Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 118

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Mặt Diệp Đình lạnh như sương, mắt sắc bén như dao! Anh nắm cánh tay cô ta bẻ lên cổ, đẩy ra sau, người phụ nữ ngã xuống đất.
“A ——” Đau quá! Người phụ nữ che cổ, nước mắt rơi xuống.
“Tiên sinh ——” Ám vệ của Diệp Đình trong nháy mắt từ bốn phía chạy lại.
“Tiên sinh! Anh không sao chứ?” Có người đưa khăn ướt.
Diệp Đình híp mắt, chán ghét liếc người phụ nữ kia. Anh ϲởí áօ khoác, chán ghét ném xuống đất, áo khoác này vừa rồi đã bị người phụ nữ kia ᴆụng vào, đã dính mùi nước hoa cô ta, thật làm người ta chán ghét!
“Tiên sinh, cô gái này thế nào?”
Diệp Đình chán ghét cực độ, mặt lạnh đi ra ngoài: “Tùy ý!” Anh vô cùng chán ghét loại xã giao này, nhất là loại người mượn cớ, mượn cơ hội nhét phụ nữ cho anh!
Anh sạch sẽ ở phương diện này, hôm nay người phụ nữ này ᴆụng vào anh, anh hận không thể chặt đầu ngón tay cô ta!
Cũng không biết Vi Vi ở nhà làm gì? Có suy nghĩ lung tung không?
Diệp Đình muốn về nhà như mũi tên!
Rolls Royce màu đen chạy về trang viên như tia chớp!
“Tiên sinh, cậu về rồi.” Vương quản gia chào đón, thấy hôm nay Diệp tiên sinh không mặc áo khoác. Tháng 10, thời tiết hơi lạnh…
Advertisement / Quảng cáo
Diệp Đình đi lên cầu thang.
Vương quản gia ở sau lưng anh đột nhiên hỏi: “Tiên sinh, cậu ăn tối chưa?”
Diệp Đình quay đầu, thấy Vương quản gia muốn nói lại thôi.
Diệp Đình liền nhíu mày hỏi: “Phu nhân chưa ăn tối?”
Vương quản gia lập tức gật đầu.
Hơi lo lắng nói: “Hình như… tâm tình Phu nhân không tốt lắm. Không ăn tối, một mình trong phòng vẽ, cũng không chịu đi ra. Chúng tôi lại không dám quấy rầy cô ấy… Vất vả chờ cậu về, muốn cậu khuyên nhủ cô ấy… Dù gì cũng ăn chút bánh ngọt. Nữ đầu bếp cố ý làm chú đậu phộng rang, bánh Osmanthus, còn có bánh táo.”
Diệp Đình sâu kín nhìn ông, đây đều là công việc gốc của nữ đầu bếp nhà anh: “Là ông bảo cô ta làm?”
Vương quản gia không dám nói dối, liền gật đầu: “Là tôi bảo cô ấy làm… Lão già này nhiều chuyện, xin tiên sinh đừng trách cứ.”
Diệp Đình nhìn ông chằm chằm, không nói gì.
Hồi lâu, Diệp Đình hỏi ông: “Có phải tôi quá dễ dãi rồi không?”
“Cái gì?” Vương quản gia sửng sốt, trong đầu nghĩ tiên sinh tức giận sao?
Tiên sinh ghét người khác suy đoán tâm tư của anh nhất… Xem ra hôm nay phạm vào đại kỵ của anh rồi!
Trán Vương quản gia ướt đẫm mồ hôi.
Advertisement / Quảng cáo
Diệp Đình nhìn ông, một tay vịn lan can cầu thang, nhẹ nhàng gõ. Thanh âm cực thấp nói: “Không sao, chuyện tôi thích Lăng Vi… có thể cho nhiều người biết hơn. Càng nhiều người biết càng tốt. Ông làm rất tốt, cuối năm phát tiền thưởng cho ông.”
“Hả?”
Ai u…
Vương quản gia che tim, thầm nói: Tiên sinh, anh chọc lão già này như vậy vui lắm sao?
Lão già tôi lớn tuổi, không chịu nổi đả kích nha!
Hai câu đó của Diệp Đình khiến ông có cảm giác giống như ngồi hai chuyến xe qua đèo.
“Tiên sinh, cậu yên tâm. Trong vòng hai người, tất cả mọi người trong nhà chúng ta đều biết cậu xem Phu nhân là bảo bối.”
Diệp Đình giơ một ngón tay lắc lắc: “Chỉ có người nhà… Còn chưa đủ…”
Vương quản gia trợn to hai mắt, nhướng mày.
Diệp Đình thấy vẻ mặt này của ông, đột nhiên rất muốn cười. Vương quản gia đã trông coi chuyện nhà thay anh nhiều năm, cẩn trọng, lòng như Chỉ Thủy*. Diệp Đình chưa từng thấy ông lộ ra biểu tình kinh ngạc.
(*) Lòng như Chỉ Thủy: ý chỉ rong lòng bình tĩnh như nước bất động. Hình dung lòng tin kiên định, không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài. Tỷ dụ tâm tính bình tĩnh đối mặt tất cả.
Vương quản gia run rẩy hỏi: “Người nhà… còn chưa đủ? Vậy là muốn…”
Diệp Đình chậm rãi nói: “Toàn, thế, giới.”
Tâm tình Diệp Đình không tệ đi vào phòng bếp rửa sạch tay, xếp hai dĩa bánh ngọt tinh xảo, một dĩa dưa hấu và dĩa bánh táo vào một mâm, bưng lên lầu.
Anh bước nhanh tới phòng vẽ.
Cửa phòng vẽ khép hờ, bên trong mờ nhạt.
Qua khe cửa, Diệp Đình thấy Lăng Vi đang nhíu chặt mày, cúi đầu vẽ gì đó.
Dưới ánh đèn mờ, cô ngồi xếp bằng trên đệm tròn. Mặt nhỏ xinh xắn đầy ưu sầu, ngũ quan nhíu lại, đôi mắt sáng ngời dưới lông mi dài phủ một tầng ánh sáng. Cô đặt 乃út trên giấy, hiển nhiên không vẽ gì.
Diệp Đình nhìn ra được… cô căn bản không tĩnh tâm.
Diệp Đình mở cửa đi vào, đặt mâm trên bàn dài.
Ngồi chồm hổm bên cạnh cô.
“Anh về rồi…” Thấy anh đi vào, cô đưa tay lấy một tờ giấy trắng che manga cô vừa vẽ lại.
Động tác cô rất nhanh, giống như đang tận lực che giấu cái gì…
Diệp Đình vốn không chú ý cô đang vẽ gì, nhưng động tác này của cô thu hút sự chú ý của anh.
Cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của anh.
Anh nhìn mặt cô trong nháy mắt đỏ lên, cười tà khí. Anh kề sát cô, hỏi bên tai cô: “Đang vẽ gì mà người khác không thể thấy? Còn sợ anh nhìn thấy? Có tật giật mình, hửm?”
Lăng Vi quẫn bách không thôi…
Cô… cô quả thật có tật giật mình!
Bởi vì cô… vừa vẽ…. khụ —— nữ chính đang ưu sầu, nam chính đột nhiên hôn cô nóng bỏng, sau đó, lăn… lăn… quét bỏ khói mù trong lòng cô.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng…
Không vẽ tốt.
“Anh xem em vẽ cái gì?” Diệp Đình đưa tay muốn lật tờ giấy lên.
Lăng Vi ôm cánh tay anh: “Đừng xem! Rất khó coi!”
“Sợ cái gì? Em chột dạ à?” Một tay khác của Diệp Đình muốn lật giấy, Lăng Vi lập tức bắt tay anh.
Nhưng trọng tâm không vững, sắp ngã xuống.
Diệp Đình vội ôm cô lại. Lăng Vi ᴆụng vào trong иgự¢ anh, hai người ngã xuống đất.
Diệp Đình nằm trên thảm, Lăng Vi đè lên người anh, áo ngủ rộng rũ xuống, thấy trọn vẹn da thịt trắng nõn bên trong….
Điều lúng túng là Lăng Vi vừa tắm xong. Thay áo ngủ, bên trong không mặc gì. Lần này liền bị Diệp Đình nhìn trắng trợn. Vóc người của cô... không giống như dự đoán.
Diệp Đình nhìn chằm chằm, ánh mắt thâm thúy đốt người.
Yết hầu anh không tự chủ trượt lên trượt xuống, muốn há miệng cắn cô. Mùi hương trên người cô truyền vào mũi anh…
Lăng Vi quẫn bách, mặt đỏ bừng, vội lăn xuống, hai tay kéo cổ áo mình lên.
Lúc này, nghe Diệp Đình cười nói: “Em vội bổ nhào về phía anh như vậy, chồng rất vui vẻ yên tâm, em có nhu cầu, chồng nhất định dốc sức phối hợp.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh, người này thật là…. Được tiện nghi còn khoe tài!
Diệp Đình điều chỉnh ưu tư, lấy tay chống đất ngồi dậy.
Nghiêm túc hỏi cô: “Vừa rồi thấy em buồn rầu, gặp chuyện gì? Chồng nghĩ cách giúp em.” Nói xong, vươn tay lấy đậu phộng rang đưa tới bên miệng cô.
Lăng Vi sửng sốt.
Tay nhỏ khẩn trương siết 乃út, ngập ngừng nói: “Hôm nay em đi bệnh viện rồi…”
“À, thế nào? Không thoải mái sao?” Diệp Đình biết cô đi làm gì, nhưng muốn chính miệng cô nói ra.
Chính cô quyết định nói và bị ép nói, hiệu quả tuyệt đối không giống nhau.
Chờ đến lúc cô có thể mở cánh cửa lòng.
Cô xoắn xuýt như bánh quai chèo.
Diệp Đình nhìn cô, cho cô niềm tin.
Miệng cô hé ra lại khép, không nói nên lời.
Diệp Đình cầm đậu phộng rang để bên mép cô, tỏ ý cô ăn.
Lăng Vi há miệng ʍúŧ ngón tay anh.
Môi cô mềm mại nho nhỏ, đầu lưỡi nhẹ nhàng ʍúŧ ngón tay anh, khiến người anh nhũn ra.
Chỉ cảm thấy giống như có một dòng điện lan tràn toàn thân.
Đầu lưỡi Lăng Vi cuốn đậu phộng rang vào miệng.
Advertisement / Quảng cáo
Diệp Đình trấn định lại, cầm bánh Osmanthus đút cô, sau đó lại đút bánh táo, ăn gần hết, lại đút dưa hấu cho cô, Lăng Vi đưa tay nhận lấy, cái miệng nhỏ ăn rồi ăn.
Chờ cô ăn no, anh lấy khăn giấy cẩn thận lau miệng cho cô. Lăng Vi囧囧 cười lên, có cảm giác giống như anh đang đút thú cưng…
“Đi rửa tay…” Lăng Vi kéo anh tới bồn rửa, cô rửa mặt, đánh răng súc miệng, Diệp Đình cho người dẹp mâm.
Giải quyết vấn đề “ấm no”, Diệp Đình lại tiếp tục giải quyết chuyện phiền lòng cho cô…
Bọn họ ngồi trên đệm tròn, anh cầm cây viết vẽ loạn trên tờ giấy trắng, nhàn nhạt hỏi cô: “Làm sao đi bệnh viện? Khó chịu chỗ nào? Sao không nói cho anh?”
Cô cắn môi, do dự nói: “Không có chuyện gì, chỉ là…”
Nói một hồi, lại nghẹn, thật khó mở miệng.
Cô cúi đầu, vùi mặt vào trong khuỷu tay.
Diệp Đình vuốt tóc cô, nhẹ nhàng cầm rong tay, đầu ngón tay khẽ cuốn. Anh cúi đầu hôn tóc mai cô: “Không sao thì tốt. Trễ rồi, đi ngủ…”
Không muốn ép cô, thấy cô khó chịu, cả người anh như bị kim đâm!
Lăng Vi đột nhiên đưa tay ôm cổ anh: “Chồng, thật xin lỗi…”
“Ngốc! Sao nói xin lỗi?”
Advertisement / Quảng cáo
Anh kéo cô vào trong иgự¢, cô ngồi lên đùi anh, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt: “Xin lỗi…”
“Nói lời ngốc gì thế?” Anh dùng sức vuốt tóc cô, hai tay dùng sức ôm cô vào trong иgự¢.
Cô khóc thành tiếng, khóc thút thít trên bả vai anh: “Em biết… em không thể mang thao…”
Diệp Đình ngắt lời cô: “Ngốc, cũng không phải chuyện ghê gớm gì.”
Cô buồn rầu khóc, tim Diệp Đình muốn nát, nhưng đây là điều cô phải trải qua, anh không thể ngăn cản, chỉ có thể chia sẻ cùng cô, giảm tổn thương đến thấp nhất.
Anh vuốt lưng cô, ôn nhu nói: “Đều là chuyện nhỏ, không nghiêm trọng như em nghĩ. Hồ lãi tiên sinh cũng nói từ từ điều dưỡng sẽ được, hơn nữa không được thì có thể làm gì? Anh cưới em, cũng không phải để em nói dỗi tông đường cho anh, anh yêu em, muốn ở bên em, có con hay không, không ảnh hưởng tới anh.”
Tiếng khóc cô càng lớn hơn, Diệp Đình vội đổi cách khuyên nhủ: “Bây giờ chưa chắc chắn là không thể mang thai, khoa học phát triển như vậy, nếu thuốc bắc không chữa được thì thụ tinh ống nghiệm, ống nghiệm không thành công, chúng ta liền nhận con nuôi. Chúng ta còn có tiểu Tony, còn có nhiều đứa nhỏ ở cô nhi viện mà.”
“Hu hu…” Tiếng khóc rốt cuộc nhỏ đi, Diệp Đình biết, sau này tuyệt đối không thể nói không có con cũng không sao, nhất định phải nói: “Không cần sợ, nghĩ cách…”
Bảo bối của anh nha… Trong lòng vẫn rất để ý…
Anh ôm cô vào иgự¢ như ôm trẻ con, dỗ cô, nhỏ giọng hát, Lăng Vi đột nhiên hít mũi bật cười: “Anh hát bài quỷ gì thế!”
Diệp Đình thấy cô cười, xoa mặt cô: “Vậy đổi bài khác, tình bạn ngày dài tháng rộng…”
Phốc ——
Cô vẫn còn thương tâm sao? Khiến cho anh muốn khóc chẳng khóc nổi…
Diệp Đình sợ cô khó chịu liền dời lực chú ý của cô.
Anh cầm tờ giấy hỏi cô: “Em đang vẽ gì vậy?”
Lăng Vi lau nước mắt, ngượng ngùng lấy tờ giấy lại cầm bức tranh ‘diễn hôn’ cho anh xem.
Cô hít hít mũi: “Hôm nay vẽ nó lại bị mắc kẹt… cả đêm vẽ mãi mà cứ không ra hồn…”
Diệp Đình nhận lấy bức tranh nhìn thoáng qua sau đó hỏi cô: “Kẹt ở chỗ nào hả? Anh giúp em nghĩ cách.”
Lăng Vi giữ chặt bức tranh không buông.
Diệp Đình vừa mở tay cô ra vừa nghe cô nói: “Anh không được giúp… chủ biên bảo em… bán hủ… em không thể…”
“Bán hủ?” Anh cố ý hỏi: “Là bán đậu phụ sao?”
“…Không phải bán đậu phụ…” Lăng Vi cười không được, đỏ mặt nói: “Là diễn trò kích tình…”
Nói xong còn xấu hổ che mặt.
Diệp Đình: “...”
Diễn trò kích tình…
Advertisement / Quảng cáo
“Không phải mỗi ngày em đều trải qua sao? Sao còn khó làm như vậy?”
“Ý khác có được không hả? Vẽ ra còn phải diễn đạt, hơn nữa cần có tình tiết, không thể nói rõ được. Hơn nữa đâu phải mỗi ngày em đều…”
Aaa…
Lăng Vi vỗ bàn, cố ý trêu chọc cô sao?”
Diệp Đình cảm thấy buồn cười, cô vợ nhỏ đáng yêu của anh vẽ mầy cái này thôi mà đã xấu hổ rồi.
Đúng là cô gái đáng yêu.
“Có gì khó, ông xã giúp em thiết kế chi tiết.” anh cố ý cười cười: “Có ông xã ở đây, cái này sẽ không là gì…buổi tối phải phạt em.”
Nói đến xử phạt thể xác, anh cười thoải mái, Lăng Vi bị anh làm cho hoảng sợ, trừng anh: “Cười cái gì mà cười, có tật xấu hả? Có cách thì mau nói cho em.”
Đôi mắt Diệp Đình lóe sáng, anh dán môi bên tai cô, quyến rũ nói: “Không dễ thế đâu… ông xã hy sinh một lúc làm mẫu cho em… em cứ thế mà vẽ đi.”
Lăng Vi cũng hết cách: “Thì ra anh chạm vào em đều là tìm kế, hừ.”
Diệp Đình cười nói: “Em nói sai rồi… đến đây, chúng ta bắt đầu cảnh 1.”
Anh nâng má cô, để cô nhìn anh: “Nhìn mí mắt của anh đi, nam chính phải nhìn nữ chính như vậy.” Đôi mắt phượng của anh híp thành một đường cong, khóe mắt nhếch lên cực kì quyến rũ.
“Sau đó mới đến cảnh hôn…” anh nhìn cô sau đó ôm cô vào lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Cực kì bá đạo.
Lăng Vi giang hai chân lên đùi anh, đôi mắt hoảng sợ nhìn vào mắt anh.
Tư thế này của cô rất khó chịu, váy ngủ chật hẹp bị kéo lên bắp đùi.
Anh nhìn cô, không chờ cô phản ứng lại đột nhiên hôn cô. Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn cô.
Một bàn tay nóng bỏng nắm lấy thắt lưng của cô, giữ chặt chân cô, xoa xoa người cô.
“Này, không phải hôn thôi sao? Tay anh làm gì vậy hả?” Lăng Vi giữ tay anh, không cho anh di chuyển, anh cắn cô một cái, nháy mát cô không kìm lòng được ôm cổ anh.
“Lúc đàn ông hôn môi sẽ thường muốn tìm kiếm gì đó, đó là chuyện bình thường.”
Nụ hôn của anh càng thêm manh liệt như phong ba bão táp.
“Nhanh vẽ đi.”
Đột nhiên anh buông cô ra, cả đầu cô trống rỗng.
“Còn cần làm mẫu lần nữa sao?”
“Không cần,không cần… “ Cô khẩn trương cầm 乃út vẽ.
“Vẽ xong rồi.” cô đặt 乃út xuống, Diệp Đình nhìn bức tranh: “Không tệ, tình cảm mãnh liệt bắn ra xung quanh…” rất tốt.
Lăng Vi đi vào toilet, Diệp Đình giúp cô chỉnh sửa bản vẽ.
Đột nhiên…
Anh nhìn thấy một tờ giấy viết rất nhiều dòng chữ nhỏ, anh nhìn kĩ.
Phía trên viết dòng chữ xinh đẹp: “Vì một chuyện mà xúc động cảm thấy thương tâm, nước mắt như chảy thành suối, nhưng chồng không cho, an ủi tôi sẽ bị tiều tụy. Bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, vén mái tóc của tôi, khẽ hôn lên mí mắt của tôi, cực kì dịu dàng. Tôi nhăn mày mỉm cười, trong lòng tôi trống rỗng, anh thường nắm tay tôi mang tôi đi khắp đó đây. Tôi quên đi nỗi buồn, sự buồn bã như cát bụi bay đi, trong lòng đã không còn khổ sở. Tôi nguyện làm đám mây cả đời này ở bên cạnh anh, tôi nguyện làm đôi giày dù lụi bại cũng không vứt bỏ, tôi nguyện làm đôi uyên ương sống ૮ɦếƭ không rời …”
“…”
Lồng иgự¢ Diệp Đình như muốn nổ tung, lúc này Lăng Vi từ toilet đi ra bỗng nhiên anh đứng lên ôm lấy cô, gắt gao ôm cô vào lòng.
Trong lòng anh như sóng ngầm gào rít.
Khó có thể ức ૮ɦếƭ được cơn sóng mênh ௱ôЛƓ mãnh liệt.
Anh nắm tay cô ngồi xuống, vẽ vẽ lên trang giấy trắng, chính là đang viết: “Trái tim anh đã giao ra, trong mắt không chứa nổi ai khác, cùng nhau nắm tay đi hết cuôc đời này…” Còn chưa viết xong lại bị cô hôn lấy, không biết hôn đến bao lâu…
Trong không khí đều là sự ngọt ngào, cô buông anh ra, ánh mắt mê ly.
Anh xoa mặt cô, đột nhiên cúi đầu cười cười.
“Anh cười gì chứ?” cô đỏ mặt hờn dỗi.
Advertisement / Quảng cáo
Anh yên lặng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh thích nghe âm thanh của em.”
Lăng Vi nhíu mày ngước mắt nhìn thấy ý cười xấu xa trong mắt anh, tràn đầy khó hiểu: “Âm thanh gì?”
Âm thanh của anh khàn khàn vang lên: “Lúc anh hôn em, âm thanh lúc em thở gấp.. haha… êm tai vô cùng.”
Nháy mắt gương mặt Lăng Vi đỏ áu.
Đột nhiên anh nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Cả đầu Lăng Vi căng lên: “Không phải chúng ta đã kết hôn từ lâu rồi sao?”
Anh muốn nói vẫn chưa làm hôn lễ. Đột nhiên nhịn xuống, muốn cho cô kinh hỉ…
Lăng Vi vẽ xong bản thảo, giao cho Hoa Đào, cả người như hư thoát, vốn cô còn bi thương kết quả bị Diệp Đình dùng cách xử phạt thể xác lăn qua lăn lại nửa đêm làm đủ kiểu mẫu cho cô…
Thật là quá đủ rồi.
Sáng hôm sau Lăng Vi mang đôi mắt gấu mèo chạy bộ với Diệp Đình.
Chỉ thấy mọi người trong nhà đều cười trộm.
“Chào buổi sáng tiên sinh, phu nhân…” tiểu Khiết và tiểu Nhu vui vẻ chào hai người.
Advertisement / Quảng cáo
Lăng Vi cảm thấy không thích hợp…
Hai cô gái này, sao ánh mắt lấp lánh như vậy?
Sau đó Lăng Vi nhìn thấy trong tay tiểu Khiết ôm khăn trải giường… màu đỏ thêu long phượng…
……
Cô nhớ tới lời tối qua anh nói…
Lại nhìn phía sau tiểu Khiết có người bưng kẹo, có người bưng thuốc lá…
Dưới phòng khách tầng 1 còn khoa trương hơn, đều là màn lụa đỏ…
Lăng Vi cố ý hỏi: “Là muốn làm gì à? Có người muốn kết hôn sao?”
Đ nhún vai: “Ai mà biết bọn họ trúng gió gì, là bình thường anh ít về quá,không thể quản lý, để bọn họ muốn làm gì thì làm.”
Phía sau quản gia Vương bày tỏ: “Oa oa… chúng tôi không lén làm được không? Là ngài nói muốn cả thế giới đều biết…”
Tôi đã làm thỏa đáng cho ngài rồi…
Không tin ngài tự mình xem đi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc