Yêu Nghiệt Khuynh Thành - Chương 119

Tác giả: Thụy Tiếu Trụ

Hai Quốc Gia Đến Nơi
Năm ngày sau, sứ thần Lăng quốc và Yên quốc cùng tới Lăng thành, hoàng đế Phong quốc thiết đãi yến tiệc ở ngự hoa viên, khoản đãi hai quốc gia, cũng để Khiêm vương và Bắc vương đi tiếp đãi các sứ giả, công chúa và quận chúa của Lăng quốc và Yên quốc, Bắc vương phải đi tiếp đãi một vị công chúa và hai vị quận chúa của Yên quốc, còn Khiêm vương chỉ cần tiếp đãi một vị công chúa, thoải mái hơn rất nhiều.
Đêm đen như mực, nhưng ngự hoa viên lại có đèn đuốc sáng trưng, thắp sáng toàn bộ nơi này, không thua gì ban ngày, hoàng đế ngồi ở chính giẵ, Khúc Ngâm mặc phượng bào tôn quý bức người, hai người ngồi gần nhau, khí thế tỏa ra khiến mọi người kinh sợ.
Khiêm vương và Khiêm Vương phi, Bắc vương và Bắc Vương phi, trưởng công chúa và phò mã đều ăn mặc chỉnh tề đến tham dự, ngồi ở địa vị cao phía dưới, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, tất cả đều rất cao quý, có phong thái hoàng tộc.
Các vị quan viên và người nhà thì ngồi ở hai bên, nhấm nháp hoa quả tươi, hai quốc gia cũng đã tới, Lăng quốc dẫn tam công chúa Sở Thiên Ninh đến vấn an Tư Thiên Hoàng xong thì cũng ngồi xuống bên cạnh, rồi sau đó Yên quốc cũng dẫn trưởng công chúa Phong Như Yên, Nam Tân quận chúa, Triêu Dương quận chúa đến vấn an Tư Thiên Hoàng.
Phong Như Yên mặc hoa phục màu tím, cúi đầu để lộ khuôn mặt hoàn mỹ, mắt phượng, môi anh đào, da nõn nà sáng bóng, nhẹ nhàng cười hớp hồn người khác, thật sự xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Yên quốc, nếu phía trên cao không có khí chất bất phàm của Hoàng Hậu thì chỉ sợ là ánh sáng cũng sẽ bị nàng bức cho chiếu xuống..
Phong Như Yên đảo mắt nhìn Hoàng đế và hai vị Vương gia, phò mã, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy được ánh mắt si mê của bọn họ, nhưng không ngờ lại chỉ thấy bọn họ thản nhiên nhìn mình một cái rồi không nhìn nữa, vẻ mặt tự tin và kiêu ngạo cũng thoáng cứng đờ, đến khi nhìn thấy ánh mắt si mê và ghen tị của những nam nhân và nữ nhân khác thì mới sắc mặt dịu đi, cao ngạo nâng cằm, ngồi xuống vị trí của mình.
Một khúc Đàm tiếu nhân gian đã kết thúc.
Sứ giả Yên quốc đột nhiên đứng dậy, nhìn chung quanh một vòng rồi thản nhiên cười nói, "Hoàng đế Phong quốc, Yên quốc ta có ba bảo vật, gấm vóc, thảo dược, và thực thần, hai cái trước đều là đồ vật, còn thực thần chính là người."
Tư Thiên Hoàng cười khó lường, liếc nhìn Khúc Ngâm, tò mò hỏi, "Sao? Không biết thực thần là người phương nào?"
Mọi người ngồi trên cao cũng đều tò mò.
"Hoàng Thượng, thực thần chính là trưởng công chúa của Yên quốc ta." Sứ giả kiêu ngạo nói, "Trưởng công chúa từng dùng một bát canh trăm loại hoa để dẫn dụ ngàn vạn con bướm, lưu truyền thành giai thoại."
" Như Yên công chúa trù nghệ rất cao, thật sự khiến người khác bội phục, không biết có thể để mọi người xem một chút không, cũng để cho Thiên Chanh công chúa nhìn thử, miễn cho cả ngày hết ăn rồi lại nằm." Khúc Ngâm ung dung cười yếu ớt, tiếp lời sứ giả.
Tư Thiên Chanh liếc mắt xem thường, tiếp tục ăn nho và nói chuyện phiếm với Bạch Thuật, lười nhìn Phong Như Yên, mỹ nhân có gì đáng để xem, Bạch Thuật còn đẹp hơn nàng ta.
Phong Như Yên thấy Tư Thiên Chanh khinh thường mình, trong người cũng bốc hỏa, đứng dậy mềm mại cười nói, "Nếu Hoàng Hậu nương nương không chê dầu khói thì tất nhiên Như Yên đồng ý."
Khúc Ngâm cười nhạt, "Người đâu, chuẩn bị dụng cụ làm bếp."
"Ngâm nhi, nàng thật sự để nàng ta náo loạn sao?" Tư Thiên Hoàng nhẹ nhíu mi, không biết có nên dung túng nàng không.
"Xem thử trù nghệ của nàng ta thế nào, nếu hợp khẩu vị của Tiểu Vũ, ta xóa trí nhớ của nàng ta, giữ lại nấu đồ ăn cho Tiểu Vũ, nếu sau này ta có thai cũng vậy, miễn cưỡng cũng có chỗ để dùng." Khúc Ngâm thản nhiên nói.
Tư Thiên Hoàng bị mưu tính sâu xa của nàng thuyết phục, im lặng không nói gì.
Phong Như Yên và sứ thần liếc nhau, vật dụng làm bếp nhanh chóng được mang vào, đi từng bước tới, mang theo đầy vẻ phong tình.
Mọi người lại bị diện mạo xinh đẹp của Phong Như Yên thuyết phục, nhưng những người từng đến buổi tuyển phi thì lại cảm thấy Phong Như Yên chỉ có khuôn mặt đẹp thôi, dù sao trên đời này, ai đã từng gặp qua Minh vương và Minh vương phi thì ánh mắt sẽ trở nên kén chọn, nghĩ đến Minh vương và Minh vương phi, mọi người phát hiện hai người đã biến mất, Minh vương phi nôn ói như vậy, Minh vương yêu thương thê tử không tới tham gia yến tiệc tối nay cũng đúng.
Phong Như Yên hưởng thụ ánh mắt ghen tị và mê luyến xung quanh, bàn tay trắng nõn nhẹ nâng lên cầm lấy cái muôi dài nhẹ nhàng khuấy nước trong nồi, động tác thô tục bình thường nhưng nàng lại làm giống như một bức họa.
Phong Như Yên chỉ muốn thể hiện trù nghệ một chút, cũng muốn để cho những người khác mất mặt, để có thể làm thật tốt thì nàng cũng không tính làm cái gì quá phức tạp, một bát thịt thỏ Bát Bảo là được.
Mùi đồ ăn bay đầy trong không khí, mọi người sợ hãi thầm than nàng quả thực xứng với danh hiệu thực thần.
Khúc Ngâm ngửi, nhíu mày, “Có vẻ ngon hơn Tư Thiên Hoán làm."
"Ngâm nhi, Tiểu Hoán mới học nấu cơm được vài ngày." Tư Thiên Hoàng bất đắc dĩ nói.
Tư Thiên Chanh ham ăn sáng mắt lên, nhịn không được nuốt nước miếng, bộ dáng tham ăn của nàng khiến Bạch Thuật dở khóc dở cười, chỉ có thể yêu chiều nói, "Chanh nhi, kiềm chế một chút, nàng ta là kẻ địch."
Tư Thiên Chanh uất ức mím môi, hừ nhẹ, "Chàng đi kêu Tiểu Hoán làm một bàn thức ăn đến bồi thường cho ta!"
Đầu của Bạch Thuật như to lên gấp đôi, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy người đi đến cách đó không xa, cười khó hiểu nói, "Muốn ăn thì tự nàng đi nói đi."
Tư Thiên Chanh sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của hắn, bật cười, "Có phải Tiểu Vũ biết Phong Như Yên mặc màu tím không?"
"Chanh nhi, Bạch Lê mặc màu tím." Bạch Thuật bất đắc dĩ nói.
Tư Thiên Chanh gật đầu, ánh mắt lại bị hai người hấp dẫn.
Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ sóng vai chậm rãi đi tới, khi vào tới nơi thì bốn phía đều yên tĩnh, Tư Thiên Hoán mặc trường bào thêu mây màu bạc, Tô Tiểu Vũ mặc y phục màu tím bằng lụa mỏng, thắt đai lưng màu bạc trong suốt mảnh mai.
Nam tử như thần linh giáng thế, nữ tử như thần tiên thoát tục, dung mạo không ai sánh bằng, khí chất riêng biệt, càng không cần phải nói hai người lại nhu tình mật ý, thu hút mọi ánh nhìn.
Phong Như Yên đang trang trí đồ ăn thì cảm thấy sự chú ý của mọi người đều không dồn vào nàng nữa, nghi hoặc nhíu mi, quay đầu lại thì vừa đúng lúc thấy khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt của Tư Thiên Hoán, tim liền đập liên tục, mắt có chút kích động trợn tròn lên, rốt cục nàng nàng cũng tìm được người xứng đôi với mình rồi.
Phong Như Yên sửa lại quần áo theo bản năng, thấy hắn vốn không nhìn mình, ngược lại đang nghiêng đầu cười dịu dàng, nụ cười của nàng liền cứng đờ, lúc nhìn thấy nữ nhân bên cạnh hắn, sắc mặt trở nên rất khó coi, nàng không muốn thừa nhận trên đời này có nữ tử đẹp hơn nàng, nhưng nữ nhân trước mắt này lại làm cho nàng không thể tự lừa dối mình được nữa, hơn nữa, nàng còn mặc y phục màu tím, chẳng lẽ biết nàng cũng mặc màu tím nên cố ý muốn tranh hơn thua sao?
"Minh vương, Minh vương phi đến!"
Giọng nói bén nhọn của thái giám vang vọng giữa trời đêm, khiến mọi người đang sững sờ tỉnh táo lại.
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, thần đệ đến chậm, mong thứ tội." Tư Thiên Hoán nắm tay Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, hai người vẫn chưa hành lễ, nhưng không ai dám nói gì, thứ nhất là do Hoàng đế dung túng, thứ hai là không có ai dám chọc bọn họ.
" Vương phi có thai trong người, nôn ói như vậy, đệ chăm sóc nàng mọi người đều biết, có tội gì chứ?" Tư Thiên Hoàng cười ha ha, kêu người mang thêm ghế đặt trên đài cao rồi nói hai người lên ngồi, có thể thấy được thân phận họ cực kỳ tôn quý.
"Vị này chính là Minh vương vang danh thiên hạ sao? Quả nhiên là rồng trong biển người, Minh vương phi được gả cho vị hôn phu như thế, thật là khiến cho Như Yên hâm mộ không thôi." Phong Như Yên thấy hai người không thèm nhìn mình thì lập tức lên tiếng, nhìn chằm chằm Tư Thiên Hoán, trong mắt đầy vẻ ái mộ.
Trong lúc nhất thời khắp nơi đều yên tĩnh không có tiếng động, chỉ có người hoàng gia đang ăn uống say sưa ngon lành.
Minh vương phi bá đạo độc ác, đừng nói là Lăng thành, toàn bộ Phong quốc đều biết, đáng thương cho Phong Như Yên không phải người Phong quốc, bất tri bất giác đã chọc phải tổ ong vò vẽ.
Tư Thiên Hoán quay đầu, thản nhiên nhìn nàng, giọng điệu xa cách, "Đa tạ khích lệ."
Tư Thiên Hoàng nhìn tiểu đệ nhà mình, cúi đầu nhịn cười, gần đây Tiểu Hoán vì đệ muội mà tìm đủ mọi cách, đang rất phiền não, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thì chỉ sợ kết cục của Phong Như Yên đã giống như cái lò than tàn kia rồi.
Phong Như Yên thấy hắn nhìn mình mà ánh mắt vẫn nhàn nhạt như trước, có chút không cam lòng, cố ý cười thật ngọt ngào, "Như Yên ăn ngay nói thẳng mà thôi, Minh vương nói cảm ơn làm gì."
"Lễ tiết mà thôi, công chúa không cần để ý." Tô Tiểu Vũ đột nhiên xoay người, chậm rãi đi đến trước người Tư Thiên Hoán, thản nhiên cười nói.
Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, mở to hai mắt nhìn hai nữ nhân, tất cả đều có tâm tư xem kịch vui.
Phong Như Yên biến sắc, thật lâu sau mới nở nụ cười ôn hòa có lễ, nói, "Vương phi đã biết là lễ tiết là nguyên tắc không thể phá bỏ."
"Cổ hủ." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, ánh mắt đột nhiên liếc về phía chén thịt thỏ bát bảo trông có vẻ ngon miệng trên mâm, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Sớm nghe nói trưởng công chúa Yên quốc có trù nghệ thiên hạ vô song, hôm nay nhìn thấy quả là hương vị thanh tao khiến cho lòng người vui mừng."
"Sao? Hay là Tiểu Vũ nếm thử đi, nếu thật sự ngon miệng thì bản cung mời trưởng công chúa ở lại Phong quốc làm khách lâu dài." Khúc Ngâm động đậy sắc mặt, thản nhiên nói.
"Không biết Hoàng Hậu nương nương có ý gì." Phong Như Yên cảm thấy lời nói của nàng có chút kỳ quái, nhịn không được hỏi.
"Là như vậy, Tiểu Vũ có thai, gần đây không ăn được gì, thấy nàng từ từ trở nên gầy yếu, bản cung cũng rất đau lòng, nếu tay nghề của công chúa có thể làm cho hài tử trong bụng Tiểu Vũ an phận một chút, thì tất nhiên sẽ là ân nhân của hoàng thất ta." Khúc Ngâm tiếp tục nói, khi nói xong thì không cần suy nghĩ cũng biết địa vị của Tô Tiểu Vũ trong mắt hoàng thất cao bao nhiêu.
Sắc mặt bình thản của Tư Thiên Hoán cũng nhu hòa đi một ít, vén tóc mái dùm Tô Tiểu Vũ, nói, "Nếu thật sự như thế, bản vương sẽ mời công chúa đến vương phủ ta chơi mấy ngày."
Không phải là muốn ta làm đầu bếp nữ sao?
Sắc mặt Phong Như Yên có chút vặn vẹo, nhận được ánh mắt cảnh cáo của sứ thần mới cười nói, "Như vậy thì mời Vương phi nếm thử."
Vốn là muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy mình xinh đẹp, nhưng không ngờ hiện tại lại rơi vào vị trí nữ đầu bếp, còn Minh vương thì dù nàng tốt đến đâu vẫn cứ lạnh lùng thản nhiên, ngược lại mềm giọng với thai phụ trong lòng, chuyện này bảo sao nàng không tức giận được, nhưng dù có tức giận thì nàng cũng phải nhịn, nàng không quên mục đích lần này đến đây, nếu làm hỏng đại sự thì nàng sẽ không được tha thứ.
Tô Tiểu Vũ hứng thú đánh giá chén thịt thỏ trên mâm, bàn tay mềm mại vươn ra khỏi ống tay áo, cầm lấy đũa gắp một miếng, tao nhã đưa vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp nuốt xuống, ngay sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, nghiêng đầu che kín miệng, mắt ngân ngấn nước, hiển nhiên là khó chịu đến muốn khóc.
Sắc mặt Phong Như Yên cực kỳ khó coi, muốn ói sao, tiện nhân này ăn đồ ăn nàng làm mà lại muốn ói! Nàng ta cố ý, chắc chắn là cố ý!
Một tiếng "Ầm" vang lên, chén thịt nhỏ bị Tư Thiên Hoán đánh một chưởng hóa thành đá vụn, hắn lạnh lùng nhìn Phong Như Yên, xoay người ôm chặt Tô Tiểu Vũ, vỗ về lưng của nàng để giúp nàng thuận khí, chờ mặt nàng tốt hơn thì sắc mặt mới dịu đi.
"Thật có lỗi, Vương gia chỉ nhất thời nóng vội, cũng không phải cố ý dọa đến công chúa, xin công chúa thứ lỗi, hương vị chén thịt thỏ Bát Bảo này có một không hai, là Tiểu Vũ không khỏe nên không thể thưởng thức mỹ vị."
Tô Tiểu Vũ cười xin lỗi, mắt hơi ửng đỏ, trông đáng thương đến mức nói không nên lời, khiến người xem mềm lòng, trong lúc nhất thời quên mất nàng đáng sợ thế nào, thậm chí có người còn trách cứ nhìn về phía Phong Như Yên.
"Vương phi không sao là tốt rồi." Phong Như Yên cười ngoài mặt, tức giận đến mức nắm chặt quyền, đời này nàng chưa từng chịu vũ nhục, chứ đừng nói là loại vũ nhục như vậy, đúng là chó má mà, ghê tởm đến mức muốn ói sao, nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, còn nữa, người muốn ói là nàng ta, dựa vào cái gì mà trách nàng.
Sứ thần thấy sứ thần Lăng quốc và công chúa cúi đầu nở nụ cười, sắc mặt thật sự khó coi, trừng mắt nhìn Phong Như Yên một cái, ý bảo nàng trở về.
Phong Như Yên cũng không muốn dọa người, hành lễ một cái rồi trở về chỗ của mình, cúi đầu, sắc mặt đầy hận ý.
Ra oai phủ đầu xong, Tô Tiểu Vũ vừa lòng cười cười, để Tư Thiên Hoán đỡ lên vị trí của mình ở trên cao, ngồi xuống bên cạnh Khúc Ngâm, chọn một góc nghiêng mà mọi người không thấy, chớp mắt với nàng mấy cái.
"Vật nhỏ, nàng thật sự ăn không được hay là cố ý chỉnh nàng ta?" Tư Thiên Hoán nhìn màn ca múa dưới đài, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, môi hơi nhếch lên khó phát hiện ra, nhỏ giọng hỏi.
Tô Tiểu Vũ cũng thản nhiên cười, thấp giọng nói, "Thật sự ăn không được, nếu có thể ăn thì ta sẽ không để chàng hủy nó, đã nhiều ngày rồi ta chưa được ăn no."
"Ta nhất định sẽ nghĩ ra cách." Tư Thiên Hoán đau lòng nói, trong mắt đầy vẻ áy náy, vật nhỏ vì hắn mới mang thai chịu khổ, nhưng hắn lại không làm được gì.
Tô Tiểu Vũ cũng hơi nhói lòng, không để ý dưới đài có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, cầm bàn tay to của hắn, dịu dàng cười.
Tư Thiên Hoán lại trực tiếp nâng tay nàng đặt lên môi hôn, sự dịu dàng ở đáy mắt có thể giết được người khác.
"Khụ khụ, chú ý một chút, các ngươi ngồi rất cao." Tư Thiên Hoàng nhìn không được nữa, thản nhiên nhìn lướt qua ánh mắt mờ ám của thần tử, nhẹ giọng nói.
"Ai dám nhìn." Tư Thiên Hoán híp mắt lại, lạnh lùng quét nhìn mọi người, sống lưng mọi người lạnh buốt, yên lặng cúi đầu, không dám nhìn Minh vương và Vương phi của hắn nữa.
Tư Thiên Hoàng bất đắc dĩ nhìn tiểu đệ nhà mình, cảm thán đứa bé lớn rồi không quản được nữa, trước đây còn nghe lời hơn bây giờ.
"Vốn dĩ định đổi mặt, xóa trí nhớ của Phong Như Yên, giữ nàng ta lại để nấu cơm cho ngươi cũng không tệ, nhưng cuối cùng vẫn ăn không vô, phế vật." Khúc Ngâm lạnh lùng nói, lười nhìn Phong Như Yên, bắt đầu đánh giá mấy vị công chúa, quận chúa khác.
"Khúc nhi, dù sao người ta cũng là công chúa, khách sáo một chút." Tô Tiểu Vũ phất ống tay áo, lười biếng cười nói.
Khúc Ngâm nhếch khóe miệng, không nói gì để phản bác, khách sáo sao? Bà cô của tôi ơi, người không khách sáo nhất chính là ngươi!
"Xèo xèo ——"Tiểu Bạch đang ngủ đột nhiên nhảy ra, đi đến trên vai Tô Tiểu Vũ, mơ mơ màng màng nhẹ nhàng cọ vào hõm vai của nàng.
Mặt Tư Thiên Hoán tối sầm lại, vươn tay túm lấy nó, lạnh lùng nhìn nó.
Tiểu Bạch giật mình một cái rồi tỉnh lại, trừng mắt nhìn hắn, sợ hãi đến dựng cả lông mao, vừa rồi nó chỉ là không tỉnh ngủ mà thôi.
"Sao gần đây lại ngủ nhiều như vậy?" Tô Tiểu Vũ nâng cằm Tiểu Bạch, nghi hoặc hỏi.
Tiểu Bạch nghe vậy, đắc ý nâng cằm lên, kéo ống tay áo của Tư Thiên Hoán đang che khuất mình ra, vươn móng vuốt nhỏ ra quơ quơ rồi một luồng sáng xanh lóe lên, nhào vào lòng Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ thét lớn một tiếng, che *** mình lại, trông rất hoảng hốt, luồng sáng xanh hiện lên trước mắt, bên tai còn vang lên tiếng nước nhẹ nhàng.
"Vũ Nhi, làm sao vậy?" Tư Thiên Hoán biết Tiểu Bạch sẽ không hại nàng, nhưng thấy nàng cau mày thì vẫn rất lo lắng.
Tiểu Bạch giật nhẹ tay áo Tư Thiên Hoán, chỉ chỉ mặt Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoán nhìn theo móng vuốt của nó, thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng mấy ngày nay đã có chút máu thì hơi trợn mắt, trong mắt có chút kinh ngạc.
Tiểu Bạch càng đắc ý, xoay xoay ௱ôЛƓ nhỏ.
"Ngươi ngủ thì có thể tăng cường sức mạnh." Tô Tiểu Vũ áp chế cảm giác khác thường trong ***, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, nàng có thể cảm giác được cơ thể suy nhược mấy ngày nay đã khôi phục không ít sức lực, tiểu gia hỏa này thật lợi hại.
Tiểu Bạch đắc ý gật đầu, xoay xoay ௱ôЛƓ, lại chui vào tay áo Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoán thấy nàng đột nhiên có tinh thần, mắt cũng dịu đi, thần kinh căng thẳng mấy ngày nay cũng thả lỏng một ít.
Khúc Ngâm nhìn hết mọi thứ, cảm thấy rất hứng thú với lai lịch của Tiểu Bạch, có thể khôi phục được võ công của nàng, còn có thể giúp Tiểu Vũ bổ sung tinh lực, vật nhỏ này cũng rất có ích.
Phong Như Yên vẫn nhìn chăm chú vị trí trên cao, thấy Tư Thiên Hoán trò chuyện với Tô Tiểu Vũ, trong lúc vô ý còn thể hiện sự thân mật thì trong lòng lại ghen tị.
"Công chúa, người thích Minh vương." Sứ thần thấp giọng khẳng định chắc chắc.
Phong Như Yên chấn động, cười với sứ thần, cũng không che giấu, "Đúng, nam nhân ưu tú như vậy, tất nhiên bản cung thích."
"Tốt lắm, vi thần sẽ đề nghị với Hoàng Thượng, gả ngài cho Minh vương, nhị vị quận chúa vi thần cũng sẽ đưa vào trong cung làm phi." Sứ thần nói.
Hai quận chúa nhìn Tư Thiên Hoàng, hơi mặt đỏ rồi gật đầu, Hoàng Thượng đã hạ lệnh, ý của sứ thần cũng là ý của hắn, không được cãi lời, hơn nữa, tuy rằng hoàng đế Phong quốc không anh tuấn như Minh vương, nhưng cũng thuộc dạng tuấn tú hiếm thấy.
Phong Như Yên vừa lòng nở nụ cười, cao ngạo nâng cằm, trước mắt là tình thế bắt buộc, nàng là công chúa cao cao tại thượng, Minh vương phi thì là cái gì.
Bên kia, sứ thần Lăng quốc đột nhiên đứng dậy, đề nghị với Hoàng đế liên hôn giữa Lăng quốc và Phong quốc, hy vọng gả công chúa cho hoàng đế.
Phía dưới mọi người đều biết đương kim thánh thượng độc sủng Hoàng Hậu, bởi vậy tất cả đều nhìn về phía hai người trên đài cao.
Nụ cười của Tư Thiên Hoàng cứng ngắc, vừa định từ chối thì tay lại bị một người giữ lại, nghiêng đầu thấy Khúc Ngâm cười thì trong lòng lại tức giận, đồng ý với sứ thần, trực tiếp phong công chúa Lăng quốc là Lăng phi.
"Hoàng?" Khúc Ngâm thấy hắn thật sự tức giận thì có chút hoảng hốt, kéo ống tay áo của hắn.
"Hoàng Hậu cảm thấy ta có nên mượn cơ hội này tuyển thêm vào nữ nhi của quan lại vào cung không?" Tư Thiên Hoàng cười nhạt nói, cũng không nhìn Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm sửng sốt, có chút uất ức, buông tay áo của hắn ra, rầu rĩ nói, "Không cần."
Lúc này sắc mặt căng cứng của Tư Thiên Hoàng mới dịu đi một chút, hừ nhẹ một tiếng, không nhiều lời nữa.
Sau khi nói xong thì mọi người đều ồ lên, thầm thán lòng vua khó lường, họ đều đoán Hoàng Hậu thất sủng, nhưng nhìn thấy nụ cười nhạt của Hoàng Hậu thì lại không giống như thất sủng, người cẩn thận còn phát hiện là Hoàng Hậu gật đầu nên Hoàng đế mới đồng ý, bởi vậy có người cũng thầm nghĩ Hoàng Hậu hiểu lí lẽ nên không nghĩ đến việc độc sủng hậu cung nữa.
Sứ thần Yên quốc thấy vậy cũng nhân cơ hội đề nghị liên hôn với Hoàng đế, gả hai quận chúa cho hắn, vốn tưởng rằng vừa rồi hắn đã cưới một người thì có lẽ sẽ bạn một quận chúa cho Vương gia khác, nào ngờ Hoàng đế còn chưa nói gì thì Hoàng Hậu đã mở miệng.
"Bản cung thấy hai vị quận chúa xinh đẹp động lòng người, sau này nếu có thể cùng hai người các ngươi hầu hạ trái phải Hoàng Thượng thì bản cung thấy rất vui vẻ." Khúc Ngâm thản nhiên cười, lại nhéo Tư Thiên Hoàng một cái.
Sắc mặt Tư Thiên Hoàng cứng ngắc, đã không thể phản đối nên nghiêng đầu qua chỗ khác.
Tô Tiểu Vũ ở bên cạnh nhìn, trong lòng buồn cười, có chút bội phục Khúc Ngâm bình tĩnh, nếu là nàng chỉ sợ không thể chịu nổi.
Mắt sứ thần Yên quốc lóe sáng, đứng im tại chỗ.
Khúc Ngâm hơi híp mắt, thản nhiên nhìn hắn, hỏi, "Sứ thần còn có việc gì sao?" Còn có công chúa nữa, không biết hắn có ý gì.
"Trưởng công chúa chân thành với Minh vương điện hạ, bản sứ nghĩ nếu có thể thúc đẩy cặp đôi này, để cho trưởng công chúa gả cho Minh vương làm chính phi thì thật sự là vui mừng gấp bội, Phong quốc và Yên quốc sẽ càng thân mật không thể tách rời." Sứ thần cao giọng nói, tự nhận là mình đã nói rất cẩn thận, đối phương hoàn toàn không thể từ chối, ai ngờ...
"Nhiều việc vui quá không sợ sẽ tức nước vỡ bờ sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc