Yêu Phải Người Tình Một Đêm - Chương 07

Tác giả: Kim Huyên

Tâm trạng khá tốt, Lương Kỳ Gia sau khi làm xong công việc của mình, thấy nhàn rỗi bèn trộm lên mạng tìm kiếm, đọc một chút nhật kí của các bà mẹ viết về mang thai, sinh con, ở cữ,... Có khóc có cười.
Đây là trò tiêu khiển mà gần đây cô rất thích, trước đây cô hay ngại hỏi, đồng thời do vấn đề phí cùng thiết bị nên cô rất ít lên mạng, càng không biết trên internet có nhiều thứ hay như vậy.
Nhưng từ khi bị ép sống chung cùng Trạm Diệc Kì, những nghi vấn của cô ngày càng nhiều, bởi vì khi tan làm sẽ có người đón, cơm tối cũng không cần cô phải hao tâm tổn trí, mà máy vi tính thì lại có sẵn, phí sử dụng cũng không liên quan đến cô. Do đó, những khi Trạm Diệc Kì bận rộn vì công việc hay nấu cơm cho cô, không có thời gian đến làm phiền cô, việc cô thường làm nhất là lên mạng.
Bất quá việc trộm lên mạng ở công ty thì lúc nào cũng như lần đầu, cô đều hy vọng giám đốc hay phó giám đốc đừng có việc mà tới tìm cô.
"Kỳ Gia, nguy rồi..."
Đột nhiên có tiếng thì thầm đằng sau cô khiến Lương Kỳ Gia giật nảy người, cô nhanh chóng quay đầu lại, may quá, là Tiểu Tuệ, cô thở ra một hơi.
"Sao thế? Cậu làm mình giật mình đấy."
"Vừa rồi khi mình đi vệ sinh về thì ᴆụng phải giám đốc, anh ấy liền gọi mình lại hỏi xem có phải là cậu mang thai không." Tiểu Tuệ nhìn quanh một chút, xác định không có người nghe lén các cô nói chuyện mới nhỏ giọng nói với cô.
Lương Kỳ Gia sau khi nghe xong thì ngẩn người một lúc, nhưng rồi lại nghĩ, có thể lừa gạt mọi người suốt bảy, tám tháng nay đã có thể xem là kì tích rồi.
"Cậu trả lời thế nào?"
"Mình còn có thể nói thế nào đây?" Tiểu Tuệ nhướn mày hỏi lại. "Tục ngữ nói rồi \'Giấy không gói được lửa\', hơn nữa bụng của cậu càng ngày càng lớn, nhất là trong tháng này, lớn với tốc độ như thổi bong bóng vậy, mình chỉ có thể thành thật mà nói đúng vậy thôi." Ngừng một chút, cô bổ sung thêm: "Kỳ thật cũng có nhiều người lén hỏi mình như vậy rồi."
Tiểu Tuệ nói không sai, một tháng này bụng cô tựa như trái bóng bị thổi siêu cấp lớn. Tất cả phải trách Trạm Diệc Kì, cái gì cũng không cho cô làm, chỉ bắt cô ăn cái này cái nọ. Thật là quá đáng mà!
"Thế giám đốc nói sao?" Cô hỏi Tiểu Tuệ, muốn biết phản ứng của giám đốc.
"Anh ta hỏi mình là cậu không phải vẫn chưa kết hôn sao?"
"Vậy cậu nói sao?"
"Mình nói mỗi người phụ nữ đều hy vọng mình sẽ làm một cô dâu xinh đẹp, chẳng lẽ lại vác bụng bầu mặc áo cưới?"
"Sau đó thì sao?"
"Anh ta gật đầu nói có lý, nhưng lại bảo mình gọi cậu đến phòng anh ta một chuyến." Tiểu Tuệ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng. "Bây giờ phải làm sao đây?"
Lương Kỳ Gia vỗ vỗ cô, cũng chỉ còn nước đối mặt thôi. "Mình đi một chuyến vậy."
"Không có vấn đề gì chứ?" Cô ấy quan tâm hỏi.
Lúc này điện thoại của Lương Kỳ Gia vang lên, cô mở ngăn kéo lấy di động ra xem, là cha. Đây cũng là một vấn đề cần giải quyết.
"Ai vậy?" Tiểu Tuệ hỏi.
"Ba mình." Cô trả lời, sau đó nhận điện thoại. "Ba à, bây giờ con có việc gấp, lát nữa con gọi lại cho cha được không?"
Ông Lương sau khi đồng ý, liền chủ động chấm dứt trò chuyện.
"Mình đi tìm giám đốc." Cô nói với Tiểu Tuệ, bỏ di động vào túi, xoay người bước về phía phòng giám đốc.
Ngoài dự đoán, giám đốc cũng không có ý trách móc cô, chỉ là hỏi cô mang thai có khỏe không? Dự đoán sinh khi nào, để đến khi cô sinh, anh ta có thể điều chỉnh công việc sao cho công ty vẫn hoạt động bình thường.
Sau khi đi ra khỏi phòng giám đốc, Lương Kỳ Gia không nhịn được thở dài một hơi.
Qua được một cửa nhưng vẫn còn một cửa cần qua nữa.
Cô tìm một chỗ riêng tư lấy điện thoại gọi lại cho cha.
"Ba, là con. Vừa rồi ba gọi cho con có việc gì vậy?" Cô đoán tám, chín phần là ông muốn đến thăm cô.
"Công việc của con xong hết rồi hả?" Ông Lương quan tâm hỏi.
"Dạ."
"Gần đây công việc có nhiều quá không? Thân thể của con có khỏe không?"
"Dạ, vẫn ổn ạ."
"Hai ngày thứ năm vừa rồi con đều phải tăng ca sao?"
Nhìn đi, đến trọng tâm rồi. Lương Kỳ Gia khẽ thở dài.
Từ khi dì phát hiện ba luôn lừa bà nói là đi câu, kết quả là đến thăm con gái, liền lấy cớ giữ ba ở nhà, thậm chí còn không tiếc mình cùng ông đi câu cá, để khiến ông bớt chú tâm đến cô.
Cô chung quy cảm giác được dì đem cô cùng người mẹ đã qua đời làm một loại, cảm giác rằng cô tồn tại chính là để theo bà tranh giành ba, cho nên dù không chiếm được trái tim của ba, bà cũng muốn nhốt ba bên mình, thà làm ngọc nát còn hơn giữ ngói lành.
Cho nên, bây giờ ba không có cách nào khác là lợi dụng thời điểm cô tan tầm để đến thăm cô, hơn nữa chỉ có thể chọn ngày thứ năm. Thế nhưng, từ thứ hai đến thứ năm, mỗi ngày cô đều bị Trạm Diệc Kì đưa đi đón về, căn bản là không có cách nào hẹn gặp ba.
Hai tuần trước, cô lấy tăng ca làm cớ, bây giờ lại dùng tiếp thì có vẻ không ổn, mà cô cũng muốn nhìn ba một chút.
Mặc kệ, tối nay cô muốn gặp ba, không cần quan tâm đến Trạm Diệc Kì!
"Ba, tối nay ba có gặp con được không? Hôm nay con không tăng ca." Cô làm nũng hỏi.
"Thật sao? Được." Một tiếng được không kìm nén vui sướng, khiến cô nghe xong cảm thấy có chút có lỗi cùng không đành lòng.
"Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?" Cô hỏi, đột nhiên nghĩ ra, "Ba, ba thích ăn thịt nướng đúng không? Chúng ta hẹn gặp ở tiệm thịt nướng trên đường Đôn Hóa Bắc có được được không?"
"Nhưng chỗ đó không phải rất đắt sao?"
"Lâu lâu ăn một lần cũng không sao mà, con mời ba."
Trên thực tế cô cũng chưa từng đến chỗ này, không biết rốt cuộc là đắt tới mức nào. Nếu là một tháng trước, có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không dám đề nghị tới đó ăn cơm, nhưng bây giờ có người cho cô thẻ tín dụng, lại còn năm lần bảy lượt hỏi cô sao chưa bao giờ quẹt, cũng không ngẫm lại xem mỗi ngày cô đều bị hăn đưa đón, ra khỏi cửa là có anh trả tiền, cô có cơ hội để quẹt sao?
Tối nay cô liền thuận theo ý anh đi, quẹt thẻ của anh, nhìn anh đến khi kiểm tra lại có đau lòng hay không.
"Sao ba có thể để con trả tiền được? Không thể cho con tiền, ba đã thấy thật có lỗi, sao lại có thể tiếp tục để con vì ba mà trả tiền được?" Giọng ông Lương tràn ngập áy này cùng nghiêm túc.
"Ba, con có tiền mà."
"Con có tiền hay không sao ba lại không biết? Không nhất định phải ăn thịt nướng, chúng ta ăn cái khác, ba chỉ cần nhìn thấy con bình thường thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
"Nhưng con muốn ăn thịt nướng mà." Lương Kỳ Gia biết chỉ có nói vậy, ba mới không lo lắng đến vấn đề tiền bạc nữa.
"Thật sao? Được, vậy thì chúng ta đi ăn thịt nướng."
Nhìn đi, cô biết chiêu này hữu dụng mà. Cô cũng đã nghĩ ra biện pháp khiến ba đồng ý cho cô trả tiền rồi, cô sẽ nói mấy hôm trước mua xổ số trúng thưởng, như vậy cô không những có thể trả tiền, còn có thể nhân cơ hội biếu ba chút tiền, có thể nói đúng là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng việc này phải chờ buổi tối ăn cơm rồi tính tiếp.
"Vậy chúng ta hẹn nhau 6 giờ rưỡi, trước cửa tiệm thịt nướng nha ba?"
"Được."
"Vậy tối gặp lại ba."
"Đi đường nhớ cẩn thận, không cần vội, ba chờ con."
Cô gật đầu đáp ứng, sau khi chấm dứt điện thoại, lại gọi một cú nữa, lúc này đương nhiên là gọi cho "cai ngục" của cô - Trạm Diệc Kì rồi.
Ách, nói như vậy hình như có chút quá đáng, dù sao anh đối với cô tốt tới mức nằm mơ cũng phải mỉm cười, nhưng anh thật sự giống một cai ngục mà, không cho phép làm cái này, không cho phép làm cái kia, cô đi đâu cũng đi theo, vừa bá đạo lại vừa thích nhìn đông, nhìn tây, vậy không phải cai ngục thì là cái gì đây?
"A lô?"
Hả, cai ngục nhận điện thoại rồi, giọng nói có chút nghiêm túc, hình như đang bận việc thì phải.
"Xin lỗi, anh đang bận sao? Em chỉ là muốn báo với anh một tiếng là buổi tối em có việc, sẽ tự về nhà, anh không cần tới đón em nữa." Lương Kỳ Gia nhanh chóng nói, hy vọng có thể thừa dịp anh bề bộn công việc không nghe rõ lời cô nói, như vậy vượt qua kiểm tra.
Nhưng sao có thể chứ?
"Chờ anh một lát.\' Trạm Diệc Kì lập tức nói, tiếp theo liền nghe thấy anh nói với những người bên cạnh: "Hội nghị tạm dừng, nghỉ ngơi một lát."
Trời ạ, anh đang họp vậy mà vì một cú điện thoại của cô dừng cả hội nghị, muốn người khác chờ anh?
Xem ra người đàn ông này không chỉ bá đạo với cô mà đối với người khác cũng giống nhau, đúng là chỉ có một mà thôi.
"Buổi tối em có việc gì?"
"Ăn cơm với ba em." Cô thật thà nói.
"Hả, nhạc phụ đại nhân."
Lương Kỳ Gia ngẩn người. Anh lấy cách xưng hô này ở đâu ra vậy, ai là nhạc phụ đại nhân của anh chứ? Nhưng cô cũng không hiểu vì sao lại nở nụ cười.
"Ai là nhạc phụ đại nhân của anh hả, chúng ta vẫn chưa kết hôn."
"Được rồi, nhạc phụ đại nhân tương lai." Trạm Diệc Kì nghiêm túc sửa lại.
Anh sửa lại khiến cô không kìm được bật cười.
Ghê tởm, nhất định là anh cố ý mà!
Người đàn ông này đôi khi lại lấy bộ mặt lạnh tanh kia đến đùa cô cười, thật là người đáng ghét, bởi anh hại cô đôi khi bất chợt bật cười, làm cho Tiểu Tuệ luôn nghi ngờ hỏi cô cười cái gì, mà cô lại không thể trả lời, đúng là đáng ghét.
"6 giờ rưỡi, tại quán thịt nướng trên đường Đôn Hóa Bắc. Em sẽ đi taxi, không ngồi xe bus nữa, anh yên tâm." Cô thu hồi tiếng cười trả lời, chủ động hướng anh cam đoan.
"Không cho anh tới đón là muốn anh về nhà thay đồ sao?"
"Hả?" Cô ngẩn người.
"Muốn anh về nhà thay đồ sao?" Anh hỏi lại.
Lúc này cô kinh ngạc tới mức không nói nên lời, bởi cô không nghĩ đem lo lắng của anh vào danh sách hẹn tối nay.
Buổi hẹn tối nay chỉ có ba và cô, vốn dĩ không có anh, nhưng tại sao cô lại có cảm giác muốn xin lỗi, thật xin lỗi anh đây?
"Trạm Diệc Kì..." Cô phải nói thế nào với anh đây, cô không định cho anh đi cùng cô sao?
Kỳ thật cô vừa nói cô sẽ tự về mà, ý tứ rất rõ ràng: buổi hẹn hôm nay không có anh, sao anh lại không hiểu đây? Cô bây giờ nên nói thế nào? Không cho anh đi à?
"Anh nói đùa thôi, tối nay anh có việc rồi, khi nào em ăn cơm xong thì gọi cho anh, anh tới đón em." Trạm Diệc Kì đột nhiên nói.
"Thật sao?" Cô không kìm được nghi ngờ tính chân thật của cuộc hẹn.
"Cái gì mà thật sao? Anh đương nhiên sẽ tới đón em. Nhớ gọi điện cho anh đấy, giờ anh phải họp rồi, không nói chuyện với em nữa. Bye."
"Bye___" Cô chưa kịp thốt lên, đầu dây bên kia đã rơi vào im lặng, anh ngắt điện thoại, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Anh đau lòng. Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy như vậy.
Tại sao lại như vậy?
Làm thế nào đây?
Cô đột nhiên có cảm giác vô cùng hối hận, thực ra cô có thể yêu cầu anh cùng đi, mặc dù có thể hù dọa ba một chút nhưng cô mang thai con của anh, cùng với việc sau chuyện đêm đó hai người phát sinh quan hệ thân mật, cô vẫn cùng anh ngủ chung phòng, mỗi đêm cùng anh đồng giường cộng chẩm, như vậy việc cô giới thiệu cho ba cũng là nên làm.
Cô nghĩ đến hơn một tháng vừa qua, anh đã từng đề cập mấy lần, muốn cô dẫn anh về giới thiệu với người nhà cô, nhưng cô vẫn kiên trì nói không cần, thực ra cô cũng không muốn để người nhà biết về chuyện của anh.
Có lẽ cô có thể nói rằng, bởi vì hiểu rõ dì sẽ không có khả năng hoan nghênh anh, cho nên việc giới thiệu có thể không cần thiết. Nhưng còn ba thì sao? Ba nhất định sẽ hoan nghênh anh, tại sao cô lại không nghĩ đến việc giới thiệu anh với ba?
Là do vẫn còn nghi ngờ trái tim của anh sao?
Là do vẫn còn nghi ngờ tình cảm của anh với cô sao?
Còn sợ hãi sau khi sinh đứa trẻ ra rồi anh lại chỉ cần con mà không cần cô sao?
Hơn một tháng qua, việc anh chiếu cố cô chẳng lẽ còn không thể xua đi nghi ngờ cùng lo lắng của cô sao? Rốt cuộc là vì sao cô không muốn giới thiệu anh cho ba biết, rốt cuộc là vì sao?
Cô giận mình, thậm chí vừa rồi cô cũng không hề nghĩ tới chuyện này.
Nếu bây giờ cô gọi lại cho anh, hỏi anh có muốn đi cùng cô không, anh sẽ đồng ý chứ?
Lương Kỳ Gia cắn môi, do dự tự hỏi.
Nhưng cô đã khiến anh dừng họp một lần rồi, bây giờ gọi lại hình như không tốt lắm, hơn nữa nếu vừa rồi anh nói có việc là thật thì cô cần gì phải lại quấy rầy anh thêm lần nữa?
Cơ hội vẫn còn nhiều.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô.
Cô trừng mắt nhìn, ngẫm lại thấy cũng đúng. Ít nhất thì mỗi tuần ba đều đến thăm cô một lần, bỏ qua đêm nay, lần tới cô vẫn còn có cơ hội giới thiệu anh với ba.
Hít sâu một hơi, cô dần buông xuống cảm giác hối hận và do dự trong lòng, điều chỉnh lại tâm lý, xoay người về làm nốt công việc, đợi tới giờ tan tầm.
"Ba, hay là để con gọi Diệc Kì đưa ba về, ba không cần phải đi xe bus nữa." Bước ra khỏi tiệm ăn, Lương Kỳ Gia nói với ông Lương.
Hai mươi phút trước, cô gọi điện thoại cho Trạm Diệc Kì, bảo anh tới đón cô.
Lúc ấy ông Lương ngồi bên cạnh cô, chờ cô nghe điện xong liền tò mò hỏi cô gọi ai tới đón? Cô liền nhân cơ hội này thẳng thắn nói lại tình hình cho ba, nói cả chuyện cô đang sống cùng cha của đứa trẻ trong bụng.
Ông Lương nghe xong đương nhiên giật mình, những lại mừng vì có người ở bên cạnh chiếu cố cô, hơn nữa sau đó lại nghe được thái độ của Trạm Diệc Kì với cô, càng thêm cao hứng đến mức thiếu chút nữa thì lệ nóng quanh tròng.
Ông hỏi rất nhiều về chuyện của Trạm Diệc Kì, ông Lương vừa muốn gặp Trạm Diệc Kì vừa không dám mở miệng khiến cô đành mở miệng nói muốn bảo Trạm Diệc Kì đưa ông về.
"Như vậy có phiền không?" Ông Lương có chút cao hứng lại vẫn ý tứ hỏi.
"Không đâu, dù sao thì mai là ngày nghỉ, không cần đi làm mà ba." Cô mỉm cười lắc đầu.
Tính thời gian thì Trạm Diệc Kì chắc cũng đến rồi.
Lương Kỳ Gia chăm chú tìm kiếm xe anh trên đường cho nên không chú ý đến một chiếc xe dừng ở bên đường, tận đến khi người trong xe gọi cô: "Lương tiểu thư." Cô mới đột nhiên quay đầu nhìn lại.
"Tài xế Trần?" Cô có chút ngạc nhiên, "Sao lại là anh tới đón tôi?"
"Trạm tiên sinh bảo tôi tới."
"Vậy Trạm tiên sinh đâu? Ở trên xe à?"
Tài xế lắc đầu.
Vậy thì là do anh có việc gấp không thể bỏ đi hay là vì xế chiều cô không yêu cầu anh đi cùng nên sinh hờn dỗi, mới gọi tài xế tới đón cô? Lương Kỳ Gia nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có thể là nguyên nhân thứ hai.
"Kỳ Gia, con sao vậy?" Ông Lương ở bên cạnh lên tiếng hỏi cô.
Cô lắc đầu: "Ba, con xin lỗi, hình như Diệc Kì vẫn đang bận việc cho nên mới gọi tài xế tới đón con. Để hôm khác con giới thiệu với ba sau được không?" Cô áy náy hỏi.
"Việc này thì có gì phải xin lỗi, sau này vẫn còn cơ hội mà, có phải không?" Ông Lương không để ý, ngược lại còn an ủi cô.
Cô vui vẻ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn tài xế dò hỏi: "Tài xế Trần, có thể phiền anh nhân tiện đưa cha tôi về không?"
"Đương nhiên." Tài xế gật đầu.
"Cám ơn." Cô hướng anh nói lời cám ơn. "Ba, chúng ta lên xe đi."
Vì vậy, tài xế liền lái xe đưa ông Lương về nhà trước rồi mới đưa cô về nhà.
Về đến nhà, ngoài ý muốn thấy trong phòng là sự tĩnh lặng.
Anh còn chưa về sao?
Bật đèn, Lương Kỳ Gia dạo quanh phòng một vòng, quả nhiên không thấy người. Có lẽ anh vẫn đang bận việc nên mới gọi tài xế tới đón cô?
Thật tốt quá! Cô thở ra một hơi, thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất.
Cô biết mình có chút bất an, cũng không dám nói với anh, sợ anh sẽ không để ý tới cô nữa. Từ khi ở chung đều là anh chủ động, mà cô thì quá bị động, nếu như anh thực sự tức giận, không nghe lời cô nói, cô thật sự không biết phải làm thế nào để đến bên anh, trấn an những bất an của anh.
May mắn là không có việc gì xảy ra, anh chỉ là bận việc mà thôi.
Đem đồ đạc trong phòng sắp xếp gọn gàng, cô đi tắm rồi trở lại phòng khách xem ti vi, vừa xem vừa đợi anh.
HBO có một bộ phim khá hay, cô xem đến mê mẩn, tận đến khi hết phim mới nhận ra đã hơn 11h, mà Trạm Diệc Kì vẫn chưa về, thậm chí một cú điện thoại cũng không có.
Sao có thể như vậy được? Liệu có chuyện gì xảy ra hay không?
Không kìm được tâm trạng lo lắng, cô lập tức cầm lấy điện thoại bàn gọi cho anh.
Điện thoại vang khá lâu, đến mức trái tim cô cũng nhảy lên theo mới có người nhận.
"A lô?"
Là giọng của anh. Cảm ơn trời đất.
"Anh đang ở đâu? Vẫn đang làm việc ở công ty sao?" Cô hỏi.
"Đang ở quán bar cùng bạn."
Lương Kỳ Gia lặng người. Cô còn tưởng anh bận việc...
"Cùng đồng nhiệp hay là sếp của em?" Cô không nhịn được hỏi.
"Quý Thành Hạo"
Hóa ra là cùng sếp của cô, mấy huynh đệ bọn họ... Như vậy là không phải vì công việc mà là tiêu khiển rồi.
"Có việc sao?" Giọng anh có chút lãnh đạm.
"Không có gì, chỉ là chờ mãi không thấy anh về nên mới gọi điện hỏi một chút."
"Anh cúp nhé."
"Vâng." Thanh âm của cô mới phát ra, liền nghe thấy tiếng tút tút truyền đến từ bên kia.
Cô cắn nhẹ môi, đem điện thoại để lại chỗ cũ.
Hóa ra anh thật sự đang giận, bởi vì trước đây khi anh cùng với sếp cô ra ngoài đều nói với cô một tiếng, thậm chí còn hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng đêm nay anh lại không buồn hỏi.
Làm sao đây? Mặc dù anh nghe điện thoại, trả lời câu hỏi của cô nhưng có cảm giác không giống như trước kia.
Anh rất tức giận sao? Giận bao lâu đây? Giận đến mức không thèm để ý tới cô nữa sao? Nếu như anh thực sự không thèm để ý đến cô thì cô nên làm gì bây giờ?
Mũi hơi cay, mắt mờ đi, nước mắt không báo trước rơi xuống khiến cô giật mình.
Trước đây khi cùng Tiểu Tuệ nói chuyện phiếm, nói tới việc bị dì khi dễ mà vẫn sống, Tiểu Tuệ đều nói với cô rằng: "Cậu quá kiên cường."
Cô cũng hiểu mình rất kiên cường, ngay cả khi phát sinh tình một đêm, chưa lập gia đình đã mang thai, cô cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt, bình tĩnh chấp nhận sự thật, rất kiên cường. Nhưng vì sao giờ cô lại khóc?
Anh cũng không hẳn là đang tức giận, cũng không chắc là tức đến mức sau này không thèm để ý đến cô nữa, tất cả chỉ là suy diễn của cô, vậy thì cô khóc vì cái gì cơ chứ?
Cố gắng lau đi những giọt nước mắt còn lại trên khuôn mặt, cô giận mình không thể khống chế cảm xúc, lại càng giận mình chỉ mới nghĩ đến việc anh có thể không để ý đến mình đã rơi nước mắt.
Chỉ là nghĩ thôi mà. Rốt cuộc là cô làm sao chứ?
Rất đau đớn. Chỉ nghĩ thôi mà cũng có thể đau đớn như vậy sao? Vì sao chỉ vì một chuyện nhỏ đến vậy mà khóc không ngừng? Chẳng lẽ đây là chứng u sầu tiền sản ư? Nhưng trước đây cô cũng đâu có cảm giác này, chỉ đến giờ phút này, khi nghĩ đến anh có thể không để ý đến mình mà nước mắt như chiếc vòi nước bị hỏng van, tuôn không ngừng.
"Đáng ghét, không khóc nữa!" Cô tự nhủ nhưng căn bản là vô dụng.
Không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cô bực bội tắt ti vi, xoay người bước về phòng ngủ.
Cô tự nhủ rằng chỉ cần ngủ thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần không nghĩ thì nước mắt cũng sẽ không chảy ra, quan trọng nhất là, có lẽ khi cô tỉnh ngủ, tất thảy đều trở về như cũ, mưa tạnh trời quang, sóng êm biển lặng. Anh sẽ không giận nữa, lại càng sẽ không để ý đến cô.
Đúng vậy, chỉ cần tỉnh ngủ thì sẽ không có việc gì.
Nhất định sẽ không có việc gì.
Nhất định.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc