Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái - Chương 264

Tác giả: LeoAslan

Tạm gác qua một bên nỗi hoang mang về chuyện Valentine trắng ngoài tặng hoa hồng trắng ra thì còn phải tặng thêm gì nữa, tôi cho bó hoa vào giỏ xe rồi đạp sang hướng đường Tuyên Quang, nơi có nhà của Tiểu Mai.
- “ Giờ này không biết em có đang giận anh không nhỉ, hì hì ! “ – Tôi cười cười.
Kế hoạch của đêm Valentine 14 tháng 3 hôm nay mà tôi đã dự trù từ lâu sẽ là như vầy, đầu tiên tôi sẽ bất ngờ đến nhà và tặng hoa cho Tiểu Mai, sau đó tôi sẽ chở nàng trên cung đường biển lãng mạn để đến nhà hàng nơi tôi vừa đặt bàn trước. Và hai đứa sẽ dùng bữa tối bên cạnh ánh nến lung linh, và nhìn ra một vùng rộng lớn của biển Đồi Dương ở ngay trước mắt, rồi tôi sẽ đàn cho nàng nghe bài hát mình tập hôm giờ. Sau đó thì hai đứa đi dạo một chút, rồi tôi sẽ đưa nàng về tận nhà.
Ôi… lãng mạn lắm thay, tình tứ lắm thay….. !
Nghĩ đến đâu thì tôi mừng rơn đến đấy, cái mặt cứ ngửa lên trời mà cười hềnh hệch mặc dù đang chạy xe ngoài phố, và hú vía thay… là khi tôi đang chạy giữa chừng thì đột ngột thấy ở phía bên kia đường là Khả Vy và bọn Khang mập cũng đang chạy theo hướng ngược lại :
- Ôi cái đệch….. ! – Tôi vội phóng xe lên lề mà dừng hẳn, mặt ngó vô trong tránh nhìn ra ngoài để khỏi bị nhận diện.
Đợi cho đám bạn đi hẳn rồi thì tôi mới dám chạy xe tiếp, hên thiệt, lỡ bị bắt gặp trong cái bộ dạng như Việt kiều về nước hỏi vợ thế này thì tôi chỉ có nước đâm đầu xuống đất mà độn thổ cho đỡ nhục.
Ngôi nhà có cánh cổng màu đen với hương hoa sữa quen thuộc hiện ra trước mắt, đèn trong nhà đang sáng và cửa khóa bên trong, tức là Tiểu Mai đang có nhà, tôi dừng xe lại và nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ tối một chút, hãy còn sớm chán.
Vừa lẩm bẩm một mình, tôi vừa bắt đầu… bình tĩnh mà run.
- “ Bình tĩnh nào, bình tĩnh……phiu…. ! “ – Tôi hít hà lấy hơi.
Giấu bó hoa sau lưng mình, tôi đưa tay nhấn chuông cổng :
- Kính coong…. !
Tiếng chuông cửa vang lên, ngân dài … run rẩy hệt như tôi lúc này vậy, đang lẩy bẩy bủn rủn cả tay chân.
Ít phút sau, có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà đi ra, và giọng nói nhẹ nhàng đã mê đắm tôi suốt thời gian qua vang lên :
- Ai vậy ?
Tôi không trả lời, vì sợ… bị lộ, đành đưa tay nhấn chuông cửa một lần nữa, dù biết là sẽ gây ra đại họa chưa biết chừng :
- Kính coong…. !
- Nghe rồi, ai vậy ? - Tiểu Mai vừa hỏi vừa lạch cạch mở cổng.
Trước mắt nàng lúc này là một thằng con trai quần áo chỉnh tề, đầu tóc bảnh bao đang đứng chắp tay sau lưng, gương mặt nửa cười… nửa run.
- Anh… gì vậy ? - Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
- À… đến nhà em chứ gì nữa ! – Tôi bối rối đáp.
- Sao anh bảo đi ăn mừng với bạn mà ? – Nàng thắc mắc hỏi, vẻ như lại càng ngạc nhiên hơn khi xung quanh tôi chả có thằng bạn nào cả.
Lấy hết cam đảm và dùng hết bình tĩnh, tôi cố cười thật tự tin và nhã nhặn :
- Ừ thì ăn mừng, nhưng hai đứa mình thôi !
- Em không hiểu ! - Tiểu Mai nghiêng mái đầu, mũi hếch lên giữa đôi gò má thanh tú.
Không trả lời nàng, tôi bước thật nhanh đến gần và thì thầm vào tai nàng:
- Mừng Valentine trắng em nè !
Rồi tôi chìa bó hoa hồng trắng được gói giấy bạc với nơ thắt màu xanh lá cây ra, mỉm cười nhìn Tiểu Mai đang sững sờ vì quá bất ngờ.
- ……!
- Hì………. ! – Tôi gãi đầu cười trừ.
Trước cổng nhà hôm ấy, tôi bối rối chìa bó hoa hồng màu trắng về phía người con gái tôi yêu, gió nhẹ đưa cây lá xào xạc của một hoàng hôn tĩnh lặng, tràn đầy hạnh phúc.
Tiểu Mai cắn môi ngại ngần nhìn tôi đang lúng Pu'ng cười, rồi nàng đưa tay nhận lấy bó hoa :
- Ôi..., em còn tưởng anh quên rồi!
- Quên sao được chứ ! – Tôi mỉm cười đáp.
- Hì, anh… dắt xe vào đi !
- Ừ….. !
Tôi lúng Pu'ng dắt xe vào nhà, lòng thấy hơi có chút gì đó hụt hẫng vì những tưởng Tiểu Mai sẽ mừng vui đến phát khóc mà nhảy xổ vào ôm chầm lấy tôi chứ.
Nhưng tôi đã lầm, bởi khi tôi dắt xe vào cổng, bước ngang qua thì Tiểu Mai đã khẽ khàng nhón chân và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào má tôi.
- Hì…. ! - Tiểu Mai mỉm cười xinh như hoa như ngọc. - Cảm ơn anh !
- ………. !
Khỏi phải nói, tôi hóa đá luôn tại chỗ, ૮ɦếƭ đứng ra vì thần tình ngây dại, hóa ra Tiểu Mai bất ngờ vì tôi một, tôi bất ngờ vì nàng đến mười, tôi tặng hoa, nàng tặng tôi một nụ hôn hững hờ nhưng mà đầy quyến rũ.
Khi đã trấn tĩnh lại rồi, tôi dắt xe vào nhà mà vẫn còn thấy Tiểu Mai đang tủm tỉm cười, gò má nàng thoáng ửng hồng xen giữa màu da trắng như ngọc.
- Hi !
- Cười gì… ? – Tôi bối rối.
- Không có gì, giờ mình đi đâu ? - Tiểu Mai khúc khích.
- À… đi ăn mừng, nói rồi mà ! – Tôi đáp.
- Ở đâu cơ ? – Nàng thắc mắc, tay vẫn ôm bó hoa của tôi.
- Bí mật, he he, một chỗ tuyệt lắm ! – Tôi cười cười.
- Vậy anh đợi em chút ha, em cắm hoa vào bình rồi chỉnh trang một chút !
- Ừ, trang điểm đẹp đẹp vào đấy !
Không dè đáp lại câu nói đùa của tôi là Tiểu Mai cười lạnh :
- Hì, là anh muốn đấy nhé !
Rồi nàng bước lên cầu thang, tôi gãi đầu ngơ ngác và ngồi xuống ghế, lòng tự hỏi tí nữa lại có chuyện gì đây. Vừa đợi nàng vừa lẩm nhẩm mấy hợp âm Guitar trong đầu mà tôi không để ý thời gian đã trôi qua đến gần 30 phút.
- “ Quái, lâu dữ ta ! “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Nhưng ít phút sau thì tôi đã biết lí do tại sao lại phải đợi lâu đến như vậy, đó là khi Tiểu Mai bước xuống cầu thang, lúc tôi đang chuẩn bị gật gù lăn ra ngủ đến nơi.
- Anh, đi thôi ! – Nàng khẽ đập vai tôi.
- Hây dà… sửa soạn gì mà…. Hơ…… !
Tôi quay lại, và chỉ thốt ra được đến đó rồi há hốc mồm ra vì ngây dại trước người con gái đang đứng cạnh lúc này, nghe tim mình ngừng đập vì ngạt thở.
Tôi nói đùa là nàng sửa soạn đẹp đẽ một chút vì bình thường Tiểu Mai vốn dĩ đã xinh đẹp hơn người rồi, thế mà không ngờ hôm nay nàng đẹp quá thể, xinh đẹp không Pu't mực nào tả xiết, hệt như cửu thiên tiên tử lạc xuống phàm trần vậy. Gương mặt thanh tú hôm nay được trang điểm rất kiêu kỳ, hàng mi dài cong vút hiển hiện bên trên đôi mắt lạnh lùng nhưng giàu tình cảm, mũi cao dọc dừa bên cạnh đôi gò má hồng phớt kiêu hãnh, làn môi xinh đỏ hồng, nước da trắng như tuyết được điểm xuyết thêm ở phần cổ là sợi dây chuyền màu bạc lấp lánh. Bộ áo váy trắng hồng quý phái nhưng cũng cách điệu không kém, ôm vừa dáng ngọc thanh mảnh dịu dàng. Và hơn hết nữa, hôm nay Tiểu Mai không cột tóc xõa hờ mà nàng để suôn dài, bên trên có đính một chiếc kẹp tóc màu bạc có hình dạng chiếc nơ thon dài như các nữ tư tế ở đền thờ thần tại Nhật Bản.
Vẻ đẹp này, vừa ma mị vừa huyễn hoặc, vừa quý phái lại vừa thánh thiện, khiến người khác nảy sinh cảm giác vừa yêu mến vừa ngưỡng mộ.
- Hì ! - Tiểu Mai môi hồng ánh lên, tủm tỉm cười nhìn tôi đang đờ người ra vì ngây dại.
Mất mấy giây há mồm đớp không khí, tôi ngáp ngáp cố ngậm miệng lại :
- Em… đẹp quá !
- Tiểu nữ cảm ơn ! – Nàng khúc khích.
- Thật đấy… ! – Tôi thở phập phồng.
- Đi thôi, chàng ! – Tiểu Mai đập vai tôi. - Cứ khen mãi vậy, ngại đấy !
- À… ừ… !
Tôi vội vã gật đầu rồi bước chân ra phía cổng, vừa đi vừa nghĩ Tiểu Mai xinh đẹp quá thể, đi cạnh thằng bần như tôi, càng nhìn càng thấy tôi lùi xùi, thật là… ấm ức. Thế này thì phải chạy Lamborghini, hay tệ tệ cũng là Audi mới rước nàng được, chứ con xe đạp cùi mía này thì….
Hức…. !
Tiểu Mai khóa cổng nhà lại rồi ngồi lên yên sau xe tôi, nàng ngồi một bên, tay còn lại vịn khẽ vào hông tôi :
- Mình đi đâu vậy anh ?
- À….hả ? – Tôi vẫn còn thần hồn điên đảo.
- Em hỏi giờ mình đi đâu vậy ? – Nàng nhắc lại.
- À… cứ để anh chở đi ! – Tôi đáp.
Cung đường biển quen thuộc chạy dài ra mãi đến Đồi Dương, mọi khi tôi trông nó dài quá chừng mà hôm nay cảm giác như ngắn ngủn. Hay phải chăng vì được chở người đẹp sau lưng, nên tôi chỉ muốn đường đi dài ra mãi mãi ?
Dọc đường, tôi đâm ra nửa hãnh diện, nữa hơi bị khó chịu vì mấy đứa con trai chạy kế bên, nít ranh có, cùng tuổi có, người lớn cũng có, ai cũng nhìn đăm đăm Tiểu Mai, như thể lần đầu tiên được thấy người đẹp vậy. Thành thử ra, lúc thì tôi chạy nhanh lên để thoát khỏi họ, lúc thì chạy chậm lại để họ lố đà bỏ đi luôn.
Tiểu Mai nhận thấy sự lạ đó, nàng cười cười hỏi tôi :
- Anh sao thế ?
- Tụi nó… nhìn kìa ! – Tôi khó chịu đáp.
- Kệ chứ ! – Nàng nói tỉnh như không.
- Uầy… !
Xuống đến biển Đồi Dương, tôi không chạy thẳng mà quẹo phải rồi cứ thế mà chạy vô luôn sảnh ngoài rộng lớn của khách sạn Đồi Dương. Người bảo vệ thấy hai đứa tôi thì hơi ngần ngừ, bởi lẽ chắc nguyên bãi giữ xe toàn xe con xe máy, chỉ mỗi tôi là cho chiếc xe đạp đi vào.
- Gì vậy, anh ? - Tiểu Mai thắc mắc.
- Cứ đi theo anh ! – Tôi mỉm cười trấn an nàng rồi kéo tay đi thẳng vào trong.
Đi thang máy lên đến tầng 3, nơi có sảnh thượng nhô ra bên ngoài bờ biển được dùng làm nhà hàng thì tôi hỏi chị tiếp tân :
- Bàn của Trí Nam đặt trước ở đâu vậy chị ?
- À, em đi theo chị !
Tôi nắm tay Tiểu Mai đi theo chị tiếp tân, chốc sau thì hai đứa được dẫn đến một chiếc bàn tròn có để sẵn biển tên của tôi, và ở cạnh cửa sổ, chỉ cần nhìn ra là có thể bao trọn tầm mắt một vùng biển đêm lấp lánh. Nhà hàng hôm nay vắng khách, khi tụi tôi bước vào thì chỉ có một gia đình đang dùng bữa.
- Ngồi đi em ! – Tôi kéo ghế ra mời Tiểu Mai.
Vẻ như vẫn chưa hết ngạc nhiên, Tiểu Mai tròn mắt nhìn tôi như thể lâu quá rồi mới gặp. Nhưng tôi vẫn làm bộ thản nhiên như không, cầm lấy hai thực đơn trên bàn :
- Em gọi món đi, rồi nói sau !
Hai phần bít tết đúng nghĩa được gọi ra, và… kèm theo món cacao nóng, vì Tiểu Mai khước từ chai Sting dâu của tôi, nàng cho rằng ra nhà hàng mà gọi nước ngọt thì hơi kì cục. Và tôi cũng từ chối luôn cái vụ ông bồi bàn cứ đứng cạnh chờ xem tụi tôi có gọi món nữa không, dù thật ra tôi biết ông này đang nhìn Tiểu Mai chăm chú.
Khi người bồi bàn quay đi thì Tiểu Mai mới thì thầm hỏi tôi :
- Anh sang quá vậy, em không ngờ đó !
- Ủa ? Anh tưởng em ở Nhật thì đi nhà hàng thường xuyên chứ ! – Tôi thắc mắc.
- Thì cũng có, nhưng là đi với gia đình, chứ học sinh ai lại vào nơi này, đắt lắm ! – Nàng tiếp lời.
- Không sao, lần đầu thì anh tới đây cũng là đi với ba mẹ thôi, đây là lần hai. Em yên tâm đi, còn nhớ cu Bột chứ ?
- Ừa, cháu anh, tròn lẳng, trắng bóc, dễ thương, hì !
- Ba của nó là người quen nhà anh, hiện đang quản lí nhà hàng này nè, tụi mình được giảm giá một nửa lận !
- Ra vậy, em còn tưởng anh vừa trúng số chứ, hì hì !
Thật tình là tôi đang dóc tổ với Tiểu Mai, bởi làm gì có chuyện giảm giá một nửa ở đây, tôi chỉ nhờ anh Hải vụ đặt bàn thôi, chứ tiền thì tôi tự móc tiết kiệm ra hơn cả năm nay, cộng thêm tiền lì xì Tết cũng được kha khá. Coi như xong bữa này là đi tong đôi giày thể thao hàng hiệu tôi định mua, nhưng cũng không là gì, miễn Tiểu Mai vui là được.
- Mà sao anh tìm mua được hoa hồng trắng hay thế ? Hôm trước em đi chợ, cũng tìm mua về cắm hoa mà có thấy đâu ? - Tiểu Mai thắc mắc.
- Ôi xời, chuyện nhỏ, anh mà đã làm là ra ngô ra khoai ! – Tôi phất tay, cố xóa đi hình ảnh bị con nhỏ Minh Châu ăn *** nguyên buổi chiều.
- Sao anh không nói cho em biết trước ?
- Uầy, phải bí mật vầy mới vui chứ, đúng không ?
- Em tưởng anh quên, ngồi rầu rầu ở nhà, hì !
- Yên tâm, ngày quan trọng sao mà quên được, em cứ khéo lo !
- Hì, mà anh đi thế này, bạn bè có nói gì không ?
- Tụi nó biết đâu mà nói, anh lẻn đi mà !
- Rồi mai lên trường tính sao ?
- Chuyện gì của ngày mai, thì để mai tính, hén ?! Đồ ăn ra rồi kìa !
Thức ăn được dọn ra trên bàn, hai dĩa bít tết đúng kiểu phương Tây, và bàn ăn lúc này hệt như trong phim tình cảm, vừa ấm cúng, vừa lãng mạn với lẵng hoa ở giữa và ánh nến cạnh bên. Ít phút sau, tôi được đích thân Tiểu Mai cắt dùm món bít tết cho mình, vì chả hiểu sao tôi cứ lóng nga lóng ngóng :
- Thôi, để anh cầm lên ngoạm cho rồi !
- Nói bậy, nè, anh cầm dao tay phải, nĩa tay trái, cắt phải theo đường cơ của mẩu thịt !
- Ế ế, có nhà hàng có Piano với Guitar nữa kìa em !
- Ăn đi rồi tính !
Dĩa bít tết khá nhỏ, tôi ăn một loáng đã gần hết, nhìn sang Tiểu Mai thì thấy nàng ăn ít như mèo, vẫn nhẹ nhàng quý phái, cho từng miếng nhỏ vào miệng, nhìn môi hồng nhỏ xinh mà tôi chỉ muốn… cắn một cái.
- Anh là hay nhìn lén lắm nhé ! - Tiểu Mai bất chợt mỉm cười.
- Có đâu…. ! – Tôi đánh trống lảng rồi vội trớ qua chuyện khác.
- Mà nè, em thấy nhà hàng này ra sao ? Được không ?
- Cũng được, món ăn bình thường, nhưng phong cảnh thì rất đẹp !
- Ừ, nhà anh cũng thích chỗ này lắm, hồi trước ba mẹ anh cũng ngồi ở bàn này nè !
- Còn anh thì ngồi đâu ?
Tôi gãi đầu cười thú nhận :
- Anh với ông anh ăn mới có một chút thì rượt nhau chạy giỡn chí chóe rồi, ngồi gì được, lúc đó còn nhỏ mà. Với lại hồi đó……
Cứ thế, Tiểu Mai tựa cằm âu yếm nhìn tôi và lắng nghe chuyện ấu thơ của tôi, từ vụ giả chữ kí làm nàng cười ngặt nghẽo, hay đến vụ tôi đi chơi về bị đòn, cố mặc thêm hai ba lớp quần vô, đủ thứ chuyện trên đời, mà chuyện nào tôi kể cũng làm Tiểu Mai thích thú. Nhìn gương mặt xinh đẹp băng sương nguyệt lãnh ngày nào đang kề cận mình, tôi cảm thấy tim như ngừng đập, và chỉ muốn những lúc như thế này sẽ luôn kéo dài ra vô tận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc