Yêu Không Phải Lúc - Chương 15

Tác giả: Chấp Loạn

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Khương Từ liền cầm chiếc vẽ của Tào Bân. Vị trí của chiếc vé kia không được tốt, ghế ở gần cuối, hơn nữa còn lệch hướng so với sân khấu, loa lại đặt ngay tại trên đỉnh đầu, tiếng nói của diễn viên phát ra, dội vào tai cô đến pát đau. Ngồi cạnh cô còn có một người phụ nữ mang theo đứa con khoảng bốn nắm tuổi, ngay từ khi bắt đầu buổi diễn, trong miệng liền phát ra những âm thanh chí chí kỳ quái. Những người bên cạnh quay đầu lại nhắc nhở, người phụ nữ xin lỗi, quát lớn một tiếng, đứa nhỏ yên lặng một lúc, lại chứng nào tật nấy.
Nếu không phải diễn xuất của diễn viên vô cùng tinh xảo, giọng hát hoàn mĩ, thì Khương Từ đã sớm bỏ về rồi.
Buổi biểu diễn kết thúc thì đã chín giờ, sinh nhật liền coi như trôi qua như vậy. Khương Từ theo dòng người chậm rãi đi về phía trước, đứaa bé lúc nãy ngồi bên cạnh cô được người phụ nữ dắt đi, đi ở phía sau cô. Tất cả mọi người đều muốn về nhà, cửa ra không hiểu sao lại chỉ mở một nửa, mọi người xô đẩy nhau, tất cả đều dồn thành một đống.
Bảo an tiến lên sơ tán. Khương Từ kiên nhẫn đứng chờ người phía trước ra ngoài, hàng người bị tắc ngẽn vừa mới hơi giảm bớt đi một chút, đột nhiên một bàn tay đặt trên ௱ôЛƓ cô, dùng sức đẩy mạnh cô về phía trước.
Khương Từ lảo đảo vài bước, chân trá không đứng vững, liền ngã lăn ra đất. Cô đau đến hít sâu một hơi, quay đầu tìm kẻ đầu sỏ, thì thấy ánh mắt né tránh của đứa be kia, vội né tránh đằng sau người phụ nữ. Người phụ nữ há to mồm, đột nhiên ôm lấy đưa bé, cúi đầu né tránh bước qua Khương Từ.
Khương Từ không chút suy nghĩ, vươn tay nắm lấy ống quần người phụ nữ.
Người phụ nữ dùng sức dãy giụa, “Làm cái gì đó, cô bị bệnh thần kinh hả?”
Bở vì sự cô này, đoàn người lại bị tắc nghẽn dồn thành một đống một lần nữa. Khương Từ cắn răng muốn đứng lên, hơi dùng sức, mắt cá chân liền đau như bị kim châm.
Người phụ nữ thừa cơ hất ngón tay của Khương Từ ra, tìm một lỗ hổng, chen chúc về phía trước.
Có người vươn tay đỡ Khương Từ dậy, cô nói cám ơn, mượn sức người này đứng lên. Cô nghĩ tạm thời không đi nổi, chậm rãi lùi đến bên cạnh đoàn người, vịn vào lan can, ngồi xuống bậc thang.
Cô cởi giày cùng tất ra, mắt cá chân đã bị sưng to như cái bánh bao, chạm nhẹ vào liền cảm thấy đau rát.
Ngày sinh nhật lại gặp phải chuyện như vậy, thật sự đủ xui xẻo.
Khương Từ lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm kiếm một lượt, không biết nên gọi cho ai, cuối cùng ngón tay dừng lại trên tên của Lương Cảnh Hành.
Số điện thoại của Lương Cảnh Hành, là do mẫu thuẫn ngày đó ở quá Bar với Trần Giác Phi lưu lại, tấm danh thiếp lần trước Lương Cảnh Hành đưa cho cô, lúc thu dọn đồ đạc chuyển nhà đã làm mất.
Lưu trong máy hơn nửa nắm, cũng chưa từng chủ động liên lạc một lần nào.
Cô nhìn chằm chằm cái tên này một lúc lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, định cất điện thoại đi.
Đúng lúc này, đột nhiên trên đỉnh đầu cô vang lên một âm thanh quen thuộc, “A Từ?”
Khương Từ giật mình, thiếu chút nữa thì ném điện thoại trong tay đi. Cô không thể tin được quay đầu lại, bóng dáng Lương Cành Hành xa cách nhiều ngày như vậy liền lọt vào trong tầm mắt.
Hôm nay anh mặc trang phục bình thường, áo khác ngoài Cashmere (len sơn dương) màu tro TL, phối hợp với một cái khăn quàng cổ Burberry kiểu dáng kinh điển. Anh vốn đứng trên cao, lại thêm ưu thế về chiều cao, Khương Từ liền tựa như bị cả người anh che khuất.
Khương Từ cắn chặt răng, tay nắm được tay vịn cầu thang, định đứng lên. Lương Cảnh Hành lập tức từng bước tiến lên ngăn cản hành động của cô lại, cúi đầu quan sát cô. Nhìn thoáng qua mắt cá chân lộ ra ngoài, “Làm sao vậy?”
“Bị trẹo chân.”
Anh tớn gần, liền đem không khí lạnh của mùa đông xua tan đi một chút.
Lương Cảnh Hành đỡ lấy cánh tay cô, “Có thể đi được không?”
“Được.” Khương Từ dốn sức vào đùi phải để đứng lên, chân trái xỏ vào giày, hơi dùng lực, nhất thời đau đến “Hừ” khe khẽ một tiếng.
“Đừng cậy mạnh.” Lương Cảnh Hành cởi bỏ cúc áo khoác ngoài, vén ống táy áo lên đến khuỷu tay, “Tôi cõng em đi xuống.”
Khương Từ ngây người.
Lương Cảnh Hành cúi xuống nhét tất vào trong giày, đưa đến tay cô, “Xách theo.” Dứt lời, đi xuống hai bậc cầu thang, tay vịn và đầu gối, khom lưng xuống, “Lên đi.”
Khương Từ đứng yên không nhúc nhích, Lương Cảnh Hành quay đầu lại nhìn cô cười cười, “Sao vậy?”
“Không có…” Khương Từ cúi đầu, bước lên phía trước, hai tay vịn lấy vai anh, nhắm mắt lại, leo lên.
Lương Cảnh Hành xóc cô lên, “Tạm được, nhẹ hơn so với tôi nghĩ.”
“Anh nghĩ tôi nặng hơn…”
“Có một lần Giác Phi bị gãy chân, tôi cõng nó từ cung thể thao ra ngoài, mệt gần ૮ɦếƭ.” Trời lạnh, lúc anh nói truyên, thở ra từng làn sương mù.
Tàn cuộc, hàng ngũ chỉ còn vài người thưa thớt, bốn bề yên tĩnh, trong không khí có một mùi vị lành lạnh. Ánh đèn trên đỉnh tòa nhà lớn cách không xa, làm cho bầu trời sáng như ban ngày.
Mà Khương Từ ở trên lưng Lương Cảnh Hành, trong sự lắc lư nhè nhẹ, quanh người đều là hơi thở mát lạnh của anh, nhất thời quên nói chuyện.
“A Từ?”
Khương Từ hồi phục tinh thần, thấp giọng mở miệng, “Anh sao có thể so sánh tôi với Trần Giác Phi, tôi cùng với cậy ấy không gióng nhau.” Cô không nhận thấy, giọng nói của mình mềm mại đến khó tin.
Lương Cảnh Hành cười cười, “Không giống chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không giống. Cậu ta là nam, tôi là nữ, cậu ta nhiệt tình sáng sủa, tôi lại chanh chua, cậu ta là chau ngoại của anh…” Khương Từ dừng một lát, “Mà tôi không phải.”
Lương Cảnh Hành trầm mặc trong phúc chốc, cuối cùng cười nói, “Đối với tôi mà nói thì cũng giống nhau, đều là vãn bối của tôi.”
Ánh mắt Khương Từ trầm xuống, nhưng không nói gì.
Lương Cảnh Hành lại xóc cô lên, “Vẫn quá nhẹ, bình thường nên ăn nhiều một chút.”
Khương Từ buồn buồn “Ừ” một tiếng.
Bốn mươi bậc thang, rất nhanh đã đi hết, Lương Cảnh Hành lại cõng cô ra bẫi đậu xe, cẩn thận mở cửa cho cô, “Lên xe cẩn thân.”
Khởi động xe xong, Lương Cảnh Hành nói, “Trước tiên đưa em đến bệnh viện khám một chút.”
“Bôi c*** là được rồi.”
Lương Cảnh Hành không yên tâm, “Để tôi xem chân em một chút.”
Ngón chân Khương Từ co rụt lại, dừng một chút, giơ lên.
Lương Cảnh Hành cầm chân co đặt trên đầu gối mình, cúi đầu, vươn tay ấn nhẹ mắt cá chân cô, “Thấy thế nào?”
Lần này Khương Từ lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tay anh hơi lạnh, “…Tốt hơn vừa rồi rất nhiều.”
Lương Cảnh Hành ấn nơi khác, cũng hỏi như vậy, cuối cùng buông tay ra, “Không bị tổn thương đến xương.”
Chân Khương Từ hơi cong lại, lập tức rút về, đặt nhẹ lên chiếc thảm trước ghế ngồi, qua hồi lâu, xúc cảm ngón tay hơi lạnh của Lương Cảnh Hành vẫn tựa như còn lưu lại trên mắt các chân.
“Các em nghỉ từ hôm nào vậy?”
Khương Từ lấy lại tinh thần, “Còn phải học bù vài ngày, hai tám tháng mười hai là được nghỉ.”
“Được nghỉ mấy ngày?”
“Mùng sáu đi học.”
Lương Cảnh Hành cười cười, “Nhanh còn về vói họ hàng.”
Khương Từ hỏi anh, “Anh về thành phố Sung hôm nào vậy?”
“Tối hôm trước.”
Vẫn còn hàng vạn nghi vấn, nhưng nghĩ kĩ lại, cũng không có lập trường để hỏi thăm, ánh mắt cô buông xuống, nhàn nhạt “A” một tiếng.
Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, “Công việc Lưu Nguyên giao cho vẫn tiến hành thuận lợi chứ?”
“Tạm được.” Khương Từ suy nghĩ một chút, “Anh ấy có chút sợ tôi.”
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, lại hỏi, “Gần đây Trần Giác phi có tìm em gấy rắc rối…”
Cong cong lượn lược, dù sao cũng không nói đến trọng đtểm. Có lẽ là chân vô cùng đau đớn, Khương Từ đột nhiên mất kiên nhẫn, ngắt lời anh, “Chú Lương.” Khương Từ nhìn anh, “Chú đi Bắc Kinh có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Lương Cảnh Hành trầm xuống.
Cô bé này, có thể chính xác nắm lấy xương sườn mềm của nười khác, giống một tiếng “Chú Lương” này vậy, rõ ràng không mang theo bất kì sự kính trọng nào, ngay cả hiền lành khách khí cũng thiếu, nhưng anh lại như bị đâm một cái, cả người khó chịu, đối với vấn đề của cô, cũng không có cách nào nói năng thận trọng.
“Có một người bạn bị bệnh, là bệnh nan y.” Lương Cảnh Hành trả lời ngắn gọn.
Là bạn gì, mà cần anh đi nhiều tháng như vậy? Vẫn đề này, Khương Từ cũng không hỏi thành lời. Lương Cảnh Hành lớn hơn cô mười hai tuổi, sưo với tưởng tượng của cô còn phức tạp hơn, rất nhiều chuyện muốn truy vấn tới cùng, nhưng lại cảm thấy lo sợ.
Ánh mắt cô xoay chuyển, đưa tay cầm lấy một chai nước hoa trước mặt, làm như cảm thấy hứng thú nghiên cứu, cười một tiếng, nhẹ giọng nói, “Tôi còn tưởng rằng là anh muốn tránh tôi cơ.”
Giọng nói này như đùa giỡn, lại như không phải đùa giỡn, Lương Cảnh Hành không trả lời, làm như không nghe thấy.
Xe chậm chạp chạy, hai người nhất thời không nói chuyện nữa, không biết qua bao lâu, Lương Cảnh Hành chợt đạp thắng xe. Khương Từ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố đã tắt gần hết đèn. Lương Cảnh Hành cởi dây an toàn ra, “Em ngồi chờ trong xe một lát.”
Lương Cảnh Hành đi hơn nửa tiếng mới trở về, anh cầm hai túi giấy trở lại ghế lái, lấy hai chai thuốc ùng một hộp giày, đưa cho Khương Từ.
Khương Từ nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn một chút, là một đôi giày màu trái hạnh.
“Giày của em không thích hợp, tạm thời đi đôi này đi.” Lương Cảnh Hành giải thích.
“Ừ.” Khương Từ lấy chai thuốc, vặn nắp, Lương Cảnh Hành cản động tác của cô lại, “Dùng bình kia trước.”
Sau khi bôi thuốc xong, Khương Từ đem chân nhét vào trong giày, nhỏ nhưng lại vừa vặn.
Khương Từ nhìn về phía Lươn Cảnh Hành, nghi ngờ hỏi, “Tôi có nói cho anh cỡ giày là bao nhiêu sao?”
Lương Cảnh Hành lắc đầu.
Khương Từ kì quái nhìn anh, “Tôi cho rằng kỹ năng nhìn chân ngựa này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.”
“…”
Trong long Khương Từ thoáng qua một ý nghĩ, lập tức nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, “… Lương Cảnh Hành, có phải anh bị nghiện yêu chân không?”
Lương Cảnh Hành, “…”
Khóa miệng Khương Từ ngoéo một cái, cũng không nói đùa nữa, chân thành nói lời cảm ơn. Có lẽ cha thuốc kia có tác dụng, mắt cá chân cũng bớt đau, tâm tình cô cũng tốt theo. Sinh nhật ngày hôm nay không quá tốt, nhưng có thể gặp được Lương Cảnh Hành, cũng không xem là quá tệ.
Lương Cảnh Hành cũng không vội khởi động xe, anh cúi đầu, lấy một túi giấy khách, “A Từ…”
Khương Từ liếc nhìn một cái, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt —— trên túi giấy có in lo go của tiệm bánh ga tô.
Lương Cảnh Hành nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, “Vừa mới qua mười giờ, cũng chưa hết ngày. Đi mấy tiệm bánh, bánh ngọt cũng không được mới lắm, coi như là quà tặng…” Anh dừng một chút, nhìn Khương Từ, ánh mắt nhất thời ôn hòa thâm thúy, “ A Từ, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ, chúc mừng ưm trưởng thành.”
Lương Cảnh Hành lấy bánh ngọt trong túi ra, rất nhỏ, trên mặt bơ màu trắng được trang trí một vong dâu tây đỏ, bề ngoại thật sự hơi đơn giản.
“Tôi mang về ăn…” Khương Từ ngăn cản Lương Cảnh Hành muốn gỡ cái chụp trên bánh ra, cô cong khóe miệng, cuối cùng bật cười, giọng nói lại có chút run run, “Cảm ơn, anh có thể nhớ, tôi rất vui vẻ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc