Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 06

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cô không chỉ được xem mà còn có thể tự thể nghiệm...
Diệp Đình nói xong rõ ràng nhìn thấy gương mặt Lăng Vi đỏ lên.
“...” Lăng Vi không biết nói gì, ngước mắt nhìn anh một cái, lúc này vẻ mặt của anh giống như vẫn còn vui vẻ.
Lăng Vi hừ một tiếng trong lòng, cuối cùng cô cũng nhìn ra một chút manh mối. Thật ra Diệp Đình này cũng không tùy tiện như anh ta biểu hiện, chính là cố ý bắn miệng độc để chọc giận cô, có lẽ bộ dạng tức giận của cô làm anh ta cảm thấy sảng khoái? Hoặc là nói... tức ૮ɦếƭ cô càng làm anh ta hài lòng?
Diệp Đình nhìn truyện tranh của cô liền đen mặt: “Cô xâm phạm quyền chân dung của tôi còn làm tôi ૮ɦếƭ đi sống lại, cô phải bồi thường cho tôi.”
Lăng Vi cầm cây quạt nhỏ bằng trúc phẩy phẩy gió nhìn anh: “Bán bản quyền chia anh 25%.”
Cô phẩy quạt nhỏ trong tay, Diệp Đình ngửi thấy được mùi hương thanh nhã.
Giống như hoa ngọc lan, mùi hương tỏa ra làm cho buồn bực trong lòng anh tiêu tán không ít.
“Thành giao?” Lăng Vi nhướn mày nhìn anh.
Diệp Đình hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Vi sẽ nói vậy. Vốn dĩ anh muốn gây khó dễ cho cô nhưng cô đã tỏ thái độ như vậy anh không buông tha thì có vẻ bụng dạ hẹp hòi. Huống chi, căn bản anh không để bụng điểm chút tiền lẻ này. Anh chỉ để ý đến hình tượng của mình! Nhưng truyện tranh thì truyện tranh, so với người thật vẫn khác rất lớn.
Cô tiếp tục quạt, mùi hương thanh nhã từng đợt phả tới mặt anh. Mùi hương nhàn nhạt thấm vào ruột gan.
Theo cánh tay cô cử động, mùi hương nhanh chóng vây quanh đè xuống sự nóng nảy của anh, anh không nói nữa.
Lăng Vi thấy anh cam chịu, lúc này mới buông cây quạt, cười giảo hoạt. Cây quạt này là pháp bảo của cô... Nhất có thể ninh thần tĩnh khí.
Đôi mắt linh động của cô vừa xoay, khóe miệng nhếch lên liền cầm 乃út viết một “Hợp đồng”: tác phẩm XX của Thải Vi, truyện tranh xuất bản, thay đổi trò chơi, Diệp Đình tiên sinh nhận
25%. Thời gian: ngày X tháng X năm X
Viết xong ký tên của mình, đẩy đến trước mặt Diệp Đình.
Diệp Đình liếc liếc một cái cho đã mắt mới châm chọc quay mặt đi.
Không thèm thì thôi! Cho anh tiền, anh còn ghét bỏ! Lăng Vi không để ý tới anh, dù sao cô cũng sẽ thực hiện hứa hẹn! Cô vùi đầu tiếp tục vẽ tranh. Lại vẽ hai tiếng nữa, đôi mắt cô hoa lên.
Cô buông 乃út nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đột nhiên, cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô quay đầu liền thấy ánh mắt quan sát của anh rơi thẳng trên mặt cô: “Anh còn chưa ngủ?”
Lúc này, dưới ngọn đèn tường mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên chút đỏ ửng không bình thường.
Cô khẽ nhíu mày.
Đi đến bên cạnh anh, giơ tay áp trán thử một chút, nóng bỏng, nóng bỏng! “Anh phát sốt. Miệng vết thương nhiễm trùng hả?” Anh bị súng bắn thương cũng không đi bệnh viện, thật dễ dàng cảm nhiễm.
“Vấn đề nhỏ, ngủ một giấc là khỏi.”
Lăng Vi không nói gì, xoay người đi mở ba lô, cầm miếng hạ nhiệt từ bên trong ra xé vỏ “bẹp” dán ở trên trán anh.
“...”
Ánh mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm dóng chữ “miếng hạ sốt” bên ngoài, sắc mặt đen lại “ miếng hạ sốt của trẻ em”! Đây là cái quỷ gì?
Anh táo bạo xé rớt. Ai con *** nó bảo anh là trẻ nhỏ?!
Lăng Vi đột nhiên giật lấy miếng hạ sốt lại dán lên trán anh.
“Anh muốn bị sốt thành viêm màng não thì cứ việc xé!”
Cô rất tàn nhẫn, ánh mắt cũng rất hung dữ. Diệp Đình trừng cô, ánh mắt càng thêm hung ác! “Xoẹt” xé rớt miếng hạ sốt: “Lão tử thiêu ૮ɦếƭ, cũng không cần dùng cái này!” Anh phả hơi thở nóng bỏng lên mặt cô làm cô ngừng thở.
“Thiển cận!” Lăng Vi lui nửa bước, không hề để ý đến anh, lấy áo ngủ đi tắm rửa rồi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, tên này bị sốt mơ hồ, bắt đầu nói mê sảng: “Lão già ૮ɦếƭ tiệt! bớt lấy tiền uy Hi*p tôi! Lão tử cái gì cũng thiếu chỉ có tiền là không thiếu!”
“Hừ —— Công chúa Isa cái gì? —— cưới cô ta sao? Nằm mơ!”
“Các ngươi đánh chủ ý gì tôi còn không biết sao? Muốn khống chế tôi cũng không hỏi xem tôi có đồng ý hay không!”
“Cho rằng bức tôi là tôi có thể đi vào khuôn khổ? Không ai nói cho các người căn cứ dầu mỏ ở Abu Dhabi là của tôi sao?”
Abu Dhabi: Thủ đô của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất
“Hừ! Còn có xưởng công nghiệp quân sự của Mạnh gia còn nhiên liệu của Liên bang Nga! Tất cả đều là của tôi!”
“...”
Lăng Vi dựng lỗ tai nghe xem...
Cô không đánh thức anh, như có hứng thú nghe anh mắng chửi người.
Gia hỏa này mắng chửi thật là, liền nằm mơ... Miệng cũng không buông tha người như thế.
Mắng một trận, đại khái cô nghe hiểu ý của anh. Anh làm ăn trải khắp toàn cầu, gia tộc bức hôn, để anh cưới một công chúa nào đó... Sau đó, anh không muốn nên mạnh mẽ đối kháng cùng gia tộc.
Sử dụng thủ đoạn thiết huyết, phá hư làm ăn của gia tộc.
...
Lăng Vi thích thú nhưng cũng chỉ xem như đang nghe lời kịch. Bởi vì, người bị sốt cao mơ hồ đều là nói mớ... Tự nhiên không phải thật sự.
Chỉ là cảm thấy... giấc mộng của anh quá xuất sắc!
Nếu hiện thực là cái dạng này, vậy thì thật đúng là... Một bộ truyện huyết lệ chua xót.
Anh vẫn đang nói mê sảng, Lăng Vi cách anh nửa mét đều có thể cảm giác được anh giống hòn than lửa, nóng sắp bùng cháy rồi.
Cô không tình nguyện bò dậy, đi vào buồng vệ sinh cầm chậu rửa mặt xả nước lạnh.
Bưng chậu ra lại thả khăn lông trắng vào trong nước, tẩm ướt vắt khô.
“Bịch” ném ở trên trán anh.
Sống ૮ɦếƭ có mệnh, đừng trách tôi không để ý tới anh.
Anh “Hừ” một tiếng, dần dần không còn nói mớ.
5h sáng lúc anh tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện trên trán đặt chiếc khăn lông trắng gấp chỉnh tề...
Khăn lông đã lạnh, hiển nhiên là lâu rồi
Cô gái bên cạnh ngủ say, mái tóc hỗn độn, khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên cả đêm qua không được nghỉ ngơi.
Anh cầm khăn lông ngồi dậy.
Nhiệt độ lui đi, cả người không còn nhức mỏi nữa.
Lúc này đột nhiên Lăng Vi mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi nhìn anh.
Anh cười nói: “Cô thật tốt bụng.”
Lăng Vi trừng anh, hừ lạnh: “Tôi sợ anh ૮ɦếƭ trong nhà tôi, anh nhanh dưỡng thương cho tốt rồi cút khỏi nhà tôi đi.” Không kiên nhẫn xoay người đưa lưng về phía anh, một đêm ngủ không ngon, đầu đau muốn ૮ɦếƭ.
Nói năng chua ngoa, lòng mềm như đậu hủ. Anh cho cô một ánh mắt.
Xuống đất lại duỗi tay kéo cô lại: “Giúp tôi tắm rửa đi.”
Lăng Vi buồn ngủ muốn ૮ɦếƭ hận không thể xé xác anh ra.
Cô con*** nó khổ sở tới mức nào, nửa đêm chăm sóc cho anh ta, trực tiếp để anh ta ૮ɦếƭ luôn không tốt hơn sao?
Diệp Đình đưa tay xách cô vào phòng tắm.
“૮ởเ φµầɳ áo giúp tôi.” Anh dùng sức một chút thì miệng vết thương nơi cánh tay sẽ vỡ ra.
Lăng Vi buồn bực nói: “Anh không tự cởi được sao? Anh bị thương ở eo nhưng tay không tàn phế đấy chứ?”
Diệp Đình lạnh lùng liếc cô: “Không biết là ai càng muốn giúp tôi ૮ởเ φµầɳ áo không biết.”
“...” Lăng Vi nghẹn họng, xác thật là cô sai...
Diệp Đình lại nói: “25% bản quyền...”
Lăng Vi hoàn toàn không biết giận, ai bảo cô dùng chân dung của anh ta, thiếu tiên anh ta cơ chứ. Huống hồ cô cũng hy vọng miệng vết thương của anh ta nhanh lành, cũng nhanh cút đi nên chỉ có thể ủy khuất cầu toàn, duỗi tay túm chặt vạt áo của anh kéo lên trên.
Kéo quần áo xong, cơ bụng của anh xuất hiện ngay trong tầm mắt, tuy cô buồn ngủ muốn ૮ɦếƭ nhưng...vẫn bị cơ bụng 8 múi của anh kích thích tỉnh táo.
Vóc người anh rất cao, cô giúp anh ૮ởเ φµầɳ áo đúng là cố hết sức. Vì tiện cởi được, cả người cô phải dán vào người anh. Nhiệt độ trên người anh nóng bỏng, tuy không chạm vào da thịt anh nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ của anh. Vì muốn phối hợp với cô nên anh cúi người... mặt anh gần như vùi trước иgự¢ cô, Lăng Vi phẫn hận muốn ૮ɦếƭ.
Cơn tức hôi hổi tăng lên, vừa kéo áo vừa nói lời tổn hại anh: “Người phế vật giống như anh cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy! Heo còn có ích hơn anh! Heo và cải trắng, anh chẳng bằng cái nào hết!”
Đôi mắt đen của Diệp Đình bốc lửa, đè ép xuống, anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng chưa chắc không biết ‘làm’ cái gì, hoặc là, có thể cùng cô thử một chút.”
Lăng Vi dùng sức trừng anh một cái!
Quăng quần áo liền ra ngoài đi...
Ngủ.
Diệp Đình bắt lấy cánh tay cô ý bảo giúp giúp anh cọ sau lưng.
Lăng Vi giống bà cô già giúp anh tắm rửa, gội đầu. Anh tắm xong thảnh thơi ra ngoài, cô còn phải giặt quần áo cho anh. Nếu không quần áo của anh để đây chỉ có thu hút ruồi bọ. Giặt xong mới phát hiện trên bàn có một nồi cháo trắng thơm ngào ngạt...mà người kia đang cầm một cuốn truyện tranh đã được xuất bản của cô cúi đầu nghiêm túc đọc.
Lăng Vi như gặp quỷ đi vào phòng tắm rửa mặt, tỉnh táo hơn mới ra thì nồi cháo vẫn còn đó. Cô múc một bán hừ nói: “Cũng không phế lắm, còn biết nấu cháo ăn...”
Diệp Đình không ngẩng đầu, tâm tình hình như không tồi, ngữ khí nhàn nhạt mà nói: “Vẽ cũng không tồi, tình tiết xuất sắc. Xem ra tôi đầu tư cái này sẽ có lợi nhuận.”
Lăng Vi vừa uống cháo vừa nói: “Ha ha... Anh không nói thì tôi cũng quên, hôm qua tôi đầu tư làm ăn hơn 200 triệu, tối nay sẽ biết là lời hay lỗ.” Nói xong cô cầm tờ xổ số phúc lợi lắc lắc, mười đồng tiền, mua năm tờ... Nếu trúng hết thì 200 triệu sẽ là của cô. Ha ha... Khoác lác, ai mà không biết?
Diệp Đình ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, khóe môi đột nhiên câu lên, tà tứ mà cười một chút. Nha đầu này... Quả thực. Thật không biết nàng đầu là như thế nào lớn lên...
Ngày thứ ba, Lăng Vi tan học về đến nhà phát hiện trong nhà không có ai.
Tên kia đi rồi hả?
Lăng Vi tìm khắp nơi.
Trong nhà không có dấu vết đánh nhau, hiển nhiên không bị người ta bắt đi mà tự mình rời đi.
“Ừ… tên gia hỏa này cũng thật giữ lời hứa, nói ba ngày đúng ba ngày…”
Không nói nhiều một lời.
Cô ngồi trước bàn phát hiện có một viên đạn đè lên trang giấy vẽ của cô. Viên đạn nằm giữa chặn ngang một sợi dây.
Sợi dây này đâu ra…
Lăng Vi nhíu mày.
Cô mở hộp trang sức của mình ra, đôi mắt mở to. Vòng cổ trân châu của cô bị phá hỏng.
“Diệp Đình, anh cái tên hỗn đản này.”
Vòng cổ này là trang sức lúc còn sống mà mẹ cô thích nhất, chính là quà sinh nhật ba mua tặng mẹ. Ba mẹ qua đời cô chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Thế mà Diệp Đình… lại phá hỏng nó.
Lăng Vi nổi trận lôi đình.
Một phát đứng lên, ôm hộp trang sức chạy như bay xuống lầu. Qúa đáng. Không được cô đồng ý mà dám tùy tiện phá đồ của cô.
“Tên gia hỏa tự cho là đúng này, quả thật không thể tha thứ.”
Đi vào một cửa hàng sữa chữa đồ trang sức, bảo thợ sửa sửa lại. Ghét bỏ ném viên đạn vào họp trang sức, nhét vào ba lo tức giận về nhà.
Một tuần sau, hôm nay là ngày cuối tuần, sáng sớm Lăng Vi đi siêu thị. 
Khi trở về, vừa đến hành lang liền thấy bốn người cảnh sát ngoài cửa.
Lăng Vi cả kinh.
“Xin hỏi cô là Lăng tiểu thư sao?” một vị cảnh sát trong đó hỏi.
Lăng Vi dừng chân.
Bốn người này mặc chế phục màu xanh viển, biểu tình cực kì nghiêm túc: “Chúng tôi là cảnh sát hình sự, có một vụ án cần cô giúp đỡ điều tra.”
Bọn họ đồng loạt đưa giấy chứng nhận.
Trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tiến lên đưa một tờ giấy nói: “Xin chào Lăng tiểu thư, tôi là Lôi Tuấn thuộc tổ trọng án hình sự, chúng tôi yêu cầu điều tra phòng của cô, đây là lệnh điều tra.”
Lăng Vi nghi ngờ nhìn anh ta, người này nói tiếng phổ thông tốt như vậy? Hoàn toàn không có khẩu âm địa phương.
“Mời cô hợp tác điều tra.”
Lăng Vi mở cửa, bốn người cảnh sát đi vào phòng khách, có người chụp hình có người tìm kiếm.
“Lăng tiểu thư, xin hỏi cô đã gặp qua người đàn ông này chưa?” Lôi Tuấn cấm một tấm hình đưa ra.
Người bên trong bức hình đúng là Diệp Đình.
Lăng Vi bình tĩnh không hề gợn sóng lắc đầu: “Chưa nhìn thấy bao giờ.”
Lôi Tuấn nhìn cô chằm chằm, thấy cô bình tĩnh tự nhiên không hề có biểu tì gì lúc này mới cất đi, giương mắt đánh giá căn phòng.
Lục soát hồi lâu anh ta mới đi vào phòng ngủ, nhìn vách tương vẽ hoa đột nhiên cau mày.
Anh ta đưa tay gõ mặt tường: “Cốc cốc cốc…”
Gõ vài cái đột nhiên ánh mắt anh ta ngưng lại.
Cốc cốc cốc.
“Nơi này...” trống không!
Đôi mắt anh ta sáng ngời, Lăng Vi nhìn ánh mắt anh ta lóe lên sự tức giận, ánh mắt sắc bén, âm ngoan, nhưng sau đó liền biến mất. Nếu không phải Lăng Vi cẩn thận quan sát căn bản sẽ không phát hiện.
Trái tim của Lăng Vi như gõ trống. Nhất định đám người này không phải là cảnh sát.
Bọn họ giả trang.
Bốn người này nhất định là đồng bọn người đàn bà kia. Nếu là cảnh sát thật sự, nhìn thấy phía sau là một tủ âm chỉ biết ngạc nhiên chứ không phải là phẫn nộ.
Nhất định bọn họ là kẻ thù của Diệp Đình.
Lăng Vi lùi ra sau một bước, lùi đến cửa lớn liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Nhưng vừa chạy được vài bước đột nhiên bị đánh ngã vào bức tường: “Muốn chạy sao? Không kịp rồi.” người đàn bà quyến rũ mặc áo da đen đột nhiên xuất hiện kéo lấy cô.
Bộp, Lăng Vi bị ném vào phòng khách, bả vai trái đánh vào bàn trà.
A… đau đớn làm cô cắn răng, run lên, bả vai khiến cô đau toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ diêm dúa đó đi vào.
Hai mắt trợn to nhìn Lăng Vi giống như dao.
“Đừng lãng phí thời gian! Nói mau, Simon để lại cái gì ở chỗ cô?” Cô ta lắc eo bước vào phòng khách, người đi theo sau cô ta lập tức đóng cửa, khóa lại.
Ai? Simon?
Lăng Vi trố mắt. Tên Diệp Đình nói là tên giả?
Người phụ nữ đi tới bên cạnh cô, nghiêm nghị quát: “Simon đi đâu?”
“Tôi không biết! Tôi không biết!”
Người phụ nữ kia nhịn không được, Ϧóþ cổ cô. Tay dùng lực nhấc Lăng Vi lên, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Anh ta ở đâu?”
“…” Lăng Vi không nói lời nào, cắn răng căm tức nhìn cô ta.
“Nói mau! Anh ta cất đồ vật ở đâu?” Lúc này, vẻ mặt người phụ nữ dữ tợn, tay Ϧóþ cổ cô càng dùng sức, ánh mắt kia hung ác như sư tử cái!
Lăng Vi bị siết đến không cách nào hô hấp, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh lộ ra. Cô hoàn toàn thở không thông, cả người ngột ngạt như muốn nổ.
“Anh ta ở đâu? Không nói thì Gi*t ૮ɦếƭ cô!” Thanh âm người phụ nữ sắc bén như dao!
Lăng Vi liều mạng giãy giụa, hai tay hai chân vừa đánh vừa đá, nhưng sức lực người phụ nữ kia vô cùng lớn, hơn nữa được huấn luyện đàng hoàng. Lăng Vi căn bản không đả động được cô ta.
“Nói mau, anh ta ở đâu?” Người phụ nữ tàn nhận ép tới gần cô!
“Ư ư…” Lúc này, Lăng Vi khó chịu muốn ૮ɦếƭ, cô kìm nén đến mức mặt xanh mét, cả người căng ra đau đớn!
Mắt cô nổi lên tia máu! Phổi ngột ngạt, cả người đau như kim châm, hình ảnh trước mắt dần mơ hồ.
Mắt thấy sắp nghẹt thở mà ૮ɦếƭ thì…
“Amanda, trong tủ âm tường* không có gì cả.” Lôi Tuấn từ trong phòng ngủ đi ra, lắc đầu.
(*) Tủ đóng trong tường.
“Không thể nào! Chắc chắn anh ấy đã tới!” Tay Amanda buông lỏng. Lăng Vi té xuống đất, cô ôm cổ, thống khổ thở hổn hển.
Lăng Vi bị sặc, nước mắt chảy ròng, cổ đau như vạn kim châm.
Thêm hai giây nữa, cô quả thực bị ngộp ૮ɦếƭ.
Amanda nhìn chằm chằm Lăng Vi.
“Không nói thì Gi*t cô!” Cô ta đột nhiên hung hăng híp mắt, ánh mắt xanh biếc tàn nhẫn vô tình khi*p người!
Amanda nổi lên sát tâm!
Lăng Vi cảm nhận chân thật được một luồng sát khí.
“Amanda, bên trong không có gì, người phụ nữ này làm sao?”
Amanda lạnh lùng híp mắt: “Xử lý xong.”
Lăng Vi bị che miệng, chợt sau lưng đau đớn.
Có người dùng cây chích điện đánh ngất cô.
Lúc Lăng Vi tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong chiếc xe hơi nhỏ.
Tay bị dây trói sau lưng, chân cũng bị trói lại.
“Két ——” Tiếng xe thắng gấp, xe dừng trên đường hoang vắng không một bóng người. 
“Nói mau, anh ta đi đâu? Còn nữa, anh ta để lại chỗ cô cái gì, không nói thì chôn cô!”
Lăng Vi hoảng sợ, kêu “ư ư”, nhưng miệng bị bịt lại, không nói nên lời.
Bốn năm người lôi cô từ trên xe ra ngoài, mang ra quốc lộ. Cô sợ hãi, điên cuồng giãy giụa: “Ư… Buông tôi ra!”
“Ư ư —— buông ra!”
“Ư ư —— cứu —— mạng——”
Nơi này quá hoang vu, căn bản không có ai nghe được, nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua cơ hội cầu sinh duy nhất.
Cô liều mạng giãy giụa, miệng không ngừng la “Cứu mạng” không rõ.
Nhưng không có ích. Cô bị mang vào trong rừng cây, ném xuống đất.
“Muốn ૮ɦếƭ, hôm nay tôi liền tiễn cô một đoạn!” Amanda giơ súng, lên nòng, họng súng mau đen nhắm ngay đầu Lăng Vi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc