Yêu Là Thế - Chương 24

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Bí kíp tình yêu – Bài học thứ mười ba
Trong tình yêu, không nhất thiết người đàn ông phải chủ động.
Người con gái bị động thường sẽ sống cùng với người đàn ông yêu bạn!
Người con gái chủ động thì có thể tìm thấy người mà bạn yêu và cũng là người yêu bạn!
PHẦN BA
Cuộc sống là cuốn sách không có phần kết
Ký ức khó quên nhất
Trợ lý Vi Vi của tôi nói cô ấy luôn tò mò về Kẻ phiền phức, muốn hỏi hắn mấy câu, ví dụ như thích ăn món gì nhất, câu nói nào làm hắn xúc động nhất, đã trải qua chuyện gì cảm động nhất… Tôi cảm thấy mấy câu hỏi này rất sâu sắc nên cẩn thận ghi ra giấy.
Buổi tối trở về nhà, tôi thấy Kẻ phiền phức đang ở nhà, ngồi trên ghế xô pha vừa xem ti ti vừa đợi tôi.
Tôi vội vàng bước lại gần định hỏi hắn mấy câu lúc chiều. Tôi nằm trên ghế xô pha, gối đầu lên đùi hắn: “Chúng ta nói chuyện nhé!”
“Chuyện gì cơ?”
Tôi giơ tờ giấy viết mấy câu hỏi ban chiều trước mặt hắn. “Nói về mấy vấn đề thú vị này…”
Câu hỏi 1: Câu nói khiến đối phương xúc động nhất.
Tôi hỏi Kẻ phiền phức: “Trong những lời em nói, câu nào khiến anh xúc động nhất?”
Hắn hình như nhớ đến một chuyện rất vui, khóe miệng cong lên: “Em nói với anh rằng: Anh không được rời xa em, xa anh, em không sống nổi…”
Tôi lập tức phản đối: “Vớ vẩn, em nói mấy lời vô trách nhiệm như thế lúc nào chứ?”
“Em có nói mà!”
“Không thể nào!” Tôi trợn mắt nhìn hắn. “Có phải cô gái nào nói với anh, anh nhớ nhầm không hả!”
Hắn hừ một tiếng: “Em nghĩ anh là em đấy à!”
Thấy hắn chắc chắn như thế, suy nghĩ của tôi cũng bị lung lay: “Em nói thế thật à? Sao em không nhớ gì hết vậy?”
“Hôm đó là buổi tối, em uống say, em hỏi anh có yêu em không… Sau đó, em nói rằng em rất yêu anh… cầu xin anh không được rời xa em, em còn nói nếu phải xa anh em sẽ không sống nổi…”
Mấy lời mất mặt đó đều nói ra, xem ra tôi đúng là say không nhẹ chút nào. Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ mơ hồ nhớ đến nững chuyện không đáng nhớ, mặt tôi bỗng đỏ bừng lên: “Đáng ghét! Mấy lời người say R*ợ*u nói mà anh cũng tin!”
“Dù là thật hay giả thì cũng là do em nói… Thế nên, cho dù thế nào, anh cũng không rời xa em!”
“…” Tôi quyết định về sau sẽ cai R*ợ*u!

Kẻ phiền phức lại hoi tôi: “Vậy câu nào anh nói khiến em cảm thấy xúc động nhất?”
Tôi chìm vào trầm tư, rất lâu rất lâu.
Kẻ phiền phức có vẻ không vui: “Biết ngay là em không nhớ gì mà!”
Tôi nói: “Không phải là không nhớ, mà là nhớ quá nhiều, nếu nhất định phải chọn ra một câu xúc động nhất, thì đó có lẽ là câu: “Thử nhé, tình yêu không chia tay.”
“Tại sao lại là câu này?”
“Vì lúc đó anh mới hai mươi tuổi, anh vẫn chưa thể chắc chắn được tương lai của mình, có lẽ anh rất không muốn hứa gì với em, nhưng anh vẫn cho em một lời hứa…”
Hắn không nói gì, ngón tay luofn vào mái tóc dài của tôi, lòng bàn tay ấm nóng xuyên qua những sợi tóc bao trùm lên trán tôi, đó là hơi ấm tôi quen thuộc nhất…
Tôi nghĩ, nếu có một ngày tôi quên hắn thì chắc chắn vẫn nhớ hơi ấm này.
Câu hỏi 2: Chuyện khiến bạn cảm động nhất.
Nhắc đến chuyện cảm động, tôi lập tức nhớ đến việc mình bị mất điện thoại lần thứ hai. Tôi rất buồn, buồn đến mức gần như tuyệt vọng.
Tôi nói với Kẻ phiền phức: “Để tưởng nhớ đến cái điện thoại của em, em phải buồn ít nhất một tuần.”
Kẻ phiền phức P0'p vai cho tôi, nói: “Anh có cách làm em không buồn nữa.”
“Thật không?”
Buổi trưa hôm sau, Kẻ phiền phức đến tìm tôi, mang cho tôi chiếc điện thoại tôi thích nhất.
Tôi kinh ngạc không thốt nên lời.
Hắn hỏi tôi: “Nhìn thấy nó, em còn buồn nữa không?”
Đúng là tôi không buồn nữa, nhưng tôi lại quan tâm đến một vấn đề quan trọng khác: “Anh lấy đâu ra tiền mua cho em chiếc điện thoại đắt thế này?”
“Anh đem bán quyền trượng game rồi.”
Tôi nghe thấy thế càng buồn thêm, còn buồn hơn cả chuyện mất điện thoại: “Quyền trượng đó anh phải mất hai tháng mới giành được mà!”
“Dù sao anh cũng bỏ chơi game rồi, giữ lại mấy đồ đó cũng chẳng ích gì. vừa hay gặp một kẻ si tình, muốn mua vài đồ trang bị cao cấp nhất để lấy lòng bạn gái nên anh bán cho hắn luôn.”
Lúc đó, tôi bỗng nghĩ đến quan niệm tình yêu của chị họ, nếu lấy chuyện tiêu hết tiền của mình vì người yêu để làm thước đo xem người đàn ông đó có yêu bạn không thì trên thế giới này không có người đàn ông nào yêu tôi hơn Kẻ phiền phức.

“Chuyện em làm khiến anh cảm động nhất là gì vậy?” Tôi hỏi Kẻ phiền phức.
Hắn trả lời: “Có lẽ là hôm sinh nhật em, em ở quán bar Luân Hồi đợi anh. Anh hỏi em ra khỏi trường bằng cách nào, em nói với anh rằng em trèo tường ra…”
“Ồ!” Nghĩ tới dung khí hồi đó, đến tôi cũng thấy cảm động với chính mình.
Hắn nói tiếp: “Lúc anh hỏi em, thấy ống tay áo khoác ngoài của em dính máu, cổ tay thì bị xước chảy máu…”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ bao nhiêu năm như vậy mà tôi vẫn còn nhìn thấy rõ ràng sự đau lòng của hắn.
Câu hỏi 3: Món ăn yêu thích nhất.
Nói đến món ăn yêu thích nhất, đối với một người thiếu hụt trầm trọng nụ vị giác như Kẻ phiền phức thì quả thực cũng hơi khó trả lời.
Hắn nghiêm túc nhớ lại hồi lâu rồi nói với tôi: “Là món sườn hầm của em. Anh nghĩ sự tận hưởng tuyệt vời nhất trên thế gian này là… anh làm xong tất cả mọi việc, trở về nhà và thấy em đã hầm xong một nồi sườn, chúng ta cùng ăn thịt, cùng uống R*ợ*u và nói chuyện cùng nhau…”
Trong mắt hắn tràn đầy kỷ niệm, bỗng tôi nghe hắn nói: “Bây giờ anh muốn ăn, vợ ơi, trong tủ còn sườn không?”
Tôi gật đầu không do dự: “Có, trong tủ lạnh nhà chúng ta, món không bao giờ thiếu là xương sườn!”
Cho xương sườn vào nồi hầm xong, tôi trở lại tiếp tục nói chuyện với hắn…
Kẻ phiền phức hỏi tôi: “Em thích ăn gì nhất? Với người ăn tạp như em, chắc là không có món nào thích nhất đâu, chỉ có món thích hơn thôi, đúng không?”
Tôi lắc đầu nói với hắn: “Có. Món em thích nhất… đó chính là hộp sôcôla lần đầu tiên anh tặng em.”
Tôi nhớ rất rõ, đó là ngày thứ bas au khi chúng tôi chính thức hẹn hò.
Đêm hôm đó, một tay tôi đang ôm cậu bé Pu't chì Shin bằng bông, tay kia cầm điện thoại, muốn soạn một tin nhắn làm phiền hắn.
Trên điện thoại bỗng hiển thị tin nhắn do hắn gửi tới: “Anh đang ở bên ngoài ký túc của em.”
“Em ra ngay đây!”
Tôi nhắn tin đáp lại rồi nhanh chóng thay quần áo, chải đầu trang điểm, khi chạy xuống lầu thì thấy hắn đang đứng trước cổng mỉm cười, trong tay cầm một hộp sôcôla.
Tôi nghĩ là lễ tết gì nên thuận miệng hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy?”
Hắn nói: “Không phải ngày lễ tết gì cả, anh đi siêu thị thì nhìn thấy hộp sôcôla này, nhớ ra là em thích ăn nên mua về cho em.”
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng lại chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi, khiến tôi cười ngoắc miệng sung sướng.
Về phòng, tôi vội vàng lấy một viên sôcôla cho vào miệng, đó là mùi vị mà tôi mãi mãi không bao giờ quên…
Thì ra, món quà tuyệt vời nhất không phải là thứ mà người ấy phải suy nghĩ nát óc để lựa chọn cho bạn, mà chính là khi người ấy nhìn thấy món quà đó bỗng nhớ đến bạn…
Câu hỏi 4: Đối phương làm chuyện gì khiến bạn ghét nhất?
Chủ đề này có vẻ gây chia rẽ quá, quả nhiên Kẻ phiền phức vừa mở miệng đã phê bình ngay: “Anh ghét nhất em viết tiểu thuyết, ngày nào cũng viết từ tối đên đêm, để anh vò võ phòng không gối chiếc.”
Tôi lập tức phê bình lại: “Thế không phải ngày nào anh cũng đi tiếp khách, lần nào về nhà cũng là nửa đêm nửa hôm hay sao?”
“Anh cũng vì công việc xã giao thôi!”
“Thì em cũng vì đam mê văn chương thôi!”
Trầm mặc giây lát, tôi đề nghị: “Bắt đầu từ hôm nay, em không biết tiểu thuyết nữa, anh cũng không được đi uống R*ợ*u nữa.”
“Anh không thể bỏ tiếp khách được, em cũng không thể bỏ viết tiểu thuyết. Hay là thế này, lúc anh đi tiếp khách, em ở nhà viết tiểu thuyết. Lúc anh không đi tiếp khách, thì em ngoan ngoãn ở bên anh…”
Nghe hắn nói như vậy, tôi đột nhiên phát hiện ra cuộc sống này tràn đầy hy vọng và sự ngạc nhiên bất ngờ!
Câu hỏi 5: Ngày lạnh lẽo nhất trong ký ức
Đọc đến câu hỏi này, tôi bỗng rùng mình một cái.
Tôi nói với Kẻ phiền phức: Ngày lạnh lẽo nhất trong cuộc đời em chính là mùa đông của nhiều năm về trước.
Hôm đó tôi mặc một chiếc áo len, ngồi trên chiếc ghế dài hai tiếng đồng hồ.
Tôi luôn hỏi bản thân: Rốt cuộc thế nào mới là tình yêu mà mi muốn?
Là một người đàn ông nhìn có vẻ chững chạc, trưởng thành nhưng lại không hiểu bạn, hay là người đàn ông mà nhìn thì có vẻ như hiểu bạn, nhưng lúc bạn cảm thấy lạnh lẽo nhất lại cùng người con gái khác “ấm áp như mùa xuân”?
Đều không phải cả hai!
Kẻ phiền phức cắt ngang hồi ức ngày xưa của tôi: “Anh thấy em ngồi bên ngoài hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không muốn vào phòng ký túc, anh cứ nghĩ em không biết lạnh!”
“Hả?” Tôi kinh ngạc nhìn sang hắn. “Anh nhìn thấy em à? Không phải anh nhìn lén em qua cửa sổ đấy chứ?”
Hắn quay lại liếc nhìn tôi, như muốn nói rằng: Hắn đâu có nhạt nhẽo như vậy!
Sau khi tôi truy vấn các kiểu, hắn mới nói: “Tối hôm đó, anh Mã và anh Lưu đến phòng anh đánh bài, họ nói là thấy em ở cổng. Anh mở cửa sổ ra nhìn thì thấy em ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa… Anh thấy em chỉ mặc một chiếc áo len, cứ nghĩ là trời không lạnh, sau đó anh đi mua bia mới biết hôm đó là ngày lạnh nhất trong lịch sử!”
Cuối cùng thì tôi đã hiểu rồi. “Thảo nào hôm ấy anh cũng mặc ít như vậy, thì ra là bị em làm cho nghiêng ngả.”

Tôi lại hỏi: “Vậy ngày lạnh nhất trong trí nhớ của anh là ngày nào?”
Hắn nhìn tôi một cái rồi đáp: “Cũng là ngày hôm đó!”
Câu hỏi 6: Chuyện cảm thấy tổn thương nhất.
Nhắc đến vấn đề này, tôi không cần nghĩ cũng nhớ. “Chuyện khiến em cảm thấy bị tổn thương nhất chính là anh đem quả quýt đó cho người khác mà không cho em!”
“Em vẫn chưa quên chuyện này cơ à!” Kẻ phiền phức P0'p trán.
“Làm sao mà quên được, cả đời này em sẽ không quên đâu.”
“Hả? Chắc không phải vì quả quýt anh không cho em mà em oán hận trong lòng đấy chứ? Và để báo thù anh, em đã chủ động theo đuổi anh… Cho dù anh lạnh nhạt với em thế nào, em cũng không từ bỏ, thậm chí còn đăng ký một tài khoản trên mạng tham gia chơi game, sau đó vào dụ dỗ anh, khi anh không mắc bẫy, em vẫn không chịu từ bỏ ý định, và trước hôm tốt nghiệp em mới thổ lộ với anh…”
Quen hắn bao nhiêu năm như vậy mà tôi không phát hiện ra khả năng thêu diệt chuyện của hắn còn giỏi hơn cả tôi, chỉ trong vài phút đã kể được một câu chuyện tình yêu ngược luyến như vậy, khiến tôi không kìm được muốn nghe tiếp.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi. “Theo tình tiết phát triển của câu chuyện, chắc chắn là sau khi đạt được mục đích, em sẽ bỏ anh, nhưng tại sao em không làm như thế?”
“Sao lại không? Hồi chúng ta mới ở bên nhau, mỗi lần cãi nhau là em đều nói chia tay với anh, như thế không phải là muốn bỏ anh đấy sao!”
“Vậy tại sao em vẫn không bỏ anh thành công?”
Hắn hơi ngẩng đầu, dáng vẻ rất ta đây: “Em nghĩ anh là loại đàn ông muốn theo đuổi thì theo đuổi, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ sao?”
Tôi khinh bỉ lườm hắn một cái: “Nếu em thật sự muốn bỏ anh… có mà một tram bữa cơm chia tay cũng vô tác dụng.”

Trong lúc không cẩn thận đi lạc đề rồi!
Tôi vội nói ngay vào vấn đề: “Anh cảm thấy mình bị tổn thương nhất khi nào?”
“Chưa từng, anh có khả năng chịu đựng lớn như vậy, làm sao bị tổn thương được!”
“Một lần cũng chưa sao?”
“Chưa.”
“Nửa lần cũng chưa sao?”
“Chưa!”
Tôi giơ tay véo má hắn: “Thẳng thắn thì được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, đừng nói là em không cho anh cơ hội đấy nhé!”
Hắn lập tức khai thật: “Đó là lần đầu tiên em nói chia tay với anh.”
“Hả?”
Hắn khẽ than thở: “Anh biết rõ là em chỉ nhất thời kích động, nhưng vẫn nghĩ rằng chúng ta… mãi mãi không nên nói ra hai từ này!”
“Sau này em sẽ không nói nữa.”
Hắn cười: “Em cũng không có cơ hội nói nữa đâu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc