
Đang nói, Chu Vân đột nhiên phát hiện mình nói nhỏ đi, sao lại nhỏ đi? Cô liếc nhìn ra ngoài một cái, lúc này mới ý thức được trên người lão giả kia có một loại khí thế áp người vô hình!
Chu Vân ngậm miệng, không nói nữa.
Lăng Vi không muốn để ý tới con chó điên này.
Đi vào phòng ngủ, đóng cửa chặt lại, Lăng Vi đem quần áo bẩn cởi ra, thay một bộ khác.
Thay quần áo xong, cô hạ giọng, gọi hai cuộc điện thoại rất quan trọng.
Nói chuyện điện thoại xong, từ tủ âm tường lấy ra hai chiếc vali cũ. Ngồi xuống, nhét đồ vào vali.
Vương Hân Bình và Chu Vân hai tay ôm ***, ra vẻ ngồi dưới sô pha phòng khách, bắt chéo chân.
“Mẹ, đồ dùng nơi này đổi hết đi, đồ tiện nhân kia từng dùng, con cũng ngại bẩn.”
“Đổi! Đều đổi hết!” Vương Hân Bình phất tay, giống như đuổi ruồi.
Chỉ chốc lát sau, lại có người gõ cửa.
“Ai vậy?”
Vương Hân Bình ngẩng đầu lên nhìn, là hai cảnh sát đến đây!
“Xin chào, chúng tôi là người của đội cảnh sát hình sự Giang Thành. Mới vừa nhận được tin người dân Lăng Vi báo nguy, nói trong tòa nhà chung cư C tầng 15 có người đột nhập vào nhà trộm ςướק, cũng ném đồ từ trên cao xuống.”
Nói xong, vị cảnh sát mập đưa ra giấy chứng nhận: “Tôi họ Trương. Trương Tư Minh!”
Lăng Vi mở cửa, từ phòng ngủ đi tới, nhìn thấy một vị cảnh sát khác diện mạo tuấn khốc đang giơ giấy chứng nhận, thanh âm lạnh lùng nói: “Giang Quân”. Người này bộ dạng cực kỳ anh tuấn, mặt mày lãnh duệ, cả người tản ra một cỗ chính khí!
Không biết vì sao, Lăng Vi có chút hoảng hốt, giống như từng quen anh từ rất lâu rồi...
Nhưng, trong trí nhớ... Cũng không có người này.
Cảnh sát Trương mập hỏi: “Xin hỏi cô là Lăng Vi?”
“Xin chào, là tôi.”
Trương Tư Minh và Giang Quân nhìn lại phía cô.
Giang Quân rõ ràng cứng lại. Trên gương mặt tuấn khốc xẹt qua một tia bất ngờ, nhưng lập tức lại bình thường như cũ.
Trương Tư Minh nghĩ Giang Quân biết cô, nhưng lại thấy hai người không trao đổi gì, liền cho là Giang Quân nhận sai người.
Trương Tư nói rõ: “Lăng Vi, mời cô thuyết minh một chút về tình hình.”
Lăng Vi chỉ vào đồ đạc bị ném đầy đất: “Hôm nay tôi ra ngoài, lúc về nhà đột nhiên phát hiện có người đem nhà tôi lật tung lên. Lúc ngài đến, có nhìn thấy quần áo dưới lầu không?”
“Thấy.” Cảnh sát Trương gật đầu.
Cảnh sát Giang không nói gì, yên lặng đánh giá bốn phía.
Ánh mắt anh lãnh duệ sắc bén, giống như nhìn đến đâu chỗ đó sẽ bị ánh mắt anh đốt thành một cái lỗ.
Lăng Vi chỉ vào Vương Hân Bình và Chu Vân nói: “Không cần tôi nhiều lời đúng không? Chính là hai vị này làm. Khi tôi về, phát hiện một bộ trang sức trong hộp không thấy đâu, đó là di vật mẹ tôi để lại cho tôi, là một bộ trang sức kim cương.”
“Trang sức kim cương?” Cảnh sát Trương sửng sốt.
Cảnh sát Giang đột nhiên hỏi: “Nếu là trộm ςướק, vì sao trộm xong đồ không lập tức rời đi?” Giọng anh mặc dù trầm thấp, nhưng lộ ra một tia sắc bén, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Trên mặt Chu Vân hơi lộ ra chút ý cười, vị cảnh sát Giang này đúng là anh minh. Biết Lăng Vi báo án giả!
Còn không đợi Lăng Vi trả lời, lại nghe anh ra hỏi: “Hai vị này và cô là quan hệ gì?”
Lăng Vi nói: “Chủ cho thuê nhà.”
Vương Hân Bình kêu lên: “Tôi là thím nó!”
Cảnh sát Giang không để ý tới, lại hỏi: “Nếu là thuê nhà ở, vì sao lại đem đồ vật quý giá như thế để ở trong nhà?”
Lăng Vi liếc nhìn anh: “Căn nhà này vốn là của tôi, ngày hôm qua vừa mới bị bọn họ mua đi. Tôi không nhận được thông báo, hôm nay về nhà lại thành như vậy.”
Cảnh sát Giang gật đầu, hỏi: “Nói đúng ra, lúc cô không biết, bọn họ vừa có được chìa khóa liền tùy ý ra vào nhà cô, đem đồ vật quý trọng của cô lấy đi, còn đem đồ vật trong nhà ném loạn?”
“Đúng vậy.”
Cảnh sát Giang hỏi xong nói, cảnh sát Trương hiểu ý gật đầu, nhìn về phía hai người kia: “Phiền hai người mở túi xách ra.”
Sắc mặt Chu Vân nháy mắt đen xì.
“Hai người dựa vào cái gì đòi kiểm tra túi xách của tôi?” Chu Vân nắm chặt túi xách LV: “Tôi có thân phận gì, tôi cũng không thiếu tiền tiêu! Tôi hiếm lạ cái vòng cổ kim cương vứt đi kia của cô ta làm gì?”
Cảnh sát Trương nói: “Mở ra xem một chút chẳng phải sẽ biết hiếm lạ hay là không hiếm lạ?”
Mặt Chu Vân từ đen chuyển thành trắng.
Lại nghe Lăng Vi nói: “Bộ trang sức kim cương này, là lễ vật vào lễ mừng ba giáp (36 năm) của công ty ô tô ‘Long Đằng’, Lăng Phong tiên sinh đưa cho nữ sĩ Trầm Minh Nhược. Mặt vòng cổ là thiết kế xe thể thao hình giọt nước xe. Lăng Phong tiên sinh và nữ sĩ Trầm Minh Nhược là ba mẹ tôi, vòng cổ này là di vật ba mẹ tôi để lại.”
Nói xong, Lăng Vi mở ra một ngăn kéo khóa, thật cẩn thận lấy từ trong đó ra một quyển sách.
Bên trong có một tấm hình một nhà ba người họ chụp chung.
Còn có... Ảnh mẹ cô đeo vòng cổ vào ngày kỷ niệm thành lập hàng năm.
“...” Hai vị cảnh sát xem ảnh chụp xong, một lần nữa đánh giá cô.
Lăng Phong và Trầm Minh Nhược có ai chưa từng nghe qua?!... Đó chính là người mở đường ngành sản xuất ô tô trong nước!
Biểu tình của cảnh sát Trương lập tức trở nên nghiêm túc.
Tầm mắt Giang Quân chăm chú nhìn Lăng Vi càng thêm vài phần chắc chắn và vui mừng, như đã khẳng định cô là người bạn cũ lâu năm không gặp.
“Phiền cô mở túi xách ra!” Cảnh sát Trương biểu tình nghiêm túc ra mệnh lệnh cho Chu Vân.
Chu Vân hoàn toàn giật mình ngây ngốc.
Lăng Vi lạnh mặt liếc cô, Chu Vân vẫn luôn thích chiếc vòng cổ kim cương này, một người tham lam như vậy, không có khả năng không lấy!
Chu Vân trợn tròn mặt, túi trong tay bị Lăng Vi ςướק đi. Mở ra, bên trong quả nhiên có một chiếc vòng cổ như vậy.
Lăng Vi lấy di động ra chụp ảnh.
Chứng cớ vô cùng xác thực: “Hai vị, xin hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến.”
“Mẹ ——” Chu Vân hoảng sợ giữ chặt cánh tay Vương Hân Bình.
Vương Hân Bình nhất thời cũng sợ ngây người!
Đột nhập trộm ςướק! Còn trộm vòng cổ kim cương!
Vòng cổ kim cương a —— đây chính là tội lớn, ít nhất cũng phải —— phán mười năm!
Trái tim Chu Vân co rụt lại, đập thình thịch, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Vương Hân Bình hoảng sợ hét lên: “Ngài cảnh sát! Không đúng không đúng... Tôi không phải của chủ cho thuê nhà cô ta, đây là nhà của tôi! Bình thường sẽ tôi cũng ở đây. Tôi vào nhà mình cũng tính là phạm pháp sao?” Vương Hân Bình thề thốt phủ nhận.
Lăng Vi nhìn bà, mỉm cười: “Tôi ở đây bao nhiêu năm như vậy, hàng xóm xung quanh cũng đều quen biết tôi. Hai vị cảnh sát, nếu hai người không ngại thì đi xung quanh hỏi một chút, nơi này vốn là nhà của ai.”
Cảnh sát Giang không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Vương Hân Bình, sắc bén chỉ ra: “Giấy tờ sở hữu bất động sản này của bà thời gian sang tên là ngày hôm qua.”
Cảnh sát Trương “Phốc” một tiếng phì cười.
Chỉ số thông minh này... đúng là quá kém mà.
Nói dối cũng không biết đường mà nói dối...
Cảnh sát Trương liếc mắt nhìn Vương Hân Bình một cái.
Lay động thân thể mập mạp, đi ra khỏi nhà, gõ cửa hai căn nhà bên cạnh. Ba nhà khác ở tầng 15 đều tỏ vẻ biết Lăng Vi, không biết Vương Hân Bình.
Lăng Vi mắt lạnh nhìn Vương Hân Bình: “Cô Vương, cô sẽ không cho rằng, đột nhập vào nhà người khác trộm đồ là hợp pháp chứ?”
“...” Vương Hân Bình câm nín: “Mày ——”
“Mày cái gì mà mày?” Lăng Vi híp mắt, đặc biệt hung ác trừng Vương Hân Bình trừng: “Mời vào nhà giam nhé! Cô Vương!”
“Đi thôi! Theo chúng tôi quay về cục cảnh sát!” Cảnh sát Trương nghiêm túc nói.
“Lăng tiểu thư, cô cũng phải theo chúng tôi trở về một chuyến.”
Lăng Vi cũng bị mời đến cục cảnh sát làm ghi chép, lão giả đi theo bọn họ cùng xuống lầu.
Trong thang máy, Vương Hân Bình và Chu Vân trong lòng sợ hãi.
Vương Hân Bình sốt ruột vội vàng gọi điện thoại cho luật sư. Trong lòng cân nhắc, không biết khoảng một trăm vạn có thể dẹp yên vụ này không...
Đột nhập trộm ςướק tội danh rất nặng.
Lúc thang máy xuống tới dưới lầu, Chu Vân từ thang máy đi ra, cả người chấn động!
“Mẹ —— mẹ mau nhìn!”
Vương Hân Bình thu lại di động.
Nâng mắt lên, liền nhìn thấy... Trước mặt xếp một dàn siêu xe!
“Mẹ ơi —— sao nhiều xe vậy? Là tới đón Lăng Vi?” Vương Hân Bình thiếu chút nữa ngã ngồi xuống.
Dưới ánh mặt trời, một dàn siêu xe cùng một màu! Có thể chói mù mắt người ta.
“Mời ngài lên xe, tôi đưa ngài đến cảnh cục.” Lão giả dẫn đầu đi đến trước một chiếc Bentley màu bạc trước mặt, mở cửa xe giúp Lăng Vi, một tay che trên đỉnh xe để tránh cô ***ng vào đầu.
“Không cần, cảm ơn.” Lăng Vi xua tay, ngồi trên xe cảnh sát về cục.
Vương Hân Bình và Chu Vân như kẻ ngốc, há to miệng.
Chu Vân hoảng sợ nhìn chằm chằm chiếc xe kia... Trong lòng càng lúc càng sợ hãi! Lăng Vi sao có thể quen người có địa vị như vậy được?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay