Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái - Chương 109

Tác giả: LeoAslan

Tôi thở dài đánh thượt, quay sang nhìn K mập :
- Rốt cuộc là tao đã làm đúng hay sai ?
- Sao mày hỏi tao ? Đúng sai thì tự mày phải biết chứ !
- Èo, tao không biết nên mới hỏi mày !
- Ừm….tao thấy mày đâu cần ai phải trả lời dùm nữa, tự mày đã biết rồi !
K mập quệt mũi trầm ngâm nói, tôi lặng thinh chẳng nói gì, và hiểu ý của nó đang muốn ám chỉ điều gì.
- Nhưng mày phải có trách nhiệm với điều mày đã chọn ! – K mập tiếp lời.
- Là sao ? – Tôi ngơ ngác.
- Là mày ko có cơ hội để chọn lại lần nữa đâu ! – Nó nhún vai đáp.
- Ừm, thì tao cũng biết thế ! – Tôi nói trống không.
- Thôi, anh nể chú, tình huống đó mà còn tỉnh táo được vậy thì tao bái phục, mày chọn đúng rồi đấy ! – Thằng K vỗ vai tôi nói.
Tôi biết, K mập cũng chẳng hơn gì tôi trong chuyện tình cảm, mọi thứ nó nói cũng chỉ cốt để an ủi thôi, nhưng dẫu sao có bạn bè vẫn hơn, vẫn chia sẻ được. Nói ra hết rồi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào tâm trạng đè nặng đêm qua, may phước là tôi còn có chiến hữu, còn có huynh đệ.
Và rồi tôi giật thót cả người :
- “ Vậy thì Tiểu Mai có ai bên cạnh chứ ? “
Thế là tôi lại ôm mặt sầu đời đi vào lớp, nhìn thấy Tiểu Mai gấp sách vở, khoanh tay nhìn ra hàng tre trúc xanh mướt ngoài cửa sổ, tôi….chỉ ước gì mình có thể ôm chầm lấy nàng, dẫu chỉ….xác định là bạn bè.
Những cảm xúc ngày đó tôi ko thể định hình được, đến tận bây giờ khi viết những dòng này, tôi cũng chẳng thể nào lột tả được cảm xúc nội tâm giằng xé ngày đó ra làm sao cho các bạn hiểu.
Một nửa tôi muốn được ôm Tiểu Mai vào lòng, vỗ về và an ủi nàng.
Nhưng nửa còn lại, tôi chỉ muốn tránh thật xa nàng, càng xa càng tốt, để tôi không phải đối diện với một thằng N nào khác nữa, không muốn phải tự vấn mình vào buổi đêm nữa.
Tôi lững thững đi về chỗ ngồi, thở dài đau khổ, giá như thời gian có thể quay trở lại !
Vì tôi biết, trong tôi lúc này đã định hình được tình cảm với Tiểu Mai là như thế nào, hoặc giả là qua sách báo hay phim ảnh, hoặc là qua bản năng tự cảm nhận, tôi nhận thức được rằng tình cảm của tôi đối với Tiểu Mai tuyệt đối không phải là bạn bè, nhưng cũng không phải là tình cảm lứa đôi.
Tôi chỉ thích mỗi mình Vy, vậy thì cớ sao lại không nguôi nghĩ đến Tiểu Mai ?
Cái gì của tôi, tôi không phủ nhận, nhưng cái gì không phải của tôi, tôi tuyệt đối không thừa nhận. Đối với tôi, nghĩ đến tình cảm trai gái là tôi thấy ngay nụ cười của Vy, tôi không chê trách được em ấy ở điểm nào cả. Nhưng Tiểu Mai lại ở một phạm trù khác mà tôi không giải thích được, chỉ đơn thuần là những tách trà đào, hay giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên nhẫn lúc dạy đàn, lại làm cho tôi nhớ mãi khôn nguôi, và hơn hết thảy là bây giờ tôi lại cảm thấy như đã mất mát đi rất nhiều điều kể từ đêm qua.
Cảm giác muốn bù đắp cho một người mà ta có tình cảm, nhưng lại bị giằng xé bởi một người khác không dễ chịu chút nào, không nghĩ đến thì thôi, nhưng đã nghĩ tới là tôi lại thấy như điên lên vì càng nghĩ càng ko có lối thoát, đến độ tôi muốn đập phá mọi thứ, tôi muốn mọi người nghĩ tôi là 1 thằng điên, muốn xung quanh biến mất, muốn đây là ngày tận thế.
Cứ thế, tôi miên man nghĩ suốt buổi, không ý thức được rằng mình đang phạm sai lầm, thầy Hoá đang nhìn tôi lom lom từ trên bục giảng.
- N, em có nghe tôi giảng bài không ?
Tôi lúc này đang ước gì mình là áng mây trắng tự do tự tại lững lờ trôi trên bầu trời, chẳng phải phụ thuộc vào điều gì cả.
- Ê…thầy kêu mày kìa !
- Đứng dậy mau, cái thằng này !
K mập và thằng L cúi đầu xuống mặt bàn, to nhỏ nhắc khéo, nhưng tôi nào có nghe gì đâu chứ !
- N, em đứng dậy ngay cho tôi !
Và ngay lập tức K mập thụi cho tôi một nhát thật lực vào hông, tôi ngớ người sực tỉnh, nhưng hãy còn hùng hổ lắm.
- Tổ bà mày, làm gì đấy ? – Tôi quắc mắt sừng sộ, quên mất mình đang trong tiết học.
- Ơ….cái thằng, thầy kêu mày kìa ! – K mập nhăn mặt nói the thé.
Tôi sững người giật mình nhớ ra, và ngay phút chốc thấy ngay mình đang đứng, xung quanh đám bạn há hốc mồm nhìn phút giây hổ báo vừa rồi của tôi.
- Em có nghe tôi gọi không đấy ? – Thầy cau mày nói.
- Dạ…dạ có ! – Tôi lắp bắp đáp.
- Có sao ko đứng dậy ngay mà lại đợi bạn nhắc ? – Thầy lừ mắt nhìn tôi.
Và tôi bối rối nói ra ngay câu tiếp theo như phản xạ, rồi nhận biết ngay tức khắc cái phản xạ đó là sai lầm :
- Dạ…dạ em hơi mệt trong người !
Nếu một ngày, bạn bắt gặp 2 học sinh giỏi trong lớp của mình, và hai đứa đồng loạt cùng lơ đễnh ko nghe giảng bài, và khi được gọi tên đều nói mình bị bệnh, tệ hơn đó lại là 1 nam 1 nữ, thì bạn sẽ nghĩ ra sao ?
Tôi biết suy nghĩ đó như thế nào, và tôi cũng biết chúng bạn trong lớp cũng nghĩ y chang vậy, vì nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.
- “ Hai đứa này sao mà bệnh đồng loạt thế ? Hay là giận nhau gì đó rồi đây ? “
Chốc sau, tôi đã có tên trên bảng phong thần, trong sổ đầu bài đỏ chót tên tôi và Tiểu Mai, đều cùng một lí do là lơ đễnh trong giờ học. Và cam đoan rằng nếu người ngoài ko biết gì nhìn vô sổ, hẳn là sẽ nghĩ hai đứa tôi đang ngồi cạnh nhau.
Cả lớp nhận ra, tôi nhận ra, và Vy cũng nhận ra, tan học ra về, em ấy trầm tĩnh ngồi sau xe, tôi cảm nhận được ánh mắt dò xét từ sau lưng nhìn đến.
- Hôm nay N sao vậy ?
- À…có gì đâu !
- Ko có gì sao lại không nghe giảng, vào sổ đầu bài kìa thấy không ?
- Ừm….lúc đó đang nghĩ từa lưa ấy mà !
Tôi nói trớ đi như mọi lần, và điểm yếu lại xuất hiện, vì khi nói dối tôi chẳng bao giờ nhìn thẳng, lúc nào cũng lắc đầu liên tục, và Vy hiểu điều đó.
- Xạo, nghĩ gì mà tập trung đến nỗi không nghe thầy gọi chứ ?
- Thì….nghĩ tào lao ấy mà, ai dè tập trung quá thôi !
Tôi khó chịu đáp, chẳng muốn bị hỏi cung lúc này chút nào, tâm trạng đã đang ko tốt rồi mà cứ liên tục bị nói xỏ vào.
- Hơ, nhưng mà nghĩ gì ?
- ……… !
Tôi chơi bài im lặng là vàng, hi vọng mình ko nói gì thì Vy sẽ nản và chẳng hỏi gì thêm nữa. Nhưng tôi đã lầm giác quan nhạy bén thứ 6 của con gái, đó là linh cảm.
- N với Mai có chuyện gì đúng không ?
Tôi sững sờ bất động, chẳng dè Vy lại hỏi thẳng như vậy, và ác nỗi là lại hỏi đúng.
- Sao đấy ? Nói đi chứ !
Tôi dừng xe lại, trơ mặt ra ngay giữa đường, nhất thời chẳng biết nói sao cho phải.
Thú thật, đó là lần đầu tiên tôi muốn bỏ Vy lại giữa đường để được yên ổn 1 mình với mớ suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu, chứ chẳng muốn bị hỏi như xoáy vào não nữa !
Còn chưa đủ hay sao, chưa đủ căng thẳng hay sao mà tôi giờ lại sắp phải đối mặt với một cuộc hỏi cung nữa chứ. Suốt cả đêm qua không ngủ giờ đã làm đầu óc tôi cứ giật tưng tưng trong đầu, chỉ thật sự muốn yên tĩnh một mình chứ chẳng hề mong bị dò xét như thế này một chút nào.
Sao Vy lại không hiểu cho tôi chứ ? Ít ra cũng phải nhìn thái độ mà biết rằng tôi đang không ổn chứ, con trai chứ có phải con gái đâu mà cái gì cũng có thể kể huỵch toẹt hết ra. Nhất là tôi đã hết lòng với Vy, tự tay cắt đứt với Tiểu Mai, cắt đứt tình cảm mà tôi đã quá muộn để nhận ra, vậy còn chưa đủ hay sao mà cứ thích tra tấn tinh thần tôi vậy ?
Tôi chỉ muốn yên tĩnh, tôi cần yên tĩnh… !
- N nói rồi, không có chuyện gì cả !
- Nói dối, ai nhìn vào cũng biết là giữa N với Mai đang có chuyện gì đó, chứ không thì chẳng thể nào lại trùng hợp như vậy được !
Vy lắc đầu nói trách, ánh mắt nhìn tôi như thể đợi tôi thú nhận tất cả, như mọi lần.
- Ở đâu ra cái chuyện vớ vẩn đó ? Nhảm thật !
- Vy nói thì N bảo là nhảm à ?
- Hơ, N nói điều Vy đang nói là nhảm đấy, là vô căn cứ !
- Cái gì vô căn cứ ? Điều gì ?
Giọng Vy đã bắt đầu gay gắt, và tôi lừ mắt hít một hơi thật sâu.
Tôi đã chấm dứt tất cả vì em rồi, tôi làm mọi thứ rồi, vậy mà bây giờ sao cứ buộc tôi phải nói đi nói lại cái chuyện mà tôi cảm thấy đau đớn vậy ?
- N nói, N với Mai, không hề có chuyện gì cả ! – Tôi gằn giọng.
- Ai biết được ! – Vy bĩu môi lắc đầu.
- Nhắc lại 1 lần nữa, đây là lần cuối, N với Mai tuyệt đối là bạn, không hơn, không kém ! – Tôi nghiến răng nhấn nhá từng từ một, và từng lần nhấn nhá là từng ấy lần tôi tự đâm vào tim mình.
Đau nhói….. !
- Vậy thì tại sao bữa nay hai người đồng loạt vào sổ đầu bài ? Hai người học giỏi mà, hay tự tạo chuyện để được chú ý, ghép đôi cùng nhau ?
- Đó là ngẫu nhiên, là trùng hợp !
- Chẳng tin, trong lớp chẳng ai tin cả !
Tôi thở hắt ra lắc đầu não ruột, cảm thấy đầu óc quay cuồng :
- Chuyện tình cảm, nhiều người không tin cũng chẳng bằng chính người trong cuộc cũng không tin !
- Là…là sao ?
Vy thẫn thờ hỏi, nhưng tôi đã chẳng buồn trả lời nữa, lặng thinh đạp xe đi thẳng.
- Sao vậy ?
- …………….. !
Tôi không để tâm nữa, mệt rồi, mặc kệ, muốn nghĩ sao thì nghĩ.
- Này, nói gì đi chứ, im ru à !
- ……… !
Nhưng tôi vẫn lặng yên không quay lại, chốc sau Vy đập vào vai tôi, dịu giọng nói :
- Đầu đá, sao đó ?
- ……. !
Hồi lâu không thấy tôi trả lời, Vy đâm bực “ Hứ “ một tiếng rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa, bầu không khí giận hờn phủ lên cả hai.
Lần đầu tiên hai đứa đi cùng nhau mà im thin thít là buổi chiều tôi nhận tin bị chuyển lớp, những tưởng sau vụ đó thì lúc nào giữa hai đứa tôi sau này cũng sẽ là chuỗi ngày ngập tiếng cười. Nhưng đây là lần thứ hai, chúng tôi đều không một ai nói gì cả.
Tôi dừng xe trước nhà, Vy làm thinh bước xuống, lấy cặp ra khỏi giỏ, tôi chả buồn nhìn co chân định đạp về.
- Này, thái độ gì đấy ?
Tôi nhắm mắt thở dài, rồi quay lại nhìn Vy, trống rỗng nói :
- N thích Vy thật, nhưng không có nghĩa là Vy muốn ra sao thì muốn với N !
- Ơ…… !
Rồi mặc Vy tròn mắt ngạc nhiên đứng trước cửa, tôi quay xe đạp thẳng không thèm ngoái đầu lại cười tình như mọi lần.
Vậy là đủ lắm rồi, để tôi yên đi, xin em đừng tra hỏi gì tôi nữa, tôi đã buồn nhiều lắm rồi, đừng để tôi mất đi tình cảm tôi đang dành cho em nữa.
Bây giờ nó mong manh lắm, Vy biết không ? Tôi đã từng tưởng rằng nó vững như bàn thạch đấy, nhưng tình cảm chúng ta được xây dựng từ sự vui thích của một phía và sự ngộ nhận của phía còn lại, thì một khi đã nhận ra, liệu nó có còn tồn tại được nữa chẳng ? Tình cảm tụi mình còn như cũ được nữa chẳng ?
Vậy nên, tôi đã tự lừa dối bản thân cả một thời gian dài rồi, thì hãy để tôi yên, hãy để tôi đủ can đảm phủ định bản thân mãi mãi luôn đi. Đừng phiền nhiễu tôi nữa, là bạn gái thì hãy hiểu cho tôi, cũng có lúc tôi cần yên tĩnh một mình chứ.
Hãy cho tôi thời gian, để tôi chôn sâu, dập tắt ngọn lửa kia trong tim đi, xin em đấy….!
Tôi lờ đờ dắt xe vào nhà, vật vạ như thằng ૮ɦếƭ trôi.
- Ê, về trễ vậy mậy ? – Ông anh tôi ngồi trước hiên ngạc nhiên hỏi.
- ……Dạ…… !
Tôi đáp trống không rồi đi thẳng xuống nhà sau, mặc cho ông anh đang dứ dứ nắm đấm đe doạ sẽ oánh tơi bời thằng đệ bố láo.
Giờ cơm tối, tôi trệu trạo nhai vài miếng cho qua bữa rồi lẳng lặng đi lên nhà trên.
- Ơ thằng này ? Mày sao đấy ? – Ông anh tôi đá toang cửa phòng ra.
- Sao…đâu ! – Tôi lúng 乃úng đáp, giật mình vì điệu bộ hùng hổ của ổng.
- Láo, mày bị điểm thấp à ? Hay sổ đầu bài ? - Ổng hất hàm.
- Ờ…sổ đầu bài ! – Tôi gật đầu trả lời nhát gừng.
- Hơ, sao mà vô sổ đầu bài ? - Ổng sửng sốt.
- Thì….ngủ gật ! – Tôi phịa.
- Rồi sao ? Có làm bản kiểm điểm gì ko ? – Ông anh tôi hỏi.
- Không, sao phải làm ! – Tôi lắc đầu.
- Thế thì buồn quái gì, giờ văn tao vào sổ đầu bài ngồi hoài nè, có sao đâu ! – Nói rồi ổng thở dài ngao ngán đi ra ngoài.
Tôi nằm phịch xuống giường, với tay lấy cuốn sách úp ngược lên mặt.
- “ Buồn vì cái khác, đại huynh à….phải chi hồi đó đệ đậu trường chuyên thì hay biết mấy, thì bây giờ đâu có phải gặp Vy…và Tiểu Mai chứ ! “
Những ngày sau đó, tôi với Vy chẳng ai thèm nói câu nào với nhau, thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt, chỉ có đôi lúc tôi lên bảng làm bài thì cảm nhận rõ ánh mắt em ấy đang dõi theo, và tôi thì cũng có lần nhìn Vy và bị em bắt gặp, và vội lờ đi.
Còn Tiểu Mai vẫn thế, tôi chưa bao giờ thấy nàng buồn đến vậy, lên lớp chỉ ngồi im thin thít rồi cuối buổi lặng lẽ ra về, lắm lúc giải bài tập trên lớp, nàng thậm chí còn chẳng dùng máy tính, nhẩm đại một kết quả rồi nguệch ngoạc ghi lên bảng, thế là lại bị điểm thấp trước ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp. Bạn bè cùng tổ ai hỏi thăm gì cũng chẳng nói, vài hôm đầu thì còn quan tâm, nhưng riết rồi thấy nàng chẳng có vẻ gì là muốn nói chuyện, bọn con gái lại quay sang xì xầm nhau rằng Tiểu Mai tính tình tiểu thư kiêu ngạo, vênh váo không coi ai ra gì.
Hết buôn chuyện bên đó, bọn con gái được nước tán sang cả chuyện tôi và Vy giận nhau, bình thường hai đứa trên lớp cười giỡn như giặc, đi đâu cũng có nhau, vậy mà bây giờ mạnh ai nấy làm, chẳng cặp kè tình cảm gì nữa.
Thế là thằng khờ cũng biết được có sự lạ lùng giữa 3 nhân vật chính trong hiện tượng lạ 10A1 đã diễn ra được gần 1 tuần nay. Và hầu hết mọi nghi vấn đều dồn về phía tôi, khi ai nấy cũng đều cho rằng và bàn luận sau lưng rằng tôi bắt cá hai tay bị bắt quả tang tại trận, thế nên giờ vuột cả hai con cá. Dù rằng bọn huynh đệ chí cốt như K mập, thằng L và thằng T đều sầm mặt nạt ngang đứa nào dám nhắc tới chuyện đó và tích cực đè đứa đó ra mà dò bài gắt gao, hay thằng D cứ hở chút là nhảy ngay vào giữa chỗ bọn buôn chuyện đang tụ tập rồi nhe răng cười đểu, và thế là giải tán đám đông ngay tắp lự. Nhưng đó cũng là chút nỗ lực nhỏ nhoi khi mà chuyện đã lan ra A2 và A3 bên cạnh, bằng chứng là mấy ngày tiếp theo, tụi trai làng bên liên tục tán tỉnh Tiểu Mai lúc nàng ra bãi giữ xe, hay là thi nhau ton hót với em Vy, và thằng nào thằng nấy cũng đều nhìn tôi và cười khinh khỉnh, cho rằng tôi đã bị rơi đài rồi.
Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy chuyện đó, thích làm gì mặc xác tụi bây, lúc này tôi chỉ bận tâm duy nhất mỗi một điều.
- “ Vy có còn giận mình không vậy ? “
Và đến tối khuya khi nằm ngắm sao trên sân thượng, tôi lại rầu rĩ bổ sung thêm vào danh sách “ quan tâm “ một điều nữa :
- “ Giờ này, đang làm gì vậy, Tiểu Mai ơi ? “
Theo dõi page để cập nhật truyện hay