Yêu Nghiệt Khuynh Thành - Chương 89

Tác giả: Thụy Tiếu Trụ

Phế Bách Lý Gia
"Biểu đệ!"
Tiếng hô lớn của Bạch Thuật vang lên, Bách Lý Dịch kinh ngạc quay đầu, đã thấy Bạch Thuật ôm Tư Thiên Chanh đạp lá sen, thản nhiên bay đến trước mặt mình, vững vàng hạ xuống, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc, không phải võ công của hắn chỉ bình thường thôi sao? Nhưng khinh công... Mắt hơi trợn to, đột nhiên như nhận ra cái gì đó, lại không dám khẳng định, dù sao nội lực không đủ cũng không có nghĩa là khinh công không tốt.
"Biểu đệ đi vào đó sao?" Bạch Thuật thấy hắn hơi biến sắc, cười không đứng đắn, hỏi.
Bách Lý Dịch cảnh giác nhìn hắn, chỉ cảm thấy nụ cười ở miệng hắn và Tư Thiên Hoán đều xảo quyệt giống nhau, hơi híp mắt, đạm cười nói, "Đúng, hắn đi vào nơi hắn muốn."
"Vậy sao? Ta và Chanh nhi cũng rất tò mò, không bằng, thiếu chủ nói cho chúng ta biết cách đi vào đó đi, được không?" Bạch Thuật nhíu mày, thấy Tư Thiên Chanh chạy tới cửa trận pháp, cười hỏi.
Không đúng! Bách Lý Dịch nhìn Bạch Thuật không giống với hình tượng thiếu niên hư hoảng sợ thê tử như mấy hôm trước nữa, trong mắt hiện lên chút cảnh giác, nghĩ lại, lại nở nụ cười nho nhã, nói những lời vừa rồi nói với Tư Thiên Hoán cho Bạch Thuật nghe, cho dù trong lòng có nghi vấn, nhưng hai người này muốn đi chịu ૮ɦếƭ, hắn cũng sẽ không ngăn cản.
"Đa tạ." Bạch Thuật ôm quyền, ý cười càng đậm.
"Đúng rồi, các ngươi đến đây như thế nào, Bạch cô nương đâu?" Bách Lý Dịch thấy bọn họ muốn đi vào, vội vàng hỏi.
Tư Thiên Chanh quay đầu, thu lại vẻ chanh chua giả bộ, mắt vô tội nháy ngập nước, "Nhanh như vậy đã nhớ nàng, đừng nóng vội, nàng sẽ tới nhanh thôi."
Bách Lý Dịch sửng sốt, hai người trước mắt đã biến mất, lại lo lắng nhíu mày, sẽ tới nhanh? Bạch Vũ muốn đi đâu để tìm thuyền?
Huyết Uyên trong tay lóe màu đỏ, hấp dẫn lực chú ý của Bách Lý Dịch, hắn đưa Huyết Uyên đến trước mắt mình, tỉ mỉ quan sát, lần đầu tiên được cầm thần khí, trong lòng có chút kích động.
Chủ tớ có khác, ngay từ lúc bắt đầu hai người đã không hề giống nhau, tuy rằng Bách Lý Dịch thông minh, võ công cao cường, nhưng lại thua ở điểm xuất phát, phụ thân nói, hắn có thể thắng được mọi người ở Bách Lý gia, lại bại bởi Tô Trạch, nhưng hiện tại hắn chiếm được thần khí, Tô Trạch còn có thể thắng được hắn sao?
Trong mắt Bách Lý Dịch đầy vẻ điên cuồng, khóe miệng đột nhiên nhếch cao giơ lên, sau đó cúi đầu nở nụ cười, cuối cùng cất tiếng cười to, cười mệt mỏi, hắn chống kiếm xuống, cúi đầu thở hổn hển, lơ đãng mở mắt ra, phát hiện trận thế vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu, vẻ đắc ý trên mặt dần dần bị sự nghi hoặc thay thế.
Hắn nói phương pháp cho Tư Thiên Hoán nghe, là muốn cả hắn và trận pháp đều bị hủy, trận vừa bị vỡ, hắn cũng sẽ ૮ɦếƭ, nhưng hiện tại, trận thế vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.
Bách Lý Dịch nhíu mày, nâng Huyết Uyên lên cắt đầu ngón tay mình, nhỏ máu tươi xuống trên thân kiếm của Huyết Uyên, nhưng máu lại thuận thế rơi xuống đất, điều này khiến sắc mặt của hắn hoàn toàn âm trầm, thần khí không thể nhận chủ mới, nghĩa là chủ nhân cũ của nó còn chưa ૮ɦếƭ, nhưng Tư Thiên Hoán đi vào lâu như vậy, làm sao có thể?
Bách Lý Dịch vẫn luôn tính toán trước mọi thứ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cảm thấy có chuyện gì đó thoát khỏi tầm tay của hắn, còn phát triển theo hướng mà hắn không tưởng được, rốt cục là có chỗ nào không đúng?
"Có phải đang suy nghĩ tại sao Hoán đi vào lâu như vậy rồi mà trận pháp vẫn còn chưa bị phá không, mà thần khí cũng không nhận chủ nhân mới?" Một giọng nữ từ từ vang lên sau hồ sen, có chút ý trêu tức, có chút ý chế giễu, thêm một chút vô tội.
Bách Lý Dịch quay đầu lại thật mạnh, chỉ thấy một thiếu nữ mặc bạch y nhẹ nhàng đứng trên một lá sen thật to, hai tay chắp ở phía sau, thái độ thản nhiên, diễn;dàn.."lle3quy2d00nn tóc đen như mây, dùng một cây trâm lê hoa Pu'i lại, mắt đẹp nhẹ nâng lên, mắt quay vòng đầy tao nhã, môi mỏng nhẹ nhếch lên một nụ cười tà khí, làm cho khí chất xuất trần của nàng thêm quyến rũ hơn.
Rõ ràng là một khuôn mặt tuyệt sắc, bỏ đi vẻ nhu nhược, lại biến thành tiên nữ trên chín tầng mây, cao cao tại thượng, chói mắt không thể nhìn thẳng.
"Bạch Vũ..." Rốt cục thì khuôn mặt thong dong của Bách Lý Dịch cũng bị nứt nẻ, sự khiếp sợ che kín vẻ tuấn tú, vẻ si mê trong mắt biến mất, chỉ còn lại lãnh khốc, ngay cả giọng nói cũng đều lạnh thấu xương, "Ngươi gạt ta, ngươi biết võ công."
Nếu nhìn kỹ, chân dẫm lá sen của nàng vốn không hề gây ra một chút áp lực nào cho lá sen, cho dù là hắn có nội lực hùng hậu, khi đứng lên đó cũng không thể thoải mái như nàng, nếu bây giờ hắn còn không hiểu được đây chính là một âm mưu, vậy thì cái chức thiếu chủ Bách Lý gia của hắn coi như vô dụng.
"Ta lừa gạt ngươi khi nào? Cho tới bây giờ ta cũng chưa nói là ta không biết võ công, tất cả đều do ngươi tự nghĩ." Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng nhảy ra khỏi lá sen, nổi bồng bềnh ở trước mặt Bách Lý Dịch, cười như không cười nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, nhẹ giọng nói, "Ngươi sợ trước khi vào trận pháp, nếu chúng ta rời đi, Huyết Uyên sẽ không rơi vào tay ngươi, cho nên ngươi cố ý khiến cho ta bị Hoán làm tổn thương thấu tim, sau đó chạy trốn, ta thiện lương như vậy, tất nhiên sẽ phối hợp với ngươi."
Bách Lý Dịch nhìn nữ nhân như ác ma ở trước mắt, trong lòng lại liên tục căng thẳng, hắn còn hơi thích nàng, nhưng từ đầu tới đuôi nàng đều lừa mình, điều này khiến cho hắn không thể không giận, không thể không hận! Trên thế giới này chỉ có Bách Lý Dịch hắn tính kế người khác, từ khi nào đến phiên người khác tính kế hắn!
"Rốt cuộc các ngươi có mục đích gì?"
"Chỉ có thể nói vận mệnh của các ngươi không tốt, ta vốn muốn đến Tô gia tìm người, đáng tiếc lại trùng hợp đi vào phạm vi của Bách Lý gia các ngươi, nếu ngươi an phận thì thôi, chúng ta sẽ tìm đường rời đi, đáng tiếc, ngươi lại muốn lợi dụng chúng ta." Tô Tiểu Vũ buồn rầu nhíu mày, nói nàng vô tội bao nhiêu, thì chính là vô tội bấy nhiêu.
Trong mắt Bách Lý Dịch hiện lên vẻ ngoan độc, tức giận hỏi, "Cho nên các ngươi luôn diễn trò, vẻ nhu nhược của ngươi đều là giả bộ, Tư Thiên Hoán cũng không phải người mê võ, Bạch Thuật không phải thê nô, phu nhân hắn không phải nữ nhân chanh chua!"
"Ra khỏi cửa, chắc chắn muốn dấu người khác, càng nhiều người biết, sẽ càng rước lấy nhiều nguy hiểm, điều này thiếu chủ cũng nên hiểu, nếu ta nói cho ngươi biết là Hoán có thể bình yên vô sự đi qua này cái trận pháp này, ngươi còn có thể để chúng ta đến đây sao?" Tô Tiểu Vũ cười khẽ, trước mắt xẹt qua một luồng sáng đỏ, nàng vươn hai ngón tay vững vàng nắm mũi kiếm Huyết Uyên, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Bách Lý Dịch khiếp sợ phát hiện nàng có thể tiếp được đòn công kích của mình, trong cơn thịnh nộ, cho dù hắn chỉ dùng mười phần công lực, người thường cũng khó có thể tiếp được, nhưng nữ nhân trước mắt, đã từng là nữ nhân nhu nhược, nhưng lại có thể sử dụng hai ngón tay để tiếp đòn, rốt cuộc nàng đáng sợ bao nhiêu? Rốt cuộc nàng là ai?
"Đừng nói là Hoán sẽ không ૮ɦếƭ, dù hắn thật sự gặp chuyện bất trắc, Huyết Uyên cũng sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân." Tô Tiểu Vũ híp mắt cười vô hại, tay nắm mũi kiếm nhẹ buông ra, Huyết Uyên đâm tới giữa trán Tô Tiểu Vũ.
Bách Lý Dịch còn chưa hiểu được lời của nàng, đã thấy kiếm sắp đâm đến mi tâm của nàng, trong lòng cả kinh, vốn không muốn làm vậy, nhưng đang muốn thu lực lại, đã phát hiện cây kiếm trong tay dừng lại trước trán của Tô Tiểu Vũ, không hề đi tới.
Suy tư đến lời nàng vừa mới nói, Bách Lý Dịch vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, đều hiểu được tất cả, bỗng trợn to mắt, không thể tin nhìn nàng, "Thanh kiếm thần khí này là của ngươi."
"Thật sự thông minh nha..."Mắt Tô Tiểu Vũ cười thành hai hình trăng rằm, rồi sau đó đột nhiên không cười nữa, thản nhiên nhìn Bách Lý Dịch, chu môi, "Huyết Uyên."
Huyết Uyên chấn động, đánh văng Bách Lý Dịch đang cầm lấy chuôi kiếm của nó ra, xẹt một cái bay đến trong tay Tô Tiểu Vũ, tuyệt thế bảo kiếm xứng với giai nhân khuynh quốc, làm cho nàng thoạt nhìn oai hùng hiên ngang hơn vài phần.
Bách Lý Dịch lui ra phía sau hai bước, sắc mặt phức tạp nhìn Tô Tiểu Vũ chói mắt, trong lòng có giận có oán, cũng có một loại cảm xúc không nói nên lời, lan tràn đi nói lời vô nghĩa với ta?"
"Ngươi phái những người đó đến thử chúng ta, thiếu chút nữa hại đại tỷ sinh non, món nợ này, chúng ta nên tính với nhau." Tô Tiểu Vũ nâng kiếm, chậm rãi đi về phía Bách Lý Dịch, ánh mắt lạnh lùng tăm tối, áp bách thần kinh người khác.
Bách Lý Dịch giận quá hóa cười, không dám tin nhìn nàng, thật buồn cười, hắn đã sớm hoài nghi nàng, nhưng lại bị vẻ vô hại bề ngoài của nàng lừa gạt liên tục.
Sau khi cười xong, Bách Lý Dịch hoàn toàn lạnh lùng, đáy lòng dự đoán thực lực của nàng, mắt lóe sáng khó hiểu, "Ngươi muốn giết ta, nhưng trên thực tế là muốn trút giận oán khí mà Tư Thiên Hoán không cần ngươi để lại đi."
Cho dù là diễn trò, nhưng nam nhân kia vẫn nói lời tuyệt tình, làm chuyện tuyệt tình, hắn tự biết võ công không bằng nữ nhân thần bí trước mắt này, vậy chỉ có thể tấn công tâm tư nàng.
" Bách Lý Dịch, đầu óc ngươi yên bình quá lâu nên không dùng được nữa rồi, ngươi cho là ngươi đưa mị dược cho Bách Lý Vũ thì có thể khiến cho ta hết hy vọng mà đi theo ngươi sao?" Tô Tiểu Vũ lắc đầu, cười mỉa mai nói, một khuê nữ lấy mị dược ở đâu ra, trừ phi có người muốn lợi dụng nàng.
Mắt Bách Lý Dịch lạnh lùng, trong lòng cũng phát lạnh, ổn định lại tinh thần, tiếp tục nói, "Vậy ngươi có thể quan tâm đến lời nói của Tư Thiên Hoán không? Hắn từng nói muốn hưu ngươi, phụ trách muội muội của ta." Không có một nữ nhân nào chịu được lời nói này, cho dù là diễn trò.
"Tư Thiên Hoán nói là sẽ chỉ phụ trách với Vũ Nhi sóng vai được với hắn, cũng không phải nói muội muội bùn nhão không thể trát tường của ngươi." Tô Tiểu Vũ thấy hắn châm ngòi ly gián cảm thấy buồn cười, thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, cười thật sâu, nói, "Huống hồ, ta cũng không phải Bạch Vũ."
Bách Lý Dịch nhìn nàng cười như không cười, trong mắt chỉ cảm thấy thẹn, đây là lần đầu tiên mình động tâm với một nữ nhân, không ngờ ngay cả tên thật của đối phương cũng không biết, trong mắt dần âm u đầy hận ý, bàn tay trong áo đã nắm chặt, cười ngoan độc, nói, " Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Bách Lý Dịch ta bị một nữ nhân đùa giỡn, xoay quanh, ngươi cho là ngươi đắc tội ta rồi còn có được kết cục tốt sao?" Nếu hiện tại nàng chịu thua, hắn có thể bỏ qua mọi thứ trước kia, đưa nàng hồi phủ nuôi dưỡng.
" Bách Lý Dịch, hôm nay ta vốn định chặt đứt gân tay gân chân của ngươi, nhưng miệng ngươi rất thối, xem ra còn phải cắt thêm đầu lưỡi của ngươi nữa mới đúng." Tô Tiểu Vũ than mình vì lúc trước đã đánh giá cao trí lực của hắn, bất nhã liếc mắt xem thường, lười nhiều lời với hắn, hô nhỏ một tiếng "Huyết Uyên lên", cây kiếm lập tức bay về phía Bách Lý Dịch.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Bách Lý Dịch chỉ dùng năm phần nội lực liền đỡ đòn đánh của nàng, trong lòng kinh ngạc, cũng rất nghi hoặc, thoáng nhìn thấy sự khinh thường trong mắt nàng, trong lòng liền giận dữ, gầm nhẹ một tiếng vận đủ mười phần công lực, vung quyền tấn công Tô Tiểu Vũ.
"Xem ra, chủ tớ vẫn có sự khác nhau, nội lực của ngươi, còn không bằng Tô Tín." Tô Tiểu Vũ tránh trái tránh phải, mắt vẫn đen như cữ, không dùng bí quyết Huyết Đồng, cho nên không chủ động đánh, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại rất độc ác, chuyên bới móc vết thương của người khác.
Điều tăm tối nhất trong lòng Bách Lý Dịch là bản thân hắn ưu tú như vậy lại sinh ở Bách Lý gia, không thể đến chỗ có đầy đủ linh khí nhất của Vân Thủy Gian để luyện công, không thể đạt đến quyền lợi cao nhất, những lời của Tô Tiểu Vũ đã đánh trúng hồng tâm của hắn, hoàn toàn châm nổ oán giận của hắn, lúc này Bách Lý Dịch không giả bộ tao nhã như ngày thường nữa, hai mắt tức giận đến đỏ lên, quả đấm cũng đầy sức mạnh, một chút yêu thích cuối cùng đối với Tô Tiểu Vũ cũng biến mất, trong lòng chỉ còn lại sát ý.
Tô Tiểu Vũ cười lạnh, tiểu tử này thật sự không chịu nổi sự K**h th**h, nhanh như vậy mà đã lộ hết bản lãnh ra cho nàng xem, nhưng khi dùng toàn lực, nàng thật sự không thể xem thường được, thân hình chợt lóe lên, tránh thoát quả đấm của hắn, linh hoạt lẻn qua nách của hắn chui ra phía sau, Huyết Uyên nằm ngang trước người nàng, hai mắt nhuộm màu đỏ máu.
"Vũ thiếu?" Tay Bách Lý Dịch dừng lại một chút, không thể tin nhìn Tô Tiểu Vũ, chuyện của môn phái Lánh Đời là tuyệt mật với bên ngoài, nhưng đối với người Lánh Đời, cũng không phải là bí mật lớn gì, mặc dù hắn không hề tìm hiểu về Y Cốc, nhưng thiên tài trăm năm khó gặp của Y Cốc, đã luyện thành một đôi mắt Huyết Đồng không ai bì kịp, hắn có nghe nói qua, không ngờ, thiếu niên tài giỏi đáng kinh ngạc đó, lại là một nữ nhân.
"Oa, thì ra ta nổi danh như vậy." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nàng không ra cửa quá hai mét, nhiều người biết nàng như vậy, thật đúng là khiến cho nàng kinh sợ.
"Hừ, ngươi cũng chỉ luyện được một đôi mắt Huyết Đồng, ngươi cho là ngươi có thể thắng được ta sao?" Bách Lý Dịch cười lạnh, trong lòng đột nhiên bình an lại, cho dù nàng luyện được bí quyết Huyết Đồng đến tầng thứ 7, cầm thần khí cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn, nơi này là địa bàn của hắn, chờ phụ thân đến đây, nàng còn có thể sống sao?
Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, trong mắt hiện lên sát ý, không cần phải nhiều lời nữa, rút kiếm ra đâm về phía trước, kiếm nhảy múa, làm mờ mắt người khác.
Có lẽ là tự tin, lực nắm quyền của Bách Lý Dịch còn mạnh hơn hồi nãy nữa, linh hoạt tránh kiếm của nàng, càng không ngừng tung quyền ra, thấy nàng dễ dàng né đòn tấn công của mình, mắt tối sầm lại, muốn chống trả trực tiếp kiếm khí của nàng, ý muốn phá tan kiếm khí trực tiếp lấy mạng nàng, nhưng chuyện lại không tốt như hắn nghĩ.
"Phốc!" Bách Lý Dịch ngã trên mặt đất, vươn tay lau vết máu bên miệng, khiếp sợ đến sững sờ ngẩn ngơ, không dám tin nhìn nữ nhân nhẹ nhàng đứng ở trước mặt mình, nhìn xuống từ trên cao.
"Ngươi thật sự là thiên tài, võ công cũng rất cao cường, nhưng ngươi đã quên, ta luyện bí quyết Huyết Đồng đạt đến Tầng thứ 7 là chuyện năm năm trước, mà hiện tại, đã đột phá đến tầng thứ 10." Tô Tiểu Vũ áp chế chân khí hơi hỗn loạn khiến cho nàng không khỏe trong cơ thể, sẵng giọng cười nói, cụp mắt xuống, khinh miệt nhìn Bách Lý Dịch nằm trên mặt đất, khí huyết cũng rối loạn, còn có thể xoay người sao?
Tầng 10:... Bách Lý Dịch lẩm bẩm, mắt có chút dại ra, hắn vẫn cảm thấy mình là người thông minh nhất trên đời, nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, nữ nhân trước mắt thông minh hơn hắn, bí kỹ Lánh Đời gần trăm năm nay đều không có ai luyện thành công, nhưng thiếu nữ trước mắt, lại làm được."A!" Bách Lý Dịch cũng không cổ hủ, đã không đánh lại, tất nhiên hắn muốn chạy trốn, mắt hơi cụp xuống lại lóe sáng, đang muốn đánh ra một chưởng tạo cơ hội cho mình chạy thoát, hai cổ chân đột nhiên đau nhức, làm cho mặt hắn trắng bệch, đau đến nỗi kêu to thành tiếng.
Vừa muốn cử động chân, lại phát hiện mình không khống chế được hai chân, nhận thấy được điều này, Bách Lý Dịch hung hăng nhìn Tô Tiểu Vũ, hắn không biết sợ hãi nữa, nàng dám đánh gãy gân chân mình, làm sao nàng dám!
"Lúc trước lúc ngươi tính kế chúng ta, ngươi có từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ chật vật như vậy không?" Tô Tiểu Vũ thấy hắn nhìn rất vất vả, thân thiết ngồi xổm xuống, châm chọc hỏi.
Lúc ban đầu lúc, nàng thầm nghĩ tùy tiện thu dọn hắn một chút, nhưng từ khi nhìn thấy căn phòng rách nát của mẫu thân, trong lòng nàng lại đầy oán khí, hiện tại, nàng muốn phát tiết những oán khí này, muốn trách, cũng chỉ có thể trách Bách Lý Dịch xui.
Cuộc đời Bách Lý Dịch chưa từng chịu qua nỗi nhục nhã như vậy, hai mắt đỏ bừng muốn nứt ra, môi mỏng cắn đến trắng bệch, oán hận nhìn Tô Tiểu Vũ, hận không thể lột da rút gân nàng.
"A, còn đôi tay của ngươi nữa." Tô Tiểu Vũ thưởng thức sự oán hận của hắn, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, vỗ tay nói, sau đó hai lá cây bay về phía cổ tay tay hắn.
Bách Lý Dịch vốn định vận khí ngăn cản, đột nhiên trước mắt đen lại, trên cổ tay đau đớn vô cùng, đau đến nỗi cả người hắn run lên, nhìn máu mình biến thành màu đen, trong lòng hắn hoảng hốt, độc, nàng hạ độc.
"Chậc chậc, ngươi biết ta là người Y Cốc, sao còn không cẩn thận như vậy?" Tô Tiểu Vũ vô tội nói, giống như nàng hạ độc là chuyện hợp tình hợp lý, độc ૮ɦếƭ người cũng do hắn xui xẻo.
"Tiện nhân!" Nhịn sự choáng váng tỏng đầu, Bách Lý Dịch hận thù nhìn Tô Tiểu Vũ, thân thể đau đớn co rút, trên khuôn mặt tuấn mỹ đã sớm ướt nhẹp mồ hôi, nằm trên bùn đất, dơ bẩn lại chật vật.
"Cám ơn đã nhắc nhở, còn có một đầu lưỡi nữa." Tô Tiểu Vũ mỉm cười như ác ma, đứng dậy, vung trường kiếm, đang muốn cắt đầu lưỡi hắn, thân kiếm đã bị một cục đá đánh trật, Bách Lý Dịch nằm dưới kiếm cũng bị người ta ôm đi.
Bách Lý Liệt khiếp sợ lại đau lòng nhìn nhi tử yêu quý của mình, nhẹ nhàng đặt hắn ở trên đất, sau đó rút kiếm chỉa về phía Tô Tiểu Vũ, tức giận ngút trời, "Làm con ta bị thương, ta muốn ngươi đền mạng!"
"Nhi tử ngươi cũng đánh không lại ta, chỉ bằng ngươi mà cũng mơ tưởng báo thù cho hắn sao?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi xoay người, thấy khuôn mặt có vài phần tương t như mẫu thân mình, hơi sững sờ ngẩn ngơ, nhếch lên một nụ cười lạnh.
Bách Lý Liệt nghĩ rằng nhi tử trúng mỹ nhân kế nên mới bị thương đến vậy, trong lòng không vui, lạnh lùng tức giận nhìn về phía đối phương, cặp mắt trợn to, "Ngôn nhi!"
Trên đời này không thể có người giống nàng đến như vậy, huống chi người trước mắt hắn chẳng những giống Bách Lý Ngôn, cũng giống Tô Trạch, không ngờ, bọn họ lại có một nữ nhi, lúc trước khi Bách Lý Ngôn chạy trốn, đã mang thai!
Mắt Tô Tiểu Vũ co rút thật nhanh, trên người tỏa ra khí thế ác độc, lạnh lùng nhìn Bách Lý Liệt, hận ý ngập trời như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, "Câm miệng, ngươi không có tư cách gọi tên nương ta." Trước kia mẫu thân chưa bao giờ nói tên của nàng cho mình biết, hiện tại nàng đã biết, nên không cho phép người đối xử với phòng ở của mẫu thân như vậy gọi tên của nàng!
Bách Lý Liệt và Bách Lý Dịch đều bị khí thế của nàng dọa sợ, dù sao Bách Lý Dịch cũng là con hồ ly, nhanh chóng tỉnh táo lại, suy tính kế, biết nàng là nữ nhi của cô cô, cũng nhìn ra cô cô có ảnh hưởng rất lớn với nàng, trong lòng có tính toán.
"Phụ thân, nàng là Vũ thiếu của Y Cốc, bí quyết Huyết Đồng đã tơi Tầng 10, chúng ta đánh không lại." Bách Lý Dịch thấy Tô Tiểu Vũ tức giận, nhanh chóng nói cho phụ thân mình nghe.
Bách Lý Liệt cả kinh, không ngờ nữ nhi Bạch muội muội lại có thể chạy đến Y Cốc, nhưng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ứng phó, ngồi xổm xuống ôm lấy nhi tử của mình.
"Thì ra ngươi là biểu muội!" Bách Lý Dịch có chút kích động nhìn Tô Tiểu Vũ, trong mắt hiện lên ý lạnh.
"Câm miệng." Huyết Đồng trong mắt Tô Tiểu Vũ càng đậm hơn, lạnh giọng quát, nàng vừa mới đối chiến nên chân khí hỗn loạn, mà lại động chân khí nên càng thêm hỗn loạn, khiến sắc mặt nàng có chút khó coi.
Trong mắt Bách Lý Dịch hiện lên vẻ ngoan độc, tựa vào người phụ thân mình, áy náy nói, "Biểu muội, nếu ta biết ngươi là nữ nhi của cô cô, ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương."
Vẻ tàn bạo trong mắt Tô Tiểu Vũ quá nặng, dung nhan tuyệt sắc lạnh như hàn sương, nhìn Bách Lý Dịch như đang nhìn người ૮ɦếƭ, dồn mười phần nội lực vào Huyết Uyên, đâm thẳng về phía Bách Lý Dịch.
"Ngôn nhi rất thích Dịch nhi!" Bách Lý Liệt bị khí thế mạnh mẽ của kiếm làm cho hắn phun ra một ngụm máu, nếu không phải nội lực hùng hậu, đã sớm ngất rồi, nhưng Bách Lý Dịch dựa vào *** hắn đang bị trọng thương, giờ phút này lại phun ra một ngụm máu, gần hôn mê, dưới tình thế cấp bách, bàn tay hắn ngưng tụ nội lực đồng thời la lớn.
Mũi kiếm đỏ đậm dừng cách Bách Lý Dịch một khoảng cách, kiếm khí làm gió cũng yên lặng, Tô Tiểu Vũ giơ kiếm, lạnh lùng nhìn về phía Bách Lý Liệt, sắc mặt tái nhợt đi vài phần.
Bách Lý Liệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hai tay chưởng lên người nhi tử, vận công chữa thương cho hắn.
"Lúc ta còn nhỏ, cô cô rất thích ta, mỗi ngày đều ôm ta..." Thương thế của Bách Lý Dịch tạm thời được áp chế, có sức để nói chuyện, yên lặng nhìn Tô Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói, nhưng trong mắt không giấu giếm vẻ châm chọc, nữ nhân chính là nữ nhân, vĩnh viễn sẽ bị chuyện tình cảm chi phối.
" Bách Lý Dịch, ngươi thật am hiểu thuật công tâm, lúc này, ngươi thắng." Tô Tiểu Vũ chậm rãi thu kiếm, tự giễu cười nói, nàng có thể nhẫn tâm vô tình, nhưng nếu mẫu thân để ý, nàng sẽ không động đến, dù lời hắn nói là hay giả, nàng đều tha mạng cho hắn.
Bách Lý Liệt cười hòa ái, "Chuyện trước đây, là biểu ca ngươi không đúng, không nên lợi dụng các ngươi, hôm nay ngươi tình nguyện tha thứ cho hắn, cậu thật vui vẻ, vậy cậu đưa Dịch nhi đi trước." Tuy rằng không biết tại sao nữ nhi muội muội lại có thể xuất hiện ở đây, nhưng nói như vậy vẫn đúng.
Tô Tiểu Vũ lười vạch trần sự dối trá của hắn, cười châm chọc, chậm rãi xoay người, đi theo hướng ngọc bội mà Tư Thiên Hoán để lại, đột nhiên cảm giác được phía sau có một chưởng gió đánh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt cứng lại, vung kiếm chắn lại, nhưng Bách Lý Liệt dùng mười phần công lực để tấn công, khí huyết Tô Tiểu Vũ đã đại loạn nên vẫn phải lui ra phía sau hai bước, khóe môi chảy máu.
Bách Lý Liệt thấy tập kích bất thành, ôm nhi tử nhanh chóng bay đi, nhưng lại không dự đoán được có một chưởng gió đánh hắn rớt hồ sen, nhi tử bị đánh nát gân tay gân chân cũng bị luồng sức mạnh đó hút tới.
"Hoán, chàng có sao hay không?" Tô Tiểu Vũ bị người nào đó kéo vào trong lòng, hơi thở quen thuộc làm cho nàng an tâm, lau vết máu ở khóe miệng, quay đầu lo lắng hỏi, nàng chịu nội thương, nên chắc chắn Hoán cũng bị nội thương.
Tư Thiên Hoán đang muốn mở miệng trách cứ lại không nói được, tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, "Ta chỉ có thể thừa nhận đau khổ mà nàng chịu, nhưng không phải bởi vậy mà chịu nội thương, ngu ngốc." Nếu không phải cảm nhận được đột nhiên *** mình đau xót, sao hắn đoán được Vũ Nhi xảy ra chuyện.
"Ngươi là ai?" Bách Lý Dịch kinh sợ nhìn Tư Thiên Hoán đột nhiên xuất hiện, trước kia vẫn nghĩ hắn là kẻ mê võ, lại không ngờ rằng hắn che giấu võ công, nếu sức mạnh bí quyết Huyết Đồng của Tô Tiểu Vũ làm cho hắn sợ hãi, vậy võ công Tư Thiên Hoán lại làm cho hắn thần phục, không tự chủ được, như là vương giả, nếu hắn là người gia tộc Lánh Đời, lại có được sức mạnh có thể áp bách được Vân Thủy Gian, thì chỉ có một nơi.
"Ngươi là thiếu chủ phản bội Lê Nguyệt Hoa!" Chuyện của các đại gia tộc khác Bách Lý Dịch cũng biết chút ít, nghĩ đến thiếu chủ phản bội Lê Nguyệt Hoa mấy năm trước, nhìn lại tuổi của Tư Thiên Hoán, hắn đã sơ sót rồi, trời ơi, dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được mình lại gặp phải đám người này.
Tư Thiên Hoán lau khóe môi Tô Tiểu Vũ một chút, rồi hứng thú nhìn Bách Lý Dịch, con mắt màu hổ phách hoàn mỹ hơi nhíu lại, nở nụ cười xinh đẹp lạnh lùng, "Bách Lý thiếu chủ biết thật nhiều chuyện."
Thấy hắn cũng không phủ nhận, trong đầu Bách Lý Dịch liền choáng váng, nếu không phải tay chân đều không động đậy được, kiêu ngạo như hắn cũng sẽ chạy trối ૮ɦếƭ, hắn còn muốn đánh bại Tô Trạch, lấy được địa vị chủ nhân Vân Thủy Gian, hắn không thể ૮ɦếƭ được!
"Hoán, đừng giết hắn." Tô Tiểu Vũ chán ghét nhìn nam nhân chật vậtđến không chịu nổi đang nằm trên đất, mím môi, vẫn mềm lòng vì mẫu thân.
Tư Thiên Hoán không biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vật nhỏ không cho Bách Lý Dịch ૮ɦếƭ, vậy hắn sẽ không giết, nhưng không thể không có trừng phạt, nâng tay, kéo Bách Lý Dịch từ trong không trung đến tay mình, hung hăng P0'p chặt cổ của hắn, trong mắt đầy tia sáng khát máu.
"Ta sẽ không giết ngươi." Giọng nói trầm thấp con báo thoả mãn, không có động tác gì, lại cực kỳ nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên Bách Lý Dịch cảm thấy mình vô năng, sống hơn hai mươi năm, hắn vẫn luôn cảm thấy mình mạnh mẽ, nhưng hiện tại tại hai người trước mặt này, lại khiến hắn giống như con kiến, lời nói của Tư Thiên Hoán K**h th**h lòng tự tôn và kiêu ngạo của hắn, lúc hắn tuyệt vọng, Tư Thiên Hoán lại K**h th**h lòng tự tôn và kiêu ngạo của hắn.
"Có gan thì ngươi giết ta đi!" Bách Lý Dịch không muốn mình sống như một phế nhân, điên cuồng rống to.
Tay Tư Thiên Hoán căng thẳng, thấy sắc mặt hắn biến thành màu đỏ, nụ cười ở khóe miệng càng châm chọc, "Giết ngươi, sao thú vị bằng khiến ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ?"
Dứt lời, mắt Bách Lý Dịch đầy hoảng sợ, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng rót vào trong cơ thể hắn, sau đó, nội lực vốn có của hắn dần dần tan rã, cuối cùng biến mất không còn tung tích... Rõ ràng hắn cảm giác nội lực của mình trôi qua, lại không thể ngăn cản, thân thể và tâm lý cùng Tra t**, làm cho trước mắt hắn biến thành màu đen, thiếu chút nữa hôn mê, mà trước khi hắn hôn mê, hắn thấy được một đôi mắt màu đỏ.
"Ngươi không biết ta là thiếu chủ Lê Nguyệt Hoa." Tư Thiên Hoán cúi đầu nói, thấy hắn gật đầu, mới bỏ Bách Lý Dịch đã tàn phế gần như hôn mê ra, hiện tại hắn thấy may mắn vì mình biết bí quyết Huyết Đồng, nếu không, những người đó sẽ nhanh chóng tìm tới hắn.
Tô Tiểu Vũ không sẽ nhìn người phía trên mình, vươn tay ôm cổ Tư Thiên Hoán, mặc hắn ôm mình đi vào trong trận.
Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ đi không bao lâu, Bách Lý Liệt ngã trong nước mới bay lên trên bờ, đè nén đau đớn ở Bách Lý, đau lòng nhìn nhi tử mình hôn mê, ôm lấy hắn nhanh chóng rời đi.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Trong rừng.
"Quả nhiên không thể xem thường người của Vân Thủy Gian, nếu ta không luyện thành bí quyết Huyết Đồng, chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng mất." Tô Tiểu Vũ uống thuốc xong khôi phục lại khí huyết như bình thường, sắc mặt cũng hồng nhuận lên không ít.
Tư Thiên Hoán ôm nàng chậm rãi đi trong trận pháp, cúi đầu, ánh mắt ôn nhu mang theo một chút bất đắc dĩ, "Ta sẽ không nên để nàng ở lại một mình." Cho dù không phải trọng thương, hắn cũng sẽ đau lòng, huống hồ trước đây vật nhỏ còn bị bệnh.
"Chàng có biết ta gặp phải chuyện liên quan đến mẫu thân sẽ rất dễ rối loạn." Tô Tiểu Vũ thè lưỡi, cười lấy lòng hắn, " Bách Lý Dịch nói trước đây mẫu thân ta rất thích hắn, nên ta không xuống tay được."
"Vậy có phải nếu khi còn nhỏ mẫu thân nàng hứa hôn nàng cho ai, thì nàng sẽ gả cho người đó không?" Tư Thiên Hoán tức giận nói.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, sau đó ngây gốc nở nụ cười, "Sẽ không, ta biết Hoán nhất định sẽ đuổi hết đám người kia đến nơi nơi không ai tìm thấy."
"Coi như nàng thông minh." Tư Thiên Hoán bật cười, nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
"Đừng náo loạn, nhìn đường đi." Tô Tiểu Vũ cười xinh đẹp, nắm vai hắn, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng hắn, đôi mắt hơi khép lại, nàng nghĩ, nếu mẫu thân muốn buộc nàng gả cho một nam nhân khác, nàng sẽ tự tay giết hắn.
Dù là kẻ nào cũng không thể uy hiếp nàng và Tư Thiên Hoán, ai cũng không thể.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc