Yêu Là Thế - Chương 15

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Yêu phải kẻ kiêu ngạo
Trên đời này có một loại đàn ông, hắn rất đáng ghét, hắn không bao giờ nói câu “anh yêu em”, nhưng hắn lại rất biết cách làm bạn vui; Hắn luôn chê bạn thế này, chê bạn thế kia, nhưng lại không bao giờ bỏ rơi bạn; Hắn rất thích bắt nạt bạn, nhưng lại tuyệt đối không cho phép người khác ức hiếp bạn…
Có người coi loại đàn ông này là kẻ kiêu ngạo, nhưng tôi gọi hắn là Kẻ phiền phúc!
Sự thực chứng minh, yêu loại đàn ông này, bạn cần phải có một trái tim cô cùng mạnh mẽ và kiên định, nếu không bạn lúc nào cũng muốn bỏ hắn!
Action 1
Sau lễ tốt nghiệp, phòng ký túc từng tấp nập giờ trở nên trống trải, phòng học từng dùng để làm đồ án tốt nghiệp đã bị sinh viên khác chiếm dụng, nhưng tôi không buồn, vì người quan trọng nhất với tôi đã ở lại bên tôi rồi.
Học kỳ mới bắt đầu, tôi và Tiểu Trình chính thức bước vào quãng thời gian hẹn hò, sớm chiều có nhau, không rời nhau nửa bước.
Hẹn hò với cậu bạn học Tiểu Trình này, bạn đừng mong nghe được từ miệng hắn nửa câu ngọt ngào, nhưng tôi lại nhất quyết muốn nghe bằng được.
Một hôm, đang trong giờ tự học, tôi bỗng muốn nghe những câu ngọt ngào, thế nên mới chỉ vào một em rất trẻ trung xinh đẹp và hỏi Tiểu Trình: “Nhìn kìa, bên đó có một mỹ nữ đấy, xinh không?”
Hắn bỏ cuốn Những bài toán mẫu của Trần Văn Đăng xuống, liếc nhìn một cái rồi nói: “Anh không thích loại nữ sinh này, nhìn không ấm áp.”
“Ấm áp? Vậy như thế nào thì được gọi là ấm áp?”
Hắn lấy chiếc gương nhỏ trong cặp sách của tôi ra, đưa cho tôi và nói: “Tự xem đi!”
Tôi nói như mếu: “Thế khen em một câu xinh đẹp thì anh mệt lắm à?”
Ah chỉ vào chỗ trống phía sau, nói: “Ra phía sau ngồi đi, anh đến đây để học, không phải đến để ngắm gái đẹp.”
Nói đi, gái đẹp ngồi ở đâu?
Action 2
Hôm khác, tôi lại muốn nghe mấy lời ngọt ngào, ngoảnh đầu sang giật cuốn sách ngoại ngữ trong tay Tiểu Trình, hỏi nhỏ: “Anh yêu em không?”
“Câu này không phải hôm qua em đã hỏi rồi sao?”
Tôi bĩu môi: “Nhưng hôm qua anh đã trả lời em đâu!”
“Đó là vì hôm kia em cũng hỏi rồi, hôm kìa cũng hỏi rồi, ngày nào em cũng hỏi một lần.”
Tôi cong môi lên: “Nhưng có ngày nào anh trả lời em đâu.”
Hắn bất lực thở dài, hỏi tôi: “Hôm nay em muốn ăn gì, ăn lẩu được không? Không phải hôm qua em nói muốn ăn sao?”
“Được đấy, bây giờ chúng ta đi nhé!”
“Ok.”
Vừa nãy chúng tôi nói đến đâu rồi ấy nhỉ?
Action 3
Vài hôm sau, tôi ngoảnh đầu sang định nói chuyện với hắn thì Tiểu Trình hỏi ngay: “Hôm nay em muốn ăn gì?”
Tôi nhớ đến cái thẻ ngân hàng dần dần lùi về con số 0 của hắn nên đưa ra ý kiến đầy tính xây dựng: “Hôm nay em nấu cho anh nhé, về nhà anh đi!”
“Hả? Em biết nấu cơm à?” Tiểu Trình nhìn tôi từ đầu đến chân với vẻ không thể tin nổi.
Tôi cười hì hì gật đầu: “Biết chứ sao!”
Trên đường đi mua rau, tôi nói với hắn: Mẹ em rất biết cách dạy con cái, từ khi em hiểu biết, mẹ thường nói:
“Tâm Tâm, con lau bát đi, con mà không biết lau, sau này lấy chồng, người ta sẽ cười chê đấy.”
“Tâm Tâm, xỏ kim giúp mẹ đi, con mà không biết xỏ, sau này lấy chồng, người ta sẽ cười chê đấy.”
“Tâm Tâm, phải biết nấu bữa sáng, nếu con không biết nấu, sau này lấy chồng, người ta sẽ cười chê đấy.”
“Tâm Tâm, con phải chăm chỉ học hành, con mà học không tốt, sau này lấy chồng, người ta sẽ cười chê đấy…”
Hắn kiên nhẫn lắng nghe tôi nói nửa tiếng, sau đó nói với giọng đầy kiên định: “… Mẹ ruột của em có khác!”
Vì muốn nhận được lời khen của hắn, tôi bận rộn cả nửa ngày, mua đồ dùng nấu ăn, mua gia vị, thực phẩm, rồi lại ở trong bếp quay mòng mòng đến tận khi trời tối.
Cuối cùng, tôi đem đĩa trứng xốt cà chua và thịt xào ớt xanh có vẻ ngon nhất từ trong bếp đi ra, hồ hởi chờ đợi câu khen ngợi của hắn.
Tuy nhiên, hiện thực luôn luôn tàn khốc.
Hắn ăn một miếng cơm xong, nói: “Cơm nát quá, cho hơi nhiều nước.”
Hăn lại nếm một miếng trứng sốt cà chưa: “Anh ghét ăn nhất cà chua, vì nó chua quá.”
Hăn lại nếm một miếng thịt xào ớt xanh: “Món này tạm được, có điều hơi nhạt.”
Tôi nếm thử một miếng ớt xanh với vẻ ấm ức, thấy vừa mặn vừa cay: “Khẩu vị của anh cũng nặng quá đấy!”
Action 4
Sau ba ngày bị bạn Tiểu Trình soi mói, chê bai, cuối cùng thì tôi không chịu nổi nữa, bật lại: “Con người anh sao phiền phức thế nhỉ, em vất vả nấu cơm cho anh ăn, anh còn chê bai, kén chọn.”
Hắn kéo tôi ngồi lại gần với thái độ đầy nghiêm túc rồi hỏi: “Em nấu cơm cho anh ăn, có phải là muốn anh ăn ngon miệng, vui vẻ không?”
“Đúng thế!”
“Vậy nếu anh không nhận xét khách quan thì làm sao em biết anh thích ăn gì? Thích khẩu vị như thế nào?”
“…” Nói cũng có lý.
“Nếu anh chỉ ăn một, hai bữa, đương nhiên anh có thể làm trái với lòng mình khen em vài câu, nhưng anh chuẩn bị ăn cả đời, thế nên em không để anh ăn tạm bợ cả đời đấy chứ?”
“Hả…” Vì quyết tâm ăn cả đời của anh, tôi nhẫn nhịn. “Được, anh cứ tiếp tục nhận xét đi!”
Action 5
Sau một tuần rèn luyện, tài nghệ nấu nướng của tôi đã tiến bộ trông thấy, hay nói cách khác đã đến gần hơn với khẩu vị của bạn học Tiểu Trình.
Một buổi chiều đầu thu, lá cây nhuộm vàng rụng khắp nơi.
Tiểu Trình đón tôi lúc tan học, miệng hùng hồn nói: “Anh đói, anh muốn ăn món gì ngon ngon.”
“Anh muốn ăn gì? Mì Lan Châu được không?”
Anh dịu dàng ôm vai tôi: “Anh muốn ăn canh sườn em nấu.”
“Nhung không phải anh đang đói sao? Đợi sườn hầm chín ít nhất cũng mất hai tiếng đấy.”
“Anh đợi được! Giờ ngoài cơm của em ra, anh không ăn cái gì hết…” Rồi anh bắt chước giọng điệu của tôi nói: “Khẩu vị của người ta đã bị em chiều làm hư rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm.”
“Ặc… đi thôi, đi mua sườn vậy.”
Hôm đó, cuối cùng tôi nhận ra rằng, bạn học Tiểu Trình chỉ cần có việc nhờ vả tôi là sẽ không tiếc nói ra những lời tôi thích nghe và tôi luôn luôn cảm thấy dễ chịu.
Thế nên cuộc đời này của tôi đã coi như nằm trong tay hắn!
Action 6
Ăn uống no nê, bạn học Tiểu Trình tiễn tôi về ký túc, chúng tôi trò chuyện cười đùa suốt đường đi, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải tạm biệt nhau.
Nhìn cánh cổng cũ nát của khu ký túc nữ sinh, tôi càng không thích bước vào, muốn cùng ở bên Tiểu Trình thêm lát nữa, cho dù bị hắn bắt nạt cũng được.
“Ký túc sắp đóng cửa rồi, em vào mau đi!” Hắn nhắc tôi.
Tôi đề nghị: “Hay là bọn mình tìm một chỗ nào đó nói chuyện đi.”
Tiểu Trình nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hay là chúng ta đến quán bar Luân Hồi nhé, cũng lâu không đi rồi.”
“Vâng.”
Tối đó, tôi và Tiểu Trình thuê một phòng riêng vừa uống vừa nói chuyện, hết cốc này đến cốc khác, cho đến khi tôi say.
Men R*ợ*u làm tê liệt lý trí, mấy thứ tiểu thuyết ngôn tình ngấm trong máu không kiềm chế được, tôi ngồi bên cạnh hắn, tựa đầu vào vai hắn rồi nói: “Anh yêu một ai đó, có thể một đời một kiếp được không?”
Hắn nói: “Anh không biết. Con người ai cũng có thể thay đổi, ngày nhỏ chúng ta thích xem phim hoạt hình, nhưng bây giờ không thích nữa đấy thôi.”
Tôi lắc đầu, tham lam hít hà mùi cơ thể của hắn, hai tay bất giác vòng qua eo hắn: “Lúc nhỏ em thích phim hoạt hình, bây giờ không thích nữa. Nhưng người em yêu không phải là phim hoạt hình, anh ấy có thể sẽ thay đổi, càng thay đổi càng đáng yêu…”
Hắn rơi vào trạng thái trầm tư.
Tôi tiếp tục nói: “Em yêu anh, sẽ không bao giờ thay đổi…”
Hắn bỗng ôm chầm lấy tôi, vì dùng lực rất mạnh, tôi không chịu được lực lớn như thế nên không cẩn thận ngã ra ghế dài.
Nhưng nụ hôn rơi trên mặt, trên môi tôi liên tiếp giống như mưa rơi xuống vạn vật…
Sau đó, tôi thấy đầu óc váng vất, Tiểu Trình hỏi tôi: “Bây giờ ký túc đóng cửa rồi, tối nay em ở chỗ anh nhé?”
Tôi mơ hồ gật đầu.
Hắn cõng tôi, bước về phía con đường lạ.
Lưng của hắn rất ấm, mùi cơ thể rất thanh mát, khiến tôi thấy an tâm, lưu luyến.
Tôi gục đầu trên vai hắn ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Action 7
Bị thức giấc bởi thứ gì mát mát lành lạnh, tôi thấy mình đang nằm trên giường của Tiểu Trình, còn hắn đang cầm chiếc khăn ẩm lau mặt cho tôi. Trong ánh sáng tối mờ, tôi không nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm giác động tác của hắn rất dịu dàng.
Nghĩ đến người trước mặt mình là Trình Trạch, tôi bỗng bật khóc, cảm thấy rất tủi thân và chua xót khi mình yêu thầm hắn hơn hai năm qua.
“Em sao thế?” Hắn lo lắng ôm tôi, đưa lòng bàn tay ấm áp lên lau nước mắt cho tôi.
Tôi vùi đầu vào trong *** hắn, vòng hai tay ôm cổ hắn, nói với giọng tha thiết: “Em yêu anh… Anh có yêu em không?”
Tôi chưa kịp nhận được câu trả lời thì nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống…
Sự mãnh liệt điên cuồng khiến tôi không biết phải làm sao, chỉ biết ngượng ngùng ôm chặt lấy vai hắn phối hợp theo…
Sau đó thì tôi không nhớ gì nữa.
Ngày hôm sau, tôi nhận ra một bài học sâu sắc: Phụ nữ không bao giờ được uống say đến mất lý trí, cho dù người uống R*ợ*u cùng bạn là người đàn ông bạn tin tưởng nhiều thế nào đi chăng nữa.
Đương nhiên, khi tôi hiểu được bài học này thì cũng đã muộn.
Những chuyện nên hay không nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.
Action 8
Khi tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Tôi phát hiện ra mình đang nằm trên chiếc giường lạ, người nằm ngay cạnh mình đang ngủ một cách say sưa.
Tôi ôm mặt, đang định bò xuống giường tìm quần áo thì hắn nắm lấy tay tôi: “Đi đâu đâu?” Tôi lập tức vùi mặt vào trong chăn, buồn bã lên tiếng: “Em… về ký túc.”
“… Anh đưa em về.”
Tôi xấu hổ bò từ trong chăn ra, hắn vẫn nằm yên, sau một hồi im lặng, tôi cảm thấy mình phải nói cái gì đó.
“Thực ra em không phải là người con gái tùy tiện.” Tôi nói.
Hắn bảo: “Có thể nhận ra.”
“Vậy mà anh còn nhân lúc em uống say…” Trong giọng nói của tôi không có chút oán trách, chỉ có chút xấu hổ.
Hắn cười có chút xấu xa: “Anh cũng uống say mà!”
“…”
Bạn học Tiểu Trình, anh mặt dày như vậy, sao trước đây em không phát hiện ra nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc