Yêu Nghiệt Khuynh Thành - Chương 48

Tác giả: Thụy Tiếu Trụ

Trên xe ngựa.
Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ đang giãy giụa, vùi đầu ở cổ nàng, hô hấp nặng nhọc.
"Tư Thiên Hoán, ngươi đứng dậy." Tô Tiểu Vũ cắn môi, gương mặt buồn bực, mất hết cả mặt mũi rồi, đều do hắn.
"Vũ nhi, để cho ta ôm một lát." Tư Thiên Hoán cắn bả vai nàng, buồn bực nói, hắn đang rất cố gắng đè nén, vật nhỏ lại chọc giận nữa, hắn thật sự không nhịn được.
Tô Tiểu Vũ sững sờ, nhận thấy được thân thể người nào đó khác thường, khuôn mặt đã bớt đỏ giờ lại đỏ trở lại, trong lòng mặc dù xấu hổ, nhưng không dám cử động nữa.
Không biết đã qua bao lâu, đợi hô hấp hai người khôi phục bình thường, Tư Thiên Hoán mới chậm rãi từ trên người nàng bò dậy, bế Tô Tiểu Vũ lên, động tác khó khăn giúp nàng sửa sang lại quần áo, trời mới biết, hiện tại hắn chỉ muốn giúp nàng cởi!
"Vật nhỏ." Bất đắc dĩ thở dài, Tư Thiên Hoán có chút buồn bực hừ hừ, bất đắc dĩ cài vạt áo nàng thật tốt.
Tô Tiểu Vũ hơi chu miệng, chui trong lòng hắn, tay nhỏ bé lục lọi trên hông của hắn, hung hăng bấm, cảm thấy thân thể nam nhân cứng đờ, mới hài lòng thu tay lại, ngẩng đầu lên.
"Ngươi là tên vô lại." Bĩu môi, Tô Tiểu Vũ tức giận trừng hắn, thấy hắn cưng chiều cười, tâm liền mềm nhũn hơn phân nửa, suy nghĩ hồi lâu muốn khiển trách lại biến thành bốn chữ không khác hơn làm nũng bao nhiêu.
"Vô lại thì như thế nào, ta không phải là nam nhân ngươi?." Tư Thiên Hoán gõ đầu nàng một cái, hừ nhẹ.
Tô Tiểu Vũ lại thưởng hắn một cái liếc mắt, đột nhiên hung tợn níu lấy cổ áo hắn, cảnh cáo nói, "Tư Thiên Hoán ta nói cho ngươi biết, về sau không cho phép ở trên xe ngựa, trên. . . . . ." Không biết nói thế nào, nhưng nghĩ đến tình cảnh mới vừa nãy, mặt không khỏi lại nổi ửng hồng.
"Được, không ở trên xe ngựa." Tư Thiên Hoán biết nghe lời gật đầu, cười giống như một con cáo già, không ở trên xe ngựa, thì ở chỗ khác là được rồi, nói thí dụ như, khách sạn?
"Đi tìm ૮ɦếƭ." Tô Tiểu Vũ cắn răng.
"Không thích, nhưng mà vừa nãy vật nhỏ mới còn rất hưởng thụ." Đáy mắt Tư Thiên Hoán lóng lánh tinh quang, tay còn nhẹ véo lỗ tai của nàng, cảm thấy hài lòng khi thân thể nàng run lên.
"Tư Thiên Hoán." Khóe miệng Tô Tiểu Vũ chợt nhếch lên, nhấc chân đá một cái trên mắt cá chân hắn.
"Hừm. . . . . ." Rên lên một tiếng, đáy mắt Tư Thiên Hoán không che giấu đau đớn, trên trán cũng rịn ra mồ hôi lạnh, "Vật nhỏ, ngươi thật đúng là độc ác." Cái gì là cắn răng nghiến lợi, chính là cái này.
"Khụ khụ, hình như hơi nặng tay một chút." Tô Tiểu Vũ cười ngượng, trong mắt có đau lòng nhàn nhạt, chủ động ôm chắc cổ hắn.
Hừ lạnh một tiếng, Tư Thiên Hoán thẩn thờ nhìn nàng một cái, đưa tay lấy bàn tay nhỏ bé trên cổ xuống, tách nàng rời khỏi người, chính mình tự nhảy xuống xe ngựa, khập khiểng đi tới khách sạn. (ổng này giận rùi hị hị >”<)
"Đáng ૮ɦếƭ." Tô Tiểu Vũ tức giận trợn mắt nhìn, ngay sau đó nhảy theo xuống xe ngựa, nhìn hắn khập khễnh còn có thể đi nhanh như vậy, cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Bạch Thuật thề, đời này hắn chưa từng kinh ngạc qua như vậy, Bạch Lê đang giận, lại còn để cho người ta nhìn ra giận dỗi, nhưng là lần đầu hắn bộc lộ tâm tình bất mãn ra thế kia.
Bạch Nhất và Bạch Nhị thấy vậy, vẻ mặt của bọn họ không bao giờ thay đổi thì giờ phút này kinh ngạc há miệng, thiếu gia bọn họ đổi tính?
Tư Thiên Hoán cà nhắc chân đi vào khách sạn, tùy ý tìm một cái bàn ngồi xuống, trên mặt tuấn mỹ vô song chỉ có băng sương, tròng mắt màu hổ phách giống như ướp lạnh, tùy ý nhìn một cái, liền có thể đông ૮ɦếƭ người, tùy ý rót ly trà, còn chưa đưa đến khóe miệng, liền nghe "Pằng" một tiếng, cái ly bị nắm bể, nước trà tung tóe lên cẩm bào màu trắng, lưu lại vết bẩn khó coi.
"Bạch, Bạch Thuật, tiểu tử thúi làm sao vậy?" Tư Thiên Chanh khó khăn nuốt xuống một ngụm trà, trợn mắt há mồm nhìn tiểu đệ xa lạ.
Bạch Thuật không nói, ánh mắt ý bảo nàng xem cửa.
Tóc sớm đã bị Tư Thiên Hoán làm loạn, nàng chải lại, dứt khoát nhổ hết trâm cài đầu xuống, mặc cho tóc đen tán lạc, vội vã vọt vào khách sạn, liền thấy gương mặt Tư Thiên Hoán lạnh lùng, ngồi không nhúc nhích, chu mỏ, tiến tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tây Vân từng nói với nàng, nam nhân có một loại tự ái rất mạnh, nếu có người đả thương tự ái nam nhân, nam nhân sẽ rất tức giận.
Nàng vừa đá một cước kia, chắc là đả thương tự ái Tư Thiên Hoán đi, cũng không thể trách nàng, đều là do hắn làm chuyện xấu.
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, đè xuống uất ức trong lòng, mỗi lần đều là hắn nhân nhượng nàng, lần này, đổi nàng nhân nhượng hắn là tốt lắm.
"Hoán." Nhỏ giọng kêu một tiếng, Tô Tiểu Vũ chủ động cầm ngón tay Tư Thiên Hoán, lại thấy sắc mặt hắn bất động, vẫn lạnh lùng như cũ.
Giương mắt, lành lạnh nhìn Bạch Thuật một cái, Tô Tiểu Vũ híp mắt, ý bảo hắn nghĩ biện pháp.
Bạch Thuật kinh ngạc chỉ chính mình, đùa gì thế, cái đôi này gây gổ, hắn có thể hỗ trợ cái gì?
"Tiểu Vũ đang nhìn ngươi, nhanh đi giúp một tay." Tư Thiên Chanh giật giật khóe miệng, nhỏ giọng nói, nàng chưa từng thấy tiểu tử thúi giận lớn như vậy, còn rất bi thương phát hiện mình có một chút sợ.
Khóe mắt Bạch Thuật giựt giựt, hiện lên nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, rất chậm rất chậm mà đi lên.
Nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không sai, Bạch Thuật vốn là mỹ nam tử không kém Tư Thiên Hoán là bao nhiêu, lại còn cố ý bày ra một nụ cười như vậy, tự nhiên rất đẹp mắt.
Tư Thiên Chanh liếc mắt, "Cũng không phải bảo ngươi đi quyến rũ tiểu tử thúi, ngươi cười thành ra như vậy làm gì?"
Bạch Nhất và Bạch Nhị trực tiếp sặc một ngụm trà, Bạch thiếu gia là nữ tử thì cũng thôi đi, đây lại là nam nhân. . . . . .
"Bạch Lê, ngươi. . . . . . A!" Bạch Thuật hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Tư Thiên Hoán, cái ௱ôЛƓ vừa mới ᴆụng tới băng ghế, cái băng ghế liền lập tức hóa thành vụn gỗ, nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh, đã sớm ngã nhào trên đất rồi.
"Tức giận với ta, chớ vạ đến cá dưới ao." Cả đời Tô Tiểu Vũ còn chưa dụ dỗ ai, càng không cách nào để dụ dỗ người, trực tiếp vỗ bàn lên, nhìn chằm chằm Tư Thiên Hoán.
Con "Cá trong chậu" kia yên lặng trở lại chỗ ngồi, bày tỏ mình không giúp gì được.
"Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?" Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nhìn Tô Tiểu Vũ, hỏi.
Tô Tiểu Vũ chưa bao giờ quan tâm những thứ này, mới nghe, chỉ có mê hoặc, quay đầu, cầu Tư Thiên Chanh trợ giúp.
"Khụ khụ, hôm nay là mộc hương tiết, sẽ có hội đèn Ⱡồ₦g, ở đây một ngày, viết nguyện vọng của mình lên đèn Khổng Minh, là có thể thực hiện nguyện vọng, a, còn nữa, mỗi người ra đường đều mang theo mặt nạ!" Tư Thiên Chanh suy nghĩ một chút, nói, vừa nãy trước khi nàng đi vào liền nhìn phía ngoài náo nhiệt, chấc là đang chuẩn bị rồi.
"Trong đám người tìm được ta." Tư Thiên Hoán đột nhiên nói, đứng dậy đi ra khỏi khách sạn, trước khi đi, yên lặng nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, trong cái nhìn kia, có nhàn nhạt chờ đợi.
Tô Tiểu Vũ sững sờ, vẻ mặt không hiểu nhìn bóng lưng của hắn, cho đến khi tấm lưng kia biến mất thật lâu, nàng chưa lấy lại tinh thần.
"Khụ, Tiểu Vũ, hai người các ngươi rốt cuộc là thế nào?" Tư Thiên Chanh xông tới, còn tìm người, ngây thơ ấu trĩ.
"Ta, đá hắn một cước." Tô Tiểu Vũ mím môi, trên mặt có chút không tự nhiên.
Tư Thiên Chanh trầm mặc một cái, thì ra là tiểu đệ nàng vừa què chân là do đệ muội tương lai đá, chắc là bị đả kích.
"Bạch Lê đối sử với ngươi tốt, ngươi có thể cảm nhận sao?" Bạch Thuật nhàn nhạt mở miệng, trên mặt ít đi đùa cợt thường ngày.
"Ừ." Tô Tiểu Vũ gật đầu, nếu không phải Tư Thiên Hoán đối sử tốt với nàng, nàng cũng sẽ không thích hắn.
"Ngươi thì sao?" Bạch Thuật lại hỏi.
Tô Tiểu Vũ không hiểu, nhưng vẫn đáp, "Ta cũng vậy thích hắn."
"Nhưng ngươi để cho hắn cảm nhận được ngươi thích hắn không?" Bạch Thuật nghịch cái ly trong tay, cười như không cười hỏi.
Tô Tiểu Vũ cau mày, nghiêm túc nhớ lời hắn nói, một hồi lâu, tươi cười lộ ra sự hiểu ý, "Ta hiểu."
"Ai yêu, cũng thiệt thòi cho ngươi, tiểu tử kia từ nhỏ đã có thể nhẫn nhịn, năm đó mẫu hậu đối sử với hắn như vậy, hắn cũng không còn nổi giận, hôm nay cớ sao. . . . . ." Bạch Thuật khôi phục cười đùa, "Thỉnh thoảng phát phát hỏa, có lợi cho sức khỏe, đúng không, y thuật siêu quần Vũ thiếu gia?"
"Cút." Khóe miệng Tô Tiểu Vũ giật giật, lần đầu tiên không bởi vì hai chữ "Vũ thiếu" mà nổi giận.
"Dịu dàng một chút, nam nhân đều thích nữ nhân dịu dàng, nữ nhân thích Bạch Lê cũng không ít đấy." Bạch Thuật nhớ tới chút chuyện trước kia, có chút cảm thán.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ thoáng qua tinh quang, nữ nhân thích Tư Thiên Hoán không ít? Nàng nhớ hắn không thường lộ diện mà, đi nơi nào trêu chọc "Không thiếu nữ nhân?"
"Bạch Thuật, ngươi là từ chỗ nào tới, hoặc nói là, Bạch Lê đi qua nơi nào?" Chỉ cần Tư Thiên Hoán không có ở đây, Tô Tiểu Vũ sẽ vẫn là Tô Tiểu Vũ cơ trí lúc trước, cười nhạt, Tô Tiểu Vũ nhìn thẳng ánh mắt của Bạch Thuật, không phải Tư Thiên Hoán, mà là Bạch Lê, Bạch Lê không phải chỉ là người Bạch gia giật dây, chắc là còn đại biểu cho cái gì?.
Trong lòng Bạch Thuật vang lên âm thanh "Lộp bộp", đáy mắt kinh ngạc, "Đương nhiên là từ Lăng thành, một thương nhân bình thường." Đáng ૮ɦếƭ, nữ nhân này thật đúng là nhạy cảm.
"Nên đi tìm Hoán rồi." Tô Tiểu Vũ ngáp một cái, chậm rãi đi ra cửa, nếu người ta không muốn nói, nàng cũng lười hỏi, dù sao sớm muộn cũng sẽ biết rõ.
"Ngươi biết điểm nào lộ chân tướng sao?" Đi tới cửa, Tô Tiểu Vũ quay đầu hỏi.
Bạch Thuật nhàn nhạt nhìn Tô Tiểu Vũ, đột nhiên nhếch môi cười, "Võ công của hắn." Võ công của hắn có thể cao hơn bí kỹ lánh đời Y cốc, nên Tô Tiểu Vũ đã sớm phát hiện.
"May mắn ngươi không phải kẻ địch." Tô Tiểu Vũ cảm thán, quay người đi, người bên cạnh Tư Thiên Hoán đều không dễ chọc.
"Bạch Thuật, Tiểu Vũ có ý gì? Các ngươi dấu diếm ta chúng ta?" Tư Thiên Chanh híp mắt hỏi.
"Chanh nhi, không cho phép loạn tưởng." Bạch Thuật cau mày, nắm chặt tay Tư Thiên Chanh.
"Ừ." Tư Thiên Chanh hồi hồn, cười híp mắt lên tiếng, dù sao mặc kệ như thế nào nàng đều sẽ ở bên cạnh Bạch Thuật.
"Đi, đi xem náo nhiệt." Bạch Thuật toét miệng cười một tiếng, lôi kéo nàng đi ra cửa.
Bạch Nhất và Bạch Nhị hai mặt nhìn nhau, bọn họ làm thế nào?
Ánh trăng mới lên, ánh sao lấp lánh, bầu trời đêm náo nhiệt.
Tất cả con đường cái treo đầy đèn Ⱡồ₦g, đủ các loại đèn Ⱡồ₦g, nhộn nhịp phát sáng, giống như gió xuân thúc giục trăm hoa nở, khắp nơi muôn màu hồng tím, như sao chói mắt. Trong những hoa đăng kia bôi ít dầu vừng lên vải, vì vậy mùi thơm tràn ngập đường cái làm say lòng người. Dòng người bắt đầu khởi động, mọi người đều rất là tự giác không cưỡi ngựa, tất cả đều đi bộ. Tiếng nhạc không ngừng bên tai, mọi người cười vui pha tạp vào nhau, rất náo nhiệt. Trên mặt nam tử hoặc nữ tử đều đeo các loại mặt nạ, nhưng không che giấu được tâm tình vui sướng. Bầu trời đầy đèn Khổng Minh và Nhật Nguyệt Tranh Huy, chói mắt khác thường.
Tô Tiểu Vũ tùy ý mua một mặt nạ nửa lông vũ trắng muốt, một đầu tóc đen dài chỉ dùng một cây trâm đơn giản màu trắng tùy ý ghim lên, toàn thân áo trắng lả lướt trên thân thể nàng, như tiên không nhiễm bụi trần.
Mờ mịt nhìn bốn phía, Tô Tiểu Vũ có chút buồn bực, chỗ này không nhỏ, mọi người đều mang mặt nạ, muốn nàng đi đâu tìm người?
"Trước mặt có nam tử mặc áo đen thật là cao quý, rất nhiều nữ tử đều đuổi theo, ngươi không đi sao?" Nữ tử cả người y phục màu vàng lôi kéo nữ tử áo hồng bên cạnh hưng phấn nói.
"Vậy chúng ta nhanh đi!" Nữ tử áo hồng vừa nghe, liền hưng phấn, đi theo nữ tủ mặc áo vàng kia.
Áo đen? Cao quý?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc