Yêu Là Thế - Chương 14

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Bí kíp tình yêu - Bài học thứ bảy
Trong tình yêu, điều giày vò người ta nhất chính là sự mơ hồ, điều khiến người ta nhớ đến nhất cũng chính là sự mơ hồ.
Cái kiểu như gần như xa, cái kiểu muốn nói nhưng lại thôi mới khiến cho tình yêu phát triển sâu sắc, đến mức khắc cốt ghi tâm.
Nếu bạn gặp một người đàn ông tốt và người ấy cũng để ý đến bạn, vậy thì hãy chú ý trang điểm một chút, rồi bắt đầu chơi trò “mơ hồ” với người đó. Có thể là một câu hỏi mang tính chất thăm dò, một ánh mắt dịu dàng tình cảm, một câu nói quan tâm ở mức vừa phải, hay một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý. Tin tôi đi, cho dù người đàn ông đó lạnh lùng thế nào cũng không chống đỡ nổi sự dịu dàng, mềm mại ấy của bạn…
Trải nghiệm đầu tiên của tình yêu
Action 1
Tôi và Tiểu Trình cùng đi xem phim lần thứ hai, chính là bộ phim Đại thoại Tây du cho Châu Tinh Trì đóng.
Bộ phim kinh điển mà Châu Tinh Trì đóng vẫn khiến tôi khóc sướt mướt.
Tiên nữ Tử Hà nói: “Ta đoán được bắt đầu, nhưng lại không đoán được kết thúc…”
Tôi cầm khăn giấy lau nước mắt ướt nhòe cả gương mặt, Tiểu Trình dang tay ôm lấy vai tôi, còn vỗ lưng tôi an ủi.
Tôi đang cực kỳ đau lòng, có bạn trai khảng khái muốn dâng hiến bờ vai, đương nhiên tôi sẽ không khách khí mà tận hưởng rồi.
Hắn nói nhỏ vào tai tôi: “Em có biết không? Lần đầu tiên hẹn em đi xem phim, em cứ ngồi khóc suốt, còn anh thì cứ nghĩ…”
“Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ là: Anh nên cho em mượn bờ vai mình mới phải.”
Tôi lau nước mắt, hỏi: “Thế tại sao anh không cho mượn?”
“Anh sợ em không trả.”
Tôi không nhịn được phì cười. “Đúng là đồ keo kiệt.”
“Thực ra, điều anh sợ nhất là… anh không muốn em trả lại.”
Dựa vào sự hiểu biết của tôi về tính cách “hào phóng” của Tiểu Trình, tôi tin vào khả năng vế sau nhiều hơn.
Action 2
Trước khi tốt nghiệp, giáo viên hướng dẫn tổ chức một buổi họp cuối cùng cho sinh viên sắp tốt nghiệp để thảo luận một số vấn đề hỏi đáp trong thi cử.
Tôi nhớ hôm đó có ít nhất khoảng hơn hai trăm người ngồi chật kín giảng đường bậc thang.
Đã lâu rồi không chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt, đông đúc thế này nên tôi ngoảnh đầu định nhìn lại các bạn trong khoa, những người bạn đã học cùng tôi bốn năm, có người tôi quen, có người tôi không quen, có người tôi nói chuyện, có người chưa từng nói câu nào. Ai ngờ, tôi vừa ngoảnh đầu thì nhìn thấy ngay Tiểu Trình, ánh mắt bất giác sững sờ.
Không biết vô tình hay hữu ý, chỗ ngồi của Tiểu Trình lại đứng ở góc mà chúng tôi gặp lần đầu tiên.
Người vẫn thế, nhưng mối quan hệ đã khác.
Tôi bất giác cảm thấy xúc động lạ.
Vì giữ ý, tôi giả vờ không nhìn thấy hắn, chầm chậm quay đầu lại, nói chuyện với Nám Nám bằng giọng cực kì nghiêm túc: “Thời tiết hôm nay đẹp quá!”
Nám Nám nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đẹp á? Trời âm u mờ mịt thế kia mà!”
Tôi: “…”
Lúc này, Tiểu Trình lộ liễu giơ ngón tay lên gí nhẹ vài vai tôi, thấy tôi không phản ứng lại, hắn tiếp tục gí thêm vài cái.
Tôi hờ hững ngoảnh đầu lại, rồi liếc nhìn hắn với vẻ thờ ơ: “Có chuyện gì không?”
“Cho cậu quýt này!” Hắn lấy dưới gầm bàn một túi quýt đầy, đặt lên bàn, ít nhất cũng vài cân.
Tôi nhất thời mất khả năng ngôn ngữ.
Action 3
Mấy bạn nam sinh ngồi cạnh hắn thấy túi quýt vàng óng thì đã nhanh tay nhanh mắt “ςướק” mất hơn một nửa. Tôi thấy thế cũng nhanh chóng ôm luôn túi quýt còn lại, chia cho Nám Nám, Phì Phì và cả Trác Trác ngồi bên cạnh.
Trác Trác cầm quả quýt nhìn tôi một cái, sau đó lại liếc nhìn về phía Tiểu Trình rồi đặt quả quýt lên bàn.
Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ chăm chú bóc quýt ăn, quýt rất ngọt, ngọt đến mức khóe miệng tôi bất giác cong lên.
Bỗng tôi nghe thấy có bạn hỏi hắn: “Trình Trạch, sao hôm nay ông lại mua quýt? Không phải ông ghét ăn quýt nhất à?”
Hắn đáp: “Tôi nợ cậu ấy, nếu không trả, chắc cậu ấy nhớ cả đời mất.”
Mọi người dường như nhận ra điều gì, ồ lên một tiếng.
Tôi ngoảnh đầu lại, hừ lạnh: “Ai bảo thế?! Tôi ăn xong cũng sẽ nhớ cả đời đấy!”
Sau đó, mỗi lần tôi nhắc đến chuyện quả quýt, hắn luôn nói với giọng vô cùng cảm khái: “Đúng là một quả quýt gây ra án mạng… không, là án oan!”
Action 4
Môn thi hỏi đáp trong kỳ tốt nghiệp kết thúc thuận lợi, trong khoa chúng tôi, ngoại trừ câu trả lời kỳ lạ của một nạn nam sinh là “Êtô (*) mà em thiết kế có thể hạn chế được bảy bậc tự do (*)” không được ban giám khảo chấp nhận, còn tất cả mọi người đều được lấy bằng tốt nghiệp.
(*) Êtô: Thiết bị công nghệ dùng để gia công các chi tiết đơn chiếc hoặc sản xuất nhỏ. Êtô là mộ trong những dụng cụ phổ biến, được sử dụng rộng rãi trong ngành cơ khí, đùng dể kẹp chặt chi tiết gia công ở vị trí cần thiết.
(*) Bậc tự do: Khi bàn đến tính chất chuyển động của vật, trong không gian ba chiều, vật rắn có sáu “khả năng” chuyển động, được gọi là sáu bậc tự do, nhưng sinh viên đó đã nói rằng có bảy bậc tự do, như vậy là không đúng nên bị trượt tốt nghiệp.
Sắp phải xa nhau, thế nên tiệc chia tay liên tiếp diễn ra, nào là tiệc chia tay đồng hương, tiệc chia tay bạn cùng lớp, tiệc chia tay bạn cùng phòng, tiệc chia tay bạn bè, tóm lại là ăn uống hết ngày này sang ngày khác.
Tôi và Tiểu Trình mỗi người đều phải tham gia các bữa tiệc khác nhau, muốn hẹn gặp cũng khó.
Nhưng mỗi tối trước giờ đi ngủ, hắn luôn gọi điện cho tôi, nhờ có men mà nói được rất nhiều chuyện, nói đến khi hắn ngủ thiếp đi, hoặc là tôi ngủ thiếp đi, hoặc di động của cả hai đều hết sạch pin thì cuộc gọi mới tạm dừng.
Trước đây tôi đâu có thấy hắn nói nhiều chuyện như vậy chứ.
Action 5
Thế rồi ngày chia xa cũng đến, những người bạn học cùng nhau suốt bốn năm cũng lần lượt rời xa mái trường T, từ đây bắt đầu bôn ba mỗi người mỗi ngả.
Hầu như ngày nào tôi cũng đến ga tàu một lần, lưu luyến ôm chặt, rồi vẫy tay tạm biệt những cô bạn thân thiết của tôi.
Lúc tiễn Nám Nám, cô ấy đứng ở chỗ nhà chờ lưu luyến ôm chặt tôi và nói: “Thực ra, bọn tớ đều muốn đòi Trình Trạch đãi một bữa cơm, nhưng thấy cậu cứ giấu giấu giếm giếm không muốn công khai nên bọn tớ đành chịu. Nhớ nhé, khi nào các bạn kết hôn, nhất định phải mời bọn tớ ăn một bữa thật hoành tráng đấy!”
“Các cậu biết hết rồi à?” Nước mắt tôi chực rơi thì bị lời cô bạn nói làm cho ngạc nhiên đến cạn khô.
“Cậu coi bọn tớ là kẻ mù hết sao? Mấy hôm nay, cứ nhìn thấy hắn là mặt mày cậu hớn hở như hòa đào nở ấy!”
Tôi ngại ngùng cúi gằm gương mặt đang đỏ lựng của mình.
Nám Nám và Thao Đệ cùng lên tàu, trước khi lên tàu còn ôm tôi lần nữa. “Chúng ta hãy sống thật hạnh phúc nhé!”
Tôi ra sức gật đầu: “Sẽ sống thật hạnh phúc!”
Nám Nám đi rồi, sau tiếng còi nhức óc, đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, nước mắt tôi cũng lăn dài.
Khi quay người lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa, nước mắt tôi đột nhiên tuôn như mưa.
Tiểu Trình bước từng bước lại gần rồi đưa khăn giấy cho tôi.
Tôi cầm lấy, cảm giác vừa xót xa vừa ấm áp: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh đi tiễn bạn.” Hắn nói.
Tôi lại hỏi: “Lúc nào thì anh đi?”
Hắn do dự giây lát, không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Ngày mai anh phải về nhà một chuyến, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Ừ!” Chỉ mới là tạm xa nhau trong thời gian ngắn, vậy mà tôi bắt đầu không chịu nổi rồi.
Chúng tôi đứng sát bên nhau ở sân ga, tôi cảm giác như nhìn thấy cảnh biệt ly của chính mình, cứ lặng lẽ rời đi, bao nhiêu lời muốn nói đều không thể nói ra.
Action 6
Ngày hôm sau, tôi đi tiễn Trác Trác, một người từng là bạn thân nhất của tôi.
Hôm cô ấy rời đi, trời đổ cơn mưa, bạn trai của cô ấy đến đón và cô ấy chỉ hờ hững nói với tôi câu “tạm biệt” rồi bật chiếc ô màu trắng và bước đi, chiếc váy màu lam nhạt như giọt nước thuần khiết mà lạnh bang.
Tôi đứng trước cổng ký túc nhìn cô ấy lên xe, những giọt nước mưa rơi trên cửa kính làm mờ gương mặt của cô ấy, tôi đã cố kìm nén bản thân để không khóc, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lúc xe lăn bánh, tối rất muốn đuổi theo nói với Trác Trác: “Tớ thực sự thích Trình Trạch, nhưng tớ chưa bao giờ có ý nghĩ tranh ςướק với cậu, tớ luôn coi cậu là người bạn thân thiết….”
Tuy nhiên, tôi lại chẳng nói được câu nào.
Cuộc sống này là vậy đấy, có rất nhiều điều chúng ta thà mãi mãi chôn chặt trong lòng còn hơn là nói ra.
Sau đó, tôi và Trác Trác thỉnh thoảng gọi điện cho nhau nhưng không hẹn gặp.
Rồi sau đó, nếu có gặp nhau trên QQ, chúng tôi cũng chỉ hỏi thăm dăm ba câu lấy lệ.
Sau đó thì không còn liên lạc nữa…
Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa từng gặp lại cô ấy, không biết cô ấy sống có tốt không, nhưng tôi tin, cô ấy thông minh như vậy chắc chắn sẽ sống hạnh phúc!
Tình bạn giữa một số phụ nữ với nhau giống như hoa nở trong nhà kính, lúc nở thì rực rỡ sắc màu, tỏa hương thơm ngát, nhưng lại không thể chống chọi được với gió mưa.
Action 7
Một mình trở về phòng ký túc trống trải, bỗng thấy rất nhớ Tiểu Trình, tôi liền lấy di động định gọi cho hắn, nhưng nhớ ra là hắn đã về nhà rồi. Tự nhiên tôi không thiết ăn uống gì nữa.
Tôi muốn gọi điện cho hắn, hỏi hắn đang làm gì, nhưng rồi lại muốn xem xem lúc nào thì hắn sẽ chủ động gọi cho tôi.
Thế nên, cả buổi sáng, tôi ôm điện thoại đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn di động, muốn xem pin có đủ không, di động có tín hiệu không.
Tôi cắn răng kiên trì đợi cả buổi trưa, cuối cùng không chịu nổi nữa mới gửi cho hắn một tin nhắn: “Đang làm gì đấy?”
Hắn trả lời rất nhanh, vẫn đơn giản mà hàm súc như trước: “Nhớ em.”
Nhìn hai chữ hiển thị trên màn hình di động, cả người tôi bỗng thấy tràn đầy nhiệt huyết, vốn đã ngốc nghếch thì chớ, khi bị kích động thì càng ngốc hơn. Tôi hoàn toàn không suy nghĩ gì hết, chạy ngay đến nhà ga mua một vé đến nhà Tiểu Trình.
Bước xuống tàu, tôi đứng ở sân ga tấp nập người qua kẻ lại, hoàn toàn bối rối, lúc này tôi mới bắt đầu nghĩ đến vấn đề quan trọng: Tôi đi đâu tìm hắn đây?
Ôi, cái đầu óc hết thuốc chữa của tôi!
Nhưng dù sao cũng đã đến rồi, vì muốn tạo sự bất ngờ cho hắn, tôi cố gắng nghĩ lại và nhớ ra rằng nhiều năm về trước hắn đã từng nói nhà hắn ở gần một quán internet, gọi là quan Khai Thác. Trước đây hắn thường đến quán này rồi lên mạng chat với tôi. Hắn cũng từng nói gần nhà hắn còn có một tiệm bánh bao Thần Quang, cậu bạn thân của hắn rất thích ăn, thường là nửa đêm canh ba (năm giờ sáng) vẫn chưa ngủ là cậu ta lại kéo hắn đi ăn bánh bao…
Tôi bắt taxi đi không biết bao nhiêu con đường, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa hàng bánh bao Thần Quang và biển hiệu của quán internet Khai Thác, lúc này trăng cũng đã lên cao.
Tôi vội vã chạy vào quán internet, vừa bước vào đã nhìn thấy có chỗ trống liền ngồi xuống, rồi vội vàng nhắn tin cho hắn: “Em đang ở quán internet Khai Thác đợi anh.”
Tôi hào hứng đợi rất lâu nhưng không nhìn thấy có tin nhắn lại.
Tôi thất vọng bỏ điện thoại xuống, ngồi vào máy tính lên mạng chơi game, muốn mượn game online để giết thời gian.
Ván đầu tiên đang diễn ra gay cấn thì bỗng một cảm giác là lạ truyền đến trung khu thần kinh của tôi, ngoảnh đầu lại, tôi nhìn thấy người mà tôi nhớ suốt một ngày trời đang đứng ngay phía sau, hắn mặc chiếc áo sơ mi màu đen, trông tĩnh lặng hơn cả màn đêm…
Quán internet ồn ào như bỗng im bặt, tôi có thể nghe thất hơi thở của hắn đang rối loạn và dồn dập, cũng giống như trái tim trong ***g *** tôi.
Tôi cố giả vờ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Anh đến nhanh vậy à? Em đang định dụ dỗ một anh soái ca đấy!”
“Em giữ sức mà dụ dỗ anh đây này!” Hắn giơ tay nắm lấy tay tôi rồi nhanh chóng bước ra khỏi quán internet.
Bước qua quầy thanh toán, tôi kêu to: “Đợi đã, em còn chưa trả tiền mà!”
“Chủ quán sẽ ghi nợ anh!”
“…”
Tôi chưa kịp nói gì, vì khi hai chân tôi vừa bước ra khỏi quán internet thì hắn đã ấn tôi sát vào tường và bịt miệng tôi lại, bịt chặt không còn lấy một khe hở…
Đừng hỏi tôi hắn dùng cái gì để bịt, các bạn hiểu cả mà.
Trăng đêm đó rất đẹp, tròn đầy thanh khiết, ánh trăng vàng dịu chiếu rọi khắp mặt đất làm tôi nhớ mãi không quên.
Khả năng biểu đạt ngôn ngữ của tôi không tốt lắm, nếu như bắt buộc phải miêu tả cảm xúc khi đó, tôi chỉ có thể nói một câu: Kiếp này, tôi không thể không có hắn!
Action 8
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi hắn buông tôi ra, hơi thở vẫn chưa ổn định, hắn hỏi: “Em ăn tối chưa?”
Bị hỏi như vậy, tôi bỗng cảm thấy đói bụng. “Bữa trưa em còn chưa ăn!”
Hắn thở dài một cái rồi dẫn tôi đi ăn một bữa đủ cho cả bữa trưa và bữa tối.
Ăn uống no say rồi, chúng tôi nắm tay nhau bước đi trên con đường xa lạ.
Hắn chậm rãi kể cho tôi nghe những nơi hắn thường đến, nơi nào hắn thích, nơi nào để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng hắn…
Tôi chăm chú lắng nghe và nghiêm túc ghi nhớ.
Hắn còn kể cho tôi nghe về bố mẹ, người thân, bạn bè, đó là lần đầu tiên tôi nghe hắn nói về người bố nghiêm khắc, người mẹ hiền lành của hắn, mặc dù hắn kể rất ngắn gọn, nhưng tôi có thể nhận ra đó là một gia đình hạnh phúc và ấm áp.
Sau đó, hắn còn bắt tôi thuộc số điện thoại cố định của nhà hắn.
Tôi băn khoăn không hiểu. “Tại sao em phải nhớ?”
Hắn nói: “Điện thoại của nhà anh không bao giờ đổi số, em nhớ lấy, có lúc sẽ cần dùng đến.”
Tôi thầm đọc lại rất nhiều lần để ghi nhớ và đến nay vẫn không thể quên được.
Action 9
Đêm mát lạnh như nước, tôi và Tiểu Trình cứ đi mãi, đi mãi, không biết đã đi qua biết bao con đường và tôi chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Vì đối với những kẻ đang yêu, cho dù có là chuyện vô vị nhất thì cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
“Bao giờ anh đi?”
Tôi cố ý hỏi hắn với giọng nhẹ nhàng thoải mái để che giấu tâm trạng nặng nề của mình.
Cứ nghĩ đến việc hắn phải đi là tôi đã thấy sợ, sợ tình yêu vừa bắt đầu, chưa kịp sưởi ấm thì đã phải đứng trước thử thách của xa cách, sợ giấc mơ đẹp đẽ này nhanh chóng bị đánh thức, tôi và người tôi yêu sẽ mỗi người một nơi, không liên quan đến nhau nữa. Nhưng dù sao tôi cũng không thể trốn tránh được.
“Anh quyết định hủy hợp đồng, không đi nữa.”
Câu trả lời của hắn khiến tôi như bị sét đánh, à không, nói chính xác là vui sướng vô cùng. “Cái gì? Anh vừa nói cái gì?”
“Anh không đi làm nữa, anh muốn ở trường Đại học T thi học cao học.”
Tôi tròn xoe mắt nhìn hắn, niềm vui đến quá bất ngờ, tôi nhất thời không phản ứng kịp, cảm giác mình nghe nhầm. “Anh không đi nữa thật sao?”
“Không đi nữa. Anh đã nói với bố mẹ rồi, họ tôn trọng sự lựa chọn của anh.”
Thời khắc ấy, bầu trời đêm bỗng xuất hiện muôn vàn bông pháo hoa rực rỡ, sáng rực cả không gian.
Hắn ôm lấy vai tôi, chậm rãi bước về phía trước, giống như đang bước giữa tầng mây bồng bềnh.
Action 10
“Tại sao anh quyết định ở lại học cao học?” Tôi hỏi.
Hắn cố tỏ ra trầm mặc đáp: “Trong lòng anh có một cán cân, mỗi lần cần chọn lựa, anh sẽ đặt chúng lên hai đầu chiếc cân, chiếc cân nghiêng về đầu nào, anh sẽ chọn đầu đó, vì thế… ”
Tôi tràn đầy mong đợi hắn nói câu tiếp theo, nhưng tôi chỉ nghe hắn bảo: “Anh nghĩ là em nên giảm béo đi!”
Con người này, sao không thể nói mấy lời ngọt ngào nhỉ?
“Đáng ghét!” Tôi vung tay lên định đánh hắn thì hắn né người tránh, tôi kiên quyết đuổi theo đòi đánh, cho đến khi chạy đến chỗ không có ánh sáng chiếu đến. Cuối cùng tôi đã đuổi kịp hắn, nhưng vì bước không vững, cả người tôi ngã nhào vào lòng hắn.
Gió đêm thổi tung bay mái tóc dài, cũng thổi “bay” trái tim của tôi.
Đêm, từ khi có hắn, không còn cô đơn nữa.
Sau đó, Tiểu Trình tìm cho tôi một chỗ nghỉ trọ, còn gọi bạn học cấp ba (tức là bạn gái của thằng bạn thân) đến ở cùng với tôi, sau đó hắn mới yên tâm rời đi.
Tối đó, tôi và cô bạn cấp ba của hắn nói chuyện rất nhiều, nhưng có một câu tôi ấn tượng sâu sắc nhất: “Cậu ấy là một người đàn ông tốt đáng để lấy làm chồng.”
***
Nhiều năm sau, tôi đã hiểu ra được một điều, phụ nữ không cần hỏi một người đàn ông câu: Anh có yêu em không? Anh có muốn chung sống với em không?
Vì chỉ cần bạn cảm nhận bằng trái tim, nhất định sẽ tìm được câu trả lời trong những lời nói, hành động của anh ấy.
Có điều, cho dù tôi hiểu được điều này thì tôi vẫn cứ mỗi tháng ít nhất phải hỏi một lần… cho đến tận hôm nay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc