Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 115

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Chúng ta đi thôi? Nhìn thấy người này liền cảm thấy chán ghét!” Hạ Tiểu Hi cũng sắp muốn ói!
Diệp Đình ôm Lăng Vi rời đi, anh ta nháy mắt ra hiệu với ám vệ. Ám vệ lập tức đi đến: “Hứa thiếu gia, xin mời! Anh cố ý mưu sát không thành công, cũng là một trọng tội, nhà tù đang chờ anh!”
Trong đầu Hứa Tử Huẩn ‘Ông’ lên một tiếng…
Lúc trước anh ta căn bản chưa từng nghĩ đến hậu quả!
Ngồi tù?
Làm sao có thể? Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến!
Diệp Đình sẽ kiện anh ta sao? Lăng Vi sẽ ngăn cản Diệp Đình chứ? Tiểu Vi vẫn còn chút tình cảm đối với anh ta chứ?
Hứa Tử Huân đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống dưới đất…
Như tượng gỗ vậy!
Anh ta đã đánh giá sai tình yêu của Lăng Vi đối với anh ta, càng đánh giá sai thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Đình đối với kẻ thù.
Sắc mặt Hứa Tử Huân trắng bệch, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Từ trường đua xe đi ra, Lăng Vi cố nén nhịn cơn giận trong bụng.Diệp Đình mang cô đến câu lạc bộ đánh quyền trút giận.
Một chút khí lực nhỏ nhoi của Lăng Vi, đánh vào bao cát căn bản không một chút di động nào.
“Lúc nào em có thể trở thành cao thủ võ lâm đây?” phiền muộn…
Diệp Đình nhịn không được cười ra tiếng.
Một lúc lâu sau mới nói: “Em bây giờ muốn luyện thành cao thủ võ lâm, hơi trễ.”
Vừa nói xong liền nhét vào trong tay cô chiếc gậy phòng thân điện, to bằng ngón tay, vỏ bằng bạc, giống như một chiếc dây xích có khóa vậy.
Anh ta ấn nút khóa cho cô: “Sau này mang theo cái này, điện không thể làm ૮ɦếƭ người, nhưng có thể khiến cho đối phương lập tức mất đi sức chiến đấu.”
Ánh mắt Lăng Vi sáng lên: “Đồ này hay!”
Diệp Đình lại chỉ dụng cụ thể dục trên mặt đất nói: “Em nhìn chung quanh một chút, thật ra khắp nơi đều là VK…” vừa nói vừa cầm một chiếc tạ nhỏ lên, áng chừng ở trong tay: “Thời điểm đánh nhau thực sự, những thứ này so với quả đấm tốt hơn nhiều.”
“Oh…” cô kéo dài âm thanh gật đầu…
Dường như đã hiểu ra.
Quả thực rất có đạo lý! Lúc đánh nhau thật sự, cô cho dù lợi hại hơn nữa cũng không bằng trong tay có cây gậy hay có cục gạch!
Từ trong câu lạc bộ đánh quyền đi ra, Diệp Đình có việc gấp phải trở về công ty. Lăng Vi đi đến kho hàng lớn, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương sư phó và đám người Long Diệc Hân đang trò chuyện vô cùng sôi nổi.“Anh Diệc Hân, anh cũng ở đây!”
“Ừ, rảnh rỗi, không thể ở yên một chỗ được liền đến đây xem một chút.”
Lúc này điện thoại Lăng Vi vang lên tiếng kêu, cầm lên nhìn một cái, là Lâm Nhất Kiệt.
“Chị Vi… chị Vi! Cám ơn! Cám ơn chị… chị là đại nhân nhân của em!”
Lời nói của Lâm Nhất Kiệt quá kích động không được mạch lạc.
“Chị Vi, đã tìm được ông nội em, ở ngay bên cạnh cô nhi viện!” Giọng nói mang theo nức nở: “Chị, chỉ ở đâu? Em muốn cám ơn chị! Buổi tối chị có rảnh không? Em có thể mời chị ăn một bữa cơm không?”
Lăng Vi kích động: “Tìm được ông nội sao? Thật tốt!” Không nghĩ đến một việc làm vô tình của cô lại giúp được người khác lớn đến như vậy.
Cô vui vẻ nói: “Bây giờ tôi có chút việc phải làm, nếu không cậu đến đây đi, chỗ này của tôi rất náo nhiệt, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau đi ăn lẩu.”
“Được!” Lâm Nhất Kiệt vui vẻ đáp ứng!
Lăng Vi gửi địa chỉ cho cậu ta.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhất Kiệt cùng cả gia đình của cậu ta liền đến đây.
Trong kho hàng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Một nhà Lâm Nhất Kiệt vô cùng biết ơn Lăng Vi, Lăng Vi vội vàng khoát tay: “Đây đều là duyên phận…”
Mấy người trò chuyện vô cùng cởi mở, Lâm lão gia mặc dù đã thay quần áo mới, nhưng vẻ mặt vẫn còn có chút hoảng hốt, ông ta nhìn kho hàng rộng lớn, lại nhìn máy móc một chút, đột nhiên “A?” một tiếng, sau đó đi đến, cầm máy hàn điện lên.
Mẹ Lâm Nhất Kiệt bị dọa sợ mặt mũi đều trắng bệch: “A! Cha… người đừng làm hư đồ của người ta!”
Dương sư phó ngăn bà ta lại nói: “Đừng quấy rầy!”
Ông ta đi đến cẩn thận quan sát Lâm lão gia hàn điện: “A… thủ pháp này thật lợi hại!”
Lâm Nhất Kiệt nói: “Trước kia ông nội tôi là công nhân hàn điện, tay nghề vô cùng tốt. Còn được khen ngợi là chiến sĩ thi đua toàn quốc.”
Lăng Vi nhìn biểu tình của Lâm lão gia đặc biệt chuyên chú, suy nghĩ một chút nói: “Sau này để cho ông nội thường xuyên đến đây đi, tôi nhìn thấy ở thời điểm hàn điện, biểu tình của ông ấy so với bình thường không giống nhau. Để cho ông ấy tiếp xúc nhiều với thứ mà ông ấy thấy hứng thú, nói không chừng sẽ rất tốt.”
Lâm Nhất Kiệt khá là đồng ý, nhưng Lâm mẹ lại có chút do dự, sợ gây thêm phiền toái cho Lăng Vi.
Lăng Vi ra vẻ không để ý đến nói: “Chỗ này của tôi lớn, không sao cả.”
Dương sư phó cũng nói: “Lâm lão tiên sinh có thể đến nơi này của chúng tôi, đó là rất tốt, chúng tôi vừa vặn có thể thỉnh giáo ông ấy một chút.”
“Được! Vậy để ông ấy đến đây thường xuyên đi!”
Đoàn người vui vẻ đi ăn cơm.
Trong phòng làm việc của Diệp Đình, trên mặt Lôi Đình cùng Lôi Tuấn đầy tức giận!
“Anh, cái tên Hứa Tử Huân đó thật là quá đê tiện! Không *** hắn ta, thật có lỗi với anh cùng với chị dâu!”Diệp Đình khoát tay một cái nói: “Để cho anh ta cùng với luật sư dày vò nhau đi, không cần để ý.”
Lôi Tuấn cả kinh, đây là Đình ca muốn bỏ qua cho Hứa Tử Huân sao? Phương pháp xử lý này thật không giống với thủ đoạn của Đình ca…
Lôi Đình cũng nói: “Tại sao vậy?” Không hiểu nha!
“Anh, con người như Hứa Tử Huân không thể nuông chiều nha! Tiểu tử này tuổi trẻ khí thịnh, không biết trời cao đất dày là gì. Không dạy dỗ anh ta một chút, sợ rằng anh ta không biết viết chữ ‘Sợ’ như thế nào!”
Diệp Đình nhìn cô ta một cái nói: “Chị dâu cô mặc dù nói rất nhiều lời độc ác, nhưng trong lòng không cứng như vậy. Khi cô ấy đi học, rất nhiều người theo đuổi cô ấy, cô ấy lại đáp ứng Hứa Tử Huân, nói rõ rằng tiểu tử này vẫn có thể đánh động lòng cô ấy…”
Lôi Tuấn đại khái hiểu được, người nhà Hứa Tử Huân khẳng định không từ bỏ ý đồ như vậy, Đình ca chủ yếu là không muốn bọn họ quấy rầy cuộc sống của chị dâu. Ngày ngày tức giận với đám người này thật không đáng.
Đình ca nói mặc dù đơn giản, nhưng nhất định đã suy nghĩ rất nhiều cho chị dâu.
Lôi Đình lại không nghĩ ra.
Thật không dám tin tưởng những lời này là do Đình ca nói.
Trước kia Đình ca làm việc, cho đến bây giờ đều không băn khoăn nhiều như vậy…
Giờ kết hôn rồi, có vợ, chính là không giống trước kia nữa.
Diệp Đình không nói chuyện này nữa.
Gõ bàn một cái rồi nói với Lôi Tuấn: “Cậu đi tìm mười người phụ nữ đến, phải có tài hoa, phải xinh đẹp, phải có cá tính.”
‘?’ Lôi Đình cùng Lôi Tuấn trố mắt nhìn nhau.Đình ca là đang muốn làm gì?
Hai người cũng không hỏi liền trực tiếp đi tìm người.
Chỉ chốc lát sau, tìm đến được mười đại mỹ nữ đủ các ngành nghề.
Diệp Đình nhìn các cô, đặt một xấp hình cùng với tài liệu lên mặt bàn nói: “Nhìn thấy người đàn ông này không? Sử dụng tất cả thủ đoạn của các ngươi, ai giải quyết được anh ta sẽ được thưởng năm triệu.”
Lôi Tuấn ‘Phụt’ một tiếng, ai bi kịch như vậy bị Đình ca ghim dây, ngó nhìn hình một cái… Hoa Thiếu Kiền!
Hắc hắc hắc hắc hắc
Lôi Tuấn cười muốn ngất đi.
Lôi Đình cũng cầm một phần: “Điều kiện tốt như vậy, em cũng đi thử một chút!”
Trời ơi… Lôi Tuấn dứt khoát không để ý đến! Giải quyết một con ruồi cho chị dâu cũng không phải quá vui vẻ…
Thủ đoạn giải quyết của Đình ca cũng thật quá nhiệt tình đi?
Ngày ngày ngược chó như vậy, đã từng suy xét đến cảm thụ của đám độc thân chúng ta không?
Lôi Tuấn cười nói: “Đãi ngộ của tên Hoa Thiếu Kiền này cùng với Hứa Tử Huân đúng là khác nhau một trời một vực!”
Diệp Đình vô cùng nghiêm minh nói: “Ai thật lòng đối tốt với chị dâu cậu, tôi đều biết.”
“Phụt…” Lôi Tuấn muốn nói, anh, em thấy hình như mặt mũi anh đã bay hết ra ngoài cửa sổ rồi, tại sao anh không cần chứ? Người ta là thật sự đối tốt với chị dâu, cũng không thấy anh nhường chị dâu đâu…
Chỉnh người phúc hắc như vậy còn nói một cách nghiêm trang đạo mạo, cũng chỉ có Đình ca anh có thể làm được…
Lôi Tuấn buồn cười.
Anh ta dám khẳng định, Đình ca chính là nhìn thấy Hoa Thiếu Kiền bây giờ sống quá nhàn rỗi, vì vậy muốn dày vò anh ta một chút.
Còn muốn nhìn thấy Hoa Thiếu Kiền bị mười đại mỹ nhân quấn lấy, sau đó cười nhạo.
Phỏng đoán thời gian này chị dâu có thể yên tĩnh.
Hoa Thiếu Kiền bận bịu ứng phó với người đẹp, khẳng định không có thời gian đến làm phiền chị dâu… chiêu này của Đình ca thật là âm hiểm…
Chuyện của Hứa Tử Huân thật sự như Diệp Đình nói.
“Diệp tiên sinh… Lăng tiểu thư…” Ba mẹ của Hứa Tử Huân hẹn gặp mặt Lăng Vi và Diệp Đình ở quán cà phê.
Trước kia Lăng Vi đã gặp Phương Lâm
Thời điểm hai người bọn họ yêu nhau, Phương Lâm kiên quyết phản đối. Luôn luôn nói Lăng Vi có mệnh sát tinh, hại ૮ɦếƭ cha mẹ lại khắc chú, nói không chừng sau này sẽ khắc cả chồng!Phương Lâm thật sự không nghĩ đến, người ta không gả cho con trai mình, vậy mà lại gả cho một nhà giàu thế gia khác cao hơn… cuộc sống rất tốt.
Lăng Vi không cho bọn họ sắc mặt tốt, con trai bọn họ muốn hại ૮ɦếƭ chồng cô, cô mới sẽ không giữ lại chút tình cảm nào đối với bọn họ!
“Lăng tiểu thư…”
Phương Lâm vừa mới mở miệng, Lăng Vi đột nhiên cắt đứt lời bà ta nói: “Diệp tiên sinh này là chồng tôi, chúng tôi là vợ chồng, bà gọi tôi Lăng tiểu thư, thích hợp sao?”
Phương Lâm vội vàng sửa lại lời nói: “Diệp phu nhân…” Bà ta cố đè nén xuống.
“Diệp phu nhân… hiểu lầm trước kia giữa chúng tôi hi vọng cô đại nhân không để ý đến tiểu nhân… Tử Huân của chúng tôi thật sự thích cô…”
Ở phía dưới Lăng Vi đang cầm tay Diệp Đình.
Thật khó cho anh ta, tính cách như vậy mà còn phải ở đây chịu tội này với cô.
Diệp Đình nắm ngón tay cô, bày tỏ anh ta không để ý.
Phương Lâm còn nói: “Tôi chưa từng thấy nó yêu người nào như vậy, nó lái xe đâm vào Diệp tiên sinh, tôi quả thực không nghĩ đến, lúc đấy nhất định đầu óc nó mê muội. Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân, các người nhìn nó nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tha thứ cho nó lần này được không? Dẫu sao Diệp tiên sinh cũng không bị thương…”
Lăng Vi nghe xong lập tức muốn nổ tung!Diệp Đình đè tay cô lại, lãnh đạm nói: “Hứa phu nhân khi dễ chúng tôi không hiểu luật pháp sao?”
Giọng nói của Diệp Đình vô cùng nhẹ, nhưng khiến vợ chồng Hứa thị chấn động!
“…”
Biểu tình Diệp Đình lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại dữ tợn: “Cái gọi tội là cố ý *** không thành, căn cứ vào điều thứ tư trong điều hai trăm ba mươi hai bộ luật nước ta… cố ý lái xe ***ng người khác… thuộc về tội cố ý ***, mặc dù không thành công, nhưng không ảnh hưởng đến định tội, chỉ ảnh hưởng đến cân nhắc hình phạt.”
Phượng mâu của anh ta híp lại, nhàn nhạt quét qua mặt hai người bọn họ: “Lái xe ***ng người, chính là cố ý gây tổn thương đến an toàn của người lái xe và người thân, mặc dù tôi không bị thương, nhưng cũng là phạm pháp.”
Trong nháy mắt khuôn mặt vợ chồng Hứa thị cứng đờ!
Nhất là Phương Lâm, khuôn mặt đầy khó coi không cách nào hình dung.
Phương Lâm lại quay mặt nhìn về phía Lăng Vi: “Diệp phu nhân…”
“Diệp phu nhân, tôi biết cô hận Tử Huân…” Vừa nói vừa rơi nước mắt. Bà ta cũng nhìn thấu quan hệ, so sánh, vẫn là Lăng Vi dễ nói chuyện hơn một chút…
Bà ta khóc thút thít nói: “Tử Huân, trước kia nó ưu tú biết bao nhiêu, là một đứa bé hiền lành thế nào cô cũng biết. Nếu không cô sẽ không chấp thuận theo đuổi của nó.”
“Lần này nó thật sự là bị ghen tỵ làm điên rồi… Vi Vi, tôi nghĩ cô có thể hiểu, dẫu sao nó cũng từng có được cô, bây giờ mất đi, làm sao có thể cam tâm…”
Lăng Vi đột nhiên nói: “Tôi thật sự không hiểu được… Hơn nữa, bà đừng hiểu nhầm, tôi với Tử Huân nói yêu nhau, trừ nắm tay cũng chưa từng làm việc khác, tôi không phải là chúa cứu thế, bà không muốn anh ta ngồi tù, hẳn nên tìm luật sư, chứ không phải tìm tôi.”
“Diệp phu nhân!” Phương Lâm đột nhiên lớn tiếng gọi Lăng Vi, phát hiện trong nháy mắt khuôn mặt Diệp tiên sinh lạnh xuống, liền vội vàng sửa lại lời nói: “Diệp phu nhân… cô hiểu lầm ý của tôi…”
Lăng Vi cầm túi xách lên chuẩn bị đi: “Phương nữ sĩ, tôi không hiểu lầm bà. Cho đến bây giờ bà vẫn luôn thiên vị con trai mình, vậy chúng ta không còn gì để nói.”
Lăng Vi đứng lên, kéo tay Diệp Đình.
Nhìn thẳng vào Phương Lâm nói: “Trên đời này, các đôi tình nhân chia tay vô cùng nhiều, mỗi một người đều đi ám sát người khác sao? Đổi lại chính bà thử một chút, người ta đâm bà một đao, bà còn phải hiểu cho người đó sao? Anh ta *** xong còn muốn sửa lại sao? Luật pháp dùng để làm gì chứ? Chính là dùng để quy chế hành động của con người! Trước kia cho dù anh ta tốt như thế nào, bây giờ cũng chính là đã phạm sai lầm. Nếu như các người bao che cho anh ta như vậy, là vì muốn tốt cho anh ta sao, vậy chúng ta không cần phải nói thêm nữa!”
Lăng Vi nhấc chân rời đi.
Hứa Chấn Lan ngăn cô lại: “Diệp phu nhân, chúng tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng… cô có thể đi gặp Tử Huân một chút… Cô đừng hiểu lầm, gặp một lần là được. Cô không gặp nó, nó vẫn luôn ngồi trong tù, vẫn luôn suy nghĩ bế tắc.
Lăng Vi gật đầu: “Có thể!”Lăng Vi gặp Hứa Tử Huân, cơ hồ không nhận ra anh ta. Cả người Hứa Tử Huân chán chường không giống bình thường.
Mặt anh ta sưng tấy, mặt mũi bầm dập, hai mắt đờ đẫn, như một tượng gỗ vậy.
Lăng Vi nhìn anh ta không lên tiếng.
Đột nhiên Hứa Tử Huân chảy nước măt: “Tiểu Vi… anh thật sự quá yêu em… so với chính anh tưởng tượng còn yêu nhiều hơn!”

“Anh vẫn luôn xem em là nữ thần, anh ngay cả ***ng vào em cũng không dám. Anh sợ sẽ khinh nhờn em… Bởi vì anh biết anh không xứng với em. Mặc dù em chấp nhận theo đuổi của anh, nhưng hai chúng ta giống như ở hai thế giới khác nhau, mặc dù anh là giáo thảo, mặc dù anh có gia thế tốt, mặc dù ở trường anh rực rỡ vô hạn, nhưng trong tâm linh, anh đều cảm thấy thua kém em.”
*Giáo thảo: Nam sinh trong trường được mọi người công nhận là đẹp trai nhất
Anh ta giơ tay lên lau nước mặt: “Con người đều có tự ái, nhất là anh còn là một người đàn ông. Ở mọi phương diện đều kém hơn em, anh tự ti, rõ ràng ở trường học anh cũng là nam thần được rất nhiều nữ sinh để ý, bàn về tài học, bàn về gia thế, anh đều là tài năng xuất chúng. Nhưng trước mặt em anh chính là tự ti. Vì vậy, anh luôn phải không ngừng tạo ra cảm giác tồn tại, không ngừng giả bộ trước mặt em anh không quan tâm, cố ý lạnh nhạt thờ ơ em, tạo cho em một chút áp lực, để cho em cảm thấy không đối tốt với anh thì sẽ mất đi anh, nhưng là… anh càng dày vò, em lại càng không quan tâm… anh biết trong lòng em căn bản không có anh.”
Anh ta lại lau nước mặt nói: “Anh từ nhỏ đã được nuông chiều, muốn có gì thì sẽ có cái đó. Chuyện gì cũng phải đứng đầu, hết lần này đến lần khác gặp phải thất bại.”“Em căn bản không biết, một lần đột nhiên em ôn nhu đối với anh, anh sẽ hai ngày không ngủ yên giấc! Em nói muốn thiết kế một chiếc xe đạp tình nhân, anh lập tức để mẹ anh xây nhà máy. Mẹ anh kiên quyết phản đối hai chúng ta, anh xích mích với bà, hai tháng không về nhà, đổi lấy một năm hai chúng ta sống chung…”
“Anh bị Trương Diệc Đình thiết kế, lúc anh tỉnh lại hận không thể giết cô ta! Lúc đó trong mắt anh chỉ nhìn thấy em, em ở trong lòng anh… anh hạnh phúc muốn ૮ɦếƭ! Vi Vi của anh mặc dù là băng sơn nữ thần, nhưng đối với anh nhiệt tình như lửa!
“Nhưng là anh đã sai… đó căn bản không phải là em… không phải là em…”
Anh ta khóc không nói lên lời.
Cổ họng như bị chặn lại, co rút lợi hại.
Lăng Vi đưa tay cầm lấy tay anh ta, anh ta cầm tay cô lại, nước mắt dường như không cầm được rơi xuống.
“Tử Huân, thật sự anh đã nghĩ nhiều rồi, khi tôi ở chung một chỗ đối với anh tôi chính là thật tâm thật ý. Tôi không thích anh thì làm sao sẽ chấp nhận theo đuổi của anh chứ?”
Nước mắt của Hứa Tử Huân rơi lả tả, thật giống như lũ lụt vậy.
Cô nói: “Khi đó tôi một lòng đối với anh, bây giờ tôi cũng là một lòng đối với Diệp Đình. Anh có hiểu không? Chuyện của chúng ta đã qua rồi… tôi bây giờ là Diệp phu nhân.”
Trong lòng Hứa Tử Huân ‘ba ba’ vỡ vụn.
Nhưng cuối cùng cũng loại bỏ được nghi ngờ.
Anh ta nói: “Em thật sự thích anh ta sao?”
“Đúng vậy, rất thích… không nhìn thấy sẽ nhớ anh ấy. Liền chính là như vậy, một ngày anh ấy không gọi điện thoại đến, tôi sẽ lo sợ anh ấy xảy ra chuyện. Tôi cũng sẽ sợ anh ấy không thích tôi, còn thường xuyên xuất hiện trước mặt anh ấy, cố ý chiếm lấy sự chú ý của anh ấy. Có lúc sẽ tranh cãi vô lý, chỉ sợ anh ấy không nhìn thấy tôi, không đặt tôi ở trong lòng.”
Hứa Tử Huân gật đầu: “Anh biết, thì ra phụ nữ chính là phụ nữ, cho dù mạnh mẽ như thế nào đi nữa, ở trước mặt người đàn ông mình thích đều là một cô gái nhỏ, cũng có thể nhu tình như vậy… Anh chính là chưa tìm được người như vậy thuộc về anh… anh hiểu.”
Lăng Vi nhìn anh ta, không nói nữa.
Anh ta giơ tay lên lau nước mặt, đột nhiên cười: “Anh chúc phúc cho hai người. Phải thật quý trọng, gặp được người mình thích mà cũng thích mình thật không dễ dàng.”
Vừa nói, nước mắt lại chảy ra.
Lăng Vi giơ tay lên lau nước mắt cho anh ta: “Cám ơn anh cùng em trải qua một năm gian nan nhất kia.”
Hứa Tử Huân bắt lấy tay cô, che lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của anh ta.
Anh ta nhẹ nhàng hôn tay cô: “Cám ơn em nguyện ý đến gặp anh, anh yêu em như vậy, anh không hối hận. Cả đời không hối hận.”
Lăng Vi rút tay về, cắn môi nói: “Sau này anh hãy sống thật tôi, tôi sẽ bảo Diệp Đình rút đơn kiện. Đừng ngu ngốc nữa, anh vẫn ưu tú như vậy, không nên vì người con gái không thuộc về anh mà phá hủy cả cuộc đời.”
Hứa Tử Huân lắc đầu: “Anh muốn ở trong đó thanh tỉnh đầu óc một chút. Em không cần cầu xin giúp anh. Em có lòng này, anh thỏa mãn.”
Trên đường về nhà Lăng Vi lo lắng… Cô không muốn để cho Hứa Tử Huân ngồi tù. Anh ta cùng với Sở Minh Y và Chu Chỉ Vân không giống nhau. Anh ta chính là vì yêu, còn hai người kia là vì hận.Nhưng là, để Diệp Đình rút đợn kiện, lại cảm thấy rất có lỗi với Diệp Đình…
Thật khó chịu, phải làm sao?
Lời này, cô không nói được!
Cô ngồi ở trong xe, cả người giống như lên cơn sốt vậy. Quá đau khổ.
Trở lại biệt thự, cô đi đến cửa thư phòng của Diệp Đình, cô do dự không dám gõ cửa.
Đi đi lại lại trước cửa thư phòng, trong lòng loạn thành một đoàn.
Cô ngồi xổm xuống, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, không dám đối mặt với Diệp Đình.
Đột nhiên điện thoại di động reo lên.
Lăng Vi vội vàng nhận điện thoại, nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng khóc: “Diệp phu nhân, cám ơn cô! Cám ơn Diệp tiên sinh rút đơn kiện! Tôi thay mặt Tử Huân cám ơn cô!”
Lăng Vi ngớ ra, chỉ thấy cửa thư phòng mở ra…
Cô ngước đầu, chỉ thấy Diệp Đình đứng trong cửa, anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây màu đen, đôi chân thon dài đi đến bên cạnh cô. Rũ mắt xuống nhìn thẳng vào cô.
Trong mắt Lăng Vi đều là nồng nhiệt! Anh anh tuấn kiên cường! Phong thần tài giỏi, ánh mắt của anh sáng tỏ, phong thái hiên ngang!
Cô ngồi đó không lên tiếng, đột nhiên anh ta cười.
Tròng mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ biết rõ tất cả!Trong nội tâm Lăng Vi nóng như lửa! Không nhịn được nhảy lên, vọt vào trọng *** anh ta: “Chồng… tại sao anh lại tốt như vậy…”
Bất kể chuyện gì đều lo nghĩ thay cô. Anh ta biết cô mềm lòng, sau khi gặp Hứa Tử Huân sẽ nhất định nói giúp anh ta.
Anh ta sợ cô khó xử!
Lại rút đơn kiện.
Cô chu mỏ: “Chồng, tại sao anh đối tốt với em như vậy… cảm giác thật có lỗi với anh!”
“Ngốc, anh không đối tốt với em thì đối tốt với anh? Cảm thấy có lỗi với anh không bằng thực tế một chút…”
Anh ta còn chưa nói hết, cô liền bưng mặt anh ta, nhiệt tình dính vào. Cô cắn môi của anh ta, động tình hôn.
Cô mặt đỏ chân run, hô hấp càng lúc càng nhanh.
Tay nhỏ bé của cô kéo vạt áo của anh ta đi lên, tiếp đó, giống như con cá nhỏ từ dưới áo của anh ta mò vào bên trọng, Diệp Đình đột nhiên cứng đờ.
Hô hấp của anh ta loạn lên, giơ tay gõ lên cửa hai cái: “Nhìn nghiềm sao? Còn không đi?”
“A…” động tác của Lăng Vi ngừng lại, đờ đẫn nhìn vào trong cửa.
Ông trời ơi!!!
Bên trong lại có nhiều người như vậy! Tên bại hoại này! Trong thư phòng có nhiều người như vậy, anh ta vẫn còn muốn cô thực tế.
Trong nháy mắt Lăng Vi vùi mặt vào trong *** anh ta. Tiếp đó, chỉ thấy Chu luật sự, Lôi Tuấn, Lôi Đình… còn có hai người cô không biết từ bên trong đi ra…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc