Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 116

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Khi Lôi Tuấn đi đến bên người Lăng Vi, đặc biệt liều mạng nói: “Chị dâu, chuyện tốt của chị với anh tôi, tôi đã ***ng phải ba lần rồi… Rốt cuộc là tôi xui xẻo, hay là các người không biết tiết chế đây?”
Lăng Vi muốn tát anh ta!
Diệp Đình hừng một tiếng: “Năm trăm vòng lần trước vẫn chưa chạy xong…”
“Phụt… anh, em sai rồi…”
Khuôn mặt Lôi Tuấn đầy nịnh hót: “Chị dâu em thiên kiều bá mị, anh em anh minh thần vũ! Hai người ở chung một chỗ chính là thiên lôi câu động địa hỏa, ngọn lửa gặp phải củi khô cháy bùng lên!”

Diệp Đình một cước đá cửa, nhốt bọn họ ở bên ngoài: “Tiếp tục.”
***
Lăng Vi uống thuốc ba lần, Diệp Đình lại mang cô đi đến bác sĩ Hồ kiểm tra.
Lúc này lão Hồ bắt đầu bắt mạch cho cô, vừa cẩn thận tỉ mỉ hỏi tình hình Lăng Vi gần đây, Lăng Vi thành thật trả lời.
Trong đầu nghĩ: Không phải là cho Diệp Đình thấy sao? Tại sao lại coi trọng tôi như vậy?
Tuy nhiên, sau khi được ông lão cho thuốc, cảm giác bụng ấm lên, hơn nữa, tay chân cũng không lạnh như trước nữa.
Cũng không biết ông lão mở hiệu thuốc gì… hình như là chữa phụ khoa?Sau khi hỏi xem lại bắt mạch.
Một lát lâu sau, chân mày thả xuống, lại đưa ra ba thang thuốc, bảo cô tuần sau lại đến.
“Cám ơn ngài, ngài vất vả rồi.” Lăng Vi cùng Diệp Đình lễ phép chào tạm biệt lão Hồ.
Lăng Vi cùng Diệp Đình vừa đi khỏi, Hồ Tiểu Vĩ đột nhiên chạy vọt vào phòng mạch, vô cùng sốt ruột hỏi: “Ông nội! Hai người vừa rồi bị bệnh gì vậy?”
“Hỏi bừa làm gì?”
Hồ Tiểu Vĩ nói: “Cháu không phải hỏi thăm bừa! Hai người kia là bạn cháu! Mấy ngày trước chúng cháu quen nhau trên bờ biển! Bọn cháu cùng ăn đồ nướng với nhau, cùng nhau ngắm pháo hoa, cùng nhau nói chuyện phiếm, ca hát! Hai người này có tốt không! Bọn họ đến khám bệnh sao?”
Lão Hồ ‘Ừ’ một tiếng.
Hồ Tiểu Vĩ thầm nghĩ: “Bọn họ bị bệnh gì?”
Lão Hồ không lên tiếng đáp lại.
Hồ Tiểu Vĩ nói: “Ông nội, ông chữa cho bọn họ thật tốt nha!”
Lão Hồ thở dài: “Ừ!”
Hồ Tiểu Vĩ len lén nhìn vào toa thuốc, đột nhiên cứng người lại.
Những thuốc này… là… nghi ngờ Lăng Vi không mang thai được sao?Trong lòng Hồ Tiểu Vĩ hơi đau… Lăng Vi tốt như vậy! Diệp Đình cũng tốt như vậy! Hai người yêu nhau như vậy… Khiến cho người khác thật sự hâm mộ! Nhưng tại sao lại như vậy chứ?
Bọn họ hoàn mỹ như vậy, đã định trước cả đời không thể hoàn mỹ sao?
Trong lòng anh ta tràn đầy thương cảm gửi tin nhắn cho Lăng Vi: “Lăng Vi cố gắng lên! Tất cả sẽ tốt thôi!  Đó là tiệm thuốc nhà tôi, tôi vừa trở về, nhìn thấy hai người vừa đi khỏi.”
Lăng Vi có chút ngốc: “Anh cũng cố gắng lên! Cám ơn anh khích lệ! Ông nội anh rất hiền lành.”
“Ô ô ô…” Hồ Tiểu Vĩ viết thêm: “Rồi sẽ có bảo bảo! Không nên thương tâm! Ông nội tôi rất lợi hại, cô yên tâm đi! Từ từ điều trị thì sẽ tốt thôi!”
“…” Đây là ý gì? Trong đầu Lăng Vi đột nhiên co rút!
Sẽ có bảo bảo? Ông nội tôi rất lợi hại…
Đừng thương tâm? Thuốc chữa phụ khoa?
Lăng Vi đứng lại! Ngón tay run run!!!
Diệp Đình nhìn thấy cô đột nhiên đứng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy!
“Sao vậy?”
“Không sao… đau bụng… sắp đến ngày, thật là đau…”
Cô ngồi xổm xuống, mồ hôi theo gò má chảy xuống.
“Đau bụng sao?” Diệp Đình ngồi xổm xuống, dùng tay lau trán cô: “Tại sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Em khóc sao?”
Trong nháy mắt sắc mặt Diệp Đình thay đổi. Cô ấy đã biết cái gì?
“Không, là cát bay vào mắt.” Cô nhặt lên một hạt cát xoa vào trong mắt, trong nháy mắt lộ ra một nụ cười rực rỡ: “Anh nhìn em thật ngốc…”
Nói xong, cô lại nhếch miệng: “Thật là đau, giúp em lấy ra…”
Diệp Đình lại gần sát cô, cẩn thận giúp cô thổi.
Lăng Vi cười lên, điện ảnh thế giới nợ cô một tượng vàng, bàn về khả năng diễn kịch, cô không thua ảnh hậu đâu a!
“Chồng, em muốn được cõng.”
Diệp Đình nhéo mũi nhỏ của cô một cái, cõng cô lên lưng. Lăng Vi lắc lư trên lưng anh ta, cô ngẩng đầu nhìn lên trên trời. Rốt cuộc kiềm chế không để nước mắt rơi xuống, nước mắt mặn khổ dần dần tích tụ trong tim.
Lên máy bay, cô rúc vào trong *** Diệp Đình, một lát sau liền ngủ.
Từ bờ biển trở về, Diệp Đình có việc gấp phải về công ty, Lăng Vi đi đến viện điều dưỡng thăm Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn thấy cô, vui vẻ cười lên, lại đột nhiên giơ tay lên xoa xoa khóe mắt cô…
Trong lòng Lăng Vi khó chịu, nước mặt không nhịn được trào ra ngoài. Lăng Tiêu đột nhiên ôm cô: “Vi Vi, không khóc… Anh trai mua đậu phộng rang cho em…”
Lăng Tiêu kéo cô đi ra ngoài. Lăng Vi xin nghỉ với y tá, hai người dắt tay nhau đi dạo phố ăn vặt.“Tiểu Tiêu, anh nhìn xem! Đậu phộng rang… ông chủ vẫn còn ở nơi này!” Khi còn nhỏ bọn họ thích nhất chủ cửa hàng này, Tiểu Tiêu thường mua dỗ cô.
Lăng Tiêu vô cùng cao hứng, bảo ông chủ cân nửa cân, nhét vào tay Lăng Vi: “Vi Vi, ăn…” Nói xong, cầm một viên *** miệng cô: “Đừng khóc…” Anh ta giơ tay lên lau nước mắt cho cô.
Nước mắt càng ngày càng nhiều, Lăng Tiêu nóng nảy: “Vi Vi, không khóc… còn có nữa còn có nữa. Anh, mua thêm!” Nghiêng đầu, lại bảo ông chủ cân thêm nửa cân.
Lăng Vi ôm anh ta, không cầm được rơi nước mắt…
Bọn họ ngồi bên cạnh vòi phun nước trên quảng trường, nghe âm nhạc du dương quanh đây.
Lăng Tiêu không ngừng nhét đậu vào trong miệng cô: “Vi Vi không khóc…”
Lăng Vi dựa vào bả vai anh ta, trong miệng ngậm đậu phộng rang có hương vị cô thích nhất, nhưng trong lòng đều là khổ sở.
Diệp Đình, anh ấy tốt như vậy…
Anh ta che giấu tất cả những tin tức này đối với cô….
Anh ta không muốn cô khó chịu! Anh ta tình nguyện một mình chịu khổ!
Cô biết, giấu giếm chính là vì bảo vệ, thời điểm không biết chân tướng, cô còn có thể sống vui vẻ hạnh phúc…
Chuyện gần đây phát sinh nhưng những đoạn phim, từng cảnh từng cảnh thoáng qua trước mắt cô…
Đến bờ biển nghỉ phép. Đi đến chỗ bác sĩ kia khám bệnh…Thì ra, là bởi vì cô… không thể…
Mấy chữ kia, cô ngay cả nghĩ cũng không dám!
Tim, như bị dao đâm vậy!
Trước kia thật sự không thể hiểu tại sao tim có thể đau như bị dao cắt, bây giờ, cô thật sự đã hiểu rồi!
Lăng Vi quyết định đi đến bệnh viện làm kiểm tra. Lăng Tiêu vẫn luôn ở bên cô, anh ta mặc dù cái gì cũng không hiểu, nhưng anh ta rất quan tâm đến cô, vẫn luôn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, không ngừng an ủi cô: “Vi Vi không sợ, tiêm không đau… tiêm xong sẽ khỏi bệnh, ngoan, không khóc.”
Lăng Vi đi vào trong phòng siêu âm, rất nhanh liền có kết quả.
Quả nhiên…
Ống dẫn trức vặn vẹo, bế tắc… không có bầu!
Ba chữ này như kim châm vậy, đâm vào mắt khiến cô đau không dám nhìn kỹ!
Nước mắt mãnh liệt chảy ra! Lăng Tiêu ôm cô, không ngừng vỗ lưng cô: “Vi Vi, không khóc, lát nữa sẽ tốt…”
Lúc này, A Khôn, A Lợi đi đến hỏi: “Phu Nhân?”
Lăng Vi khoát tay: “Không sao, tôi tùy tiện đi kiểm tra một chút, không có chuyện gì lớn. Chuyện hôm nay tôi đến bệnh viện, các người không cần nói với tiên sinh. Tôi sẽ nói với anh ấy.”
A Khôn, A Lợi yên lặng gật đầu không nói gì.
Lăng Vi đưa Lăng Tiêu trở về viện điều dưỡng, đi đến phòng ngủ của anh ta, Lăng Vi nhìn thấy một tấm hình… là tấm hình vợ con của anh ta. Chị dâu rất đẹp, là một cô gái tóc đen dịu dàng. Trong hình này, chị dâu đang bế bảo bảo vừa mới được ba tháng, ôn nhu hôn lên trán bảo bảo.
Hình ảnh thật đẹp, quá ấm áp, Lăng Tiêu vừa nhìn thấy tấm hình, trạng thái cả người dường như thay đổi. Anh ta đột nhiên trở nên trầm ổn, nội liễm… ánh mắt trở nên thâm tình.
Hốc mắt Lăng Vi chua xót! Không thể nhẫn nhịn được. Cô còn muốn ngồi thêm nữa, nhưng thật sự quá đau khỏ.
Cô đi ra khỏi viện điều dưỡng, muốn đi tìm Diệp Đình. Mới một lát không nhìn thấy, vậy mà cô đã rất nhớ anh ấy…
Ngồi ở trong xe, Lăng Vi suy nghĩ… Chuyện này phải nói với Diệp Đình như thế nào? Cô sẽ không giấu giếm anh ấy.
Nếu hai người đã chọn ở chung với nhau, nên cùng nhau vượt qua khó khăn.
Gặp phải một chút chuyện liền rút lui, vậy mấy chục năm sau này phải ở bên nhau như thế nào chứ?
Hơn nữa, cô hiểu rất rõ tác phong làm việc của Diệp Đình, anh ấy nhất định sẽ không bởi vì chuyện này mà sẽ thay đổi tình yêu với cô.
Nhìn hành động gần đây của anh ấy liền biết… anh ấy đau lòng cô biết bao nhiêu!
Bây giờ Lăng Vi chỉ muốn nhào vào trong *** anh ta, ôm anh ta, cho anh ta biết không quan tâm đến kết quả như thế nào, cô nhất định sẽ cùng với anh ta kiên cường đối mặt!
Lúc này, ‘Đoạt mệnh liên hoàn call’ của tiểu biên manga – Đào Hoa gọi đến.Lăng Vi vừa mới ấn nút trả lời liền nghe thấy Đào Hoa ở đầu bên kia điện thoại gào thét…
“Tiểu Tiểu Tiểu Thái Vi Đồng Hài! Bản thảo của cô đâu?” Mỗi lần nghe điện thoại của Đào Hoa, đầu Lăng Vi đều như muốn nổ tung… thanh âm của Đào Hoa thật giống như có ma lực, đột nhiên đánh tan đau khổ buồn bực trong lòng cô!
Tinh thần Lăng Vi chấn động một cái!
“Bản thảo đâu? Cô tự nhiên đứt đoạn như vậy, không sợ phụ lòng độc giả yêu sách của cô sao?” Tính cách của Tiểu Đào Hoa giống như một tràng pháo, vừa nhiệt tình vừa cay nghiệt, thật giống như tùy tiện lúc nào cũng có thể nổ tung.
Trong nháy mắt Lăng Vi bị kéo trở về thực tế.
Đúng… cô còn rất nhiều chuyện phải làm! Không thể mang thai không phải là trời sập. Cô bây giờ không phải đang điều trị sao? Nói không chừng ngày sau sẽ tốt hơn?
“Cô có nghe tôi nói không? Vi Vi, hôm nay sao vậy?”
“A….”
Lăng Vi có chút ngây ngốc: “Lại phải đổi mới sao?”
Đào Hoa lập tức nổi giận: “Chớ có giả bộ với tôi, có thể bị thương đó! Tổ tông ơi… trước tám giờ phải giao bản thảo!”
Thật xin lỗi, tôi quên…”“Mẹ ơi…” Đào Hoa bị hù dọa: “Vi Vi, cô rốt cuộc sao vậy? Cô có chút không đúng nhau!”
“Không sao không sao, tôi khẳng định sẽ giao.” Trong lòng Lăng Vi đang loạn cào cào.
Đào Hoa cảm giác được có gì đó không đúng: “Có phải cô đang không có tinh thần không? Nếu không trước mười hai giờ tối cô giao cho tôi…”
Lăng Vi cảm động muốn khóc, vội vàng về nhà vẽ bản thảo.
Vẽ đến đầu óc choáng váng, ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen. Cũng không biết Diệp Đình đang làm gì, thật là nhớ anh ta… cũng đã tám giờ tối, anh ta vẫn chưa trở về, cũng không biết ở công ty đã xảy ra chuyện gì? Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng…
Muốn đi tìm anh ta, nhưng còn phải giao manga!
Nhưng là, trong lòng tựa như trường thảo, căn bản không thể thanh tĩnh… làm sao đây? Mới mấy giờ không gặp… nhớ đến cồn cào ruột gan rồi!
***
Đèn đuốc trong phòng làm việc vẫn sáng choang, Diệp Đình xoa xoa trán đang phát đau.
Người khác nghỉ ngơi, nhưng anh ta vẫn ngày ngày trong công ty bận vịu đến cùng. Hôm nay lại bận rộn cả ngày, đầu óc quay cuồng, trán dường như cũng đã cương lên cứng như một hòn đá.
Trợ lý Ngải Lâm gọi điện thoại nội bộ đến: “Ông chủ, thời gian tiểu thư Trình Giai Ny hẹn đã đến.”
Diệp Đình mệt muốn ૮ɦếƭ, đầu phát đau.
Anh đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 8h, sắc trời bên ngoài đã tối, chắc là tiểu Vi đang ở nhà đúng không?
Anh muốn lập tức về nhà trêu chọc bảo bối lớn của anh, chỉ cần nghĩ tới cô gái nhỏ đáng yêu kia, trong lòng anh như rối thành một nùi.
Nhưng mà anh vẫn còn nhiều chuyện phải làm lắm…
“Ừ.” Diệp Đình ừ một tiếng, nhìn thấy Irene nhạy cảm, nghe thấy cảm xúc của tổng giám đốc… rất không vui.
Irene khẩn trương đi tới phòng trà muốn pha ly café cho Boss.
Lúc này Lăng Vi đi tới: “Irene, Diệp Đình tan việc chưa?”
“Phu nhân, cô tới rồi.”
Căn bản Lăng Vi không thể ngồi ở nhà được, Diệp Đình đã muộn còn chưa về, cô cực kì lo lắng, còn rất nhớ anh nữa…
Irene vội vàng nói: “Ông chủ đang làm việc… anh ấy rất vất vả, tôi đang muốn đi pha ly café cho anh ấy.”
Lăng Vi đau lòng, hôm nay rõ là ngày nghỉ… người đàn ông nhà cô còn phải làm việc. Cô rời khỏi văn phòng đi thẳng tới phòng trà, tự tay pha café cho Diệp Đình.
Phong trà cực kì sáng sủa, tao nhã, là phong cách mà cô thích.Cô ngồi trên ghế cao, cầm mấy café tự xay.
Tiếng nhà vang lên trong phòng trà: “Anh nguyện ý vì em, anh nguyện ý vì em, anh nguyện ý để em mang họ của anh… dù xuất hiện 1s trong lòng em thì có mất cả thế giới này cũng không cảm thấy đáng thương…”
Cô vừa nghe nhạc vừa xay café.
Thật ra thì… tự tay pha một ly café tinh khiết mà thơm nhất chính là chuyện tuyệt mỹ nhất.
Hơn nữa còn tự tay pha cho người mình yêu… khiến cho cô cảm thấy cô cùng ấm áp, cực kì ấm áp… như mang thai một sinh mệnh vậy.
Đột nhiên Lăng Vi nghĩ thông suốt, thật ra thế giới này có nhiều thứ tuyệt mỹ, chỉ cần tự mình làm ra thì tất cả đều có sinh mệnh.
Xay café xong, lại nấu nước pha café, vừa hay có tiếng quát bất mãn của người đàn bà truyền tới.
“Tôi đã hẹn trước rồi, tại sao không thể vào? Thời gian của tôi rất quý báu các người có biết không? Các người làm chậm trễ thời gian của tôi, có tin cô móc mắt của cô hay không?”
Lăng Vi đi tới, chỉ thấy một người đàn bà mặc bộ váy trắng gạo, tịnh lệ, quơ bộ móng tay đỏ chót đang như hung thần ác sát đòi móc mắt Irene.
Lăng Vi đi tới trước cửa đặt café lên bàn Irene nhìn người đàn bà kia một cái.
ồ người đàn bà này thật quen.
Lăng Vi nghĩ nghĩ, hình như thấy ở đâu rồi… á… ở y quán của thầy thuốc râu dài.Irene thầm nói với cô: “Đây chính là Trình Giai Ni, con gái cả của tổng giám đốc Trình Thị, là tổng biên tập đài truyền hình.”
Lăng Vi lập tức nhớ ra…
Trình Giai Ni này chính là người nổi tiếng truyền hình, mấy chương trình thăm hỏi, việc làm thương thấy cô ta xuất hiện. Bởi vì ăn nói sắc bén, Trình Giai Ni rất được chào dón.
Chỉ là không nghĩ tới hiện thực và truyền hình khác nhau lớn như vậy.
Hơn nữa… còn ỷ thế hiếp người, làm cho người ta cảm thấy… cao ngạo không xem ai ra gì.
Lăng Vi đi tới khách khí nói: “Trình tiểu thư, làm chậm trễ thời gian của cô thật là có lỗi. Diệp tổng đang bận, mời cô đến phòng chờ chờ một lát.”
Trình Giai Ni liếc cô một cái, quay đầu hừ một tiếng, nói nhỏ: “Một thư kí nhỏ cũng dám sai bảo tôi.Hiện tại tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người, vô duyên vô cớ làm thời gian chậm trễ thật không dùng được.”
Irene đi tới trước mặt cô ta, mỉm cười, giọng nói nghiêm túc: “Trình tổng, là cô quá vội rồi, cô hẹn thời gian còn phải 10ph nữa, tổng giám đốc của chúng tôi rất đúng giờ. Cô đến phòng chờ chờ một lúc đi.”
Trình Giai Ni đương nhiên biết chưa tới thời gian gặp mătj.
Cô ta tới trước giờ hẹn.
Chẳng qua đã tới lại bị người ta từ chối ngoài cửa, thật sự có hơi mất mặt.
Cô ta không phải người bình thường, cô ta tới nơi này chính là muốn làm ăn buôn bán lớn với Diệp Đình.
Từ lần trước ở y quán Hồ gia nhìn thấy Diệp Đình, ௱ôЛƓ Trình Giai Ni như thiêu đốt, căn bản không thể ngồi yên mỗi ngày muốn đến tìm Diệp Đình.
Rốt cuộc hôm nay ba của cô ta cũng đồng ý cô ta quyết định đám hỏi với Đỉnh phong quốc tế.
Lấy thế lực của Trình gia, xem như danh tiếng của Trình Giai Ni, người duy nhất có thể hợp với cô ta chỉ có thể là Diệp Đình.
Cho nên hôm nay cô ta tới đây chủ yếu là hỏi ý tứ của Diệp Đình.
Sự nghiệp của Diệp Đình thì không cần nói, bề ngoài lại là nhân trung long phượng, thậm chí so với minh tinh còn đẹp trai hơn nhiều.
Hơn nữa trên người Diệp Đình phát ra khí chất của người đàn ông thành thục thành công, là những khí chất mà minh tinh không có sẵn.
Đỉnh phong thành công, có vị trí riêng ở thị trường quốc tế khốc liệt.
Năng lực của Diệp Đình tuyệt không thể nghi ngờ.
Huống hồ anh còn trẻ tuổi như vậy, anh tuấn như vậy…
Trình Giai Ni hạ quyết tâm muốn đám hỏi với anh, sau đó thu liễm khí thế, sắc mặt âm trầm đi tới phòng khách.
Lúc đi ngang qua Lăng Vi, cô ta cười lạnh hừ một tiếng: “Pha cho tôi ly café, muốn café ngay bây giờ.”
Nói xong lắc đầu, cười một cách cao ngạo: “Chỗ của Diệp Đình nhất định là café tốt nhất, hơn nữa café pha ở chỗ này rất thơm, lần trước tôi còn tự mình cùng anh ấy nhâm nhi, hương vị không tệ…”
Nói xong còn cao ngạo đi thẳng tới phòng cho khách.
Lăng Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cô at chỉ cảm thấy tố chất của người này thật thấp.Irene khẩn trương nói: “Phu nhân, cô đừng dể trong lòng tổng giám đốc nhất định muốn gặp cô, cô vào trước đi, tôi đi pha café cho cô ta.”
Lăng Vi gật đầu bưng vafe đi tới gõ cửa.
Liền nghe thấy bên trong nói vọng ra: “Mời vào.” Sau đó cô mới mở cửa đi vào.
Lúc này đột nheien Trình Giai Ni xoay người đi tới văn phòng của Diệp Đình.
Lộc cộc… tiếng giày cao gót vang lên sau lưng Lăng Vi.
Cửa phòng vừa mở ra, Lăng Vi nghe thấy tiếng bước chân lại gần, theo bản năng tránh ra, kết quả… vẫn bị Trình Giai Ni đẩy một cái.
Ào… toàn bộ ly café đổ dưới đất, ly café xoảng một cái, lăng mấy vòng dưới đất, café văng đầy dưới đất, một ít vẩy lên giày và váy của Lăng Vi.
Café mới được nấu, cực kì nóng, ngón chân của Lăng Vi bị bỏng mấy chỗ đã ửng hồng.
Trình Giai Ni còn trừng mắt gây sự: “Cô làm sao vậy hả? Bưng café còn mở cửa, không thể mở ra rồi mang vào hả?”
Thn vô cùng khí thế, đánh đòn phủ đầu.
Lăng Vi nổi giận, ánh mắt sắc bén trừng qua: “Cô không cố ý đẩy tôi thì tôi có thể làm đổ sao?”
Quả thật Trình Giai Ni không thể tin vào tai mình, cô ta luôn được người ta nâng niu thành quen, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện như vậy với cô ta.
Trình Giai Ni giơ tay muốn cho Lăng Vi một bạt tai, Lăng Vi giơ tay giữ chặt cánh tay cô ta.
“Diệp Đình, anh thuê người gì vậy?”
Trình Giai Ni quay đầu chỉ thấy Diệp Đình đang gọi điện thoại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc