Yêu Nghiệt Khuynh Thành - Chương 107

Tác giả: Thụy Tiếu Trụ

Thiên Hiểu Trường Dạ
Ngày kia Tô Trạch liền phái người đến Phong Tịch thành đón Tô Tín về Vân Thủy Gian, mười ngày sau, Tô Tín đã trở lại Vân Thủy Gian, lúc này, Tô Trạch chính thức tuyên bố Tô Tiểu Vũ là đại tiểu thư Tô gia, nhưng vì nàng từ chối nên thiếu chủ vẫn là Tô Niệm Vũ, Tô Trạch chờ Tô Tín trở về thì liền tức tốc giao lại công việc, sau đó dẫn một đại gia đình rời khỏi Vân Thủy Gian.
Vốn dĩ mấy người ngồi hai chiếc xe ngựa là đã dư dả rồi, nhưng Tô Tiểu Vũ lấy lý do vết thương của mình chưa tốt, cần được yên tĩnh nên mang theo một chiếc xe nữa.
Trên thực tế miệng vết thương của nàng chỉ mới ăn da non, bất cứ lúc nào cũng có thể nhiễm trùng, vì vậy nên sắc mặt Tư Thiên Hoán luôn âm u, nàng sợ hắn giận cá chém thớt nên mới muốn ngồi riêng với hắn trong một chiếc xe ngựa, hơn nữa cũng hợp ý người nào đó.
Khi đám người Tư Thiên Hoán trên đường đến Lăng thành thì Tư Thiên Hoàng lại dẫn Khúc Ngâm đi du sơn ngoạn thủy, đi đến Thanh thành cách Phong Tịch thành không xa.
Sông núi Thanh thành rất đẹp, cho nên Tư Thiên Hoàng tính ở đây với Khúc Ngâm vài ngày.
Mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh nắng chiều chiếu xuống đất, một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi theo cánh rừng ở ngoại thành, nước suối trong suốt, có thể thấy rõ đá sỏi dưới đáy, một cái ly bạc chậm rãi lướt trên mặt nước, nước trong ly hắt ra ngoài vài lần, rồi lại ngừng đúng lúc.
Một bàn tay tinh tế bỏ xuống dòng suối, thuận tiện lấy cái ly bạc lên đặt bên bờ môi đỏ mọng, ngửa đầu uống cạn một hơi.
"Chàng cũng thật có nhã hứng, còn lấy ly R*ợ*u để nghịch nước." Khúc Ngâm khoanh chân ngồi bên dòng suối, vươn tay cầm ly bạc, thoáng nhìn người đi tới, bất đắc dĩ nói.
"Chơi đùa không tốt sao?" Tư Thiên Hoàng tỏ vẻ buồn rầu nhíu mày, đi tới rồi ngồi xuống bên nàng.
"Hoàng, chàng nói xem, nếu như chàng trở về tay trắng thì Tư Thiên Bắc có tức ૮ɦếƭ hay không?" Khúc Ngâm chống tay, nghiêng đầu cười với hắn.
Tư Thiên Hoàng nhíu mày, cười có chút kỳ lạ, "Đương nhiên không thể trở về tay trắng, chờ khi nào chúng ta tìm được chúng cứ thì sẽ trở về."
"Thật không biết xấu hổ." Khúc Ngâm nhẹ nhàng nở nụ cười, ngồi chồm hổm lên, hứng nước trong con suối lên rửa mặt, thời tiết đã bắt đầu nóng dần lên, cảm giác lành lạnh làm cho cả người nàng thư thái, nhịn không được rửa mặt thêm lần nữa, nước suối mát lạnh vô tình trôi vào miệng nàng, làm cho nụ cười cứng lại.
"Sao vậy?" Tư Thiên Hoàng vẫn cười nhìn nàng, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào của nàng, lập tức nhíu mi hỏi.
Khúc Ngâm cúi đầu im lặng trong chốc lát, hứng nước đưa vào miệng, nếm thật kỹ, sắc mặt càng lúc càng trầm, "Hoàng, nước này có vấn đề."
"Vậy mà nàng còn uống!" Tư Thiên Hoàng trầm mặt, lau vệt nước còn dính trên khóe miệng nàng.
Khúc Ngâm ngẩn người, bật cười, "Chỉ một chút mà thôi, không sao đâu."
Tư Thiên Hoàng rầu rĩ nhìn nàng một lúc lâu, mới hỏi, "Nước này có vấn đề gì?"
"Lúc ở Y Cốc ta có gặp một loại cây một khi dùng quá nhiều thì sẽ nghiện, sau đó chậm rãi bào mòn cơ thể con người, nếu dùng một lượng nhỏ thì có thể làm cho một nam tử cao to biến thành một ông lão yếu ớt tám mươi tuổi chỉ trong hai ba năm." Khúc Ngâm thản nhiên nói.
"Thứ nàng nói có phải là Ngự Mễ không?" Tư Thiên Hoàng nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi.
Ngự Mễ: Tên một loại gạo
Khúc Ngâm gật đầu, hơi nhăn mày lại, "Sau khi ta rời khỏi Y Cốc nghe nói Ngự Mễ sinh trưởng ở biên giới Lăng quốc và Yên quốc, nhưng từ rất lâu về trước, quân vương hai nước đã rất chán ghét loại gạo này cho nên liên thủ thiêu rụi toàn bộ Ngự Mễ mà hai nước sở hữu, nhưng vì sao trong dòng suối này lại có vị của Ngự Mễ?"
"Đi, chúng ta đến đầu nguồn xem thử." Tư Thiên Hoàng lập tức kéo nàng đứng lên, đây là lần đầu tiên sắc mặt hắn nghiêm túc trong mấy ngày qua.
Với y thuật của Khúc Ngâm chắc chắn không thể nhận sai mùi vị của Ngự Mễ, có thể làm cho con suối này thấm mùi vị này thì nhất định quy mô gieo trồng không nhỏ, nếu người đó cố ý trồng loại gạo này thì chắc chắn hắn có mục đích gì rồi.
Đầu nguồn của dòng suối này là một sơn cốc, đi qua sơn cốc này là một cánh rừng lớn, dòng suối nhỏ chảy xuyên qua cánh rừng này.
Khúc Ngâm cúi người xuống nhấp một ngụm nước suối, mắt híp lại, "Mùi vị đạm hơn lúc ở hạ người rất nhiều." Xem ra Ngự Mễ này ở đầu nguồn của dòng suối.
Tư Thiên Hoàng không nói gì, đột nhiên ôm thắt lưng của nàng, thi triển khinh công bay về phía trước, không bao lâu sâu đã bay qua rừng cây, bên cạnh dòng suối, quả nhiên có một bụi hoa màu trắng lớn, mùi thơm lạ lùng quanh quẩn trong không khí.
"Không phải lúc trước đã tiêu hủy tất cả hạt giống rồi sao? Sao có thể còn một vườn hoa lớn như vậy." Khúc Ngâm nhìn gốc hoa xung quanh cao đến cẳng chân nàng, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ.
"Có người cố ý giữ lại một ít, rồi lại từ từ vun trồng, muốn tạo ra một mảnh vườn lớn như vậy cũng không phải việc khó." Tư Thiên Hoàng nhìn bụi hoa xinh đẹp, nhưng lại không có chút tâm trạng để thưởng thức mà ngược lại sắc mặt càng âm trầm hơn, "Ngâm nhi, điều nàng nên tò mò là vì sao Phong quốc lại có loại cây này."
Chỉ có Yên quốc và Lăng quốc mới có Ngự Mễ, mấy trăm năm qua Phong quốc của hắn chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của Ngự Mễ, nếu hôm nay bọn họ không vô tình phát hiện ra bụi hoa này thì có lẽ cả đời này cũng không phát hiện ra nơi này có thứ hại người như vậy.
"Có người trồng nên mới có không phải sao." Khúc Ngâm bĩu môi, vươn tay lên vuốt hàng mi đang nhăn nhó của hắn, "Đừng lo lắng, còn có ta nữa."
Tư Thiên Hoàng cười gật đầu, phát hiện sắc trời đã tối dần, nói, "Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai tiếp tục đi điều tra xem bụi hoa này có chủ không."
Khúc Ngâm gật đầu, lấy một cái bình thuốc trong tay áo ra, đổ hai viên thuốc màu vàng nhạt ra, bỏ một viên vào miệng Tư Thiên Hoàng, viên còn lại bỏ vào miệng mình, "Tuy rằng mùi của hoa này không có độc, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
"Được, Hoàng Hậu thần y của ta." Tư Thiên Hoàng yêu chiều cười, tìm được một chỗ khô mát gần mấy gốc hoa, đỡ Khúc Ngâm ngồi xuống.
"Xem ra chúng ta sẽ không trở về tay trắng." Khúc Ngâm nằm ở trên bụng Tư Thiên Hoàng, nghĩ đến điều này thì cười nói, mắt nhìn thẳng vào những ngôi sao thưa thớt trên trời.
Tư Thiên Hoàng nắm mũi của nàng, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức ngồi thẳng người lên, thở chậm lại.
Khúc Ngâm cũng nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt lạnh lùng đứng dậy theo hắn, ngồi xổm xuống giữa bụi hoa, ánh trăng che giấu bọn họ nên không dễ bị phát hiện.
"Chúng ta đã trồng nhiều cây như vậy rồi, đừng nói là buổi tối dù có là ban ngày cũng không có ai nhàm chán đi dạo trong rừng, thật không biết có gì mà phải tuần tra."
Hai nam nhân mặc áo ngắn thô ráp giơ cây đuốc đi vào bụi hoa, trong đó có một người oán giận nói.
"Bớt sàm ngôn đi, tùy tiện dạo vài vòng rồi quay về, chúng ta còn có một túi hạt chưa mài thành bột đó." Một người khác không kiên nhẫn nói, quơ quơ ngọn đuốc về phía trước, coi như là đã tuần tra xong, xoay người bước đi.
"Này, ngươi đợi ta với!" Đồng bọn của hắn vội vàng hô to, quay đầu nhìn thoáng qua rồi đuổi theo.
Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm liếc nhau, đồng loạt nhắm mắt, núp dưới bụi hoa nhanh chóng đuổi theo, giữ khoảng cách rồi đi theo hai người, không bao lâu sau liền nhìn thấy phía trước sáng trưng đèn đuốc, đó là một thôn làng khá lớn, hai người nhanh chóng đi vào.
"Ngâm nhi, nàng qua bên trái, ta phụ trách bên phải, sau thời gian một chén trà nhỏ thì quay về đây gặp nhau." Tư Thiên Hoàng chậm rãi đứng dậy híp mắt nhìn thôn trang phía trước, vươn tay ra chỉ.
Khúc Ngâm gật đầu, thả người nhảy lên, thi triển khinh công bay về bên trái, Tư Thiên Hoàng không cam lòng yếu thế, chân đạp lên cánh hoa bay về phía bên phải, để lại một luồng sang màu xanh ở phía sau, vì ánh trăng quá sáng nên cũng không nhìn rõ được.
Khúc Ngâm phát hiện không có một ai ở trong thôn trang, trong lòng thấy nghi ngờ, chọc thủng một lớp giấy trên cửa sổ, híp mắt nhìn xem người ở bên trong đang làm cái gì, nàng thấy có hai người, mỗi người ôm một cái cối xay, cẩn thận nghiền nát thứ gì đó, nhìn thấy bên cạnh là túi đựng Ngự Mễ đã được phơi khô thì liền hiểu rõ, lắc mình rời đi.
Khúc Ngâm trở lại nơi hai người hẹn gặp nhau, thấy cũng có người nhảy xuống đất, híp mắt phân tích, "Thôn trang này là nơi dùng để gia công Ngự Mễ." Không có súc vật, không có đồng ruộng, ngay cả gạo cũng được vận chuyển từ bên ngoài vào.
"Ta thấy ai cũng ôm một cái cối xay, đây đúng là nơi gia công Ngự Mễ, bọn họ có không ít người, lại còn gia công suốt đêm, rốt cuộc muốn làm cái gì mà cần nhiều Ngự Mễ như vậy." Tư Thiên Hoàng nắm chặt tay, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc, Ngự Mễ có nguy hiểm rất lớn đối với dân chúng, nếu phát tán ra xung quanh chỉ sợ sẽ khiến quốc gia gặp nguy.
"Nhìn quy mô của bụi hoa này thì sợ là đã hơn hai năm." Khúc Ngâm quay đầu nhìn biển hoa mờ mịt, rồi lại nhìn rừng cây rậm rạp ở phía trước, thầm nghĩ rừng cây này dùng để che giấu bụi hoa.
"Nhiều bột gạo được vận chuyển ra ngoài như vậy mà vì sao ta không hề biết chút gì cả?" Tư Thiên Hoàng hơi trợn mắt, kinh ngạc nói, đó là còn chưa tính có còn bụi hoa nào khác hay không, chỉ riêng chỗ này thôi đã đủ sản xuất ra một lượng lớn Ngự Mễ rồi, dù là vận chuyển đến đâu thì cũng phải có chút động tĩnh mới đúng, mạng lưới tình báo của Bạch Thuật cũng không có chút tin tức nào.
Khúc Ngâm nắm chặt tay, mắt đột nhiên lóe sáng, nhìn về phía Tư Thiên Hoàng, "Hoàng, chàng nói xem có khi nào bọn họ không hề chuyển ra ngoài mà chỉ để dự trữ thôi không, hoặc là gửi đến một nơi mà chúng ta không thể tưởng tượng được?"
"Ngâm nhi thật thông minh." Tư Thiên Hoàng cũng nghĩ như vậy, nghe nàng nói vậy thì cười cong mắt, "Chúng ta đến quán trọ, hỏi mua bồ câu đưa tin của chưởng quầy rồi truyền tin tức đến Bạch lâu ở Phong Tịch thành, đám người Bạch Ngọc chắc vẫn còn chưa đi."
Khúc Ngâm gật đầu, quay đầu thâm trầm nhìn cánh đồng hoa rồi bị Tư Thiên Hoàng ôm vào lòng bay đi.
Sauk hi hai người trở lại quán trọ của Bạch gia thì lại bất ngờ gặp một người.
"Hiểu, sao đệ lại ở đây?" Tư Thiên Hoàng vừa thả bồ câu đưa tin đi, dẫn Khúc Ngâm xuống lầu thì thấy Tư Thiên Hiểu đi tới, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Nhiều ngày không gặp, Tư Thiên Hiểu vẫn tao nhã như ngọc, nhưng trong đôi mắt bình tĩnh lại dịu dàng hơn trước, người thông minh nhìn thấy là liền biết chuyện gì xảy ra.
" Đại ca, ta tìm được nàng rồi." Tư Thiên Hiểu cũng có chút kinh ngạc, rồi sau đó cười nhạt nói, vuốt cằm nhìn Khúc Ngâm, "Đại tẩu."
Tư Thiên Hoàng nhíu mày, ngồi xuống trước cái bàn bên cạnh, tò mò hỏi, "Nàng là ai?"
" Đại tiểu thư bướng bỉnh nhất của Hình Bộ Thượng Thư, Đổng Trường Dạ." Tư Thiên Hiểu cười khổ, nghĩ đến nữ nhân vô pháp vô thiên kia thì trong mắt lại dịu dàng hơn.
"Hình Bộ Thượng Thư Đổng Trí có ba nữ nhi, trưởng nữ ngang ngược thành tánh, quanh năm không ở nhà, các ngươi có thể gặp gỡ nhau thì đúng là duyên phận." Khúc Ngâm từ từ uống trà, nghĩ đến mấy thứ mà Tây Vân nói với nàng, nhíu mày nói.
"Hừ, nói xấu sau lưng người khác, miệng sẽ bị thối nát." Một giọng nữ trong trẻo vang lên ngoài cửa, sau đó có một thiếu nữ mặc y phục nam màu vàng sôi nổi đi đến, chu miệng, híp mắt nhìn Khúc Ngâm.
"Phụt!" Ngay cả Khúc Ngâm tao nhã cũng không nhịn được phun một ngụm trà ra, cũng may kìm chế lại kịp lúc, đánh giá Đổng Trường Dạ từ trên xuống dưới, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.
Tư Thiên Hiểu thấy Hoàng huynh hơi nhíu mày thì bất đắc dĩ lắc đầu, kéo ghế dựa bên cạnh ra, dịu dàng nói, " Trường Dạ, ngồi đi."
Đổng Trường Dạ nhìn gương mặt nam nhân trước mắt hơi giống Tư Thiên Hiểu, nhíu mày cười khẽ, "Hiểu ca ca, hắn chính là đại ca huynh sao? Trông khí thế như huynh vậy."
Tư Thiên Hiểu cười khổ, xoa đầu của nàng, bị nàng đập vào tay một cái mới buông xuống, " Trường Dạ, đây là đại ca của ta, Thiên Hoàng." Nói xong, cười nhẹ với Tư Thiên Hoàng.
Tư Thiên Hoàng hiểu rõ, vuốt cằm nhìn nữ tử xinh đẹp, tinh quái, "Xin chào, ta là đại ca của Thiên Hiểu."
Lão già bảo thủ Đổng Trí kia lại có thể sinh ra một nữ nhi tinh quái như vậy cũng coi như là chuyện tốt, xem ra tam đệ vẫn chưa nói cho Đổng Trường Dạ biết thân phận của mình, hắn làm huynh trưởng tất nhiên cũng nên ra tay giúp đỡ.
Đổng Trường Dạ nhìn hai mắt của hắn đang đánh giá mình rồi hứng thú nhìn về phía Khúc Ngâm, mắt to xoay tròn, sau đó hỏi, "Vừa rồi ngươi cười cái gì? Ta rất buồn cười sao?"
"Khụ, Trường Dạ, đây là đại tẩu của ta, Khúc Ngâm, nàng khách sáo một chút." Tư Thiên Hiểu không quá hiểu Khúc Ngâm, sợ nàng không thích Đổng Trường Dạ, vội vàng nhẹ giọng nói, cười xin lỗi Khúc Ngâm.
"Hiểu ca ca, ta đã dự tính lấy thân báo đáp huynh, chúng ta chính là người một nhà, người một nhà thì khách sáo làm gì?" Đổng Trường Dạ hừ nhẹ, sau đó cười tủm tỉm nhìn Khúc Ngâm.
Tư Thiên Hoàng thấy tam đệ bất đắc dĩ thì bật cười, trong lòng lại có chút tán thưởng em dâu tương lai này, "Ngươi nói không sai, người một nhà không cần khách sáo."
Tư Thiên Hiểu thấy huynh trưởng đã tiếp nhận Trường Dạ rồi thì nhẹ nhàng thở ra, trong long cũng hơi tò mò vì biểu cảm của Khúc Ngâm lúc nãy.
"Ngươi tên là Trường Dạ." Khúc Ngâm cười như không cười nhìn Đổng Trường Dạ, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú, "Rất tò mò ta cười cái gì sao?"
Tư Thiên Hoàng nghiêng đầu nhìn nữ nhân của mình, thấy nàng luôn nhìn Đổng Trường Dạ thì có chút buồn bực, nữ nhân này vừa tới Ngâm nhi đã không nhìn hắn nữa.
"Rất tò mò, đại tẩu nói cho ta biết đi." Đổng Trường Dạ cũng không cảm thấy xa lạ, cười vô cùng thân thiết, theo như phụ thân nàng nói thì chính là mặt dày.
"Bởi vì... Ta vừa nhìn thấy ngươi thì lại nghĩ tới bạn tốt của ta." Khúc Ngâm vuốt cằm nói, lại đánh giá nàng một lần nữa, "Mặc nam trang rất đẹp, người cũng có chút kiêu ngạo, nhưng, ngươi lại đơn thuần hơn nàng rất nhiều." Tâm tư Tiểu Vũ sâu như cái hồ, nhưng cũng chỉ đối với người ngoài thôi, mặc dù Đổng Trường Dạ có chút bướng bỉnh nhưng lại vẫn rất đơn thuần.
"Nàng ở đâu? Ta muốn đưa nàng về cho lão già gặp, xem ông ấy còn nói trên đời này không có ai giống ta nữa hay không." Đổng Trường Dạ vui vẻ nói, nàng cũng nghĩ rằng có rất ít nữ nhân thích mặc nam trang.
Khúc Ngâm nhíu mày, "Không lâu sau là có thể gặp được nàng rồi."
"Trong mắt của nàng chỉ có Tô Tiểu Vũ." Tư Thiên Hoàng ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói, tròng mắt bất mãn, gặp được nàng ta có cần thiết phải vui vẻ như vậy không?
"Khụ, Hoàng." Khúc Ngâm nhếch khóe miệng, âm thầm nhéo cánh tay hắn, lại ăn dấm chua bậy bạ nữa.
Tư Thiên Hiểu nghe Huynh trưởng nói, hiểu được người Khúc Ngâm nói là Tô Tiểu Vũ, không khỏi nhíu mày, Trường Dạ không giống Tô Tiểu Vũ, nữ nhân như Tô Tiểu Vũ chỉ có Tiểu Hoán mới dám thích.
"Đại tẩu, vị cô nương tẩu nói có phải là Tô Tiểu Vũ không, nhưng nàng là nữ nhân, vì sao trong mắt đại tẩu chỉ có nàng? Hay ý của tẩu là cả hai cùng thích nữ nhân..." Cái miệng nhỏ nhắn của Đổng Trường Dạ khép mở rất nhanh, càng nói càng hưng phấn.
Khúc Ngâm đột nhiên ra tay điểm á huyệt của nàng, nhìn nàng kinh ngạc thì cười xin lỗi, " Trường Dạ, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Đổng Trường Dạ thất bại gục đầu xuống, đáng thương nhìn Khúc Ngâm, hy vọng nàng có thể giải huyệt cho mình, võ công của nàng tuyệt quá, ra tay thật nhanh, ở trong chốn võ lâm nàng cũng coi như có chút danh tiếng, không ngờ ngay cả một đầu ngón tay của nàng mình còn kém hơn.
Tư Thiên Hiểu thở dài, vươn tay giải huyệt đạo cho nàng, bất đắc dĩ nói, "Vui đùa không thể nói bậy." Tuy rằng biết Khúc Ngâm sẽ không tức giận, nhưng lỡ sau này Trường Dạ gặp Tô Tiểu Vũ, lỡ như câu nói này bị nàng nghe được thì sẽ không chỉ đơn giản là điểm á huyệt thôi đâu.
"Biết rồi, đại tẩu, ta dẫn tẩu đi dạo Thanh thành, ta đã ở đây được nửa tháng rồi nên biết rất rõ!" Đổng Trường Dạ trừng mắt nhìn Tư Thiên Hiểu, sau đó đứng lên, kéo theo Khúc Ngâm.
Vết sẹo vừa mất thì đã quên vết thương, câu nói này là để chỉ loại người như Đổng Trường Dạ.
Ánh mắt Khúc Ngâm nhanh chóng đảo qua Tư Thiên Hoàng và Tư Thiên Hiểu, nhếch môi cười, "Được."
"Hiểu ca ca, đại ca, ta dẫn đại tẩu đi dạo, không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ đại tẩu!" Đổng Trường Dạ cười tủm tỉm nói xong, kéo Khúc Ngâm chạy ra ngoài.
"Hiểu, là do ta chê tính tình đệ quá lạnh nhạt trầm tĩnh cho nên đệ đi tìm Đổng Trường Dạ để bù vào sao?" Tư Thiên Hoàng cười trêu ghẹo, tính tình sôi nổi như vậy, cũng chỉ có nàng mới có thể khiến cho Hiểu dao động.
Tư Thiên Hiểu thản nhiên cười nói, "Có lẽ đúng vậy, Hoàng huynh, sao huynh lại dẫn Hoàng tẩu đến Thanh thành?"
"A, ta cải trang vi hành, đến đây điều tra xem rốt cục Trưởng Tôn Úc Phong đang bày trò gì ở sau lưng ta." Tư Thiên Hoàng thản nhiên nói.
"Tiểu Hoán chịu chủ trì triều chính sao?" Mắt Tư Thiên Hiểu trợn to, Tiểu Hoán luôn không thích mấy thứ này, hoàng huynh khuyên hắn thế nào?
Tư Thiên Hoàng nhíu mày, lắc đầu, "Tiểu Hoán cũng không ở Lăng thành."
"Nhị hoàng huynh?" Hiếm khi Tư Thiên Hiểu tỏ vẻ thất lễ, dù sao Tư Thiên Bắc chơi bời lêu lổng đã quen, muốn hắn chủ trì triều chính, không phải là nói hắn không có bản lĩnh nhưng vấn đề quan trọng là sao hắn có thể đồng ý.
"Trước kia ta không quản được Bắc Bắc là vì hắn không có nhược điểm, nhưng gần đây hắn thích một nữ nhân, tình huống không giống với lúc trước nữa." Tư Thiên Hoàng cảm thấy Phù Liễu xuất hiện rất đúng lúc.
Thiên Hiểu tò mò cười, nói, "Hoàng huynh, trong mấy ngày ta rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Người ghét thành thân như nhị ca mà cũng có người trong lòng, hắn thật sự đã bỏ lỡ không ít trò hay.
Tư Thiên Hoàng xoay ly trà, suy nghĩ rồi chậm rãi mở miệng, kể lại chuyện xảy ra trong mấy ngày nay cho Tư Thiên Hiểu nghe.
"Nhị hoàng huynh muốn cho Phù Liễu cô nương một thân phận sao?" Tư Thiên Hiểu vừa vui mừng giùm huynh trưởng vừa cảm thấy lo lắng, dù sao đôi khi cũng không thể đàn áp được dư luận, lỡ như Phù Liễu chống đỡ không được rồi lại phụ nhị hoàng huynh...
"Bắc Bắc tự có chừng mực, ta có một chuyện khác muốn nói với đệ." Tư Thiên Hoàng cảm thấy đó không phải chuyện quan trọng, nhưng nghĩ đến Ngự Mễ thì lại hơi nhíu mi, khuôn mặt cười nhợt nhạt cũng trở nên nghiêm túc.
Ngâm nhi cố ý đi theo Đổng Trường Dạ ra ngoài cũng là vì muốn cho hắn thời gian để nói rõ mọi chuyện cho Hiểu biết.
"Huynh nói đi." Tư Thiên Hiểu cũng nghiêm mặt, nói.
Tư Thiên Hoàng gõ tay xuống mặt bàn, thật lâu sau mới nặng nề mở miệng, "Thanh thành có một lượng lớn Ngự Mễ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc