Yêu Nghiệt Khuynh Thành - Chương 49

Tác giả: Thụy Tiếu Trụ

Tô Tiểu Vũ giựt giựt khóe miệng, chỉnh lại mặt nạ, chậm rãi đi theo sau lưng hai nữ tử này, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, người quá chói mắt, nàng nghĩ không tìm được cũng không được.
"Ngươi nói đệ đệ ngươi sẽ dễ dàng để Tô Tiểu Vũ tìm được như vậy?" Bạch Thuật đi theo không xa, có chút không chắc chắn, nhưng hắn đã biết bản lãnh chỉnh người của Bạch Lê.
"Ngộ nhỡ người ta thương nương tử thì sao?" Tư Thiên Chanh lườm hắn, kéo hắn đi về phía trước, "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đừng để mất dấu."
"Sẽ không định cả một đêm đi theo bọn hắn chứ?." Mặt Bạch Thuật lập tức tối, hắn còn hi vọng Chanh nhi đi theo vui đùa một chút thôi, nhưng mà bây giờ xem ra, sợ rằng phải theo tới cùng rồi.
"Ngày khác đi cùng ngươi, Bạch Thuật ta yêu ngươi nhất, đi mau!" Tư Thiên Chanh ngọt ngào nói, sau mặt nạ vẻ mặt đều là khinh bỉ.
Bạch Thuật bất đắc dĩ đi theo sau.
Tô Tiểu Vũ đi theo hai nữ tử này rất lâu, cuối cùng đi theo họ được đến bờ sông, mơ hồ thấy bóng dáng màu đen cao lớn, thở phào một hơi, từ từ đi tới.
Nam tử bên bờ sông đứng bình tĩnh, cả người tản ra khí phách tôn quý, đôi mắt lạnh lẽo nhìn mặt nước giống như nhận thấy được tầm mắt sau lưng, chợt quay đầu lại, sau khi thấy được bóng dáng ngày nhớ đêm mong, thoáng qua một tia vui mừng.
Thời điểm Tô Tiểu Vũ đi đến gần nam nhân kia, đột nhiên phát hiện không đúng, hơi thở rất xa lạ, lúc đối đầu với cặp mắt xa lạ kia thì trong nháy nụ cười ảm đạm xuống, không phải hắn.
Thấy ánh mắt Tô Tiểu Vũ trở lên lạnh nhạt, xoay người rời đi, ánh mắt nam tử áo đen cũng trầm xuống, nàng đang tìm một người nam nhân khác? Trong Ⱡồ₦g иgự¢ khó chịu, không chút nghĩ ngợi liền đi nhanh tới nắm tay Tô Tiểu Vũ, thật vất vả mới gặp lại nàng, không thể dễ dàng để cho nàng đi.
Tô Tiểu Vũ cảnh giác bước một bước dài, hơi tránh tay nam tử áo đen, mủi chân điểm một cái, lật người bay vọt đến phía sau hắn.
"Ngươi là ai?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn nam tử áo đen trước mắt, trong trí nhớ của nàng không có người này.
"Tô Tiểu Vũ, ở lại bên cạnh ta." Nam tử áo đen nhếch môi, trong mắt lóng lánh ánh sáng, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Tô Tiểu Vũ sững sờ, đột nhiên nghĩ đến hôm đó hoa lê bay tán loạn thì có một nam tử, hồng y xinh đẹp, cũng đứng trước mặt nàng, nói với nàng.
Vật nhỏ, làm nữ nhân của ta.
Đều là bá đạo giống nhau, nhưng lời Tư Thiên Hoán nói khiến cho nàng xấu hổ, nhưng lời nam tử trước mắt này nàng lại không sinh ra bất kỳ gợn sóng nào.
Thì ra là, khi đó đã động lòng rồi, không chỉ có riêng hắn.
Chậm rãi nhếch môi, Tô Tiểu Vũ đột nhiên rất muốn nhìn thấy người nam nhân kia.
Nam tử áo đen nhìn nụ cười trên mặt Tô Tiểu Vũ, ánh mắt lạnh lẽo, nàng xuyên thấu qua hắn, đang nhìn một người khác! Chưa bao giờ có người dám đối sử với hắn như vậy! Trong lòng sinh ra tức giận, giơ tay bắt Tô Tiểu Vũ đi.
Đôi mắt đẹp của Tô Tiểu Vũ nhíu lại, đưa tay ngăn tay hắn, trở tay một chưởng đánh đến hắn, mà chính thân thể nàng nhẹ nhảy lên, lao đến bên bờ sông.
"Ưmh." Do không dùng toàn bộ công lực đón nhận, thân thể nam tử áo đen chấn động, trong cổ họng rỉ ra mùi vị ngai ngái, cặp mắt lộ ra khi*p sợ, không ngờ công lực nữ tử này mạnh tới mức này?
Nuốt xuống một bụm máu, nam tử áo đen chậm rãi gợi lên khóe miệng, Tô Tiểu Vũ, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn tới đâu?
Đang muốn đuổi theo, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, chỉ thấy trong mắt hắn lộ ra không cam lòng, nhìn nước sông một hồi lâu, quay người đi.
"Người kia là ai vậy kia?" Tư Thiên Chanh híp mắt, giọng nói không tốt, đây chính là tình địch đệ đệ nàng.
"Hôm nào đi điều tra một chút." Ngược lại Bạch Thuật không để ý, nhìn Tô Tiểu Vũ đã biến mất trên mặt hồ, ngoắc ngoắc môi, "Chanh nhi, nếu Tô Tiểu Vũ đã không tìm được, vậy chúng ta cũng đi thôi."
Tư Thiên Chanh liếc xéo hắn một hồi lâu, gật đầu.
Bạch Thuật vui sướng lôi kéo nàng, thi triển khinh công bay khỏi chỗ.
Mà trên mặt sông rộng rãi, Tô Tiểu Vũ nhẹ đạp trên hà đăng, người nhẹ như yến, mềm mại tự tại, toàn thân áo trắng như tiên tử, người thấy đều kinh ngạc.
Tô Tiểu Vũ cũng không biết tại sao nàng phải chạy trên sông, chờ phục hồi tinh thần lại, thôn phía sau đã không thấy một điểm, nàng vừa biết rõ ràng có rất nhiều đường có thể chạy, không Gi*t nam nhân kia cũng được, làm sao lại phải chọn chạy trên sông?
Nhàn nhạt nhìn nước sông mịt mờ, Tô Tiểu Vũ đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, trong đầu xuất hiện cảnh tượng lần đó nàng và Tư Thiên Hoán truy đuổi trên hồ, dưới chân vừa động, bay chỗ xa hơn.
Một chiếc thuyền nhỏ trên mặt sông chậm rãi di chuyển, bên trên thuyền nhỏ là một nam tử áo đen đứng bình tĩnh, dáng người cao lớn, quanh thân yên tĩnh, ánh trăng trên người hắn lưu luyến cộng thêm một phần u lãnh.
Tô Tiểu Vũ nhìn thấy người đứng trên thuyền, liền cười ôn nhu, lần đầu tiên, trừ mẫu thân và Khúc Ngâm nàng lộ ra loại vẻ mặt này.
Chỉ là, tâm vừa buông xuống, dưới chân lại quên dùng sức, thân thể trên không trung cứng đờ, nhanh chóng rơi xuống nước sông.
"Hoán!"
Lần đầu tiên, Tô Tiểu Vũ không có tự mình nghĩ biện pháp bảo vệ tánh mạng, mà là theo bản năng gọi tên Tư Thiên Hoán, sau đó, chầm chậm chờ đợi mình rơi vào nước vào, đang lúc sắp tiếp xúc mặt nước, thân thể chợt nhẹ, đã rơi vào một vòng иgự¢ ấm áp.
"Ngốc hết biết." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, tiếp chính là hai chân tiếp xúc xuống nền thuyền.
Tô Tiểu Vũ không để ý hắn nói mình ngốc, mím môi cười nhàn nhạt, đưa tay vòng chắc hông của hắn, "Ta tìm được ngươi rồi."
"Muốn thưởng gì?" Tâm tình Tư Thiên Hoán thật tốt, phiền muộn và tính khí tiểu hài tử đều biến mất không còn tăm hơi khi chứng kiến một khắc kia nữ nhân yêu mến bay về phía mình.
Đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt Tô Tiểu Vũ xuống, Tư Thiên Hoán ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt trần, nhếch môi cười, bao bọc trung quanh đều là dịu dàng, giống như gió nhẹ ấm áp, vốn dĩ hắn hối hận khi bảo nàng đi tìm hắn, nhiều người như thế, tiểu nữ nhân lại ngốc như vậy, nhỡ lạc thì làm thế nào? Vừa muốn đi tìm nàng, lại không nghĩ rằng vật nhỏ thật sự tìm tới, cái cảm giác mừng như điên, cái cảm giác hạnh phúc đó, không cách nào nói rõ.
"Không cần phần thưởng."
Tô Tiểu Vũ mím môi cười nhạt, vì hắn dịu dàng say lòng, chậm rãi buông lỏng tay trên eo hắn ra.
Tư Thiên Hoán nhíu mày, vì cảm thấy ấm áp bên hông biến mất có chút mất mác, lại đột nhiên cảm thấy trên cổ âm ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến gần.
Tô Tiểu Vũ đè nén ngượng ngùng, ngước đầu, hôn lên môi Tư Thiên Hoán, nhắm thật chặt mắt, đủ để nhìn ra giờ phút này lòng nàng đang khẩn trương, học động tác trước kia Tư Thiên Hoán hôn nàng, khẽ đưa lưỡi, nhẹ nhàng liếm, cảm thấy thân thể nam nhân run lên, đỏ ửng trên mặt càng đậm, nhưng không có lui bước, ngược lại bắt đầu ʍúŧ vào.
"Ừm. . . . . ." Cử động ngây ngô, là điều khiến Tư Thiên Hoán mê hoặc nhất, đáy mắt nóng bỏng, Tư Thiên Hoán không nhịn được ՐêՈ Րỉ một tiếng, hóa thành chủ động.
Gió đêm thổi qua, mặt sông khẽ gợn sóng, nam tử áo đen bá đạo như ma, nữ tử bạch y trong trẻo như tiên, ôm chặt nhau không rời, hơi thở dịu dàng quấn lấy nhau.
Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ, cảm thấy người trong иgự¢ ngoan ngoãn khác thường, không khỏi có chút kinh ngạc, "Vật nhỏ làm sao vậy, sao hôm nay ngoan như vậy?"
"Không dám chọc ngươi tức giận." Tô Tiểu Vũ rúc vào trong lòng hắn co lại, giọng nói mềm mại, nếu không phải sớm biết rõ đây là người nào, chắc chắn cảm thấy nàng khéo léo động lòng người.
"Ngươi mà cũng không dám?" Tư Thiên Hoán bật cười, sủng ái xoa gương mặt non mềm của nàng, chẳng những nàng không tránh, ngược lại càng thêm ngoan ngoãn cọ trên tay hắn, sâu đáy mắt là dịu dàng.
"Hoán tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng." Tô Tiểu Vũ ngửa đầu, vô tội nháy mắt, "Hơn nửa đêm không thể ngủ, muốn ra hóng mát."
"Vật nhỏ!" Tư Thiên Hoán gõ trán nàng, đôi mắt vốn dịu dàng giờ càng thêm nhu hòa, trong giọng nói cũng tràn đầy cưng chiều, khuôn mặt tà khí giờ phút này trầm tĩnh lại, lại như thần tiên thánh khiết.
"Dáng ngươi thật đẹp mắt." Tô Tiểu Vũ nhìn cảnh đẹp trước mắt, khẽ giật mình, gương mặt có chút ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, ngập ngừng nói.
"Là của ngươi." Tư Thiên Hoán nhếch môi, con ngươi trong suốt như bảo thạch thuần túy vui mừng, nhìn thẳng vào mắt Tô Tiểu Vũ.
"Ăn." Tô Tiểu Vũ bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, ho khan một cái, từ trong lòng móc ra một bao giấy dầu, mở ra, bên trong là bánh ngọt đơn giản nhưng ngon miệng.
"Vũ nhi, mua cho ta?" Tư Thiên Hoán cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn, tay giơ lên, lại muốn để xuống.
"Lúc ngươi đi cũng chưa ăn gì." Tô Tiểu Vũ thấy dáng vẻ hắn do dự, thật sự đáng yêu, không nhịn được mím môi cười, nâng tay cầm lên một khối bánh ngọt, đưa đến bên miệng hắn.
Mắt Tư Thiên Hoán cười vui, dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra, trong Ⱡồ₦g иgự¢ một hồi ấm áp, mở miệng ăn bánh ngọt, vị rất bình thường, nhưng hắn cảm thấy đây là món ăn ngon nhất, vật nhỏ biết quan tâm hắn rồi, hiện tượng tốt.
"Ăn xong rồi đi." Tô Tiểu Vũ nhét bánh ngọt vào trong tay hắn, đưa lưng về phía hắn đứng, để gió mát làm dịu bớt cái nóng ran trên mặt, hắn không biết dáng dấp bản thân tốt sao, nếu biết rõ dáng dấp tốt có cố ý khoe khoang không đây?
Biết da mặt nàng mỏng, cũng không định trêu chọc nàng nữa, từ từ ăn xong bánh ngọt, Tư Thiên Hoán mới đưa tay ôm chầm Tô Tiểu Vũ, "Vũ nhi, chúng ta trở về."
"Ừ, ngươi đưa ta về." Mệt mỏi ngáp một cái, một ngày này nàng không ngủ được nhiều, giờ rất mệt.
"Được." Nhìn đáy mắt nàng mỏi mệt, Tư Thiên Hoán đau lòng nhíu mày, đột nhiên bồng nàng lên, tung người bay vào màn đêm, khinh công tuyệt thế, nhanh chóng lướt qua mặt nước, mà mặt nước lại không gợn sóng dù chỉ một chút.
Tô Tiểu Vũ ở trong lòng hắn thoải mái, vừa lòng khẽ động thân thể, tìm được một vị trí thoải mái, bất tri bất giác đã ngủ.
Tư Thiên Hoán cảm giác người trong иgự¢ hô hấp trở nên vững vàng, cúi đầu, thấy nàng ngủ an tĩnh, cánh môi còn chứa đựng nụ cười, ôn nhu trong đáy mắt càng nhiều hơn, thân thể đột nhiên nhảy lên, cách xa mặt nước, hẳn là ngự không mà đi, tốc độ kia so với lúc trước nhanh lên gấp ba lần, chờ sắp tới bờ sông, thân hình lần nữa nhấc cao, từ không trung nhanh chóng bay qua, không người nào phát hiện, thẳng đến khi tới khách sạn mới chậm rãi rơi xuống trong một hẻm nhỏ, nhẹ nhàng đi tới khách sạn.
"Ơ, đã về rồi?" Bạch Thuật nhàn nhã uống rượu trong khách sạn, thấy Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ trở lại, trên mặt đều là dịu dàng, không nhịn được trêu ghẹo.
"Câm miệng." Tư Thiên Hoán lạnh nhạt liếc hắn một cái, lên lầu hai đặt Tô Tiểu Vũ xuống giường, mới cất bước, nhàn nhã đi xuống.
"Chuyện gì?" Ngồi đối diện Bạch Thuật, đưa tay cầm một cái ly, rót cho mình một ly rượu, nhàn nhạt hỏi, nếu không có chuyện cũng sẽ không ở chỗ này chờ hắn trở lại.
Bạch Thuật lười biếng dựa trên ghế, bĩu môi, "Nữ nhân của ngươi hôm nay hỏi ta, ta từ đâu tới đây, ngươi đi qua nơi nào."
"Nàng thông minh." Tư Thiên Hoán uống một hớp rượu, lạnh nhạt trong mắt có tự hào.
Bạch Thuật khó khăn nuốt rượu xuống, tối nghĩa mở miệng, "Ta hỏi ngươi, phải làm thế nào để lừa gạt được Tô Tiểu Vũ."
"Không cần lừa gạt." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nhìn hắn, "Vật nhỏ sẽ không tra cứu, thời điểm nàng nên biết, ta tự nhiên sẽ nói cho nàng biết."
"Ta lại hi vọng nàng vĩnh viễn không có cơ hội biết." Bạch Thuật thở dài, trong mắt có chút bất đắc dĩ, chỗ đó, hắn thật sự không muốn trở về.
"Chuyện nên đến sẽ không tránh được, ngươi sợ?" Tư Thiên Hoán khẽ cười nhạo báng.
Bạch Thuật cười nhạo, ngửa đầu uống xong một ly rượu, đứng dậy đi lên lầu, "Sợ? Sợ sẽ không được ở cùng một chỗ với Chanh nhi." Dứt lời, người đã biến mất trên cầu thang.
Luôn cho rằng vật nhỏ thông minh, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy vật nhỏ liền phát hiện, thật đúng là hắn ở trước mặt nàng không thể có bí mật gì.
Chậm rãi đi tới trước cửa gian phòng của mình, đưa tay đang muốn đẩy cửa ra, đột nhiên cười gian, dưới chân xê dịch, từ từ đi tới căn phòng cách vách, đi vào.
Nhìn Tô Tiểu Vũ yên ổn ngủ trên giường, Tư Thiên Hoán thuận tay cầm khăn lên xoa mặt, sau đó, ϲởí áօ, tháo - thắt lưng, chui vào chăn Tô Tiểu Vũ, cảm thụ thân thể mềm nhũn trong иgự¢, trong lòng một hồi thỏa mãn.
"Tại sao ngươi lại ở trên giường ta?" Tô Tiểu Vũ cảm thấy mình bị cái gì đó trói buộc, nhíu mày tỉnh lại, thấy được gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, chợt trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi.
Tư Thiên Hoán một tay chống đầu, lười biếng cười nói, "Không có dư phòng."
"Vậy ngươi ngủ trên trường kỉ." Tô Tiểu Vũ rựt rựt khóe miệng, nàng thật sự không có khái niệm chung gối với nam nhân.
"Cái ghế cứng như vậy. . . . . ." Tư Thiên Hoán khó xử cau mày.
Tô Tiểu Vũ cắn răng, tức giận nhìn hắn chằm chằm, một đại nam nhân, làm sạo lại yếu ớt hơn nữ nhân. Nghĩ muốn một cước đạp hắn xuống, nhưng thấy dáng vẻ hắn uất ức, lại không nhẫn tâm, bất đắc dĩ thở dài, lui vào bên trong một cái.
"Cách xa ta một chút ." Tô Tiểu Vũ mím môi trừng mắt nhìn hắn, xoay người đưa lưng về phía hắn ngủ, nhưng bên cạnh còn có hơi thở nóng rực của hắn, muốn an tĩnh ngủ cũng có chút khó khăn.
Cũng thiệt thòi nàng xoay người sang chỗ khác, nếu không vẻ mặt quỷ kế thực hiện được của Tư Thiên Hoán bị nhìn thấy, sợ rằng phải giận đến hộc máu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc