Yêu Không Phải Lúc - Chương 31

Tác giả: Chấp Loạn

Là loại hình phim kinh dị văn nghệ, tiết tấu hơi chậm, thêm với lúc này có Lương Cảnh Hành ở bên, Khương Từ tự nhiên khó có thể tập trung, xem một lúc, không khỏi mất hồn, tay không an phận ở trên đầu gối của Lương Cảnh Hành chọc chọn vài cái.
Lương Cảnh Hành nắm lấy ngón tay của cô, cố ý trầm mặt, "Nghiêm túc nào."
Khương Từ cười một tiếng, cũng không giãy giụa, cả người khẽ dựa vào trong иgự¢ anh, "Chú Lương, em vẫn còn chưa tìm chú tính sổ đấy."
"Tính sổ gì?"
"Nhiều năm trước, anh đã giúp đỡ một Loli, anh có nhớ không?"
Lương Cảnh Hành lắc đầu.
"Anh mới vừa chụp ảnh với cô ấy, quên rồi?"
Lương Cảnh Hành hơi ngạc nhiên, "Em nói là cô ấy?"
"Nếu không anh cho rằng em đang nói người nào? Anh cho cô ấy mượn tiền, còn tặng không cô ấy một cái áo khoác tặng — không đúng chú Lương, rốt cuộc chú đã giúp bao nhiêu Loli rồi?"
"Anh từng giúp nữ sinh này? Sao anh không nhớ rõ."
Khương Từ "Chậc" một tiếng, "Em thật sự không nhìn nhầm anh, áo mũ chỉnh tề thâm trầm, thật ra là một người ‘tốt’ rất thích giúp đỡ mấy cô bé Loli."
Lương Cảnh Hành dở khóc dở cười, "Đúng vậy, em ngàn vạn lần đừng có lớn lên thành kiểu người dung tục."
"Đừng có mà đắc ý, Humbert Humbert trong ‘Lolita’* sẽ là kết quả của anh."
* Lolita (1955) là một tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov. Tiểu thuyết được viết bằng tiếng Anh và được xuất bản vào năm 1955 ở Paris, sau đó được chính tác giả dịch ra tiếng Nga và được xuất bản vào năm 1967 ở New York. Tiểu thuyết nổi tiếng cả ở phong cách mới lạ lẫn nội dung gây ra các tranh cãi do nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người khá nhiều tuổi có sự ám ảnh về tình dục với một cô gái mười hai tuổi tên Dolores Haze.
". . . . . . Em suốt ngày xem những sách linh tinh lộn xộn gì vậy, cha em cứ để mặc em như vậy sao?"
"Ông ấy cứ thấy em đọc sách là vui mừng rồi, đâu quản em đọc cái gì."
"Chẳng trách em lại có những ý nghĩ đặc biệt kinh thế hãi tục như vậy."
Khương Từ trừng mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn anh, "Cho nên đây chính là lí do anh thích em?"
Lương Cảnh Hành trầm ngâm, "Chỉ là một trong các một nguyên nhân."
Khương Từ chỉ cảm thấy lời này hưởng thụ vô cùng, tạm thời thu lại tài năng. Phòng khách tắt đèn, ánh sáng trên màn hình chợt sáng chợt tắt, chiếu lên hình dáng của Lương Cảnh Hành. Có một nháy mắt, ánh sáng vừa vặn chiếu vào ánh mắt thâm thúy của anh, giống như trên biển sâu chợt sáng lên một ánh đèn, ánh sáng trong con ngươi chợt lóe lên rồi biến mất, khiến tim Khương Từ chợt đập nhanh, không khỏi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn anh.
Lướt qua rồi lập tức muốn lui bước, Lương Cảnh Hành lại đè đầu của cô lại, hôn sâu hơn, dần dần có xu thế gió táp mưa rào. Hồi lâu, Khương Từ chợt thấy một bàn tay nắm lên vạt áo của cô, cô hơi ngẩn ra, chỉ đem Lương Cảnh Hành ôm chặt hơn.
Vậy mà cái tay kia giằng co chốc lát, lại bỏ ra. Lương Cảnh Hành buông cô ra, giọng nói có mấy phần khàn khàn, "Được rồi, đừng nhìn anh nữa, xem phim đi."
Khương Từ không biết nghĩ gì mà cười một tiếng, ánh mắt chuyển qua màn hình, vui vẻ ở trên mặt dần dần phai nhạt.
Sự việc về Đàm Hạ, coi như bỏ qua. Thứ hai Khương Từ gặp Đàm Hạ ở kí túc xá, đối phương cùng cô lên tiếng chào hỏi, vẻ mặt ngược lại không khác gì những ngày bình thường. Trong lòng Khương Từ cảm thấy chán ghét, mấy ngày sau Đàm Hạ thường gọi cô, cô đều mượn cớ từ chối, qua mấy lần, hai người lui tới cũng dần dần thưa thớt.
Ngược lại tuần trước vẽ một bản vẽ cho bộ tuyên truyền, xảy ra chút vấn đề. Hôm nay cô học xong hai tiết học, nhận được điện thoại của Phó Bộ Trưởng, bảo cô nhanh chóng đến văn phòng hội học sinh viện quản lý.
Khương Từ cho là xảy ra chuyện lớn gì, vội vội vàng vàng chạy tới, đi vào liền bị Phó Bộ Trưởng phê bình một thôi một hồi. Khương Từ không hiểu gì, nghe hắn dùng từ càng ngày càng kịch liệt, thậm chí bắt đầu hiềm nghi chỉ trích có người thân, lập tức lạnh mặt, "Mắng đủ rồi chứ?"
Giọng nói của cô không lớn, nhưng lại lạnh lùng sắc bén, Phó Bộ Trưởng nghe vậy ngẩn ra, ngừng lại.
Gừng từ nhìn đồng hồ, "Từ lúc tôi vào đến bây giờ, anh mắng tôi ba phút, bây giờ có thể làm phiền cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"
"Khương Từ, từ khi cô vào bộ tuyên truyền tới nay, tôi nhận ra thái độ của cô rất có vấn đề." Phó Bộ Trưởng dùng tay mở bình nước khoáng ra, uống một ngụm lớn, bình phục cảm xúc một chút , "Xa không nói, chỉ giao cho cô một bản vẽ, tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần, bản vẽ này rất quan trọng, nhất định không thể xảy ra vấn đề, kết quả thậm chí ngay cả kích cỡ mà cô cũng nhầm lẫn! Rốt cuộc cô đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư trong công việc của xã đoàn ?"
"Kích cỡ là anh cho tôi, tôi hoàn toàn vẽ theo, không sai chút nào."
"Theo ý cô, là công việc của tôi xảy ra sơ suất? Chính tôi ở trong bộ lâu như vậy, có thể phạm vào loại sai lầm cấp thấp này hay sao?"
Khương Từ mím chặc môi, không muốn cùng hắn đấu khẩu. Bản vẽ là do Phó Bộ Trưởng giao phó bằng lời nói, giờ phút này tìm đâu ra được cái gì gọi là giấy trắng mực đen làm chứng cớ.
Phó Bộ Trưởng thấy cô không phản bác được, càng đắc ý, "Khương Từ, tôi coi cô như một hậu bối, cho cô mấy lời khuyên. Bây giờ là thời đjai giao tiếp, như cô tâm cao khí ngạo như vậy, có thể chiếm được chỗ tốt gì? Tôi đối với cô yêu cầu nghiêm khắc, cũng là muốn tốt cho cô, cô ra xã hội thì biết rõ, không giao thiệp với người khác, thì cái gì cũng đừng nghĩ thành công."
Khương Từ thấy bộ dáng vênh váo hống hách của hắn, trong lòng chỉ thấy buồn nôn, lạnh lùng liếc hắn một cái: "Chỉ là bị người khác từ chối liền lợi dụng việc công báo thù riêng, người như anh cũng có thể lên làm Phó Bộ Trưởng, bộ tuyên truyền các ngươi suốt ngày chỉ biến tán gẫu đánh rắm nịnh nọt, ở lại cũng chỉ làm lãng phí thời gian của tôi." Nói xong, xoay người không quay đầu nhìn lại bỏ đi.
Hai ngày sau, Khương Từ đi học, nhìn thấy bức vẽ của mình đang ngay ngắn đàng hoàng đứng ở đó. Tối hôm đó cô không ngủ tại nhà của mình, ngày thứ hai thừa dịp lúc trời còn chưa sáng, xách tới hai bình mực nước lớn, tạt vào trên bảng.
Chuyện như vậy, bao gồm việc rời khỏi xã đoàn, Khương Từ tự nhiên không nói cho Lương Cảnh Hành.
Tất cả các môn học của học kì này kết thúc, bắt đầu chuẩn bị kỳ thi cuối kì, Trần Giác Phi được nghỉ hè — châu Úc ở Nam Bán Cầu, cho nên bên này là thời điểm nghỉ đông, bên kia được nghỉ hè, vả lại thời gian được nghỉ vô cùng nhiều. Khương Từ nghĩ đến dáng vẻ hai năm không gặp của Trần Giác Phi cũng có chút nhức đầu, không có chuyện gì cũng có thể bị cậu ta nhấc lên ba phần gợn sóng, không cẩn thận để cho cậu ta biết được mình và cậu của hắn đang nói chuyện yêu đương, sợ rằng huyên náo đến trời cũng muốn sụp xuống. Lại nghĩ đến kì nghỉ đông không thể hành động thân mật, không thể ở chung với Lương Cảnh Hành, không khỏi càng cảm thấy bực bội.
Khương Từ vội vàng phòng bị, mà Trần Giác Phi sau khi về nước cùng với đám bạn xấu của cậu ta tụ tập vô số, nhất thời hai người cũng không chạm mặt. Một tháng sau, đã thi xong, sinh nhật Khương Từ cũng gần trong gang tấc.
Trần Giác Phi là người điên khùng, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, tìm Lương Cảnh Hành mượn biệt thự, nhất định muốn thay Khương Từ làm một party thịt nướng. Bạn bè của Khương Từ một bàn tay cũng có thể đếm hết, tự nhiên không có hứng thú, nhưng không chịu nổi Trần Giác Phi lải nhải, không thể làm gì khác hơn là đồng ý .
Thành phố Sùng mới có tuyết rơi, trong sân của biệt thự tích tụ một tầng thật dày. Sáng sớm, Lương Cảnh Hành đã đưa Khương Từ đến. Trần Giác Phi còn chưa tới, hai người liền cầm công cụ đi san tuyết.
Khương Từ xúc một lát, cảm thấy mệt mỏi, đem cái xẻng cắm ở trên tuyết, nhìn Lương Cảnh Hành bên cạnh, "Tuyế đã rơi rồi, cần gì phải tiếp tục làm tiệc nướng gì đó, nói không chừng một lát nữa lửa cũng không lên nổi."
Lương Cảnh Hành cười nói: "Ăn đồ nướng rất ấm."
Khương Từ rụt cổ một cái, "Ở trong nhà bật điều hòa còn ấm hơn."
Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, cô mặc một cái áo lông màu hồng phấn, trên đầu đội một chiếc nón len thật dày, gương mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, "Em sợ lạnh, vào bên trong đợi trước đi."
Khương Từ lắc đầu một cái. San bằng đống tuyết trắng, cô bỏ cái xẻng ra, đi qua đi lại giẫm loạn lên. Quay đầu nhìn lại, thấy Lương Cảnh Hành vẫn còn nghiêm túc làm việc, liền nắm một quả cầu tuyết, từ từ đi trở về, bổ nhào vào trên lưng anh, đem quả cầu tuyết nhét vào trong cổ áo.
Lương Cảnh Hành nhất thời lạnh đến run một cái, vội vàng giũ giũ cổ áo, thấy Khương Từ cười khanh khách định chạy trốn, một phát bắt được cổ tay của cô, cũng từ trên đất nắm một nắm tuyết, lấy đạo của người trả lại cho người. Khương Từ vốn sợ lạnh, lần này cóng đến giống như con châu chấu nhảy dựng lên, Lương Cảnh Hành cười lớn thay cô móc tuyết trong cổ áo ra, cảnh cáo nói: "Em thành thật một chút đi."
Khương Từ nơi nào chịu theo, giãy ra lại muốn đi nắm cầu tuyết, Lương Cảnh Hành ôm cô vào trong lòng từ phía sau, dán lỗ tai cô trầm giọng nói: "Ngoan, đừng nghịch nữa."
Luồng hơi thở chui vào trong tai, Khương Từ lập tức rụt cổ lại, ". . . . . . Anh đúng là không đánh mà lui."
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, ở trên má cô hôn một cái, buông tay ra, "Đi vào cho anh một cốc nước ấm."
Mặt Khương Từ sung huyết đỏ bừng, cũng không tiếp tục phản kích, ngoan ngoãn vào phòng. Vừa đem cái cốc đưa đến trong tay Lương Cảnh Hành, ngoài cửa lớn vang lên một giọng nữ: "Ngày tuyết rơi nặng hạt, sao lại dậy sớm như vậy."
Là Hứa Tẫn Hoan, mặc áo bông ngắn cùng quần jean, đi giày tuyết, ăn mặc hết sức giản dị. Hứa Tẫn Hoan đến trước mặt, đem một con túi giấy đưa cho Khương Từ, hướng trong tay hà hơi, cười nói: "Giác Phi nói, sinh nhật vui vẻ nha."
Khương Từ nhận lấy, lễ phép cười nói cảm ơn. Hứa Tẫn Hoan cầm cái xẻng lên, xúc giúp hai cái, lười phải tiếp tục làm cái phiền hà này, lại bỏ xuống, "Giác Phi sao còn chưa tới?"
"Lưu Nguyên đi đón nó rồi."
Ba người trò chuyện câu được câu không, chờ Lương Cảnh Hành đem tuyết dọn sạch rồi, nổi lửa lên, lại bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Tên tiểu tử Trần Giác Phi này, bảo là muốn nướng, lần này thì hay rồi, chỉ chờ ăn sẵn thôi."
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe cán lên mặt tuyết. Chỉ chốc lát sau, xe đậu ở cửa, Trần Giác Phi dẫn đầu nhanh chóng xuống xe, hướng mấy người khoát tay áo. Chốc lát, lại có một nữ sinh theo sát xuống xe.
Khương Từ ngẩn ra — là Trương Ngữ Nặc đã nhiều ngày không gặp.
Trương Ngữ Nặc như có chút lo sợ lo lắng, ánh mắt vừa ᴆụng phải Khương Từ, lập tức dời đi, cuối cùng lại nhìn lên, mất tự nhiên hơi cong môi một cái.
Lưu Nguyên xuống xe, ba người cùng nhau đi vào. Hứa Tẫn Hoan chỉ huy mấy người vào nhà mang băng ghế ra, thấy bên trong tủ chứa đồ còn ruybăng đợt Giáng Sinh không dùng hết, đều lấy ra. Lúc những người khác ngồi trên ghế chuẩn bị nướng, cô liền đem dây ruybăng quấn lên chỗ tay vịn, cười nói: "Như thế nào, có phải tương đối có không khí vui mừng sinh nhật không?"
"Mợ, thẩm mỹ của mợ cũng quá khó coi rồi."
Hứa Tẫn Hoan ngẩng đầu không chút lưu tình cốc đầu Trần Giác Phi một cái, "Bảo cháu bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi dì là mợ."
"Không gọi mợ là mợ, thì gọi người nào là mợ?"
Khương Từ không khỏi nghĩ đến lần trước Lương Cảnh Hành nói cho cô biết sự kiện Hứa Tẫn Hoan “Đoạt nụ hôn”, cười nhẹ một tiếng, chợt thấy có một đạo ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt mình, không khỏi giương mắt quét một vòng, vậy mà mọi người ai bận việc nấy, hình như không hề nhìn cô.
Hứa Tẫn Hoan đối với đồ nướng thì rất yêu thích, nhưng lại ngại phiền phức, lười phải tự mình động tay, chỉ chỉ huy người khác, thỉnh thoảng dạy đôi câu, "Không phải là của tôi phóng đại, có một năm tôi ở Bắc Kinh, ba ngàn đồng trên người bị tên móc túi nẫng mất rồi, một tháng bán xâu nướng, liền có thể lấy lại được vốn."
Lưu Nguyên mặt sùng bái nhìn cô, "Thì ra bán xâu nướng có thể kiếm được nhiều như vậy."
"Đúng vậy, so với cậu làm phụ tá cho Lương Cảnh Hành thì tốt hơn nhiều. . . . . . Nếu không thì, Lưu Nguyên, cậu đi theo tôi đi, bảo đảm chỉ mất hai năm liền có thể thay được cái Volkswagen Cars rách nát của cậu. . . . . ."
Khương Từ nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa. Không nhìn rõ xe, nhưng trông dáng xe, chắc chắn là loại đại chúng, màu đen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc