Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 113

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi nói một cách vô tội: “Đị não của cô hoạt động không giống người bình thường sao? Tôi nói với cô mấy câu thì phải chấp nhận phỏng vấn của cô à? Cô nghĩ chuyện này cũng thật hay đấy nhỉ? Nếu như cô làm việc ở cục dân chính, tôi nói với cô mấy câu thì phải kết hôn với cô luôn chắc? Có thể đừng đùa như thế được không?”
Lúc này, Diệp Đình đi tới, nhấc tâm danh thiếp trong tay Lăng Vi lên nhìn một cái: “Đài truyền hình giải trí Tân Nghệ…”
Anh trả lại tấm danh thiếp, liếc mắt nhìn Lý Phân Phương, nói: “Không có ai nói cho cô biết… là chúng tôi có đội ngũ phỏng vấn chuyên nghiệp sao? Người có thể phỏng vấn chúng tôi, trước tiên phải qua được ải nhân phẩm cái đã… Cô Lý, tôi cảm thấy cửa ải này đối với cô, hình như hơi cao thì phải…”
“…”
Lăng Vi bật cười một tiếng, mặc dù rất thất lễ, thế nhưng… câu nói này của Diệp Đình, khiến cô không thể nào nhịn cười nổi.
Lý Phân Phương cắn môi, cố gắng nhẫn nhịn, giận mà không dám nói gì.
Chờ sau khi Diệp Đình kéo Lăng Vi rời đi, hai mắt cô ta mới bốc lửa ngùn ngụt, nắm chặt quả đấm!
Tại sao cô ta lại đắc tội với tôn đại thần Diệp Đình này rồi?! Vừa nãy cô ta quả thật có mắt như mù! Lại không nhận ra đó là Diệp Đình! Còn lên tiếng làm nhục bạn bè của bọn họ.
Người ta làm nhục cô ta, giỡn cợt cô ta, cô ta lại không nói ra nổi nửa câu phản bác!Nhưng mà… tấm vé của cửa ải này, cô ta phải dùng rất nhiều sức mới lấy được, sao cô ta lại có thể từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy đây?
Chỗ Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân rất khó tìm được lối đột phá…
Cho nên, quả hồng mềm như Hạ Tiểu Hi kia, nhất định rất dễ P0'p.
Lý Phân Phương đi về phía Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, Lôi Tuấn mua cho Hạ Tiểu Hi một chai nước ‘tăng lực’.
“Chào em, em gái…” Lý Phân Phương tỏ vẻ thân thiện cười tươi, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiểu Hi.
“Em gái nhỏ, học đua xe có mệt mỏi lắm không?” Lý Phân Phương nhẹ giọng cười hỏi Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn cô ta, nhưng vẫn nói: “Tạm được!”
Lý Phân Phương thấy thái độ của Hạ Tiểu Hi đối với mình mặc dù cũng không quá tốt, nhưng ít nhất vẫn còn đáp lại mình: “Em gái nhỏ, rất vui được làm quen với em. Vừa nãy chị rất xin lỗi, chị quá vô tâm, bởi vì làm phóng viên cũng khá lâu rồi, nên nhìn cái gì cũng giống như có chuyện cả, em có thể tha thứ cho chị được không?”Hạ Tiểu Hi không lên tiếng, Lý Phân Phương đưa danh thiếp của mình ra.
Hạ Tiểu Hi nhận lấy danh thiếp, nhét luôn vào trong tay Lôi Tuấn, “Anh cầm dùm tôi, tôi không có túi.”
Lôi Tuấn nhìn lướt quá tấm danh thiếp: “Giải trí Tân Nghệ…”
Ha… chờ gặp xui đi! Vừa vặn gần đây anh ta cũng không có chuyện gì làm.
Vinh Phỉ đột nhiên giật lấy danh thiếp, xé rách: “Đừng có tùy tiện dạng người nào cũng tiếp xúc! Mau mau mà tập trung lái xe đi!”
Lý Phân Phương nghe xong đầu mũi cũng như phì khói!
Nhưng cô ta lại không muốn lãng phí cơ hội lần này, thế nên liền gọi điện thoại cho phụ tá của mình là Lâm Nhất Kiệt.
Lâm Nhất Kiệt là một thứ tập sinh mới tới, vừa tốt nghiệp đại học xong.
Mặc dù năng lực phỏng vấn và sáng tác rất mạnh, thế nhưng… người này lại chẳng quan tâm đến thứ gì, là một quả hồng mềm dễ P0'p!
Cô ta thường xuyên ςướק bài phỏng vấn của Lâm Nhất Kiệt, vậy mà tiểu tử này cũng không dám nói gì.
Lúc Lâm Nhất Kiệt tới đã là nửa tiếng sau, Lý Phân Phương đã đầy một bụng tức giận rồi, nhìn thấy anh ta liền bắt đầu phun trào: “Bảo cậu nhanh nhanh một chút! Mà lại để bà đây đợi nửa tiếng đồng hồ! Cũng may Diệp tiên sinh còn chưa đi! Lỡ như mà anh ta đi rồi, thì cậu còn định phỏng vấn ai hả?”
Lâm Nhất Kiệt rất có hàm dưỡng, cũng không hề mạnh miệng, anh ta cầm giấy phỏng vấn trong tay, chỉ lạnh nhạt nói: “Không phải chị đang phỏng vấn bọn họ đó sao? Gọi tôi đế làm cái gì?”
Khuôn mặt già nua của Lý Phân Phương đầy lúng túng trở nên đổ bừng, nhưng lại không muốn mất mặt trước một thực tập sinh, liền chống nạnh nói: “Bảo cậu tới, đương nhiên là cho cậu cơ hội rèn luyện! Phí lời? Mau mau mà tìm cơ hội hẹn phỏng vấn đi! Nếu như không được, thì phỏng vấn ngay lúc này luôn!”
Cô ta dẫn Lâm Nhất Kiệt đến một khu đỗ xe, chỉ vào một chiếc xe trong đó, nói: “Thấy chưa? Trong chiếc xe kia là tổng giám đốc Diệp Đình Diệp tiên sinh của Đỉnh Phong Quốc Tế, ngồi bên cạnh anh ta chính là Lăng Vi, vợ anh ta.”
Lâm Nhất Kiệt gật đầu.
Lý Phân Phương lại chỉ vào chiếc xe của Hạ Tiểu Hi: “Nhìn thấy chưa? Cô gái trên chiếc xe kia la bạn học của Lăng Vi, nếu như cậu muố tìm nơi để đột phá, thì trước tiên có thể làm quen với cô ta. Dù sao hiện giờ bọn họ cũng không biết cậu là ai, cậu đừng có mà nói mình là phóng viên của Tân Nghệ. Đi mà làm quen với họ trước, chờ lúc quen biết rồi, lại nhắc đến chuyện phỏng vấn sau.”
Lâm Nhất Kiệt không lên tiếng, Lý Phân Phương liền dùng sức đẩy mạnh anh ta về phía trước: “Nhanh đi! Nhìn cái bộ dạng phế vật của cậu kìa! Ngáo ngáo ngơ ngơ! Cái dạng như cậu, cả đời này cũng không xoay mình được đâu!”
Trong đầu Lâm Nhất Kiệt nghĩ, nếu như không phải chị ỷ vào lớn tuổi mà ςướק đi phỏng vấn của tôi, tôi đã sớm được chuyển thành chính thức rồi!
Thế nhưng, anh ta không muốn so đo mấy thứ này. Anh ta tin rằng, chỉ cần mình có năng lực, là vàng rồi sớm muộn cũng sẽ sáng lên thôi.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Vi đã luyện xong động tác quay đầu xe, liền xuống xe đi nghỉ một lát, muốn thả lòng một hồi, sau đó bảo Diệp Đình dẫn mình đến đường đua luyệ tập một chút.Cô đang đi về khu nghỉ ngơi, Lâm Nhất Kiệt bước đến chỗ cô, mở lời trước: “Chào cô Lăng Vi. Tôi là phóng viên thực tập của đài truyền hình giải trí Tân Nghệ, vừa nãy cô Lý Phân Phương của đài chúng tôi cũng đã hẹn cô rồi, thế nhưng cô đã từ chối chị ấy, cho nên, chị ấy tìm tôi đến nói với cô một chút.”
Lăng Vi nghe anh ta nói xong, thiếu chút nữa sặc nước luôn.
Đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi?
Biết rõ cô đã từ chối Lý Phân Phương, vậy mà anh ta còn dám nói mình là phóng viên của Tân Nghệ…
Lăng Vi quan sát anh ta từ trên xuống dưới, rất muốn sờ thử trán anh chàng này một chút, xem có phải là bị sốt rồi hay không?
Nhưng, đối với những người thành thật, Lăng Vi lại không hề không ưa chút nào, liền lễ phép nói: “Tiên sinh nhà tôi có đài truyền hình riêng, cũng có đội ngũ phỏng vấn riêng, cho nên… chúng tôi không tiện chấp nhận phỏng vấn của các anh, thật xin lỗi…”
Lâm Nhất Kiệt bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là vậy.. Vậy thật quấy rầy cô quá. Hi vọng sau này có cơ hội hợp tác khác.”
Nói xong, anh ta liền lễ phép gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lăng Vi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu tử này, lại đuổi dễ như vậy.
Ngay cả câu từ chối tiếp theo cô cũng đã nghĩ xong rồi… nhưng bất ngờ thật, người ta đã lanh lẹ rời đi mất.
Lăng Vi thấy anh ta vào khu nghỉ ngơi, cô cũng đi đến, nói chuyện với anh ta.Đều là vừa mới tốt nghiệp đại học, nhắc đến, cũng dễ tìm được chủ đề trò chuyện. Bởi vì hai người đã nói rõ thân phận của mình rồi, nên cũng không còn lúng túng nữa.
Lâm Nhất Kiệt biết Lăng Vi sẽ không đồng ý nhận phỏng vấn của anh ta, cho nên cũng không đặt nặng chuyện này, tùy ý hàn huyên với cô.
Lâm Nhất Kiệt còn hơi kinh ngạc: “Tôi còn tưởng cô ẽ ghét bỏ tôi nữa kìa.”
Lăng Vi cười đầy rộng rãi: “Giao hữu cần phải có ba phần hào hiệp, làm người thì cũng cần phải giữ được một phần trái tim nguyên sơ. Anh cũng không quá trong công danh lợi lộc, làm người cũng không tệ.”
Lâm Nhất Kiệt ha ha cười to, Lăng Vi hỏi anh ta: “Anh học chuyên ngành tin tức sao?”
Lâm Nhất Kiệt lắc đầu: “Tôi học chuyên ngành kiến trúc.”
“Hở?” Lăng Vi cảm thấy kỳ quái: “Chuyên ngành kiến trúc rất tốt mà! Sao anh lại lựa chọn đi làm phóng viên chứ?”
Đôi mắt đen của Lâm Nhất Kiệt đột nhiên trở nên ảm đạm, anh ta cúi đầu, cười khổ một tiếng: “Tôi nói ra, sợ cô sẽ cười nhạo tôi, nói tôi bất hiếu.”
“…” Lăng Vi không lên tiếng, Lâm Nhất Kiệt hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi làm phóng viên, chủ yếu là vì ông nội tôi…”
“Ồ? Vì ông nội anh?”
“Đúng vậy… ông nội tôi đã mất tích…”
Lâm Nhất Kiệt cúi đầu, nói: “Một tháng trước ông nội tôi đi lạc… Bởi vì ba tôi đột nhiên qua đời, là một sự đả kích rất lớn đối với ông ấy. Tinh thần ông xuất hiện một vài vấn đề, tôi tìm suốt một tháng, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra được. Tôi báo cảnh sát, còn đăng tin tìm người, thế nhưng cũng chẳng có ích gì. Sau đó, tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu như tôi làm phóng viên thì có thể thường xuyên xuất hiện trên ti vi, nói không chừng ông nội nhìn thấy tôi rồi, thì sẽ nhớ ra tôi, nói không chừng, ông sẽ tìm về nhà.”
Lăng Vi hỏi anh ta: “Nhà anh ở đâu vậy?”
Lâm Nhất Kiệt nói một số địa chỉ.
“…” Lăng Vi nghe lời anh ta nói xong, trong đầu liền có một tia sáng lóe lên: “Đúng rồi, cô nhi viện Đông Tâm, anh có biết không? Cách chỗ nhà anh cũng không xa! Gần đó có một ông lão, mới xuất hiện khoảng một tháng gần đây… liệu có phải không…”
Lâm Nhất Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như phát sáng nhìn Lăng Vi chăm chú: “Cô! Cô nói là cô nhi viện Đồng Tâm? Tôi chưa từng đến đó! Bây giờ tôi phải qua đó ngay xem thử thế nào!”
Lăng Vi vội vàng nói địa chỉ cho anh ta.
Lâm Nhất Kiệt đột nhiên đứng lên, cúi gập người thật sâu cảm ơn cô, sau đó nhanh chân chạy đi.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có khi cũng chưa chắc…
Thế nhưng, cũng không biết tại sao, giác quan thứ sáu của cô cảm thấy chính là vậy…
Cô cũng hi vọng sẽ như thế. Bởi vì cô đã sống ngay người ở cô nhi viện này mấy năm, trước giờ chưa từng thấy lão ăn mày này ở gần đó… mặc dù quần áo của ông ấy có hơi nhăn nhíu bẩn thỉu, nhưng về cơ bản thì vẫn còn rất mới. Cô vừa mới nghĩ đến đó, liền cảm thấy rất giống…
Hơn năm giờ chiều, Lâm Nhất Kiệt vẫn chưa quay trở lại.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có khi lại không phải rồi.
Luyện thêm hai ngày nữa, Lăng Vi đã tập thành thạo mấy động tác như ‘Quay xe’, ‘Xà hình’, ‘trắc phương vị’.Một ngày, đột nhiên Diệp Đình kéo tay cô, nói: “Hôm nay trường đua xe có thi đấu, đi không em?”
Thi đấu ——
“Đi chứ! Anh cũng tham gia à?” Ánh mắt Lăng Vi đầy H**g phấn như phát sáng.
Diệp Đình cong môi, cười nhạt, hỏi ngược lại cô: “Em muốn đi không?”
“Phải đi chứ! Thật muốn thử xem bầu không khí đua xe sẽ thế nào!”
Diệp Đình dẫn cô đi đổi bộ đồ đua.
Vào đến trường đua, bầu không khí cũng thay đổi khác hẳn!
Quanh tai đều là âm thanh ‘ùng ùng’ của động cơ điện.
Lăng Vi ngồi lên xe đua, cô ngồi tại vì trí bên phải, cảm thấy khẩn trương muốn ૮ɦếƭ! Cô thắt chặt dây an toàn, hai tay nắm vào tay vịn hai bên. Loại xe đua kiểu này có thể giữ chặt được người, không khiến người ngồi trên đó bị quăng hết bên này quật đến bên kia, Lăng Vi cũng có chút yên tâm.
Diệp Đình lái chiếc xe đến vạch xuất phát của đường đua.
“Ùng ——”
Bên cạnh còn có ba chiếc xe khác nữa.
Một huấn luyện viên cầm trong tay một lá cờ nhỏ, tay đang giơ cao.Diệp Đình nhìn cô một cái, cười nói: “Gặp người quen rồi.” Cằm anh hơi hất ra phía ngoài cửa.
“Ai vậy?” Lăng Vi nhin ra ngoài, không phát hiện ra người nào đặc biệt.
Diệp Đình chỉ vào một chiếc xe đang dừng gần đó, nói: “Thấy chiếc số 1 kia không, chính là chiếc màu đỏ ấy?”
Theo ngón tay anh chỉ, Lăng Vi lại nhìn ra ngoài, thấy cách bọn họ không xa là một chiếc xe màu đỏ.
Cô gật đầu một cái: “Thấy, đó là xe của ai vậy anh?” Khoảng cách cũng hơi xa, không nhìn rõ được người bên trong.
Diệp Đình chỉ cười một chút, không nói gì.
“Trong chiếc xe đó là ai vậy? Anh nhìn anh kìa, sao nói được một nửa liền dừng…”
Diệp Đình nhìn sang chỗ chiếc xe đỏ, hạ thấp giọng nói: “Chiếc xe đó là của Hứa Tử Huân.”
“Ai cơ?” Đôi mắt Lăng Vi mở to!
“Hứa Tử Huân, nhanh vậy mà em đã quên anh ta rồi? Ừm… Anh rất vui.”
Lăng Vi giơ tay lên huých anh một cái, lại quay đầu nhìn ra ngoài: “Sao anh ta lại đến đua xe? Em và anh ta biết nhau ba năm, cũng chưa từng nghe nói anh ta biết đua xe.”
“Thật sao? Đó là do em không quá hiểu cậu ta, trong bảng xếp hạng, cậu ta đứng thứ ba đấy.”
“Lợi hại vậy sao?” Lăng Vi mở to hai mắt đầy vẻ khó tin: “Vậy đối với anh ta, quả thật… em vẫn chưa hề hiểu hết.”
Đột nhiên như nhớ đến chuyện gì đó, Lăng Vi liền hơi ngẫm nghĩ, nói: “Cuối tuần nào em cũng đều đi dạy bọn nhỏ, anh ta nói… anh ta muốn ra ngoài tập lái xe… hóa ra, chính là đi luyện đua xe?!”
Hứa Tử Huân nói với cô là tập lãi xe, chẳng qua chỉ là cô không nghĩ đến việc đua xe mà thôi…
Cô còn tưởng rằng chỉ là tập lái xe theo nghĩa đen thôi chứ.
Xem ra… bạn gái như cô vẫn không thích hợp rồi.
Hứa Tử Huân lựa chọn chia tay với cô, thật ra cũng coi như là một quyết định rất chính xác.
Lúc này, quả nhiên thấy Hứa Tử Huân từ bên ngoài bước tới, anh ta vòng qua chỗ cửa xe, mở cửa ra.
“Sắp bắt đầu rồi.” Bàn tay Diệp Đình khẽ đặt trên tay nhỏ của cô, giống như đang trêu ghẹo: “Bây giừ em xuống xe vẫn còn kịp, lát nữa tôi dùng tốc độ bão tố, thật sự rất nhanh. Hứa Tử Huân ở đây, anh đoán sẽ xảy ra một chút tình huống, em xuống xe trước đi, anh không muốn em bị thương.”
Lăng Vi nhàn nhạt cười, hỏi anh: “Anh chỉ tùy tiện luyện tập một chút, hay là muốn thắng anh ta?”
“Chồng em đã ra tay, đương nhiên là phải thắng rồi. Em có dám ngồi không?”
Lăng Vi bình tĩnh ngồi, mở nụ cười đày rạng rỡ: “Anh dám lái, thì em cũng dám ngồi!”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, khẽ vuốt ngón tay trên môi cô tựa như hôn: “Yên tâm, kỹ thuật của chồng em rất tốt, nhất định sẽ không hất văng em ra ngoài đâu.”“Ha ha.” Lăng Vi cố ý nghẹo đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, tinh nghịch hỏi: “Kỹ thuật trên phương diện nào giỏi?”
Diệp Đình giơ tay nhéo mặt cô một cái: “Mặt nào cũng đều giỏi, buối tối sẽ cho em cảm nhận một chút.
Lăng Vi cười, khuôn mặt ửng hồng.
“Đội mũ bảo hiểm chắc vào.” Diệp Đình cẩn thận đội mũ cho cô, xác nhận không có gì sai sót, sau đó mới đội mũ của mình lên.
Sau khi đội mũ bảo hiểm xong xuôi, Lăng Vi chỉ cảm thấy có chút bực bội, hơi nóng một chút, có cảm giác hít thở không thông.
“Vi Vi…” bên tai Lăng Vi truyền đến chất giọng rầu rĩ của Diệp Đình, anh đang đội mũ bảo hiểm bằng sắt, giọng nói cũng không quá gần gũi, Lăng Vi chỉ loáng thoáng nghe thấy anh nói: “Bây giờ em mà mở cửa xuống xe, anh cảm thấy có gì đó không đúng?”
“Cái gì không đúng?” Lăng Vi nhìn ra ngoài một chút, hơi suy nghĩ rồi nói: “Khó khăn lắm em mới ngồi vào hết rồi, không muốn xuống nữa đâu. Chẳng lẽ Hứa Tử Huân lại muốn đam chúng ta?” Nếu như thật sự là vậy, thì cô lại càng không thể xuống xe. Bất kể Hứa Tử Huân làm ra hành động gì đó, nguyên nhân cũng sẽ là vì cô. Cô có thể bỏ lại một mình Diệp Đình? Để anh đối mặt một mình được sao?
Sau đó, cô lại giống như một con chuột nhỏ, xuống xe để tránh nạn?
Đó không phải là tính cách của cô!
“Đi thôi, để cho em cảm nhận thử cảm giác nhanh như chớp xem thế nào!”
Diệp Đình không nói thêm gì nữa, huấn luyện viên huýt còi một cái, bảo các xe vào vị trí.“Ùng——” Diệp Đình mở máy, đợi một lúc…
Đột nhiên, nghe thấy khẩu lệnh của bên ngoài ——
“Chuẩn bị—— 3, 2, 1, xuất phát——”
“Ùng ùng ùng ùng —— ùng ùng ——”
Tiếng động cơ, đinh tai nhức óc!
Bắt đầu rồi!
Những chiếc xe hệt như mũi tên rời khỏi cây cung, nhanh chóng lao vèo ra ngoài ——
Chiếc xe màu đr của Hứa Tử Huân chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã vọt đến vị trí số một.
Chiếc xe Diệp Đình lái là chiếc màu đen, dường như cũng ngang ngang tầm với chiếc màu đỏ!
Chiếc xe giống hệt đang bay ——
Lăng Vi có cảm giác hồn phách của mình vẫn đang ở nguyên vạch xuất phát, mà tất cả mọi người đã phóng xe được mấy trăm thước rồi.
Căn bản là Lăng Vi không thể nhìn rõ được cảnh vật trước mắt!
Chỉ thấy, chiếc xe màu đỏ của Hứa Tử Huân… trái trái phải phải, không ngừng lao đi.
Mặc dù chiếc xe của họ vẫn theo sát ngay phía sau xe anh ta, nhưng tốc độ cũng vô cùng vô cùng nhanh!
Cái gì Lăng Vi cũng đều không thấy rõ, chỉ thấy con người ngoằn ngoèo này nối tiếp con đường kia!
Cô chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách của mình, lúc nghiêng sang trái, lúc lại ngả sang phải, một lát sau lại đổ ập về trước, rồi thì lại ngả ra sau, nâng lên đập xuống, mấy hồn mấy phách cũng không biết chạy hết đi đằng nào luôn rồi. Thật sự cô cảm thấy rất nôn nao…
Thật sự là quá khó chịu!
Đôi môi cô run run, chỉ cảm thấy máu lên não cũng không đủ nữa, nếu như trước mặt có một chiếc gương, vậy thì trăm phần trăm sắc mặt cô lúc này sẽ là trắng bệnh không chút huyết sắc.
“Tỉnh táo một chút nào!” Lăng Vi không ngừng cổ động chính mình.
Thế nhưng, cô cản bản không thể tỉnh táo nổi!
***
Bên ngoài, Lôi Tuấn đang xem trận đua xe bỗng cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay Đình ca lại chậm như vậy nhỉ? Đây là đang cố ý muốn nhường sao?”
“Chậm?” Hạ Tiểu Hi ôm túi bỏng ngô, kinh ngạc đến mức ằm cũng suýt rơi xuống đất.Cô cảm thấy những chiếc xe kia hệt như đang bay vậy, sao cô không nhìn ra được chỗ nào ‘chậm’ vậy trời?
Lôi Tuấn nói: “Cô không hiểu đâu, tốc đô bình thường của Đình ca rất nhanh, so với những người tranh giải này, cũng chỉ như dạo chơi vậy đó. Hôm nay tôi để ý thấy anh ấy cố ý cho chiếc xe đỏ kia dẫn đầu, không biết là tại sao…”
Hạ Tiểu Hi ném bỏng ngô vào trong miệng, ánh mắt đột nhiên hơi chuyển, nói: “Có thể là... Bởi vì... Tiểu Vi ở trên xe? Sợ cậu ấy không chịu nổi, cho nên cố ý thả chậm tốc độ?
“Hừm.. cũng có thể lắm!”
Lôi Tuấn hít một hơi, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng.
“Có lẽ không phải vậy, anh ấy muốn thả chậm tốc độ thì đáng nhẽ nên chạy cuối cùng, cần gì phải để chiếc xe đỏ dẫn đầu? Cô thử nhìn xem chiếc xe đỏ và chiếc xe đen kia cách những chiếc phía sau bao xa thì biết.”
Hạ Tiểu Hi phồng má, khuôn mặt đầy vẻ mơ màng, nói: “Ai mà biết được… loại chuyện thế này chúng ta có nghĩ nát óc cũng không ra đâu. Đợi lát nữa anh hỏi một chút không phải là sẽ biết sao.”
Vinh Phỉ chuyển chủ đề: “Xem đi! Đừng có nói nhiều như vậy!”
Lôi Tuấn không nói thêm gì nữa, nghiêm túc xem cuộc đấu.
“Á! Nguy hiểm ——” Hạ Tiểu Hi kinh hoàng hô to: “Chiếc kia xe đỏ kia tại sao lại đâm vào xe của Diệp Đình?”
Hạ Tiểu Hi giật mình nhảy bật lên! Hộp bỏng ngô rơi tán loạn trên mặt đất!
Hồn vía của cô cũng bị sợ đến mức bay mất!Lăng Vi đang ở trên chiếc xe đen đó! Chiếc xe đỏ kia đã đâm chiếc xe đen đập vào hàng rào!
“Tiểu Vi và Diệp Đình sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?” Trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Tiểu Hi cũng bắt đầu đỏ lên.
Lôi Tuấn cũng nhảy bật dậy, thấy Hạ Tiểu Hi không ngừng run rẩy, liền vội vàng kéo tay cô.
Vinh Phỉ cũng đứng lên. Tất cả người xem cũng đều bạo phát! “Chiếc xe đỏ số 1 kia muốn làm gì thế?”
Trong chiếc xe đen, Lăng Vi không nhịn được muốn nôn, đột nhiên ——
Chiếc xe màu đỏ phía trước chợt đánh tay lái sang bên phải, muốn đâm vào xe họ!
“Á —— ” Lăng Vi che miệng, kinh hô thành tiếng.
Keng, hai chiếc xe ***ng vào nhau.
“Ùng Ùng ——m”
Chiếc xe đỏ dùng hết sức lực, muốn ép chiếc xe đen vào sát bên phải!
“Xẹt xẹt rè…..” Chiếc xe đen đã chạm sát vào hàng rào bên phải, dường như Lăng Vi còn ngửi thấy cả mùi khét.
“Ầm… rè…” Một loại những tiếng va chạm mạnh!
Hai chiếc xe khác nhân cơ hội vượt lên trên bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc