Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái - Chương 137

Tác giả: LeoAslan

- Ê, dậy, dậy mậy, sắp tới rồi kìa ! – Ông anh tôi đập vào vai lay tôi dậy.
- Oáp…ớ.…hả… ? – Tôi há mồm ngáp ngáp như cá đớp không khí, cuốn sách đậy trên mặt trôi tuột xuống dưới ghế.
- Ớ cái đầu mày, dậy, tới Phan Rang rồi ! – Vừa nói, ổng vừa vả vô mặt tôi đôm đốp.
Chẳng đợi ổng vả đến lần thứ ba ( thật ra là vì vả vào mồm liên tục những 2 lần thì đau quá ), nghe đến hai từ “ Phan Rang “ thì tôi choàng tỉnh, dụi mắt nhìn ra cửa sổ. Qua tấm kiếng xe trắng nhờ, khung cảnh quen thuộc của quê nội hiện ra trước mắt, những dãy nhà cổ kính mọc san sát nhau, những hàng cây trứng cá xanh um chạy dài tăm tắp. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 2 giờ 30 phút chiều.
- Ai xuống cây xăng thì chuẩn bị đồ đạc nhe ! – Giọng người phụ xe vọng lên phía trước.
- Mày xách hai cái ba-lô đi ! – Ông anh tôi lục tục đứng dậy.
- Hả ? Chứ đại ca xách gì ? – Tôi sửng sốt.
- Tao trả tiền xe, tay đâu mà xách, cãi ông tát vỡ mồm ! - Ổng quắc mắt sừng sộ rồi rút ví ra.
Chiếc xe khách 14 chỗ đỗ cái xịch trước cây xăng quen thuộc ở đầu chợ tỉnh, tôi khệ nệ vai đeo balô tay xách nách mang bước xuống xe, ông anh bá đạo nhảy tót xuống đằng sau.
Cảm giác sau 3 giờ đồng hồ ngồi trên xe bon bon cả buổi và giờ bước xuống mặt đất luôn làm người ta thấy như túng chân và tê đi, tôi mất vài sát na mới lấy lại cảm giác của “ song cước “, nhìn quanh quất rồi chầm chậm bước đi.
Phan Rang quê nội vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ hệt như một năm trước khi mà hai đứa tôi đứng tại đây đón xe về lại Phan Thiết, nắng vẫn gay gắt và có phần oi bức, những cây trứng cá mọc rải rác quanh các gian hàng tạp hoá bày tràn lan ra lề đường, cành lá sum xuê trĩu quả nhưng lặng thinh và lãnh cảm với những làn gió nhè nhẹ. Tạo vật thanh bình và yên tĩnh, đó là điều duy nhất mà bao giờ về Phan Rang tôi cũng cảm nhận được.
- Đưa cái balô cho tao, giờ đi đường nào về ? – Ông anh tôi hỏi.
- Đi qua xóm Trên về cho lẹ ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm vì san bớt được một cái balô nặng ình ịch.
- Xóm Trên ? - Ổng hỏi lại vẻ nghi ngại.
- Có sao đâu huynh, thằng Phệ chuyển nhà lâu rồi mà ! – Tôi nhún vai đáp.
- Ừm, tí ốm đòn là tao Gi*t mày à nha ! – Ông anh thè lưỡi.
Tôi lắc đầu ý bảo không sao, dốc lại cái balô trên vai và bước đi theo lối vào của xóm trên, đĩnh đạc và đường hoàng. Bao giờ cũng vậy, cảm giác của một người cháu xa quê nội luôn làm tôi cảm thấy mình như trưởng thành hơn mỗi khi trở về, và giờ đây tôi cũng khác hẳn với một năm trước, ung dung tiến vào lãnh địa xóm Trên mà không sợ gì sất. Ngang qua quầy chè dưới gốc me tây của cô Út hàng xóm, tôi gặp lại những người quen mà từ nhỏ đã ngày nào cũng chạm mặt.
- Cháu ông Bảy về kìa !
- Chà, hai thằng nó lớn tướng quá !
- Về chơi hè à hai đứa ?
Tôi nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu chào lễ độ lại với họ, rồi bằng một động tác bắt chước những người đã trưởng thành, tôi vươn tay ra cho tay áo trôi lại phía sau, khẽ húng hắng hỏi ông anh :
- Ngang qua nhà Lyly há đại ca ?
- Ờ, về quê rồi, thủ lĩnh xóm Giữa nói gì tao nghe đó chứ biết sao giờ ! – Ông anh tôi chép miệng.
- Đại ca cứ nói thế, hề hề ! – Tôi khoái chí tử khi được nghe chính miệng ông anh bá đạo tôn mình lên làm thủ lĩnh xóm Giữa.
Thật ra nếu là một năm trước thì có cho vàng thủ lĩnh xóm Giữa cũng chả dám mò mặt vào lãnh địa xóm Trên, nhưng vì thằng Phệ đầu lãnh đã chuyển nhà sau trận ác chiến “ Tam đại thế gia “ năm rồi nên tôi mới an nhiên đi lối tắt dẫn về nhà nội, và cũng một phần là tôi… muốn chào Lyly trước.
Không ngoài dự đoán, đến đầu ngõ chúng tôi đã thấy Lyly đang ngồi đọc sách ở hiên nhà, nghe tiếng chân sột soạt đến gần, cô ấy nhướn cặp mắt sau đôi kính cận dày cộm lên và khẽ nói như reo :
- A, anh P, …. anh N !
- Chào em, tụi anh về nghỉ hè, vẫn còn thích đọc sách à ? – Ông anh tôi tươi cười hỏi.
Lyly đứng dậy mở cổng, đon đả mời hai thằng tôi vào nhà chơi, nhưng lão anh tôi chỉ tế nhị từ chối và đứng bên ngoài trò chuyện xã giao mấy câu.
Tôi mỉm cười nhìn cô bạn thanh mai trúc mã năm nào giờ đã lớn thành một thiếu nữ xinh đẹp mà bất cứ thằng con trai nào khác cũng phải mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu chỉ xét riêng về độ duyên dáng ( dĩ nhiên là khi Lyly đã tháo cặp kính cận ra ) thì tôi đồ rằng cô ấy cũng xinh xắn không kém Khả Vy là bao, và có lẽ chỉ xếp sau Tiểu Mai mà thôi. Cả 3 nàng không ai giống ai, Tiểu Mai xinh đẹp thuần khiết và quý phái, Khả Vy dễ thương và hoạt bát, Lyly trầm tính ít nói nhưng mang nét đẹp dân dã cùng mộc mạc. Mái tóc đen huyền xoã dài vắt ngang một bên vai, nước da trắng ngần cùng làn môi đỏ thắm, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như mặt nước hồ thu khiến cho ngay từ nhỏ Lyly đã là mục tiêu kết bạn cả kết đôi của hết thảy con trai trong xóm Xe Bò.
- Anh N… vào chơi ! – Lyly ngượng ngập nhìn tôi.
- Hì, gọi N được rồi, giờ mình phải về, chiều gặp ! – Tôi gật đầu cười.
- Vậy nhé, giờ bọn anh về, chiều em với thằng Mén qua chơi hen ! – Ông anh tôi nháy mắt rồi bước lại ra cổng.
- Dạ, hai anh về ! – Lyly khẽ cúi chào, tay vẫn cầm quyển sách đang đọc dở.
Chào tạm biệt Lyly, hai thằng tôi rẽ vào khúc quanh tiến về xóm Giữa :
- Con bé ngày càng xinh mày nhỉ, thằng Mén tốt số thiệt ! – Ông anh tôi cười ươi rói.
- Hờ hờ, nhờ đệ tác thành ấy chứ ! – Tôi vênh mặt đáp, tuy hơi cảm thấy trong lòng có điều gì đó hụt hẫng và nuối tiếc.
- Tác con khỉ, mày chậm chân hơn cu Mén thì chịu thôi ! - Ổng trề môi chế giễu nhưng rồi lại nheo mắt nhìn tôi cười đểu. – Cơ mà nhờ vậy mày mới quen được bé Mai, chả phải xinh hơn Lyly nhiều là gì, hề hề, cái thằng, thiệt là có tiền đồ đó !
- Thôi huynh, em lạy huynh, đừng đốt nhà em nữa ! – Tôi rụt cổ khi nghĩ đến Vy.
- Hơ, vẫn còn quen với em Vy mà, cái thằng mắt không tròng, không có tương lai ! – Ổng phản pháo ngay tắp lự, dù rằng trước đó còn tí tởn khen tôi là tiền đồ tươi sáng
Tôi chỉ biết bịt tai làm ngơ, chứ gân cổ lên cãi lại thì chỉ tổ thiệt thân, dẫu sao thì ổng có nói gì đi nữa tôi cũng chỉ chọn Khả Vy mà thôi.
Nhà nội tôi là một căn nhà 2 tầng khá khang trang nằm ngay sau lưng vườn cây của Uỷ Ban Phường, giữa con đường mòn nối liền 3 lãnh địa trong xóm Xe Bò. Bóng mát từ hàng dừa trong đình làng vẫn phủ xuống mát rượi cả con đường, tôi cảm khái nhìn cảnh vật xung quanh tựa hồ như chẳng có gì thay đổi. Bao giờ cũng vậy, thanh bình và yên tĩnh là cảm giác tôi luôn thích thú thưởng thức ở quê nội.
Tôi đẩy cánh cổng sắt có nhiều thanh chắn ngang màu xanh lục quen thuộc sang bên và bước vào nhà, ông anh khệ nệ vác ba lô phía sau :
- Chu choa, hai đại ca về nghỉ hè đó à ! – Cô Ba từ trong bếp nhìn ra.
- Dạ, tụi con mới về ! – Tôi nói như reo.
- Chào cô, ủa có mình cô ở nhà thôi hả ? – Ông anh tôi thảy cái balô xuống nền gạch.
- Ừ, tí nữa mọi người mới đi làm về, hai đứa rửa mặt cho mát, đã ăn gì chưa ? – Cô Ba tay cầm cái đũa bếp đang nấu dở bước ra ngoài.
Mọi người sắp đi làm về ở đây là ý chỉ chồng cô Ba, người bác mà bọn tôi từ nhỏ đã gọi bằng Bố, và cô Bé mà từ nhỏ đã hay dẫn bọn tôi đi ăn chè. Nhà nội tôi có tổng cộng 11 người con, hơn nửa trong số đó đã lập gia đình và định cư ở nhiều nơi khác, ba tôi là một ví dụ, ông vào Phan Thiết lấy mẹ tôi và lập nghiệp luôn ở đó. Và cứ mỗi mùa hè, khi còn bé thì ba tôi lại dẫn hai thằng con về chơi, sau này bọn tôi lớn hơn thì được đặc cách tự thân về quê luôn, nói là tự đi cho oai chứ thực ra chỉ là đặt vé xe sẵn rồi phốc lên ghế nằm ngủ một giấc mở mắt dậy là đã thấy ngay bến đỗ xe ở cây xăng quen thuộc.
- Lên lầu cất đồ đi rồi xuống dưới tắm rửa, hai đứa bây ăn cơm trước hay đợi cả nhà về luôn ? – Cô Ba hỏi.
- Dạ đợi cả nhà cho vui, chứ đi xe về tụi con cũng không đói lắm ! – Ông anh tôi trả lời.
- Ừm, vậy lên lầu sắp xếp đồ đạc đi, cô nấu gần xong rồi ! – Cô Ba nói rồi đi vội ra sau bếp dòm chừng nồi cá ngừ kho đang sôi sùng sục.
- Ớ… lại cá ngừ kho ớt à cô ? – Tôi há hốc mồm.
- Ừ, biết hai đứa bây về nên cô nấu cho đấy ! – Cô Ba nói.
- Cho ít…ít ớt thôi nha cô… ! – Tôi méo xệch cả miệng.
- Ít làm gì, cay thiệt cay ăn mới ngon ! – Nói rồi ông anh tôi cốc đầu cái cốc.
Sở dĩ nghe đến cá ngừ kho ớt tôi đâm ra uý kị là vì tôi từ xưa đã đặt biệt danh cho món này là “ nồi cá kho huỷ diệt “ , nguyên do vì nhà nội tôi có truyền thống ăn cay rất kinh khi*p. Tôi nhớ có một mùa hè tầm lớp 4 -5 gì đấy, trưa hôm đó trời cũng nóng như mọi khi. Và cô Ba xới cho tôi tô cơm măng kho kèm cá ngừ kho ớt, nhìn thì thấy màu đỏ ánh lên trông hấp dẫn vô cùng. Nhưng khi ăn vào thì thôi rồi, tôi chạy xoắn cả lên mà tìm nước uống liên tục, chỉ vì cả măng lẫn cá đều thuộc hàng siêu cay, nước mắt nước mũi tôi chảy ra sì sụt. Và y như rằng chốc sau là mắt tôi chuyển sang màu đỏ, mãi đến chiều khi tôi tọng gần 3 bình nước to tổ chảng thì đôi mắt mới trở lại bình thường. Kể từ đó, tôi đặt tên cho món cá ngừ kho ớt này là “ nồi cá kho huỷ diệt “, ăn vào muốn tự phát nổ luôn.
Hai thằng tôi xách balô đi lên lầu trên, tôi đưa mắt nhìn gian phòng quen thuộc, vẫn cái lan can bám bụi, chiếc bàn đá dùng để ủi đồ, khung cửa sổ mà nhìn ra là thấy ngay 2 cây dừa đang rì rào toả bóng mát xuống hiên nhà.
- Cất đồ xong rồi ra thắp nhang, mầy ! – Ông anh tôi bắt đầu thoát y vũ.
- Biết rồi huynh ! – Tôi gật đầu.
Hai thằng tôi đứng trước bàn hương, nhìn lên di ảnh vẫn mang nét cười hiền từ của ông bà nội, tôi cầm nén hương và bật quẹt ga, rồi kính cẩn thắp lên lư :
- Dạ thưa nội, tụi con về hè chơi nè !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc