Yêu Không Phải Lúc - Chương 14

Tác giả: Chấp Loạn

Kỳ thi lần lượt được tổ chức, rất nhanh đã đến cuối kỳ. Quy luật cuộc sống của Khương Từ vô cùng bình thường, chỉ là mỗi lần cấp tiền cho cha của Trương Ngữ Nặc là Trương Đức Hưng, trong иgự¢ đều cảm thấy khó chịu, giống như những ngày ảm đạm trước mắt như vậy, vĩnh viễn cũng không thấy được điểm cuối.
Dành thời gian, cô hỏi Trương Ngữ Nặc trạng thái gần đây nhất, nhưng bất kể bao nhiêu lần, kết quả vẫn giống nhau, máu tụ trong não Trương Đức Hưng dần dần tan, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mẹ Trương Lưu Á chăm sóc một người “Sống đời thực vật” như vậy, dần dần mất kiên nhẫn, ngày thường luôn chửi bới không ngớt miệng, mắng chửi Trương Minh Viễn đã ૮ɦếƭ, mắng chửi Khương Từ, lúc tức giận tới cực điểm, còn mắng chửi cả Trương Ngữ Nặc.
Cô gái mười sáu tuổi, là thởi điểm tâm tư nhạy cảm, mới khi nhắc tới, đều là tức giận bất bình, “Chẳng lẽ ba em cả đời không tỉnh lại, cả đời em liền không có một cuộc sống bình thường sao? Suốt ngày mang khuôn mặt khóc tang, oán trời trách đất, ba sẽ tỉnh lại sao?”
Khương Từ không nói gì mà chống đỡ.
Dưới áp lực mạnh mẽ, Khương Từ không tự chủ được mà nghĩ đến Lương Cảnh Hành.
Chỉ có người này, mới không đồng tình với cảnh ngộ của cô, cũng không bởi vì tội lỗi của cha cô mà kéo cô vào cùng. Lại càng không làm cho những suy nghĩ âm u vặn vẹo cặn bã vẫn chiếm cứ trong lòng nàng nổi lên.
Nhưng người nay, nay cũng không có tin tức gì.
Nhiều lần, Khương Từ đều định đi tìm Trần Giác Phi hoặc Lưu Nguyên hỏi thăm tình hình gần đây của Lương Cảnh Hành, lời nói đến miệng, lại bị chính mình nuốt xuống.
Cô cảm thấy khinh thường sự yếu đuối trong lòng, không có người nào có thể giúp cô trải qua những thứ trước mắt này, lửa đốt nước mưa, quỷ có gai, đều là một người là cô.
Lúc thành phố Sùng rơi xuống một trận tuyết, cuộc thi cuối cùng của Khương Từ đã xong. Cô thi không tệ, so với cuộc thi đầu tiên thì tiến bộ ba bốn mươi phần trăm, thành tích như vậy, cũng đủ để cô tự do lựa chọn giữa trường nghệ thuật chuyên nghiệp và khoa chính qua thông thường.
Sau khi kì thi cuối kỳ kết thúc, học bù hai tuần lễ, sau đó là bảy ngày nghỉ đông. Mà trong lúc học bù, vào đúng ngày sinh nhật của Khương Từ.
Năm trước đều trải qua trong sắc màu rực rỡ, thời thế thay đổi, hôm nay có thể có một người còn nhớ rõ cũng khó.
Thời tiết lúc có tuyết lúc không, hôm nay là sinh nhật của Khương Từ, lại là một ngày nắng. Vào phòng học, trên đường ống thông gió, những giọt nước nhỏ khi băng tan rơi vào trên nóc điều hòa, “Tí tách”, làm cho Khương Từ cảm thấy như thể trời đang mưa.
Thầy giáo tiếng anh đang giảng bài, Khương Từ đem ánh mắt hướng về phía cửa sổ, chốc lát liền thất thần theo đuổi suy nghĩ của mình.
Ánh mặt trời vào mùa đông là chuyện tốt, tâm sự khó hiểu của cô cũng được bao phủ dưới ánh nắng, trở nên thoải mái một chút.
Sau khi tan học, Khương Từ thu dọn cặp sách xong, đi tìm chủ nhiệm lớp xin phép, lần đầu tiên cô nói dối để về sớm.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô lấy di động ra gọi điện thoại cho Tào Bân, “Anh Tào, hôm ay có rảnh không?”
Tào Bân kinh hỉ nói, “Sao hôm nay lại gọi điện cho anh? —— đang ở quan bar, ban ngày ngay cả con ruồi cũng không có, vô cùng rảnh rỗi.”
“Vậy em đến tìm anh.”
Tào Bân ngẩn ra, “Sao vậy? Có phải có chuyện gì hay không?”
Khương Từ cười cười, “Không có, hôm nay là sinh nhật em, qua đấy cho anh chút buôn bán, giữa trưa mời anh ăn cơm.”
Khương Từ về nhà một chuyến, thay quần áo —— một năm qua Khương Từ cũng chưa từng mua quần áo mới, cũng may vẫn còn quần áo trước kia, chất lượn đều vô cùng tốt.
Đẩy cửa quàn bar ra, Tào Bân đang ngồi ở quần ba cói chuyện phiếm với chàng trai nhỏ pha chế rượu. Thấy Khương Từ bước vào, liền vội vàng từ trên ghế cao nhảy xuống, nhẹ nhàng ôm cô một cái, bàn tay mạnh mẽ vô trên lưng cô, “A Từ! Sinh nhật vui vẻ!”
Cái vỗ này làm Khương Từ thiếu chút nữa đứt hơi, người pha chế rượu vứt cho cô một cái hôn gió, “Mau mau tới đây, để cho người pha chế rượu chuyên nghiệp pha cho em một ly rượu sinh nhật.”
Khương Từ cùng Tào Bân đi đến ngồi xuống, hoa mắt nhìn màn biểu diễn của anh chàng nhỏ pha chế rượu, làm xong đổ rượu cock-tail vào trong ly thủy tinh chân cao, sau đó bỏ thêm hai viên đá.
Rượu trong ly, hai màu xanh hồng đơn giản, ánh đén màu vàng của quầy bar, long lanh óng ánh, vô cùng đẹp mắt.
“Cái này gọi là gương mặt trang điểm một nửa (Bán mặt trang, khôg biết có đúng không), xanh là xanh của phỉ thúy, hồng là hồng của cây dương,” Anh chàng nhỏ giương cao cằm, “Là tôi tự nghĩ ra.”
“Hắc.” Tào Bân cầm cái lý lên nhìn nhìn, “Đúng là giỏi đặt chuyện.”
Khương Từ uống một ngụm, mùi rượu rất nhạt, chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon miệng, cô mi cười, “Cảm ơn, không cần trả tiền chứ?”
Chàng trai nhỏ nói, “Trả, đương nhiên phải trả, không thì tôi ăn khồng khí à?”
“Không có tiền thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì chỉ có thể tạm giữ người ở đây thôi.”
Nói giỡn một hồi, Tào Bân hỏi tình hình gần đây của cô.
Tươi cười trên khuôn mặt Khương Từ nhạt đi vài phần, “Vẫn thế, cũng tạm được.”
Tào Bân thở dài, “Em người này cứ thích cậy mạnh, anh Tào của em tuy không có bản lĩnh gì, nhưng cần giúp gì, cứ mở miệng là được.”
Đến bữa trưa, Khương Từ cùng Tào Bân tìm một nhà hành gia đình gần đấy. Sau khi ăn xong, Khương Từ muốn tính tiền, lại bị Tào Bân ngăn cản, “Sinh nhật em, để anh mời mới đúng.”
Khương Từ cười cười, “Làm gì có đạo lý thọ tinh lại để người khác mời.”
“Anh cũng không chuẩn bị quà gì cho em, bánh ngọt cũng chưa kịp đặt, mời bữa cơm là đúng rồi.”
Khương Từ cố gắng từ chối, cuối cùng để Tào Bân thanh toán. Ra khỏi nhà hàng, Tào Bân hỏi cô, “Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, em có tính toán gì chưa, về nhà sao?”
“Chỉ được nghỉ bảy ngày.” Khương Từ cười ảm đạm, “Hơn nưa trong nhà cũng chẳng còn ai thân thích.”
Tào Bân cùng Khương Từ là đồng hương, cũng biết tnhf huống của nhà họ Khương. Khương Từ cũng là trong một thế gia vọng tộc, làm gì lại không có thân thíchm nhưng mà người đi thì trà lạnh, tường đỏ mọi người đẩy, cây đổ bầy khỉ tan tác.
Lời an ủi nói nhiều cũng chán ngấy, vỗ vỗ vai cô, “Nếu lễ mừng năm mới quá nhàm chán, gọi điện thoại cho anh, anh gói bánh chẻo cho em ăn.”
Khương Từ cười đáp, “Đươc thôi.”
“Anh còn phải trở về quán bar, không thể đi cùng em.” Nghĩ nshĩ, từ trong túi lấy ra một mảnh giấy nhét vào tay Khương Từ,” Là người khác cho, đêm nay là đêm cuối cùng, nếu em không có việc gì thì đến đấy xem một chút.”
Khương Từ cũng không từ chối, cẩn thận nhét vào trong túi tiền, cười nói, “Anh Tào, cám ơn anh.”
Tào Bân há mồm, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ buông tiếng thở dài, khoát tay, “Được rồi, anh về trước, em nhớ chú ý an toàn.”
Lúc con người cảm thấy lạnh, sẽ không nhịn được nhìn bốn phía tìm thứ gì đó ấm áp. Nhưng một khi đã rời khỏi nguồn nhiệt, sẽ cảm thấy lạnh lẽo hơn gấp nhiều lần.
Hai tay Khương Từ nhét vào trong túi áo, nhìn chỗ bóng dáng béo mà chắc nịch của Tào Bân biến mất, nở một nụ cười tự diễu, xoay người rời đi.
***
Hai ngày trước, Lương Cảnh Hành đã trở về.
Lúc anh còn đang do dự có nên gặp mặt Diệp Li một lần cuối cùng không, ngày ấy ở trong phòng làm việc chấm luận văn của sinh viên, Hứa Tẫn Hoan gửi đến cho anh một bưu phẩm.
Bưu phẩm cuối cùng, có ảnh của Diệp Li gần đây, cô mặc trang phục bệnh nhân nằm trên giường, bởi vì trị liệu bằng hóa chất, tóc đã rụng hết, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ tươi cười, hướng về phía máy ảnh làm một kí tự chữ “V”.
Thật sự đã gầy đi rất nhiều, giống như chỉ còn bộ xương khô.
Là do bức ảnh này, thúc đẩy quyết định của Lương Cảnh Hành.
Anh ở lại Bắc Kinh hai tháng, gần lễ mừng năm mới mới trở về.
Hôm anh về, Hứa Tẫn Hoan lái xe ra sân bay đón anh, thấy anh lièn cười nhạc, “Râu đã lâu ngày không cạo, nhìn bộ dạng này của nha, nói mới thoát ra từ nơi nguy hiểm, em cũng tuyệt đối không kinh ngạc.”
Lương Cảnh Hành cười cười, không nói chuyện.
Trên đương trở về, Hứa Tẫn Hoan báo cáo lại trạng thái gần nhất của công ty, “Vốn là để cho Lưu Nguyên đến đón anh, nhưng mà gần đây cậu ta mệt đến gần ૮ɦếƭ, ngay cả thời gian hẹn hò cũng không có, bạn gái thiếu chút nữa thì chia tay.”
Khôg biết Lương Cảnh Hành có nghe lọt không, chỉ nhìn về phía trước, không nói chuyện.
Hứa Tẫn Hoan liếc anh một cái, “Lương Cảnh Hành, anh có nặng lắm không?”
“Không có việc gì.” Lương Cảnh Hành lấy ra hộp thuốc á, “Anh hút một điếu.”
“Em vừa mới cai thuốc thành công, anh đừng có mà dụ dỗ em.” Nói xong, lại giúp anh mở của kính hai bên xe.
Khuỷu tay Lương Cảnh Hành chống trên cửa kính xe, cầm điếu thuốc một lúc, một lát sau, mới chậm rãi đưa vào miệng hút một hơi.
Hứa Tẫn Hoan thở dài, “Còn sống được bao lâu?”
“Không đến ba tháng.”
Nhất thời trầm mặc, sau một lúc lâu, Lương Cảnh Hành trầm giọng nóim “Nửa năm nay, ‘Tiểu thư Tây Cống’ diễn trên cả nước này, vị trí nữ chính, vốn là của cô ấy.”
Hưa Tẫn Hoan há to mồm.
“Cô ấy nói vói anh, cả đời này chỉ tiếc nuối hai điều. Một là không được biểu diễn, hai là…”
Lương Cảnh Hành dừng lại, nhếch môi, gió lạnh thổi vào làm tàn thuốc rơi xuống, “Hai là không được anh chụp ảnh lúc cô ấy mặc diễn phục.”
Nhất thời Hứa Tẫn Hoan không biết tiếp lời như thế nào. Lương Cảnh Hành hút hết một điếu thuốc, vẫn chưa đóng cửa số lại, gió đông lạnh thấu xương từng cơn từng cơn thổi vào. Thành phố Sùng đầy tuyết, ánh sáng vàng của đèn đường, tuyết đọng trên mặt đường bị giẫm lên trông cực kì dơ bẩn.
Hứa Tẫn Hoan buông một tiếng thở dài, “Nghĩ thoáng một chút đi, anh cùng với cô ấy đã chia tay nhiều năm như vậy —— chị anh gói bánh chẻo, Giác Phi có gọi điện thoại hỏi khi nào thì anh đến.”
Hồi lâu sau, Lương Cảnh Hành không biết mang cảm tình “Ừ” một tiếng.
Lúc Lương Cảnh Hành đến nhà Lương Tĩnh Tư, bánh chẻo vừa mới bỏ vào nồi. Trần Giác Phi đang chơi game thấy anh liền chạy đến cho anh một cái ôm lớn, “Cậu, cứ tưởng cậu đã ૮ɦếƭ rồi.”
Lương Cảnh Hành hất móng vuốt của cậu ra, “Cậu thấy cháu là nhớ những ngày ung dung tự tại khi ba mẹ không ở nhà.”
Anh rể Trần Đật lên tiếng chào hỏi, “Cảnh Hành, đã trở về.”
Lương Cảnh Hành gật gật đầu, “Lúc về vội vàng, cũng không mang được quà gì về.”
“Quà gì chứ, Trần Giác Phi đã đủ làm phiền em rồi.” Trần Đạt cười nói, “Chị em đang trong bếp.”
Lương Cảnh Hành vào phòng bếp chào Lương Tĩnh Tư. Bánh treo đã nổi lên, Lương Tĩnh Tư tắt bếp, Lương Cảnh Hanh đưa đến một cái bát, Lương Tĩnh Tư múc bánh chẻo vào, “Chuyện của Diệp Li, chị nghe Tẫn Hoan nói…”
“Không có việc gì.” Lương Cảnh Hành ngắt lời cô, “Diệp Li vẫn phối hợp trị liệu.”
Lương Tĩnh Tư thở dài, muốn an ủi hai câu, lại không thể nào nói được, cuối cùng chỉ để bát bánh chẻo trên bàn, “Giúp chị mang ra đi.”
Ăn xong, Trần Giác Phi giữ Lương Cảnh Hành lại nhà mình ngủ, Hứa Tẫn Hoan nói, “Giác Phi, đừng có ép buộc cậu của cháu nữa.”
Trần Giác Phi cười hì hì chế nhạo, “Mợ, hai người quả là chùng một chiến tuyến.”
Nếu là ngày thường, Hứa Tẫn Hoan muốn đánh cậu đổi giọng gọi thành “Bà cô”, nhưng lúc này có lẽ tâm tình Lương Cảnh Hành không tốt, liền không nói thêm gì.
Đưa Lương Cảnh Hành đến dưới nhà trọ, Hứa Tẫn Hoan nhìn bóng dáng anh đi về phía cửa lớn, nghĩ tới gì đó, gọi, “Cảnh Hành!”
“Rạp hát lớn của thành phố Sung có diễn ‘Tiểu thư Tây Cống’, em nhớ không nhầm, thì là đoàn diễn của Diệp Li.”
Lương Cảnh Hành không quay người lại, giơ tay cởi cúc áo, đi vào trong tòa nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc