Yêu Là Thế - Chương 17

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Bí kíp tình yêu – Bài học thứ chín
Không phải tất cả tình yêu đích thực đều là phải dũng cảm tiến tới, không đạt được mục đích quyết không từ bỏ.
Một người đàn ông tốt, không chỉ muốn có bạn, mà người đó còn muốn cho bạn thật nhiều…
Một người đàn ông luôn kiên trì theo đuổi bạn, chưa chắc người đó đã yêu bạn thật lòng. Nếu người đó sẵn sàng dừng việc theo đuổi lại để nghiêm túc tìm hiểu bạn, tìm hiểu xem bạn cần thứ gì, thì ít nhất đó cũng là một người đàn ông tốt.
Tôi tin rằng, so với loại đàn ông thề non hẹn biển, muốn sống bên bạn đến đầu bạc răng long, người đàn ông không dễ dàng thốt ra lời hứa sống “trọn đời trọn kiếp” với bạn còn đáng tin cậy hơn, xứng đáng để bạn dựa dẫm hơn nhiều!
Những ngày sống chung

Xã hội ngày càng phát triển thì việc sống thử đối với giới trẻ đã trở thành xu hướng. Mọi người cho rằng sống thử trước hôn nhân thì mới biết được hai người có thích hợp để sống chung với nhau hay không, nếu không thích hợp thì không cần phải bắt đầu một cuộc sống hôn nhân cầm chắc thất bại đó làm gì.
Tôi cũng tán thành việc sống thử, nhưng tôi cho rằng sống thử không phải để xem hai người có thích hợp để kết hôn hay không, mà là thử xem hai người không hợp nhau ở điểm nào và cần phải thay đổi thói quen sống của mình như thế nào thì mới có thể sống hòa hợp được.
Không thử thì không biết, nhưng vừa mới thử đã thấy sợ hãi rồi!
Action 1
Bạn học Tiểu Trình là một thanh niên vô cùng sạch sẽ, thường phàn nàn trong nhà chỗ nào cũng thấy tóc của tôi, phàn nàn miếng khoai tây tôi đắp mặt rơi vãi trên giường, phàn nàn tôi để đồ lung tung bừa bãi, nhà cửa chẳng khác nào bãi rác.
Lúc tâm trạng vui vẻ, tôi cũng cố gắng nhận lỗi, nhưng lúc đang bực bội, tôi thấy chán nản vô cùng, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
Lời qua tiếng lại và việc cãi nhau là không thể tránh khỏi.
Ưu điểm lớn nhất của hắn là nội công ngôn ngữ thâm hậu, nhược điểm lớn nhất cũng là nội công ngôn ngữ quá thâm hậu. Mỗi lần cãi nhau, hắn luôn phản ứng với tốc độ nhanh nhạy, tư duy cực kỳ logic, lời nói sắc như kim châm, chỉ trong vài phút có thể làm người sống tức hộc máu mà ૮ɦếƭ, còn người ૮ɦếƭ thì sống lại!
Có lần, tôi cũng bị hắn làm cho tức quá bỏ về ký túc.
Cô bạn mới cùng phòng với tôi là Chiêu Chiêu rất hiểu biết về các chòm sao, thấy tôi giận dữ chạy về phòng, tốt bụng nói: “Xử Nữ và Song Tử căn bản không hợp, hai chòm sao này ở cùng một chỗ sẽ trở thành bi kịch của trần gian.”
Tôi không tin nên cùng cô bạn ngồi nghiên cứu trên mạng, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao ngày nào tôi cũng muốn bỏ hắn một trăm lần, một vạn lần.
Vì đàn ông chuộc chòm sao Xử Nữ tính tỉ mỉ, cẩn thận, hoàn toàn không thích hợp với phụ nữ thuộc chòm sao Song Tử có tính cách hay thay đổi.
Đàn ông thuộc chòm sao Xử Nữ thuộc típ người bình tĩnh, làm việc có trình tự ngăn nắp, còn phụ nữ thuộc chòm sao Song Tử là người ồn ào, sống không có nguyên tắc, nói một đằng làm một nẻo. Có thể ban đầu trong truyện tình cảm, hai người có lực hấp dẫn nhau rất mãnh liệt, yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại, nhưng một khi chung sống lâu dài, đàn ông cung Xử Nữ dần dần có xu hướng lạnh nhạt, thậm chí chán nản, như vậy phụ nữ thuộc cung Song Tử sống cảm tính như vậy có rời xa hắn không?
Đương nhiên là không!
Lúc tôi nhận thức sâu sắc rằng tính cách của cả hai không hợp nhau thì bạn Tiểu Trình gọi điện đến.
Tôi đem quyết định trịnh trọng của mình nói với hắn: “Chúng ta chia tay thôi!”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó hắn nói cũng không níu kéo: “Được, em muốn chia thì chia vậy.”
“Anh chuyển đồ của em đến đây, tất cả đồ của em.” Nói xong, tôi dập máy.
Nửa tiếng sau, hắn gọi điện cho tôi, bảo tôi xuống lầu, tôi phát hiện trong tay hắn chỉ có một túi khoai lang sấy của tôi.
“Đồ của em đâu rồi? Sao chỉ có mỗi cái này?”
Hắn nhìn tôi với vẻ bất lực: “Đồ của em nhiều quá, anh mang đến đây, tí nữa lại phải mang về thì phiền phức lắm, anh chỉ mang tý đồ này tượng trưng là được rồi!”
“Hả?” Tôi tức quá giậm chân. “Anh đừng nghĩ tôi đang nói đùa với anh, tôi nghiêm túc đấy.”
“Ừ! Em muốn chia tay thì chia đi.” Hắn nhìn đồng hồ. “Đã hơn mười hai giờ rồi, em vẫn chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta đi ăn với nhau bữa cuối cùng, coi như bữa cơm chia tay đi!”
“… Đi ăn ở đâu?”
“Quán Lão Xuyên Vị em thích ăn nhất ấy.”
“Ồ, được!”
Lúc ăn cơm chia tay, hắn vô cùng chân thành kể lể lỗi lầm của mình và quyết tâm sẽ thay đổi… Nói xong, hắn nắm lấy tay tôi, nhìn đắm đuối: “Hay là, chúng ta thử lại lần nữa nhé!”
“Thử lại?”
“Ừ. Anh đã được trùng tu lại rồi, đảm bảo không có vấn đề gì về chất lượng cả.”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu mạnh một cái. “Được, thử lại xem sao.”
Action 2
Nắm tay nhau trên đường trở về, tôi nói với hắn: “Em có thể tha thứ cho anh, nhưng em có hai yêu cầu, thứ nhất: Nếu chúng ta cãi nhau, em giận, anh nhất định phải dỗ dành em, làm cho em vuii vẻ trở lại mới thôi.”
“Tạo sao anh phải dỗ em, em không thể dỗ anh à?”
“Không thể! Con người em vô cùng ích kỷ chỉ cần một chuyện bé như con kiến cũng coi như trời sắp sập đến nơi! Nếu tâm trạng của em không tốt, em sẽ không nuốt nổi cơm, ngủ không ngon giấc, mà không chừng con tim cũng “૮ɦếƭ” theo! Anh thì không như thế, khả năng chịu đựng của anh lớn, với anh trời có sập xuống anh cũng coi là chuyện nhỏ!”
Tiểu Trình lại trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Hình như là như thế thật. Được rồi, anh đồng ý! Thế yêu cầu thứ hai là gì?”
“Thứ hai, chỉ có em được phép nói bỏ anh, chứ anh không bao giờ được nói bỏ em.”
“Nghe sao thấy bất công quá vậy!”
“Bất công, nhưng mà vì em là con gái, em sống cảm tính, em hay bị kích động. Em thường đưa ra một quyết định nào đó vì kích động, nhưng ba phút sau lại hối hận. Anh là người lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy, nếu anh bỏ em thì khi đó chắc chắn là anh muốn bỏ em thật!”
Hắn lại nghĩ ngợi: “Nghe thì cũng rất hợp lý, được rồi, anh đồng ý với em.”
Tôi lập tức giơ ngón tay ra: “Chúng ta ngoắc tay! Một cái ngoắc tay là trăm năm không thay đổi đấy!”
Rất nhiều năm sau, có ai đó thở dài nói: “Con người ta ấy mà, đừng bao giờ vì một phút thương hoa tiếc ngọc mà chấp nhận điều khoản bất bình đẳng một trăm năm, vì một trăm năm rất dài, là 36.500 ngày, hứa thì dễ đấy, nhưng kiên trì mới khó làm sao…”
Nhưng đã muộn rồi!
Action 3
Vài hôm sau, chúng tôi lại cãi nhau.
Sau trận cãi nhau vô cùng kịch liệt, tôi không thể chịu đựng nổi nữa gầm lên: “Anh để tôi đi, đừng có ngăn cản tôi!”
Hắn buông cổ tay tôi ra. “Em nhất định thế, vậy thì cứ đi, nhưng trước khi đi, anh muốn tặng em một món đồ.”
“Đồ gì vậy?”
Hắn lấy ra một chiếc vòng tay rất đẹp. “Vòng tay này anh định tặng em nhân ngày Valentine, nhưng chúng ta sắp chia tay rồi, vậy coi như là quà chia tay đi.”
“Tôi chưa bao giờ nghe nói đến khái niệm quà chia tay.”
“Chúng ta là ngoại lệ mà.”
Hắn cẩn thận đeo vòng vào cổ tay tôi, rồi lại ôm tôi một cái thật chặt. “Anh sẽ rất nhớ em.”
“Tôi cũng thế.” Bây giờ tôi đã thấy hơi nhớ hắn rồi.
“Thế thì em đừng đi. Anh biết mình sai rồi, sau này anh sẽ không làm em giận nữa, có được không?”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng tinh xảo trên cổ tay mình, đó là chiếc vòng mà tôi rất thích nhưng vì quá đắt nên không dám mua, không ngờ hắn lại mua nó cho tôi.
Tôi hỏi hắn mà nước mắt lăn dài trên má: “Anh thật sự sẽ không làm em giận nữa chứ?”
“Không bao giờ.”
“Ừ.” Tôi tháo vòng tay đặt vào lòng bàn tay hắn. “Vậy đợi đến ngày lễ Valentine thì tặng cho em cũng được.”
Action 4
Lại sau một trận cãi nhau kịch liệt…
“Lần này tôi nhất định chia tay với anh, anh có nói gì cũng vô ích!” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Hắn trầm mặc giây lát. “Nửa đêm nửa hôm, em muốn chia tay thì ít nhất cũng đợi đến ngày mai đi!”
“Tôi không đợi được, một phút cũng không đợi được!”
“Em không thể dùng lý trí nghĩ một chút ư, bây giờ ký túc chỗ em đóng cửa rồi, chia tay xong thì em đi đâu? Thời tiết lạnh lẽo thế này, em định lang thang ngoài đường sao?”
Tôi nói: “Tôi đến quán net.”
“Quán net vừa bẩn vừa phức tạp, mệt cũng không có chỗ nào nghỉ ngơi, buồn ngủ cũng không có chỗ ngủ, sao em phải chuốc khổ vào thân như vậy chứ?” Thấy tôi hơi do dự, hắn liền hạ thấp giọng, vỗ vỗ vai tôi. “Hay là như vậy đi, em ở nhà ngủ cho khỏe, anh đến quán net.”
“Nhưng quán net vừa bẩn vừa ồn, lại không có chỗ ngủ…”
Hắn lập tức nói: “Hay là chúng ta đợi ngày mai trời sáng rồi nói tiếp về chuyện chia tay nhé?”
“Được rồi.” Tôi ôm chăn nằm xuống.
Hắn xáp lại gần rồi ôm chặt lấy tôi, sau một hồi phản kháng ra trò, tôi đã thành công… trong việc bị khuất phục!
Action 5
Vài ngày sau, trong cuộc cãi vã dữ dội…
Tôi chưa kịp mở miệng, Tiểu Trình vì quá hiểu ý nên nói thay tôi: “Lại muốn bỏ anh đi đúng không? Em không cần nói gì đâu, bỏ thì bỏ đi.”
“…” Không nên ςướק lời của tôi như thế chứ,
“Tuần sau là sinh nhật của em, anh dẫn em đi chọn quà nhé, coi như là quà chia tay của chúng ra, em giữ lại làm kỷ niệm.”
“Tôi không muốn quà chia tay nữa!” Quà chia tay của tôi đã quá nhiều rồi.
“Vậy em tặng anh đi.” Hắn nghiêm túc nói. “Anh đã tặng em nhiều như thế mà em chưa tặng anh cái nào cả.”
Tôi nghĩ thấy cũng có lý. “Tôi đi mua cho anh đôi giày thể thao nhé, giày của anh mòn hết rồi.”
Mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng. “Ừ.”
Chúng tôi cùng nhau đi mua giày, hắn cũng mua cho tôi một món quà sinh nhật, rồi chúng tôi lại ăn một bữa “cơm chia tay”…
Còn tôi thì không thể nhớ ra nổi tại sao lại cãi nhau.
Sau đó, tôi nói với hắn: “Lần nào anh cũng chỉ dỗ dành vài câu là em đã không giận nữa. Vì em dễ dỗ như vậy nên anh mới không biết trân trọng, lúc nào cũng làm em giận.”
Hắn liếc tôi một cái đầy oán hận. “Tùy tiện dỗ á? Em có biết mỗi lần dỗ em, anh đã lãng phí bao nhiêu tế bào não không hả?!”
Tôi vỗ vỗ vào đầu hắn: “Lãng phí một chút cũng không sao! Dù sao cái anh không thiếu nhất chính là tế bào não!”
***
Trong quãng thời gian chung sống với Tiểu Trình, tôi không nhớ chúng tôi đã chia tay bao nhiêu lần, “quà chia tay” mà tôi nhận được chất đầy một tủ, có vòng tay, nhẫn, giày, váy, còn có cả gối ôm…
Còn về “bữa cơm chia tay”, tôi cũng không nhớ là đã ăn bao nhiêu bữa.
Và kết quả chia tay của chúng tôi thì vẫn trước sau như một: mua quà, đi ăn, rồi tay trong tay vui vẻ dắt nhau về nhà.
Một hôm, tôi hỏi Tiểu Trình: “Người ta đều nói hai từ chia tay không thể nói ra dễ dàng, nói ra sẽ làm tổn thương tình cảm, nhưng em nói nhiều như vậy mà anh không thấy bị tổn thương à?”
Hắn dừng tay lật sách, ngước mắt nhìn tôi, nghiêm túc đáp: “Đó là vì tình cảm của anh với em quá sâu sắc, đã bị tổn thương tám nghìn lần rồi, nhưng em không nhìn ra đó thôi.”
Tôi rất vui, cảm thấy mấy lời nói ngọt ngào của bạn học Tiểu Trình càng ngày càng rõ ràng, dễ hiểu.
Tôi lại hỏi: “Anh hứa là sẽ không bỏ rơi em, nhưng đâu có hứa là sẽ không để em ra đi. Sao mỗi lần em nói chia tay với anh, anh đều dỗ dành em quay trở lại? Anh không thể rời xa em được đúng không?”
Hắn cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tôi giằng lấy sách của hắn: “Trả lời em mau lên!”
Hắn bất lực nhìn cuốn sách trong tay tôi rồi đáp: “Vì từ rất lâu rồi em có nói với anh: Em yêu một ai đó là sẽ toàn tâm toàn ý, em không chịu được nỗi đau chia tay. Mặc dù mỗi ngày anh cũng muốn bỏ em một trăm lần, nhưng anh lại lo em không chịu đựng nổi…”
Mũi tôi chợt thấy cay cay, mắt cũng hơi ướt, tôi dúi mạnh cuốn sách trả cho hắn rồi nói: “Đồ đáng ghét, nói một câu anh không thể xa được em thì ૮ɦếƭ à!”
Hắn ôm vai tôi, cười nói: “Vì ngày từ đầu quyết định yêu không chia tay nên chúng ta đành phải chịu đựng nhau như vậy thôi.”
Chúng tôi chịu đựng nhau như thế đã được mười mấy năm rồi…
Tôi không biết chúng tôi có thể chịu đựng được nhau cả đời hay không, nhưng tôi không hề hối hận khi quen anh, yêu anh, chọn anh, dành tất cả những năm tháng tuổi trẻ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của tôi cho anh…
Thực ra, đàn ông không phải sinh ra là đã biết đối xử tốt với phụ nữ, chúng ta phải kiên trì dạy dỗ mới được!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc