Yêu Hận Vô Tận - Chương 21

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Nằm ngủ trên giường đúng hai ngày, Uất Lam khép hờ mắt thở ra một hơi dài… thì ra, không găp mặt hắn là một việc nhẹ nhàng như vậy, nàng nên vui mừng không?
Chị gái nàng đứng bên ngoài cửa nhỏ giọng hỏi nha hoàn tình hình của nàng, đoạn vấn đáp lờ mờ đó làm lòng nàng trở nên ấm áp mà mềm mại, nàng lại được ở bên cạnh người thân rồi, đó là một cảm giác rất thật.
Uất Hồng đẩy cửa bước vào, Uất Lam nhìn chị mình mỉm cười. Uất Hồng bước nhanh vài bước đến bên giường dùng tay kẽ sờ trán em gái, “Muội thiệt làm tỷ hết hồn.” Uất Hồng trách yêu. “Vì đi vội cho kịp đường mà mệt đúng không?”
Uất Lam khẽ gật đầu.
Uất Hồng nhìn nàng, trầm lặng một hồi. Uất Lam cúi mắt xuống … có lẽ nàng đã thay đổi rất nhiều chăng?
“Uất Lam, muội vất vả rồi.” Uất Hồng nói được vài câu liền bật khóc, Uất Lam vội vàng nắm lấy tay chị mình, Uất Lam chỉ biết vỗ nhè nhẹ để an ủi chị, những lời nói khác nàng thực sự nói không nên lời. “Hắn… hắn đối với muội rốt cuộc như thế nào?” Uất Hồng lau nước mắt, cảm thấy thắc mắc, nhìn dáng vẻ của em gái mình, tuyệt đối không thể nói là tốt được, nhưng Bộ Nguyên đem con bé cùng ra ngoài, lại còn để muội ấy đến thăm họ hàng, lại dường như không thể nói là không tốt được.
Nàng nên trả lời ra sao đây? Tốt … không tốt? Vẫn chỉ có thể trầm mặc.
Uất Lam khẽ nhíu mày, vừa đến liền ngã bệnh, lời nói quan trọng nhất cũng chưa kịp nói cùng chị mình.
“Đại tỷ, Cha mẹ và Uất Thanh, Uất Tử, họ….” nhà đại tỷ sung túc như thế quả thực là tia hy vọng sau cùng của cha mẹ rồi.
Nước mắt của Uất Hồng lại trào ra, mặt đầy vẻ xấu hổ, “Lam nhi, không phải tỷ tỷ nhẫn tâm. Bộ Nguyên Ngạo đã từng sớm cảnh cáo, tỷ phu của muội có được như ngày hôm nay quả không dễ dàng, bọn tỷ lại có tới ba đứa con, nếu chúng ta đối đầu với hắn, quả thực như trứng chọi đá vậy.”
Uất Lam gật đầu, loại cảm giác chính bản thân còn lo không xong nàng hiểu rõ, tỷ tỷ cũng là một người mẹ, tỷ ấy cũng muốn bảo vệ tốt cho con của mình, hơn nữa, quả thực đại tỷ phu không phải là đối thủ của Bộ Nguyên Ngạo, Bộ Nguyên Ngạo muốn đánh sập sản nghiệp của tỷ phu có lẽ cũng không cần đích thân ra tay.
“Uất Lam, tỷ cũng vừa định nói chuyện này cùng muội. Tỷ chuẩn bị một số tiền, muội đem đến cho cha mẹ đi, nhưng tuyệt đối đừng để cho Bộ Nguyên Ngạo biết được là tỷ cho.”
Uất Lam gật mạnh đầu, vừa rồi định nói gì, liền nhìn thấy cháu gái đang cắn móng tay nằm gục ở nơi bục cửa mở to mắt nhìn nàng, nàng mỉm cười với bé và vẫy vẫy tay, bé liền tung tăng chạy đến kéo lấy tay nàng, nói giọng đầy nũng nịu: “Dì ơi, chơi cùng con đi.”
Uất Hồng trừng mắt với bé: “Dì Tư con mới khỏi bệnh, không thể lao lực.”
Uất Lam khẽ lắc đầu với chị, bồng cháu gái lên ôm trước ***, mỉm cười nói khẽ: “Dì Tư kể chuyện cho con nghe nhé?”
Bé hoan hô liên hồi, hai bé trai nãy giờ vẫn núp ở cửa cũng chạy vào, sợ bị bỏ quên mà nháo nhào lên: “Con cũng muốn nghe, con cũng muốn nghe.”
Uất Lam để các cháu ngồi hết bên cạnh nàng, “Để dì Tư nghĩ xem, nên kể chuyện gì đây?” Nàng hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác được người khác cần đến, được được người khác yêu thương, loại cảm giác này khiến lòng nàng trở nên ấm áp mềm mại.
Không biết vì sao, nhìn em gái vừa mỉm cười vừa kể chuyện cho bọn trẻ, cánh mũi Uất Hồng cay cay, nước mắt lại trào ra thành hàng. Nàng đã từng cho rằng trong các chị em đứa em xinh đẹp và hiều dịu này sẽ là người gả được cho người tốt nhất, là người hạnh phúc nhất.
Đem bọn trẻ đến đùa giỡn trong phòng sưởi ấm, Uất Lam dường như quên đi tất cả phiền não, khi nhìn thấy chị mình mặt mày buồn rầu bước vào như định nói gì lại thôi, nàng ngẩn người, hắn đến rồi sao? Năm ngày rồi, nàng đã biết thoả mãn.
Ở ngoài sảnh, ngồi bên cạnh hắn vẫn là Xu Xu với toàn thân áo trắng, tay của Uất Lam bị cháu gái và cháu trai nắm chặt không chịu buông, nhất thời khiến nàng lúng túng không biết nên hành lễ hay chỉ chào hỏi, chỉ biết cứng đờ người đứng đấy.
Nàng nhìn thấy Xu Xu ngoan ngoãn nhìn hắn, hắn khẽ gật đầu, Xu Xu liền cắn chặt môi, lấy hết dũng khí đứng lên đi về phía nàng, cô bé nhìn vào mắt nàng, thành khẩn nói: “Uất Lam tỷ, việc ngày hôm đó thật xin lỗi tỷ. Muội ….. muội cũng không biết mình bị sao nữa, trong đầu dường như chỉ nghĩ đến một chuyện.”
Một chuyện? Chờ mong hắn đến chăng….
Uất Lam nhìn Xu Xu khẽ lắc đầu, bật cười: “Xu Xu, tỷ tỷ sao lại trách muội được chứ? Tỷ biết muội là do quá đau lòng thôi.”
Cháu gái dường như rất thích Xu Xu xinh đẹp, chủ động đến kéo tay Xu Xu, mời mọc: “Dì ơi, dì ơi…. Dì cùng chơi nhé.”
Bọn trẻ kéo Xu Xu và Uất Lam rời đi.
Trong sảnh chỉ còn hai vợ chồng nhà họ Phù và Bộ Nguyên Ngạo, Bộ Nguyên Ngạo đanh mặt, không hề có ý muốn cùng họ trò chuyện.
Phù Đôn Nghĩa ho khẽ một tiếng, nhìn vợ mình, Uất Hồng khẽ gật đầu cỗ vũ, thế là y ngượng ngập mở miệng: “Nguyên Ngạo ….” Bị Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng lườm một cái, hắn bất đắc dĩ ấp úng sửa lại cách xưng hô, “Bộ Gia …”
Bộ Nguyên Ngạo vẫn không đáp lời.
“Bộ Gia, tôi biết nhà họ Uất chúng tôi nợ ngài rất nhiều.” Phù Đôn Nghĩa cuối cùng cũng nói ra những lời trong lòng, ngược lại ngữ khí rất khẩn thiết và lưu loát hơn. “Ngài trách ai, cũng không nên trách Uất Lam! Khi ấy… khi ấy…” vẫn là nói không nên lời, “Sự việc đó quả thực Uất Lamkhông hề hay biết gì, muội ấy thực sự chuẩn bị cùng ngài bỏ đi. Nhạc mẫu tôi vẫn luôn gạt muội ấy rằng ngài không nhẫn tâm đen theo muội ấy đi chịu khổ, vì vậy một mình rời đi tự lập nghiệp. Muội ấy liền ngây ngốc đợi ngài, khi sức khoẻ tốt thì từng mũi từng mũi kim may áo cưới của mình. Bộ Gia, ngài từng thấy muội ấy bị hàn độc phát tác chưa?” Phù Đôn Nghĩa nói mà nghe khoé mũi mình cay cay.
Sắc mặt Bộ Nguyên Ngạo càng thêm tối đen lạnh lùng, nắm chặt lấy tay vịn của ghế, tuy không nói lời nào, nhưng khóe miệng lại khẽ giật giật.
“Hàn độc của muội ấy phát tác còn ghê gớm hơn của Uất Thanh gấp mấy lần”, Chúng tôi đều không biết một cô bé yếu ớt như vậy sao có thể vượt qua được. Muội ấy đau ૮ɦếƭ đi được, vậy mà hết lần này đến lần khác chỉ kêu lên tên của ngài.”
Cuối cùng Uất Hồng nói lên trong tiếng nức nở.
“Ban đầu chúng tôi không nhẫn tâm nói cho muội ấy nghe tình hình của ngài, nhưng sau này là do không dám nói với muội ấy, sợ muội ấy sẽ bị đứt mất sợi tơ niệm tưởng sau cùng, sẽ không thể gắng gượng vượt qua được nữa…. ”
“Đủ rồi! Bộ Nguyên Ngạo bực dọc vỗ mạnh vào tay dựa của chiếc ghế. “Ta không muốn nghe. Không phải ta đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng và Uất Thanh rồi sao.”
Cuối cùng Uất Hồng không thể tiếp tục nhịn được nữa liền đứng lên, “Nguyên Ngạo! Coi như nể tình sự si tình muội ấy dành cho ngài, xin ngài đừng ђàภђ ђạ muội ấy nữa được không? Hãy tha cho muội ấy một con đường sống!”
Bộ Nguyên Ngạo không nói lời nào, tha cho nàng một con đường sống? Vậy… hắn phải làm sao đây?
Bọn trẻ tung tăng nhảy nhót cười đùa vui vẻ dưới tán cây mai, rung cho những cánh hoa mai đỏ rơi rớt khắp nơi như những bông tuyết.
Ân Bội Xu nhìn Uất Lam đang mỉm cười cùng bọn trẻ, lưỡng lữ nhíu đôi mày, cắn chặt môi cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng cất lời hỏi: “Tỷ tỷ….”
Uất Lam xoay mặt lại nhìn Xu Xu, nhìn với ánh mắt thương yêu, “Ừm?”
“Tỷ còn thích Nguyên Ngạo ca không?” do dự một lúc, mới đặt ra câu hỏi mà nàng muốn hỏi nhất, “Nguyên Ngạo ca vẫn còn thích tỷ chứ?”
Có đôi khi, quả thức hắn khiến nàng có chút nghi hoặc.
Biết rằng đưa ra câu hỏi như vậy rất ngốc, nhưng mà, trừ Uất lam tỷ ra, nàng đã không còn ai có thể hỏi nữa rồi, không ai có thể nói lên tâm sự vô cùng sâu kín của một cô gái nữa. Rất buồn cười, lại bất lực. Tại sao chứ, tại sao người có quá nhiều quá khứ cùng Nguyên Ngạo ca lại là Uất Lam tỷ? Tại sao, người cùng Nguyên Ngạo ca có chung tương lai lại là nàng?
Uất Lam sững sờ, chậm rãi nắm lấy tay Xu Xu: “Xu Xu, tỷ và Bộ Gia… đã không còn khả năng nữa rồi.”
“Tại sao ạ?”
Uất Lam khẽ lắc đầu, “Xu Xu, bây giờ tỷ vẫn chưa thể đi được, nhưng sớm muộn gì tỷ cũng sẽ rời khỏi. Bộ Gia… Nguyên Ngạo…” Gọi được nên cái tên ấy khiến nàng khẽ cười nhạt, “Thực ra huynh ấy là người rất đáng thương, trên thế gian này, huynh ấy giống như muội, sẽ không còn người thân nào khác nữa. Xu Xu, trong tương lai…” Khoé mũi rất cay, nhưng lại không có giọt nước mắt nào, nàng đã thuộc về cái gọi là quá khứ, trên thế gian này, và Xu Xu lại chính là tương lai của hắn, “Muội không chỉ phải xem huynh ấy như là người yêu, là chồng, càng phải xem huynh ấy như người thân, hai người sẽ hạnh phúc mà. Muội là cô nương lương thiện, xinh đẹp nhất trên đời, huynh ấy cũng sẽ thích muội, thương muội, yêu muội mà, xin muội đừng hoài nghi nữa.”
“Uất Lam tỷ!” Xu Xu nhào vào lòng nàng, “Tỷ tỷ! xin tỷ đừng rời đi! Xin ở mãi bên cạnh muội, dù cho… dù cho có phải chia một phần Nguyên Hạo ca cho tỷ, muội cũng muốn giữ tỷ lại bên cạnh mình.”
Uất Lam bật cười, vuốt ve mái tóc vừa mềm vừa mượt của Xu Xu, “Đồ ngốc, muội đã trưởng thành rồi, không thể cứ mãi nói những lời ngốc nghếch như trẻ con nữa.”
“Tỷ tỷ… sau khi rời đi tỷ định đi đâu?”
Uất Lam nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ và trận tuyết hoa mai, “Ra ngoài lần này khiến tỷ thấy được một vùng trời đất rộng lớn như vậy… sau khi bệnh của tỷ và Uất Thanh khỏi, tỷ nghĩ…” nàng cũng mỉm cười, “Ở bên cạnh cha mẹ tỷ, sống thật tốt, dựa vào sức lực của bản thân mình, quan hệ tốt cùng những người xung quanh. Khi có một số tiền dư sẽ đi đến nơi cảnh sắc đẹp đẽ du ngoạn, làm một người tự do tự tại!”
Lúc ăn cơm, Uất Lam bị bọn trẻ vây trái vây phải, không đứa nào muốn ngồi xa dì Tư của bọn chúng, Uất Lam bèn đem cô cháu gái đặt ở trên đù*, còn hai đứa cháu khác ngồi ở hai ghế bên người nàng.
Phù Đôn Nghĩa có chút ngượng ngùng đưa đũa gắp thức ăn cho Bộ Nguyên Ngạo. Bộ Nguyên Ngạo cũng không nhìn đến y, mà đưa đũa gắp đồ ăn cho Xu Xu. Uất Hồng thấy vậy, không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía em gái mình, thấy Uất Lam vẫn có thể ngoảnh mặt làm ngơ, mỉm cười đút cơm cho các cháu ... Lòng của con bé, sợ là đã đau tới thấu xương.
Đứa cháu lớn nhất của Uất Lam là Phù Vinh Huy, nhìn Bộ Nguyên Ngạo một cách hằm hè, cậu bé hỏi : “Thúc đến đón dì Tư của cháu sao?”
Bộ Nguyên Ngạo không ngẩng đầu lên nhìn, mà chỉ lạnh giọng ‘Ừ’ một tiếng.
“Vậy thúc là dượng Tư sao?”
Mọi người lâm vào im lặng.
Uất Lam nhìn cậu bé, trách yêu một cái: “Tiểu Vinh Huy, con nói gì mà ngốc thế. Vị Gia này chính là chồng của vị tỷ tỷ xinh đẹp kế bên đấy.” Nàng chỉ chỉ về phía Xu Xu đang ngồi đối diện.
“Vậy chứ sao thúc ấy còn muốn tới đây đón dì?”
Không có người nào trả lời được vấn đề này.
Uất Lam rũ mắt, gắp rau xào cho cậu bé : “ ….Rau xào ngon lắm, con ăn đi.”
“Dì Tư, con không muốn ăn cơm.” Đứa cháu gái làm nũng nói : “Con muốn ăn nem rán của dì Tư làm cơ.”
“Con cũng muốn nữa.”
“Con nữa!”
Đề nghị của cô em gái được các cậu anh trai nhiệt tình hưởng ứng, vỗ tay reo hò, Uất Lam khó xử, nhìn về phía Bộ Nguyên Ngạo.
Bộ Nguyên Ngạo từ đầu tới cuối vẫn chưa nhìn tới nàng, chỉ lạnh lùng nói: “Cô làm cho bọn trẻ ăn xong, rồi đi.”
Uất Lam cười với bọn trẻ: “Được rồi, dì Tư làm nem rán cho mấy đứa ăn nhé.”
Bọn trẻ đứng ở cửa bếp, vừa vội vàng vừa vui sướng mà chờ đợi Uất Lam, nàng đeo một cái tạp dề, ở trong bếp mà lăng xăng làm việc, mùi thơm lan tỏa khắp bếp, dĩa nem rán đầu tiên được bưng ra, bọn trẻ cười rộ lên sung sướng…Bộ Nguyên Ngạo đứng ở đằng xa nhìn thấy, rất lâu rồi, mơ ước của hắn đã từng giản đơn như thế, có nàng, có những đứa trẻ.
Xu Xu vừa tò mò vừa hâm mộ nhìn Uất Lam bận rộn trong bếp, tương lai cô bé cũng muốn mình được như Uất Lam tỷ, có thể làm thật nhiều món ăn ngon….Hơn nữa, nhìn tỷ tỷ khi nấu ăn, dáng vẻ thật là xinh đẹp, khi tỷ ấy đưa nem rán cho bọn trẻ, nụ cười dịu dàng ngọt ngào ấy…Thật đẹp.
Có đôi khi, nàng cảm thấy mình thật có lỗi với Uất Lam tỷ, nhưng là….Bất luận thế nào, nàng cũng không muốn chia sẻ Nguyên Ngạo ca ca cho bất kỳ ai!
Nem rán chắc là ngon lắm, Nguyên Ngạo ca ca chắc cũng rất thích, tuy rằng huynh ấy không nói lời nào, nhưng nàng nhìn thấy trong đôi mắt của Nguyên Ngạo ca ca một thứ ánh sáng nhu hòa dịu dàng, làm cho trái tim nàng loạn đi một nhịp, huynh ấy, thích hương vị của nem rán…Hay là thích người làm ra nó đây?
Khi Uất Lam đi, cả nhà họ Phù ai nấy đều rơi nước mắt, Phù Đôn Nghĩa cùng Uất Hồng cố nén nước mắt, để Uất Lam khỏi đau lòng, nhưng bọn trẻ thì khóc ầm ĩ cả lên, còn níu chặt lấy áo của Uất Lam không buông ra, không chịu cho nàng đi.
Bộ Nguyên Ngạo dường như bị cảnh tượng chia ly lâm li bi đát này làm cho phiền chán : “Cô ở đây vài ngày đi, ta với Xu Xu về Du Hợp Trang trước, mấy ngày sau ta sẽ sai người tới đón cô.”
Uất Lam gật đầu.
Nhìn hắn ôm Xu Xu đi, trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt, nàng hy vọng hắn có thế quay lại nhìn nàng, dù chỉ một chút, nhưng không có, thứ duy nhất hắn lưu lại cho nàng….Chỉ là bóng lưng lạnh lùng của hắn. Nàng hiểu, hắn không nên quay đầu, càng không thể quay đầu…Nàng hy vọng có một ngày, nàng nở nụ cười, hy vọng hắn có thể thấy được bóng dáng phóng khoáng, tự do tự tại rời đi của nàng.
Uất Lam nhìn về phía Du Hợp Trang càng lúc càng gần với nàng, nàng thở dài, cuối cùng nàng đã phải trở về.
Không biết là do hắn nhân từ hay là quên mất mà không để ý tới nàng, nàng ở nhà đại tỷ đã hai mươi mấy ngày, mới phải trở về, thời gian ở đấy, nàng đã rất thoải mái và hạnh phúc…Nhưng mà, nàng không thể không trở về, bởi vì ngày hàn độc phát tác, sắp đến rồi.
Nghe nói Uất Lam trở về, Xu Xu chạy ra đón nàng, phía sau cô bé là đại quản gia Sài Lâm.
Xu Xu chạy về phía nàng, vẻ mặt cáu kỉnh, như một đứa trẻ đang trốn làm bài tập về nhà: “Cho ta nghỉ ngơi một chút thôi! Đầu ta đau quá à!”
Sài Lâm không biết làm sao, nhưng cũng khổ não, đuổi theo cô bé, nói: “Không được mà, Gia đã dặn dò kỹ lưỡng, tiểu thư phải nắm được tình hình của tất cả cửa hàng của Bộ Gia, phải nhớ cho kỹ.”
Y nói xong câu này, thì hai người đã đứng ở trước mặt Uất Lam, nàng có chút bất ngờ, nhanh như vậy mà hắn đã muốn Xu Xu giúp đỡ cho việc làm ăn của hắn rồi sao?
“Uất Lam tỷ tỷ, tỷ đã trở lại rồi!” Xu Xu nhào vào lòng nàng làm nũng: “Muội muốn đi đón tỷ sớm hơn cơ, nhưng mà ông ta không cho muội đi!” Xu Xu chỉ tay về phía Sài Lâm, oán giận nói.
“Ta chỉ là nghe lời Gia thôi mà.” Vẻ mặt Sài Lâm đau khổ, ngày nào cô bé này cũng nghịch ngợm, làm y nhức đầu vô cùng.
Uất Lam mỉm cười, không biết nói gì cho phải.
“Vậy …” Xu Xu đảo mắt một vòng, như đang nghĩ ra ý tưởng gì đó hay ho, nàng cười với Sài Lâm một cái, khiến cho y không rét mà run, không biết cô bé này lại có ý tưởng kỳ quái nào để chọc phá hắn: “Uất Lam tỷ tỷ của ta đã trở về rồi, ta nghĩ tỷ ấy giúp ta học được mà.”
“Không được!” Mặt lão Sài nặng xuống, cự tuyệt ngay ý kiến của Xu Xu: “Sổ sách của cửa hàng, mỗi ngày đều ghi rõ số ngân phiếu thu-chi, không thể để cho người ngoài biết được.”
“Uất Lam tỷ tỷ không phải là người ngoài …”
Xu Xu còn muốn cãi nữa, nhưng Uất Lam đã ngăn lại, lắc đầu với Xu Xu, lão Sài nói rất đúng, bí mật kinh doanh của Bộ gia, không phải thứ mà người ngoài như nàng nên biết.
“Xu Xu, muội đi học đi, ráng học nhé, buổi tối về rồi tỷ muội mình nói chuyện sau.” Uất Lam nở nụ cười cổ vũ Xu Xu.
“Có chuyện này…” Xu Xu dường như muốn nói gì đó với nàng, nhưng lại ngập ngừng không nói: “Lát nữa tỷ sẽ được gặp một người, nhưng đừng kinh ngạc quá nhé!”
Uất Lam khó hiểu nhìn Xu Xu, Xu Xu vẫn là kìm không được thốt ra : “Là Uất Tử tỷ.”
Uất Lam kinh ngạc, Uất Tử ư?! Nàng đâu chỉ có kinh ngạc…
Nàng lại quay trở về căn phòng nhỏ của mình, cũng đúng thôi…Xu Xu đã đến đây ở rồi, nàng ở lại phòng của Bộ Nguyên Ngạo là không thích hợp, đương nhiên là không thích hợp. Trong căn phòng nhỏ của nàng đã được thu xếp gọn gàng, có một chậu than lớn, chăn nệm cũng mới tinh.
Có người đẩy cửa bước vào, Uất Lam đưa mắt lên nhìn, đúng là Hương Cầm rồi, tỷ ấy đã được trở về rồi sao?
Hương Cầm thấy nàng, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà không thốt lên được lời nào, chỉ im lặng đứng sững sờ ở cửa mà nhìn nàng.
“Thật xin lỗi, Hương Cầm tỷ…” Uất Lam thực sự cảm thấy có lỗi với Hương Cầm, chỉ vì nàng, mà đã khiến cho Hương Cầm phải chịu rất nhiều cực khổ.
“Không sao!” Hương Cầm bối rối tiếp lời của nàng, thấy vẻ mặt thương cảm của Uất Lam, nàng ta không biết làm sao cho phải, cám ơn hay an ủi nàng đây? Hương Cầm không nói nên lời.
“Muội muội của ta…” Vẻ mặt của Uất Lam có chút hoảng hốt, dường như là một câu hỏi vô nghĩa, nhưng cũng như là một câu hỏi cần lời giải đáp, từ khi nghe xong tin này, lòng nàng rối bời, là Bộ Nguyên Ngạo muốn muội ấy đến đây sao? Hắn muốn làm gì đây?
Vẻ mặt Hương Cầm khinh bỉ thấy rõ, nàng ta hừ một tiếng, nhưng lại nhớ tới đó là em gái của Uất Lam, bèn thu lại vẻ mặt của mình: “Chính cô ta tự đến đây đấy chứ!”
Cả người Uất Lam run lên, cô em gái này của nàng, càng ngày càng hồ đồ, con bé dám tự mình đến đây ư?
Hương Cầm nhíu mày, tuy nàng ta đã phải trải qua một khoảng thời gian vô cùng cực khổ ở nhà bếp, vốn dĩ không nên nhiều chuyện để rước họa nữa, về chuyện của ngũ tiểu thư nhà họ Uất, nàng chỉ tính nói với Uất Lam một câu, thế nhưng nàng nhịn không được! Nàng thật sự rất tức con nhỏ đó!
“Muội muội của cô nương đấy!” Hương Cầm nhịn cơn tức lại, nói: “Cô ta đứng trước mặt Gia nói xấu về cô, nói cô năm đó mật báo để hại Gia, bởi vì cô có bệnh mới không tìm được nhà chồng mới, vì thế nên mọi người mới tưởng cô vì chờ đợi Gia mà chưa lấy chồng…Nhưng mà, cho dù mấy chuyện này có là sự thật đi nữa, muội muội cô lại nói như thế về tỷ tỷ ruột thịt của mình, thật khiến người khác chê cười!”
Uất Lam không đứng nổi nữa, ngồi sụp xuống giường.
“Còn Gia…ta cũng không biết Gia đang nghĩ cái gì nữa! Còn thu cô ta làm di nương, phân cho cô ta một mảnh sân, cho cô ta ở lại đây nữa!”
Uất Lam vẻ mặt trống rỗng nhìn Hương Cầm, như không nghe thấy gì được nữa.
“Cô ta cùng với Hình di nương…”
“Tỷ tỷ, tỷ đã trở lại rồi sao?”
Hương Cầm còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị tiếng cười ngoài cửa làm cho im bặt, người bên ngoài đi vào, ánh mắt đẹp bắn ánh sáng lạnh lẽo ra bốn phía, thẳng vào Hương Cầm đang đứng.
Uất Lam lẳng lặng nhìn Uất Tử, đã nhiều ngày không gặp như thế, con bé đã trở nên xinh đẹp quyến rũ thế này rồi, so với nàng còn xinh đẹp hơn gấp bội.
Uất Tử dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hương Cầm: “Đồ nô tì lắm miệng! Đợi Nguyên Ngạo trở về rồi, ta nói huynh ấy cho ngươi đi nhóm lửa nấu cơm tiếp!”
Nguyên Ngạo ư? Nàng nhớ rõ ngày xưa Uất Tử luôn nghịch ngợm gọi hắn là tứ tỷ phu.
Hương Cầm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài, Uất Tử nhìn theo bóng dáng của Hương Cầm rời đi, lạnh lùng liếc một cái.
Uất Tử…Sao lại khác xưa đến thế?
Trước kia cá tính chanh chua của con bé vốn không tốt, nhưng mà lại được cái hoạt bát sáng sủa, nàng vẫn hâm mộ những tính cách ấy của con bé…Nhưng mà, bây giờ…Cô gái hoạt bát ngày nào đã trở thành một phu nhân miệng lưỡi sắc bén cay độc, trong đôi mắt con bé, ánh mắt hào sảng vui tươi đã thay bằng một ánh mắt làm cho lòng người rét lạnh, thâm sâu khó dò.
Uất Tử quay lại nhìn nàng, nụ cười đáng yêu nhưng lạnh lẽo của con bé khiến Uất Lam cảm thấy sợ hãi, con bé làm sao vậy?
“Tỷ tỷ…” Uất Tử càng nói, càng mị hoặc thêm một chút: “Muội đến đây mới biết, thì ra tỷ cũng không nói dối mẹ.” Nụ cười trào phúng của nàng ta đảo một vòng quanh căn phòng một vòng: “Tỷ tỷ sao lại thành ra thế này? Dù sao cũng là tình nhân cũ của nhau, sao lại biến thành như vậy?”
Uất Lam nhìn thẳng vào nàng ta, như nhìn một người xa lạ, mà đúng, con bé bây giờ, là một kẻ xa lạ với nàng.
“Đừng tưởng rằng vì cha, mà huynh ấy mới như vậy với tỷ!” Uất Tử kiêu ngạo xoay một vòng, quần áo đẹp đẽ quý phái tung bay: “Tỷ nhìn ta đi, nhìn sân của ta đi, nhìn người hầu của ta đi!” Uất Tử thỏa mãn tươi cười: “Ta đến đây là quá đúng! Những ngày cực khổ vừa rồi quá đủ với ta rồi! Đủ rồi, đủ rồi!” Trong ánh mắt của nàng ta lóe ra sự sợ hãi và oán hận, đó là sự chán ghét tột độ với sự nghèo khổ, thiếu thốn.
Uất Lam hít sâu một hơi: “Uất Tử….Ở đây, muội hạnh phúc sao?”
“Hạnh phúc! Hạnh phúc đến ૮ɦếƭ đi được ấy!” Vẻ mặt Uất Tử vừa lãnh khốc, vừa thỏa mãn, nói.
“Tốt lắm, vậy muội ở lại, tỷ tỷ đi.”
“Tỷ chịu đi sao?” Uất Tử có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười sâu xa: “Cũng đúng thôi, tỷ ở lại cũng chẳng để làm gì! Tỷ có bệnh trong người, ngay cả sinh con cho Nguyên Ngạo cũng không thể, như muội này, tháng này nguyệt sự vẫn chưa có, không biết có phải hay không…” Uất Tử che miệng cười, như đang thẹn thùng.
Uất Lam trầm mặc, nàng, không thể thốt lên một lời nào nữa.
“Tỷ yên tâm đi.” Trong ánh mắt Uất Tử hiện ra một tia thương xót giả dối: “Giải dược của tỷ và Uất Thanh, mỗi tháng muội sẽ gửi về nhà, coi như một chút bồi thường cho tỷ.”
Bồi thường cho nàng ư? Bên môi Uất Lam là một nụ cười lãnh đạm, Uất Tử không hề nợ nàng gì cả, nếu con bé cảm thấy cuộc sống ở nơi này khiến cho con bé hạnh phúc, mà hắn … Dường như cũng đối xử tốt với con bé, thì có ai nói đây không phải là một kết thúc tốt đẹp đâu nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc