Yêu Hận Vô Tận - Chương 12

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Huynh tới đây làm gì vậy?” Mẫn Lan Thao bất ngờ khi liếc qua thấy Bộ Nguyên Ngạo đang đứng trước cửa viện, cũng chẳng để ý lắm nhận lấy chén chè đậu đỏ trong tay của Uất Lam.
“Thế nào? Ta không thể tới đây sao?” Bộ Nguyên Ngạo cười lạnh. Uất Lam vẫn cúi đầu, làm ra vẻ không để ý tới việc hắn mới đến, thấy thế, con ngươi của Bộ Nguyên Ngạo hiện lên một tia tức giận, màu đen trong ánh mắt càng thêm u tối.
Mẫn Lan Thao bị cách nói chuyện của hắn làm cho giật mình, y ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi đồng tử trong mắt hắn, đã thấy ánh mắt của hắn đầy vẻ khiêu khích.
“Đương nhiên là có thể rồi, cả Du Hợp Trang này có chỗ nào mà huynh không tới được?” Mẫn Lan Thao cười lạnh.
Thanh Tú nghe thấy chủ nhân đến đây, tay chân cô bé cuống cả lên, bỏ chén chè trong tay xuống, khoanh tay đứng thẳng. Uất Lam vẫn im lặng, cầm lấy cái nồi không trên bàn đem đi rửa, vẫn không để ý tới Bộ Nguyên Ngạo đang đứng kế bên.
“Ngày mai có một chuyến hàng buôn dược liệu, giờ Thìn xuất phát, huynh chuẩn bị tốt, rồi đi với ta.” Bộ Nguyên Ngạo trầm giọng nói xong, xoay người bước đi.
Nghe bước chân của hắn đã đi xa, mà Thanh Tú vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra: “Thật là Gia sao? Gia tự mình đi đến đây chỉ để nói câu này thôi sao?”
Mẫn Lan Thao cười lạnh: “Tâm tư của hắn ai mà biết được? Có lẽ là hắn tới đây để nhìn người ấy mà.” Y đưa mắt lơ đãng quét qua thân ảnh gầy yếu đang đưa lưng về phía y, lúi húi rửa nồi ở giếng.
Uất Lam cẩn thận đem cái nồi lau khô, rồi úp lên, hắn đến thăm ai cũng có thể, ngoại trừ đến thăm nàng. Loại mơ mộng như những tiểu cô nương chưa biết đau khổ là gì, đã sớm biến mất ở nàng mất rồi.
Không ngoài dự đoán của nàng, buổi tối Hương Cầm lại nói với nàng, từ nay không cần đi đến Tu Đức Uyển phụ Mẫn Lan Thao nữa. Chắc là hắn thấy tay nàng đã lành rồi, đương nhiên sẽ nghĩ nàng đến Tu Đức Uyển để trốn việc đây mà. Đáng tiếc….Nàng không thể tận mắt nhìn thấy được cảnh Thanh Tú mở băng ra.
Nàng đi cũng như đến, bình tĩnh không trông mong gì cả….Mẫn Lan Thao, Thanh Tú, đều là những người đem đến cho nàng những niềm vui nho nhỏ trong cuộc đời đau khổ này của nàng, giống như pháo hoa đêm hè, chợt sáng rồi tắt hẳn.
Nàng lấy ở chỗ Mẫn Lan Thao mấy miếng vải trắng chưa dùng hết, mỗi khi nhàn rỗi, nàng liền ngồi xuống khâu cho y một cái áo khoác. Đôi lúc y mặc những bộ đồ tơ tằm đi ‘nghiên cứu’ thi thể, bị máu hoặc mấy thứ ‘kinh dị’ khác dính vào, vết bẩn đó giặt kiểu gì cũng không ra, chắc chắn là phải bỏ đi rồi……Nàng vừa khâu từng mũi, vừa nghĩ đến y, mà mỉm cười.
Từ nay về sau, chắc chỉ có khi nhớ lại khoảng thời gian ở Tu Đức Uyển cùng với y, với Thanh Tú….Nàng mới có thể mỉm cười nổi, nàng mới cảm thấy chính tại nơi đó, nàng được xem là một con người.
Nàng đem nước bẩn đổ đi, nhìn cái cây đằng xa bắt đầu vàng lá, nàng đã làm xong việc rồi, chẳng biết bao giờ, mà mùa thu này…lại đến rồi.
“Uất Lam tỷ tỷ!”
Thùng nước rơi trên mặt đất, nàng xoay người lại nhìn, giọng nói này--- là của Thanh Tú ?!
Không để cho nàng kịp nhìn kĩ, cô bé đã nhào vào lòng nàng. Nàng nhìn kĩ ánh mắt của cô bé---trong suốt, thật đẹp!
Vui mừng đến rơi nước mắt, vì vui mừng, vì hạnh phúc mà rơi nước mắt…Lần vui mừng trước đó đã là bao lâu rồi?
“Muội có nhìn thấy gì không?! Thấy không?!” Hô hấp của nàng dồn dập, hồi hộp, không biết vì sao nàng lại kích động như vậy.
“Uất Lam tỷ tỷ,… tỷ rất giống như trong tưởng tượng của muội, đẹp quá!” Thanh Tú cũng khóc.
“Đừng có khóc, khóc nữa là bị mù đấy!” Mẫn Lan Thao đưa Thanh Tú đến, chu miệng nói.
Uất Lam đưa mắt nhìn y, chân thành tha thiết nhìn y: “Cám ơn công tử, cám ơn công tử!”
Y hơi sửng sốt, nhìn sâu vào đáy mắt của nàng, vừa nhẹ nhàng vừa trêu chọc: “Cô cám ơn ta cái gì? Mắt cũng có phải của cô đâu.”
“Đợi ta một chút nhé!” Nàng chợt nhớ đến một thứ, vội vã chạy vào trong căn phòng nhỏ của nàng. Khi trở về, nàng thở hồng hộc đem mấy cái áo khoác đưa cho Mẫn Lan Thao: “Về sau khi công tử ‘nghiên cứu’ y thuật, mặc cái này vào cho sạch sẽ.”
Mẫn Lan Thao có chút rung động khi nhìn vào từng mũi kim kĩ lưỡng của nàng, y ôm chặt cái áo vào trong иgự¢, cố ý trừng mắt nhìn nàng: “Ai mượn cô nhiều chuyện!”
Thanh Tú nhìn hai người, nở nụ cười, Uất Lam cũng cười rạng rỡ.
“Các người sao lại ở đây? Sao lại dám tùy tiện chạy vào viện?” Một giọng nói chất vấn vang lên, dập tắt nụ cười của ba người.
Giọng nói đó là của Đinh quản sự đang đứng phía sau lưng Bộ Nguyên Ngạo, vẻ mặt y sợ hãi, trừng mắt với Thanh Tú.
“Đem con bé này xuống đánh hai mươi trượng cho ta.” Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng nói, cũng không liếc mắt nhìn đến bọn họ.
“Là ta mang con bé đến đây đấy!” Mẫn Lan Thao lạnh giọng nói.
Thanh Tú vẫn chưa biết gì, Gia muốn đánh bé sao? Cùng lắm là bé chỉ muốn đến thăm Uất Lam tỷ thôi mà, hơn nữa ở đây là bên ngoài sân của Gia mà!
“Huynh từ nay về sau cũng ít tới đây thôi!” Bộ Nguyên Ngạo vẫn không dừng chân lại, hất cằm về phía Đinh quản sự, ý bảo y làm việc đi.
Vẻ mặt Đinh quản sự đau khổ, chạy đi kêu đầy tớ sai vặt tới mang Thanh Tú đi.
Thanh Tú sợ hãi khóc òa lên.
Uất Lam liền chắn trước mặt cô bé, hét lớn :“Gia…xin người..tha cho con bé đi!” Nàng đưa mặt về phía Bộ Nguyên Ngạo mà van xin, nàng cũng biết là không nên phí công cầu xin hắn, lời nói của nàng đối với hắn…căn bản không hề có ý nghĩa gì. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nàng, Thanh Tú cũng chỉ muốn đến thăm nàng mà thôi.
Bộ Nguyên Ngạo dừng chân lại một chút, nghiêng mặt nhìn nàng, nàng thấy đôi lông mi của hắn vì tức giận mà cong lên, đôi mắt híp lại như một mũi tên lạnh lẽo: “Quản tốt bản thân cô cho được đã!”
Hắn hừ một tiếng, rồi đi vào phòng, Đinh quản sự khó xử nhìn nhìn cửa phòng, lại nhìn Mẫn Lan Thao, không biết làm gì cho phải. Chợt thấy Hương Cầm từ trong phòng chạy ra, ra sức vẫy tay về phía Thanh Tú, ý bảo cô bé đi mau đi.
Thanh Tú bối rối cúi đầu, vội vàng chạy đi.
Uất Lam nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt có lỗi nhìn Mẫn Lan Thao, thấy y cũng đang chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt y có gì đó mà nàng không thể hiểu được.
Bữa cơm chiều hôm nay đã chậm đi rất nhiều so với mọi khi, bởi vì Bộ Nguyên Ngạo đột nhiên quyết định đi đến sân khác qua đêm. Bọn hạ nhân rối cả lên, vì thế bữa cơm chiều tự nhiên dời lại một lúc lâu.
Uất Lam sửa sang lại thùng gỗ, thời tiết đã lạnh rồi, trời bắt đầu vào đông, mà quần áo nàng mang theo bây giờ đã sờn rách cả rồi, nên nàng luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Du Hợp Trang không cho phép người ăn kẻ ở đốt than sưởi ấm trong phòng, nên vào đêm trong phòng rất lạnh. Buổi tối vừa rồi nàng ăn đồ ăn đã nguội lạnh, nên cảm thấy có chút đau bụng, nàng ngồi bên trên bãi đá ngoài căn phòng nhỏ, hít thở không khí trong lành, nàng mới cảm thấy dạ dày thoải mái được một chút.
Đêm càng sâu, ánh trăng càng chiếu rọi rực rỡ hơn, cảnh vật xung quanh được chiếu rọi rõ ràng bởi ánh sáng bàng bạc, giống như được phủ một tầng sương mờ ảo.
Ở cái hậu viện nho nhỏ này, đám kẻ hầu người hạ cũng không biết đi đâu cho ấm, nên chắc bọn họ thừa dịp chủ nhân không có ở đó, đều đến sân trước ấm áp trong viện mà nói chuyện phiếm. Uất Lam đứng lên, chuẩn bị về phòng, nàng không thích loại yên tĩnh này, nó làm cho nàng có cảm giác cô đơn.
Chợt nàng ngửi thấy mùi rượu phảng phất, vô tình liếc mắt nhìn qua, đã thấy dưới ánh trăng bạc, một thân ảnh quen thuộc đang đứng đấy. Nàng theo bản năng sợ hãi lùi lại, thân mình ᴆụng vào bức tường phía sau…Nàng lập tức rũ mắt xuống, đứng thẳng người hướng về phía hắn mà thi lễ.
Hắn…không phải hôm nay đi sân khác sao? Nàng gục đầu xuống, cúi đầu đi về phòng, hắn đi đâu, đến nơi nào, hay ở bên người phụ nữ nào, cũng chẳng liên quan gì nàng cả.
Mùi rượu ngày càng nồng nặc, nàng cảm thấy cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn, hắn đi lên phía trước nàng, giữ nàng lại. Nàng hoảng sợ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống, đôi mắt này….Nàng không được phép nhìn thẳng.
“Buổi tối không ngủ được, nhớ ai sao?” Bộ Nguyên Ngạo cười mỉa mai, lạnh lùng nói: “Mẫn Lan Thao sao?”
Nàng vẫn im lặng, chuyện của nàng, không cần giải thích với hắn.
Nàng và Mẫn Lan Thao, dù có xảy ra chuyện gì, có giải thích với hắn cũng vô dụng mà thôi, vẫn là…vĩnh viễn.
“Quyến rũ y có gì tốt? Có thể cho cô ăn ngon, mặc đẹp, thoải mái mà sống sao?” Không thấy nàng trả lời, giọng nói của hắn càng tàn nhẫn thêm gấp bội.
Đây là lý do hắn nghĩ sao? Nàng cười mỉa mai, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: “Đúng vậy!”
“Tiện nhân!” Hắn tức giận vung tay đẩy nàng ra, xoay người, nghênh ngang bỏ đi. Sự hận thù của hắn như trút toàn bộ trên cú đẩy này, nàng ngã nhoài xuống đất, khuỷu tay đau đớn, nàng nằm trên mặt nền đá lạnh lẽo, im lặng chịu đựng cảm giác đau đớn này, hưởng thụ sự đau đớn này.
Với hắn mà nói, nàng cùng lắm chỉ là một ả đàn bà đê tiện vì miếng ăn mà đi mê hoặc đàn ông. Nàng thật không hiểu, hắn đã nghĩ nàng ti tiện như thế, lại còn đặc biệt tự hạ mình đến đây làm gì kia chứ, nhục mạ nàng sao….Nàng cười, nàng lại tự cho là mình đúng rồi? Hắn sao lại có thể vì nàng mà đến đây, đại khái chắc là hắn uống nhiều rượu quá rồi, vô tình đi ngang qua nơi này mà thôi.
……………
Nàng chạm tay vào nước, lạnh quá….Lạnh tới tận xương tủy, bàn tay nàng nếu lại nhúng nước lạnh, sẽ lại tiếp tục bị hoại tử, nhưng nàng không quan tâm nữa.
Một bàn tay chống xuống nền đất, một bàn tay cầm lấy khăn tay, Uất Lam dùng sức chà mạnh trên mặt đường….Buổi tối ngày hôm qua, quả nhiên đã có một trận sương giá rơi trên mặt đất. Một mũi băng tuyết khẽ cứa vào tay nàng, khiến nàng đau đớn, loại đau đớn này giống như là bị rắn cắn, chui vào huyết mạch của nàng, khiến cả cánh tay nàng đau đến nỗi cứng đờ.
Nàng cả kinh, run run đôi môi, chậm rãi đứng dậy, là hàn độc sao! Không thể nào, lần phát tác trước chỉ mới có hơn mười ngày thôi mà…. Là nàng sơ sót sao. Ngón tay nhăn nheo của nàng co rúm lại, cánh tay nàng cũng đã bắt đầu run rẩy, nàng bối rối, vô tình va vào thùng nước. Nước trong thùng lập tức tràn ra ngoài, khiến nàng trượt ngã cả nửa người trên mặt đất, dòng nước lạnh như băng nhanh chóng thấm qua quấn áo đơn bạc của nàng, khiến cái lạnh nhanh chóng bủa vây nàng hơn.
Nàng sợ hãi…như thế này, hàn độc sẽ phát tác càng nhanh hơn.
Để đứng lên được, đã là khó khăn vô cùng, cơ trên đùi nàng bắt đầu co rút, nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt….Nếu nàng bị hắn phát hiện ra đang ở trong bộ dáng như thế này, hắn lại sẽ, lại sẽ……Tra tấn nàng như lần trước.
Không! Nàng thật sự sợ cảm giác bị Bộ Nguyên Ngạo lăng nhục….Cho dù Mẫn Lan Thao không thể cứu được nàng, thì nàng thà chịu đựng sự đau đớn tới xương tủy này, cố gắng đi đến Tu Đức Uyển, đi, đi tìm Mẫn Lan Thao. Y đã nói với nàng, chỉ cần mỗi khi hàn độc phát tác, nàng để cho y nghiên cứu mạch tượng, y sẽ lấy máu từ Bộ Nguyên Ngạo cho nàng, khả năng này quả thật rất mong manh, nhưng nàng thà tin y, đặt hết hy vọng vào y.
Chân nàng bắt đầu bị rút gân, không thể duỗi thẳng chân ra, nàng cuộn mình thành một bộ dạng hết sức ghê tởm, qùy rạp trên mặt đất…..Tu Đức Uyển, vẫn còn xa quá, xa tới nỗi khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng. Bây giờ vẫn còn quá sớm, căn bản không có người khác đi qua lại chỗ này, nàng, ngay cả người để cầu xin giúp đỡ, cũng không có.
Lại một cơn đau đớn khác ập tới, nàng run rẩy kịch liệt hơn, cắn chặt môi, ngón tay cào mạnh trên nền đất ẩm ướt….Trước mắt nàng, cảnh vật bắt đầu mơ hồ, u ám, nàng còn có thể kiên trì được bao lâu nữa đây? Dù không thể kiên trì chịu đựng được nữa, nàng cũng sẽ không quay đầu lại!
Bỗng có ngươi đỡ nàng ngồi dậy, dấy lên cho nàng một tia hy vọng: “Đưa ta, …đưa ta đến Tu Đức Uyển.” Đôi mắt nàng mờ mịt, không hề có tiêu điểm, nhỏ giọng van xin.
“Tu Đức Uyển? Mẫn Lan Thao có thể cứu cô sao?!” Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, giọng nói đầy chế giễu, nàng cố gắng nhìn cho rõ, tập trung ánh mắt, thật sự….là hắn!
Cảm giác đầu tiên của nàng là xấu hổ.
Ba năm rồi, mỗi khi hàn độc phát tác, nàng đều âm thầm cảm thấy may mắn, hắn không nhìn thấy bộ dạng xấu xí đó của nàng….Dường như đã thành thói quen.
Nhưng mà, hiện tại, nàng đã không cần phải để ý tới nữa, hắn nhìn thấy thì đã sao? So với sự xấu xí này, thì điều hắn mong muốn nàng phải chịu còn nhiều hơn rất nhiều.
Uất Lam đau tới nỗi không thể nghĩ ngợi được gì, nhưng theo bản năng lại cảm thấy sợ hãi, không biết nàng lấy sức lực ở đâu, đẩy Bộ Nguyên Ngạo ra, bước về phía trước vài bước.
Bộ Nguyên Ngạo trừng mắt nhìn Uất Lam, thì ra…Hàn độc phát tác lại khủng khi*p như thế. Ba năm, nàng đã phải vượt qua những đau đớn đó như thế nào?
Nhưng cơ thể nàng lại kéo tới một cơn co rút….Nàng, thế nhưng lại khóc òa lên.
Hắn bước đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng. “Theo ta trở về.” Nàng nhất định là rất đau…Nàng là người chịu đau đớn giỏi nhất mà Mẫn Lan Thao từng gặp, thế nhưng lại khóc hu hu như thế, chắc hẳn là nàng rất đau đớn rồi.
Đã thành ra thế này, mà nàng còn dám đẩy hắn ra sao!
“Được! Ta đem cô đến Tu Đức Uyển! Ta muốn xem coi Mẫn Lan Thao dùng cách nào mà cứu được cô!” Hắn tức tối, hắn hận!
Trong trí nhớ của hắn, nàng đã dịu dàng với Mẫn Lan Thao thế nào, sao bây giờ với hắn, lại xa xôi tới thế?! Ngoại trừ lừa gạt, nàng chỉ biết từ chối hắn, chỉ biết cự tuyệt chống đối lại hắn! Nàng còn có thể khiến hắn tức giận tới mức nào?!
Mẫn Lan Thao vừa mới rửa mặt chải đầu xong, y cầm mấy bộ quần áo dơ ném ra giỏ trúc phía ngoài sân, để cho nha hoàn đến đem đi giặt.
Bộ Nguyên Ngạo ôm Uất Lam hổn hển vọt vào trong viện, va vào người Mẫn Lan Thao, khiến Mẫn Lan Thao lảo đảo ngã lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa thì té ngã.
Ngước mắt lên nhìn, thì thấy quần áo Bộ Nguyên Ngạo dính đấy đất cát, y nhìn kĩ Uất Lam đang nằm trong lòng Bộ Nguyên Ngạo….Khuôn mặt của nàng đã tái nhợt, đôi môi đã bị cắn nát, một dòng máu chảy xuống đến cằm, đỏ chói mắt. Khuôn mặt nàng, đầm đìa nước mắt.
“Cứu đi! Ngươi cứu nàng ta đi!” Bộ Nguyên Ngạo hung hăng trừng mắt với y, trên thái dương của hắn, gân xanh đã nổi lên dày đặc.
Mẫn Lan Thao không để ý tới cơn giận của Bộ Nguyên Ngạo, y ôm lấy Uất Lam chạy nhanh vào phòng, đem nàng đặt trên giường. Nàng khóc, nước mắt chảy ra, cầu xin y: “Mẫn công tử…Mẫn…” Nàng run run nói nhỏ, y không xác định được, nàng có còn tỉnh táo hay không.
Đối mặt với bệnh nhân… Lần đầu tiên y biết thế nào là bối rối, y cầm có một cây ngâm châm, nhưng không thể giữ chặt được, bàn tay run rẩy.
Y mở quần áo của nàng, nhìn thân thể co rúm của nàng, y không thể nào xuống tay được, tâm…đã rối loạn thành một mớ.
“Ngươi làm gì vậy?!” Bộ Nguyên Ngạo cũng đã bước vào trong phòng, tức giận rống lên, nhanh chóng chạy đến, kéo lại quần áo cho Uất Lam.
Mẫn Lan Thao cũng tức giận, tiến lên đẩy Bộ Nguyên Ngạo ra: “Không ૮ởเ φµầɳ áo, sao ta có thể nhìn thấy huyệt vị đây?!”
“Mẫn …..Mẫn….” Nàng mê man, thốt ra những lời vô nghĩa.
Mẫn Lan Thao bối rối hạ châm xuống, đâm vào đầu vai nàng…đau đớn không hề giảm. Y lại châm vào huyệt vị ở cánh tay, nhưng cũng không được. Uất Lam khóc thét lên, nàng, đau đến cùng cực.
Mẫn Lan Thao oán hận nhổ hết ngân châm trên người nàng xuống, không thử nữa, y không thử nữa, y không thể ở trong sự đau đớn của nàng mà thử nghiệm cái phương pháp chó má kia được nữa. Y bắt lấy cánh tay của Bộ Nguyên Ngạo, luống cuống vung dao cắt xẹt qua ngón tay của Bộ Nguyên Ngạo, máu tươi chậm rãi chảy xuống yết hầu của nàng, nàng thở dài một hơi ... Cơn đau vừa bớt, nàng đã kiệt sức ngất đi.
Y vuốt ve bàn tay, bàn chân của nàng, y mím chặt môi, hàn độc, huyệt vị, thứ gì y cũng không cần….Chỉ cần nàng không đau đớn nữa, gì y cũng có thể buông bỏ được!
Bộ Nguyên Ngạo nheo mắt, lãnh khốc nhìn Mẫn Lan Thao, bàn tay nắm chặt khiến miệng vết thương xé ra, trong lòng bàn tay là một mảng ẩm ướt dính dấp.
Hắn lao đến đẩy Mẫn Lan Thao ra, đem nàng ôm vào trong иgự¢…..Ả đàn bà này dù có ૮ɦếƭ, cũng phải ૮ɦếƭ trong lòng hắn!
“Từ nay về sau….Ngươi không được gặp nàng nữa!” Hắn trầm giọng uy Hi*p.
“Ngươi có thể ngăn ta sao?” Mẫn Lan Thao lạnh lùng nhìn lại Bộ Nguyên Ngạo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc