Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 108

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Một cô gái và một chàng trai đang chơi ở bên cạnh, té nước ướt cả người Lăng Vi, cô không giậnmaà chỉ mỉm cười.
Đưa tay vấy nước hất lên người Diệp Đình.
Diệp Đình mỉm cười bổ nhào vào nước, bơi một vòng.
Lăng Vi chơi ở vùng nước cạn, dẫm lên sóng biển.
Chỉ một lát sau Diệp Đình bơi về, nhìn thấy trong tay Lăng Vi là chiếc S***g nước.
Cô ra ngoài không cầm tiền, S***g từ đâu ra vậy?
“Anh về rồi hả?” Lăng Vi nhìn thấy Diệp Đình nhô ra từ mặt nước đắc ý giơ S***g len, anh phì phì.
Diệp Đình giơ tay chắn nước nhưng vẫn bị cô bắn lên mặt, Lăng Vi cười haha: “Vũ khí này không tệ…”
“Em làm gì vậy?” Diệp Đình đi tới cạnh cô, Lăng Vi khẩn trương đưa khăn tám cho anh.
Cô đắc ý nói: “Là một soái ca cho em mượn.”
“Soái ca?” Diệp Đình nhăn mày, cô vợ nhỏ của anh lại gây vạ rồi.
Anh vừa rời không tới nửa phát cô đã kéo tình địch về cho anh rồi hả?
Diệp Đình lia đôi mắt đầy sát khí nhìn qua, khụ khuk… suýt chút nữa bị nước biển làm sặc ૮ɦếƭ..
Quả nhiên là tiểu soái ca..
Người ta chỉ là thằng nhóc 4, 5 tuổi gì dó.
Diệp Đình che trán, thật không nghĩ tới… cô vợ nhỏ của anh… vậy mà lại dành đồ chơi với đứa bé.
Anh nhếch môi, bảo Jayson mua cái mới: “Cái mới này đưa cho bạn nhỏ đi em thích bé thì chơi với bé.”
Lăng Vi quay đầu hỏi bé trai: “Em muốn cái nào? Cái mới hay là cái của mình?”Bé trai không hề có lòng tham, kiên định nói: “Muốn cái của em.”
Lăng Vi trả lại khẩu S***g nước cho bé: “Cảm ơn em đã cho chị mượn chơi.”
Bé trai nhếch môi cười lên: “Không cần khách khí, là em chủ động cho chị mượn, chị thích không?”
Lăng Vi gật đầu cười nói: “Đương nhiên là thích, em xem chị đã mua cái mới rồi này.”
Nói xong bắt đầu đổ nước bắn vào đứa bé.
Bé trai chơi quen, nháy mắt hỗn chiến với cô.
Diệp Đình đỏ mồ hôi…
Lực hấp dẫn của anh chẳng bằng đứa bé sao?
ở cô nhi viện đã thế, ở bờ biển cũng thế…
Xem ra đại bảo bối của anh… thích trẻ con… anh phải cố gắng thêm chút nữa.
Chờ đến khi cô mang thai, nhất định sẽ vui vẻ, hạnh phúc, anh nhìn thoáng qua căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển.
Anh quay đầu nhìn cô, cô chơi cực kì vui vẻ, giống như đứa bé ngây thơ.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng nồng đậm không thể tan ra.
Chơi một lúc, Lăng Vi thúc giục anh đi bơi: “Anh không cần để ý đến em.” Cô chơi rất vui.
Diệp Đình bơi hai vòng, quay đầu chỉ thấy cô đang cười haha, bên cạnh có mấy người đang chơi với cô, còn hẹn cùng nhau đi ăn đồ nướng.
Mấy người kia đều là sinh viên đại học, mang theo rất nhiều đồ ăn, giống như chuẩn bị đi dã ngoại.
Lăng Vi đang trò chuyện với bọn họ đột nhiên phát hiện đằng xa có nhiều người lén lút làm gì đó…
Lăng Vi lập tức cảnh giác.
Cô muốn gọi Diệp Đình trở lại nhưng không biết anh bơi đến đâu rồi.
Cô rất khẩn trương, nhanh chóng gọi cho Jayson: “Jayson, anh chú ý xung quanh một chút, tôi cảm thấy xung quanh có người lén la lén lút…”
Đột nhiên Jayson cười văng lên: “Không sao, không sao, cô yên tâm đi, họ là người tôi thuê đấy.”
“Sao cơ? Anh đang làm gì vậy?”
Jayson cười khổ: “Tôi làm gì đương nhiên không thể nói cho cô biết rồi”… Boss nhà anh ta muốn tạo ra kinh hỉ mà…
Jayson tùy tiện bịa một câu: “Tôi đang tìm UFO…”
Lăng Vi bó tay.
Đột nhiên bên cạnh cô có một nữ sinh kêu lên: “Các người mau nhìn xem, bên kia có một người đàn ông thật đẹp trai.”
“Đúng thế, trái tim thiếu nữ của tôi..”
Bơi trong nước hơn 30ph, Diệp Đình lên bờ, dáng người như người mẫu của anh nháy mắt trở thành tiêu điểm.
“Haha… rất đẹp trai.” Lăng Vi kiêu ngạo: “Đó là người đàn ông của tôi.”
“Sao cơ?”
Mấy cô gái cười rộ lên: “Ôi trời ai, thật không nghĩ tới hai người là một đôi. Hahaha… lát nữa đi ăn đồ nướng, buổi tối chúng ta đi đốt lửa trại Jayson.”
“Được, không thành vấn đề.” Lăng Vi cao hứng đồng ý.Lăng Vi nhanh chóng cầm khăn tới đưa cho anh quàng: “Nhanh đi tắm đi, lạnh lắm không?”
Mấy cô gái ồn ào: “Ôi ngọt ૮ɦếƭ rồi.” Sau đó cười gọi cô: “Nhanh qua đây, sắp nướng rồi.”
“Được.”
Trở lại căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển, Lăng Vi rót cho Diệp Đình một ly nước ấm: “Nước biển có lạnh không? Tháng 10 cũng chỉ có anh mới dám xuống biển.” Vừa nói vừa lau lưng cho anh.
Trong lòng Diệp Đình ấp áp, bảo bối nhà anh thật săn sóc… thật làm cho người ta ấm lòng: “Vận động một chút sẽ không lạnh…”
“Ừm… người xấu.” Anh ôm cô vào phòng tắm, vừa xả nước nhưng nhìn thấy cô không yên lặng nhìn anh.
Diệp Đình xoa tóc cô: “Xảy ra chuyện gì?” Hai mắt cô như con nai con ướt sũng, không biết nghĩ gì đó, trong mắt đầy lo lắng.
Cô nghiêng đầu nói: “Em đồng ý với bọn họ đi ăn nướng, sợ anh không thích…”
“Chơi với bọn họ chắc… không có nguy hiểm gì chứ? Vừa nãy em thấy có người lén lút…”
“…” biểu tình của Diệp Đình có chút phức tạp, ôm cô vào lòng, trong lòng ngũ vị tạp trần, vậy mà cô lại lo lắng chuyện này…
Sống cùng anh, lúc nào cô cũng phải cẩn thận như vậy sao??
Anh đau lòng xoa tóc cô: “Không có việc gì, em yên tâm chơi cùng bọn họ đi, sau này không cần em quan tâm nữa, anh có thể mang em đến đâu thì nơi đó sẽ không có nguy hiểm, ra ngoài thì thả lỏng mà chơi.”
“Được.” Lăng Vi hôn lên má anh một cái, biết anh tới nơi này nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, tắm xong, thay T-shirt, quần đù*.
Hai người năm tay nhau vui vẻ chơi cùng đám người.Cô và Diệp Đình cố ý mua đồ ăn vặt và bia mang qua.
Nhóm người tổng cộng 12 người, có ba đôi tình nhân, còn lại đều là bạn bè đi cùng, cả trai lẫn gái cãi nhau ầm ĩ, cực kì náo nhiệt.
Bọn họ đốt lửa trên bờ biển, Lăng Vi và Diệp Đình ngồi bên cạnh.
Có mấy nam sinh vừa hát vừa nướng thịt.
Còn lại đều ngồi chơi trò chơi sát thủ với nhau.
“Đến đến, sát thủ tới đây, mau nhắm mắt.”
Lăng Vi dựa gần Diệp Đình, không biết có phải Diệp Đình may mắn hay không, anh không ngừng làm sát thủ.
Kết quả Lăng Vi chưa bao giờ bị ૮ɦếƭ….
Đoàn người chơi cực kì vui vẻ, Lăng Vi và Diệp Đình gần như trở thành tiêu điểm trong đám người, đoàn người vây quanh hai người bọn họ.
Chỉ trong chốc lát lại chơi nói thật, đại mạo hiểm. Có nữ sinh hỏi Lăng Vi: “Hai người là quan hệ gì hả? Noí thật, nếu không hoặc là uống R*ợ*u hoặc là phải đại mạo hiểm.”
Lăng Vi nói thật: “Vợ chồng.”
“Ôi, kết hôn rồi sao? Kết hôn rồi hả?”
Lăng Vi gật đầu, đoàn người nhìn Diệp Đình, một đám đều đấm ***, dậm chân không ngừng kêu rên: “Qủa nhiên… annh hùng tốt đẹp nhất… chỉ là của người ta…”
Đoàn người cười haha…
Chỉ một lúc, có nữ sinh hỏi Diệp Đình: “Tại sao hai người lại kết hôn Nói thật hoặc uống R*ợ*u.”
Lăng Vi che mặt, là vì hợp đồng… nói ra thì đám người này có phát điên không…
Diệp Đình bình tĩnh cầm ly R*ợ*u uống hết.
“Ôi chao, còn xấu hổ.” Mọi người lại ồn ào, Diệp Đình nhận đại mạo hiểm tết tóc cho một cô gái…
Diệp Đình cầm lược cẩn thận chải tóc cho Lăng Vi.
Có người trêu ghẹo: “Không phải trừng phạt, nhìn anh giống hưởng thụ thì đúng hơn, haha…”
Đoàn người cực kì vui vẻ.
Một cô gái bảo Lăng Vi kể tình sử của bọn họ.
Lăng Vi quẫn bách, bọn họ làm gì có tình sử… có đâu chứ?
Lúc này đột nhiên Diệp Đình nói: “Chúng tôi cưới chui, kết hôn trước yêu sau.”
Lại có đợt bùng nổ nữa.
“Mẹ của tôi ơi, các người thật tiến bộ.” đôi mắt mấy cô gái lấp lánh nhìn bọn họ.
Một cô gái ôm má nói: “Là tổng giám đốc bá đạo và cô bé lọ lem hả? Sao tôi lại… có mùi … khoa trương giả tạo vậy…”
Bình tĩnh như Lăng Vi lúc này chẳng bình tĩnh nổi, âm thầm cho cô em này một ngón tay cái bật thẳng, trong lòng thầm nghĩ: “Em gái à, em hiểu quá đấy. Sao lại thông minh như thế chứ, mẹ em có biết không?” Lúc này trên bầu trời có vô số pháo hoa đang bắn.
“..” tiếng vang thật lớn vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, sau đó một đợt pháo hoa nổ tung trên bầu tời…Pháo hoa xinh đẹp như những đóa hoa nở rộ, như sao băng vậy.
Pháo hoa còn chưa bắn xong đợt này thì đợt khác đã nổ theo, từng đợt từng đợt khắp nơi như những đóa hoa đầy màu sắc.
“Pháo hoa này ai bắn vậy? Đẹp quá à.” Đám con gái lại ríu ra líu ríu kêu lên.
Jayson ở đằng xa chỉ huy đám người bắt pháo…
Lăng Vi ngẩng đầu lên, ôm chặt ***g ***, cô nhìn Diệp Đình, chỉ thấy anh om cô, khóe môi mỉm cười như đang cười với cô.
Cô hít vào một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, mênh ௱o^ЛƓ, mãnh liệt.
Diệp Đình nhìn cô, kế thứ tam theo đuổi vợ: “Bà xã thích náo nhiệt, thích bạn bè, thích pháo hoa…”
Sau đó đoàn người hăng như đánh tiết gà vây hai người ở giữa truy hỏi vấn đề.
Lăng Vi đổ mồ hôi như thác nước… thật đúng là… một người là một tên bát quái…
Diệp Đình cực kì kiễn nhãn trả lời từng người.
“Tiên sinh, làm sao các người quen nhau?”
Diệp Đình nói: “Có một lần tôi bị thương xông vào nhà cô ấy, cô ấy cứu tôi.”
“Òa, anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Tiên sinh, hai người định khi nào có con vậy?”
Diệp Đình cười dịu dàng: “Nhanh thôi…”
Lăng Vi đỏ mặt, nhanh.. nhanh thôi… hai chữ này giống như con thiêu thân vẫy cánh bay qua bay lại trong đầu cô.
Lăng Vi che gò má, cả người nóng lên! Cũng không biết vì lời nói của Diệp Đình hay vì gió biển… Cô đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Diệp Đình vươn tay ôm cô, một cô gái chợt nói: “Chúng tôi có thể chụp hình chung với hai người không? Em cảm thấy hai người giống như đại minh tinh. Nếu sau này hai người nổi tiếng, ảnh chụp chung này rất đáng giá nha…”
Lăng Vi đỡ trán, trong đầu nghĩ: Cô gái! Tương lai không lâu, em sẽ phát hiện, hôm nay em lời lớn!
Diệp Đình ôm Lăng Vi, đám người vây sau bọn họ chụp ảnh.
Lăng Vi lại hỏi bọn họ học ngành gì, các cô gái nói bọn họ đều học chuyên ngành anime 3D, bây giờ còn chưa tốt nghiệp, nghỉ hè, bọn họ làm bài khảo sát và huấn luyện cho công ty trò chơi.
“Có điều…” Tiểu Như nói: “Chúng tôi học chuyên ngành này khó tìm công việc.”
“Tại sao?”
Tiểu Trúc hỏi: “Vì phải thức đêm, nữ sinh không chịu nổi. Cho nên công ty đều tuyển nam sinh nhiều hơn.”
Lăng Vi cùng bọn họ trò chuyện rất nhiều, còn trao đổi phương thức liên lạc với hai cô gái.
Diệp Đình bảo Jason đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp, chính là tấm danh thiếp của công ty trò chơi anh vừa thu mua.
Các cô gái nói cảm ơn, nhận danh thiếp.Lăng VI ấm áp ôm Diệp Đình, gò má dán vào trên cánh tay anh, cảm thấy anh thật tốt… Mặc dù ung dung thản nhiên, nhưng mấy cô gái này cầm tấm danh thiếp ấy đi xin việc nhất định sẽ có cơ hội được nhận.
“Cánh gà nướng lâu quá ——” Các nam sinh gắp cánh gà nướng xong bỏ vào mâm, để trên bàn nhỏ tự chuẩn bị của bọn họ.
Đoàn người mang bao tay, bắt đầu ăn.
Lúc này, có nữ sinh khui mấy lon bia, nói: “Đây đây đây, chơi đố số! Thua, hoặc uống bia, hoặc biểu diễn tiết mục!”
“Được nha được nha!” Đoàn người vui vẻ quơ tay.
Kết quả, bi kịch Lăng Vi… cô đều không đoán được, cùng tham giai náo nhiệt, luôn thua… Cô lại không thể uống bia, ca hát thì lạc giọng… làm sao đây?
“Ha ha ha —— chị Vi, chị lại thua rồi! Chồng chị có thể uống thay chị mấy lon!”
Đoàn người cười ngã nghiêng ngã ngửa…
Diệp Đình cầm lon bia… im lặng uống bia, thật ra anh chơi đố số rất lợi hại, không thua lần nào. Nhưng không ngăn được Lăng Vi thua mọi bàn…
Lăng Vi ςướק bia trong tay anh, còn chưa uống đã muốn say…
Đoàn người cười đến gập cả người!“Tiên sinh! Hay là anh đừng uống, anh hát một bài cho chúng tôi nghe đi!”
Một nữ sinh cầm micro đưa cho anh, Diệp Đình đưa tay nhận, tìm đàn guitar.
Lăng Vi rất kinh ngạc!
Diệp Đình còn biết đàn guitar sao?
Anh nguyện ý đàn guitar, ca hát trước mặt nhiều người như vậy?
Trên bờ biển an tĩnh, Diệp Đình ôn đàn, mắt nhìn Lăng Vi, ngón tay anh nhẹ nhàng chuyển động trên dây đàn, nhịp điệu ưu thương, thê mỹ, khiến người nghe ra “Thiên không chi thành”.
(*) Thiên không chi thành (Tenkuu no Shiro Laputa) là một bộ phim năm 1986, biên kịch và đạo diễn bởi Hayao Miyazaki.
Bài hát này làm người nghe muốn rơi nước mắt. Tiếng đàn tựa như đang kể lể: “Th***, anh yêu em, nhưng tình yêu anh dành cho em khiến em gặp nhiều trắc trở, anh biết em không thể nhanh chóng tiếp nhận anh, vậy hãy cho anh chờ đợi mãi. Cho dù chúng ta đều đã già đi, anh vẫn yuê em, đến khi chúng ta đều đến thiên đường, anh vẫn muốn nói với em, anh luôn yêu em sâu đậm.”
Tiếng đàn của anh như đôi cánh bay vào trong lòng cô, chạm vào mỗi một tiếng lòng của cô.
Lăng Vi bất tri bất giác rơi một giọt nước mắt, Diệp Đình, sao anh có thể tốt như vậy?
Kết thúc, Diệp Đình giơ tay lau nước mắt cho cô.
Mấy cô gái đều rất thương cảm, lập tức yên tĩnh, Tiểu Trúc len lén liếc mắt nam sinh cô ta thầm mến, tịch mịch rũ mắt.
Diệp Đình bỗng nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay anh lại rải đàn, nhịp điệu vui vẻ trong nháy mắt xua đuổi không khí đau thương, đoàn người đều nghe ra, đây là bài hát vui vẻ “Từng đóa bọt sóng”!
Mấy cô gái đều lớn tiếng hát theo: “Anh muốn em đi cùng anh, nhìn rùa biển bơi lội dưới nước, từ từ bò lên cát, đếm từng bọt sóng.
Em không cần phải sợ, cũng sẽ không tịch mịch. Anh sẽ luôn ở bên em, làm em cười vui vẻ…”
Đoàn người hi hi ha ha vừa hát vừa nhảy: “Cuộc sống qua từng ngày từng ngày, chúng ta sẽ từ từ trưởng thành, anh mặc kệ em có hiểu anh đang hát gì hay không.”
Diệp Đình lại rải đàn, nhẹ nhàng hát: “Anh biết có một ngày em nhất định sẽ yêu anh, vì anh cảm thấy anh thật sự rất tốt…”
Lăng Vi cười với anh.
“Thời gian vội vã trôi qua, sẽ không quay lại, người đẹp biến thành bà lão.
Ai ya na na na, khi đó, anh anh anh cũng đã là một lão già.”
Lăng Vi giả làm bà lão, khom người đi. Lại làm bộ vuốt râu dưới cằm Diệp Đình.
Đoàn người vui vẻ muốn điên rồi!“La la la ~~ la la~ la la la ~ chúng ta cùng nhau tay trong tay, la la la ~ la la la ~ la la la ~~ đếm từng đóa bọt sóng!”
“Chúng ta đếm từng đóa… bọt sóng…”
(*) Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=beWjTKhY_l8
Hôm nay Diệp Đình cho cô mở rộng tầm mắt!
Hôm nay Diệp Đình tỏa ra mị lực!
Thì ra anh cũng là một chàng trai thích đàn, thích ca hát… Chẳng qua, anh phải sáng lập đế quốc kinh doanh của mình, rất ít có thời gian ***ng tới mấy thứ này.
Hôm nay…
Đối với Diệp Đình mà nói, cũng là một đêm rất khó quên…
Đã lâu anh không thả lỏng như vậy.
Từ thần kinh đến tâm hồn đều rất nhẹ nhõm.
Lăng Vi chuyên chú nghe anh đánh đàn. Cảnh trí như vậy, bầu không khí như vậy khiến cô rất muốn hôn anh…
Diệp Đình nhìn cô. Lúc này, ánh mắt cô nhu hòa, lóe lên tia sáng. Mặt đẹp trắng nõn, biểu tình say mê… Tựa như hạnh phúc toàn thế giới đều ở trong mắt một mình cô…Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, đột nhiên ngừng tay, anh đưa đàn cho một nam sinh khác, đi tới Lăng Vi, anh nâng mặt cô, một tay ôm eo cô, dùng sức hôn lên môi cô.
“Bùm ——” Pháo hoa bùng lên!
Mười mấy sinh viên lập tức H**g phấn hét rầm lên ——
Tiểu Vĩ phóng khoáng cầm lon bia lớn tiếng nói: “Sinh con! Sinh con! Sinh con!”
Sau đó, đoàn người lớn tiếng kêu theo!
Lăng Vi hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, cô giãy giụa, nhưng không giãy ra, tay Diệp Đình ôm cô cực chặt.
Lăng Vi thật sự không ngờ anh lại hôn cô trước mặt nhiều người như vậy.
Anh luôn trấn tĩnh, khắc chế…
Không nghĩ tới, anh cũng có thể làm ra chuyện kích động như vậy.
Diệp Đình bá đạo hôn cô, tất cả chung quanh tựa như đều vô hình, trong thế giới của anh chỉ có anh và cô. Cho tới nay, anh chưa từng kích động như vậy! Anh muốn hôn cô! Một giây cũng không muốn chờ đợi!
Hai người ôm nhau hôn kịch liệt, lúc buông ra vẫn lưu luyến không thôi, bọn họ nhìn thấy tia sáng động tình trong mắt đối phương.
Diệp Đình ôm cô vào trong ***, cảm giác hạnh phúc xưa nay anh chưa từng có được bao phủ toàn thân anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc